Top Banner
Tác gi: Dim Thanh PHƯỢNG HNG www.vuilen.com 1 PHN 8 Đng Xuân cười tươi, cô hi Qunh: - Bài mày làm được ch? Qunh ttn: - Tao nghĩ cũng tàm tm. Tao không có lòng tin như mày. Xuân gt kh: - Con kh! Mày làm bài thế nào, mày phi tbiết ch. Đề bài đâu khó hơn đề thi tt nghip bao nhiêu. - Tao biết, nhưng “đem chuông đi đấu nước người”, mt đứa chi đến bn năm chc đứa, tao chmy tin tưởng. - Vy phi trli thế n ào vi gia đình đây? Qunh nói: - Ba mtao không đặt áp lc cho tao như ba mày. Tao đậu cũng tt, còn không, tao hc lp Đại hc ti chc, ri theo mđến siêu th, trông coi nhng quy hàng. Bao nhiêu đó đủ khiến tao mt óc ri. - Phi mày không Trúc Qunh? Đừng quên dì Út mày không da vào tài sn ca ngoi mày, nhhc gii, dì mày có snghip thế nào nhé. Trúc Qunh cười: - Kế hoch vch ra phi song song hai dán. Tt nhiên tao vn khoái được hc lên cao hơn na. Xa mày mt ngày, không được cãi nhau, tao thy khó chu lm. - Vy thì cgng lên! Bà chnhà gi to: - Cô Xuân, cô Qunh! Có khách tìm. - D. Xuân trli.
27

PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Sep 02, 2019

Download

Documents

dariahiddleston
Welcome message from author
This document is posted to help you gain knowledge. Please leave a comment to let me know what you think about it! Share it to your friends and learn new things together.
Transcript
Page 1: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 1

PHẦN 8

Đồng Xuân cười tươi, cô hỏi Quỳnh:

- Bài mày làm được chứ?

Quỳnh từ tốn:

- Tao nghĩ cũng tàm tạm. Tao không có lòng tin như mày.

Xuân gắt khẽ:

- Con khỉ! Mày làm bài thế nào, mày phải tự biết chứ. Đề bài đâu khó hơn đề thi tốt nghiệp bao nhiêu.

- Tao biết, nhưng “đem chuông đi đấu nước người”, một đứa chọi đến bốn năm chục đứa, tao chả mấy tin tưởng.

- Vậy phải trả lời thế n ào với gia đình đây?

Quỳnh nói:

- Ba mẹ tao không đặt áp lực cho tao như ba mày. Tao đậu cũng tốt, còn không, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những quầy hàng. Bao nhiêu đó đủ khiến tao mệt óc rồi.

- Phải mày không Trúc Quỳnh? Đừng quên dì Út mày không dựa vào tài sản của ngoại mày, nhờ học giỏi, dì mày có sự nghiệp thế nào nhé.

Trúc Quỳnh cười:

- Kế hoạch vạch ra phải song song hai dự án. Tất nhiên tao vẫn khoái được học lên cao hơn nữa. Xa mày một ngày, không được cãi nhau, tao thấy khó chịu lắm.

- Vậy thì cố gắng lên!

Bà chủ nhà gọi to:

- Cô Xuân, cô Quỳnh! Có khách tìm.

- Dạ.

Xuân trả lời.

Page 2: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 2

Quỳnh chớp mắt:

- Ai vậy Xuân?

- Chắc anh Hai xuống rước.

- Anh Hai thì khỏi phải thay đồ nghen.

- Tùy mày!

- Không phải anh Hai. Người đang ngồi nói chuyện với bà chủ nhà là Vinh.

Quỳnh khựng lại:

- Sao lại là anh Sao biết tụi em ở đây?

Vinh cười thật đẹp:

- Câu hỏi hơi bị nhiều, để anh trả lời nhanh nhé. Anh Hai của Xuân đi nhận công tác, sợ không về kịp nên nhờ anh lên đón hai em.

- Sao còn kèm thêm rơ-moóc ngoài sân?

Nghe Quỳnh nói, Xuân nhìn ra. Cô phì cười khi thấy có cả Bảo.

Vinh so vai:

- Một mình anh, làm sao chở hết hai cô, còn đồ đạc, sách vở nữa.

Quỳnh lý sự:

- Lẽ ra anh nên lái xe hơi. Như thế vừa an toàn vừa tiện lợi.

Vinh nói:

- Xe của công ty, anh không có số tiền lớn để mua xe hơi đâu. Hơn nữa, đi xe Honda vui hơn. Vô đây Bảo ơi.

Xuân mở rộng cánh cửa:

- Khu này khá an ninh, không mất xe đâu, anh cứ vô nhà ngồi uống nước đã.

Vinh nghe cách nói của Xuân, anh ngỡ như cô bé đang nhớ lại việc nó bị mất chiếc xe. Nhưng rõ ràng, nhờ sự kiện trên, Vinh mới có dịp làm quen Xuân, chả phải anh may mắn hay sao.

Bảo bước vào nhà. Anh khẽ liếc Quỳnh, rồi chào:

Page 3: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 3

- Tổng chào hai em! Làm bài thi tốt chứ?

Quỳnh cong môi:

- Tốt xấu gì, cũng nộp bài rồi, muốn khóc thì chờ ngày biết kết quả.

Bảo chép miệng:

- Quỳnh không thể bớt cay cú với tụi anh được sao?

Quỳnh cong môi:

- Mỗi lần nhớ lại hôm bị anh la hét trong câu lạc bộ, tôi lại muốn điên lên.

- Chẳng phải anh đã xin lỗi hay sao?

Đồng Xuân kéo tay Q uỳnh. Con nhỏ làm lơ, cứ thao thao:

- Hôm ấy, nếu nhỏ Xuân không là em ruột chị Trang, anh dễ gì chịu xin lỗi. Đáng ghét!

- Vinh bật cười?

- Thôi nào, đây là nhà người ta, quý vị cứ đấu đá nhau thế, kỳ lắm!

Đồng Xuân hỏi:

- Đồ đạc tụi em gom xong rồi, mình về luôn hả anh Vinh?

Vinh gật đầu:

- Về cho sớm ở nhà chắc ba mẹ tụi em mong lắm. Để anh lên phụ xách đồ xuống.

Xuân cười:

- Không sao đâu, tụi em tự làm được.

Trở lên phòng, Quỳnh thở phì phì:

- Tự nhiên còn lôi theo cái tên Bảo đáng ghét ấy,

- Mày không thích lát nữa mày đi cùng xe anh Vinh. Tao nhờ anh Bảo chở.

- Để ông Vinh chửi tao nát nước à? Người ta không phải rỗi hơi đi đón mày khơi khơi đâu. Đàn ông thời nay, giúp phụ nữ đều nằm trong sự tính toán của bọn họ đấy.

Page 4: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 4

Xuân ung dung:

- Biết vậy thì tốt. Anh Bảo chưa yêu ai, nếu ảnh thích mày, thì sao nhỉ?

Quỳnh làu bàu:

- Thích cái đầu mày.

- Tự nhiên mày ghét ngưới ta, tao thấy vô lý quá đấy.

- Vô lý mặc kệ tao!

