Tiếng Lương Tâm (Phần 7) Tác Giả: Đỗ Văn Hiến Thứ Năm, 03 Tháng 12 Năm 2009 18:53 61- CHA TỊNH VÀ ÔNG ĐẠT BỊ OAN! Vào cuối tháng 7-1987 cuộc tranh đấu của giáo dân VN, San Jose đã gặp một biến cố có tầm mức khá quan trọng. Đó là việc ông Trương Tiến Đạt công khai nhảy vào vòng chiến đánh phá giáo dân và đả kích Cha Tịnh. Đọc mấy bài ông viết trong Công Giáo Thời Luận do ông chủ trương và mấy bàiông thuyết trình được đăng tải trong Tín Hữu do Liên Lực Lượng, nhóm Cha Dương, thực hiện, tôi ngạc nhiên, sửng sốt vô cùng vì cường độ của sự công kích của ông đối với Cha Tịnh, và cũng vì tôi biết là trước kia Ông Đạt đã bị nhóm Đức Tin của Cha Dương ghép cho ông tội làm tay chân cho Cha Tịnh, ra báo CGTL làm bình phong cho Cha Tịnh núp bóng đằng sau giật dây tranh đấu để ở lại chức vị chánh xứ Họ 1 / 478
478
Embed
Tiếng Lương Tâm (Phần 7) - saigonecho.infosaigonecho.info/main/biencotongiao/sach/tiengluongtam/phan7.pdfLuận do ông chủ trương và mấy bàiông thuyết trình được
This document is posted to help you gain knowledge. Please leave a comment to let me know what you think about it! Share it to your friends and learn new things together.
Vào cuối tháng 7-1987 cuộc tranh đấu củagiáo dân VN, San Jose đã gặp một biến cố cótầm mức khá quan trọng. Đó là việc ông TrươngTiến Đạt công khai nhảy vào vòng chiến đánhphá giáo dân và đả kích Cha Tịnh.
Đọc mấy bài ông viết trong Công Giáo ThờiLuận do ông chủ trương và mấy bàiông thuyếttrình được đăng tải trong Tín Hữu do Liên LựcLượng, nhóm Cha Dương, thực hiện, tôi ngạcnhiên, sửng sốt vô cùng vì cường độ của sựcông kích của ông đối với Cha Tịnh, và cũng vìtôi biết là trước kia Ông Đạt đã bị nhóm ĐứcTin của Cha Dương ghép cho ông tội làm taychân cho Cha Tịnh, ra báo CGTL làm bìnhphong cho Cha Tịnh núp bóng đằng sau giậtdây tranh đấu để ở lại chức vị chánh xứ Họ
Đạo. Hồi đó, họ đã công khai lên tiếng đánhphá Ông Đạt và CGTL không tiếc lời liên tiếptrong mấy số Đức Tin (tháng 11 và Giáng Sinh86). Họ đã đưa ra nhiều điều trong Giáo Luật,Hiến Chế và các kiểu phân tích, lập luận để kếtluận rằng CGTL là mạo danh, là tiếm vị, là trángôn. Tôi không muốn bàn đến mấy điều này ởđây vì không liên hệ đến bài này. Nhóm ĐứcTin còn đi xa hơn nữa. Họ đả kích thành phầnnhân sự của CGTL, nhất là Ông Đạt. Tôi xintrích lại đoạn sau đây để độc giả thấy là họkhinh miệt Ông Đạt như thế nào. Trong tiểu đề5 của bài ‘Bức Thư Ngỏ’ (Đức Tin, Giáng Sinh86, trang 84) họ viết như sau:
“Ban chủ biên CGTL: Các ông chủ nhiệm, chủbút và thư ký là những ai? Riêng ông chủ bút(Ông Đạt), ông là Luật gia thuộc Toà ThượngThẩm nào? Miền Nam Việt Nam (trước năm1975) có hai Toà Thượng Thẩm là TTT Huế vàTTT Sàigòn, Hà Nội không có Toà Thượng
Thẩm, họ chỉ có Toà Án Nhân Dân nhóm họptuỳ theo hoàn cảnh và nhu cầu. Không có têntrong danh sách của hai Toà Thượng Thẩmphía nam vĩ tuyến 17, vậy ông từ đâu đến?”
Tôi không phải là người ngưỡng mộ Ông Đạt,nhưng tôi cũng thấy là đả kích Ông Đạt trongchức vụ chủ bút mà đòi hỏi ông cho biết là Luậtsư của Toà Thượng Thẩm nào thì thật là vô lý,không ăn nhập vào đâu cả. Cách viết trên đâyđã tỏ ra tác giả mất bình tĩnh vì giận ghét, nênđã trở thành nguỵ biện.
Sau khi khinh miệt, mỉa mai Ông Đạt, tác giảquay sang đả kích Cha Tịnh, quả quyết là haingười đồng loã với nhau. Tác giả viết:
Cũng theo tinh thần Giáo Luật và Sắc LệnhInter Marifica, thì đáng lý ra một số cơ quanngôn luận của (hoặc tự xưng là) Công Giáo phảido hàng Giáo Phẩm có phẩm trật cao trong hệthống tổ chức Giáo Hội đứng ra khởi xướng vàgiáo hữu tham gia. Đàng này, ngược lại, thìhàng Tu Sĩ núp trong bóng tối để cung cấpphương tiện và tiền bạc xúi tín hữu ra làm bungxung.” (Đức Tin, Giáng Sinh 86, trang 82).
Tuy không nói rõ tên Cha Tịnh nhưng ai cũngnhận thấy là tác giả ám chỉ Cha Tịnh vì cáchhọ đả kích Cha Tịnh đã quá rõ rệt trong nhiềubài trước và sau đó, chẳng hạn Đức Tinngày-11-86, trang 78, trong bức thư gửi ĐứcGiám Mục Du Maine, tác giả đã nêu đích danhCha Tịnh như sau: “Qua bức thư ngỏ củachúng con đề ngay-2-86, sau khi chúng conphanh phui kế hoạch dùng tờ báo Công GiáoThời Luận như một phương tiện đấu tranh mới,Cha Tịnh đã chuyển qua một kế hoạch khác
bằng cách vội vã thành lập Đoàn Liên MinhThánh Tâm . . . “
Thật quá rõ ràng là nhóm Đức Tin đã cố tìnhdùng những lời lẽ sai lầm, nguỵ luận để buộc tộiÔng Đạt là tay chân của Cha Tịnh, là ChaTịnh đã bỏ tiền ra mua chuộc Ông Đạt làm báocho Cha.
Bây giờ Ông Đạt đã để lộ bộ mặt thật của ông.Ông lên tiếng đả kích và vu cáo Cha Tịnh đủđiều trong các bài viết của ông về Cha. Dĩnhiên không ai có thể tin được những điều ôngvu cáo cho Cha. Mục đích của bài này khôngphải là bào chữa cho Cha Tịnh; và Cha cũngchẳng cần ai bênh đỡ, vì mọi sự đã rõ như banngày rồi. Bây giờ nhóm Cha Dương mới nhận rađược chính Ông Đạt là đồng minh của họ, làcánh tay phải của họ trong việc đánh phá Cha
Tịnh. Cái oan của Ông Đạt và của Cha Tịnh là“Oan Thị Kính”!
Theo bài thuyết trình của Ông Đạt, thì ông đãbắt đầu chống lại Cha Tịnh ngay từ khi ChaTịnh còn ở San Jose, trước khi nhóm ChaDương tố cáo sai lầm về ông. Vậy quý vị trongnhóm Cha Dương nghĩ gì về sự oan ức này củaÔng Đạt? Cha Tịnh cũng bị quý vị nghi oan vìNgài chẳng những không hề dùng Ông Đạt vàtờ Công Giáo Thời Luận của ông làm “phươngtiện đấu tranh” như quý vị đã có ác tâm vu oancho Ngài mà Ngài còn bị Ông Đạt đả kích thậmtệ nữa. Thế mà quý vị quả quyết là Ngài cungcấp phương tiện và tiền bạc cho Ông Đạt rabáo!
