Top Banner
1644

Tàng Hoa Hải T1

May 09, 2023

Download

Documents

Welcome message from author
This document is posted to help you gain knowledge. Please leave a comment to let me know what you think about it! Share it to your friends and learn new things together.
Transcript
Page 1: Tàng Hoa Hải T1
Page 2: Tàng Hoa Hải T1
Page 3: Tàng Hoa Hải T1

Tàng Hoa Hải

Page 4: Tàng Hoa Hải T1
Page 5: Tàng Hoa Hải T1

Tên Ebook: Tàng HoaHải (Tập 1)

Tác Giả: Nam Phái TamThúc

Bộ sách: Đạo mộ bút kýtiền truyện

Thể Loại: Kinh dị, Trộmmộ, Ma quái, Văn học

phương Tây Dịch + Edit:

HangNguyen185, Thanh

Page 6: Tàng Hoa Hải T1

Phong Ngân Nguyệt, CầmSư

Beta: Thanh Phong NgânNguyệt, Cầm Sư, Lunarshy,

Lão Miêu Hóa Hồ Nguồn:thanhphongngannguyet.wordpress.com,

camsu169.wordpress.com Ebook: Đào Tiểu Vũ

eBook - http://www.dtv-ebook.com

Ebook được blog Đào Tiểu

Page 7: Tàng Hoa Hải T1

Vũ hoàn thành với mục đíchphi thương mại, nhằm chia sẻvới những bạn ở xa hoặckhông có điều kiện mua sách,khi sao lưu xin ghi rõ nguồn. Trong điều kiện có thể bạnhãy mua sách để ủng hộ nhàxuất bản và tác giả.

Mục lục: Giới thiệu: 4 Chương I: CĂN NGUYÊN..4

Page 8: Tàng Hoa Hải T1

Chương 2: QUÁI SỰ(thượng). 9 Chương 3: Quái Sự (hạ). 13 Chương 4: Quái sự thứ hai17 Chương 5: Sự khởi đầu củaluân hồi 20 Chương 6: Số kiếp lặp lại26 Chương 7: Tây Tạng duhọa*. 31

Page 9: Tàng Hoa Hải T1

Chương 8: Miếu Lạt Ma. 35 Chương 9: 39 Chương 10: Chuyện cũ củaMuộn Du Bình. 43 Chương 11: 49 Chương 12: 52 Chương 13: 56 Chương 14: 58 Chương 15: BỘ LẠCTHẦN BÍ TRONG NÚITUYẾT.. 62

Page 10: Tàng Hoa Hải T1

Chương 16: NGƯỜICANH GIỮ.. 66 Chương 17: THẦN HỒĐÓNG BĂNG.. 69 Chương 18: THIHƯƠNG*. 73 Chương 19: DIÊMVƯƠNG KỴ THI 77 Chương 20: TÁCH BIỆTVỚI VĂN MINH TÀ THẦN..81

Page 11: Tàng Hoa Hải T1

Chương 21: 86 Chương 22: 89 Chương 23: 96 Chương 24: Tình tiết kinhngười 101 Chương 25: 105 Chương 26: 111 Chương 27: 115 Chương 28. 118 Chương 29: 122

Page 12: Tàng Hoa Hải T1

Chương 30. 125 Chương 31: 130 Chương 33: 139 Chương 35: 145 Chương 37: 151 Chương 38. 155 Chương 39. 159 Chương 40. 163 Chương 41: Hoàng lươngnhất mộng. 167

Page 13: Tàng Hoa Hải T1

Chương 42: Trương HảiHạnh. 173 Chương 43: Muộn Du Bìnhtuổi mười ba. 177 Chương 44: Phóng dã. 182 Chương 45: Cổ mộ khácthường. 187 Chương 46: Quan tài lộnngược. 190 Chương 48: Chỗ có vấn đề.195

Page 14: Tàng Hoa Hải T1

Chương 48: Cơ quan kì lạ.201 Chương 49: Lâm tạp. 206 Chương 50: Ao bùn lầy.212 Chương 51: Phát hiện củabọn họ. 221 Chương 52: Bế tắc. 225 Chương 53: Tai nạn sau vụnổ. 229 Chương 54: Cấp tốc khởi