Những giỏ xách được mang xuống. Cũng không có gì nhiều, giỏ xách đựng quần áo, thùng giấy đựng sách vở. Vinh ân cần:

- Đưa hết cho anh!

Xuân nói:

- Em đeo ba lô, anh để thùng sách và bịch xốp này phía trước nhé.

- Ba lô lớn thế, đeo từ đây về nhà, nặng và mỏi lắm.

- Chỉ vài bộ đồ thôi. Em đeo được.

Nguyên Bảo không cho Quỳnh đeo ba lô. Anh tỉnh bơ chạy qua đường, mua hai sợi dây thun. Ba lô của Quỳnh to gấp rưỡi của Xuân, không cột chắc, Quỳnh làm sao đeo nổi về đến nhà.

Xuân nheo mắt:

- Anh Bảo quả là cẩn thận! Trúc Quỳnh có tật ngồi xe hay ngủ gật. Như thế, có ngủ, nó cũng không sợ té.

Mặc kệ, mặt Quỳnh nhàn như khỉ, Xuân giấu ánh mắt tinh quái sau lưng Vinh. Cô chào bà chủ nhà, rồi cùng mọi người lên xe.

Chả biết Quỳnh và Bảo đang nói với nhau những gì mà Xuân thấy tay chân Quỳnh huơ búa xua. Con nhỏ này lúc nào nói chuyện, đều thích diễn tả. Ngồi sau xe cũng không chịu ngồi yên.

Xuân hỏi Vinh:

- Anh và chị Thy gởi thiệp mời chưa?

Vinh trầm giọng:

- Tụi anh... chắc là sẽ chia tay.

Page 5: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 5

Xuân kêu lên:

- Sao kỳ vậy? Đã chọn ngày tháng và đính hôn sao bây giờ lại chia tay. Anh không đùa chứ?

- Không. Với tình càm và hạnh phúc, anh không bao giờ đùa. Thật ra, anh đồng ý lấy Hiểu Thy vì ba Thy đã cứu em anh. Hôm qua, tòa đã tuyên án, cho nó chịu án treo 18 tháng.

Xuân bồn chồn:

- Chuyện này em có nghe kể. Nhưng chưa sang hết sông đã rút cầu, như thế thật quá đáng với chị Thy. Ba chị ấy vì con gái đã dám làm điều sai quấy. Chị Thy chỉ yêu một mình anh. Giờ hai người chia tay, liệu chị ấy có chịu nổi không?

- Hiểu Thy chủ động trước. Hình như Thy đã nhận ra tình yêu đơn phương của mình đặt không đúng chỗ. Rất có thể, Thy sẽ hạnh phúc hơn khi chấp nhận người này.

Xuân kêu lên:

- Nói vậy, chưa gì chì Thy đã có người đàn ông khác à? Nhanh vậy ư? Anh biết người kia hả.

Vinh im lặng. Gió và chiếc mũ bảo hiểm giúp anh khỏi phải trả lời cạu hỏi của Xuân.

Đồng Xuân đập lên vai Vinh:

- Anh đang tính toán gì thế?

- Không có.

- Em không tin.

- Anh nói thật. Và hiện tại, anh đang nghĩ đến một cô bé khác.

Xuân so vai:

- Cuối cùng anh cũng lòi đuôi cáo. Anh kém gì chị Thy. Cứ như ông ăn chả bà ăn nem vây. Anh nghĩ đến ai thế? Cho em nghe bí mật của anh được không?

Giọng Vinh thật ngọt:

- Nếu anh nói, anh đang nghĩ đến... em. Em tin không?

Page 6: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 6

Xuân cong môi:

- Em ấy hả? Em không tin.

- Vậy thì cứ để anh và khát khao có được tình yêu của anh, cho riêng anh tin là đủ.

Rất nhanh, Vinh lái xe một tay, còn tay kia anh nắm lấy tay Xuân, bắt cớ phải ôm lấy eo của anh, thật chặt. Bàn tay Xuán run bắn lên, như người ta lần đầu đưa tay xuống bắt con sâu nhộng. Nhưng đấy chỉ là so sánh. Bởi Vinh đâu phải con nhộng vàng nằm sâu trong tổ kén. Vinh nói thật nồng. Giọng nói bặt trong gió:

- Từ lúc bất ngờ gặp Xuân, anh luôn nghĩ giữa chúng ta có nhân duyên trời định. Anh không làm sao quên được em. Dù một thời gian anh phải “thủ” cốq uên em, để nhận lời lấy Hiểu Thy. Bây giờ, sợi dây vô hình trói anh và Thy được chặt đứt. Anh nghĩ đã đến lúc, anh kh ông thể để xa em nữa.

Xuân dọa:

- Ba mẹ em khó lắm đấy. Dạo trước, em di sinh nhật về khuya, Phiên là bạn học cùng lớp đưa em về nhà. Không ngờ từ hôm đó ba em quản em rất kỹ.

Việt Vinh tự tin:

- Vì dạo đó, em còn đi học. Tuổi 18 vừa qua chưa đủ lớn để ba mẹ tin tương giao em cho cuộc đời. Bởi cuộc sống quá nhiều cạm bẫy. Những chiềc bẫy luôn cài sẵn những món mồi thơm tho nhất. Giờ thì khác rồi. Em đồng ý làm bạn của anh chứ?

Đồng Xuân đáp lí nhí:

- Em không biết.

- Chỉ đơn thuần trở thành bạn tốt của nhau, có gì khó khăn lắm đâu Xuân.

- Em sợ chị Thy buồn. Mẹ em vẫn nói:

- Phụ nữ đừng nên sống thủ đoạn, đừng giành giật hạnh phúc của người khác, nếu không sẽ bị trả báo đấy.

Vinh chưa kịp trả lời, anh đã vội thắng xe. Bất ngờ Xuân ngã chúi vào lưng Vinh. Xuân nghe tiếng Quỳnh cong cớn:

- Nhìn hai người, tình quá hén.

Xuân gắt lên:

Page 7: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 7

- Tao không đùa đâu Quỳnh.

Quỳnh nhây nhưa:

- Tao đâu nói đùa. Tao chúc mày vượt qua được cái bóng của ông Vinh.

- Chỉ sợ mày lại đầu hàng trước tao thôi.

Quỳnh rùn vai:

- Thấy vậy chứ không phải vậy đâu nha.

Xuân khích:

- Mày lúc nào cũng bảo “ghét hắn nhất” và tất tật bọn con trai theo sau, mày đều cho tụi nó té bình bịch. Sao hôm nay, với anh Bảo, lại được đứng thẳng, ngồi chung xe vậy nhỉ?

- Đơn giàn, vì tao không còn cách lựa chọn. Người ta có nhã ý đón mình, xe Honda đi, vẫn dễ thở hơn ngồi xe buýt, vì thế ta đâu ngu từ chối lời mời của anh Bảo.

- Mày đang tự mâu thuẫn đấy.

- Mày lo cho mày đi. Cứ kệ tao!

Vinh hỏi:

- Dừng lại uống nước nhé?

Quỳnh lanh chanh:

- Sao cũng được. Về nhà sớm cũng leo lên giường ngủ thôi mà. Nói trước, em không uống cà phê đâu.