Theo sự công bằng, phần đời cũng như phầnđạo, khi gây oan uổng cho ai thì mình phải
minh oan cho người ta, sau đó còn phải xin lỗivà đền bù thiệt hại cho họ nữa. Đó mới là ngườichính trực, mới khỏi lỗi phép công bằng. Trongthư gửi ĐGM Pierre Du Maine ((Đức Tin, ngày15-11-86, trang 78), quý vị đã sai lầm trình lênĐức Cha là Cha Tịnh dùng Ông Đạt và CGTLđể tranh đấu chống lại Đức Cha. Bây giờ quý vịcó định trình lại Đức Cha về việc sai lầm nàyđể rửa tiếng cho Ông Đạt và cho Cha Tịnhkhông? Quý vị cần xin sự tha thứ của Ông Đạtvà của Cha Tịnh thì Chúa mới tha cho quý vị.Bài báo mà quý vị viết để vu oan cho Ông Đạtvà Cha Tịnh, đã được gửi bản sao cho 11 cơquan khác (Đức Tin, Giáng Sinh 1986, trang85). Bây giờ quý vị có định gửi thư cải chínhcho 11 cơ quan này để minh oan cho Ông Đạtvà Cha Tịnh không? Độc giả đã đọc bài củaquý vị vu oan cho hai người này. Bây giờ quývị có định viết bài minh oan cho họ và xin lỗiđộc giả vì đã bị quý vị “hướng dẫn sai lạc”không? Tôi nghĩ là một người công giáo ngaythẳng thì phải làm những việc kể trên mới khỏilỗi phép công bằng trước mặt Chúa và cộng
Nhưng chưa hết đâu. Chuyện này xảy rachuyện khác, vì sau khi biết rõ vụ này, rồi đọctrong Đức Tin và Tín Hữu những tin tức mà bâygiờ mọi người mới biết là quý vị bịa đặt, xuyêntạc (như tôi đã có dịp trình bày trong 2 bài ‘Tôiđọc báo Tín Hữu’ đăng trong Chính Nghĩa số11 và 13, bộ mới), tôi chắc là độc giả đã hoàntoàn mất tin tưởng ở sự loan tin của quý vị.
Xin quý vị suy nghĩ rồi can đảm làm một việcnhận lỗi và sửa sai công khai thì mới mongđược lòng tin và sự kính nể của độc giả. Bằngkhông thì chẳng những quý vị bất công đối vớiông Đạt, Cha Tịnh mà còn cả với Đức Cha, cáccơ quan, đoàn thể và độc giả vì họ cảm thấy bịquý vị lừa dối.
Họ sẽ cho là quý vị chỉ là những kẻ nói láo,không hơn không kém.
Monterey ngày 7-4-88
62- NGU SI VÀ ĐỘC ÁC
Cộng đồng Việt Nam, San Jose vừatrải qua một cuộc ác chiến trên mộtvài tờ báo chuyên cãi cọ, nói xấu lẫnnhau thật ra cũng chẳng hiếm gì nơibáo chí các nước; nhưng thôngthường nó chỉ giới hạn trong phạm vicá nhân của những kẻ chống đốinhau. Vì vậy, tôi rất sửng sốt khi đọcbài ‘Ông Trời có . . . mắt’ của ông
Trần Văn Ba đăng trong mục ĐốiThoại, Dân Việt số 169 ngày 21-1-88trang 11. Trong bài này ông Ba đãđưa ra chuyện một em bé bị tàn tậtđể cố tình bêu xấu cha mẹ em.
Đọc bài này những ai còn chút lươngtri và liêm sĩ không khỏi mũi lòng đốivới em bé và căm phẫn đối với luậnđiệu độc ác, sai lầm của ông Ba. Tôixin nói thẳng với ông Ba rằng, theobất cứ tín lý, triết lý hay lý thuyết củamột tôn giáo hay học thuyết nào đinữa thì cách lý luận của ông cũng quásai lầm vì nó ngược lại với mọi sự giáohuấn của các tôn giáo và học thuyết.
Ông Ba đã sai khi ông nói rằng vì chamẹ em đó không có đức nên em mớibị tàn tật như vậy. Cha mẹ em đó cóđức hay không, điều đó không ai cóquyền phán đoán, như Chúa đã dạy:“Đừng phán đoán để khỏi bị phánđoán”. Ở đây tôi xin nói với ông Ba vềthuyết “quá báo” mà ông đã dùng đểlàm căn bản cho lập luận của ông.Cách lập luận này đã tỏ ra chẳngnhững ông là người ngu lại còn độc ácnữa. Tôi không biết ông Ba theo tôngiáo nào. Nhưng nếu nói về tôn giáothì ở Việt Nam có hai tôn giáo lớn làPhật Giáo và Thiên Chúa Giáo.Những điều quyết đoán của ông Bađã đi ngược lại những điều giáo huấncủa những tôn giáo này. Tôi xin trình
1. Theo Phật Giáo, Phật Giáo chủtrương thuyết luân hồi. Thuyết nàydạy rằng sinh vật chết rồi vẫn còn đầuthai kiếp khác, mãi mãi như thế, đếnbao giờ tu thành Phật mới hết. Thuyếtnày liên quan đến thuyết quả báo.Vậy quả báo là gì? Theo Phật Giáo,quả báo là sự báo lại điều ác phạmtrong kiếp trước bằng điều ác mìnhphải chịu trong kiếp này hoặc sự báolại điều thiện đã làm trong kiếp trướcbằng điều thiện được hưởng trongkiếp này. Như vậy, theo Phật Giáo,điều bất hạnh xảy ra cho một người
trong kiếp này là hậu quả của côngviệc mà chính người đó đã làm trongkiếp trước. Tuy nhiên, nếu người đóbiết dùng điều bất hạnh này để làmnó trở thành điều thiện thì kiếp sau sẽđược hưởng kết quả tốt. Như vậy, điềubất hạnh của một người đâu có phảido lỗi của cha mẹ người đó. Tôi khôngphải là Phật tử, và không tin theothuyết luân hồi, quả báo; nhưng tôikính trọng tín ngưỡng của người khác.Sở dĩ tôi đề cập đến thuyết này vìchính ông Ba đã nguỵ luận về thuyếtnày và tôi muốn nói với ông Ba rằng,nếu ông là Phật tử thì ông phải hổthẹn vì đã cắt nghĩa sai lạc sự dạybảo của Đức Phật. Ông có ác tâmthay vì từ tâm mà Đức Phật đã truyền
2. Thiên Chúa Giáo. Thiên Chúa Giáodạy rằng mọi việc xảy ra trên đời nàyđều do Thánh Ý nhiệm màu củaThiên Chúa mà loài người không thểhiểu hết được. Trong Phúc Âm, ThánhGio-an (5. 1-3) kể lại một chuyện liênhệ đến điều này như sau: ChúaGiê-su vừa đi qua, thấy một người mùtừ khi mới sinh. Môn đệ hỏi Ngài:“Thưa Thầy, vì tội ai, vì tội hắn haycha mẹ hắn mà hắn sinh ra mù loànhư vậy?” Chúa Giê-su đáp: “Đóchẳng phải tại hắn hoặc cha mẹ hắnđã phạm tội; nhưng cốt cho việc Thiên
Chúa được bày giãi, biểu lộ ra trongmình hắn.” Vậy nếu ông Ba là tín hữuThiên Chúa Giáo thì ông cũng phải hổthẹn, vì đi đạo mà không hiểu đạohoặc hiểu mà cố tình cắt nghĩa ngượclại những lời giảng dạy của Chúa chỉvì lòng thù ghét người khác.