Page 15: Tàng Hoa Hải T1

hành. 234 Chương 55: Quay trở lại242 Chương 56: Miếu lạt ma.247 Chương 57: Tình hình lúctrước. 251 Chương 58: Thứ dưới chânnúi 257

Page 16: Tàng Hoa Hải T1

Giới thiệu:

Mặc Thoát ở Tây Tạng,trên đỉnh Tuyết Sơn Tất cả bắt đầu từ miếu LạtMa Đến từ Tuyết Sơn, Ngườitrẻ tuổi kia mang theo một bímật Ngô Tà sống yên ổn nămnăm, vì Kim Vạn Đường độtnhiên đến thăm mà bị cắt đứt.

Page 17: Tàng Hoa Hải T1

Kim Vạn Đường không ngờ lạibiết đồ án bọ cạp trên nguyệtthạch mang ra từ Trương giacổ lâu có liên quan đến MuộnDu Bình khi còn nhỏ. Vì truy tìm đầu mối, NgôTà đến Nepal, lại qua nhiềuquá trình mà tới Mặc Thoát,Tây Tạng. Ở Mặc Thoát, cácloại đầu mối liên quan đếnMuộn Du Bình xuất hiện dồndập! Sự việc càng lúc càngkhông thể vãn hồi, Ngô Tà lấy

Page 18: Tàng Hoa Hải T1

từ tay lạt ma ở Cát Lạp Tựquyển bút ký của Muộn DuBình, biết được nguyên nhânkết quả của việc Muộn DuBình đi vào tuyết sơn năm đó.Khiến cho Ngô Tà khiếp sợ là,hắn thấy được một chi tiếtkhác trong bút ký: “chung cựccủa thế giới”, mặt khác lại cómột cánh cửa thanh đồng nữa. Các thế lực tập trung ở CátLạp Tự, tất cả chỉ là trùng hợphay là có người cố ý sắp xếp?

Page 19: Tàng Hoa Hải T1

Đồ án bọ cạp thần bí kia cuốicùng là có ý nghĩa gì? “Chungcực của thế giới” rốt cuộc làcái gì? Vì sao Ngô Tà là người duynhất có thể cứu được ngườicủa Trương gia? NgườiTrương gia ở Hongkong có thểtin tưởng được không? Bọn họcó mưu đồ gây rối hay là đanghoàn thành sứ mệnh? Đây là một hành trình hoàntoàn mới, Ngô Tà cùng Bàn

Page 20: Tàng Hoa Hải T1

Tử đi theo bước chân MuộnDu Bình vào sâu trong núituyết, lúc này đây, Ngô Tà cóthể giải đáp tất cả bí ẩnkhông?

Page 21: Tàng Hoa Hải T1

Chương I: CĂN NGUYÊN

Trans + Edit: Cầm Sư Muốn bình tâm viết lại hếtthảy những chuyện này, quảthật chính là điều hết sức khókhăn. Mà tôi lúc này, phải cốý mà đè nén hết sức tâm tìnhcủa chính mình, mới có thểviết xuống đây những dòngđầu tiên. Rất nhiều chuyện, một khiđã xảy ra, con người ta thực

Page 22: Tàng Hoa Hải T1

sự không bao giờ muốn tựmình viết lại, bởi vì biết rõ,mặc dù quá trình nhữngchuyện này xảy ra rất nên đểngười khác có thể hiểu được,thế nhưng, ghi chép lại hếtthảy những điều này khiến talần nữa lại phải trải qua nhữngđau khổ, lo lắng, nghi ngờ khiấy, đôi khi ta thậm chí sẽ phảitrở lại tình cảnh của chính lúcấy. Đó thật ra thì chả phải mộttrải nghiệm hay ho gì cho lắm.