Bảo lên tiếng:

- Sao vậy?

- Còn hỏi nữa. Ở trên này hơn một tháng, đêm nào cũng thức học bài, uống cà phê nhiều hơn cả ăn cơm. Giờ chỉ ngửi mùi cà phê thôi, em đã sợ chết khiếp.

Xuân tủm tỉm:

- Nói thẳng ra, mày muốn ăn món gì đó. Đói bụng rồi chứ gì.

Bảo kêu lên:

Page 8: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 8

- Tụi em không ăn cơm trưa à?

Xuân bật cười:

- Anh quên rằng, học trò trong thời gian đi thi, ăn nem công chả phượng nuốt cũng không nổi à. Hồi trưa thi môn cuối xong, về nhà tụi em có mua cơm ăn đấy chứ. Cơm sườn đàng hơàng nhưng ăn cứ như nhai rơm. Phần vì còn ấm ức bài thi, phần thì cơm tiệm, nhìn ngon thế chứ khó ăn lắm.

Vinh cười:

- Nhất là với các tiểu thư quen “ăn gạo trắng nước trong” phải không?

Dứt lời, Vinh dừng xe trước nhà hàng có tên gọi “Nguyệt quán”. Anh nói:

- Ai thích ăn gì, tự do gọi nhé. Ở đây có các món đặc sản của Huế. Cơm gà, cơm hến đầu đầy đủ.

Đồng Xuân mau mắn:

- Em ăn bún bò Huế cho dễ nuốt.

Quỳnh cũng nói:

- Em khoái cơm hến lắm. Nhưng để bữa nào thư thả, mình hãy ăn. Em cũng ăn bún bò.

Vinh và Bảo uống cà phê. Vinh quan sát Xuân. Hai cô gái đều rất vô tư khi ăn trước mặt con trai.

Bất chợt, từ dàn máy đặt trên quầy hàng, máy cassette vang lên giọng ca của Khánh Ly thật buồn:

“Thi ơi Thi ơi Thi! Thi có biết, biết không Thi, khi con tim yêu thương, đã chết với đau thương. Khi con tim đã chết với u sầu, thì Thi đã biết, cớ sao Thi buồn”.

Nàng đã ra đi, xa người tình, lòng mình yêu dấu...

Một chiều mùa đông, chim nhìn thấy Thi ngồi dưới gốc cây. Tâm tư nhân tình... nàng đã khóc đã khóc một mình...

Trúc Quỳnh kêu nho nhỏ:

- Lâu lắm rồi, hôm nay Quỳnh mới được nghe lại bản nhạc này. Buồn thật! Nếu chị Hiểu Thy mà nghe bài này, chắc chị ấy khóc hết nước mắt.

Page 9: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 9

Bảo liếc Vinh rồi nói:

- Hiểu Thy sẽ không buồn nữa đâu.

- Anh biết gì mà nói.

- Chuyện của bạn anh, anh biết rất nhiều nữa đó Quỳnh.

Vinh lên tiếng:

- Không còn sớm nữa. Về thôi, kẻo ở nhà lo lắng. Chuyện của Hiểu Thy, cô ấy đã tìm ra đáp số cho lòng mình rồi.

Quỳnh im lặng, lấy khăn lạnh lau miệng. Cô không cần hỏi ai cả. Tự cô sẽ gặp chị Hiểu Thy. Đồng Xuân đang bắt đầu cuộc phiêu lưu vào Vinh, Quỳnh đâu thể làm ngơ.

Dù hôm qua, hôm kia Vinh là của chị Thy, bây giờ muốn đến với Xuân, Vinh phải được Quỳnh kiểm tra lại. Quỳnh không muốn Đồng Xuán vừa biết yêu đã đau khổ.

Những chiếc xe tiếp tục lao nhanh trên xa lộ để trở về nhà.

Tín ngồi trong quán cà phê bình dân nhỏ xíu trước nhà Hiểu Thy, anh vừa

nhâm nhi ly cà phê vừa quan sát ngôi nhà xây theo kiểu biệt thự, nhưng là biệt thự thời Pháp. Mái nhà như một tòa tháp, được lợp bằng ngói âm dương đã rất cũ bởi màu thời gian đi qua một chặng đường rất dài. Tín muốn tự mình tìm hiểu về Thy và gia đình cô.

Chị chủ quán mau miệng:

- Cậu quen với ai trong nhà ông Năm à?

Tín giật mình:

- Dạ, em là bạn của Hiểu Thy.

Chị chủ quán gật đầu:

Page 10: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 10

- Tôi biết rồi. Ông bà Năm đâu có khó, sao cậu không vô nhà?

- Em chưa tới đây làn nào. Em sợ bị gia đình Hiểu Thy khinh lắm.

Chị chủ quán vui vẻ:

- Ba mẹ cô Thy đều là cán bộ nhà nước, họ không cấm cản con đâu.

- Thy sắp cưới hả chị?

Chị chủ quán trả lời:

- Nghe nói, cô ấy chủ động chia tay cậu kia, vì cậu ấy không yêu cô Thy. Hai người định nghe lời cha mẹ làm đám cưới thôi.

- Chị biết người con trai kia không?

- Biết chứ. Thật ra thì cậu ấy không có điểm gì đáng chê trách cả... Ủa, cậu ấy đến kìa!

Tín nhìn ra, vừa lúc Vinh dừng chiếc Attila ngoài cửa. Anh mỉm cười chào chị chủ quán, rồi bước đến ngồi cạnh Tín:

- Mày bắt đầu thích làm cây si trước ngõ nhà em rồi hả?

Tín cười:

- May quá! Tao đang định lát nữa ghé công ty tìm mày. Hôm nay mày không làm à?

- Giám đốc, hơn nhân viên mỗi chuyện tự do tự tại. Mày hẹn Thy à?

Tín lắc đầu:

- Không, tao tự đến thôi. Còn mày?

- Ba mẹ Hiểu Thy muốn gặp tao.

Tín hỏi:

- Mày run không? Cần tao vô cùng không?

Vinh chậm rãi:

- Chuyện không muốn cũng xảy ra rồi. Tao muốn nghe hai bác ấy mắng, thậm chí đánh tao, cũng được.

Vừa lúc ấy, cánh cổng nhà Thy mở, cô dắt xe ra. Vinh nói:

Page 11: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 11

- Thy kìa! Mày nên đưa cô ấy đi ăn. Tính Thy rất lười ăn sáng.

- Cám ơn mày đã nhắc tao.

Tín đứng lên. Vinh hối:

- Để ly cà phê tao trả. Qua đi kẻo Thy đi mất. Nhớ đừng nói tao đang ở đây.

Tín vội vã đi ra ngoài. Hiểu Thy có vẻ bất ngờ vì sự có mặt của anh.

Hai người lên xe đi, Vinh mới từ tốn bước qua cánh cổng nhà Thy sau khi đã nhờ chị chủ quán trông giùm xe.

Anh bấm chuông, chi thoáng chốc, con bé Lý giúp việc vặt trong nhà. Thy mở cổng, thò đầu ra. Nó tròn mắt khi thấy Vinh:

- Chú tìm cô Thy hả? Cổ vừa đi chưa đầy mười phút. Hai người không gặp nhau à?