Tôi không thể hiểu được một người đãcầm bút viết cho báo chí mà lại có thểlý luận một cách nông cạn, sai lầmnhư thế. Cách lý luận về “quả báo”,“Trời phạt” của ông đi ngược lại với ýnghĩa của nó và ngược lại những điềutin tưởng của mọi người, trừ nhữngngười có ác ý như ông. Nếu thuyết
“Trời phạt” đúng như nghĩa ông nói thìxin ông cắt nghĩa tại sao ta thấy cónhững kẻ gian ác mà vẫn sống trongcảnh giàu sang, sung sướng – đến cảđời con cháu - , còn những kẻ tốt lànhthì có khi bị tai hoạ đau khổ, bất đắckỳ tử, chết bất ngờ chẳng hạn nhưĐức Giáo Hoàng Gioan Phaolô ĐệNhất, Đức Cha Phan Đình Phùng,Cha Vũ Thanh Tường v.v. . . và biếtbao nhiêu đồng hương tỵ nạn của tađã bị bức tử, bị hãm hiếp, bị hànhhạ đánh đập, bị tàn sát dã man trênđường đi tìm tự do . . . Ở nướcColombia, năm ngoái khoảng 400người đang dự lễ trong nhà thờ, gặplúc trời mưa to gió lớn, một tiếng sétđã đánh đổ tháp chuông làm sập nhà
thờ và chôn sống khoảng 200 giáodân và cha xứ . . . Chỉ trong vòng mộtnăm trời, hai ngôi chùa Phật, một ởSeaside, một ở Carmel gần thành phốtôi ở, tự dưng bị cháy rụi, chưa ai biếtnguyên nhân tại đâu . . . Trên đây chỉlà mấy ví dụ quen thuộc. Còn cả hàngtriệu ví dụ khác tương tự không sáchbáo nào kể ra cho hết được. Xin hỏiông Ba: những nạn nhân kể trên lànhững người thánh thiện, hiền lànhcũng bị“Trời phạt” sao? Biết baonhiêu gia đình thật hiền lành phúc đức(Việt Nam cũng như khắp nơi trên thếgiới) có những em bé tàn tật cũng do“Trời phạt” sao? Ông thử nhìn lại tronghọ hàng xa gần nội ngoại của ôngxem có ai bị bất hạnh, tật nguyền
không? Những người đó cũng bị “Trờiphạt” sao? Thưa ông Ba, ông ăn nóidại dột quá, sai lầm quá. Ông làm mấtlòng hết mọi người còn luơng tri, liêmsỉ biết suy nghĩ. Ông hãy xin sự thathứ của mọi người và ăn năn hối cãiđể tránh sự oán giận của mọi người.
3. Có lẽ ông vẫn còn cãi rằng triết lýbình dân Việt Nam tin theo thuyết“Trời phạt” qua những câu nói chẳnghạn như: Sóng trước đổ đâu, sóng sauđổ đó. Cha nào con nấy. Xem quả thìbiết cây v.v. Nếu ông nghĩ thế ôngcàng sai hơn nữa. Những câu trên đâylàm sao có nghĩa là “Trời phạt”?
Những câu trên đây có nghĩa rằngnếu cha mẹ ăn ở hiền lành hay độc ácthì con cái sẽ học theo những gươngtốt, xấu của cha mẹ mà trở thànhngười tốt, xấu như cha mẹ, như câutục ngữ “Gần mực thì đen, gần đèn thìrạng”. Em bé kia tàn tật về thể xáchoặc tinh thần từ khi mới sinh ra thìlàm sao hiểu biết gì mà bắt chướcnhững hành động tốt, xấu của cha mẹem?
4. Là người Công Giáo, tôi tin theo lờiChúa dạy trong Phúc Âm: những kẻtàn tật hay bất hạnh đau khổ khôngphải tại lỗi của họ hay cha mẹ họ. Đó
là Thánh Ý Chúa được giãi bày, biểulộ nơi họ. Đó là Thánh Giá Chúa gửicho ta để lập công và hưởng phầnthưởng Chúa dành cho ta sau này. Vìvậy ta chấp nhận những sự bất hạnhđó một cách sẵn sàng, không mặccảm để làm sáng Danh Người.
5. Sau khi đọc bài của ông Trần VănBa trong số Dân Việt kể trên tôi chắccó nhiều người căm phẫn về cách ănnói bừa bãi, vô ý thức và độc ác củaông. Nhưng may thay! Sau đó vàingày độc giả được đọc bài ‘Vài dònggửi bé’ của ông Thằng Hề đăng trongmục hí trường, Việt Nam Nhật Báo số
393 ngày 23-1-88, những sự căm giậnkia đã được giảm bớt vì những lời nóiđầy tình thương, trắc ẩn và hiểu biếtcủa ông Thằng Hề. Ông nói là ôngviết nhân có kẻ đem kẻ tật nguyền radiễu cợt một cách vô liêm sỉ”. Ông đãcó những lời an ủi em bé rất cảmđộng và có những nhận xét nghiêmchỉnh. Tôi xin nhắc lại vài điểm chínhtrong bài “Vài dòng gửi bé” trongtrường hợp độc giả không có dịp đọcbài đó: “Này em ạ, em đừng buồn,cũng đừng bận tâm, vì bên em là cảnhân loại, trong đó gồm có nhữngngười đầy tình thương, trìu mến . . .chia sẻ với em điều bất hạnh như làrủi may của thân phận con người . . . Ở đây những bóng ma kia (kẻ diễu cợt
em bé tật nguyền) là lũ vô thần . . .Chúng đã đem thân xác tật nguyềncủa em ra mà diễu cợt hả dạ hận thù .. . (Chúng sẽ phải nghe) lời nguyềnrủa của Thượmg Đế: các ngươi đừngdùng lý lẽ thế gian mà thách thức ta! .. . Em ơ! Lũ quỷ bất lương kia tuychúng có thân xác lành lặn, nhưnglương tri chúng tật nguyền, ung nhọt,lở loét . . . hết thuốc chữa rồi em ạ.”
Thật ra tôi không muốn nhắc lại bàicủa ông Ba vì nó có tính cách độc ác,gây oán giận trong lòng nhiều người.Nhưng vì thấy sự sai lầm và độc áccủa ông quá to tát, nên tôi muốn
gióng lên một tiếng chuông cảnh giácđể đồng bào ta đừng bị ảnh hưởngbởi những kẻ ăn nói bừa bãi, nguỵbiện, làm dơ bẩn những tư tưởng đạođức tốt đẹp của đạo giáo và truyềnthống của dân tộc ta.
6. Nhân tiện, tôi xin có lời khuyên ôngBa và bất cứ ai: quý vị nên cẩn thậnkhi gửi bài đăng trong Dân Việt, vì nếusau này vì một lý do nào đó Dân Việtkhông thích quý vị nữa, Dân Việt lạimoi móc bài của quý vị ra để bắt bẻnhư trường hợp bài thơ “Đêm ba mươiTết” của Đốc Gàn. Nếu bài thơ nàyĐốc Gàn làm sau khi từ giả Dân Tộc
và bây giờ Dân Việt chế diễu thì tôicòn hiểu được. Đàng này, Đốc Gànđăng bài thơ này trong Dân Tộc khicòn là thành viên thân tín của banbiên tập, phụ trách mục phiếm luậncủa Dân Tộc mà bị quý vị trong DânViệt chế diễu thì tôi không thể nàohiểu được. Dân Tộc đăng bài củangười trong ban biên tập của mình, rồilại lôi bài đó ra mà chê mà chửi thì tứclà công nhận bài trong báo của mìnhkém cỏi. Như vậy là Dân Việt tự chêmình, chửi mình. Mình còn chê mình,chửi mình thì người khác chê mình,chửi mình thì đúng quá rồi.
Theo quan điểm của tôi, làm thế làDân Việt đã phản bội người cộng tácthân tín với mình. Nếu sau này ta thấyÔng Phác, ông Đạo, ông CuồngDanh, ông Thằng Cù . . . và các vịtrong bản quản trị Dân Việt chửi bớinhau, moi móc những chuyện thầmkín nhất trong khi làm báo với nhau thìta cũng không lấy gì làm ngạc nhiêncả, vì chữ “TÍN” đâu có còn nghĩa gìđối với quý vị báo Dân Việt!
HOÀI,VỊ ĐẠI DIỆN PHỤ TRÁCH VỀNGƯỜI CÔNG GIÁO VIỆT NAMHẢI NGOẠI
Ngày 25-10-87, Đức Ông TrầnVăn Hoài đã gửi một tâm thưcho các Linh Mục, Tu Sĩ namnữ, chủng sinh và giáo dân VNhải ngoại. Bức thư đã minhđịnh vai trò và bổn phận củaVị Đại Diện, Tu sĩ và giáo dânVN trong hoàn cảnh sống xaquê hương là : “Cùng nhau hợp
tác, xúc tiến hoạt động xâydựng, để ý nguyện của ToàThánh được thể hiện cho lợi íchcủa Giáo Hội VN hải ngoại vàGiáo Hội quê nhà cũng như chotoàn thể Quê Hương, Dân Tộcchúng ta.”
