Top Banner
90

Nhân quả thời đại khoa học

Jul 17, 2015

Download

Education

Welcome message from author
This document is posted to help you gain knowledge. Please leave a comment to let me know what you think about it! Share it to your friends and learn new things together.
Transcript
Page 1: Nhân quả thời đại khoa học
Page 2: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

51

Page 3: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

52

Lời Giới Thiệu

Hiện nay là thời đại văn minh khoa học, bàn về chuyệnnhân quả chẳng phải là mê tín lắm sao? Thật ra, vấn đề màkhoa học nghiên cứu là những quan hệ nhân quả và quy luậtcủa giới tự nhiên, bất cứ một hiện tượng nào đều có quy luậtnhất định. Nhưng đằng sau nguyên nhân sâu xa của nhânquả ấy thì khoa học thật khó mà giải thích, chứng minhđược đối với những hoạt động tinh thần, những điều bí ẩnbên trong thế giới tâm linh, nhân quả của tiền kiếp hay hậukiếp. Vì thế, vấn đề này chỉ có thể dùng triết học và tôn giáođể lý giải và xử lý.

Kinh Nhân Quả Ba Đời đã từng nói: “Dục tri tiền thếnhân, kim sinh thụ giả thị, dục tri lai thế quả, kim sinh tácgiả thị” (Muốn biết nhân đời trước, xem quả hưởng đời này,muốn biết quả tương lai, xét nhân gieo hiện tại). Điều nàynói lên mối quan hệ chặt chẽ giữa kiếp trước, hiện tại vàkiếp sau mà quy luật của nó là tự làm tự chịu.

Thái Thượng Cảm Ứng Thiên đã từng nói: “Họa phúcvô môn, duy nhân tự triệu, thiện ác chi báo, như ảnh tùyhình”. Khi con người làm việc ác, vô tình đã gieo một hạtgiống, khi thời cơ chín mùi, điều kiện thích hợp thì nội cảmngoại ứng nhân quả lập tức hiệu nghiệm giống như bị ma saiquỷ khiến vậy. Đúng với câu nói: “Thiện hữu thiện báo, áchữu ác báo”. Các nhà Nho cũng rất coi trọng nhân quả,trong Kinh Dịch đã từng viết: “Tích thiện chi gia, tất hữu dư

Page 4: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

53

khánh, tích bất thiện chi gia, tất hữu dư ương”. (Thườngxuyên hành công đức, tích đức thì nhất định sau này sẽ đượcphước báo; ngược lại, thường xuyên hành ác thì nhất định sẽgặp họa kiếp, tai ương).

Vào thời nhà Chu, vua Nghiêu, vua Thuấn dạy dân làngtrồng ngũ cốc, nuôi sống dân làng, công đức vô lượng, đếncon cháu đời thứ mười hai lại giúp nhân dân an cư lạcnghiệp. Nam hữu phân, nữ hữu quy, vì thế sinh ra Chu VănVương, Văn Vương sinh ra Võ Vương Chu Công, một họtam Thánh, không những phát dương Chu bang mà còntruyền bá đạo thống văn hóa của Đông Thổ, lưu danh chođời. Ngược lại, Tần Thủy Hòang hùng bá thiên hạ, dùngquân pháp để trị quốc mà giành lấy giang sơn nhưng saucùng cũng bị sụp đổ, hai mươi lăm người con của ông đềubị mất mạng dưới tay họ Triệu, bị mang tiếng hôn quân,suốt đời rửa không sạch tội. Đó chính là thiện ác của nhânquả báo ứng, càng chứng minh được đạo lý sâu xa của đạolý định nghiệp bất diệt ấy.

Khảo cổ học ngày nay có thể được coi là một ngành tiêubiểu nhất. Chẳng hạn sự phát hiện khủng long hóa thạch, thuhút lòng say mê, kéo con người về với thời đại xa xưa, sinhvật tồn tại và sinh sống lâu năm, lúc lại phát hiện xương hóathạch cách đây ba nghìn năm là hiện thân rõ ràng của nhânquả cảm ứng thiên như thể có thể quyết định sự thịnh suycũng như thất bại của một vương triều. Mười năm gần đây,ở những ngôi mộ khai quật lên ở Đại Lục xuất hiện nhữnggiống cây trồng lâu năm nhưng vẫn có thể mọc rễ, đâm

Page 5: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

54

chồi, hoa lá xanh tốt. Không gian, thời gian xuyên suốt quyluật nhân quả và quy luật của giới tự nhiên đều đáng tin cậyvà không thể hoài nghi.

Thật ra, những chặng đường lịch sử của nhân loại có thểcoi là những mẫu chuyện nhân quả. Chẳng qua vì mắt conngười quá hạn hẹp, kiến thức còn nông cạn, nên cố lừa dốichính mình, coi đó như một trò chơi trẻ con, thậm chí nhắmmắt lại tưởng rằng không ai thấy, không ai nghe được!Trong thời thời khắc khắc của mỗi chúng ta, nhân quả tuầnhòan vẫn không ngừng tiếp diễn cho dù con người có muốnphủ nhận chúng.

Tác giả quyển sách là GS Ngô Cẩm Tiêu, người TriềuChâu, con trai thứ hai của ông Ngô Trường Cao (người đắcquả vị Thanh Hòa Đại Tiên), sau khi cùng huynh trưởng làĐTS cầu được con đường Thiên Đạo không ngừng phát tâmtu luyện, đi khắp nơi để khai mở Đạo, ông đã từng chứngkiến sự nhiễu nhương của thời đại, sự suy đồi đạo đức, nhântâm của con người, đời sống nhân dân ngày một đói khổ,phẩm giá không còn thuần phác như xưa, kẻ tham sân si,người oán hận. Với tấm lòng từ bi, ông phát tâm bôn ba lặnlội để tìm những câu chuyện nhân quả có thật. Sau khi đượcxem xét, bình luận thì được chùa Linh Âm in ra thành sáchmang tên “Nhân quả thời đại khoa học”. Hy vọng quanhững mẫu chuyện này làm thức tỉnh lương tâm mọi người,thường xuyên tu thân lập đức, hành thiện, không còn hànhnghề sát sinh, để tránh phải chịu nỗi đau đớn khôn lườngcủa quả báo luân hồi.

Page 6: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

55

Sách được in ấn tại đạo trường Linh Âm, được ThiênÂn Sư Đức, Tiền Nhân đại đức khổ tâm giúp đỡ. Xin các vịsau khi đọc qua hãy thật tâm phản tỉnh chính mình để đạtđến thế giới thanh bình, hạnh phúc của thiên đường nhângian.

Trung Hoa Dân Quốc, tháng 4 năm 2002 Hội biên soạnchùa Tam Hiệp Linh Âm

Page 7: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

56

ANH CẢ GIẾT HEO

Lễ Phật Đản tháng tư năm nay, tại Phật đường phíaNam biên cương đất Thái đang giảng một tiết học: “Nhânquả báo ứng và lục đạo luân hồi”, các vị thiện nam tín nữđều tham gia rất hăng hái, ban đêm ở lại tá túc Phật đường.Vì thời gian còn sớm nên chúng tôi trò chuyện với nhau vềmột số vấn đề liên quan đến Phật học thường thức. Vì kiếnthức còn nông cạn nên tôi còn nhiều vấn đề chưa thể giảiquyết được; nhất là có một cô đưa ra một vấn đề nan giảikhiến tôi nhất thời không thể giải đáp, thậm chí đến hômnay vẫn còn vướng mắc trong lòng.

Cô ấy khoảng bốn mươi tuổi, đối với nhân quả hoàntoàn tin tưởng, tuyệt đối không hoài nghi. Trong lúc học cônghe được câu chuyện kể về người sát sanh, lúc lâm chungđau đớn tội nghiệp chịu đủ mọi sự đau đớn giày vò đến lúctắt thở. Đó là một anh làm nghề giết heo, còn gọi là “Anh cảgiết heo”, thời trung niên mắc phải chứng nan y, không thểchữa trị được, phải nằm trên giường suốt mấy tháng, thườngxuyên phát ra những tiếng kêu giống như heo. Con cáikhông nhẫn tâm nhìn thấy cha phải chịu nỗi đau đớn cựchình như thế, bèn van xin bác sĩ kê toa thuốc để cha sớmngày ra đi thanh thản nhưng bác sĩ không chịu “Lương ynhư mẹ hiền, lẽ nào người mẹ lại giết con”. Hơn nữa làmnhư vậy là phạm pháp. Sau cùng được vị lão tiền bối cókinh nghiệm dạy họ chuẩn bị một con dao và một chén nướctrắng, giống như cách mà anh ấy giết heo vậy, để ở đầugiường, không bao lâu người đó liền tắt thở, chấm dứt sự

Page 8: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

57

hành hạ bi thảm.

Vấn đề ở đây là: Mẹ của cô vì hoàn cảnh bần cùng phảinuôi mười đứa con, từ ngày kết hôn đến nay đã hành nghềsát sanh, giết vịt để làm vịt quay bán. Mỗi ngày chồng đibán, vợ ở nhà giết vịt và làm vịt quay. Vì bán đắc nên mộtngày phải giết khoảng ba mươi con vịt béo, cứ thế kéo dàihơn ba mươi năm nay. Mãi cho đến khi hai đứa con gái xuấtgiá, chồng qua đời mới nghe lời khuyên của con gái bỏnghề. Năm ngoái, mẹ cô bệnh suốt một năm. Từng chữa trịở khắp các bệnh viện lớn nhỏ có tiếng ở Thái Lan nhưngcũng không khỏi bệnh. Bốn tháng trước, bác sĩ trả về nhàdặn dò chuẩn bị hậu sự. Người Trung Quốc có tập quán làba mẹ lúc lâm chung phải được chết tại nhà của mình choyên tâm.

Khi được trả về nhà, bốn tháng qua bà đều trong trạngthái hôn mê, có lúc tỉnh dậy như gặp phải chuyện gì đóhoảng sợ, phát ra những tiếng kêu như vịt khiến con cái lolắng bi thương, bác sĩ không thể chữa trị được, chỉ còn cáchlà phải nhờ vào Tiên Phật Thần Minh, cầu xin Ơn Trênnhanh chóng tiếp dẫn bà ra đi để khỏi phải chịu sự giày vòtàn khốc như thế này.

Gần đây có một hôm nhận được thông báo của bệnhviện yêu cầu bệnh nhân tới kiểm tra, cắt thêm một lỗ nhỏtrong cổ họng. Hai tuần sau đó về nhà, hiện nay đang nằmmê man, có lúc phát ra những tiếng kêu như vịt.

Vấn đề ở chỗ: Cô ta có thể làm như câu chuyện “Anh cả

Page 9: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

58

giết heo” đã giảng hôm nay là chuẩn bị một con dao và mộtchén nước để tiễn người mẹ ra đi thanh thản được không?

Câu phát biểu này khiến cho tôi giật mình toát cả mồhôi. Nói đến mẫu chuyện “Anh cả giết heo”, người ta muốnnhấn mạnh đến tính hiện thực của nhân quả báo ứng, cảnhtỉnh những kẻ hung tợn sát hại những sinh vật vô tội. Đốivới một số người làm nghề sát sanh, trong hoàn cảnh đó nênchuyển nghề, như Phật đã từng nói: “Lấy mạng người ta đểnuôi mạng mình gọi là tà mạng”. Không ngờ chân lý đó lạisống động hiệu nghiệm đến như vậy.

Một lúc không trả lời được câu hỏi đó có lúc tôi hối hậnvì đã kể chuyện này, chỉ biết khuyên cô: “Việc này hoàntoàn không thể làm, chúng ta không thể nhẫn tâm nhìn thấycha mẹ tự sát, vô hình giống như tận tay giết hại cha mẹvậy”. Cô ấy nức nở hỏi tôi: “Thế thì còn phương pháp gìkhiến cho mẹ tôi hoặc sống hoặc chết chứ đừng phải chịu sựgiày vò đau đớn như vậy”.

Tôi rất đồng cảm, an ủi đôi lời, khuyên cô hãy phátnguyện tài thí xây chùa, xây bệnh viện hoặc ăn chay trườnglấy công đức của mình hồi hướng cho mẹ, để mẹ cô có thểtiêu oan giải nghiệp. Suốt đời cha mẹ không ngừng tạonghiệp cũng là vì nuôi sống con cái, vì con cái mà hy sinhtất cả, thậm chí dù bị đày trong địa ngục trần gian hay dướiđịa phủ cha mẹ cũng chấp nhận. Vì thế con cái phải bù đắpnhững tội lỗi của cha mẹ để báo đáp công ơn nuôi dưỡngcủa Người. Tôi còn giải thích những điều hiếu đạo củangười làm con:

Page 10: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

59

o Tiểu hiếu: Phụng dưỡng cha mẹ, thích ăn gì thì cungphụng đầy đủ.

o Trung hiếu: Thuận theo lời, theo ý của cha mẹ.

o Đại hiếu: Ngoài việc phụng dưỡng theo ý của cha mẹcòn làm những việc ích nước lợi nhà đem tiếng thơm chocha mẹ.

o Đại đại hiếu: Ngoài việc thực hiện đầy đủ ba điềuhiếu trên còn phải biết tìm cách giúp cha mẹ tiêu oan giảinghiệp, lúc còn sống không bị đày đoạ về thể xác, lúc chếtcũng không bị đày xuống lục đạo luân hồi, thoát khỏi cảnhgiới sinh tử.

Nghe xong cô ngậm ngùi nước mắt, làm lễ ra về. Giữatháng chín năm nay được Phật đường mời đến, tôi lại giảngtiết học nhân quả, tối đến lại tá túc Phật đường một đêm.Lúc đó, có một người nói với tôi một tin tức khiến tôi suốtđời không thể quên. Thì ra giữa tháng tư năm nay tôi đãgiảng câu chuyện nhân quả, người hỏi tôi về mẹ của cô ấy vìkhông nhẫn tâm nhìn thấy mẹ mình phải chịu sự giày vò vềthể xác, đau đớn về tinh thần, rốt cuộc đã học theo chuyện“Anh cả giết heo”, lấy một con dao sắc và một chén nướctrắng lén lút đặt tại đầu giường mẹ nằm, rồi chạy ra sau bếpquỳ khóc. Đến sáng, mẹ cô liền tắt thở. Cô ôm xác mẹ khócthảm thiết, tưởng chừng như muốn lấy một con dao tự sáttheo mẹ xuống suối vàng nhưng lại không đủ dũng khí.

Page 11: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

60

BÀ LÃO BÁN NÔNG CHÂN

Tại nơi bố thí chùa Phật, lần đầu tiên tôi gặp lại ngườibạn cũ thời niên thiếu. Đó là bà lão bán “nông chân”.

“Nông chân”: là tên gọi một món ăn đặc sản của ngườiThái được làm từ bột gạo xay nhuyễn, thêm ớt, nước dừa vàcá. Đó vốn là món ăn phụ của người Trung Hoa: “nông” cónghĩa là “thức ăn phụ”, “chân” có nghĩa là thuộc về TrungQuốc.

Mười mấy năm không gặp, bà lão nhìn thấy tôi liềnnhận ra ngay bởi vì lúc nhỏ tôi vốn là khách quen của bà. Bàbán rất rẻ, một đĩa “nông chân” nóng hổi thêm một chút ớtcay đến nỗi chảy cả nước mũi. Hồi trước bà còn trẻ, vừa láithuyền vừa rao: “nông chân đây! Nông chân nóng hổi đây!”.Thật giống như những bài hát truyền thống của người phụnữ dân tộc ở tỉnh Quảng Tây Trung Quốc vậy.

Bà lão tuy chưa đầy sáu mươi tuổi nhưng xem ra thậttiều tụy, dáng đi vừa lửng thửng vừa bất tiện. Vả lại, khôngbiết tự bao giờ lại mắc cái tật: cái đầu cứ lắc liên tục khôngngừng. Bất kể ngồi hay đứng, đi hay nói chuyện, cái đầu cứđưa đi đưa lại. Ngoại trừ buổi tối, còn lại hầu như lúc nàocũng lắc, có lúc bị cơn chấn động làm tỉnh cả giấc ngủ. Xemra đây không phải là tật mà là bệnh.

Tôi cứ khuyên bà đừng khẩn trương khi nói chuyện, cáiđầu đừng lắc qua lắc lại. Bà cố kiềm chế nhưng cái đầudường như không theo sự điều khiển ấy: “Không được đâu,

Page 12: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

61

không được đâu!”. Tôi hỏi bà tại sao không đi khám bác sĩđể xem là bệnh gì nhưng bà cứ lắc đầu trả lời: “Bà đã khámkhông biết bao nhiêu là bác sĩ, bệnh viện giỏi nhất cũng đãkhám rồi, nhưng cũng không phát hiện ra mắc phải bệnh gì.Thậm chí cũng đã hỏi Thần Minh nhưng tất cả đều vôdụng”.

Tôi hỏi bà đã mắc chứng bệnh này từ lúc nào, hay là đãmắc một chứng bệnh khác khiến bà bị nhiễm chứng lắc đầu?Bà kể bà đã mắc chứng bệnh này hơn mười năm rồi. Lúcmới phát bệnh đúng là bị nhiễm phong hàn, đầu óc choángváng như có ai dùng gậy đập vào; tỉnh lại liền thấy mơ mơhồ hồ, cái đầu từ đó tự nhiên lắc một cách thoải mái, cứ mộtlúc lại phải lắc, dần dần tự nhiên lắc liên tục một cách khổsở, tưởng chừng như có ai gõ mạnh vào đầu vậy. Thật là đauđớn và khó chịu đến nỗi nhiều khi muốn tự sát nhưng khôngthành. Sau đó nản lòng không muốn buôn bán nữa, nhiềulần theo người ta đến chùa bố thí, bệnh có đỡ hơn.

Bà lão dắt tôi đến một cây Bồ Đề thỏ thẻ với tôi rằngchứng lắc đầu của bà có liên quan tới việc buôn bán “nôngchân”, nhờ tôi chuyển lời tới mọi người rằng: Bất cứ nghề gìcũng có thể làm nhưng nhất thiết đừng buôn bán “nôngchân”.

Tôi cảm thấy rất kì lạ: chứng lắc đầu ấy thì có liên quangì tới việc bán “nông chân”, vả lại hiện nay ở Thái Lan vẫncó rất nhiều người bán “nông chân”, ở đâu cũng thấy. “Nông chân” không chỉ là món ăn phụ mà đã trở thành móncao lương mỹ vị ở các nhà hàng lớn. Không chỉ người Thái

Page 13: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

62

thích ăn mà ngay cả những khách du lịch ngoại quốc cũngthích, bởi lẽ vừa rẻ, vừa tiện lợi, vừa nóng, lại vừa thơm.

Nói chuyện phiếm cả nửa ngày, bà lão rốt cuộc cũnggiải thích cho tôi lý do không nên bán “nông chân”. Thì ralà thế này: “Nông chân”vốn là thức ăn làm từ bột gạo xaynhuyễn, điều đó không thành vấn đề; vấn đề ở chỗ nguyênliệu phụ chủ yếu của nó là cá, trộn chung với ớt và nước dừagiã cho đến khi nát nhừ.

Cá phải dùng loại cá còn sống, loại cá thích hợp nhất màmọi người muốn ăn là cá lác. Loại cá này cần phải bằmnhuyễn, rút xương để tạo ra mùi vị thơm ngon cho món ăn.Món ăn Thái ngoài món ăn nổi tiếng là “nông chân” còn cómột món nữa cũng dùng cá lác tươi roi rói để làm phụ liệu,cá chết thì mất đi mùi vị thơm ngon. Trước tiên dùng gậyđập vào đầu con cá còn sống, mổ bụng, rút xương. Nếukhông đập đầu nó chết thì không còn cách nào để mổ bụngđược.

Buôn bán phát đạt, bà lão mỗi ngày phải giết năm đếnbảy con cá, mỗi con nặng hai đến ba kí. Vả lại trước khi giếtnó phải dùng một cây gậy đập mạnh vào đầu, con cá giãygiụa đành đạch rồi chết. Bà lão đã hành nghề này từ mườibốn tuổi, cho đến khi năm mươi tuổi phát bệnh mới bỏnghề. Cả một đời hành nghề đập chết vô số các loại cá đếnnỗi đếm không xuể.

Người đời thường ngộ nhận một điều: cá tôm sinh ra vàlớn lên là để cho con người làm thức ăn, coi đó là hợp lý. Vì

Page 14: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

63

thế mà Tiên Triết Tăng đã từng nói: “Dục tri thế thượng đaobinh kiếp, nhĩ thính đồ môn dạ bán thanh” (Muốn biết kiếpnạn đao binh trên thế gian, hãy nghe âm thanh giết mổ trongđêm khuya). Bà lão mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm đềukhông ngừng đập chết những con cá, đã giết chết không biếtbao nhiêu chúng sinh vô tội. Những con cá trước khi chết,nó vẫn ve vẩy đuôi, vẫn lắc lắc cái đầu, vẫn giãy giụa đànhđạch. Những con cá con tội nghiệp bị bà lão đập chết thậttàn nhẫn. Con người làm việc gì thì tâm linh cũng theo đómà thành. Hành động và tâm linh nó luôn có liên quan mậtthiết với nhau. Bà lão mỗi ngày đều phải chứng kiến cái đầucủa những con cá run rẩy nên ý niệm cũng theo nó mà hợpthành. Vì thế mà cái đầu của bà cùng với cái đầu của cá hợplại thành một.