Vinh cười nhẹ:

- Chú đến theo lời hẹn gặp của ông bà chủ, chứ không phải tìm cô Thy. Ông bà chủ còn ở nhà chứ?

Con bé gật đầu. Nó kéo rộng thêm cánh cổng để Vinh vào, vẫn hỏi:

- Ủa! Chú không đi xe à?

- Chú gởi ngoài quán cà phê rồi.

Bé Lý khóa cổng, dẫn Vinh vào phòng khách, nó lễ phép nói với ông Năm, ông đang ngồi coi báo.

- Thưa ông, chú Vinh tới tìm ông.

Ông Nãm nhìn lên:

- Đến rồi hả? Ngồi xuống đi cháu.

Vinh hỏi:

- Hôm nay, bác không đến cơ quan à?

- Cơ quan nhà nước, không làm việc ngày cuối tuần. Cháu uống trà nhé?

- Dạ! Cháu quên mất, cứ tưởng hôm nay mới thứ ba, tư gì đó. Bác gái ở nhà không, để cháu lên chào một tiếng?

Ông Năm chậm rãi:

Page 12: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 12

- Không cần đâu. Bà ấy tranh thủ đi chợ cùng chị bếp rồi. Cháu uống trà đi! Trà này do một đứa bạn của Hiểu Thy đi du lịch Trung Quốc mua về biếu bác đấy.

Vinh chậm rãi đưa tách trà lên miệng. Trà quả là ngon. Người Trung Quốc gọi nó là trà Long tĩnh thì phải.

Ông Năm mở lời:

- Bác đã nghe Hiểu Thy kể chuyện. Thú thật, lúc đầu bác giận ghê lắm, vì bác nghĩ, cháu và ba mẹ cháu đang chơi trò “mèo vờn chuột” với bác.

Vinh từ tốn:

- Cháu xin lỗi. Cháu không ngờ Hiểu Thy tự nhiên đòi chia tay cháu. Đành là cháu lấy Thy chỉ vì muốn cứu em cháu khỏi bị tù tội. Mấy ngày nay, mẹ cháu mắng cháu không tiếc lời, còn ba cháu thì đòi đuổi cháu khỏi công ty.

- Sao cháu không nói để ba mẹ mẹ cháu qua nhà bác nói chuyện?

- Thật ra, mẹ cháu rất sợ gặp bác, nhất là gặp bác gái. Mẹ cháu rủa cháu vô cùng độc địa. Cháu cũng không muốn thanh minh, vì việc cháu và Thy chia tay, hoàn toàn bất ngờ, và Thy là người tạo nên bất ngờ ấy.

Ông Long gật gù:

- Bác biết tính Hiểu Thy. Mấy năm nay vì thương cháu, nó hầu như sống khép kín, và chừng mực với mọi người. Bây giờ nó đã nhận ra điều nên và không nên lấn sâu trong tình cảm, bác thấy nhẹ lòng. Buồn một thời gian, rồi sẽ hết buồn, chứ lấy nhau về, không có sự đồng cảm, không có tình yêu, còn tủi cực nữa. Bác yên lòng rồi. Bác không rút lại lời hứa giúp gia đình cháu. Dù sao cũng nên mở rộn g cửa một lần cho người phạm tội, biết ăn năn hối cãi. Cháu nên quan tâm nhiều hơn đến em mình.

- Dạ, cháu biết ạ.

Ông Năm hỏi:

- Bác nghe Hiểu Thy nói, nó đang quen một bác sĩ khoa ngoại vừa du học về. Cháu biết người này không?

Vinh dè dặt:

- Dạ, cậu ấy là bạn thân của cháu. Ba cậu ấy chuyên kinh doanh hàng xuất nhập khẩu.

Ông Năm kinh ngạc:

Page 13: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 13

- Cháu nói, cậu ta là bạn cháu à? Như thế, những tật xấu của Hiểu Thy, cậu ta biết hết phải không?

- Tín sống năm năm ở Pháp, tính nó rất nhân hậu, nó không phải hạng đàn ông hẹp hòi ích kỷ. Hiểu Thy lấy được Tín, cháu thật sự an tâm và mới mong mình không có lỗi với Hiểu Thy.

Ông Năm hỏi:

- Cha làm kinh doanh, con trai sao không theo nghiệp của cha, mà lại học Y?

Vinh từ tốn:

- Tín nó không thích những gì thuộc về sự cạnh tranh, mánh lới. Nó chọn ngành Y còn vì lời hứa với ngoại của nó.

Cậu ấy không nghĩ đến khi cha mình về già, ai sẽ thay ông gánh vác sự nghiệp à? Những người kinh doanh, họ rất sợ không người nối dõi.

Vinh từ tốn:

- Chuyện này, cháu nghe nói, ba của Tín cho Tín học y với điều kiện, cô em gái kế cậu ấy phải, học kinh doanh. Nhà cậu ấy có bốn anh em hai trai, hai gái, nên cũng không đến mức phải trói buộc cậu ấy.

Ông Năm mỉm.cười:

- Ra vậy... Em gái cậu ấy chịu nghe lời cha à.

Vinh cười:

- Cô bé đang làm luận án tốt nghiệp Đại học Kinh tế. Ông bố dự định cho cô tu nghiệp thêm vài năm ở Singapore hoặc Hàn. Ai ngờ người tính không bằng trời tính. Cổ lọt vào ống kính của đạo diễn phim truyền hình, vậy là trở thành diễn viên nghiệp dư.

- Đâu dễ gì được mấy tay đạo diễn để ý. Cô bé này, chắc khá.

- Dạ, nhà cậu ấy được cả bốn anh em, ai học hành cũng tốt và giỏi hết

Ông Năm điềm đạm:

- Nếu thế, bác hoàn toàn yên tâm, khi con Thy bỏ cháu. Vinh này! Thôi thì chuyện đã qua, hãy cho nó qua đi nhé.

Vinh cảm động:

Page 14: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 14

- Cháu cám ơn bác đã không phiền trách cháu và gia đình. Người chịu thiệt thòi chính là hai bác và em Thy. Cháu thật sự ray rứt.

Ông Năm vỗ vai vinh:

- Nam nhi đại trượng phu, hãy quên đi và làm lại. Hiểu Thy từ nhỏ đến giờ, chẳng coi ai ra gì. Lần này cũng nên để nó biết thế nào là “nhân tình thế thái”. Thi thoảng nhớ ghé thăm hai bác nha.

Việt Vinh đứng dậy, chào ông Long ra về. Dọc đường, Vinh gặp Trúc Quỳnh. Con bé nhìn anh bằng ánh mắt soi mói:

- Anh đến nhà chị Thy hả?

Vinh cười:

- Ừ, tụi anh vốn dĩ là bạn bè mà.

Nhưng anh và chị Thy đã chia tay, anh đang theo nhỏ Xuân. Anh phải tôn trọng nó. - Giọng nói của Quỳnh như giận dữ.

Vinh trầm tĩnh:

- Lúc nào anh cũng tôn trọng Xuân. Em hãy lo cho mình kìa Nguyên Bảo là người tốt nếu có thể chấp nhận Bảo, em hãy cho bạn anh cơ hội, đừng cắng đắng nhau nhiều.

