Thơ NGUYỄN KINH BẮC Tác Giả: Nguyễn Kinh Bắc Thứ Hai, 20 Tháng 6 Năm 2011 07:41 Xin mời các bạn yêu thơ thăm Vườn Thơ của Thi Sĩ Nguyễn Kinh Bắc. NGUYỄN KINH BẮC Sinh quán Bắc Ninh Hiện cư ngụ tại thành phố Philadelphia, Tiểu Bang Pennsylvania, Hoa Kỳ. Góp mặt trong các tuyển tập : -Trông Vời Cố Quốc (Thơ Đường Luật - gồm 5 tác giả Hồ Công Tâm, Đỗ Quý Sáng, Đỗ Quảng, Nguyễn Vô Cùng, Nguyễn Kinh Bắc ) 1 / 19
19
Embed
Thơ NGUYỄN KINH BẮC - saigonecho.infosaigonecho.info/main/vanhoc/tho/nguyen-kinh-bac/tho-nguyen-kinh-bac.pdf · Xin mời các bạn yêu thơ thăm Vườn Thơ của Thi Sĩ
This document is posted to help you gain knowledge. Please leave a comment to let me know what you think about it! Share it to your friends and learn new things together.
Xin mời các bạn yêu thơ thăm Vườn Thơ của Thi Sĩ Nguyễn Kinh Bắc.
NGUYỄN KINH BẮC
Sinh quán Bắc NinhHiện cư ngụ tại thành phố Philadelphia, Tiểu Bang Pennsylvania, Hoa Kỳ.Góp mặt trong các tuyển tập :-Trông Vời Cố Quốc (Thơ Đường Luật - gồm 5 tác giả Hồ Công Tâm, Đỗ Quý Sáng, Đỗ Quảng, Nguyễn Vô Cùng, Nguyễn Kinh Bắc )
do Hải Ngoại Nhân Văn - Hoa Kỳ ấn hành.- Một Phần Tư Thế Kỷ Thi Ca Việt Nam Hải Ngoại - Quyển 4 do Nhóm Văn Hóa Pháp Việt - PARIS ấn hành .
--@--
THU HOÀI NIỆM
Gió đã mơn man nhánh liễu gầyNghe mùa Thu đến ở quanh đâyChơi vơi cánh nhạn thân oằn mỏiXào xạc rừng phong lá rụng đầyGợi nỗi nhớ nhung về đất ViệtCho lòng hiu quạnh giữa trời TâyTa đi tìm lại hồn Thu cũCòn vấn vương hoài sợi tóc mây
Rồi hết xuân tươi đến hạ nồngThu vàng đổ lá, lại vào đôngLênh đênh mấy độ ngùi thương nhớKhắc khoải bao mùa vẫn đoái trôngBiền biệt người đi về cuối bãiLạnh lùng kẻ ở đứng đầu sôngĐời như dòng nước miên man chảyThì cũng thôi đành chuyện có-không !