Nghe xong những lời tâm sự của bà lão tôi càng cảmthông cho hoàn cảnh của bà. Sinh ra trong một gia đìnhnghèo khó lại không có học thức, chỉ biết dùng nghề sát sinhđể nuôi sống cả gia đình. Lâm vào tình cảnh này, tôi cũngkhông biết an ủi bà ra sao, chỉ biết nhắc lại câu nói của cổnhân: “Con người gieo giống nào, gặt quả ấy, làm việc tốtthì bản tính tốt, làm việc xấu thì bản tính trở nên xấu”. Conngười hiện nay đang bị mê muội bởi vật chất hồng trần, kẻđua đòi, kẻ tham lam, kẻ sát hại, nổi giận lên làm tổn hạitâm can thì làm sao mà không mắc bệnh được chứ! Bởi vìcon người một khi có lòng tham, tâm sẽ cảm thấy phiền não,phiền não là căn nguyên của bệnh lý, nhất là những kẻ sátsinh, Phật gia gọi là tà mạng.

Page 15: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

64

Tôi kể rất nhiều câu chuyện nhân quả báo ứng cho bànghe và nói với bà: “Theo lý vì bà tàn sát quá nhiều sinhlinh nên đáng lẽ không thể sống thọ như thế. Kinh Phật đãtừng nói: phàm chúng sanh thích sát sanh sau này sẽ bị đọavào Tam Ác Đạo (Địa Ngục Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Súc SinhĐạo), lúc sống phải bị chết yểu”. Tôi khuyên bà hãy cố gắngăn chay trường và thường xuyên bố thí hành công tích đức,nhằm giảm nhẹ những tội ác trước đây. Bà lão cũng rất ănnăn, theo lời khuyên thành khẩn của tôi, cố gắng ăn chaykhông ăn thịt, và cũng từ đó không còn khổ tâm vì cáichứng lắc đầu của mình, bởi lẽ bà nhận ra rằng, đây chính làsự trừng phạt hợp với luân lý làm người và cũng là hìnhphạt nhẹ nhất rồi.

BỆNH CHÂN VOI

Gần đây có một lần, tôi đến công hội thảo dược ở miềntrung đất Thái để mở một cuộc hội nghị thường thức nói vềcác loại dược thảo, chủ đề là các loại bệnh nhiệt đới thườnggặp, trong đó có đề cập đến “bệnh chân voi”. Người mắcbệnh này có cái chân phù to như chân voi nên mới có tênbệnh như thế. Đây vốn là một loại bệnh thường thấy ở ẤnĐộ. Một làng nhỏ ở Thái Lan trước đây cũng mắc phải

Page 16: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

65

chứng bệnh này. Nhưng đã được chính phủ khống chế, từ đóvề sau hiếm thấy người mắc phải bệnh này. Theo nhận địnhcủa Sở Y Tế, người mắc phải bệnh này cần phải điều trị lâudài, hơn nữa chân không thể hồi phục lại như trước. Sau khibàn xong, chúng tôi liền giới thiệu cách phòng bệnh cũngnhư cách chữa trị bằng thảo dược cho tất cả mọi người cùngnghe.

Vào giờ nghỉ trưa, có vài hội viên hỏi tôi một số kiếnthức thảo dược và cách dùng thuốc. Đây vốn là việc thườngxuyên: Mỗi khi giảng xong một bài, những hội viên khônghiểu đều có thể đến hỏi để mở mang kiến thức. Tôi khôngcảm thấy ái ngại, biết gì đáp đó, không biết thì không trả lời.Trong số họ có một vị thanh niên, bảo tôi hãy đến nhà anhđể xem bệnh chân voi của cha mình và hỏi tôi có thể dùngnhững bài thuốc đã được giới thiệu để điều trị cho cha mìnhđược không? Ở mảnh đất miền Trung ẩm ướt ấy, hiếm cómấy ai mắc phải bệnh này thậm chí không có. Nhưng chacủa anh (Nãi Tố Sát) lại mắc chứng bệnh này. Điều đó khiếntôi rất hiếu kỳ, liền lập tức theo anh ấy đến nhà xem.

Cha của anh Tố Sát, là người Thái gốc Hoa, có thể nóithành thạo tiếng Triều Châu. Ông đã mắc phải chứng bệnhnày hơn chín năm. Trước đó vốn đã được điều trị ở bệnhviện, sắp lành bệnh nhưng sau vì hoàn cảnh gia đình thayđổi không thể điều trị được nên bệnh vẫn chưa khỏi. Sau khiđược Tố Sát giới thiệu, chúng tôi liền trò chuyện với nhaubằng tiếng Triều Châu. Ông họ Thái, vốn làm nghề thu muađồ cũ. Trừ bàn chân phải sưng phù lên như voi còn tất cả

Page 17: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

66

các bộ phận khác đều bình thường, tinh thần đều rất minhmẫn. Tôi hỏi ông đã từng sống ở phía Nam đất Thái chưa?Ông ấy trả lời ông đã từng sống ở phía Nam Tổng Lý Phủ,cạnh đồn điền cao su của một bà con thân thuộc. Ông hỏi lạitôi làm sao biết ông đã từng sống ở phía Nam đất Thái. Tôitrả lời: “Theo những tư liệu có liên quan, bệnh này vốn bắtnguồn từ phía Nam nước Thái, những người sống ở nhữngvùng ẩm ướt dễ bị mắc phải”. Ngày nay, bệnh này có thểđiều trị khỏi bằng thảo dược nhưng phải qua một thời giankhá dài. Tố Sát nghe thấy thảo dược có thể điều trị được liềnvội vàng xin tôi kê toa thuốc. Cha anh dường như khôngquan tâm gì đến bệnh, thản nhiên nói với con: “Không cầnphải khẩn trương làm gì”.

Sau khi giải bày, tôi được biết ông ấy đã buông xuôiviệc điều trị, bảo đứa con đừng bận tâm về việc này và nóirõ lý do từ bỏ việc điều trị bệnh.

Ông Thái thường ngày rất thích ăn thịt ngỗng. Vào mỗibữa cơm tối đều nhấm nháp nửa bình rượu và một conngỗng béo, một mình hưởng thụ hết ngày này qua ngàykhác. Cách đây mấy năm theo đoàn du lịch đến tỉnh ĐôngTam, Trung Quốc, thưởng thức món gấu trúc nướng, thật làngon tuyệt! Về đến đất Thái, không được thưởng thức mónngon vật lạ chỉ có thể ăn thịt ngỗng hầm với thuốc, nhưnglại cảm thấy thịt không còn ngon liền đổi sang ăn chânngỗng vì nghe nói chân ngỗng và chân gấu trúc đều có mùivị như nhau. Vì thế mỗi bữa ăn đều không thể thiếu chânngỗng và rượu.

Page 18: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

67

Sau đó được người ta giới thiệu một phương pháp chếbiến món ăn mới, không những giữ được mùi vị tươi ngoncủa món ăn mà còn bổ khí dưỡng thần. Theo cách chế biếnchân ngỗng, ông chuẩn bị bốn miếng thép đóng thành cáilồng rồi đem con ngỗng nhốt vào trong, sau đó nhóm lửa,dùng lửa nhỏ từ từ làm chín, tấm thép dưới đáy cũng từ từnóng lên, nóng đến nỗi con ngỗng chân nhúng chân co nhảymúa liên tục; khi đến độ cực nóng thì hai chân ngỗng hoàntoàn tê liệt sưng tấy lên, nhảy nhót lung tung càng lúc càngdữ dội, khóc lóc van xin thảm thiết, quỳ lạy xin tha mạng.Thấy vậy ông Thái vẫn không chút động lòng, liền chặt đứtđôi chân của con ngỗng nửa sống nửa chết. Con ngỗng đángthương dường như không thể chịu nỗi cơn đau cực độ nênđã chết đi. Ông chỉ lo đến việc chặt da, mổ thịt chứ khôngđoái hoài đến con ngỗng đang chết tức tưởi.

Theo lời nhận định của ông Thái: Con ngỗng sau khi đãtrải qua sự tra tấn tàn khóc, toàn thân máu dồn về hai chânnên ăn rất ngon, giàu giá trị dinh dưỡng. Đáng tiếc conngỗng là do người khác nuôi, nếu do đích thân mình nuôi thìcàng ngon và bổ dưỡng hơn, có thể nuôi nó bằng các dượcthảo bổ dưỡng thì khi lớn lên thịt ngỗng lại càng bổ hơn,ngon hơn đặc biệt sau khi đã trải qua thời kỳ luyện đan(dùng lửa để dồn máu tập trung vào hai chân). Một ngày nếuăn được một đôi chân ngỗng luyện đan cùng sáu gam đươngquy, mười gam đương tâm, điền thất, kỉ tử thì tinh thần sẽtrở nên minh mẫn, bồi bổ khí huyết. Nghe nói Từ Hy TháiHậu từ khi ăn món thịt ngỗng luyện đan mà trẻ mãi khônggià, không sợ bệnh tật. Ông Thái cũng theo cách đó mà ăn

Page 19: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

68

chân ngỗng hơn nhiều năm qua.

Lúc mới mắc bệnh chân voi, ông Thái vô cùng hoảngsợ, chạy xuôi chạy ngược để chữa trị. Sau đó trải qua mộtthời gian điều trị ở bệnh viện Nhiệt Đới, đôi chân đã giảmsáu bảy phần. Đến khi sắp khoẻ hẳn thì đột nhiên thuốc cótác dụng phụ làm loét dạ dày. Chỉ có cách là ngừng điều trịchân chuyển sang điều trị dạ dày. Sau khi đã điều trị dạ dàyhơn một năm lại tiếp tục điều trị bệnh chân voi, uống thuốc,tiêm chích lại từ đầu. Xem ra cũng lành hết sáu bảy phầnnhưng lại có tác dụng phụ khiến cho hai bên đùi bị tê liệt.Nghe nói vì chích thuốc quá nhiều nên buộc phải ngưngđiều trị bệnh chân voi, điều trị đùi trái trước. Sau hơn mộtnăm điều trị đùi trái, bệnh đã khoẻ hẳn, ông lại tiếp tục điềutrị bệnh chân voi. Khi bệnh tình đã lành đến sáu bảy phầnthì toàn thân lại bộc phát bệnh, cái đầu đau âm ĩ và ngứangáy. Dù đã điều trị cả Đông Tây y nhưng bệnh tình vẫnkhông hề thuyên giảm, mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗiđau đớn kịch liệt, dai dẳng 24 giờ, mỗi năm phải chịu nỗithống khổ đến 365 ngày. Cứ thế bị giày vò đau đớn thảmthiết đến sáu năm. Có lúc đau đến nỗi ông muốn tự sátnhưng nghĩ đến vợ hiền con thơ đành phải cắn răng chịuđựng mà sống, sống mà tưởng chừng như đã chết.

Một đêm nọ, trong mơ ông thấy có một đàn ngỗngkhông chân đến cắn ông. Ông giật mình tỉnh giấc, toàn thântoát mồ hôi lạnh. Lúc này, ông mới hiểu ra rằng chứng bệnhcủa ông lại có liên quan đến việc ăn chân ngỗng. Đem conngỗng còn sống nhốt vào trong lồng mà đốt thì thật tàn nhẫn

Page 20: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

69

biết bao! Khi nhìn đôi chân vừa đỏ vừa sưng của mình thìthấy chẳng khác gì chân ngỗng khi bị đốt vậy. Ai ngờ đâu,việc ăn chân ngỗng lại gây ra tội nghiệp lớn như vậy khiếncho linh hồn của chúng phải đến đây đòi mạng. Báo ứng…báo ứng…! Nhân quả báo ứng xảy đến nhanh như vậy. Từsáng tinh mơ, ông nhờ vợ đỡ ra ngoài trời hướng Tiên Phậtsám hối, thề nguyện: Từ nay trở đi nguyện không sát sanh,thanh khẩu trường chay, phát tâm tu luyện. Vợ ông cũngphát nguyện cùng ông trì chay. Ông vốn cũng đã đọc sáchkinh, nghĩ đến trong Lục Tổ Đàn Kinh có một đoạn sám hốivăn: “Đột ngộ đại thừa chân sám hối, trừ tà hành chính tứcvô tội” (chỉ cần thành tâm tu luyện, thật tâm sám hối thì mọitội lỗi sẽ sớm tiêu tan). Kỳ lạ thay! Từ khi hướng Tiên Phậtsám hối, lập nguyện, ngoại trừ cái chân phải còn sưng, còncác bệnh khác từ từ không thuốc mà khỏi, cái chân voi cũngbớt sưng bớt đau chỉ có đôi chút bất tiện.

Đến nay đã ba năm không uống thuốc điều trị, bởi ôngbiết rằng đây chính là oan nghiệp đến đòi mạng. Tất cả đãđể lại cho đời một bài học quý giá: Chớ vì sự ngon miệngcủa mình mà sát hại chúng sinh, tạo ác nghiệt cho mình đểrồi suốt đời không trả nổi phải trầm luân trong bể khổ.

Sau khi nghe ông Thái giải bày về câu chuyện chân voicủa mình, chúng tôi chạnh lòng nhớ tới một câu nói trongThái Thượng Cảm Ứng Thiên: “Họa phúc vô môn, duynhân tự triệu, thiện ác chi báo, như ảnh tuỳ hình” (Phúc hayhọa đều do con người định đoạt, thiện và ác luôn tuần hoàntheo nhân quả báo ứng như hình với bóng vậy). Tôi chỉ biết

Page 21: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

70

khuyên ông hãy làm nhiều việc thiện, hành công lập đức,chỉ có công đức mới có thể tiêu oan giải nghiệt. Khi oannghiệt trả hết thì bệnh tình sẽ tự nhiên khỏi.

BUÔN BÁN PHU QUÂN

Nếu không thấy tận mắt nghe tận tai, ai lại tin rằngtrong thế kỷ 21 văn minh khoa học lại xuất hiện việc buônbán phu quân.

Tại một thị trấn ở ngoại thành, một người mẹ góa phụsống cùng con dâu tên là Lý Dương Mai, chồng là mộtthanh niên trẻ thành thật. Lúc kết hôn hai người mới mườichín tuổi, mẹ chồng chỉ mới bốn mươi tuổi. Gia đình sốngbằng nghề rèn sắt. Từ nhỏ anh đã được cha nhắc nhở: “Côngviệc nào cũng là nghề”, anh đã được cha dạy cho cái nghềkiếm sống ấy. Năm anh lên mười lăm tuổi, cha anh độtnhiên bị xe đụng chết, anh phải gánh vác công việc làm ănđể nuôi mẹ. Hai mẹ con nương tựa nhau cần kiệm để dànhmột ít tiền cho anh kết hôn.

Dương Mai từ khi gã cho nhà họ Đặng, ngoài phụ giúpcông việc làm ăn còn chăm nom nhà cửa. Cô làm khỏe hơncả anh chồng nữa. Lúc trước trong tiệm chỉ có vài mảnh

Page 22: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

71

thiếc, nhờ anh giúp cho người ta làm thùng nước mà giờ đâytrong nhà đã khang trang tiện nghi, có đầy đủ các dụng cụ,cuộc sống trở nên sung túc hơn. Họ hàng ai cũng khen ngợivề tài năng của cô. Kết hôn được bốn năm, Dương Maimang thai khiến cho không khí gia đình bỗng náo nhiệt, vuimừng hẳn lên. Anh càng cố gắng nỗ lực làm việc để bồiđắp, giữ vững mái ấm gia đình hạnh phúc.

Từ cổ chí kim, không có gì là thập toàn thập mỹ trên thếgian này. Dương Mai từ khi làm dâu nhà họ Đặng, gia đìnhbỗng khắm khá hẳn lên, công việc làm ăn ngày càng phátđạt, mọi thứ đều suông sẻ nhưng sau đó có chút hiềm khíchvới mẹ chồng, dần dần trở thành một trận chiến không độitrời chung. Đúng như cổ nhân đã nói: “Mẹ chồng, nàng dâukhó mà hợp nhau”.

Vốn dĩ mỗi thành viên trong nhà có thể vui vẻ quâyquần bên nhau, thưởng thức hơi ấm hạnh phúc của gia đình.Ai ngờ đâu giữa mẹ chồng và nàng dâu lại xảy ra nhiềuchuyện cãi nhau. Chỉ là sự hiểu lầm nhỏ nhặt mà đâm ragiận hờn, ghen tức khiến cho người chồng hai, ba ngày lạiphát bệnh. Con dâu Dương Mai đột nhiên lại mắc chứngbệnh tâm lý biến thái, cô sợ mẹ chồng chiếm đoạt ngườichồng của mình cho nên hai người luôn luôn đối nghịch.

Người mẹ đau khổ phiền não, cả cuộc đời lận đận dãinắng dầm mưa nuôi con khôn lớn, lo việc kết hôn cho con,mà giờ đây phải đối đầu với đứa con dâu bất hiếu, cảm thấyvô cùng đau khổ. Mỗi lần xảy ra cãi nhau lúc nào cũng làđứa con dâu thắng. Vì thế, mỗi khi cảm thấy vô cùng uất ức,

Page 23: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

72

liền đến chùa ở huyện bên trò chuyện cùng mấy ni cô. Cólúc muốn bỏ hết bụi trần theo ni cô mà tu đạo nhưng chẳngmấy hôm lại trở về. Khi về tới nhà lại bị con dâu lãnh đạmquát tháo: “Sao không ở chùa lại về đây làm chi? Để cho taitôi yên”. Người mẹ khốn khổ ấy giận dữ, chỉ biết dồn néntrong lòng.

Một hôm, không biết xảy ra chuyện gì mà mẹ chồngnàng dâu lại cãi nhau kịch liệt đến nỗi bà mẹ than thở nói:“Cô quả là người vô lương tâm, không nghĩ đến nỗi khổcực, sự vất vả của mẹ đã nuôi chồng cô khôn lớn. Mười chínnăm nay, ta đã hao mòn tâm huyết sức lực, tốn biết baonhiêu tiền để nuôi chồng cô khôn lớn. Cô mới vào nhà nàykhông lâu, chiếm hết tài sản đã đành mà còn làm tội, làmtình cái thân già này nữa. Thật là hỗn láo!”.

Cô con dâu không chờ bà mẹ nói hết liền xen vào: “Rốtcuộc trong mười chín năm nay bà đã tốn bao nhiêu tiền”.

Bà mẹ buột miệng đáp lại: “Ít nhất phải tới hai trămngàn xâu tiền”.

Người con dâu thẳng thắng trả lời: “Được! Tôi sẽ đưabà hai trăm ngàn xâu tiền để mua con bà”.

Người mẹ vô ý nói thế. Nhưng nào ngờ sau hai ngày, côcon dâu liền đem hai trăm ngàn xâu tiền đưa cho mẹ chồng,bắt bà ngày mai phải dọn tới chùa ngay. Nghe vậy, ngườimẹ vô cùng phẫn nộ không biết xử trí ra sao, chính bà cũngkhông ngờ đứa con dâu lại dùng thủ đoạn độc ác đến thế.“Được! Mẹ sẽ đi đến chùa ngay”. Bà mẹ dọn đi mà nước

Page 24: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

73

mắt chan chứa trong lòng. Đúng như cổ nhân từng nói: “Lúcchưa có con dâu con trai là con của mẹ, khi có con dâu rồicon trai là con của con dâu”.

Người chồng vốn là một người con có hiếu. Hôm đóanh ra ngoài làm ăn đến khuya mới về, nghe nói mẹ đã cầmhai trăm xâu tiền dọn đến chùa, đùng đùng nổi giận nhưngkhông thể làm gì được, chỉ biết nhốt mình trong phòng,không nói chuyện, không ăn cơm. Hôm sau anh đến chùathấy mẹ liền ôm mẹ khóc nức nở. Người mẹ quyết địnhdùng cả số tiền ấy quyên góp cho chùa. Từ đó anh ở lạichùa, cô đơn một mình, tối đến chỉ biết làm bạn với ngọnlửa hồng. Anh không muốn về, cả đêm chỉ biết ngồi uốngrượu giải sầu.

Mấy năm gần đây, ở ngoại ô BăngKok phát triển nhanhchóng, đặc biệt là xây dựng khu công nghiệp ngoại thành.Nơi anh ở là một thị trấn nhỏ, từ khi mấy công xưởng mọclên thì không khí nơi đây náo nhiệt hẳn ra, theo sau là nhữngnơi vui chơi giải trí. Trong số những nơi ấy có một quánrượu nổi tiếng. Bà chủ quán quen biết anh khi đến tiệm anhmua đồ. Những lúc đau khổ buồn bã, anh luôn đến quánrượu của bà để uống rượu giải sầu. Bà chủ xem ra đã bamươi tuổi nhưng còn môi son má phấn, yểu điệu, tỏ vẻ đồngcảm với anh. Từ đó, hai người trở nên thân mật, nảy sinhtình cảm.

Ở trong thị trấn nhỏ ấy, tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồnxa. Chuyện anh và bà chủ quán cuối cùng cũng lọt vào taiDương Mai. Người vợ nổi giận lôi đình liền tìm đến quán

Page 25: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

74

rượu. Lúc đầu bà chủ cũng thừa nhận có tình ý với anhnhưng sau đó né tránh. Hai người tranh cãi với nhau, lúc thìở nơi công cộng, lúc thì ở quán rượu, Dương Mai luônmiệng chửi bới cô bán rượu và tức giận nói: “Cô thật tànnhẫn, tôi đã tốn biết bao công sức mới mua anh ấy về từ taybà mụ đó. Cô là ai? Dọn đến đây không lâu mà dám giở tròhồ ly cướp bắt chồng ta hả?”. Chủ quán rượu nói: “Rốt cuộccô đã tốn bao nhiêu tiền để mua anh ấy”.