Những điều Ngài giảng giảitrong bức thư xoay quanh 3điểm chính sau đây:
1. Lòng ưu ái hiền mẫu củaGiáo Hội đối với một triệu ngườiVN, trong đó có độ 270.000người công giáo, vì hoàn cảnhđất nước, phải phân tán khắpbốn phương trời . . .”
2. Theo Giáo Luật, người cônggiáo bất cứ thuộc dân tộc nàomà định cư trong một giáophận, thì thuộc pháp quyềnlãnh thổ của Đấng Bản Quyềngiáo phận.”
3. Đấng Bản Quyền có bổnphận đáp ứng những nhu cầuthiêng liêng của người ấy, vàngược lại người ấy có quyền lợiđòi hỏi nhưng đồng thời cũngcó bổn phận chu toàn đối vớiĐấng Bản Quyền như mộtngười thuộc về giáo phận.”
Bây giờ chúng ta cùng nhauhọc hỏi bức tâm thư này qua 3điểm chính nêu ra trên đây.
Về điểm 1. Với việc bổ nhiệmVị Đại Diện phụ trách chung,bức tâm thư viết: Toà Thánhmuốn đem lại cho các cơ cấucăn bản (mục vụ và truyềngiáo) một sinh lực mới và tạonên một Giáo Hội VN hải ngoạithống nhất và cường thịnh.”Ngài kêu gọi sự hợp tác chặtchẽ giữa mọi cấp bậc liên hệ:Đấng Bản Quyền, Linh Mục, TuSĩ và giáo dân, để thực hiệnđược ý nguyện của Toà Thánh.Chúng ta vô cùng biết ơn ToàThánh, vì lòng thương vô biên
đối với những người tỵ nạn xấusố như chúng ta, đã rất mựcquan tâm, qua giáo luật và cáchuấn dụ, cho chúng ta được cóphương tiện để sống đạo, đồngthời bảo tồn được dân tộc tínhtrong hoàn cảnh khó khăn, xaGiáo Hội Mẹ VN.
Về điểm 2 và 3, Vị Đại Diệnnói về khía cạnh pháp lý màchúng ta phải tuân theo trongcuộc sống đạo của mình. Vậy
chúng ta thử áp dụng 2 điểmnày vào cuộc tranh đấu để biếtchúng ta đang đứng ở đâu trênphương diện pháp lý.
Về điểm 2: “Theo Giáo Luật,người công giáo bất cứ thuộcdân tộc nào định cư trong mộtgiáo phận thì thuộc pháp quyềnlãnh thổ của Đấng Bản Quyềngiáo phận.” Ta nhận thấy làgiáo dân VN cũng như các sắcdân khác đều đang sống dưới
cộng đoàn để thỉnh thoảng haymỗi ngày Chúa Nhật giáo dâncó Thánh Lễ tiếng Việt Nam.Về điểm này ta cần biết thêmlà, vì lệ thuộc vào giáo xứ Mỹnên những nghi lễ hay ThánhLễ tiếng Việt chỉ được phép tổchức trong những ngày, giờ màgiáo xứ Mỹ đó không cần nhàthờ hay hội trường mà thôi. Vídụ các Thánh Lễ cho ngàyChúa Nhật thường được tổ chứcvào lúc 6, 7 giờ tối ngày thứ bảyhoặc 2, 3 giờ chiều ngày ChúaNhật; vì những ngày giờ này
người Mỹ không dùng nhà thờvà phải được Cha Sở Mỹ chophép.
c. Gia nhập giáo xứ thể nhân.Có người đã hiểu lầm rằng giáoxứ thể nhân không thuộc giáophận, không thuộc quyền caiquản của ĐGM, hoàn toàn độclập như một “Giáo Hội” trongGiáo Hội. Nghĩ như thế là hoàntoàn sai lầm. Giáo xứ thể nhâncủa bất cứ sắc dân nào: Ý, Bồ
Đào Nha, Y Pha Nho . . . vàtrong toàn cõi nước Mỹ hiệnnay có đến 20 Giáo xứ thểnhân VN, tất cả đều thuộcquyền cai quản của các ĐGMtại các giáo phận địa phương.
Vậy giáo dân VN không baogiờ nghĩ rằng lý do xin lập Giáoxứ thể nhân là để tách rời rakhỏi giáo phận hay không ởdưới quyền của ĐGM. Họ rấtam tường khía cạnh pháp lý về
Đây chính là điểm mà giáo dânVN, San Jose đang tranh đấu. Theo họ thì những quyết địnhcủa ĐGM về chính sách mụcvụ của Ngài không “đáp ứngnhững nhu cầu thiêng liêng củahọ.” Họ tin là chính sách này,được hoạch định trong bức thưNgài gửi các Linh Mục VN SanJose đề ngày 31-5-84, sẽ dầndần đồng hoá họ vào các giáoxứ Mỹ. Những giáo dân tranhđấu này không hề chống lạinhững giáo dân đồng hương
nào mà muốn đồng hoá hoặcgia nhập các xứ Mỹ; nhưng họcũng không muốn bị bắt buộclàm như những người đó. Họ xincó một giáo xứ thể nhân nhưcác sắc dân khác để họ sốngđạo được ích lợi hơn, bảo tồnđược phong tục, ngôn ngữ vàdân tộc tính của họ như GiáoLuật đã cho họ được hưởngquyền lợi này; và chính ĐứcThánh Cha cũng khuyên nhủhọ như vậy. Tại Miami ngày11-9-87, Đức Thánh Cha đã nóitrước hàng trăm ngàn người tỵ
nạn Cuba rằng: “Là người tỵnạn, chúng con hãy cố gắnggìn giữ những phong tục, tậpquán cổ truyền, những lễ nghiđạo giáo đáng yêu của quêhương và coi đó như là nhữngdi sản đặc biệt mà Thiên Chúađã ban thưởng cho mỗi dântộc.” (AP, Miami ngày 11-9-87)
Bức tâm thư này cũng nhắc lạikhoản 4 trong huấn dụ của ToàThánh khi bổ nhiệm Đức Ông
Hoài trong chức vụ Đại DiệnPhụ Trách như sau: “Vị phụtrách phải nổ lực hỗ trợ cácĐấng Bản Quyền liên hệ đểđáp lại các nhu cầu thuần tuýthuộc tâm trạng người ViệtNam.”
đến việc này như sau: “Vị phụtrách tìm cách giúp đỡ anh chịem VN vừa hội nhập vào cácgiáo hội địa phương và đồngthời bảo tồn được dân tộc tínhcủa mình.” Để tránh sự hiểulầm, tôi xin nhắc lại là huấn dụđề cập đến việc hội nhập vàocác giáo hội địa phương, tức làcác giáo phận hay địa phận(theo từ ngữ cũ). Câu nàykhông nhất thiết có nghĩa làphải gia nhập các giáo xứ địaphương. Ở đây ta cần phân biệttừ ngữ “giáo hội địa phương”
với từ ngữ “giáo xứ địaphương”. Nói cách khác, cáccộng đoàn thì thuộc về giáo xứđịa phương, còn giáo xứ thểnhân thuộc về giáo hội địaphương. Như vậy, việc xin lậpgiáo xứ thể nhân được xácđịnh một lần nữa bằng bức tâmthư này là một việc làm hợp vớiđường lối và lề luật của GiáoHội, theo đúng lời kêu gọi củaĐức Thánh Cha, vì giáo xứ thểnhân “vừa giúp giáo dân hộinhập Giáo Hội địa phương vàđồng thời bảo tồn được dân tộc
tính của mình” như khoản 7 củahuấn dụ đã qui định.