HẠ BUỒN
Nắng vàng hiu hắt để sầu veVừa mới sang xuân lại đến hèMối hận non sông nào đã dứtVết hằn năm tháng vẫn còn têTừng trang lưu bút khơi niềm nhớMột cõi ly hương khuất nẻo vềĐỏ mắt tìm đâu hoa phượng vĩÉp vào trong vở giữ tình quê
Mùa hạ 2011
ĐẸP BÓNG CỜ BAY
Những ngày nắng đẹp chốn tha phươngPhất phới cờ bay khắp nẻo đườngBa sọc đỏ tươi bầu nhiệt huyếtMột nền vàng thắm đất quê hươngĐã nghe ấm lại hồn vong quốcMà ngỡ bùng lên lửa chiến trườngNhớ thuở giày sô cùng áo trậnNhạc lòng như trỗi khúc yêu thương
Xóm nhỏ còn đây mấy liếp dừaMà người trong xóm đã dần thưaXác xơ trước ngõ tàu cau rụngQuạnh quẽ bên hè nhịp võng đưaMột sớm ghé thăm bằng hữu cũDăm thằng gục ngã chiến trường xưaTìm về kỷ niệm bao năm thángMai lại phiêu bồng giữa nắng mưa
NHỚ
Nhớ mối tình quê quá đậm đàNhớ thời oanh liệt của quân taNhớ nơi chiến địa phơi thây giặcNhớ cảnh quân trường rộn tiếng caNhớ kẻ dâng đời cho đất mẹNhớ người đổ máu giữ quê chaNhớ màu áo trận : không còn nữaNhớ nước muôn trùng : đã cách xa
Đất lệch, trời nghiêng - thật đấy sao ?Cuộc cờ như một thoáng chiêm baoTừ khi tổ quốc tàn binh lửaLà lúc chinh nhân cởi chiến bàoĐau xót quê hương còn tủi nhụcNgậm ngùi thân thế quá hư haoGươm cùn, súng gãy, đầu thêm bạcThù trả chưa xong, đợi kiếp nào ?
Khi bóng thời gian bước vội vàngTập thơ ngày cũ ố từng trangNgười đi để mối sầu trăm ngảThơ khóc giùm ai lệ mấy hàngĐất khách ngậm ngùi nghe bão nổiQuê nhà héo hắt đợi mùa sangThơ ơi, hẹn đến ngày tươi sángVới cả tình thơ ở cuối đàng
MỘT TIẾNG ĐÀN
Thánh thót trong đêm một tiếng đànNgậm ngùi chua xót buổi ly tanThanh âm réo rắt gây trầm lắngCung bậc du dương vọng ngút ngànGóc biển lênh đênh đời lữ thứChân trời mờ mịt bóng giang sanNghe đàn lại nhớ bao ngày cũEm ở phương nào lệ có chan ?
Mai vẫn là mai của chốn xưaBuồn theo đất mẹ trải bao mùaTa nay lang bạt ngoài sương gióMai đã dập vùi giữa nắng mưaKhiến kẻ xa quê mà nhớ nướcThương thời hẹn sớm lại chờ trưaMai ơi, kỷ niệm khung trời cũRồi cũng như từng bọt sóng đưa ...
LÒNG MẸ
Mẹ ơi, lòng Mẹ quá mông mênhDìu dắt con qua những thác ghềnhLà nỗi hân hoan khi hạnh phúcLà niềm an ủi lúc lênh đênhLà vầng trăng tỏa nơi đầu núiLà tiếng chim reo ở cuối duềnhTưởng tượng một ngày con mất MẹBa nghìn thế giới sẽ buồn tênh !
BÀI SÁU MƯƠI
Một mình thao thức suốt canh thâuBốn bức tường câm cũng quạnh sầuPhiêu bạt quê người dâng nỗi nhớTrông vời đất mẹ quặn lòng đauSáu mươi tuổi chẵn tròn hoa giápMười mấy năm xa nửa địa cầuTay trắng. Ngậm ngùi. Thêm tóc trắng
Từ độ lên đường biệt mỹ nhânChao ơi, thương nhớ đến vô ngầnQuê người sương tuyết trùm muôn nẻoĐất mẹ đào mai nở mấy lầnEm đã quạnh sầu bao tuổi hạTa hằng khao khát một mùa xuânBao giờ tái ngộ say duyên nhỉ ?Để ý thơ xưa lại nối vần