Dương Mai trả lời: “Lúc trước là hai trăm ngàn xâu tiềnnhưng bây giờ đã là bốn trăm ngàn xâu”.

Bà chủ quán nói bằng giọng dứt khoát: “Được! Bây giờtôi đưa bà bốn trăm ngàn xâu tiền mua anh ấy về”. Nóixong, cô liền chạy vào phòng lấy tờ chi phiếu bốn trăm ngànđưa cho Dương Mai.

Dương Mai một lúc sững sờ, cô hoàn toàn không ngờđến thủ đoạn ấy, chỉ biết cầm tiền ra về. Từ nay trở đi, cô sẽkhông còn chồng nữa, trong lòng đột nhiên nhớ tới chuyệncũ. Lúc trước cô dùng hai trăm ngàn xâu tiền để bắt mẹchồng dọn đến chùa ở. Chưa đầy hai năm sau người ta cũngdùng thủ đoạn như thế để bắt ép cô. Đúng như hòa thượngđã từng nói: “Thái Lan là đất Phật, nhân quả báo ứng diễn rathật nhanh chóng”. Tuy Dương Mai đã có trong tay bốnmươi ngàn xâu tiền nhưng mọi người trong thị trấn đều biếtđến câu chuyện buôn bán phu quân của cô.

Page 26: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

75

CÂU CHUYỆN VỀ ANH BIÊN TẬP VIÊN

Một người mở một tòa soạn báo nhỏ tên là Từ Ô Mục aicũng gọi anh là “anh Mục”. Anh Mục là chủ tòa báo, tựmình đảm trách việc biên tập, phóng viên, in ấn, phát hànhvà quảng cáo. Tình trạng này thường gặp ở Thái Lan bởi vìcác tờ báo mỗi tháng chỉ phát hành hai lần, cùng với ngàyNhà nước xổ số. Anh Mục là người rất nhiệt tình dốc tâm vìlợi ích của xã hội mà phục vụ nên được mọi người quý mến,thậm chí được sự tín nhiệm của nhân viên Nhà Nước, vì thếlần ra báo nào cũng đảm bảo số lượng nhiều.

Có một năm, thị trấn mà anh Mục đang sống có mộtngôi chùa Phật, chủ trì và hòa thượng trong chùa quyết địnhxây một bức tượng cao lớn hướng ra ngoài trời. Nhân dântrong thành ai ấy đều góp tiền góp của, hy vọng bức tượngấy sớm được hoàn thành. Lúc đó anh Mục, ông chủ tòa soạnnổi tiếng, không biết vì lý do gì mà đột nhiên đề lên mấychữ công kích, huỷ báng chùa Phật, coi bức tượng Phật lớnấy là bức tượng ma, tiếng Thái phát âm là “rơ sưa”.

“Rơ sưa” không hoàn toàn có ý nghĩa là tà quỷ yêu ma,mà nó còn có ý nghĩa là lớn, cao to đến nỗi không thể tảxiết, ở chùa người ta gọi là ma quỷ, ma có Phật ma ở trướccổng chùa, cứ thế huỷ báng chùa. Mọi người nghe nói đềucho là xây tượng ma. Đây là một thái độ bất kính. Thậm chítờ báo còn nói rõ: Sau sự kiện xây tượng ma, mọi ngườiphải đề phòng thiên tai, địch họa. Sự kiện này càng khiếncho chủ trì cùng các tín đồ Phật giáo phẫn nộ, không hiểu đã

Page 27: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

76

kết oán gì mà huỷ báng Phật tồi tệ như thế.

Ngôi chùa vốn được xây trên núi hoàn toàn khôngquyên góp bên ngoài, chỉ có những tín đồ tự nguyện quyêntiền trợ giúp. Trước đây nhà chùa cùng với tòa soạn chưa hềcó mâu thuẫn gì, vả lại anh Mục và chủ trì đã từng biết nhaunhưng lần này xây tượng Phật, anh không những không ủnghộ mà còn huỷ báng công kích, luôn miệng nói rằng tượngPhật là hạo kiếp của thời mạt kiếp. Điều đó làm náo độngtoàn phủ khiến cho mọi người đều cho là chùa đang xâytượng ma.

Việc anh huỷ báng quá đáng như thế khiến cho mốiquan hệ giữa anh và chùa Phật có một sự rạn nứt. Trongchùa có vị Bồ đại sư, vốn là vị cao tăng nhẫn nhục thâmhậu, lúc đầu còn mỉm cười thờ ơ trước sự huỷ báng của tòasoạn. Nhưng sau đó tất cả những tín đồ Phật giáo đều cho làtòa soạn hiếp người quá đáng, ỷ thế lực hiếp đáp Phật Tổ,huỷ báng Thánh Hiền, liền đến yêu cầu chủ trì kiện cáo tòasoạn vì tội miễu thị Phật giáo, khinh thường người xuất gia.

Lão hòa thượng lên tận tòa án để kiện tổng biên tập. Tintức này nhanh chóng lan rộng khắp các tỉnh thành, tòa báovốn truy tìm tin tức mới thì giờ đây chính nó lại trở thành tintức nóng bổng khiến cho mọi người phải quan tâm. Ở cácquán trà tiệm rượu, mọi người đều bàn tán xôn xao, ai cũngcoi việc này rất lạ làm náo động cả thành, thậm chí có ngườidùng nó để đánh cuộc xem ai thắng trong vụ kiện. Ngườikhác thì cho là lão hòa thượng đại biểu Phật Tổ, quan tòa sẽđứng về phía hòa thượng, bởi lẽ đất Thái là đất Phật; cũng

Page 28: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

77

có người nghĩ anh Mục quyền cao chức trọng, quan tòa sẽbênh vực, vả lại anh Mục trước khi trở thành biên tập cũngxuất thân từ nghề luật sư.

Lão hòa thượng hoàn toàn không có luật sư biện hộ, ôngphải trình đơn kiện để quan tòa tham khảo. Vì Viện KiểmSát và quan tòa vô cùng kính trọng lão hòa thượng, đồngthời cũng là bạn giao hữu với anh Mục nên có ý muốn giảihòa. Một bên là hòa thượng, một bên là danh nhân. Cả haiđều được mọi người kính trọng khiến quan tòa thật khó xử,liền mời hai vị đến công đường đối chấp.

Anh Mục tuy đã làm nghề luật sư nhưng lần này vẫnphải mời một vị luật sư danh tiếng để biện hộ. Vào ngày ratòa ai nấy đều đứng ở trước xem, đông nghẹt đến nổi phá kỷlục cao nhất từ khi mở tòa đến nay, họ phải xếp hàng ởtrước hành lang để xem.

Viện kiểm sát sau khi đọc tờ báo và đơn kiện tụng củahòa thượng, liền hỏi luật sư của bị cáo có điều gì để biện hộkhông? Luật sư bị cáo hoàn toàn nắm rõ vụ kiện liền giảithích một cách khéo léo rằng: chữ “ma” (tiếng Thái gọi là“rơ sưa”) là để chỉ tượng Phật lớn chứ không có nghĩa là“ma quỷ” như trong tiếng Anh vậy. Báo chí nói ở đây là xâydựng tượng Phật lớn, cả thành phố sắp gặp họa kiếp, tất cảđều là ý tốt. Nếu như nền móng và tượng Phật xây khôngđược kiên cố thì sẽ gặp tai họa, dân trong thành sẽ bị thiệthại, đó cũng đều là ý tốt muốn chùa cảnh giác, cẩn thận.Một trận cuồng phong bão táp như thế, vậy mà chỉ bằngnhững lời hay ý đẹp đã dập tắt lòng hận thù bốc lửa giữa họ.

Page 29: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

78

Quan tòa chờ hai bên hòa giải, bảo anh Mục xin lỗi hòathượng đồng thời nói với hòa thượng vì lòng từ bi của PhậtTổ mà rộng lòng tha thứ. Lúc đầu hòa thượng còn chút cốchấp nhưng sau đó vì lòng hữu nghị và sự khuyên giải củaxã hội mà bỏ qua chuyện này.

Câu chuyện giữa anh Mục và hòa thượng trải qua mộttrận tranh cãi quyết liệt, cuối cùng cũng kết thúc, làm chomột số người thất vọng.

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó mà nó được tiếpdiễn bằng một sự việc kì lạ, khiến mọi người ai nấy đềukinh ngạc.

Anh Mục và người vợ cùng tuổi (39 tuổi) có hai đứa bétrai và một bé gái.Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, vợ anh lạisinh ra một đứa bé trai sáu ngón. Việc nuôi con, sinh con làtrách nhiệm của hai vợ chồng. Tuy cách mười năm mớimang thai có chút e ngại nhưng vẫn là lẽ thường vì tuổi táccủa họ vẫn còn trẻ. Chỉ có điều là chuyện lạ đã xảy ra: Tuysản phụ và thai nhi đều bình an vô sự, bé trai đều bìnhthường khoẻ mạnh, nhưng có ba vết nhăn trên trán, hai hànglông mày đỏ nhô ra phía trước, khuôn mặt dẹp dẹp vuôngvuông cùng với cái miệng to tướng trông giống hệt như mộtcon quỷ, nhìn kỹ càng giống với con quỷ phía sau chùa. Y táhộ sinh giật mình đến tái cả mặt. Tất cả bác sĩ, y tá đều vâyxung quanh nhìn, mọi người đều không thể tin rằng conngười lại có thể sinh ra đứa thai nhi như thế, đáng lẽ phảixuất thân từ ma quỷ. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cuối cùngcũng phải đem về nuôi.

Page 30: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

79

Nghe tin vợ anh Mục sinh ra một quái thai, đã chấnđộng cả bệnh viện và lan truyền ra ngoài, ai nấy đều đếnxem, xem xong lại bàn luận, truy tìm căn nguyên. Cănnguyên chính là chỗ: Mấy năm trước, anh Mục đã dùng ngòibút sắc bén huỷ báng tượng Phật, coi đó là xây tượng ma,lão hòa thượng cũng không có cách giải quyết. Tuy thờigian trôi qua đã lâu nhưng ma quỷ cứ theo sát anh, đầu thaivào nhà anh. Mỗi ngày đều có hàng ngàn người đến xem,náo loạn khiến cho hai vợ chồng tinh thần sa sút, đau khổcực độ, chỉ muốn dọn nhà đi nơi khác. Nhưng dọn nhàkhông bao lâu lại có người biết đến, lại đến xem. Thậm chícác chương trình truyền hình quốc tế cũng muốn đến đểquay phim chụp hình.

Đứa bé mỗi ngày một lớn khôn, cái miệng to tướng vàmột cặp lông mày đỏ ngày một hiện lên giống hệt như quỷ,nhưng kỳ dị thay răng của em ngày một nhọn hoắc trướctiên là răng nanh, dài đến tận môi. Trước tình cảnh ấy, anhMục không thể không thừa nhận nhân quả báo ứng củamình, mấy lần muốn đầu độc chết con nhưng sau đó nghĩ lạidù sao đi chăng nữa cũng là máu mủ ruột thịt, chỉ biết dọnnhà tới, dọn nhà lui. Sau đó được một bác sĩ hoàng gia tiếpnhận điều trị phẫu thuật, đã cắt bỏ hai chiếc răng nanh nhọnnhưng vẫn không thể nào làm mất đi vết sẹo và cái miệng toấy.

Page 31: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

80

CHUYỂN KIẾP THÀNH CHÓ

Kinh sách Phật giáo thường đề cập đến luân hồi:“Người chuyển kiếp thành súc sanh, súc sanh chuyển kiếpthành người”. Người đời xem đó là sự sáng tạo của tôn giáovà coi đó là mê tín. Nếu như không phải đích thân trải qua,chính mắt nhìn thấy cũng không thể tin được những chuyệnluân hồi lại xảy ra trong thế giới văn minh khoa học tiến bộnhư vậy.

Đầu năm, tôi đến “Bồ Mộc Khánh Hội”, tại tiệm chaygặp chị Mập và con chị. Vì đã ba, bốn năm nay không gặp,cảm thấy có rất nhiều chuyện để nói, nên chúng tôi vừa ănvừa trò chuyện với nhau. Chị hỏi tôi còn nhớ má Liên haykhông (gọi là má Liên là vì trong nhóm, má là người caotuổi nhất). Chúng tôi (khoảng mười mấy người) rất thíchđến các ngôi chùa cổ viếng thăm các vị hòa thượng nên haygọi là nhóm phỏng vấn Đạo. Về sau, trong nhóm ai cũng losự nghiệp làm ăn nên cũng tan rã hết. Hôm nay chị Mậpnhắc tới tôi mới nhớ lại một phụ nữ khoảng sáu mươi tuổitên Ngọc Liên, miệng hay chửi thề nhưng tâm lại rất tốt. Vìcon cái lớn hết nên cứ các chùa có khánh hội, má liền theophụ trách bếp núc trong chùa. Nhiều năm không gặp, cóngười ngỡ má đã chết. Chị Mập nói, má thật sự đã chết rồinhưng hiện tại má đang chuyển kiếp thành một con chó.

Đây là một câu chuyện truyền kỳ thiên cổ, chị Mập thấytôi lòng đầy nghi ngờ nên vội hẹn thứ bảy này gặp nhau ởbên cạnh trường Đại học Pháp Chính, rồi cùng nhau đi

Page 32: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

81

Hồng Tổng Phủ thăm má Liên. Chị Mập mua một gói “nôngtiết” (một món chiên dùng nếp trộn chung với dừa và đườnggói lại trong lá sen). Chị nói má Liên rất thích ăn loại bánhnày, mỗi lần đi là phải mua một ít cho má. Thật kỳ lạ, máLiên lúc còn sống rất thích ăn bánh này, chết đi chuyển kiếpthành chó vẫn thích ăn bánh này. Chị Mập vừa lái xe vừathuật lại câu chuyện chuyển kiếp thành chó của má Liên chotôi nghe.

Thì ra sau khi nhóm phỏng vấn đạo của chúng tôi giảitán, má Liên vì không hòa hợp được với con cái, lại có taynghề nấu bếp giỏi nên ở lại chùa Hồng Tổng Phủ để giúpviệc nấu bếp. Vì chùa nổi tiếng là “thiền tông tự viện”, mỗingày đều có rất nhiều người đến. Má Liên lúc mới đến cũngtập ngồi thiền nhưng bị người ta chê là “hoạt tử nhân”. Tứcquá, má không ngồi thiền nữa mà chuyển sang làm việc bếpnúc.

Một hôm, má phát hiện gần đây thường hay bị mất thịtcá. Âm thầm điều tra, thì ra là một con chó thường hay ăntrộm miếng thịt hay cá. Má vô cùng phẫn nộ, thì ra số thịt bịmất mỗi ngày đều do con chó này gây nên. Thế là má chuẩnbị dạy cho nó một bài học. Thật ra má Liên cũng không phảilà người độc ác gì nhưng hôm nay bị một tà niệm ức chế,vừa thấy con chó tha đồ ăn, hai mắt má trợn lên không tìmthấy vật gì để đánh chó, thấy một nồi nước đang sôi sùngsục, liền lấy tạt vào nó. Con chó thét lên một tiếng kêu thảmthiết, nhả ngay miếng thịt trong miệng, đau đớn lăn lộn dướiđất, kêu rên thảm thiết đến nỗi làm kinh động cả nhà bếp. Ai

Page 33: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

82

nấy đều không nhẫn tâm xem. Má Liên cũng cảm thấy mìnhhơi quá đáng, quá tàn nhẫn.

Má Liên theo sau con chó đang bò lê lết tới một chỗhoang vắng, con chó không chịu nổi, ngất đi. Bên trong đólà một con chó cái què chân, đang mang thai. Thì ra mỗingày con chó ăn trộm cá thịt là để nuôi con chó này. Có lẽ làmẹ của nó chăng? Hiểu được sự tình, má Liên xúc độngkhông cầm được hai dòng nước mắt lửng thửng ra về.

Má Liên vì muốn bù đắp lại tội lỗi của mình nên mỗingày đều dành một phần cơm để nuôi hai con chó què chânnày. Chẳng mấy hôm, con chó vì không chịu được nỗi đauđớn của vết bỏng mà chết đi, để lại con chó mẹ mang thairên rỉ bi ai một mình. Từ đó tinh thần của má Liên ngày mộtsa sút, không còn lớn tiếng như trước nữa, trở thành ngườitrầm lặng ít nói.

Qua mấy hôm, trong chùa có đoàn bố thí đến, trong nhàbếp má Liên là người chịu cực nhất. Vì là chùa làng quê nênsáng sớm má phải thức dậy để nhóm lửa. Không biết là ngủchưa đủ giấc hay gặp tà gì mà má bất cẩn, ở trên cao trượtchân đạp xuống ván gỗ té vào nồi nước sôi. Người nấu nướcsôi nhanh chân lẹ tay đẩy má Liên sang một bên nhưng cảnồi nước sôi nghiêng đổ sấp lên người má ướt cả nửa thân.Được đưa vào bệnh viện cấp cứu, ba hôm sau má mất.

Má Liên ra đi, chuyện kỳ lạ là con chó què chân mangthai cũng tới kỳ sinh nở, sinh được sáu con chó con khỏemạnh, biết tự tìm thố ăn. Trong số đó, có một con chó bông

Page 34: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

83

chân dài nên được gọi là ni cô, được chăm sóc đặc biệt.Người ta đồn là má Liên đã chuyển thế. Lúc đầu mọi ngườicứ cho là hòa thượng nói đùa khi kêu con chó là má Liên.Con chó thường theo vị hòa thượng đi hóa duyên, miệng cóthể cắn thố ăn, và trụ trì không bao giờ dám đụng vào da nó.Con chó giao thố ăn cho trụ trì giống hệt như cô gái đangdâng hiến đồ cho hòa thượng vậy. Dùng một cái khăn đểdưới đất rồi để thố ăn, nó không bao giờ dám đụng vào áocà sa của hòa thượng, sớm tối tụng kinh cũng đều quỳ nghe.Do đó ai cũng tin là má Liên chuyển kiếp.

Chúng tôi đến chùa, “má Liên” xa xa nhìn thấy, nhận rađược chiếc xe hơi của chị mập vẫy đuôi vui mừng đón tiếp,nhưng đối với tôi, “má Liên” như là một người bạn quá cốcủa mình, hai chân trước đưa lên đùi tôi, khiến tôi khôngcầm được hai dòng nước mắt, tim tôi đau xót vô cùng, buộcmiệng thốt lên một tiếng “má Liên” nghẹn ngào nước mắt,còn chị Mập thì ôm lấy nó đi vào chùa.

Trong suốt cuộc nói chuyện về “má Liên”, con chó cứvểnh tai lắng nghe. Chị Mập mở “nông tiết” ra đổ vào tôđưa cho “má” ăn, nhưng nó không dám ăn. Sau cùng tôi nói:“Nhân quả người nào người đó liễu, má gây ác nghiệt nênđầu thai làm chó nhưng cũng hữu duyên thay, chỉ cần linhtính không mê muội cứ theo cao tăng tu hành sớm tối nghetụng kinh sám hối, tu đến mãn nghiệp rồi trở thành ngườithôi, xin má đừng bi thương làm gì nữa”. Kỳ lạ thay, nghexong, “má Liên” liền ăn hết nông tiết, tiễn chúng tôi lên xexong, “má” còn vẫy vẫy đuôi.

Page 35: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

84

CÔ BA ĂN CHAY

Cô Ba gọi điện cho tôi nhiều lần bảo tôi đến nhà bànchuyện. Gần đây, tôi được dịp đi du lịch trong và ngoàinước nên rất hiếm có thời gian ở nhà. Mãi cho tới nay tôimới có thời gian thăm cô Ba. Sở dĩ cô Ba tìm gặp tôi gấp vìmuốn thảo luận một số vấn đề về việc ăn chay. Thì ra nămngoái cô đã tham dự tuần lễ ăn chay kỳ ở Cửu Hoàng ThắngHội, có lập nguyện thanh khẩu trường chay. Tôi cũng khôngtin và cho là cô đang đùa cợt. Tôi rất hiểu cá tính của cô, tuyđã ngoài năm mươi nhưng vẫn rất bận việc làm ăn. Mỗi nămăn được mấy ngày chay trong tháng chín là đã khó nhưngnay lại tuyên bố từ bỏ cái thói quen ăn tạp ấy khiến chongười ta khó có thể tin. Cô Ba dường như hiểu tôi nênthường xuyên lấy tư cách là trưởng bối khuyên nhủ giảngdạy. Sở dĩ lần này cô quyết định không ăn thịt là do rấtnhiều nguyên nhân. Cô hỏi tôi một số kiến thức về vấn đềăn chay. Cô Ba ở trong thị trấn này có địa vị không thấpcũng không cao, có thể coi là một nhà lãnh đạo tài ba xuấtchúng. Cô có cá tính là dám nói, dám làm, dám ăn, dámtham gia vào các công tác xã hội, nên được mọi người kínhtrọng. Tuy đã hơn năm mươi tuổi những vẫn chưa kết hôn,sống cùng với anh và chị dâu.