Bức tâm thư còn chứa đựngcâu sau đây có thể làm chonhiều giáo dân VN bị hoangmang nếu không hiểu rõ ýnghĩa của nó. Câu đó như sau:“Về mặt pháp lý, các Đấng BảnQuyền có mọi thẩm quyền trênngười công giáo VN cũng nhưtrên mọi hoạt động thiêng liêng,được thi hành trong lãnh thổ
của Ngài. Làm một việc gì, dùcó lợi cho người công giáo VNmà không có sự thoả thuận củaĐấng Bản Quyền là bất hợppháp. Có lẽ vì hiểu sai ý nghĩacâu này nên có người hiểu rằngsự thành lập và đăng ký củaCộng Đồng Công Giáo VN làmột tổ chức công giáo về mặtxã hội, không thuộc thẩmquyền của ĐGM, chẳng khác gìnhư Hội Hướng Đạo Công GiáoVN v.v. . . Để chứng minh điềunày, tôi xin trích lại những câuhỏi của cô Thanh Dung và
những câu trả lời của ĐGMtrong buổi họp báo của Ngài vàhai ông Thiện, Bài ngày12-5-87 đăng trong ChínhNghĩa số 44, trang 1, bộ cũ(dịch từ cuốn Video của buổihọp báo), có liên quan đến vấnđề này như sau:
Cô Thanh Dung: Xin ĐứcCha cho biết ý kiến về việcđăng ký của Cộng Đồng CôngGiáo VN với trên 3.000 hội
ĐGM: Cộng Đồng Công GiáoVN đã được thành lập trước khigiáo phận San Jose đượcthành lập. Đối với bất cứ hộiđoàn tôn giáo nào, việc đăng kýlà một việc rất hệ trọng và cầnthiết cho công việc duy trì vàphát triển văn hoá, phong tụccủa họ. Riêng đối với một HọĐạo, việc đăng ký còn có ảnhhưởng sâu rộng hơn cho những
Theo tôi, câu trên đây trongbức tâm thư của vị Đại Diện ápdụng cho những trường hợpnhư cử hành Thánh Lễ, HônPhối, Rửa Tội v.v. . . dù có lợicho giáo dân nhưng khôngđược Đấng Bản Quyền thoảthuận thì cũng không được làm.Giáo dân cũng hiểu khía cạnhpháp lý trong câu này như vậy.Vì các Cha VN không được cửhành Thánh Lễ cho giáo dânnên giáo dân phải dự lễ nhà thờMỹ (nhà thờ Chánh Toà), giáodân phải kéo nhau, bồng bế
con cái đến tận San Francisco,Oakland và Carmel để rửa tội.Đây là một cảnh rất buồn.Nhưng về mặt pháp lý, vì ĐGMcó quyền nên giáo dân phảichịu. Cũng vì tuân theo điểmpháp lý này mà nhiều em nhỏvà người lớn muốn trở lại CôngGiáo; nhưng chưa được rửa tội;nhiều nhi đồng chưa được xưngtội và rước lễ lần đầu; nhiềuthiếu niên chưa được chịuPhép Thêm Sức . . . Khônghiểu làm sao lòng ĐGM sắt đáđến thế trước sự thiệt hại và
Trên đây ta đã tìm hiểu về 3điểm chính của bức Tâm Thư.Còn một điểm nữa cũng đượcvị Đại Diện nhắc đến. Điểmnày cũng quan trọng. Đó là vấnđề truyền giáo và trực thuộc BộTruyền Giáo, nên mặc dầu ở đâu, người Công Giáo Việt Namvẫn thuộc pháp quyền nhân sự(juridiction personnelle) của bộnày và bộ này có bổn phận lo
lắng cho họ về vấn đề mục vụtông đồ.” Vì vậy, vị Đại Diện“còn được uỷ thác một công táckhác đặc biệt và quan trọng: Đólà đào tạo ơn gọi Linh Mục, TuSĩ.” Về điểm này vị Đại Diệnnói thêm: “Bộ Truyền Giáo đặtnặng việc cổ võ và hỗ trợ ơn gọiLinh Mục và Tu Sĩ, vì Linh Mục,Tu Sĩ là rường cột cho một giáohội công giáo. Nhưng Linh Mục,Tu Sĩ này phải được chuẩn bịđầy đủ. Không chuẩn bị để đốiphó với hoàn cảnh và đòi hỏicủa giáo dân, Linh Mục, Tu Sĩ
Những lời giảng giải trên đâycủa vị Đại Diện thật là sángsuốt, khôn ngoan. Giáo dânVN, San Jose đang phải chịumột tai hoạ do sự thiếu chuẩnbị của Cha Dương trong chứcvụ chánh xứ mà Ngài được bổnhiệm. Vì vậy, họ mới chốngđối Cha kịch liệt đến thế. Ướcmong Cha Dương suy nghĩ lại
Về phần giáo dân, chúng tahân hoan đón nhận tin mừngGiáo Hội đã bổ nhiệm vị ĐạiDiện để trông nom chăm sócchúng ta. Chúng ta nguyện hợptác chặt chẽ với Ngài và, trênhết, chúng ta cầu nguyện choNgài được dồi dào ơn Chúa vàsức khoẻ để làm tròn nhiệm vụnặng nề, cao cả mà Toà Thánh
Trong tuần báo NationalCatholic Reporter (NCR),ra ngày 15-1-1988 đã đăngmột bài phỏng vấn củaCha Andrew Greeley củaông Thomas Box, chủ bútNCR về lý do tại sao tàichính do giáo dân đónggóp cho các xứ đạo đã bị
cảm thấy bị coi thường,không được bàn hỏi vềnhững việc liên quan đếnhọ; họ cảm thấy như nguờixa lạ thì làm sao họ sẵnsàng đóng góp tài chínhcho nhà thờ. Cha Greeleynói rằng muốn kéo giáodân trở lại thì thái độ BềTrên phải thay đổi, nhất làở cấp giáo xứ.
Ta thấy những nhận xétcủa Cha Greeley thật làhợp lý và dễ hiểu. Một khigiáo dân cảm thấy Bề Trênthực tình quan tâm đến họ,cho họ được dự phần vàocác quyết định trực tiếpliên quan đến họ thì mọi sựsẽ trôi chảy dễ dàng từ tàichánh, mục vụ, tổ chứcđến quản lý trong xứ. Nếukhông thì mọi việc sẽ bịđình trệ, khó khăn. Đó là
Ta thấy ĐGM Dumaine làngười phải chịu tráchnhiệm về sự bất an hiệnnay ở San Jose. Ngài đãquá ỷ vào quyền lực củaNgài mà bỏ qua quyền lợivà ích lợi của giáo dân VN.Cha Tịnh đang làm được
việc, các hội đoàn đanghoạt động hăng hái, giáodân đang sống đạo sầmuất; thế mà Ngài chỉ chophép Cha Tịnh làm chínhxứ 9 tháng rồi phải ra đi(Lệnh ra đi được ban hànhcùng một lúc với lệnh bổnhiệm). Tuy vậy, giáo dânbiết là cha xứ nào thì trướcsau cũng phải đổi, nên họđành chịu. Không một aithỉnh nguyện cho Cha
Tịnh ở lại. Nhưng điều khóhiểu là Cha Dương lại đượcbổ nhiệm thay Cha Tịnh;vì Cha Tịnh gần gũi, thathiết với giáo dân baonhiêu thì Cha Tịnh lại xacách và chống lại ướcmong (giáo xứ thể nhân)của giáo dân bấy nhiêu. Vìthế, sự chống đối ChaDương trong chức vụchánh xứ tất nhiên phảixảy ra. Sự chống đối này