Quỳnh bối rối. Cô chưa đủ kinh nghiệm để mọi lúc mọi nơi đều xù lông lên để khiêu chiến ngưới khác buồn. Quỳnh xụ xị:

- Em đến nhà Xuân đây, anh đi không?

Vinh nói:

- Anh theo em để bị em rủa nữa à? Thôi, em và Xuân hãy cứ tự do đi nhé.

Trúc Quỳnh tới nhà Xuân, đúng lúc con bé đi ra đi vô. Xuân la lên khi thấy Quỳnh:

- Mày đi đâu mà tao điện thoại không nghe ừ hử gì vậy?

Quỳnh cười:

- Tao khóa máy rồi. Mày tìm tao, có độ gì hả?

Xuân nói:

Page 15: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 15

- Ba tao cho tao tiền mua xe rồi, nhưng anh Hai bắt tao thi bằng lái trước. Tao tính chờ mày qua để hỏi lại.

Quỳnh cẩn môi:

- Hỏi cái gì?

- Theo mày, tao nên tự đi thi, hay là mua đại bằng lái?

- Tao nghĩ, cách hoàn mỹ nhất là tự mình thi, chứ nhờ người mua bằng, sợ bị bằng giả, còn khổ nữa.

- Nhưng tao nôn nóng quá.

- Chuyện gì gấp, chứ chuyện này không thể muốn được lúc nào được đâu nghen.

- Nghĩa là phải thi và chờ đợi à?

Quỳnh chợt nói:

- Đúng rồi! Mày lên Sài Gòn tìm chỗ thi cho nhanh, nghe nói chỉ một tuần là có bằng.

Xuân reo nhỏ:

- Nếu vậy, tao sẽ nhờ anh Hai.

Quỳnh nói:

- Anh Hai mày mới về nước, đã kịp quen ai trên Sài Gòn chứ. Hay là nhờ ông Vinh hả Xuân?

Vừa quen người ta, đã nhờ vả, tao sợ bị cho là kẻ lợi dụng lắm. Sống ngay thẳng chân tình còn chưa ăn ai, lợi dụng người ta để tôn vinh mình, tao thà chết cũng ứ thèm.

- Mày rắc rối quá. Nếu thế, tự mày lo đi.

Thừ người ra suy nghĩ, Xuân chưa biết tính thế nào thì có điện thoại. Bật nắp máy, cô đọc được số máy của Vinh. Cô ngần ngừ mãi, mới đưa máy lên:

- Alô. Xuân nghe.

- ...

- Xuân không sao. Xuân sẽ đi, với điều kiện có cả Trúc Quỳnh.

- ...

Page 16: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 16

- Xuân chưa hỏi, vì cứ sờ sợ thế nào ấy.

- Dạ. Xuân biết rồi.

Quỳnh hỏi ngay khi Xuân tắt máy:

- Ông Vinh hả?

Đồng Xuân tròn mắt:

- Sao mày biết?

Quỳnh thản nhiên:

- Bí mật quốc gia.

- Nếu thế, từ nay mày cứ việc ôm khư khư lấy cái gọi là bí mật của mày đi. Một lúc nào đó, cần tao tư vấn về Bảo, tao sẽ không mở miệng đầu.

Mai Trang từ trên lầu đi xuống. Thấy Quỳnh, cô hỏi ngay:

- Quỳnh hả? Chị nghe người ta đồn, em phải lòng anh Bảo rồi phải không?

- Em....

- Đừng lúng túng như gà mắc tóc nhé. Công bằng mà nói, Bảo không thua gì ông Vinh hay ông Tín đâu. Tại chị và Bảo “xung mạng” nhau, nên chị không thể nhận lời Bảo.

Biết tỏng những lời vừa rồi là do Mai Trang muốn dò lòng Trúc Quỳnh thôi, Quỳnh cười chứ không trả lời trả vốn lại chị Trang nữa.

Mai Trang nhìn Xuân:

- Nghe mẹ nói, ba sẽ mua lại xe cho em hả?

Xuân lắc đầu:

- Em không nghe gì hết. Có gì không chị Ba?

Trang nói:

- Chị định nói ba đổi xe khác cho chị. Chiếc Mio này chả hiểu sao, chạy hao xăng quá

Quỳnh vọt miệng:

- Xe tay ga, mười cái như chục, cái nào cũng “uống xăng” như nhau thôi.

Page 17: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 17

- Em nói sai rồi, tại xe của chị “xuống cấp” nên mới vậy. Chớ hồi đầu, nó đâu hao tốn nhiều.

Đồng Xuân cười cười:

- Nói như chị, chắc đợt này em nói ba có cho em xe, tốt nhất là mua xe của hãng Suzuki, hay là của Việt Nam mình lắp ráp nhỉ? Em nghĩ, lời thật mất lòng, chị mắng em nghe. Xe của chị hao xăng là do dạo này chị “lượn” hơi bị nhiều, đã vậy toàn đi đường xa. Mà tiền chị cất làm vốn riêng hay sao, thù lao qua hai bộ phim chị đóng có vài chục triệu, chị “biến” đâu cả, bây giờ hỏi xin ba? Đồi cái xe, bất quá thêm dăm mười triệu thôi, có cần chị phải xin ba không?

Mai Trang hất mặt:

- Chị muốn đổi chiếc FX, loại mới nhất bây giờ, con gái đi xe này hơi bị đẹp.

Trúc Quỳnh mỉm cười:

- Đẹp cỡ chị, phải chạy Attila, Mio, Spacy... Chứ con gái dịu dàng hiền thục, không ai chạy loại xe phân khối lớn như thế. Bất quá, nhỏ Xuân chạy mới hợp tính cách.

Mai Trang làu bàu:

- Em không biết gì, đừng xen vô.

Đồng Xuân chậm rãi:

- Chị à! Có cần phải xài phí vậy không?

Ba vất vả cực khổ bao nhiêu năm, hết nuôi anh Hai du học, rồi chị đủ bốn năm đại học, bây giờ tới lượt em. Ba mẹ già rồi, tích góp được ít tiền cũng dể dành đó, sau này thêm vốn đầu tư, chị thấy ba điều hành công ty, nó sẽ là của chị. Anh Hai sau này cũng cần vốn để mở phòng mạch nữa. Chẳng lẽ chúng ta mãi bắt ba mẹ đau đầu vì con cái?

Mai Trang so vai:

- Công việc của chị hôm nay và tương lai đều phụ thuộc vào hình thức bên ngoài. Ba vừa mua mấy tỉ đồng tiền đất và trại tôm ở Kiên Giang chi cho cực khổ vậy. Người ta mong bỏ quê lên thành phố, còn mình bỏ phố xuống biển. Chị nghĩ không thông. Ý chị đã quyết, ba không cho, chị sẽ mượn bạn bè.

- Chuyện gì mà chị em con căng thẳng vậy? - Bà Mai lên tiếng.

Xuân vội lắc đầu:

Page 18: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 18

- Dạ, không có gì mẹ ạ.

Rõ ràng mẹ nghe Mai Trang nói, cái gì mà “vay mượn bạn bè” chứ?