Thái độ dám nói, dám làm ấy không có gì đáng chêtrách. Vấn đề ở đây là việc dám ăn, ai nấy đều biết rõ cô đãtừng ăn não khỉ, chuột sống. Dám nghĩ, dám làm, dám nóithì đã đành nhưng về việc dám ăn, vì chúng tôi là hậu bốinên không dám khuyên cô. Khi được hỏi về những vấn đề

Page 36: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

85

liên quan đến việc ăn chay, tôi đã tận tình giải thích cặn kẽcác vấn đề sau đây:

Phàm là những thứ kiệu, hành, tỏi, hẹ, thuốc lá, đềukhông được ăn vì lý do: Tỏi hại tim, hành hại thận, hẹ hạigan, kiệu hại tì, thuốc lá hại phổi. Vì chúng tổn thương lụcphủ ngũ tạng nên không được ăn.

Phàm là nghêu sò, ốc, hến, hào vốn có tính mạng nênkhông được ăn.

Tại sao thực vật có sinh mạng lại ăn được? Sinh mạngcủa thực vật và động vật có khác nhau (kể cả con người),động vật có đầy đủ linh tính và cảm giác của mình, còn thựcvật chỉ có sinh linh sinh trưởng, thích hợp để con người vàsúc vật ăn.

Trứng và sữa có thể ăn không? Ngày nay có rất nhiềungười ăn chay vẫn có thói quen ăn trứng. Trứng gà ngày nayđều đơn âm không hề trải qua quá trình thụ tinh, không cótính mạng, nên có thể ăn. Có người không ăn nhưng đa sốnhững nguyên liệu thực phẩm đều làm từ trứng nên rất khótránh khỏi. Về sữa, lúc Phật Tổ còn tại thế luôn khuyên mọingười phải uống sữa để có sức khoẻ tu hành nên sữa hoàntoàn có thể uống.

Tôi chỉ đơn giảng liệt kê bốn điều, không dám kể lanman, phức tạp. Về nguyên nhân cô Ba ăn chay, cô cứ giữ bímật không dám kể cho người ngoài nghe. Nghe nói từ khitham gia kỳ ăn chay đó, vì cô Ba cảm thấy trong nhà khôngthanh tịnh sạch sẽ, nên dọn đến ở nhà cháu gái, chuyên tâm

Page 37: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

86

trì chay chín ngày. Sau khi ăn chay hết chín ngày đột nhiênnằm mơ thấy có vài vị ni cô đầu trọc, mặc quần áo trắngcùng cô hoá duyên. Lúc tỉnh dậy khuôn mặt ni cô vẫn rõ sờsờ trước mắt.

Đêm hôm ấy khoảng hai giờ vì ngủ không được nên côchợt tỉnh dậy. Cô mở một bên cửa sổ, ánh trăng đêm lờ mờ,những cành xoài đu đưa, tạo nên những tiếng kêu rợn người,dưới gốc cây mấy chú vịt đang ve vẫy đuôi, đầu tựa vàocánh quỳ dưới gốc cây như mấy cô ni cô mặc áo trắng trongmơ vậy. Cô liền đóng cửa sổ lại, lo sợ không ngủ được, nằmcho đến sáng. Lúc sáng sớm rửa mặt xong, xuống lầu. Cháucô đã chuẩn bị sẵn bữa ăn sáng. Đây là bữa ăn chay cuốicùng trong tuần lễ ăn chay, bữa trưa là có thể ăn mặn. Cháudâu vì lòng hiếu kính, từ sáng sớm đã vội đi chợ mua thịt vịtthịt heo và cá để tẩm bổ cho cô sau chín ngày chay. Khinhìn thấy những con vịt trắng trên đầu có túm lông xanh yhệt như các ni cô trong mộng vậy, cũng đôi mắt xanh ấy quỳtrước mặt cô hoá duyên. Bên tai tự nhiên văng vẳng nhữnglời của ni cô nói với cô: “Lần hóa duyên này không phải làlần hóa duyên thông thường mà là hóa thiện duyên, vĩnhviễn không gây oan nghiệt với các loài chúng sinh vô tộinữa”. Cô Ba trong chốc lát cảm thấy chóng mặt, hai chânrung rẫy, kêu cháu lái xe chở cô về. Từ đó cô tuyên bố thanhkhẩu trường chay.

Page 38: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

87

ĐÁM TANG CON CHÓ

Ngày thứ bảy tôi được bạn bè mời đến chùa ở Phủ ĐạiThành để tham gia một cuộc làm lễ tang con chó. Ông chủnày là người Hoa kiều họ Lương. Người địa phương ai cũnggọi là Xá Láng. Ông đã tốn hơn mấy trăm ngàn tiền Thái đểlàm tang chó. Nói ra, đây cũng là mẫu chuyện làm nhiềungười cảm động.

Đầu tiên, chúng tôi tham gia lễ cúng thất của con chó ởgia đình anh, buổi trưa đi hoa táng. Người đến dự rất đông.Nghe nói mấy ngày trước, trong thị trấn có một ông chủtiệm vàng hỏa táng, không có nhiều người tham gia nhưđám tang này. Trước giờ hỏa táng, đặc biệt có mời chư tăngđọc kệ. Hiện trường còn có máy quay phim, người nhà còntặng cho mỗi người đến cúng viếng một cuốn sổ kỉ niệm.Trên bìa còn in hình một con chó Thái, bên cạnh là một đứabé trai năm tuổi.

Việc này xảy ra bốn năm về trước, Xá Láng kết hônkhông lâu, một hôm cùng vợ đi thuyền đến chùa để cầuphước, đây cũng là chùa làm lễ tang cho con chó bây giờ.Lúc trước chưa có đường bộ, đi lại phải ngồi thuyền. Hai vợchồng Xá Láng cúng xong, xuống thuyền gặp một con chóbị rớt xuống sông ngộp thở sắp chết. Vợ của anh là mộtngười từ bi lương thiện, nhanh chóng cứu nó, lấy khăn laukhô cho nó sợ nó bị lạnh nên quấn nó lại đem đặt vào giỏ đểđồ cúng rồi mang về nhà. Vợ chồng Xá Láng rất yêu thươngcon chó này.

Page 39: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

88

Vài năm sau, vợ Xá Láng sinh được một đứa con trai,kỳ lạ là con chó cũng vừa sinh được một con cún con. Nhângian thường có câu: “Mèo sinh ra nghèo, chó sinh ra phúquý”. Sự tình hảo hợp thay, chẳng bao lâu chính phủ đã pháttriển nông thôn, xây dựng con đường quốc lộ dọc theođường bờ ruộng của Xá Láng, giá đất tăng vọt. Hai vợchồng nhờ thế giàu phất lên, kinh doanh cũng phát đạt thịnhvượng. Mọi người đều nói rằng tất cả đều do con chó mangđến nên Xá Láng đặt tên cho nó là Hảo Vận (vận tốt). HảoVận ngày một lớn lên làm bạn với tiểu chủ nhân, nó học bò,học đạp nhẫn nại chăm sóc cho chủ y như người giúp việcvậy. Một đêm khuya, công nhân của hai phân xưởng tập thểđánh nhau (công nhân của Xá Láng và công nhân xưởngkhác). Mọi người không ai chú ý đến đứa bé ba tuổi đangchạy ra ngoài không cẩn thận bị té xuống sông. Do chỗ đóđất rất trơn, tay chân nắm bắt lung tung nên không lâu đãkiệt sức và chìm xuống nước. Hảo Vận thấy thế hoảng lên,bất chấp bản thân, nhảy tỏm xuống sông, lấy thân mình chechở cho tiểu chủ nhân. Đứa bé đáng lẽ ôm được cổ con chónhưng vì trơn quá nên bị tuột khỏi. Hảo Vận liền dùng bốnchân đạp nước trước sau, lấy thân mình của nó đỡ lấy chủ.Cổ nó bị chủ nhân ôm chặt nên chỉ có thể dùng mũi để nhôlên thở. Vợ chồng Xá Láng hồi lâu mới phát hiện là khôngthấy đứa bé trong nhà, hỏi ai cũng không biết, ai nấy đềuchạy đi tìm. Cũng may là Tổ Tiên tích đức, chỉ cần trễ haiphút nữa, Hảo Vận cũng sẽ chìm luôn. Xá Láng nhảy xuốngsông ôm đứa con rồi ôm cả Hảo Vận đưa về nhà. Đứa békhông bị nguy hiểm gì, nhưng phải dùng mọi biện pháp để

Page 40: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

89

cứu con chó. Hảo Vận từ khi cứu sống tiểu chủ nhân, vợchồng Xá Láng và hàng xóm ai cũng trầm trồ khen ngợi.Hảo Vận vẫn thế, không hề kiêu ngạo tự đắc khi có côngcứu chủ, hay khinh rẻ người ta.

Hảo Vận vẫn như xưa lúc nào cũng theo chủ, quên mìnhcứu chủ khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi. Nhưng chuyệnkhông may đã xảy ra ba tháng sau đó. Người giúp việc trôngnom đứa bé của Xá Láng đôi khi vừa phải lau nhà, vừa phảitrông nom đứa bé. Một buổi trưa, người giúp việc đưa đứabé và Hảo Vận ra ngoài đồng để hái rau, bỗng nhiên gặpmột con rắn lớn mập bằng cánh tay khoảng 2m phóng tớicắn người giúp việc. Thì ra con rắn hung tợn này đang bảovệ cho trứng của mình. Bất kì một con động vật nào khi đẻtrứng đều rất độc ác và hung tợn, vì nó sợ người ta phá hoạicon nó. Sau khi con rắn cắn người giúp việc nó liền tấn côngđứa bé. Con chó liền phóng tới cắn đuôi con rắn, con rắnliền cắn cổ con chó, hai con đấu tranh quyết liệt.

Nói thì chậm nhưng thực tế thì rất nhanh. Người giúpviệc chỉ la lên một tiếng, chất độc liền bộc phát làm bà téngã xuống đất. Đứa bé không biết gì, mắt trừng trừng nhìnvào cảnh tượng con chó và con rắn cắn nhau. Lúc công nhâncủa Xá Láng phát hiện, người giúp việc mặt đã tái xanhkhông nói được. Hảo Vận cũng bị đọc tố xâm nhập toànthân, đôi mắt ứa máu kiệt sức, nhưng vẫn cắn chặt đuôi rắnkhông tha. Con rắn cũng cắn cổ con chó không buông. Nếucông nhân không đánh con rắn kịp lúc thì chất độc của rắnsẽ truyền khắp thân nó. Đuôi rắn bị chó cắn nên chất độc

Page 41: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

90

của nó xâm nhập trở lại cơ thể, vì thế nên chết trước conchó. Con chó Hảo Vận này hướng về chủ nhân nhìn một hồilâu rôi tắt thở. Nếu không phải mọi người cản Xá Láng thìanh đã ôm chặt lấy nó vào lòng để từ biệt, hai dòng nướcmắt chảy dài, anh nhắc nhở mọi người phải an táng thật chuđáo long trọng cho nó. Còn người giúp việc được ngườithân đem về quê chôn cất. Ngày hôm nay, đúng vào ngàythứ bảy là đám tang con chó.

MỘT ĐỜI LUẬT SƯ

Ông Hồ Ánh Huy còn tại thế thường hay kể cho tôinghe về gia đình ông Châu sư gia. Tuy ông Hồ là ngườikhông bái Phật, không tin Phật và cũng không tin vào nhânquả luân hồi nhưng khi nhắc đến gia đình ông Châu sư gia,liền than thở: “Một đời sư gia, ba đời tuyệt”. Thật ngẫunhiên, sau khi ông Hồ qua đời, chúng tôi dọn nhà sốngchung một thôn với Châu sư gia. Đây là một thôn khôngnhỏ thuộc ngoại thành. Châu sư gia sống đối diện với cănnhà của tôi. Vì không có xe riêng nên mọi khi ra ngoài phảiđón taxi, có lúc tôi chở ông đi. Chúng tôi rất thân thiết vớinhau, ông thường tới nhà tôi vừa tán ngẫu, vừa uống trà, cólúc ở lại ăn cơm nhưng chưa bao giờ mời tôi đến nhà chơi.

Page 42: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

91

Tôi cũng không muốn trách móc ông. Một hôm Châu sư giamời tôi đến nhà dùng mì, nói rằng mì rất nổi tiếng, ăn rấtngon. Đã ba mươi năm nay không nấu nướng, hôm naynhân dịp ngày sinh nhật của ông, nên ông đích thân trổ tàinấu mì mời khách. Lúc tôi đến nhà chúc thọ ông, được sựtiếp đón ân cần chu đáo của vợ ông, tiếp đãi chỉ một ngườikhách là tôi.

Châu sư gia năm nay bảy mươi chín tuổi, chúc thọ sớmtám mươi tuổi. Khách đến đây chỉ có mỗi một mình tôi, mộtngười chỉ bằng phân nửa tuổi của ông. Bà Châu hơn sáumươi tuổi, trẻ hơn ông hơn mười tuổi, tình cảm rất lạnhnhạt. Vợ chồng ông có hai người con trai và hai người congái, hai người con trai đều đã qua đời. Trong đó một ngườiđi du học ở Mỹ bị tai nạn xe cộ, lúc chết chỉ mới hai mươisáu tuổi, vẫn còn độc thân. Còn người con kế đã kết hôn,sinh ra đứa con bị tật nguyền bẩm sinh, nghĩ không thấu liềntự sát, để lại đứa con hơn hai mươi tuổi vẫn không thể tựmình mặc áo ăn cơm. Đứa con gái thì điên điên dại dại, vẫnchưa xuất giá. Cô con gái còn lại thì đã tái giá đến ba lần,cuối cùng cũng là goá phụ, trở về sống cùng bố mẹ. Gầntám mươi tuổi mà ông vẫn còn phải lận đận nuôi một đứacon gái goá phụ, một con gái điên điên dại dại và một thằngcháu tật nguyền.

Ăn mì xong, Châu sư gia kể với tôi: “Con có thể chọnbất kỳ nghề nào cũng được nhưng nhất định không nên chọnnghề luật sư. Khi còn học ngành luật. những người giàthường xuyên khuyên ta không nên chọn ngành luật, vì

Page 43: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

92

Trung Quốc có một câu “nhất đại tụng sư, tam đại tuyệt”,đương nhiên ta không tin, cho là họ đố kỵ, cố ý dùng nhữnglời độc ác nên sau khi thi vào ngành luật sư, vì để biểu thị sựbáo phục, ta đã không nhìn nhận những người thân nữa,thậm chí nếu có ai dùng tiền mua chuộc bắt ta phải hãm hạithân nhân ta cũng chịu. Mãi cho dến nay, tiền thì có nhiềunhưng muốn tìm một người thân thích cũng không có, chỉđể lại một cháu đích tôn đời thứ ba, sống không bằng chết,đứa con thứ hai thì đã qua đời. Đến nay mới thực sự lãnhngộ ý nghĩa của câu nói “tuyệt tử tuyệt tôn” là như thế nào”.

Châu tiên sinh ngậm ngùi đau xót, đôi mắt vô cảm vôhồn ấy, nước mắt dường như đã vơi cạn từ thuở nào, đến nỗimuốn ứa một giọt nước mắt cũng khó. Tôi không biết phảian ủi ông như thế nào. Mỗi khi nhấm nháp chút nước ngọt,ông lại khẽ nói: “Thân thích không có đã đành, bạn bè cũngkhông một ai. Thế giới tuy nhỏ nhưng dường như vô tình,không thể dung nạp được thân phận nhỏ nhoi như ta! Chỉ đểlại trong ta cuộc đời mòn mỏi hiu quạnh suốt tám mươi nămnay. Đáng thương nhất là vợ ta, từ lúc mười bảy tuổi kết hônvới ta cho đến nay, chưa bao giờ được hưởng những giâyphút vui vẻ, hạnh phúc cả. Nếu ta có lỡ đi trước bà ấy, chắclà bà sẽ không chịu nổi. Ta lúc nào cũng trằn trọc một ýniệm: Phải chăng Trời cho ta được sống thọ như ngày nay làđể ta nếm đủ mọi hình phạt của địa ngục trần gian. Tuy mấychục năm nay, tiền kiếm không ít, cuộc sống sung túc nhưngphải gánh lấy trách nhiệm nuôi một thằng cháu như thế thìsống không bằng chết. Đó cũng chính là vấn đề mà ta nóivới con, bất cứ nghề gì cũng có thể chọn nhưng đừng chọn

Page 44: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

93

nghề luật sư”. Cuối cùng tôi cũng lên tiếng: “Thật sự, nghềluật sư cũng là một nghề cao quý, một nghề dành cho nhữngphần tử trí thức cao cấp. Xã hội ngày nay cũng cần những vịluật sư chính nghĩa, có đạo đức mà giải oan cho ngườinghèo, vì nhân dân phục vụ, ấy chẳng phải là một nghề caoquý lắm sao?”.

Châu tiên sinh trả lời: “Nghề luật sư là một nghề caoquý thì không thể phủ nhận, là lý tưởng của mỗi thanh niêntràn đầy nhiệt huyết và ý chí của tuổi trẻ nguyện giải oancho dân nghèo, vì nhân dân phục vụ, giữ gìn trật tự, côngbằng xã hội, nguyện không tạo bất cứ một ác nghiệt nào,quyết tâm lập đức, lập ngữ, lập công, thay Trời hành đạo. Aingờ khi bị lôi cuốn vào vòng xoáy của nó thì hoàn cảnhcũng làm thay đổi chí hướng, danh lợi đã làm mờ đi chínhnghĩa, dục vọng khiến cho con người mất đi đạo đức. Cólần, ta đã nhận một vụ án khởi tố, bị cáo là họ hàng thânthuộc của mình. Trước mấy ngày khi bị quan tòa tuyên bốphá sản, người họ hàng này cùng vợ đã tới nhà ta van xin tathay đổi cáo án để anh không bị phá sản. Tôi vốn nhận ranỗi oan ức “cá lớn nuốt cá bé” của anh. Nhưng vì nhận củangười ta sáu mươi phần trăm tiền lời. Vả lại nếu vụ kiệnthành công cũng có thể thăng quan tiến chức nên đã khôngđoái hoài gì đến lời van xin tha thiết của họ. Cuối cùng, haivợ chồng vì đau khổ thất vọng mà treo cổ tự sát. Trước khichết, còn nói: “Trời cao có mắt, kết oan người ta khiếnngười ta phải tán gia bại sản, nhất định sẽ bị tuyệt tử tuyệttôn, nếm đủ mùi đau khổ của địa ngục trần gian”.

Page 45: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

94

Ta đương nhiên không tin vào những lời ấy. Bởi vì ta đãnghe quá nhiều đâu chỉ lần này. Sau khi vụ án thành công,được nhận một khoản tiền khổng lồ bất kể người bà conthân thích của mình. Anh vì nghĩ không xong đã tự sát,người vợ thì hóa điên, phải vào bệnh viện tâm thần. Tuy lúcđầu ta có cảm thấy ăn năn hối hận, trong lòng tự nhủ từ nayvề sau sẽ không nhận những vụ án như thế này nữa. Nhưngchẳng bao lâu cũng bị đồng tiền làm cho mê muội, phải tiếptục xử lý những vụ án như thế, khiến cho bao gia đình phảinhà tan cửa nát.

Mãi cho đến nay, khi phải nếm mùi vị tuyệt tử tuyệt tônvà sự giày vò cực độ về tinh thần, ông mới thấm thía nỗiđau khổ của sự cô đơn là như thế nào. Châu sư gia trongphút cuối còn nói: “Lão đệ, đây là câu chuyện một đời luậtsư của tôi”.

CÔ HẦU

Tôi có một người cô, con gái cô tên là Tiểu Lưu, gầnđây mới kết hôn. Cô dâu có biệt danh là cô Hầu, mọi ngườiđều cho rằng cô Hầu sinh ra rất quái dị, khắp người đầy lônggiống một con khỉ nên mới có biệt danh như thế. Nhưng sau

Page 46: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

95

khi bái lễ xong trước mặt mọi người ai nấy đều ngỡ ngàngthốt lên: “Cô dâu đẹp như một nàng tiên giáng trần”. Sau đócũng có những người bàn tán xôn xao: “Thế thì cái danhhiệu của cô hầu từ đâu mà có?”. Điều đó khiến tôi tò mò.Sau khi trải qua thời gian điều tra về thân thế của cô Hầumới làm rõ được nghi vấn trong lòng.

Cô dâu là một người phương Nam, cha mẹ vốn là ngườinuôi vịt, mẹ cô nổi tiếng là một người đẹp nhất vùng, có biếtbao nhiêu chàng trai theo đuổi thậm chí những chàng traikhác làng và khách viễn lai cũng ngây ngất trước vẻ đẹpkiêu sa lộng lẫy của cô, xin được cầu hôn với cô. Trong sốhọ có một vị thanh niên giàu có đến từ MaLaySia xin đượccầu hôn với cô nhưng cô đã cự tuyệt vì không muốn rời xacha mẹ và quê hương của mình. Ai ngờ chàng thanh niên trẻngười MaLaysia này bị vẻ đẹp của cô làm cho mất hồn,phiền não mà uống thuốc độc tự tử để giải thoát bể khổ sitình. Trong bức di thư có ghi mấy dòng chữ: Kiếp nàykhông được se duyên cùng mỹ nhân là do trở ngại của sựbất đồng quốc gia, nguyện kiếp sau có thể cùng nàng sốngcùng một nước.

Chẳng bao lâu cô gái nuôi vịt ấy kết hôn cùng mộtngười bạn tri kỷ cùng thôn làm nghề nuôi vịt, thật đúng làmột đôi uyên ương Trời định khiến bao người phải ghen tỵ .