đã được báo trước trongphiên họp của Hội ĐồngTư Vấn đêm 11-7-86 dướiquyền chủ toạ của vị TổngQuản Terry Sullivan đểbàn về việc “Làm thế nàođể đón rước Linh Mục LưuĐình Dương (về Họ Đạo).”Chính Nghĩa số 2, bộ cũ,trang 27 có ghi lại như sau:
“ . . . Thành viên (có mặttrong buổi họp) gồm cóbảy nhân sĩ và Ma SơNgọc. Bảy thành viên cùngmột lập trường là lệnh bổnhiệm Cha Dương (thayCha Tịnh) là phi lý, đa sốgiáo dân không chấp nhậnCha Dương thì bàn chuyệnđón rước là mộ việc vô ích.Buổi họp diễn ra suốt batiếng đồng hồ trong bầukhông khí gay cấn và bế
lẽ vì Ngài được nhóm ChaDương báo cáo là sựchống đối không thể kéodài được lâu, và rồi giáodân sẽ phải chịu chấpnhận Cha Dương. Mọi việcđã xảy ra ngược lại với sựức đoán của ĐGM vànhóm Cha Dương. Tìnhhình bây giờ quá phức tạp.Với thái độ cố chấp củaĐGM ta thấy cuộc biếnđộng này dường như không
Theo nhận xét của mọingười, một lối thoát hợptình, hợp lý, hợp giáo luậtnhất đó là Cha Dương xintừ chức. Nhưng Cha Dươngvẫn cứ một mực bám lấyhư vị của mình nên mới ranông nỗi. Cha Dương sẽbị lịch sử phê phán là coi
“chức tước” của mình hơnlợi ích giáo dân. Một khigiáo dân có lý do để nghĩvề Cha như vậy thì làm saohọ còn kính trọng Cha, làmsao việc mục vụ của Chacòn hữu hiệu đối với họđược. Về phương diện này,Cha Trác đã nêu gươngsáng cho Cha Dương. Khithấy vì mình mà sinh ra bấtan, bất hoà trong giáo dân,Cha Trác đã tự ý từ chức
chủ tịch Liên Đoàn CôngGiáo Việt Nam tại Hoa Kỳ.Có lẽ Cha Dương sẽ tự bàochữa rằng Cha đã xin ĐGMtừ chức mà ĐGM khôngcho phép. Nếu thật nhưvậy thì xin Cha Dương lêntiếng để giáo dânvà mọingười biệt thiện chí củaCha. Sở dĩ giáo dân vẫnnghĩ Cha tham quyền cốvị là vì giáo dân thườngthấy Cha vu cho giáo dân
là ly khai, là chống pháGiáo Hội. Nếu giáo dân làly khai, chống phá giáo hộithì chính Toà Thánh phảiphán bảo cho giáo dânbiết. Đàng này, Toà Thánhkhông hề phán bảo gì cả.Tại sao nhóm của Cha lạicó thể quyết đoán nhưvậy? Cha và nhóm củaCha đã sai lầm và có ác ýđối với giáo dân. Giáo dâncũng thường nghe nói rằng
khi các Cha VN từ phươngxa đến, muốn bàn việc vớiCha để cố gắng giúp Chatìm được giải pháp thoảđáng; nhưng Cha luôn luôntìm cách tránh gặp cácNgài. Rồi, báo Tín Hữu số25, trang 11 lại còn miệtthị các Ngài thậm tệ.Trong tình trạng bi đát nàyCha Dương có giải phápnào để gỡ rối không? XinCha Dương lên tiếng để
Giáo xứ thể nhân là mộtthực thể trong Giáo Hội.Trong tuần báo NationalCatholic Reporter ra ngày8-1-88 có đăng bài phỏngvấn Đức Ông Mai ThanhLương. Phần lớn bài phỏngvấn này đã được dịchđăng lại trong Chính Nghĩasố 27, bộ mới, trang 3.Trong bài đó Đức ÔngLương đã đưa ra những lýdo thiết thực và chính đáng
trong Giáo Luật để cổ võviệc thành lập giáo xứ chongười VN; vì trong giáo xứthể nhân giáo dân đượcsống đạo sốt sắng hơn,đồng thời bảo tồn được dântộc tính của mình.
Nguyệt san Dân Chúa số134, tháng 3-88, trang 42,trong mục “Sinh hoạt Dân
Chúa khắp nơi” có loan tinvề việc dạy giáo lý và chữQuốc ngữ cho con emtrong giáo xứ thể nhân‘MARIA, NỮ VƯƠNG VIỆTNAM” do Đức Ông Lươnglàm Cha sở. Vì trường sởkhông đủ phòng ốc và vì sĩsố quá đông nên phải tổchức lớp học mỗi ngày.Hiện giờ ngôi truờng giáo lývà Việt ngữ đầu tiên củaVN đang được xây cất và,
theo Đức Ông Lương, “chỉvài tháng nữa ngôi trườngnày sẽ hoàn thành để dùngngay cho việc giảng dạygiáo lý và chữ Quốc ngữcho khoảng hai ngàn họcsinh.” Sinh hoạt trong xứcủa Đức Ông Lương sầmuất, sốt sắng và lợi ích biếtbao cho giáo dân VN thuộccác lớp tuổi, già, trẻ, lớnbé. Nếu không có giáo xứthể nhân thì làm sao có thể
tổ chức được như thế.Trongmột câu trả lời chophóng viên báo NationalCatholic Reporter, ĐứcÔng Lương đã nói: “Sinhlực của giáo xứ thể nhânVN chẳng những tốt chocộng đồng VN mà còn choGiáo Hội nữa.” Bằng chứnglà có ít giáo xứ nào trongHoa Kỳ có thể sánh kịpvới giáo xứ Maria, NữVương Việt Nam về
phương diện ơn gọi tu sĩ.Hiện nay giáo xứ của Ngàiđã dâng hiến cho Giáo Hội35 chủng sinh học làmLinh Mục và 35 phụ nữchuẩn bị khấn trọn đờitrong các Dòng. Nguyênđiều này, Đức Ông nói tiếp,cũng làm cho các ĐứcGiám Mục phải suy nghĩ vềviệc chấp thuận cho nhữngngười di dân được có ýthức về cộng đồng của họ,
căn cứ trên kinh nghiệmsống đạo.” Nói cách khác,các Đức Giám Mục nêncho giáo dân có giáo xứthể nhân để họ được sốngđạo theo truyền thống củahọ, trong cộng đồng củahọ, vì điều đó đem lạinhiều lợi ích cho họ và choGiáo Hội.
Cũng theo chiều hướng vàkết luận như trên, trong bài“Nhà Thờ Việt Nam” đăngtrong Đồng Vọng, bảnThông Tin của Liên ĐoànCông Giáo Việt Nam tạiHoa Kỳ số 15 đã có nhậnđịnh như sau: “Theo kinhnghiệm của chính giáo dântại Hoa Kỳ, Cananda, ÚcChâu, những gia đình ViệtNam qui tụ thành giáo xứriêng vẫn có cơ hội tiến bộ
dài gần hai năm rồi.Không ai ngờ là nó sẽkéo dài như vậy, nhất lànhững người trongnhóm Cha Dương. Cólẽ khi làm cố vấn choĐGM, họ đã tâu vớiNgài là nhóm chốngđối, hoạ may, kéo dàiđược hai tháng là cùng.Họ đã lầm. Chẳng
những khối giáo dânnày không tan rã màcòn đoàn kết với nhauhơn. Tại sao vây? Vì họkhông phải là nhữngngười a-dua, khúmnúm, xu thời. Ngược lại,họ có tự trọng, hiểu biếtrõ rệt những điều họlàm là điều phải. Họkiên tâm (đó là đặc tính
Sở dĩ tôi dùng từ ngữ“bất cần” là vì ĐGM cứđể mặc cho tình hìnhnày muốn ra sao thì ra,“sống chết mặc bay”.Như thế đâu có phải làcách làm việc đúng đắncủa người lãnh đạo.Trước đây, trong BảnThông Cáo chung,ĐGM tuyên bố thành