CŨNG ĐÀNH
Hồn vấn vương hoài đôi mắt xanhEm ơi từ độ biệt kinh thànhAnh luôn tìm lại hương tình cũEm có chờ trong giấc mộng lành ?Mấy độ sang mùa trên đất lạMột mình đối bóng giữa đêm thanh
"Người có biết vùng quê tôi Quảng TrịĐịa danh nào cũng lai láng tình thơ" ( * )
Lời thơ xưa bạn viết, đến bây giờTôi vẫn nhớ, với trọn niềm thương mếnQuê hương bạn, một khung trời kỷ niệmCó hẹn hò đôi lứa bướm cùng hoaCó tiếng còi tàu vang những sân gaCó cỏ may đan kín thời thơ dạiCó những thôn trang rộn mùa gặt háiCó bến sông xuân chở trọn nỗi niềmCó những đêm trăng rọi sáng bên thềmCó bếp lửa khi mùa đông rét đậmCó những đồi sim, những truông dài cát trắngCó những con đường ngập nắng ban trưaCó những mùa xuân rộn rã tuổi thơGói bánh chưng, bạn tìm tre khẳm láTuổi thơ bạn một thời êm ả quáRồi một ngày cảnh ấy có còn đâuChiến tranh về, quê bạn chất buồn đauBao tang tóc giữa Mùa Hè Đỏ LửaThạch Hãn, Đông Hà, Gio Linh, Cam LộDãy Phố Buồn Thiu, Đại Lộ Kinh HoàngĐã trở thành chốn địa ngục trần gianCho cả nước nghẹn ngào chan chứa lệTa tái chiếm, cờ vàng bay ngạo nghễTrên Cổ Thành, nối lại những bờ vuiSau những chia ly, người lại gặp người...
Bạn diễm phúc : có quê hương để nhớTôi - một người bất hạnh - thiếu quê hươngMới lớn lên, chưa cắp sách đến trườngThì quê đã bên kia bờ Bến HảiHai mươi năm, quê vẫn còn xa ngáiĐến hôm nay lại cách biệt muôn trùngĐã bao lần tôi tưởng tượng mông lungBởi chỉ biết quê qua lời Mẹ kểXứ Kinh Bắc, nguồn thi ca diễm lệLàng Đáp Cầu nho nhỏ ở ven sôngNguyệt Đức Giang êm ả chảy xuôi giòngGhi chiến tích của một thời phá Tống
Rồi kháng chiến, cảnh vườn không nhà trốngMắt Mẹ buồn sau một chuyến hồi cưTôi lớn lên trong lòng Mẹ nhân từĐược ấp ủ bằng câu ca Quan HọĐọc thơ bạn bỗng dưng giòng lệ nhỏNhư bao ngườì, tôi cũng có niềm đauĐến khi nao tôi biết được Đáp Cầu ?
( * ) Thơ Nguyễn Vô Cùng
NHỚ NGÀY THÁNG CŨ
Nghe tiếng đàn ai dạo phím tơNgậm ngùi nuối tiếc chuỗi ngày mơSông xa thuyền giạt chưa về bếnChốn cũ người đi đã khuất bờMột cõi hồn hoang sầu lắng đọngHai hàng cây lặng đứng trơ vơBao mùa tiếp nối gây thương nhớ
Thơ vẫn theo từng bước viễn phươngNửa vòng trái đất, mấy trùng dươngChẳng quên áo trận thời chinh chiếnVà nhớ sân chơi chốn học đườngCó kẻ tha hương sầu mất nướcHận ngày lịch sử giở sang chươngBa mươi năm lẻ còn luân lạcMái tóc xanh giờ đã điểm sương
Sương đêm hiu hắt lạnh lùng rơiNhớ cảnh càng thêm chạnh nhớ ngườiTâm sự mênh mang chùng hẳn xuốngGiòng đời nghiệt ngã lặng lờ trôiÔi hình ảnh cũ còn nguyên vẹnMà ý thơ suông khéo vẽ vờiLòng đã bao lần như muốn hỏiSao còn biền biệt cách đôi nơi ?