Sau đó, nghe đồn rằng đã xảy ra một câu chuyện nhưthế này: Có một lần hai vợ chồng cùng đi thuyền qua sôngđến thị trấn mua đồ, tình cờ gặp anh Quang ở gần đấy sinhsống bằng nghề lái đò qua sông, hai vợ chồng liền ngồi vào

Page 47: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

96

thuyền của anh để qua sông. Ai ngờ anh Quang sớm đã yêuthầm cô, vì tính tự ty không dám đến gần. Mỗi ngày đều lénlút đổ thuyền trước nhà cô. Hôm nay có dịp đưa hai vợchồng qua sông, anh thấy đây là dịp may hiếm có, cơ hộichín mùi, thật là vinh hạnh trong đời. Chiếc thuyền lướt trênmặt nước êm nhẹ, mắt anh cứ đăm đắm dõi theo cô nhưngười mất hồn. Lúc đầu hai vợ chồng không chú ý, nhưngsau đó lại cảm thấy lạ, đi quá lâu mà vẫn chưa tới bờ, mớiphát hiện là thì ra anh Quang đang đứng chèo con thuyềnmà hồn đang say sưa ngắm mỹ nữ. Lúc cô trông thấy cáiquần bị rách một lỗ lớn ngay mông của anh Quang liền bậtcười. Một nụ cười duyên dáng dịu dàng như vầng trăng tỏasáng trong lòng anh, khiến anh ngây ngất muốn bật lên mộttiếng, vui sướng đến nỗi tưởng chừng như muốn nhảyxuống sông dù sống hay chết. Anh mệt đến nỗi chồng côphải đích thân chèo thuyền.

Chẳng bao lâu cô có mang, người chồng chăm sóc tậntình chu đáo, nuông chiều hết mực cả nhà ai nấy đều vuimừng khôn xiết, mọi người đều chăm sóc, chuẩn bị đầy đủmón ăn mà cô thích. Nhưng bất cứ món sơn hào hải vị nàocô cũng cảm thấy không ngon.

Một hôm, người chồng từ chợ mua về một miếng đùikhỉ, đem về hầm với thuốc Bắc. Món này lại khiến cô ngonmiệng. Vì thế mà cứ mỗi lần đi chợ người nhà lại mua vàimiếng thịt khỉ tẩm bổ cho cô.

Một hôm, trên đường đi chợ, người chồng chợt thấy mộtthợ săn tay cầm một con khỉ đen đem bán. Anh thấy vô

Page 48: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

97

cùng mừng rỡ mua về nhà nuôi; khoảng một thời gian sau,con khỉ béo tròn liền chuẩn bị dao giết nó để tẩm bổ cho vợmình. Lúc này cô đã mang thai được bảy tháng, ì ạch kéoghế ngồi xem chồng mình giết khỉ. Con khỉ đáng thương ấy,chỉ ăn vài ba lát chuối và một ít trái cây mập chưa đầy nửaký mà bây giờ phải trở thành món ăn tẩm bổ cho cô. Conkhỉ nước mắt cứ tràn trề quỳ lạy van xin thảm thiết. Thế màngười chồng thương vợ này không một chút lòng từ bi. Vớicon dao dài sắc bén của mình, anh đâm thẳng vào tim củakhỉ. Trong ải sanh tử này, tay phải của con khỉ nắm lấy cándao, tay trái cầm lấy lưỡi dao dùng hết toàn bộ sức lực củamình ôm chặt con dao. Lúc đó anh chồng đâm không đượcđịnh rút con dao ra nhưng vì lực rút quá mạnh khiến chobốn ngón tay của khỉ đều bị gãy hết, máu chảy đầm đìa.Người vợ thấy máu liền hốt hoảng đầu óc choáng váng, vộikhuyên chồng hãy ngưng tay, tha chết cho nó.

Con khỉ thoát chết từ quỷ môn quan trở về, dường nhưchịu không được nỗi đau của bốn ngón tay bị gãy nên lê lếtra đi, nó quay đầu nhìn hai vợ chồng bằng ánh mắt tràn đầycăm hận rồi chạy đi biệt tăm biệt tích. Từ đó trở về sau,người vợ cứ ngửi thấy mùi thịt tanh hôi liền phát nôn, chỉ ăncác loại rau quả. Người già sợ thiếu dinh dưỡng nên lén lútbỏ vào trong món ăn chút nước thịt nhưng khi đưa vàomiệng thì lập tức ói ra. Cứ thế cho đến khi sinh nở.

Sau mười tháng mang thai lúc sinh ra thai nhi đều bìnhthường, là một đứa bé gái, ngũ quan đầy đủ, chỉ phát hiệnphía tay trái của bé gái trừ ngón cái ra thì bốn ngón còn lại

Page 49: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

98

như từng bị dao cắt đi hai khúc, bốn ngón sau cao bằngngón cái, chỉ có một khúc mà thôi. Cha mẹ và những ngườithân đều cảm thấy lạ, mọi người đều cho rằng đây là nhânquả báo ứng mà trước khi mang thai người chồng sát hạicon khỉ không thành chỉ chặt đứt các ngón tay của khỉ.

Hôm nay cô Hầu khoác lên bộ áo cưới màu trắng vớichiếc găng tay trắng bước ung dung diễm lệ như tiên nữgiáng trần, có ai ngờ rằng đằng sau găng tay nõn nà ấy, bàntay lại bị gãy hết bốn ngón. Tất cả điều này đã tạo nên câuchuyện ly kỳ về cô Hầu.

NGƯỜI BẪY LƯỚI BẮT TẮC KÈ

Lão Ngô ở tuyến Đông Bắc thu mua thổ sản, vì vốn cóhạn nên mua đâu bán đó, lợi nhuận rất thấp. Gần đây cóngười giới thiệu cho Lão Ngô buôn bán con vật nhỏ để làmthuốc. Tuy lợi nhuận rất cao nhưng ông chỉ buôn bán hai batháng rồi nghỉ luôn. Có nhiều người cảm thấy đáng tiếc,kinh doanh buôn bán lợi lộc thế mà không làm, lại đi làmmột việc vốn nhiều lời ít như buôn bán củ hành tỏi, nhưngông lão không cảm thấy tiếc mà cũng chẳng nói lí do khônglàm nữa.

Page 50: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

99

Một hôm, tôi có cơ hội dự đám cưới người bạn thân, tôihỏi thăm lão Ngô lí do tại sao không buôn bán một côngviệc lợi nhuận nhiều như vậy. Lão kể tôi nghe câu chuyệnnày: động vật lão Ngô buôn bán là con tắc kè. Gần đây, ởĐông Bắc của Thái Lan có nhiều người giăng lưới bắt mổbụng tắc kè phơi khô bán cho các hãng thuốc Hồng Kông đểlàm “rượu tắc kè”. Rượu này trong ngành thuốc Bắc trị hobổ phổi bổ thận, bổ tinh huyết nên chỗ nào cũng có bán. Đểchứng minh rượu này không giả, mỗi một bình rượu còn cómột con tắc kè bên trong.

Con Tắc Kè bị thương gia thuốc Bắc mua về làm rượugần như tuyệt giống. Với đầu óc linh hoạt của thương giathuốc Bắc thu mua các loại thằn lằn, rắn mối để thay thế. ỞThái Lan, người ta bắt rắn mối mổ bụng, bỏ ruột, lấy tre xâuxuyên qua để thay thế cho con tắc kè. Trong một hai thángnày ở phía Đông Bắc phủ, nông dân ngoài việc gieo trồngcòn đi bắt rắn mối để tăng thêm thu nhập nhưng cũng có vàihuyện nông dân bỏ việc đồng áng đi khắp nơi để bẫy lưới.Có một gia đình họ Nại bốn người, vợ chồng con cái rấtnghèo, cả ruộng vườn cũng đều cho thuê. Nhưng từ khi kinhdoanh tắc kè đến nay, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đãcó thể mua được mười mẫu ruộng đất, còn có một chiếc xechở hàng chở đất. Vì lợi nhuận cao như thế nên nông dânkéo nhau đi bẫy tắc kè. Người bắt năm ba con hoặc mườimấy con, thu mua lại rồi sang bán cho người khác, có lúcthu được hơn ba trăm con. Lão Ngô đã từng bán cho conbuôn hơn bảy trăm con một ngày. Lão Ngô từ bỏ việc kiếmlời cao như thế vì hai điều:

Page 51: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

100

Thứ nhất, một hôm Lão Ngô đi qua nhà của mộtngười nông dân thấy người con nhỏ của họ dùng hai ngóntay kẹp cổ tắc kè, rồi dùng dao cắt dọc từ phần cổ đến bụngdùng tay móc ruột gan phèo phổi ra ngoài. Có con bị mổruột, rạch bụng nhưng vẫn giãy giụa hòng thoát mạng. Đứabé gái liền cầm cây tre nhọn chạy theo rượt bắt xỏ ngang từbụng tắc kè xuống đến đuôi khiến tắc kè đau đớn khônlường, vẫy đuôi run rẩy, hai mắt trợn lên. Lão Ngô lúc đóquay lưng đi không dám nhìn tiếp.

Thứ hai, vào ngày "lễ tạt nước" (một phong tục củangười Thái), Lão Ngô trên đường về nhà đi qua đèo thấymột vụ tai nạn lật xe chở hàng ba người chết tại trận. Cả bangười này đều là gia đình họ Nại. Gia đình này phát tài muaxe chở hàng là nhờ vào tiền bẫy bắt tắc kè, đi khắp nơi bắt,thu mua và tự chế biến, giết hại đến hàng trăm con mỗingày. Hôm nay, tuy là ngày lễ tạt nước nhưng vẫn khôngngưng việc thu mua và bẫy lưới tắc kè. Lúc xảy ra tai nạntrên đèo, xe chở hàng lăn vèo xuống đèo. Vợ con bị văngmất hết tứ chi, cặp mắt chết trợn to y hệt như con tắc kè bịgiết lúc chết vậy. Bi thảm hơn nữa là ông Nại, từ chiếc xechở hàng té xuống đoạn đường đang sửa, lúc đó công nhânđang chặt cây không may ông bị cây này đâm thẳng từ hậumôn đến ngực không sai lệch chút nào, chẳng khác gì contắc kè bị xỏ đau đớn bi thảm phơi khô trên thanh tre vậy.Lão Ngô không dám xem tiếp, chỉ lẩm bẩm “báo ứng, báoứng” rồi thả tất cả những con tắc kè còn lại của mình. Từđó, ông không còn mua bán mặt hàng này nữa.

Page 52: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

101

NGƯỜI CÂUCÁ

Lâm Giáp Xuân làm việc ở cơ quan nhà nước, có sởthích là câu cá. Cứ mỗi kỳ nghỉ hè, anh đều tham gia câu lạcbộ câu cá, dựng buồm ra khơi đánh cá. Câu cá vốn là mộtmôn thể thao thịnh hành ở Thái Lan. Đội ngũ câu lạc bộ câucá gồm tám mươi đến chín mươi ủy viên nhưng tham giathường xuyên hoạt động này chỉ có ba mươi vị. Cứ mỗingày chủ nhật đều chuẩn bị rượu ngon thức uống, vừa câucá vừa đem nướng, vừa uống rượu, khoảng bốn giờ chiềumới về. Số cá bắt được, một nửa đem về nhà, một nửa khácgiao cho nhà bếp chế biến. Mọi người vừa uống rượu, vừathưởng thức mùi vị tươi ngon của cá sống, người vừa ăn vừađánh bài, có người vừa ăn vừa chơi bóng bàn, cứ thế chơiđến tối, thậm chí đến sáng, thưởng thức khoảnh khắc hạnhphúc của cuộc đời.

Câu lạc bộ câu cá lúc đầu chỉ có bảy người nhưng sauđó đã tăng lên tám mươi, chín mươi người. Giáp Xuân làphần tử trung kiên của câu lạc bộ, có người nói đùa rằng câulạc bộ chính là nhà anh, dụng cụ câu cá chính là vợ anh, anhvẫn không phản đối. Nhưng từ năm ngoái trở đi, số uỷ viênbị thất lạc ngày càng nhiều, từ ba mươi người nay chết chỉcòn bảy đến tám người. Lúc trước còn hăng hái ra khơinhưng hôm nay thì ý chí thụt lùi, xem ra phải giải tán ngay.

Trong số đó, xảy ra hai sự kiện khiến người ta khó màgiải thích. Tuy Giáp Xuân là người chưa có vợ, không tinvào tôn giáo và quy luật nhân quả lại không dám lên tiếng ra

Page 53: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

102

khơi.

Thì ra câu chuyện ly kỳ là như sau: Chuyện thứ nhấtxảy ra ở ông ủy viên Nãi Ban. Hôm đó là ngày chủ nhật,anh không câu cá như thường lệ mà cùng vợ đến chúc thọmẹ vợ. Mẹ vợ anh là người có địa vị, có vô số khách đến đểchúc thọ, không nhờ nhà hàng chế biến mà đích thân hai vợchồng anh nấu nướng. Phong tục của đất Thái là khi giađình có chuyện vui đều tự mình nấu nướng, ăn uống thoảthích. Món ăn bình đạm nhất là giết một con trâu, một conheo, tôm cá, vịt ngỗng đều có, cả ngày ăn không hết. Phổbiến nhất là món cá nếp, người Thái gọi là “nông chân”, bấtcứ vị khách nào cũng đều ăn không hết. Sở thích của NãiBan là rất thích ăn bụng cá kể cả ruột gan phèo phổi. Hômnay bắt được con cá to, anh vui mừng khôn xiết đến nỗi nhaikhông kỹ nuốt luôn lưỡi câu vào bụng. Sau khi nuốt thấy cổhọng như có một vật gì cứng cứng liền dùng tay kéo nhưnglấy không ra, thế là nuốt luôn. Chẳng bao lâu anh cảm thấykhó thở phải kêu mọi người đến giúp.

Thấy thế em họ ngồi đối diện liền nhanh chóng đỡ anh,nhưng đôi mắt đã trợn lên, cái đầu gục sang một bên, hô hấpyếu. Mọi người nhanh chóng đỡ anh lên xe đến trạm y tếnông thôn gần nhất, nhưng không ai làm việc. Lúc chuyểnđi được nửa đường đã tắt thở. Tuy người đã chết nhưng bácsĩ vẫn phải phẫu thuật để tìm ra nguyên nhân cái chết. Bác sĩcắt cổ họng anh lấy bụng cá ra. Thì ra trong bụng có chứamột cái móc câu vướng vào cổ họng khiến cho mọi ngườidù cố dốc hết sức lấy ra nhưng vẫn không thể được. Trước

Page 54: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

103

tình cảnh này, mọi người đột nhiên hiểu ra Nãi Ban là uỷviên công hội câu cá, sở thích lớn nhất của anh là câu cá,hơn nữa lại có khiếu. Trong khi mọi người câu không đâuvào đâu thì anh lại thu hoạch lớn. Khi nhìn thấy đôi mắtxám xanh, miệng mở to, trong miệng vẫn còn ngậm cái móccâu, mọi người đều rùng mình sợ hãi không thể không tinvào nhân quả báo ứng.

Câu chuyện ly kỳ thứ hai xảy ra ở hội viên trong hội câucá, anh cũng là một tay câu cá giỏi, đã từng tham gia thi đấuliên tục đạt hai huy chương vàng. Gần đây, anh mua đượcmột chiếc xe. Mỗi ngày đều chở bạn gái đi ngoại thành hónggió. Sau khi dự đám tang của một uỷ viên câu lạc bộ, mườimột giờ đêm, anh lái xe về. Đoạn đường này vốn rất dễ đi,đến nỗi nhắm mắt lại vẫn có thể chạy được, nhưng đột nhiênphía trước xuất hiện một con sông lớn. Vì muốn tránh nó,anh đã thắng gấp ở tốc độ 120km/giờ, đụng ngay vào cộtđèn. Đến lúc tỉnh dậy thì thấy mình nằm ở bệnh viện.Chuyện anh tông xe vốn là một sự cố không có gì là lạ. Lạ ởchỗ là tất cả các bộ phận khác đều nhánh chóng lành lại, chỉcó vết thương ở môi và khoang miệng là rất nghiêm trọng,toàn bộ hàm răng đều gãy, không thể nhai thức ăn, hơn mộtnăm nay chỉ có thể dùng ống nhựa dẫn thức ăn qua cổ họng.Điều kỳ lạ là vết thương ở môi dù đã được bác sĩ khâu đếnbảy lần vẫn không khỏi. Sau khi đã khâu môi vài ngày thìnó lại nứt ra sưng tấy lên, sợi chỉ hóa học mấy ngày saucũng đứt để lại cái môi vừa nứt, vừa sưng, chính bác sĩ điềutrị cũng phải bó tay sau mười lần nỗ lực. Anh phải chịu nỗiđau đớn hàng mấy tháng liền. Vết thương ở môi trông giống

Page 55: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

104

hệt như môi của con cá bị rách khi nuốt phải câu. Một hôm,người yêu của anh theo thường lệ đến thăm anh, bất chợt lêntiếng: “Môi của anh sao giống hệt môi của con cá khi bị cắncâu vậy”. Câu nói ấy khiến anh giật mình hoảng hốt, khiếnanh phát giác, nghĩ đến những con cá mỗi khi câu về đều sứtmôi vòm miệng nát tấy, anh cảm thấy vô cùng hối hận, cùngngười yêu chuẩn bị đèn cầy hướng Tiên Phật sám hối, phátnguyện từ nay không câu cá nữa.

Thật kỳ lạ! Từ hôm đó môi anh dần dần lành hẳn khôngcòn sưng và nứt nẻ như trước nữa, chỉ trong vòng một tuầnthì xuất viện, liền tuyên bố sẽ không câu cá nữa. Số hội viêntừ đó ngày càng giảm xuống. Lâm Giáp Xuân cũng rất lâukhông ra khơi.

NGƯỜI LỘT DA

Tứ Đệ có công xưởng làm công nghiệp thực phẩm.Trong xưởng có những dụng cụ như lò lửa, chảo lửa, bếplửa. Lúc trước khoa học kỹ thuật chưa hiện đại nên chưa cóthiết bị phòng chống cháy nổ như bây giờ, thường xuyênxảy ra vụ nổ tung lò lửa, chảo lửa. Nhẹ thì bị tổn thươngngười và vật, nặng thì chết người hay bỏng rát da, thậm chí

Page 56: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

105

rách nát da thịt. Những việc đó là thường xuyên xảy ra. Vìthế mà Tứ Đệ đã đặc chế ra một loại thuốc để chuẩn bị khicần thiết. Thuốc hiệu nghiệm đến nỗi xa gần ai cũng biếtnên Tứ Đệ phải chuẩn bị một lượng thuốc rất lớn để bà conxa gần ai cũng có thể đến xin được. Đôi khi Tứ Đệ còn dạycả phương thức bào chế thuốc cho những người có nhu cầu.

Những người đã từng sử dụng thuốc của Tứ Đệ hoặc đãđược chỉ dạy phương thức làm thuốc đều trầm trồ khen ngợihết lời, công hiệu như thuốc tiên vậy. Hễ có người bị bỏngrát ở da, khi bôi thuốc vào thì lành hẳn, không để lại vết sẹogì. Năm trước, nhà Thái Kinh xảy ra vụ nổ gas, ngoại trừmười mấy người bị nổ chết, cháy chết, còn lại đều bị thươngrất nặng, được chuyển tới các bệnh viện. Tiếng kêu rên rỉ vìđau đớn, có những người không chịu nổi đã chết đi. Lúc đó,vì tình hữu nghị đã đến giúp đỡ, đưa phái đoàn trị liệu thuốchỏa bỏng đến nhưng bộ y tế Thái Lan cho rằng thuốc đặchiệu của Trung Quốc chưa có chứng nhận của tổ chức y tếthế giới nên không sử dụng. Do chậm trễ mà số người chếtngày càng nhiều. Đúng lúc đó có người góp ý với chínhquyền rằng Tứ Đệ có phương thuốc đặc trị hữu hiệu. Bệnhviện còn phân vân không dám tùy tiện sử dụng. Trong khiđó thuốc của Tứ Đệ danh tiếng đã lan truyền khắp nơi.Trong số đó có một người bà con xa bị cháy cả một cánhtay, sau khi bôi thuốc của Tứ Đệ xong da thịt đã đượcnguyên vẹn.