Page 23: Tàng Hoa Hải T1

Lúc này, hẳn ta sẽ nghĩ đếnsố mệnh, bởi vì đối với tôi mànói, nếu như tôi sinh ra ở mộtgia đình bình thường, như vậy,cho dù bản thân có bao nhiêukhao khát trải qua những điềunày, thì đều là chẳng có lấymột chút cơ may. Nhưng mà,tôi lại sinh ra trong một giađình hết sức đặc biệt. Cộinguồn của cái sự đặc biệt này,chính là ở chỗ ông nội của tôi.Nghề nghiệp của ông chính là

Page 24: Tàng Hoa Hải T1

hết sức đặc thù, à đấy là nếunhư nó có thể được coi là mộtloại nghề nghiệp. Theo ngôn ngữ hiện đại, thìchính ra mà nói, ông nội tôichính là một kẻ trộm mộ. Những năm năm mươi củathế kỷ 20, ở khu vực TrườngSa, ông nội tôi đúng là cực kỳnổi danh trong giới trộm mộ,hay cũng chính là “thổ phu tử”theo cách gọi của dân bản xứ.Gia đình chúng tôi, sở dĩ đối

Page 25: Tàng Hoa Hải T1

với giai đoạn này cực kỳ hiểurõ, cũng bởi vì sau khi nướccộng hòa nhân dân Trung Hoamới thành lập, có một khoảngthời gian ông nội tôi là một đốitượng trọng điểm bị công anphát lệnh truy nã, gần nhưphải đến những năm 60, lệnhtruy nã mới bị bãi bỏ. Những chuyện của ông nộitôi năm đó, trong nhà chúngtôi cũng không biết rõ chi tiết,những gì tôi biết, đại bộ phận

Page 26: Tàng Hoa Hải T1

là nghe cha mẹ tình cờ nhắcđến hoặc là nghe lén được quanhững cuộc nói chuyện củaông nội và mấy người chú củatôi. Ngoại trừ một ít ấy ra,trong gia tộc, quá trình ông nộitôi trải qua cái nghề trộm mộnày, ông hầu như đều khôngcó nói qua. Lúc đó, tôi liềnhiểu rằng, ông nội tôi tronglòng nhất định còn cất giấu rấtnhiều bí mật. Bởi lẽ, sự tìnhchuyện trộm cổ mộ năm đó

Page 27: Tàng Hoa Hải T1

cũng đã qua quá lâu rồi, bímật bị giấu kín ấy lại xuấthiện, qua nửa thế kỷ sau đó,cũng nhất định sẽ biến thànhtrò cười, đây chính là quy luậtcủa thời gian. Nhưng mà ông nội tôi, mãicho đến khi qua đời, đối vớiviệc này vẫn còn giữ kín nhưbưng, không hề muốn đả độngtới, đây là điều rất là khôngbình thường. Như người ta vẫnthường nói, giải mã một bí

Page 28: Tàng Hoa Hải T1

mật, cũng như thuốc nhuộmdần nhạt màu, theo thời giantừng chuyện từng chuyện sẽ lộrõ như ban ngày. Cho dù ôngnội tôi, trong lòng còn cónhiều chấp niệm hơn nữa,chuyện năm đó, cũng dần dẫnmà nhạt mờ đi. Nhưng mà,ông nội tôi một chút cũngkhông có. Năm đó, trong quá trìnhông trộm mộ, nhất định đãphát sinh chuyện gì đó cực kỳ

Page 29: Tàng Hoa Hải T1

đặc biệt, chuyện này, tầmquan trọng của nó, thậm chíkhông bị phai mờ theo thờigian. Mà khiến cho tôi càng themphần tin tưởng vào phán đoáncủa mình, chính là, ông nội tôicó một di chúc đặc biệt kỳquái. Sự qua đời của ông nội tôilại cực kỳ bình thường, giốngnhư là đã biết mình sẽ chếtvậy. Thời điểm ông qua đời,

Page 30: Tàng Hoa Hải T1

không có dù chỉ một chút sợhãi, dùng hết tất cả khí lực cònlại của mình, trước hết giaophó việc hậu sự. Câu nói củaông, trong trí nhớ của tôi vẫnnhư còn mới xảy ra, ông nói : “Thật không ngờ, cuối cùngta thực sự có thể chết” Những lời này, những ngườikhác không hề chú ý, chỉ cảmthấy lão nhân gia dù gì cũngđã lớn tuổi, trước khi chết tinhthần có chút mơ hồ, nên dùng