Nơi ấy ra đi tận xứ nàyNào ai cùng nhắp chút men sayĐồng tâm thuở trước còn bao kẻ ?Tri kỷ bây giờ được mấy tay ?Thân phận lưu vong nhòa mắt lệTình người lữ thứ giạt bèo mâyTranh danh, đoạt lợi cùng xâu xéThì cảnh đoàn viên chẳng đến ngày
Ngày xưa...cùng đứng dưới cờ vàngKhói lửa tơi bời lúc hạ sangĐã chẳng sá gì bom đạn nổNào còn quản ngại nắng mưa dangBinh hùng nên nỗi khi tàn cuộc
Tướng giỏi vì đâu phải rã hàngĐất nước thanh bình , ôi thống nhất !Dân lành thống khổ khắp thôn trang
Trang thơ viết vội lúc chong đènThơ viết chưa rồi, dạ chẳng yênÝ vẫn rạc rời toan gác bútLời càng chua xót để sầu nghiênPhương xa vời vợi chìm tăm cáChốn cũ cơ hồ bặt dáng quyênBiết đến bao giờ ta trở lạiTìm trong giấc mộng cũng hư huyền
Huyền hoặc bao lời nói, cũng ngheNgười đi lắm kẻ đã quay vềNương thân tị nạn còn say đắmQuên kiếp dân lành vẫn thảm thêNhìn giặc tham tàn trên khắp cõiMặc ai điêu đứng đủ trăm bềĐổi đời, mục tử lên ngôi chủDép lốp tha hồ dẫm nát quê
Quê vẫn là quê lúc tuổi hoaNhững ngày tháng cũ đã lùi xaThu sang chớm có hơi may thổiĐông đến đâu nhìn sương tuyết phaĐón hạ nở bừng bao cánh phượngVui xuân thưởng ngoạn mấy tranh gàBạn bè ai mất, ai còn nhỉ ?Vó ngựa thời gian vụt lướt qua
Qua rồi kỷ niệm thuở xuân xanhNhư thể song thưa gió lọt mànhĐã chẳng đi xa tìm gác tía
Sao đành quên lúc ở chòi tranhDẫu đem thân nọ vùi chăn ấmVẫn nhớ năm nào ngủ chiếu manhKhúc nhạc ly hương buồn bã thế ?Cho lòng xao động giữa đêm thanh
Thanh vắng từng đêm ở xứ ngườiBao giờ mới thấy ánh xuân tươiNhững năm luân lạc sầu khôn dứtMột thuở lưu đày hận khó vơiAi vẫn đợi chờ trên bến nướcTa đang phiêu bạt ở bên trờiGửi niềm tâm sự qua trang giấyNghe nỗi u hoài chợt réo sôi.
Để rồi tay sẽ phải rời tayNgười đi ấp ủ hờn non nướcKẻ ở chờ mong quạnh tháng ngàyMắt biếc thôi đừng vương ngấn lệChim hồng đâu thể bỏ đường bayHẹn khi đất mẹ tan xiềng xíchLy rượu đoàn viên lại rót đầy
TẤM ẢNH
Tấm ảnh ngày xưa đã ngả màuMà người trong ảnh biết về đâu ?Có đem thân gửi nơi trời lạ ?Hay để hồn vương giữa biển sâu ?Trót đã chia ly từ dạo ấyNào còn mơ hẹn đến mai sauĐêm nay tuyết đổ ngoài hiên lạnhLặng lẽ mình ta một bóng sầu
HẸN MỘT NGÀY VỀ
Ta ước mơ và em ước mơRồi xa biền biệt đến bao giờDẫu hương tình cũ còn sâu đậmMà bóng quê xưa vẫn mịt mờNhớ buổi ra đi sầu mắt lệMong ngày trở lại thắm duyên thơEm ơi, gắng đợi ngày mai ấyKhắp cả non sông rợp bóng cờ !