Một hôm, có vị hòa thượng thuê một chiếc xe chở mộtnạn nhân bị bỏng cả nửa thân trên, đã từng điều trị ở bệnh

Page 57: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

106

viện ba tháng đến cầu xin thuốc đặc trị của Tứ Đệ, hòathượng đã thuật lại mối nhân duyên này. Người bị thương41 tuổi, mới vào làm ở một công ty nhỏ chế biến đồ hộp.Làm chưa được một tháng đã phát sinh vụ nổ gas bị cháyhết cả nửa thân trên. Đã trị trong bệnh viện hơn hai thángmà vết thương vẫn y như cũ. Tuy đã bôi đủ các loại thuốcnhưng vẫn không lành lại lớp da bên ngoài, thuốc một khithoa vào liền lộ ra một làn da non trông giống hệt như dacủa một con chuột non mới đẻ. Thậm chí những sợi gân đỏtrong thịt vẫn còn lộ lên rất rõ. Hòa thượng là bạn của TứĐệ, đã từng sử dụng thuốc đặc nghiệm của Tứ Đệ, người bịthương này là thân thuộc của hòa thượng, lần bỏng rát nàyrất nghiêm trọng nên hòa thượng đích thân thuê xe đến côngxưởng của Tứ Đệ mấy ngày. Hòa thượng nói rằng: “Trướckhi người thân của tôi vào làm ở công ty sản xuất đồ hộpnày, thường bắt ếch nhái để kiếm sống, mấy chục năm naynăm nào cũng như năm nấy. Năm ngoái thu nhập có kháhơn là do số ếch nhái bắt được tách ra bán riêng: phần da lộtra phơi khô bán cho người Nhật, phần thịt bán cho nhà hàngnấu ăn. Nhờ vậy mà có hai phần thu nhập. Bây giờ chúngtôi đến chợ thường hay thấy những con ếch nhái, con to, connhỏ đều đã bị lột da sẵn đóng gói bày bán. Những con ếchnhái bị lột da hiện lên những gân máu đỏ tươi, hai mắt trợnlên như đang nhìn những vị khách hàng mua nó về ăn thịt.Không hiểu con người sao mà nhẫn tâm thế, nuốt sao trôimột con vật nhỏ tội nghiệp như thế. Người thân của tôi làmnghề này thu nhập tuy có tăng lên nhưng gia đình không hòathuận, thiếu nợ quá nhiều”.

Page 58: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

107

Có lần hòa thượng đến viếng thăm thấy đang lột da mộtcon ếch nhái, với tâm Phật từ bi, tôi khuyên anh ấy nên từbỏ cái nghề tàn ác như vậy. Phật pháp đã từng nói: “Lấymạng nó nuôi mạng mình gọi là tà mạng phạm vào sátnghiệp. Tội này sống phải chịu báo ứng, chết đi bị đọa vàotam ác đạo”. Hòa thượng nói nhiều nhân quả cho anh ấynghe và giới thiệu cho anh ấy làm ở công ty chế biến đồhộp, nhưng không ngờ báo ứng lại xảy ra nhanh như vậy.Chưa đầy một tháng, anh đã bị bỏng nước sôi khắp cả mình,trải qua nhiều lần cấp cứu trị liệu mà vết bỏng vẫn khôngkhỏi, chỉ máu lộ lên những bắp thịt và gân máu giống hệtnhư con ếch bị lột da vậy. Mãi cho đến nay, anh ấy mới nếmđược mùi vị đau đớn khi bị lột da là như thế nào.

Sau một tháng điều trị ở công xưởng của Tứ Đệ, chỉ cómột vài vết thương được khôi phục, còn lại giống như làn dacủa những con chuột mới sinh. Kinh Phật đã từng nói “Vôduyên đại từ, đồng thể đại bi”. Có lẽ anh ấy đã lãnh hộiđược đạo lý này rồi.

Page 59: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

108

NƯỚC LÈO TỪ ẾCH NHÁI

Ở Phía Bắc của Thái Lan, có một gia đình người Quảngchuyên buôn bán loại nước lèo danh tiếng xa gần, mọingười thường rủ nhau tới mua. Cứ mười hai giờ trưa đềuđông nghẹt khách. Vì không có thuê người làm, nên cả dâucon đều làm tất bật không nghỉ. Mỗi chén tốn từ mười lămđến hai mươi xâu tiền. Mỗi ngày thu nhập ít nhất sáu ngànxâu. Tiền lời trên ba ngàn xâu. Chỉ trong vòng mấy nămngắn ngủi mảnh đất sau nhà đã xây dựng thành một khuônviên rộng lớn, chứa đầy khách.

Ông chủ bán nước lèo họ Liên, hai vợ chồng đều đã trênsáu mươi tuổi, một đứa con trai đã lấy vợ và một đứa congái chưa lấy chồng. Món nước lèo này nổi tiếng với mùi vịthanh khiết, thơm nồng khiến người ta phải ngây ngất bởimùi vị tuyệt hảo của nó. Có rất nhiều người cố gắng học làmtheo nhưng cũng không thành công. So với mức sống củangười tại đây thì món này quả là đắc tiền. Nhưng cả nhữngquan chức cao sang lẫn những kẻ buôn bán nhỏ đều ghé quađể thưởng thức. Có người đồn rằng trong thức ăn có bỏ áphiện khiến người ta ăn vào phát nghiện, mỗi ngày không ănlà không được.

Trong giới đồng nghiệp, có người đã bí mật báo cho BộY Tế biết là trong nước lèo có á phiện. Á phiện là một chấtvô cùng độc hại cấm tùy ý sử dụng. Bộ Y tế liền cho ngườiđến điều tra nhưng không thấy á phiện trong đó và cũngkhông thấy các loại hóa chất khác mùi, chỉ đơn thuần là mùi

Page 60: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

109

vị tươi sống của động vật như chủ tiệm đã báo cáo: chỉ dùngxương gà, xương heo với ngọn lửa hiu hiu hầm trong mộtngày một đêm, nấu cho đến khi tủy xương dần dần trở nêntrong suốt, mùi thơm phưng phức bốc lên. Sau khi bộ y tếđã kiểm tra tiệm ăn, khách càng đông, việc làm ăn của lãoLiên cũng từ đó ngày càng phát đạt, mỗi chén từ mười xâutiền tăng giá lên tới mười hai, mười lăm và lên tới hai mươixâu.

Đúng như người ta đã nói thế gian này không có bí mậtnào là vĩnh viễn, bí quyết chế biến món nước lèo độc nhấtvô nhị ấy cuối cùng cũng lộ ra. Nó được xếp vào loại thiêncổ kỳ ngôn làm xáo động cả thị trấn Đông Bắc.

Người đầu tiên phát hiện bí mật này là Nãi Ban – mộttiều phu kéo xe. Môt hôm, Nãi Ban uống rượu say khước,chân bước không vững, vì không có khách, không có tiềnnộp cho vợ nên không dám về nhà. Đêm đến, ánh sáng rọivào căn tiệm nước lèo này, hắn định trộm một số đồ đạc.Lúc hắn mở cửa sau ra, thấy một ngọn đèn le lói, có mộtngười ngồi quay lưng đang cắm cúi làm việc, vì trời tối nênkhông nhận ra là ông chủ cửa tiệm đang mãi miết với nồinước lèo . Hắn dũng cảm tiến lại gần mới thấy rõ gương mặtcủa ông ta: một tay ông ta cầm dao, tay kia nắm lấy cổ ếchnhái đang định cắt bụng ếch, bên cạnh còn có một thùng hóachất, cái thùng được phủ bởi một tấm lưới cá để đề phòngếch nháy bên trong nhảy ra. Sau khi đã lấy toàn bộ nội tạngcủa ếch nhái ra liền bỏ vào thùng hóa chất.

Lão Liên vốn đang quay lưng làm việc thì đột nhiên

Page 61: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

110

quay lại. Nãi Ban liền nhanh chóng trốn sang một bên. Maynhờ ánh đèn lờ mờ nên không bị phát hiện. Lão Liên tuychưa phát hiện Nãi Ban nhưng anh thoáng nhìn thấy mặtlão. Anh hoảng sợ đến ngất đi. Thì ra khuôn mặt của lãoLiên không phải là mặt người mà là khuôn mặt của một conếch nhái to tướng: miệng thì nhọn, hai mắt lồi ra, miệngphát ra những tiếng kêu kỳ lạ, đột nhiên đưa cái lưỡi dài củamình ra rồi cuốn lại y hệt con ếch nháy khi ăn muỗi vậy.

Nãi Ban sợ đến tái xanh cả mặt, muốn bỏ chạy nhưngđôi chân không thể điều khiển được, không thể tập trungđược nữa, cố gắng bò lếch ra về. Đêm hôm đó, hắn độtnhiên ngã bệnh đến mấy hôm sau mới khỏi. Hắn thuật lạiđầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe, nhưng không aitin hắn, mọi người đều cho là hắn nói dối và cho việc ăn ếchnhái, ăn chuột không có gì là lạ.

Lão Liên mất tích cả mấy tháng, khiến cho mọi ngườibàn tán xôn xao. Bình thường lão thích ngồi ở tiệm ăn cơmgà. Nghe nói sau khi mắc bệnh, người ta không còn biết đếntin tức của lão nữa, có người gặp mặt nhưng cũng đã lâu rồi,lão rất ít ra khỏi tiệm. Những người đã thấy lão nói: Mặt lãoLiên đã hóa thành ếch nhái, khuôn mặt dài, hai con mắt lồira, miệng dài và nhọn, càng nhìn càng thấy giống một conếch nhái to tướng, khi đó mọi người liền tin lời của Nãi Banđã nói. Lúc đó mọi người mới biết là món nước lèo đặc biệtđó làm từ ếch nhái, cho nên mới vừa ngon vừa ngọt đến thế!

Lão Liên sợ sự thật bại lộ ra ngoài nên không dám thuêcông nhân, lại không muốn cho người ta biết cách làm. Vì

Page 62: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

111

thế lão phải đích thân giết mổ ếch nhái. Cả đời này đã giếtbiết bao nhiêu con . Mỗi ngày, lão cứ nhìn chằm chằm vàokhuôn mặt của nó, nhất cử nhất động, khuôn mặt của lão đãhóa thành ếch nhái. Lúc đầu người ta không biết được. Đếnlúc phát hiện đã thành thế này rồi, cả gia đình lão liền dọn đinơi khác, chỉ để lại cho đời câu chuyện “nước lèo từ ếchnhái”.

TẨU THOÁT ÁCH VẬN

Thời thơ ấu, anh chị em chúng tôi đêm nào cũng thíchvây quanh mẹ để nghe mẹ kể chuyện cổ tích. Mẹ chúng tôilàm việc mệt nhọc cả ngày, nhưng anh chị em chúng tôikhao khát được nghe chuyện cổ tích. Mẹ không nỡ từ chốianh chị em chúng tôi, nên dốc hết sức lực tinh thần để kể,đôi lúc kể hơn cả tiếng đồng hồ. Mãi đến khi chúng tôi ngủhết, mẹ mới đi nghỉ, đúng như lời ca tụng lòng mẹ bao la vĩđại vô biên. Năm tháng trôi qua, mẹ già không còn nữa,chúng tôi mất luôn cơ hội nghe mẹ kể chuyện.

Mẹ kể rất nhiều loại truyện nói về đạo đức làm người,khai thông trí tuệ làm người, ngụ ngôn,… Trong số đó, tôinhớ nhất loại truyện nói về “Giả thực tam quan tố”. Loại

Page 63: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

112

truyện này ý nói một con người có lòng nhân từ, khi làmkhách không nhẫn tâm thấy chủ nhà giết hại con vật (gà,vịt,…) để tiếp đãi mình. Đành phải nói dối là tôi “trì giớitam quan tố” (không ăn thịt được) vì một niệm nhân từ phátra mà lúc ngồi thuyền về nhà thoát khỏi việc đắm thuyềnchết đuối.

Một tháng trước, tôi đi cùng một người bạn về quê thămbà con, vì một niệm nhân từ nên thoát khỏi kiếp nạn giốngnhư mẫu truyện “Giả thực tam quan tố” của mẹ tôi đã kểvậy. Bạn tôi tuy là một vị hòa thượng xuất gia ngắn hạnnhưng tự biết giữ giới rất nghiêm ngặt. Bạn nói: “Hiện nayhòa thượng xuất gia ở Thái Lan đa số cũng phạm vào giớicấm điều thứ nhất của nhà Phật: bất sát sanh”. Mặc dùkhông phải chính tay giết chết con vật, nhưng ăn của ngườikhác cung dưỡng cũng chính là sát sinh vậy, gọi là “vì tôimà sát sinh”.

Tối đến, em họ tôi dùng xe máy cày chở hàng để đưachúng tôi ra bến xe đón xe về. Từ nhà ra bến xe chỉ cách12km, nhưng vì đường đất đỏ lầy lội lại gặp cơn mưa lớnlúc trưa, nước ngập hai bên bờ ruộng nên phải chạy hơn mộttiếng đồng hồ mới đến nơi được. Vì đường trơn nên xe chạyrất chậm. Vậy mà bạn tôi (hòa thượng) ba lần bốn lượt nhắcem họ tôi phải chạy chậm hơn nữa. Vì có những con cua,tôm, cá nhỏ, rắn nhỏ bị nước ngập đẩy lên bờ, chúng bòlung tung. Bạn tôi sợ rằng xe chúng tôi cán phải nó, đã nhưvậy bạn tôi còn ba lần bảo ngừng xe, rồi nhảy xuống đemmấy con cua đang bò trả về ruộng. Tôi bực bội lắm, trong

Page 64: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

113

lòng nhận thấy hòa thượng sao mà nhiều “trò”quá! Đợi tớilần thứ ba bảo ngừng xe, tôi nhịn không nổi, liền nói “ngừngngừng, chạy chạy thì chừng nào mới tới được bến xe đây,chuyến xe thứ nhất thế nào cũng bị chậm trễ”. Bạn tôi nói:“Chuyến xe thứ nhất trễ thì ngồi chuyến xe thứ hai, khôngthôi thì ngồi chuyến ba cũng được, sáng mai cũng có xe vềnhà”.

Những lời nói đó làm cho tôi tức tối cả mặt, đúng lànhững lý lẽ “nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên”. Nếulà những năm trước, tôi chưa tu đạo thì đã bỏ mặt bạn tôi.Bây giờ vì tôi có chút hàm dưỡng nên đã biết kiềm chế,nhẫn nhục, chỉ chửi thầm trong tâm.

Đúng như dự đoán, đến bến xe, chuyến xe thứ nhất đãchạy mất, phải đợi ba tiếng đồng hồ nữa mới có xe khác,nhưng lại gặp hôm nay khách hàng ít, nhà xe gom chungchuyến hai và ba mới khởi hành. Ngồi trên xe, bạn tôi nhắmmắt nhập định, không như tôi vội vàng hấp tấp. Xe đangchạy trong đêm tối, bỗng dưng giảm tốc độ xuống rồi ngừnghẳn lại. Ở giữa đường có một chiếc xe cảnh sát mở toangđèn báo hiệu, chiếu sáng trong đêm tối. Dọc lề đường, mườimấy chiếc xe lớn nhỏ pha đèn sáng trưng, không cần phảinói thì cũng biết đó là một vụ tai nạn xe. Tôi theo mọi ngườixuống xe xem thế nào thì vô cùng kinh hoàng. Tất cả mọingười đang kéo những cái xác đẫm máu và khiêng phụnhững người bị thương còn sống sót đã ngã trên đường giữahai xe lớn, một chiếc xe tải lớn mười bánh, một chiếc xekhách (xe khách này chính là chiếc xe mà tôi bị trễ vì bạn

Page 65: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

114

hòa thượng từ bi lo cứu sống các con vật trên đường ra bếnxe). Tôi đứng đó mà hai chân run lẩy bẩy khi nghe tiếng báocáo của người cứu thương: hơn hai mươi người bị gãy taychân và một số nằm ngổn ngang trên đường không biết sốngchết ra sao.

Nguyên nhân tai nạn là do xe khách chạy quá nhanh quamặt xe hơi nhỏ nhưng tránh không được xe tải lớn mườibánh. Tôi càng nghe tay chân càng run rẩy, khắp người toátmồ hôi lạnh chịu không nổi nữa nên trở lại xe ngồi. Lên xetôi thấy vị hòa thượng vẫn nhắm mắt ngồi nhập định mặccho những việc xảy ra bên ngoài. Tôi đứng đó không cầmnổi nước mắt, xúc động mà cảm ơn bạn hòa thượng đã cứusống tôi. Tôi chấp tay hướng về vị hòa thượng đảnh lễ.

THÁI TRUNG THÁI

Khi nhắc đến bi kịch của nhân gian không thể bỏ quachuyện một nhà nông dân Nãi Ban sống ở Thái Lan. Bất cứai nghe qua đều xúc động đến rơi nước mắt trước cái chết bithảm của một gia đình gồm ba thi thể hài nhi. Hai vợ chồngđã nhiều lần ngất xỉu trong đám tang đó.

Ba đứa trẻ gồm con trai cả Ô đệ chín tuổi, đứa em trai

Page 66: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

115

Hồng đệ bảy tuổi, đứa bé gái Bạch muội năm tuổi, chếtthảm thương dưới nước trong cơn hỏa hoạn. Mọi người ainấy đều cảm thấy kỳ lạ: lửa cháy mà ba đứa trẻ lại chết dướinước ư? Nhưng đó là câu chuyện lạ có thật.

Vào ngày xảy ra hỏa hoạn, vợ chồng Nãi Ban tham gialễ xuống tóc của thân nhân, để ba đứa con ở nhà. Đây vốn làchuyện bình thường, ngôi nhà Nãi Ban được xây dựng theokiểu tầng đôi Thái Lan bằng gỗ. Cạnh nhà có một đống rơmkhô lớn, bên ngoài có một dãy lu để hứng nước mưa, xa xamới có vài căn nhà thưa thớt nên hầu như không ai biết vụhỏa hoạn phát sinh từ đâu. Nhà hàng xóm từ xa chỉ thấynhững đám khói đen ngùn ngụt bốc lên. Chẳng bao lâu cănnhà cháy rụi. Những đứa bé đang chơi đùa cạnh nhà khôngbiết lánh nạn ra sao, cứ nghĩ là nước có thể trị được lửa.Đứa con trai lớn Ô đệ bế hai đứa em để mỗi đứa vào một cáilu đậy nắp lại. Bản thân nó cũng chạy vào trốn ở cái lu khác.Khi xe cứu hỏa và láng giềng đến thì cả căn nhà và ruộngvườn đều bị cháy trơ trụi. Con bò cũng bị cháy mà chếtnhưng không ai thấy được tung tích hoặc thi hài của ba đứabé. Mọi người cứ cho rằng chúng đã chạy thoát ra ngoài.

Vợ chồng Nãi Ban vội vàng chạy về nhà, tìm cả ngàytrời mà vẫn không thấy ba đứa trẻ. Buổi sáng hôm sau cóngười bà con đến tìm giúp. Dường như có một điềm báo gìđó khiến cho người này chạy đến mấy cái lu nước phíatrước mở nắp ra và thấy xác của đứa con trai cả, người bàcon hốt hoảng hét lên. Hai vợ chồng liền chạy đến xem. Quảthật là thi thể của Ô đệ. Hai vợ chồng lại mở tiếp những cái

Page 67: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

116

lu còn lại, thấy những đứa con chết trong lu, hai vợ chồngđau đớn đến bất tỉnh. Khi báo chí truyền hình đưa thông tinnày, mọi người đều đau xót rơi lệ trước ba thi thể hài nhiđáng yêu. Người mẹ cũng ngày đêm than khóc kêu tên convà nhiều lần ngất đi trong đau đớn.

Phóng viên truyền hình phỏng vấn người bà con của vợchồng Nãi Ban về lý do tại sao lại biết ba đứa trẻ chết tronglu nước ấy. Ông ta đáp rằng: Trong mơ ông thấy mọi ngườiđều đang háo hức tìm kiếm mấy đứa trẻ, bỗng nhiên xuấthiện một cụ già chưa hề quen biết đầu bạc phơ tóc dài quangực nói: “Trong lu nước này có một đàn cá nhỏ”. Tôi tỉnhdậy cảm thấy kỳ lạ bèn chạy đến đây không thấy đàn cá màchỉ thấy xác hài nhi giống như một đàn cá nhỏ bị nước nóngxối lên trong giấc mộng vậy.

Nói chưa dứt lời, Nãi Ban thét lên một tiếng đến ngất đi.Mọi người lúng túng cấp cứu một lúc sau anh mới tỉnh dậyđược. Lờ đờ nhìn vào xác của ba đứa con nhỏ rồi lẩm bẩmvài tiếng: “nhân quả, báo ứng”. Mọi người đều tưởng rằngông ấy vì quá thương con, tâm trí có phần hôn mê nênkhông dám hỏi.

Ở quê, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, mọi ngườiđều góp sức giúp đỡ lẫn nhau hoàn thành công việc. NãiBan đã vào chùa xuất gia, người vợ về nhà mẹ ruột ở mộtthời gian rồi cũng xuất gia luôn. Mọi người trong làng đềugiúp đỡ để hai vợ chồng hoàn thành tâm nguyện.

Hai vợ chồng nông dân này trong một ngày mất hết ba

Page 68: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

117

đứa con và một gia đình êm ấm. Tất cả mọi đồ đạc tích lũyđược đều bị cháy thành tro. Sự đả kích này càng khiến chohai vợ chồng xem thấu sự bi hoan ly hợp của nhân gian. Độtnhiên xuất gia làng xóm ai nấy đều đồng cảm vô hạn, mộtngười nông dân cần kiệm đôn hậu như thế tại sao vướngphải sự trừng phạt nặng nề như vậy và miệng lúc nào cũngnói “báo ứng, báo ứng, nhân quả báo ứng”. Không ai hiểuđược ý gì, chỉ có em ruột hiểu được chút ít.

Theo lời kể của em ruột Nãi Ban: Nãi Ban đối với mọingười đều nhiệt tình giúp đỡ, sống nề nếp không có chút đuađòi, nhưng chỉ có một sở thích là thưởng thức món ăn TháiTrung Thái do chính mình phát minh mà tôi đã năm lần bảylượt phản đối.

Trong vụ mùa, Nãi Ban mang theo túi vải mùng đến bờruộng để bắt những đàn cá con đang bơi theo mẹ. Mùa xuânvà mùa mưa cá con nhiều nhất, Nãi Ban bắt gặp thì khôngtha cho chúng bao giờ.