Page 31: Tàng Hoa Hải T1

từ ngữ có chút rối loạn, thấtthường. Cha tôi liền thở dài, ôngkhông biết có hiểu gì không,chỉ nói: “Chúng con đều ở đây mà,con, chú Hai, chú Ba đều ởđây mà, cháu nội cha cũng ởđây nữa” “Ta muốn dặn dò một chút” Từ những lời ông nội tôinói, có thể thấy rằng, suy nghĩcủa ông nội tôi lúc đó không

Page 32: Tàng Hoa Hải T1

hề mơ hồ chút nào, mà lại rấtrõ ràng. “Những vật ta lưu lại,không thể nói là nhiều, thếnhưng, có vài vật trong đó, đốivới ta thực sự rất giá trị, baanh em con cứ tự mình phânchia đi, hài tử của người khác,ta không dám nói, nhưng vớiba anh em con, ta thực rất yênlòng” Cha tôi liền gật đầu, ông nộilại tiếp tục:

Page 33: Tàng Hoa Hải T1

“Sau khi ta chết, trong vònghai canh giờ nhất định phảihỏa táng” Quả thực lúc này đối vớiyêu cầu như vậy là hết sức kỳquái, nhưng lại không thể cứthế trái ý lão nhân gia lúc này,thế nên cha tôi lại lần nữa gậtđầu. “Trong lúc hỏa táng, cáccon nhất định phải đảm bảo antoàn, phạm vi lò hỏa tángtrong vòng ba mươi thước,

Page 34: Tàng Hoa Hải T1

nhất định không được phép cóngười, tuyệt đối không đượcnhìn vào cảnh tượng bên tronglò hỏa táng” Ông nội lại tiếptục nói. Điều kiện này của ông, mọingười đều đáp ứng, thế nhưngđối với những lời này của ôngnội, mọi người trong nhà đềucảm thấy hết sức nghi hoặc.Chúng tôi vẫn chỉ an tĩnh chờ,chờ ông giải thích một chút,có lẽ ông sẽ nói tiếp. Nhưng

Page 35: Tàng Hoa Hải T1

mà, sau khi ông tôi nói xong,liền không nói thêm gì nữa,ánh mắt cũng không hề nhắmlại, chỉ là nhìn chúng tôi. Đêm đó, ông nội tôi quađời. Cha tôi đích thị là một đạihiếu tử, dựa theo những gì ôngnội yêu cầu, đem hết thảy mọiviệc ông giao phó hoàn tất.Việc tới nhà tang lễ cũng thậtsự không thể gấp gáp, đã bỏ rarất nhiều công sức và tiền bạcmới có thể tìm được một đội.

Page 36: Tàng Hoa Hải T1

Bởi vì là hỉ tang*, cho nên tâmtình của mọi người cũngkhông quá sức bi ai, đau khổ.Chỉ là trong lúc hỏa táng, thậtsự người nhà chúng tôi đều bịcha tôi và hai chú ngăn ở bênngoài, đến lúc tro cốt hóaxong mới cho mọi người đivào. Đó chính là lý do vì sao,mà sở dĩ tất cả mọi người đềucảm thấy đặc biệt kỳ quái,nhưng mà, đối với nguyênnhân của những yêu cầu kỳ

Page 37: Tàng Hoa Hải T1

quặc của ông nội, tất thảy mọingười đều không hiểu lý do vìsao. Chuyện này, bởi vì lúc ấykhông quá hệ trọng, nên tôicũng không cặn kẽ truy tìmnguyên nhân, lâu dần cũngliền quên mất. Bây giờ lạimuốn nhắc lại những chuyệnnày, kỳ thực khi những chuyệnnày phát sinh, những dấu vếtkhi đó đã rõ ràng hiện ra khắpnơi. Không ở nhà một thời