Đâu những ngày qua rạng chiến côngVà đâu khói súng đượm cay nồngXưa sao ngạo nghễ bao hào lũyNay lại tiêu điều một bến sôngĐất nước thanh bình thôi máu lửaDân tình thống khổ mắc xiềng gôngBao nhiêu kỷ niệm mùa tao loạnĐã khuất mờ theo dấu ngựa hồng
LƯU VONG HÀNH
Đất mẹ còn xa cách vạn trùngTa còn phiêu bạt – đã mười đôngMười đông – vật vã vì cơm áoLòng vẫn chưa nguôi, nhớ chẳng cùng !Ta nhớ một thời chinh chiến cũHọc làm tráng sĩ luyện đao cungBút nghiên xếp lại, yêu đời línhTheo gót người xưa sống vẫy vùngQuân đội trưởng thành trong khói lửaDựng cờ đại nghĩa, diệt thù chungTình dân đã quyện theo tình nướcThề quyết xông pha, vượt bão bùngBao địa danh ngời trang chiến sửĐã làm khiếp vía giặc tàn hungKontum, Quảng Trị, ...cùng An LộcPhất phới cờ bay rợp khí hùngRồi đến một ngày kia, súng gãyÔi, trời nghiêng ngửa, đất đang rungTướng quân tuẫn tiết ngoài biên ảiSĩ tốt điêu linh giữa khốn cùngMột lũ bất tài lo tháo chạyNhững vì sao bạc rụng như sungBao năm chễm chệ ngồi vơ vétBỏ nước ra đi chẳng thẹn thùngTa cũng như trăm nghìn chiến hữuNổi trôi cùng vận nước long đong
Sa cơ mắc bẫy vòng lao cảiRừng thẳm rào ngăn vó ngựa hồngÔi những ngựa hồng nay chiến bạiCơ trời chuyển hóa, có thành không! Đòn thù giáng xuống đâu thương tiếcOán hận triền miên mãi chất chồngLao động khổ sai, thêm đói rétMỗi ngày hai bữa bát ngô lưngThân phơi gió lộng đồi heo hútXác bỏ đìu hiu giữa mịt mùng Nhớ lại những ngày đi chiến đấuLòng hằng giữ vững chữ kiên trungDù cho đã ở trong tay giặcĐầu ngẩng lên cao, gối chẳng chùngĐất nước tuy còn, như đã mấtNgười người mang một nỗi đau chungHỡi ơi, hăm tám năm rồi nhỉ ?Mà vẫn không chung một chữ “đồng”Tự buổi lên đường, xa tổ quốc Làm người tị nạn, sống lưu vongNhững ai nếu vẫn còn tâm huyếtThấy cảnh nhiều khi cũng nản lòngChiến hữu một thời, nay cấu xéBạn tù quên hết thuở lao lungCai thầu chống Cộng nhân danh hãoChụp mũ cho nhau chẳng ngại ngùngMột lũ túi cơm, phường giá áoNhư bầy ngan ngỗng khoác lông côngHọc làm con rối lăng xăng múaĐã nát càng thêm nát cộng đồngBáo bổ dăm ba tờ lá cảiTập tành chữ nghĩa viết bung xungBôi tro trát trấu người thiên hạVẫn sống dằng dai mới lạ lùngVăn sĩ nửa mùa khoe múa bútPhơi bày dâm dật, cũng văn phong !Xênh xang áo gấm về quê mẹĐú đởn ăn chơi cốt thỏa lòngChính khứa trở cờ khoe ái quốcNgồi chờ đón gió giữa sa lôngNhìn quanh cũng một phường xôi thịtMiệng lưỡi còn đang bốc rượu nồngĐâu xót dân lành đang thống khổĐêm ngày rên xiết dưới xiềng gôngNhững cô ca sĩ về ăn TếtHát “Hậu Đình Hoa” chẳng ngượng ngùng
Ôi, biết bao điều, sao nói hếtNói càng thẹn mặt với non sôngGươm cùn, súng gãy từ bao thuởBút mực này đây trải mấy giòngMái tóc xanh xưa giờ đã bạcThù nhà, nợ nước trả nào xongChiều nay lặng lẽ nhìn mây phủĐất mẹ còn xa cách vạn trùng Philadelphia 12/2003