Khi bắt được cá con, anh nuôi trong lu nước. Khi nấu,anh cắt từng đoạn rau muống để vào nồi cùng với cá con đểlên bếp nấu. Cá con bơi đi tìm chỗ trốn, bèn chui vào nhữngcọng rau để tránh nóng nhưng bơi được chẳng bao lâu thìlăn ra chết. Một cảnh tượng tàn nhẫn thương tâm đã diễn ra,vợ chồng Nãi Ban không một chút động lòng trắc ẩn, trái lạicàng vui mừng khoái lạc khi thấy mỗi cọng rau bên trong làmột con cá, chỉ cần thêm dầu và tương là có ngay món TháiTrung Thái.

Page 69: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

118

Có lần Nãi Ban đánh bắt được một đàn cá con, độtnhiên có hai con cá mẹ nhảy lên khỏi bờ ruộng, chắc có lẽ làchính mắt nhìn thấy đàn con của mình bị bắt không có sứcchống chọi đau khổ khôn cùng. Thấy hai con cá trên bờruộng bất động, anh liền đem về nấu luôn.

Ác nghiệt của nhân loại toàn bộ đều do sự vô minh cheđậy lương tâm, chỉ biết khóc thương trước cái chết bi ai củacon cái, mà vợ chồng anh không hề nghĩ đến những loài súcsinh kia cũng có con cái, anh chị em, vợ chồng vậy.

Cổ nhân đã nói: “Thiên bách niên lai uyển lý canh, oanthâm tự hải hận nan bình” (Bao nhiêu sinh linh bị giết, oanchất thành núi, nỗi hận khó mà tiêu giải)

Cho đến khi nhân quả báo ứng giáng xuống đầu NãiBan, anh mới thấu hiểu sâu sắc trước cái chết của con mình.Cũng giống như một đàn cá con trong một chốc đã bị bắtsạch, giết sạch cũng thê thảm đau đớn vậy.

Bạch Lạc Thiên đã từng khuyên: “Đạo quần sanh tínhmạng vi, nhất ban cốt nhục nhất ban gia. Khuyến quân mạcđã chi đầu điểu, tử tại ổ trung vọng mẫu qui (Chúng sanhtuy mạng nhỏ nhưng đều có da có thịt, xin đừng săn bắnchim non, chim non trông đợi mẹ về).

Page 70: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

119

GÀ THIẾN

Một hôm, sau khi ăn sáng xong, như thường lệ tôi đếncâu lạc bộ uống trà xem báo, anh Hải chuyên thu mua đồ cũđột nhiên chạy đến và nói: “Con của chú Trương là TrươngVĩ Lục đã tự sát mà chết, thi thể đã chuyển về nhà”. Cả giađình bác đều rất đau xót, bạn bè bảo tôi đến thăm hỏi bởi vìtình cảm giữa tôi với gia đình bác Trương vốn rất tốt, chonên sau khi nghe tin tôi lập tức đến viếng, đau xót khôngcầm được nước mắt.

Gia đình họ Trương gồm bốn chị em, Trương Vĩ Lục làcon trai út. Phẩm chất và tài năng đều rất tốt, cha mẹ và cácchị đều rất yêu thương em. Người Trung Quốc vốn có quanniệm trọng nam khinh nữ, theo truyền thống nối dõi tôngđường, nên cái chết của anh lần này khiến cho cả gia đìnhđều vô cùng đau xót.

Trương Vĩ Lục năm nay vừa tròn hai mươi chín tuổi,năm ngoái vừa tốt nghiệp Đại học Y Dược, làm việc chobệnh viện nhà nước. Ba người chị đều đã xuất giá, mọingười càng yêu thương anh hơn. Năm ngoái, sau khi nhậnbằng tốt nghiệp liền đính hôn với cô Lý là bạn học cùng lớpcủa anh. Ba người chị cùng nhau góp tiền mua cho anh lễvật đính hôn. Rất nhiều bạn bè thân thích đều rất ngưỡngmộ, bởi vì Trương Vĩ Lục vừa đẹp trai, vừa khôi ngô tuấntú, khiến cho bao cô gái phải siêu lòng. Thậm chí, có ngườinghe tin anh đính hôn đã bỏ nhà đi làm ni cô. Trương VĩLục có thể gọi là may mắn, hạnh phúc nhất trên đời, vừa có

Page 71: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

120

tiền đồ sáng lạng, vừa có được mối tình duyên đẹp đẽ khiếnkhông ai có thể tin là anh lại tự sát. Vì thế, các bác sĩ thànhlập đội pháp y, chia ra thành mấy tổ để điều tra về cái chếtcủa anh. Từ quá trình học tập sinh hoạt cho đến khi nhậncông tác ở bệnh viện đều được ghi chép cẩn thận. Bạn bè ainấy đều rất kinh ngạc trước cái chết của anh.

Trong số những lời báo cáo có một đoạn như sau: Gầnmột năm qua có người đã phát hiện anh đã thay đổi rấtnhiều từ một anh đại trượng phu tràn đầy nghị lực và sứcsống trở nên giống một cô gái. Mọi người đều nghĩ rằng: Cólẽ mỗi ngày anh ấy đều phải tiếp xúc với các cô y tá nên cótính khí âm dương lạ lùng như thế chăng? Tuy đã được bácsĩ khám nhưng vẫn không phát hiện gì lạ.

Theo lời nhận định của bác sĩ điều trị Ngô Uy Xương:bệnh nhân Trương Vĩ Lục không những không thể khắcphục tình trạng nữ tính mà còn mắc một chứng bệnh bất lực.Tuổi trẻ ít ai lại bị chứng bệnh này. Vả lại gia đình sung túc,từ nhỏ đã không thiếu tình thương yêu, đùm bọc của chamẹ, bản thân cũng ý thức rõ được chốn phức tạp nhiễunhương của cảnh phồn hoa đô thị thì thật là không dễ.Những loại thuốc anh đã dùng cũng đã kiểm tra rồi nhưngcũng không phát hiện tác dụng phụ nào.

Lại theo lời báo cáo của một cô gái: Trương Vĩ Lục làngười Nam bộ, tốt nghiệp loại giỏi trường Đại học Y Khoa.Trong thời gian theo học anh tạm trú tại ký túc xá gần chungcư, mỗi buổi sáng ngoài uống cà phê và một số thức uốngkhác, còn lại trưa và tối đều đến quán cơm tên là “Hải Nam

Page 72: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

121

Đại Ca” ăn cơm gà, thức ăn chỉ toàn là thịt gà mà không hềcó rau cải. Các hình thức buôn bán này đâu đâu cũng thấy,nó đã trở thành thức ăn nhanh vừa phổ biến, lại vừa rẻ nênngười Thái rất thích ăn cơm gà. Tiệm cơm gà Hải Nam rấtnổi tiếng, không những giáo sư, sinh viên đến ăn mà còn rấtnhiều người đặt mua mang về, công việc làm ăn rất phát đạt.Chủ tiệm có một thói quen là: Cứ đến giờ ngọ đều đóng cửadọn hàng bất kể số thịt gà còn lại là bao nhiêu. Vì thế kháchhàng phải đặt bàn sớm. Nhưng Trương Vĩ Lục là khách đặcbiệt ngoại lệ, không những buổi sáng và buổi chiều mà cảbuổi tối anh đều tới ăn cơm, anh Lục thường nhắc tới TổTiên của mình, thì ra năm trăm năm trước ông cố của VĩLục sống vào thời nhà Thanh, sinh ra ở huyện Văn Xươngđảo Hải Nam. Vì là bà con nên chủ tiệm rất chiếu cố đếnanh, biết anh rất thích ăn cánh và đầu gà còn các bộ phậnkhác thì không cảm thấy ngon.

Vấn đề đáng chú ý ở đây là: Từ thời xa xưa, người tanuôi gà, nuôi vịt ít nhất phải tốn sáu, bảy tháng nên đượcgọi là gà vườn. Nhưng trong thời đại tiến bộ ngày nay ápdụng phương pháp nuôi công nghiệp dùng đèn chiếu sáng,chỉ tốn khoảng bốn mươi ngày thì có ngay một con gà connặng ba ký. Theo tính toán tinh vi của điện tử: cứ một ký lôgam thức ăn hóa học thì có ngay hàng cân thịt. Gà đượcnuôi bằng hóa chất trông có vẻ béo tròn nhưng thịt thì mềmkhông có mùi vị, người ta không thích ăn. Vì thế mà chủtiệm cơm gà phải mua gà vườn để bán.

Quán Hải Nam Đại Ca ở bên cạnh trường Đại học, chủ

Page 73: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

122

tiệm dành một chỗ nhỏ để làm chuồng gà. Ông mua một congà công nghiệp mang từ chợ về, để trong chuồng nuôi. Mộttháng sau, con gà béo tròn, mập mạp hẳn lên. Đây là phátminh độc nhất vô nhị của ông, nhờ đó công việc làm ăn củaông ngày càng phát đạt. Bất luận là gà công nghiệp hay gàvườn nuôi đến một thời gian thì không thể mập hơn đượcnữa. Con người xem mình là thông minh muốn hưởng thụhết mọi thú ngon vật lạ liền phát minh ra cách cắt đi bộ phậnsinh dục của giống đực, biến chúng trở thành gà thiến, heothiến …Đương truyền những phương pháp này có từ thờicủa thần y Hoa Đà thời Tam quốc, lúc đó không chỉ gà cóthể thiến mà còn heo và các động vật khác cũng có thểthiến. Nhưng phương pháp này đã bị hủy chỉ để lại cho đờisau cách thiến gà mổ heo. Ở nông thôn, người ta hành nghềnày để sống.

Ngày nay, trong thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộngười ta không còn dùng đến cách này nữa mà đã phát minhmột thứ thuốc giống như viên thuốc tể làm mất đi bản tínhtự nhiên của giống nòi. Chỉ cần tiêm thuốc vào mồng gà vàcánh gà, hay trộn chung với thức ăn là có ngay một con gàthiến vừa mập vừa béo tròn. Vì thế khi con người ăn vào, vôtình nuốt luôn thuốc vào bụng, bệnh tật từ đó mà phát sinh.Bác sĩ Vĩ Lục rất thích ăn đầu và cánh gà mà không biếtrằng đây là phần ngấm độc nhiều nhất. Cuối cùng, thân làmBác sĩ mà không thể chữa khỏi bệnh cho mình, làm ngườicòn có gì hứng thú nữa. Đó cũng chính là kết quả nghiêncứu sơ khởi về việc tử vong của anh, đã làm chấn động cảbệnh viện.

Page 74: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

123

Dựa trên bối cảnh của gia đình họ Trương bỗng pháthiện một báo cáo khiến cho mọi người kinh ngạc, cái chếtcủa Vĩ Lục do vô tri tạo thành, nhưng xét về tiền nhân hậukiếp của anh thì được biết là ông nội của Vĩ Lục cả đời thiếngà mổ heo, cha của Vĩ Lục cũng hành nghề này ha, ba nămrồi bỏ. Có ai ngờ đâu nghề “tuyệt tử tuyệt tôn” lại giángxuống đời con cháu thứ ba phải gánh chịu. Có ai còn khôngtin báo ứng nhân quả ba đời nữa.

GIA ĐÌNH HẦU TỘC

Trong cơ cấu nước Thái có một tổ chức từ thiện, mộtgia đình cần được sự giúp đỡ lâu dài sống ở Nam Thái domột vị đại sư đăng ký giúp, gia đình ấy có tên là gia đìnhhầu tộc. Một tổ chức điều tra chuyên phụ trách đơn thỉnhcầu. Đất Thái có 76 phủ bất luận gần hay xa, cứ nhận đượcđơn thỉnh cầu thì chậm nhất là một tuần sẽ có kết quả, báocáo rồi phê chuẩn giúp đỡ. Mấy năm gần đây danh tiếng củahội bảo trợ này ngày càng lan rộng, đơn thỉnh cầu ngày càngnhiều. Có khi, một ngày phải điều hơn mười nhân viên điềutra đến các phủ huyện để tìm nơi ăn chốn ở cho họ. Vào lúcấy tôi tình cờ được phái đến điều tra gia đình hầu tộc.

Page 75: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

124

Thành viên gia đình hầu tộc gồm: gia trưởng là một quảphụ 47 tuổi, làm việc linh tinh trong vườn để kiếm sống,nuôi 4 người con, người con gái năm nay 22 tuổi, lúc 10tuổi hai đôi mắt đã mù lòa, suốt 12 năm nay, phải chịu nỗithống khổ của những ngày tháng không nhìn thấy ánh sángmặt trời. Người thứ hai 19 tuổi, người thứ ba 17 tuổi, ngườithứ tư 15 tuổi đều là những bé trai, cả ba em khi sinh ragiống hệt như khỉ không thích mặc quần áo chỉ thích trèolên cây hái quả để ăn, không thích ăn cơm, chỉ thích kêu rúmà không hề biết nói một câu. Ba đứa trẻ lên 10 tuổi mà vẫncòn phải nhờ mẹ tắm rửa, giúp ăn cơm. Cả gia đình nămnhân khẩu nương tựa trong một ngôi nhà lá lụp sụp. Ngườimẹ hằng ngày phải làm vườn không dám đi đâu xa vì phảichăm lo bốn người con của mình. Tuy người con gái lớn đôimắt đã bị mù nhưng còn hiểu chuyện, còn ba đứa em thìngây ngô chẳng khác nào những con khỉ nhưng bà khôngbao giờ chê bai. Mỗi tháng làm chưa tới mười ngày công vìphải ở nhà chăm lo cho các con cho nên bữa đói bữa no. Vìngôi chùa cách thành thị rất xa nên rất hiếm người ta đến bốthí. Toàn chùa chỉ có ba vị hòa thượng, mỗi ngày phải đimột đoạn đường dài mới gặp người để hóa duyên, bố thí.Lúc được người ta cho nhiều bèn chia một ít cho gia đìnhkhốn khổ này. Chính ba vị hòa thượng này cũng phải chịucảnh bữa đói bữa no. Nên chủ trì quyết định sọan một bảnbáo cáo xin được trợ giúp cứu tế.

Chúng tôi đã ghi nhận tỉ mỉ, chụp rất nhiều tấm hình, rồisau đó trở về chùa trò chuyện với các vị hòa thượng. Hòathượng kể rằng đã biết gia đình này hơn hai mươi năm, lúc

Page 76: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

125

mấy đứa nhỏ chưa sinh ra đã quen biết hai vợ chồng này.Họ vốn làm nghề nông, lại có một vườn chôm chôm rộnghơn 30 ha, mỗi năm thu nhập hơn một trăm ngàn xâu tiền.

Mỗi mùa chôm chôm chín, lại thu hút các loài chuột,dơi, vượn, khỉ đến để hái trái cây. Nhiều nhất là dơi, chuột.Có lần chỉ trong một đêm, cây trĩu quả trở thành một khúccây trơ trọi, khẳng khiu. Không phải là người làm vườn ít aicó thể tin vào sự việc này.

Vì thế người làm vườn luôn tìm mọi cách, có khi trực cảđêm để dùng súng bắn dọa chúng, có lúc đã gài sẵn bẫybằng cách gắn thùng thiết lên cây, lúc gió thổi đều phát ranhững tiếng kêu rùng rợn nhằm đuổi chúng đi. Nhưngchẳng bao lâu, chúng nhận ra sự xảo quyệt của con ngườiliền dẫn cả bọn kéo đến ngày một đông hơn, trong đó nhiềunhất là loài khỉ. Bắn súng, giăng bẫy chỉ làm cho chúng sợvà bị lừa một hai lần, lần thứ ba thì chúng hoàn toàn biết rõmánh khóe. Vì thế chủ vườn càng ghét khỉ hơn, hận chúngđến tim gan, bởi vì con khỉ không dễ bị lừa lại tham ăn, làmhư hại cả một vườn cây đang chín trĩu quả. Nếu nông dânđắc tội với chúng thì chúng sẽ bắt gia súc, gia cầm trong nhàhủy hoại cho đến khi con người đầu hàng.

Khoảng hai mươi bốn hai, mươi lăm năm trước, cô Liêncùng một thanh niên tên là Nãi Man kết hôn. Ông nội củaanh chia cho anh một khu vườn rộng hơn ba mươi Ha. Haivợ chồng thường săn bắt khỉ, nấu thịt khỉ tẩm bổ. Đây vốnlà chuyện sinh hoạt thường ngày. Một hôm đột nhiên xuấthiện hai con khỉ một đực, một cái. Có lẽ mới kết hôn không

Page 77: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

126

lâu lén vào phòng vợ chồng Nãi Man. Nhân lúc hai vợchồng đi vắng, một con đột nhập lấy cắp quần áo cưới, conkhác mở lấy cắp vài tấm ngân phiếu cùng một bản khế ước(giấy chứng nhận quyền sử dụng đất) về vườn cây ăn quả,sau đó nhảy qua cửa sổ trèo lên cây. Rất may! cô Liên vềtới, hoảng hốt chạy ra vườn nói cho chồng nghe. Khi hai vợchồng đến thì thấy một con đang mặc áo tân nương, còn conkhác đang cầm ngân phiếu định xé. Thấy vậy, Nãi Man vôcùng tức giận, vội chạy vào nhà lấy ra một khẩu súng dài.Chỉ mới một phát, hai con khỉ thét lên một tiếng, lăn ra chết.Mấy tờ ngân phiếu đã bị chúng xé nát, may thay khế ướcruộng vườn vẫn chưa bị xé. Từ đó về sau, Nãi Man càngcăm giận và ghét khỉ đến tận xương tủy. Lòng căm hận ấykhiến anh luôn tìm mọi cách, mọi thủ đoạn để hành hạchúng: bắt sống, giết chết, dùng gậy đánh, dùng súng bắn,thề không đội trời chung với khỉ. Lúc đầu, anh bắt nhữngcon khỉ còn sống đem ra chặt đứt tay chân, rồi cột chúngvào một gốc cây để phơi nắng ngoài trời. Những con khỉ tộinghiệp bị chặt đứt tay chân đau đớn, nước mắt cứ chảyxuống ròng ròng, khóc lóc một cách thảm thương rồi chết.Lúc đó Nãi Man cảm thấy khoái chí, có những hôm dùngthủ đoạn này giết chết hai ba con.

Sau đó, tài nghệ bắt khỉ đã truyền khắp nơi, có một đoànthương gia chuyên mua bán các loài khỉ sống đến bàn bạcviệc làm ăn với anh, giá thành rất khả quan. Nghe nói muachúng để chở tới Hồng Kông làm đồ tẩm bổ cho những kẻcó tiền. Từ đó Nãi Man chuyển sang nghề bắt khỉ không còntrồng trọt nữa, thu nhập so với việc trồng trọt cao hơn nhiều.

Page 78: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

127

Sau ba năm kể từ ngày kết hôn, cô Liên sinh ra đứa congái đầu lòng, mười tuổi đã bị mù cả hai mắt, lại mắc phảichứng bệnh lãng trí. Một năm sau sinh ra đứa con trai mặtmày giống khỉ, toàn thân lông lá, mười tuổi mà chẳng biếtđọc, biết viết, không muốn mặc quần áo, không thích ăncơm mà chỉ thích trèo cây hái quả. Đứa con thứ ba thứ tưcũng thế đều có bộ dạng của khỉ. Ai nấy đều cho đó chính làbáo ứng của Nãi Man vì đã bắt giết khỉ. Chính Nãi Mancũng ngã bệnh, nằm liệt ở giường hằng mấy năm, đã dùnghết toàn bộ số tiền bắt khỉ vẫn chưa đủ, cuối cùng phải bánluôn ruộng vườn để lấy tiền chữa bệnh. Cho tới khi tiêu hếttiền, đột nhiên mấy hôm liền phát ra những tiếng kêu nhưkhỉ rồi qua đời, để lại một gia đình năm nhân khẩu do côLiên đảm trách, tiếp tục gánh vác cả gia đình cho tới nay.

CÔ GÁI KHÔNG BIẾT NÓI

Thầy giáo Quan có ba cô gái dung mạo tuyệt trần nhưngcả ba cô đều câm. Tất cả các giáo viên trong trường đều biếtchuyện này.

Ai mà chẳng thích theo đuổi gái đẹp, nhưng khi có aixem mắt đều ngạc nhiên, sửng sốt thì ra là một cô gái câm.

Page 79: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

128

Vì thế mà ba cô con gái thầy Quan mặc dù có vẻ đẹp kiêu salộng lẫy nhưng vẫn không có người yêu khiến cho cha mẹvô cùng đau khổ và buồn tủi.