Page 38: Tàng Hoa Hải T1

gian, những chuyện trong nhàquả thực cái gì cũng khôngbiết, nhưng vừa về đến nhà,một chút hồi tưởng, liền pháthiện khắp nơi đều là chu ti mãtích*. Sau khi ông nội qua đời,cha tôi được chia một ít tàisản, có thể nói là phần sảnnghiệp khá trong sạch. Cha tôicả đời làm công tác địa chất,đối với đồ cổ, ông thực làkhông hiểu, cho nên với phần

Page 39: Tàng Hoa Hải T1

sản nghiệp đó có thể nói là bịbỏ hoang. Sau này, khi tôi tốtnghiệp đại học rồi mà lạichẳng có chuyện gì làm, nênliền giao cho tôi quản lý. Cửahàng hoang phế thật cũng mộtphần do cha tôi ít có quan tâmtới. Tôi lúc ấy tuổi trẻ khí thếbừng bừng, sau khi tiếp nhậncửa hàng, tôi quyết định phảilàm một cuộc hảo hảo cảicách, làm sống lại khí thếcường ngạo, mạnh mẽ một

Page 40: Tàng Hoa Hải T1

thời. Tôi liền tìm hướng làmăn, khi mới bắt đầu thực hiệnkế hoạch, tìm kiếm khắp nơithu mua đồ tốt, kết quả là liêntục tay trắng quay về, cuốicùng vẫn là phải đem cửa hàngcùng toàn bộ vốn liếng đi gửingân hàng. Khi đó tôi bí quáhóa liều, liền theo một ngườihọ hàng đi đổ đấu. Về chuyệncửa hàng thiếu thốn tiền bạc,tôi cũng không có nói qua chocha mẹ biết, cũng may một

Page 41: Tàng Hoa Hải T1

nửa mặt tiền của cửa hàng làcủa nhà tôi nên mỗi tháng chỉcần trả tiền thuê cùng phí điệnnước là được. Trước đây, tôimuốn đem một nửa của hàngbỏ đi (sau cùng vẫn là bỏ đi),về sau khi ngẫm lại một chút,thời ông nội tôi cửa hàng đãnhư vậy, đến lượt cha tôi tuycửa hàng không được mở rộngra nhưng chí ít là vẫn cònnguyên vẹn, vậy mà giờ cửahàng trong tay tôi lại mất đi

Page 42: Tàng Hoa Hải T1

một nửa, thì nhất định cha tôisẽ không tha cho tôi. Vì thế mà sau đó tôi chỉ cóthể cố gắng cầm cự, duy trìcửa hàng. Nhưng kỳ thật việcấy chính là cực kỳ cực nhọc.Cái nghề buôn đồ cổ, mộtchuyến đi liền một đêm giàucó, những cũng một đêmkhuynh gia bại sản chính làchuyện tình thường. Thếnhưng trong cái nghề này, nhấtđịnh phải có chút vốn liếng,

Page 43: Tàng Hoa Hải T1

bằng không chuyến đi nàychính là uổng phí, chẳng bằngđi bán trứng luộc nước trà*cho rồi. Mà cũng dựa vàodanh tiếng lúc đó của ông tôi,mỗi tháng không nhiều thì ítđều có người vì tiếng tăm màtới tìm. Mà theo tôi đánh giá,thì chính là vì tiếng tăm ấy màít nhiều có thu hoạch. Sau nàykhi tôi kế nghiệp, thì có ngườitên Kim Vạn Đường tìm tới. Kim Vạn Đường lúc đó tìm

Page 44: Tàng Hoa Hải T1

tới là vì ông nội tôi, khi đếntiệm của tôi, hắn có mang theomột một cuốn sách lụa Chiếnquốc, mong được ông nội tôigiúp giám định. Tôi đối vớichuyện ông nội, cùng anh traiông và cha ông, vài thập niêntrước đổ một đấu huyết thicũng có chút hiểu biết. Màcũng chính là vì cuốn sách lụaChiến quốc này, mà cha củaông cùng anh trai ông đều phảibỏ mạng. Vì thế mà tôi đối với