Mai Trang cắn môi:

- Mẹ đã hỏi, con xin nói thật. Con định xin ba thêm chút tiền đổi xe.

Bà Mai cau mày:

- Xe mới mua chưa hết hạn bảo hành đã đòi đổi là sao con? Nó hư hao gì à?

- Dạ, không phải.

Đồng Xuân không muốn bị chị Trang kéo vô cuộc xin xỏ này, cô khẽ nói:

- Mẹ ơi! Con ra ngoài một chút nha mẹ.

Bà Mai gật đầu:

- Ừ. Nhưng nhớ về nhà dùng cơm. Trưa nay, anh Hai con mời cơm khách, coi như ăn mừng việc anh con xin được việc.

- Dạ, con nhớ rồi!

- Cả Quỳnh nữa nhé!

Trúc Quỳnh cười tươi:

- Được ăn ngon, cháu không từ chối đâu bác ơi.

Hai đứa chạy xe ra ngoài đến ngã tư, Xuân bảo Quỳnh:

- Dừng lại chút Quỳnh ơi!

Quỳnh thắng xe:

- Quên tiền hả? Tao mang theo đủ hai đứa xài... mệt miệng.

Đồng Xuân thở dài:

- Mày nữa, cũng nên tiêu xài bớt lại một chút. Nhà tao bốn anh em, mình chị Ba tiêu tiền như nước, tao xót lắm. Chị ấy chưa thật sự thay ba quản lý công ty, đã thích se sua. Tao buồn lắm.

Quỳnh nhìn Xuân:

Page 19: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 19

- Mày thật là... Tao cứ ngỡ có chuyện gì. Mày đừng thèm nghĩ tới chị mày được không? Nhà tao dư dả, tháng nào ba mẹ cũng làm từ thiện vài chục triệu, đều dặn mấy năm nay là vì vốn cần ba mẹ tao lớn, lãi nhiều. Ba mẹ tao chỉ có hai chị em tao. Thằng Quang mới 15 tuổi, tao được bà cho tiền mỗi tuần cả triệu, không ăn, không mua đồ thì để làm gì? Nhưng tao cũng se sua như chị mày. Tao không chê quà do ba mẹ cho, bất luận tốt xấu. Chị mày thì khác. Lâu nay mày có hỏi vì sao, tao và chị mày, không gặp nhau thì thôi, hễ gặp mặt là y như rằng gây gổ. Chị mày khó thay đổi lắm. Ngoại trừ...

- Ngoại trừ cái gì?

- Ông trời bắt chị mày mất hết... sắc đẹp.

Đồng Xuân nhìn Quỳnh. Cô thừa nhận Quỳnh có lý, nhưng cô vẫn thấy bực bội. Trời sinh ra chị, đã ban tặng sắc đẹp, giờ làm sao mất chứ?

Tự nhiên Xuân hết muốn mua xe nữa.

Chiếc xe đạp của Xuân cờn mới cáu, con nhà nghèo, mơ ngủ cũng không dám mơ mua được chiếc xe đạp như Xuân. Lên Sài Gòn học, Xuân kiếm chỗ trọ gần trường, khỏi phải dùng đến xe, vừa đỡ tốn kém, vừa đỡ mất công giữ xe.

Quỳnh hét nhỏ:

- Lên xe đi Xuân, mưa tới kìa!

Nhanh như một mũi tên, Quỳnh cho chiếc Dylan của nó lao nhanh về phía trung tâm thị xã.

Trúc Quỳnh bảo:

Mua mấy bịch Snack, rồi vào quán karaoke nhé Xuân, lâu rồi tụi mình không được hát.

Đồng Xuân nhìn trời:

- Mưa lớn, có sấm chớp, người ta sẽ cắt dây ăng-ten, hết ca luôn.

Page 20: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 20

- Bao giờ mưa hẵng tính. Bất quá nằm luôn ra ghế, ngủ một giâc, tan cơn mưa rồi về. Chứ về nhà mày, bây giờ gặp bà Trang lại hao tổn năng lượng.

Xuân nói:

- Không được. Mày không nhắc, tao chắc quên mất lời dặn của mẹ tao.

Quỳnh đủng đỉnh:

- Mời cơm khách buổi trưa phải từ mười một giờ rưỡi trở lên. Bây giờ mới chín giờ kém. Còn tới ba, bốn tiếng lận. Mình về sau một chút cho khỏi bị mắng là “láu ăn”.

Xuân đành nghe theo lời của Quỳnh. Hai đứa mua Snack, ổi và nước ngọt, tung tăng xách vào quán. Vừa ngồi xuống ghế, điện thoại của Quỳnh reo. Con nhỏ lấy ra. Nhìn số máy, nó cười tít, nói với Xuân:

- Nguyên Bảo gọi đấy! Mày chọn bài trước đi.

Xuân gật đầu. Quỳnh ra ngoài nghe điện thoại. Chẳng biết ông bà “hót” nhau những gì mà quay vào, mặt Quỳnh tươi rói, khiến Xuân chột dạ. Lúc nãy cô quên không cảnh cáo Quỳnh cấm không được gọi mấy tên con trai đến.

Quỳnh ngồi xuống bên Xuân:

- Anh Bảo và anh Vinh đến đây đấy.

Xuân gắt nhẹ:

- Khi không gọi bọn họ đến đây chi vây? Mệt mày ghê!

Quỳnh cười nhe răng:

- Bảo nói, hôm nay hắn rảnh, rủ tao đi chơi, nên tao mới tiện thể đấy chứ. Dù sao hát karaoke có bạn trai, mới... tình.

Xuân trợn mắt:

- Thua mày luôn. Dạo trước mày mạnh mép theo kiểu dữ dội, lúc nào cũng sẵn sàng cho bọn con trai “đo ván”. Bây giờ yêu thì dũng khí bay mất tiêu. Ngày trước, đi ca, mày một hai “réo” cho được thằng Phiên, thằng Tuấn Anh đi chung. Vậy mà... Lỡ lần này thôi. Còn lần sau nữa, tao không thèm nhìn mày là bạn đâu. Yêu là một chuyện, nhưng tao không thích người ta đề phòng bọn mình, cho rằng mình lợi dụng họ. Miệng thế gian, tròn méo gì họ vo cũng được hết, chỉ khổ người chân tình.

Trúc Quỳnh le lưỡi:

Page 21: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 21

- Tao biết lỗi rồi. Khiếp quá, mày bao giờ cũng lo xa.

Đồng Xuân im lặng, lòng ấm ức nhỏ bạn, cứ thích làm những gì nó thấy hứng. Tuy biết rõ Hiểu Thy chủ động chia tay Vinh, nhưng Xuân vẫn áy náy như thấy mình có lỗi trong đó. Nếu không có cô bất ngờ trong buổi chiều tối đáng ghét ấy, biết đâu chừng Vinh đã yêu được Thy? Cô từng coi phim, thấy nhiều đôi bạn mới đầu là ghét, thậm chí thù nhau nữa, nhưng tình yêu bất ngờ đến, nhanh như một tia chớp, và nó đã chiến thắng tất cả. Nếu không gặp Xuân, tình cảm mười năm cận kề bên nhau giữa Hiểu Thy và Việt Vinh có được kết quả, bởi “lửa gần rơm lâu ngày phải bén”, chỉ tại chưa gặp ngọn gió nhỏ đấy thôi.