Trong nhà có một đứa con câm đã đủ khổ rồi vậy màthầy giáo Quan phải nuôi cả ba đứa con câm. Xuất thân từphần tử trí thức thầy không tin vận mệnh, quỷ thần, luậtnhân quả, nhưng khi đối mặt với sự thật nghiệt ngã, tinhthần sa sút đau khổ khiến hai vợ chồng không thể khôngngộ ra rằng: học vấn, tiền tài có thể mang đến cho con ngườicuộc sống thoải mái, nhưng khi áp lực tinh thần quá độkhiến cho con người khẩn trương lo âu và phiền muộn.Người xưa từng nói: “Thanh niên hay bàn về khoa học,trung niên hay bàn về vận mệnh, lão niên hay bàn về tôngiáo”. Hai vợ chồng quá tuổi trung niên bước vào tuổi già,dần dần quan tâm đến vận mệnh và tôn giáo, quan tâm đếnquy luật nhân quả của giới tự nhiên, khao khát muốn khámphá, hiểu biết. Khi họ tình cờ tham gia buổi lễ nghi thức tôngiáo, có nghe một vị tăng kể về luật nhân quả: Mỗi chúng tanên có trách nhiệm về những hành vi thiện ác của mình, mỗingười đều có thể sáng tạo ra vận mệnh của mình như Phậtđã từng nói: “Nếu thường xuyên làm việc ác thì nhất địnhlãnh hậu quả đau khổ sau này”. Những lời vàng ngọc củatăng nhân như cây đánh vào đầu thầy, khiến thầy càng hiểurõ nguyên nhân vì sao ba đứa con gái của mình đều câm.Nhân nào quả ấy khiến ông càng lúc càng hối hận và xấu hổvề những hành vi của mình.

Nhân quả tuần hoàn là một trong những qui luật vận

Page 80: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

129

hành của vũ trụ, là không gian bao la vô cùng vô tận, khôngđứng yên mà luôn vận động không ngừng. Nguyên tắc tuầnhoàn vận động không ngừng của nó lại là quy luật nhân quả.Phật Đà sau khi nghiên cứu hướng vận động và kết cấu củavũ trụ liền phát hiện ra quy luật nhân quả, sau đó được cácđồ đệ của Phật giáo phát dương thành quan niệm “Thiệnhữu thiện báo, ác hữu ác báo” tạo nền tảng vững chắc chosự duy trì đạo đức và trật tự trong xã hội. Nhưng đáng tiếccon người chỉ biết mê muội bởi vật chất hồng trần, chỉ lotheo đuổi những tri thức khoa học, chỉ biết phán đoán chủquan mà không hề đi tìm hiểu các hiện tượng siêu tự nhiênấy thậm chí coi đó là mê tín, không buồn đào sâu nghiêncứu”.

Thầy giáo Quan sau khi nghe cao tăng nói xong liền ngộra rằng: dù khoa học có phát triển ngày càng tiến bộ, xã hộingày càng phồn vinh nhưng lại đem đến cho con người nỗilo âu sợ hãi khiến cho con người mệt mỏi bất an. Nhân tâmcủa con người cũng bị thế giới vật chất khoa học và sựhưởng lạc khống chế, như bị điều khiển bởi ác tính củamình, như bị xâm chiếm bởi lòng phẫn nộ vậy. Vì thế conngười ở những quốc gia tiến bộ thường hay phạm pháp, suyđồi đạo đức hơn những quốc gia lạc hậu.

Hai mươi lăm năm trước, lúc đó thầy giáo Quan chỉ cóba mươi tuổi kết hôn với một cô gái cùng tuổi. Được haitháng, vợ thầy mang thai thầy vô cùng mừng rỡ, đây vốn làviệc dự tính trước của thầy. Thế là cứ mỗi ngày nghỉ lễ đềudẫn vợ tới bãi biển, hay đi du lịch ngắm cảnh trên chiếc xe

Page 81: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

130

hơi bóng loáng của mình, có khi đi đến ba hôm mới về.Trong trường chúng tôi ai nấy đều ngưỡng mộ thầy. Có lầnđi xa tới Bắc Thái du ngoạn, xe hơi dừng lại trước chùaPhật, có một đám trẻ ăn mày đang xin ăn. Thầy giáo Quanghét nhất là bọn ăn mày, ghét nhất thói xòe tay xin tiền củachúng. Thầy không chịu bố thí đã đành mà còn tuyên bốtrước mọi người đừng cho tiền chúng, nếu không sẽ hìnhthành nên thói quen xấu ở chúng, không chịu đi làm mà cứ ỷlại xin tiền kẻ khác gây tổn hại đến lợi ích xã hội. Sau khithầy giáo Quan nói xong, mấy đứa trẻ liền ủ rủ phân tán bỏđi.

Một lúc sau, khi đã mua một ít thổ sản định đem vàotrong xe thì thầy giáo Quan chợt phát hiện ra chiếc xe hàonhoáng của mình bị rạch một đường dài. Thấy thế thầyQuan vô cùng tức giận nhìn quanh quẩn bốn phía, tronglòng nghĩ chắc là mấy đứa trẻ ăn mày lúc nãy làm. Tình cờthay! Dưới gốc cây xoài không xa, đám trẻ ăn mày lúc nãykhoảng bốn đến năm em đang chơi đồng tiền. Thầy liềnbước đến, bất phân trắng đen mà tát mỗi đứa một bạt tay.Đám trẻ bị đánh đến đỏ sưng cả mặt, đã vậy mà còn bị épđến coi vết nứt của xe. Các em hoàn toàn phủ nhận việc ấy,nếu không thừa nhận phải tìm ra thủ phạm, thầy còn dọa sẽđưa cả đám về đồn cảnh sát.

Trước vẻ hung bạo, vô tình vô lý của thầy, một em trongđám trẻ chỉ vào đứa trẻ quần áo tả tơi đang xòe tay xin tiềnmột vị khách nước ngoài, rồi nói: “Chính nó đã làm đấy!”.Thầy giáo Quan vô cùng tức giận liền kéo em tới xe, còn

Page 82: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

131

những đứa trẻ khác thì bỏ chạy hết.

Thầy Quan liền đánh em hai bạt tay, lại còn thẩm tra hỏinguyên nhân về vết trầy đó. Hỏi cả nửa ngày trời mới biếtđó là đứa bé câm, bé không nói được dùng tay chỉ một cáchrung rẩy, đôi mắt ứa lệ chứa đầy nỗi sợ hãi. Thầy giáo Quankhông biết sự tình ra sao mà cứ một mực cho rằng nhất địnhlà nó vì không được bố thí mà câm hận trong lòng. Trongcơn phẫn nộ, thầy liền dùng chân phải đá vào ngực em.

Trước hành vi dã man tàn khóc của thầy, em đã thét lênmột tiếng, nôn ra một cục máu tươi, lảo đảo như đứngkhông vững. Những người khác vội nhanh chóng ngăn cảnkéo cô bé ra. Lúc đi em còn ngoáy đầu nhìn chằm chằmthầy giáo Quan với đôi mắt đầy câm phẫn, uất ức.

Sau đó, em bé câm đã tá túc tại chùa mấy hôm rồi ngãbệnh chết. Chiếc xe bị rạch hư ấy hoàn toàn là chuyện oanức cho em.

Cuối năm, vợ thầy mang thai sinh ra một cô bé đángyêu, gương mặt thanh tú nhưng đến hai tuổi vẫn không biếtnói. Đứa con gái thứ hai cũng vậy ba tuổi vẫn không biếtnói. Đến đứa con thứ ba ngay khi lọt lòng mẹ liền được đemđi kiểm tra, xem có mắc phải chứng bệnh của hai chị không.Sau khi được bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ, thì ra lại là một cô bécâm. Vợ thầy giáo Quan cảm thấy sợ lập tức mời bác sĩ tớiphẫu thuật (triệt sản) vì e rằng đứa thứ tư, thứ năm cũngvậy. Thầy giáo Quan mỗi lần nhìn thấy ba đứa con gái câmcủa mình đều chạnh lòng nghĩ tới đứa bé câm ở chùa bị đá

Page 83: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

132

đến ói máu, uất ức mà chết. Cho tới nay, thầy vẫn không thểkhông thừa nhận thiên lý có tuần hoàn báo ứng, thầy khôngchịu tin tưởng quy luật của vũ trụ, thiên địa vốn có thầnminh thiện ác họa phúc để duy trì cân bằng âm dương. Đóchính là định luật của giới tự nhiên.

Vợ chồng thầy giáo Quan và thân thích vì không hiểumà vu oan cho một đứa trẻ ăn mày bị câm, khiến cho nhânquả báo ứng liên tục giáng xuống ba cô con gái vô tội củamình. Đó chính là sự trừng phạt của Thượng Đế và cũng làđạo lý nhân quả báo ứng. Đó không thể giải thích bằng khoahọc mà phải thường xuyên đến Phật đường nghe kinh thuyếtpháp, trí tuệ khai thông mới hiểu rõ sự bí ảo khôn lường củavũ trụ. Đó cũng chính là bài học cho những phần tử trí thứctiên tiến, phải đào sâu, phải tìm hiểu những tín ngưỡng củanhân sinh vũ trụ.

NGƯỜI CÂU CÁ, CÁ CÂU NGƯỜI

Em họ tôi là viện trưởng của bệnh viện nội địa, nênthường hay kể cho tôi nghe về những hứng thú của nghề y,cũng như những chứng bệnh kỳ lạ. Hôm nay tôi đem chúngviết thành văn. Trong đó có một câu chuyện con ba ba ăn

Page 84: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

133

theo kỳ, tôi đăng nó trên báo rồi đưa cho anh ấy xem. Anhấy tuy không biết tiếng Hoa nhưng nhờ người ta dịch sangtiếng Thái. Hai bản dịch Hoa - Thái đều được dán trên bứctường của bệnh viện. Gần đây anh ấy lại kể cho tôi nghemột mẫu truyện ly kỳ, tôi lại viết nó thành văn cho mọingười cùng xem.

Ngày thứ hai theo thường lệ là ngày bận rộn nhất, bậnđến nửa khuya mới về, bởi vì giao thông miền núi khó khăn,người bệnh khởi hành từ sáng sớm nhưng mãi tới khuya mớiđến nơi. Cũng có hôm thứ hai chỉ mới trưa mà đã khámxong bệnh nhân, trong bệnh viện chỉ còn lác đác vài bệnhnhân chưa tới mười giường. Lúc ấy, ngoại trừ những bác sĩ,y tá phải trực đêm, ai cũng đều được về sớm, viện trưởngcũng không ngoại lệ. Ngay khi viện trưởng định thu thập đồđạc ra về thì gặp một cô y tá báo cáo: “Có người nuốt phảicon cá đang ở phòng cấp cứu, xin bác sĩ tới khám”.

Bệnh nhân là thanh niên hơn hai mươi tuổi, xem ramạch đã ngừng đập và ngừng thở không lâu, thân thể vẫncòn ấm, sắc mặt tái xanh hiện lên vẻ đau khổ. Nghe nói,người nhà chở bệnh nhân tới, trên đường đi đã tắt thở. Tuyngười bệnh đã mất, nhưng theo luật thì phải tìm ra nguyênnhân cái chết để viết giấy báo tử.

Dựa trên những tư liệu thuật lại của bạn bệnh nhân:bệnh nhân tên là Nãi Thạnh vì nuốt phải con cá mà chết.Sáng sớm, anh cùng một vài bạn ra ruộng câu cá, vì hômqua có một trận mưa rất to bờ ruộng trở thành đầm lầy, cátôm rất thích bơi lội tới, mỗi người câu được khá nhiều. Nãi

Page 85: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

134

Thạnh vì muốn bắt một con cá chép to nên đuổi theo tới khenúi; Lúc nãy, bắt được một con cá ba mộ nhỏ nhưng khôngbiết để đâu, nên tạm ngậm vào trong miệng (ba mộ là mộtloại cá giống cá trê có ria mép nhọn) nhưng bất cẩn nuốtluôn con cá vào họng. Nãi Thạnh cảm thấy hơi đau, cố nônra nhưng đã quá muộn.

Ba mộ vốn là một loài cá có vảy vừa cứng lại vừa nhọn,có khả năng bơi trên cạn và dưới nước, hơn nữa lại có thểleo lên những ngọn núi cao. Vì thế, khi nó đã vào cổ họng,Nãi Thạnh liền cảm thấy khó thở, muốn nuốt cũng khôngđược, muốn nôn cũng không xong, muốn kêu cứu cũngkhông thể, chỉ biết dùng tay móc ra. Chẳng mấy chốc,khuôn mặt đã tái xanh, khiến cho những người cùng bắt cáhốt hoảng kinh ngạc, vội vàng mở to miệng anh, kéo con cára nhưng tất cả đều vô ích, chỉ biết nhìn Nãi Thạnh quằnquại trong cơn đau đớn. Trong số họ có một anh lấy xe đưaNãi Thạnh đến bệnh viện nhưng nửa đường đã tắt thở.

Sau khi đã biết rõ đầu đuôi sự tình, Nãi Thạnh vẫn phảiphẫu thuật cổ họng để lấy con cá ra. Con cá ba mộ to bằngngón chân vẫn chưa chết, được y tá bỏ vào hồ nước củabệnh viện. Có người còn đùa cợt: “Nếu cảnh sát truy cứu,muốn tìm thủ phạm thì hãy bảo họ đến đây mà bắt nó về”.Thi thể của Nãi Thạnh được người nhà đem về.

Chuyện Nãi Thạnh chết cũng chẳng có gì là lạ, nhưngchuyện lạ tiếp theo lại xảy ra. Đó là: ngày thứ hai của tuầnthứ hai, lại có người nuốt phải con cá ba mộ mà chết. Ngườichết không ai khác lại là Nãi Thông, cha của Nãi Thạnh.

Page 86: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

135

Hôm đó, vào ngày ma chay của Nãi Thạnh, nửa đêm cửhành lễ hỏa táng, cha anh là Nãi Thông sáng sớm đã thứcdậy bắt cá để chuẩn bị tiếp khách. Tôm cá đầy hồ, cá to cánhỏ đua nhau nhảy múa loạn xạ. Nãi thông vừa to tiếng gọivợ đem chiếc thúng để đựng cá, vừa thò tay bắt cá. Nhữngđàn cá bị bắt đua nhau xô đẩy, bất ngờ một con cá ba mộ bậtnhảy lên chui tọt vào cổ họng ông. Nãi Thông vô cùng kinhngạc nhưng đã quá muộn.

Nãi Thông cố nôn ra, dùng tay cố kéo. Lúc đầu còn nắmđược đuôi nó nhưng sau đó trượt mất. Lúc được người taphát giác thì đã thấy ông với khuôn mặt tái xanh, hai mắttrợn lên, bán sống bán chết, nửa đường tới bệnh viện đã tắtthở, linh hồn đoàn tụ cùng Nãi Thạnh.

Đây thật sự là một thiên cổ kỳ văn, trở thành vấn đề đểmọi người bàn tán. Viện trưởng cũng nhân cơ hội ấy đến hỏithăm những người cúng điếu, nhằm muốn biết nguyên nhânchỉ trong vòng bảy ngày mà đã có tới hai người bị nuốt phảicá mà chết. Đây chắc chắn là có nguyên nhân khác.

Page 87: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

136

MỘT CON BA BA ĂN THEO KỲ

Em họ tôi là viện trưởng của một bệnh viện trực thuộcnhà nước. Gần đây tôi hay đến đó chơi, ông ấy kể cho tôinghe một câu chuyện thú vị của một bệnh nhân trong bệnhviện, nội dung trong đó khiến cho người ta phát tâm hướngthiện. Bệnh viện mà em họ tôi đảm nhận là bệnh viện cỡtrung bình, bệnh nhân không đông, đa số là những ngườigiàu và những bệnh nhân đặc biệt nghiêm trọng, vì thế màviện trưởng là người trực tiếp phẫu thuật cho các bệnh nhân.Em họ tôi nói: “Từ khi làm bác sĩ đến nay tôi chưa bao giờgặp phải một bệnh nhân như thế, suốt ba năm trời phải phẫuthuật ba lần, lần sau nặng hơn lần trước, cuối cùng một tayvà một chân trở nên tàn phế”.

Bệnh nhân này tên là Văn Lai, có lần bị một con ba bacắn bị thương một ngón tay lúc đầu đến bệnh viện bôi thuốcthì đã giảm đau, cho rằng không có gì quá nghiêm trọngnhưng nửa tháng sau vết thương ấy bắt đầu viêm và sưnglên đau nhức. Sau khi xét ngiệm xong, bác sĩ khẳng định làvi khuẩn độc đã xâm nhập vào xương, phải lập tức cưa ngayngón tay để đề phóng vi khuẩn độc xâm nhập cơ thể gây tửvong. Thế là, bàn tay của anh ấy chỉ còn lại chín ngón. Chưađầy nửa năm, Văn Lai tới bãi biển chơi thì bị tiếp một conba ba cắn thương một ngón chân. Mấy ngày sau sưng lênphát viêm. Sau khi chụp X. quang xong, phát hiện vi khuẩnđộc đã xâm nhập vào xương, phải lập tức cưa ngay ngónchân để an toàn tính mạng. Nhưng chưa đầy một năm, cảngón chân và tay đều sưng lên phát viêm lại đến bệnh viện

Page 88: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

137

bôi thuốc. Không được nữa rồi, xương đã bị độc khuẩn xâmnhập, loại độc khuẩn này có khả năng gây ung thư cần phảilập tức cưa ngay cả bàn tay và bàn chân. Bệnh nhân đồng ýphẫu thuật. Sau khi điều trị trong hai mươi ngày trở thànhmột người chỉ còn một tay và một chân.

Tình trạng bất hạnh của Văn Lai khiến cho mọi ngườibàn tán xôn xao, mọi thứ đều diễn ra trong chớp nhoáng.Thì ra có một hôm, con trai của người bà con đi tu làm hòathượng, Văn Lai cũng theo mọi người đến tham dự, tá túctại Phật tự một đêm. Những người cùng ngủ chung có đếnbốn, năm mươi người, nhưng tai họa lại giáng xuống đầuanh ấy.

Đột nhiên có con chuột bò đến, trong đoàn có bốn, nămmươi người mà con chuột lại cắn vào vết thương của anh ấy,khiến anh đau nhói tỉnh dậy, làm kinh động mọi người xungquanh. Tuy chỉ bị xước da chảy máu nhưng mọi người đềubắt đầu tranh luận, nói rằng: “Con chuột vốn chỉ cắn nhữngphế vật vô tri, vô giác, làm gì mà bị chuột cắn chứ? Điều đóchứng tỏ là anh ấy chỉ là một cái xác vô hồn nên chú chuộtmới dám cắn”. Nghe mọi người nói như vậy khiến Văn Laigiật thót người cảm thấy mình không thể sống lâu được nữa.Tuy mọi người khuyên anh đừng mê tín, nhưng anh ấy vẫncảm thấy có gì ám ảnh, vết thương ở tay và chân có lúc lạibộc phát đau âm ĩ, ngứa ngáy đến không thể chịu đựngđược. Cuối cùng chịu không được áp lực trong lòng và vếtthương ngày càng đau đớn nghiêm trọng, anh lại tới bệnhviện kiểm tra lần nữa.

Page 89: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

138

Sau khi đã được bác sĩ kiểm tra ti mỉ, bản chụp X.Quang cho thấy vết thương bị độc khuẩn xâm nhập vàoxương. Nhưng lần này xuất hiện vi khuẩn gây ung thư, phảicưa ngay cả cánh tay và chân đi. Ba năm nay, phải phẫuthuật năm lần bảy lượt khiến cho viện trưởng vô cùng kinhngạc cho đó là người lạ việc lạ, bèn điều tra thân thế củaanh.

Văn Lai năm nay bốn mươi ba tuổi làm nghề nông. Vìhoàn cảnh gia đình, anh phải làm thêm nghề thợ hồ. Thườngngày thích uống rượu, đặc biệt rất thích ăn những con ba batươi sống. Nghe nói cả đời ăn đủ mười đến hai chục con thìsẽ không bị bệnh phong thấp viêm xương, vả lại còn bổthận. Vì thế mỗi ngày, anh ấy đều xào ba ba với ớt, nhắmnháp một hủ rượu trắng, cảm thấy cuộc đời thật đẹp biếtbao. Mỗi ngày đều mua một con ba ba về, suốt cả mười mấyhai chục năm nay vẫn ăn như thế.

Một hôm, Văn Lai ở chợ mua được một con ba ba nặnghơn mười ký lô, anh vô cùng mừng rỡ, không muốn ăn hếtngay. Món cao lương như thế thưởng thức một lần thì quátiếc, một mình ăn một con thì quá nhiều, nhà lại không có tủlạnh. Anh ấy suy đi nghĩ lại, rốt cuộc nghĩ ra một diệu kế,đó là ăn ba ba theo kỳ. Vì ba ba là giống động vật trườngthọ không dễ chết, bất luận nhốt ở chỗ nào, vẫn có thể sốngdai. Mưu kế kỳ diệu của anh là hôm nay ăn bao nhiêu thịtthì cắt bấy nhiêu, sau đó bôi một lớp thuốc đỏ vào vếtthương, như thế con ba ba có thể ăn được từ mười ngày đếnnửa tháng. Bởi lẽ, nó chỉ tắt thở khi bị cắt đầu. Sau lần đó,

Page 90: Nhân quả thời đại khoa học

Nhaân Quaû Thôøi Ñaïi Khoa Hoïc

139

Văn Lai cứ theo đó mà ăn biết bao nhiêu con ba ba. Tuynhiều người đã bảo anh ta hãy ngưng ngay cái thủ đoạn tànnhẫn vô lương tâm đó. Nhưng anh ấy vẫn mặc kệ, miễn làđược thưởng thức món ba ba tươi ngon là được. Cứ thế màăn cho tới lúc cơ thể bị cưa đi theo từng đợt, phải chịu đựngđủ mọi sự giày vò về thể xác. Viện trưởng đã thu thập tất cảcác tài liệu liên quan đến bệnh nhân và đưa ra một câu kếtluận rằng: “Nếu không có căn cứ khoa học thì không thểnào tin sự thật lại có nhân quả báo ứng”.

--- Hết ---