lập và duy trì Uỷ BanHoà Giải để hai bêntrao đổi ý kiến, hy vọngdần dần đi đến hoà giảithực sự đẻ có giải phápcho cuộc biến động.Nhưng từ nhiều thángnay, Ngài đã ngưng,không triệu tập Uỷ Bannày nữa mà cũngkhông thèm tuyên bố lý
do tại sao. Ngài cấmcác Linh Mục khôngđược làm các nghi lễhay bí tích ở nhà thờ HọĐạo; tức là giáo dân bắtbuộc phải đi nhà thờMỹ. Giáo dân khôngmuốn dự lễ do ChaDương hay Cha Kỷ làmvì lòng trí họ khôngđược bình an, không
kinh Lạy Cha và hátmột bài bằng tiếng Việtsau giáo dân Mỹ.Nhưng Ngài bị ĐGM(do phe Cha Dương cốvấn) làm áp lực và phảiđổi đi nơi khác. Chachánh xứ Nhà ThờChánh Toà bây giờ làCha Mervyn Sullivan,cũng do áp lực của
ĐGM, không cho giáodân đọc kinh hay háttiếng Việt nữa. Giáodân in các bài đọc vàPhúc Âm của buổi lễbằng tiếng Việt để theomột cách âm thầm khinghe giáo dân Mỹ đọctiếng Anh; nhưng cũngbị Cha Sullivan cấmluôn. Ai mà hiểu nổi sự
cấm cách, chèn épcùng cực này. Bây giờgiáo dân dự lễ, nhưcâm, như điếc. Nào đãhết đâu! Mới đây, tôiđược biết là ChaSullivan đã thân hànhđến Trung Tâm Họ Đạođể đe doạ giáo dân làNgài sẽ chỉ mặt từngngười và đuổi ra khỏi
nhà thờ nếu họ khôngchịu đóng tiền cho nhàthờ của Ngài. Ai ai cũngbiết là giáo dân quyếtđịnh không đóng tiền,không phải vì họ keokiệt, hẹp hòi với GiáoHội, nhưng là vì họmuốn dùng biện pháphợp pháp, tiêu cực nàyđể tỏ sự bất mãn đối với
hành động đàn áp, bấtcông của ĐGM. Nếucha xứ Nhà Thờ ChánhToà đuổi họ ra khỏi nhàthờ, không cho họ dựLễ Chúa Nhật, thì “LẠYCHÚA CHÚNG CONBIẾT ĐI VỀ ĐÂU?”Không ai là không phẫnuất trước hành vi bắt ứcvà những lời nói nạt nộ
này của Cha Sullivanvà của ĐGM. Không lẽBề trên chưa học đượcbài học đắc giá trướcđây, khi dùng cảnh sátvà chó săn đàn áp giáodân sao? Không lẽ ravạ tuyệt thông, rồi lạiphải giải vạ tuyệt thôngvô điều kiện mà cũngkhông làm cho Bề Trên
nhà thờ phải đứng lênra khỏi nhà thờ khôngđược dự Lễ Chúa Nhật.Nếu việc này xảy ra,chắc chắn hậu quả màBề Trên phải hứngchịu sẽ thảm hại hơnnhiều. Trong lịch sửcủa mọi tôn giáo khắphoàn vũ, ta chưa hềnghe thấy một việc nào
như thế xảy ra. Dù ngaycả bọn cộng sản có đủmọi quyền hành, thùghét tôn giáo mà cũngchỉ mới dám tìm cáchngăn cản một cách giántiếp giáo dân đi nhà thờbằng cách tổ chứcnhững buổi mít-tinh haybắt giáo dân đi làmcông tác vào giờ giáo
dân đi lễ, hoặc chúnglàm khó dễ các Cha đểcác Cha không có cơhội cử hành Thánh Lễcho giáo dân. Cộng sảndù khôn ngoan quỷquyệt cũng không dámcông khai đuổi giáo dânra khỏi nhà thờ nhưCha Sullivan đã đe doạ.Bề trên đã lầm lỗi nhiều
tình thương mà giáohoá, dẫn dắt tín đồ màlại có thể để cho mộtbiến cố tai hại như thếxảy ra, rồi sau khi xảyra, lại không tìm cáchgiải quyết cho đến nơiđến chốn, lại dùng bítích, Thánh Lễ, của ăntinh thần, để bắt chẹtgiáo dân. Cha mẹ nuôi
con phải tìm mọi cáchđể kiếm đồ ăn cho con.Nếu nghèo quá thìchính mình nhịn ăn,nhường cho con vì concần đồ ăn cho cơ thểlớn mạnh. Cha mẹkhông bao giờ dùng đồăn mà bắt chẹt con cái,trừ khi muốn làm hạicon. Có cha mẹ nào nỡ
của Toà Giám Mục cácgiáo phận Buffalo,Hartford, Connecticut.Bề Trên đã lên tiếngcông khai xin lỗi giáodân vì đã bỏ rơi, làmphật lòng giáo dân vàxin giáo dân hãy trở vềvới Giáo Hội và giáophận (Tin Buffalo, N.Y.,AP, CN 16). Đàng này,
giáo dân VN xin giáo xứnhư giáo luật cho phépđể được giữ đạo tốthơn, để thuộc về giáophận như các xứ Mỹmà không được, lại cònbị nạt nộ, đe doạ bịđuổi ra khỏi nhà thờ.Như vậy Bề Trên cóquan tâm đến đời sốngđạo của giáo dân
không? Nào đã hếtđâu, những kẻ xu nịnhđược Bề Trên nâng đỡđể chống lại giáo dân,lại còn muốn đẩy giáodân ra khỏi Giáo Hộibằng cách gọi giáo dânlà ly khai. Những kẻ nàycó lòng thương Kitô hữukhông? Giáo Hội trôngnhờ gì ở những kẻ này?
Vì, là giáo hữu, ngoàiviệc giữ đạo, còn phảilàm việc tông đồ nghĩalà lôi kéo thêm ngườivào đàn chiên Chúa.Đàng này, họ lại muốnđẩy giáo dân ra khỏiđàn chiên Chúa. Thật làngược với điều Chúa vàHội Thánh dạy. Thế màhọ dám tự xưng là “bảo
vệ Đức Tin”, “bảo vệGiáo Hội”! Những kẻnày viện lẽ rằng vì giáodân làm sai, “chống đốigiáo hội” như tờ ChânLý của Cha Dươngthường nói. Nếu vậy, tạisao khi giáo dân đềnghị, yêu cầu nhữngngười này, từ trênxuống dưới, ra đối diện
tranh luận với giáo dânđể xem ai phải, ai tráithì họ lại cứ lẩn tránhđể rồi ăn nói, viết láchbậy bạ? Càng ngày tacàng thấy họ sai lầm.Họ chỉ dựa thế ĐGM;ngoài ra họ chỉ là consố không.
Về phần giáo dântranh đấu, thay vì đượcnâng đỡ để sống đạotrong một hoàn cảnhkhó khăn do sự khácbịêt về tiếng nói,phong tục, truyền thốngvà vì thảm hoạ du cưthì lại bị cấm cách,chèn ép, đe doạ. Đốivới giáo dân Mỹ, nếu
họ không thích một chaxứ hay cách làm việctrong xứ của họ thì họbỏ xứ đó và gia nhập xứkhác rất dễ dàng. Còngiáo dân VN thì bị kẹtcứng, biết chạy đâu bâygiờ? Có người nói vớitôi: Vì Bề Trên biết rằnggiáo dân VN rất sùngđạo nên dù bất cứ trong
trường hợp khó khănnào, giáo dân VN cũngsẽ không bao giờ bỏđạo, nên mới bắt ứcgiáo dân VN như vậy.Nhìn xem cách làm việccủa Bề Trên, ta có lý dođể nghĩ rằng câu nóinày đúng. Giáo dân VNđã, đang và sẽ mãi mãikiên trì giữ đạo trong
mọi hoàn cảnh. NhưngBề Trên có nên lợi dụngsự mộ đạo của giáodân mà bắt bí giáo dânkhông? Nếu thế thì thậtsự là sai lầm, đáng tiếc,là một sự đau buồn choGiáo Hội.