- Xuân! Nhường mày bài “Họa mi tóc nâu”.

Quỳnh réo to, cứ như hai đứa đang ở cách nhau cả chục cây số vậy. Xuân mỉm cười Vinh đã hơn một lần gọi Xuân là “cô bé mắt nâu môi trầm” và Xuân đã nói “Mất nâu, em xin nhân. Còn môi em, chắc chẳng bao giờ trầm nổi”.

Cầm micro, Xuân nhịp nhịp chân:

“Họa mi hót giữa bầu trời xanh, họa mi long lanh chào ngày mới. Họa mi tới những khu vườn thơ. Họa mi chơ vơ lúc đêm về.

Từng tia nắng thắp lên mùa xuân. Từng mùa xuân êm đềm em hát. Và em hát, lúc tuổi còn thơ. Từng tuổi thơ em biết mơ mộng...

Họa mi, họa mi hót trong vườn khuya...”

Đồng Xuân quay lại. Bảo đã khoác vai Quỳnh ngồi lắc lư theo điệu nhạc, và Vinh thì cầm chiếc micro, hát họa theo cô. Giọng Vinh thật ấm. Vinh nheo mắt:

“Họa mi tóc nâu là... em đó. Họa mi, họa mi hót trên bầu trời xanh. Họa mi, họa mi mong manh những tiếng cười…”

Phòng karaoke dù kín vẫn không ngăn được tiếng sấm rền vang trời đất. Tật xấu của Xuân, rất sợ sấm chớp khi trời mưa. Lẽ ra Xuân nên về nhà. Lúc mưa gió thế này, ở nhà, trùm mền sẽ an toàn hơn. Xuân buông rơi micro, cô ôm tai bằng hai bàn tay nhỏ.

Bảo chọc đùa:

- Hôm nay, anh biết rồi nhé. Đồng Xuân sợ sấm chớp, đúng là chuyện lạ.

Quỳnh nhéo Bảo:

- Anh còn chọc, nó giận bỏ về đấy. Sợ thật, nhưng tự ái nó cao ngất trời.

Page 22: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 22

Vinh dịu dàng:

- Xuân hát hay thật? Anh nghe Tín nói, có nhỏ em hát rất hay, nhưng không nghĩ đó là Xuân. Bài em thích nhất là bài nào nhỉ?

Đồng Xuân tỉnh queo:

- Em không có bài tủ, vì đâu phải ca sĩ. Em thích, mỗi bài thuộc dăm câu làm vốn thôi. Anh không đi làm à?

Vinh nói:

- Buổi sáng, anh tiếp khách, ký hợp đồng. Cuộc ký hợp đồng thuận lợi, kết thúc nhanh, vì thế anh không còn lịch làm việc buổi trưa. Đang định qua nhà em, thì Quỳnh gọi.

Đồng Xuân hỏi:

- Anh qua nhà Xuân làm gì?

- Anh Tín mở tiệc đãi người bạn đi xa về, không phải hả?

Xuân tủm tỉm:

- Anh Hai nói thế à?

- Ừ. Tín còn bảo, anh nhất định phải đến.

- Được mời như thế, sao anh còn tới đây? Anh không sợ anh Hai em giận hả?

- Giận thì anh chịu, chứ em đang ở đây, đến nhà em, anh nói chuyện với ai?

Quỳnh cong môi:

- Gặp lại chị Thy, không là vợ chồng, chả lẽ ngay tình bạn cũng mất à?

Vinh thản nhiên:

- Đừng dỏng tai nghe chuyện của người khác, khi bên cạnh mình đang cận kề một anh chàng rất hay... ghen.

Bảo cười:

- Cây đã lặng, mong gió hãy đừng thổi, kẻo lá rụng cây lay, tội lắm Vinh ơi!

Xuân so vai:

Page 23: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 23

- Anh nói không lại miệng mồm hai người đó đâu. Mình ăn trái cây nhé.

Nhìn bịch ổi, Vinh cười:

- Xót ruột lắm, nếu ăn hết bao nhiêu đây ổi. Anh không hiểu, vì sao con gái ghiền ổi, cóc đến vậy.

Xuân cười cười:

- Anh lầm rồi! Dạo đi học, bọn con trai lớp em ăn ổi, cóc hơi bị nhiều. Bánh tráng vò, tụi nó thủ một lúc dăm bịch, bỏ vô hộc bàn, ăn dần. Bao nhiêu đây chỉ khoảng một trái thôi, không làm anh đau bao tử đâu, đừng sợ.

Vinh đưa miếng ổi lên miệng. Xuân bật cười:

- Không thích thì đừng ăn. Nhìn anh, em cảm giác anh chuẩn bị lên giàn hỏa vậy.

- Anh cũng đang bị thiêu đó chứ.

- Ai đốt lửa đâu mà thiêu được anh.

- Ánh mắt của em đó. Rất đẹp, rất long lanh, như lửa.

Xuân mắc cỡ trước lời nói rất thật của Vinh. Con gái chúa là thế. Thích người ta khen, nhưng lúc nghe khen, thì lại ngượng ngập.

Quỳnh xen vô, ngồm ngoàm, bởi miệng đang mắc nhai:

- Xời ơi! Cảm động ghê ta. Tưởng đâu anh Vinh lạnh như băng như lời dì em nhận xét, ai ngờ anh cũng ngọt miệng ghê nhỉ. Hèn chi trời đất không mưa cho được. Nịnh nhau thật!

Vinh so vai:

- Anh đâu nói sai. Nịnh người mình yêu, thì đàn ông ai chẳng có vài chục lần “Khoa môi múa mép”, phải không Nguyên Bảo?

Bảo gật đầu:

- Đúng vậy!

Quỳnh cong môi:

- Em chưa hề nghe Bảo khen em bao giờ.

Xuân khịt mũi:

Page 24: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 24

- Tại mày cứ xù lông thế kia, anh Bảo sợ mày đâm ảnh.

Quỳnh la lên:

- Giỏi đó Xuân! Coi như tao thua mày.

- Hãy đợi đấy! Tao nhất định đâm lủng tim mày, cho ai xót chơi.

- Sợ quá!

Cả bọn cười ầm lên. Rốt cuộc, gọi là đi hát, nhưng chả ai hát được bài nào, ngoài bài “Họa mi tóc nâu” Xuân hát đầu tiên.

Đưa tay nhìn đồng hồ, Xuân kêu lên:

- Đã 11 giờ rồi. Phải về thôi Quỳnh ơi!

Quỳnh chây chưa:

- Sao không hối thúc người bên cạnh mày, lại kêu tao?

Xuân nói:

- Vì tao và mày được mẹ tao nhắc trước lúc đi chơi. Còn hai ông tướng này, tự họ phải có trách nhiệm trước lời mời của anh tao.

Nguyên Bảo rên rỉ:

- Mai mốt, có lẽ anh phải nói anh Vinh, hai nhà nên chung một bức tường.

- Chi vậy? - Xuân hỏi.

- Để hai cô có điều kiện qua nhà nhau gây lộn chớ sao nữa.

Quỳnh trợn mắt:

- Anh dám chọc giận tụi em, coi chừng tụi em cài số de đó.

Bảo làm bộ:

- Xin đừng! Em de số, lùi phía sau, lỡ đụng người, đùm đề trách nhiệm thì khổ lắm.

Quỳnh giậm chân:

- Đã nói....

Page 25: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 25

Bảo tỉnh bơ, hôn nhanh lên bờ môi đang trễ xuống vì giận hờn của Quỳnh. Chả riêng Quỳnh sững sờ, mà Xuân cũng đỏ hừng mặt quay đi nơi khác, tránh sự bối rối của mình. Vinh đặt tay lên vai Xuân, anh trầm giọng:

- Chuyện bình thường của những người đang yêu, có gì để em phải tránh hả Xuân.

Đồng Xuân lí nhí:

- Em... ghét. Nói thế nào nhỉ. Hơi sàm sỡ.

Quỳnh đã bình tĩnh trở lại:

- Không phải sàm sỡ. Khi yêu, người ta luôn khát khao chuyện biểu lộ tình cảm chân thật. Mày không nên quan trọng hay khắt khe với những chi tiết nhỏ này.

Đồng Xuân nhìn Quỳnh bằng ánh mắt lạ lẫm. Nguyên Bảo đã khiến nhỏ Quỳnh của Xuân yêu thật rồi. Nhưng yêu là gì chứ? Phải yêu là luôn phải bày tỏ tình cảm như cách hồi nãy Bảo dành cho Quỳnh không?

Xuân mở cửa bước ra ngoài. Trời đã hết mưa, nhưng vẫn còn nhiều mây đen, che những mảng trời ở trên cao.

Vẫn chiếc Attila màu trắng như ngày đầu tiên Vinh cho Xuân quá giang, Xuân nhẹ ngồi lên phía sau Vinh. Cô nghe tiếng anh nói:

- Ôm anh cho chắc nhé. Đường mới mưa, có nhiều đoạn trơn trượt đấy.

Phía trước, chiếc Dylan của Quỳnh lao vút đi, Bảo tỏ ra là tay chạy xe sành điệu. Nhỏ Quỳnh cười rạng rỡ. Nó tựa đầu lên lưng Bảo thật tự nhiên. Xuân lưỡng lự. Vẫn biết là chả ai nhìn mình, sao cô vẫn thấy khó. Tự nhiên ôm eo người đàn ông, Xuân thấy nó thế nào ấy. Và nếu không có cái ổ gà nằm trên đưởng khiến Vinh thắng gấp, chắc chắn Xuần vẫn không dám ôm Vinh. Mùi mồ hôi đàn ông có hương của khói thuốc lá, cứ xộc vào mũi Xuân, thật ngứa ngáy, khó chịu đến cứng ngắc cả dáng ngồi.

Bả Mai thở phào khi hai chiếc xe dừng dưới sân nhà. Bà cười tươi:

- Bác tường mấy đứa không về chứ.

Xuân nhỏ nhẹ:

- Mẹ đã dặn, con đâu dám không vâng lời. Con dẫn thêm hai khẩu phần ăn về theo, mẹ sẽ không phiền con chứ.

Bà Mai lừ mắt:

Page 26: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 26

- Con bé này. Nói vậy mà nghe được sao. Việt Vinh, Nguyên Bảo là bạn của anh Hai con, tại sao mẹ lại phiền nhỉ. Mọi người đang chờ các con đấy, vô mau đi!

Đồng Tín reo lên:

- Chà! Bé Xuân nhà mình giỏi thật. Đi một về bốn kia đấy. Hôm nay, hai cậu nhất định phải uống thật say với tôi nhé.

Tín bá vai Vinh cùng đi vào nhà. Đông Xuân hơi khựng ngưởi khi bắt gặp ánh mắt của Hiểu Thy nhìn mình. Như đọc được suy nghĩ của cô, Hiểu Thy bước tới, nắm tay Xuân, cô nói thật dịu dàng:

- Cám ơn em, Đồng Xuân.

Xuân ngơ ngác:

- Tại sao chị cám ơn em?

Hiểu Thy từ tốn:

- Vì em là ngọn gió xua đi những bụi bặm bấy lâu ăn trong tiềm thức chị, giúp chị nhận được điều gì nên và không nên làm. Em cho chị một người anh trai rất tuyệt vời. Công bằng mà nói, anh Hai em chưa hẳn đã hơn Vinh.

Đồng Xuân nhăn nhó:

- Chị chỉ muốn có anh trai thôi ư? Vậy mà em tưởng, chị thương anh Haỉ em chứ.

Tín cười rạng rỡ:

- Chị Thy nói chưa hết câu, em đã cắt lời Thật ra chị ấy muốn nói, anh là ngưởi tình tuyệt nhất sẽ đem lại hạnh phúc cho Thy. Nhưng con gái tụi em, mấy aí dám bạo miệng thừa nhận. Đúng không Thy?

Hiểu Thy cúi đầu:

- Dạ. Chị cũng rất vui khi em chấp nhận tình cảm của Vinh. Được thế này, chị thật sự không cảm thấy ray rứt nữa.

Ông Nghĩa vỗ tay:

- Được rồi. Từ nay, các con là người nhà cả. Bất luận đứng ở vị trí nào cũng đừng quên gia đình nhà ta nhé. Tín! Con hãy tuyên bố lý do bữa tiệc hôm nay, cho mọi người được biết đi, con trai.

Page 27: PHẦN 8 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan8.pdfkhông, tao học lớp Đại học tại chức, rồi theo mẹ đến siêu thị, trông coi những

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 27

Đồng Tín xúc động:

- Lý do tôi nhờ mẹ nấu cho tôi bữa tiệc nho nhỏ này, không ngoài mục đích muốn cho mọi người biết. Bắt đầu từ thứ hai tuần tới, tôi chính thức trở thành bác sĩ của bệnh viện Chợ Rẫy. Và em gái tôi, Mai Trang sẽ là người thay ba tôi gánh vác gánh nặng công ty, sau khi Trang hoàn tất chuyến quay phim vào cuối tháng tám. Đặc biệt, bữa cơm hôm nay, tôi muốn giới thiệu với ba mẹ, bạn bè và em út trong nhà, cô gái tôi vừa chợt tìm thấy trong cuộc đời chính là Hiểu Thy. Từ nay, mong Thy hãy coi đây như ngôi nhà thứ hai của mình.

Trúc Quỳnh chép miệng:

- Anh Hai làm bác sĩ khoa ngoại, vậy mà nói năng cứ y như một nhà lý luận văn học. Bảo! Anh phải làm sao đó, để em mau được có ngày như chị Thy hôm nay nhé.

Bảo cười:

- Ba mẹ em đồng ý, anh sẽ đăng báo công bố hôn lễ của chúng ta. Chỉ sợ lúc ấy em lại la anh là “vua ba hoa, chích chòe”.

Đồng Xuân nghe hết những lời Quỳnh và Bảo nói với nhau. Vinh khẽ cầm tayXuân bóp nhè nhẹ. Những ngón tay nhỏ bé của Xuân đan trong tay Vinh, như một sự kết nối khó có thể tách rời, bởi bất cứ một áp lực nào.