Trong đoạn cuối bài“Tôi viếng Nhà Thờ NữVương La-Vang” (CN 1,bộ mới), cụ NguyễnĐức Hiệp có kể lại cuộcđàm thoại giữa cụ vàCha John Rebold về vụSan Jose (Cha Reboldđang cố gắng giúp đỡgiáo dân VN ởAlbuquerque, tiểu bang
New Mexico xây dựngmột nhà thờ VN, tuy sốgiáo dân VN rất ít). Cụnói với tôi là cụ hỏi ChaRebold có cho phép cụtrích dẫn lời của Chatrong bài cụ sẽ viếtkhông. Cha Rebold trảlời là chẳng những Chacho phép mà còn yêucầu cụ viết ra nữa. Đại
ý Cha Rebold nói làCha theo dõi vụ SanJose khá kỹ. Theo Cha,đồng hoá giáo dân VNvào giáo xứ Mỹ sẽkhông bao giờ thànhcông . . . và Cha thấy làĐGM San Jose đãnhầm. Ngài dùng cảnhsát và chó săn để đànáp giáo dân thì mất hết
VN mọi nơi, ta thấy sốphận giáo dân VN SanJose thật là hẩm hiu từngày ĐGM Du Mainelên cai quản giáo phận.Nhưng càng gặp khókhăn, chúng ta càngkiên trì, bền vững. Đó làbản tính của con ngườiViệt Nam, một conngười biết tự trọng, biết
Tôi có vài lời ghi vộira đây xin gửi đếnquý vị. Tôi khôngbiết ăn nói văn hoa,ý tưởng lại rất đơn sơmộc mạc, nghĩ saoviết vậy. Tôi khôngdám dài dòng vìnhận thấy thì giờ củaquý vị rất quý báu
1. Chúng ta có biếtbao nhiêu lý do phảigiữ lại ngôi nhà này.Đây là nơi chôn nhaucắt rốn của cộngđồng ta. Nơi này đãchứng kiến baonhiêu cảnh vui buồn,sướng khổ của ta.Nơi này là ngôi nhà
của tổ tiên ta là cácThánh Tử Đạo VN.Nơi này là chốn tahọp nhau thờphượng, con cháu tahọc hành đạo nghĩa .. . Một khi đã hiểunhư vậy rồi thì tathấy có bổn phậnphải giữ gìn nơi này
cho bằng được, bằngmọi cách, bằng mọigiá. Người ta đangcố tình đuổi tổ tiên tavà chúng ta ra khỏingôi nhà này. Lẽ nàochúng ta ngồi yên đểhọ tự do thi hành thủđoạn độc ác đó?Không. Bằng mọi
người nhỏ thì số tiềnkia thật là to tát,nhưng đối với con sốđông thì đó là mộtviệc ta có thể làmđược. Ta chỉ cần cólòng. Hoàn cảnh củachúng ta bây giờgiống như nhữngngười anh chị em
trong một gia đìnhchung nhau mua cănnhà cho cha mẹ ở.Con nào có khảnăng tài chánh nhiềuthì đóng góp nhiềuhơn, đỡ cho nhữnganh chị em thiếukhả năng. Bỏ tiền ramua nhà cho cha mẹ
ta, cho ta, và chocon cháu chúng tasau này thì làm saota tiếc được. Vả lại,tiền mua nha đi đâumà mất, vì miếngđất, ngôi nhà tổ tiênta còn đó. Số tiềnnày còn lợi ích vàchắc chắn hơn số
của ta, dĩ nhiên ta cólý do rất chính đángđể tiếp tục tranh đấucho Giáo Xứ ThểNhân. Bây giờ tatranh đấu mà khôngphải nơm nớp lo sợbị người ta đuổi rakhỏi nhà nữa. Ta yêntrí hơn, dễ thở hơn
và chắc chắn cuộctranh đấu có hiệuquả hơn. “Quan nhấtthời chi quan; dân,vạn đại chi dân”. BềTrên, kẻ đi, ngườiđến. Còn ta và concháu ta ở nơi nàymãi mãi. Với thờigian, chắc chắn ta
như các giáo xứ khácsẽ dùng để từ từ trảlại cho những ngườiđã đóng góp vàoviệc mua ngôi nhànày. Và với các sinhhoạt khác của cộngđồng, chẳng hạn nhưcác bà, các cô vớilòng hy sinh cao cả
và tài nấu nướngthành thạo sẽ kiếmcách mang thêm tiềnvào quỹ chung.Không mấy chốc màngôi nhà của tổ tiênta sẽ trang trải xongmón tiền do concháu đóng góp. Sauđó quỹ chung của
của ta, là danh dựcủa ta, là biểu hiệnlòng tự trọng, tìnhđoàn kết của ta trongviệc bảo vệ dân tộctính và sự sống đạocủa ta. Ta không thểđể mất đi được.
4. Bề Trên đã lầmnhiều rồi và bây giờBề Trên vẫn cònlầm. Ta chỉ mượnBề Trên đứng tên tàisản mà ta đã bỏ tiềnra mua, thế mà BềTrên cũng lấy của ta160.000 đồng. TênHọ Đạo của ta là tên
tổ tiên của ta, cácThánh Tử Đạo, màBề Trên cũng đangtâm gạch bỏ đi. Thậthết chỗ nói. Đâu làcông lý. Ta chỉ thấynghiệt ngã và chènép! Và bây giờ có thểBề Trên còn tưởng làta đào đâu ra số tiền
400.000 đồng để trảBề Trên; vì thế, sẽmất ngôi nhà này vàkhông còn ngo ngoegì được nữa. Chúngta hãy tỏ cho BềTrên biết là Bề Trênđã lầm. Đám ngườicon Giáo Hội này giữvững đức tin, giữ
5. Tuần trước, thấyvấn đề tài chánh cóvẻ gay go, tôi muốnbiết phản ứng của bàcon mình ra sao; nhàtôi và tôi gọi cho mộtbà bạn. Chúng tôinói chuyện khá lâuvà trước khi gác điệnthoại, bà bạn ấy nói
một câu thật cươngquyết làm cho chúngtôi vui mừng, phấnkhởi. Bà nói: “Nóithật cho hai bác biết,dù cộng đồng nàycòn một gia đình thìđó là gia đình tôi”.
Tôi và nhà tôi đã suynghĩ và quyết địnhrằng: tuy bây giờchúng tôi cần chiếcxe hơi mới thật;nhưng thôi, tạm gáclại, giữ xe cũ đi tạm,dùng số tiền “down” xe để đóng góp vàoviệc mua nhà cho
Chúa, cho tổ tiên vàcho chính mình vàcon cháu mình trướcđã. Chúa cho mìnhkiếm ra tiền, bây giờNhà Chúa cần thìmình đóng góp làphải quá rồi. Chúathương mình, tại saomình lại hẹp hòi với
Phạm Ngọc Chi,chống cộng sản. 2.Cuộc tranh đấu củaquân đội miền Namdưới sự lãnh đạo củaT.T Ngô Đình Diệmchống lại lực lượngBình Xuyên và 3.Cuộc tranh đấu củagiáo dân San Jose
chống lại chính sáchđồng hoá của ĐGMDu Maine. Rất nhiềuquý vị chẳng nhữngđã tham dự nhữngcuộc tranh đấu nàymà còn cả cuộctranh đấu tàn khốcchống Việt Cộng vàquân đội Bắc Việt
trước năm 1975 nữa.Trong những cuộctranh đấu đó, biếtbao nhiêu bạn bè, họhàng của chúng tađã hy sinh tínhmạng, tài sản bị tànphá. Chẳng nhữngthế, nhiều ngườitrong chúng ta vẫn
còn mang thươngtích trên mình. Vậymà chúng ta còn sẵnsàng hy sinh, huốngchi trong cuộc tranhđấu này. Ta khôngphải lo gì về tínhmạng phải hy sinh,tài sản bị tàn phá.Ta chỉ góp công,
góp của mà Chúa đãban cho để dùng vàoviệc giữ gìn nhàChúa, nhà của TổTiên, để làm lợi chosự sống đạo của tavà bảo vệ được dântộc tính như Giáo Hộicho phép và khuyênnhủ ta.
7. Thưa Quý vị, tađâu có khờ dại gì màkhông hiểu là BềTrên có quyền;nhưng ta cũng đủthông minh để biếtrằng dù Bề Trên cóquyền đến đâu đinữa thì cũng không ởtrên Giáo Luật được.
Thưa Quý vị, “củamua là của được”,huống chi là muanhà thờ để thờphượng Chúa, tônvinh Tổ Tiên Tử Đạo,lợi ích cho sự sốngđạo của ta và concháu ta, thì đángđược Chúa thưởng
thật . . .” rồi Ngàikể lại sự thật nhưsau: “ . . . Hơn baogiờ hết Đức GiámMục đoan hứa hỗtrợ và nâng đỡ HọĐạo Việt Namchúng ta . . .” Ngàiviết tiếp, “ . . . Từ
vay nợ một triệu.Và dù có trả trong10 năm thì với lãixuất hiện nay củaToà Giám Mục là5.5%, mỗi thángcũng phải trả trên10 ngàn đô la chocơ sở này (thực tế
nàn. Còn nơi nàocơ cực hơn hanglừa hôi hám?Trung Tâm còn ởtrong tay giáo dânta, chứ nếu lọt vàotay kẻ ngoại thì rồikhi cần, muốn mualại, ít nhất họ cũng
tính tự trọng, tìnhđoàn kết của ngườiViệt Nam và nhắcnhở cho đồnghương, đồng đạoxa gần của ta rằngkhông có gì phảisợ sệt tự bi, vì đólà di tích tàn tệ của