Page 45: Tàng Hoa Hải T1

vật này, chính là vẫn có chútkiêng kỵ, thế nhưng việc làmăn u ám của cửa hàng, khiếntôi đối với việc giúp tên kiaphân trần giải thích này nọcuốn sách lụa ấy, sinh ra chúttà niệm, tôi đem chụp lại mộtbản, định làm một cái đồ dởmbán lấy tiền, nhưng chuyệnngoài ý muốn lại phát sinh.Chính là phát hiện, phần nàycủa cuốn sách lụa Chiến quốc,chính là địa đồ của một tòa cổ

Page 46: Tàng Hoa Hải T1

mộ. Cũng chẳng biết là có sẵndòng máu “đổ đấu” di truyền,hay là vì túng quá mà điên rồi,quỷ thần xui khiến thế nào, tôiquyết định tham gia chuyếntrộm mộ lần đó. Chính trongchuyến đổ đấu này, tôi đã gặpTrương Khởi Linh. Sau đó lần lượt nhữngchuyện khó khăn, phức tạpliên tiếp xảy ra, nhưng theothói quen ghi chép, tôi đã đem

Page 47: Tàng Hoa Hải T1

viết lại. Chắc là tôi cũng đãphải viết đến vạn chữ. Tôi vàTrương Khởi Linh cũng có thểcoi là bạn bè (thật ra cũngkhông hẳn là bạn bè, kỳ thựcnghĩ về chuyện này, trong lòngtôi cũng có chút buồn). Dầndần tôi chính là nhận ra rằng,tên Trương Khởi Linh nàycũng giống như ông nội tôi,dường như trên lưng phải gánhvác trọng trách nặng nề vớimột bí mật nào đó mà không

Page 48: Tàng Hoa Hải T1

thể nói cho ai biết. Hơn nữa,tôi cũng phát hiện, những bímật mà Trương Khởi Linhphải gánh vác chính là có liênhệ mật thiết với những bí mậtcủa ông nội tôi. Sau đó, tôi là bất đắc dĩ bắtđầu điều tra hắn. Rất nhanhsau đó, tôi là kinh hoàng pháthiện ra, Trương Khởi Linhcùng với ông nội tôi chính làcùng một thế hệ. Mà hắnchính là với gia đình tôi, với

Page 49: Tàng Hoa Hải T1

một số việc của ông và chú Balà có liên quan đến nhau, bởivì người này nhất định đã từngxuất hiện qua. Gia tộc hắn và nhà chúngtôi ba đời đều có người cùngsinh ra. Nhưng điều đáng sợnhất chính là, gia gia tôi đãqua đời nhiều năm như vậy,mà hắn lại vẫn còn ở cùng độtuổi với tôi mà sinh sống bìnhthường. Tuy rằng đối với người mà

Page 50: Tàng Hoa Hải T1

nói, tôi tin tưởng hắn đối vớitôi không hề có ác ý, thếnhưng, người này rốt cuộc làai? Mục đích của hắn là gì?Rốt cuộc là Ngô gia chúng tôimuốn điều tra bí mật của hắn,hay là hắn vẫn luôn theo dõiNgô gia? Điều này chính làkhông ai biết. Người này với ông nội tôiđều như nhau, đều mang theomình một bí mật lớn, liệuchúng có cùng là một bí mật

Page 51: Tàng Hoa Hải T1

hay là không? Tôi càng không biết Nhưng việc ông nội tôi vìsao lại lưu lại di chúc kỳ quáinhư vậy, tôi chính là giữanhững việc này, dần dần cũngđã tìm được đáp án. Sau đó,tất cả những điều đáng kinhngạc, những âm mưu khủngkhiếp từ thời của ông tôi, dầndần đều được làm cho sáng tỏ. Câu chuyện đó cũng đã quarồi, phần cuối câu chuyện,

Page 52: Tàng Hoa Hải T1

Trương Khởi Linh lần nữa lạibiến mất mang theo tất cả bímật, không chút tung tích. Tôivốn đã cho rằng mình cái gìcũng đều biết, nhưng đến đâylại phát hiện, kỳ thực về hắn,tôi vẫn như cũ, là chả biết gì. Tôi thực là không biết cóđúng hay không, lúc tôi cònnhỏ, người này không nhữngđã từng xuất hiện qua, mà cònxuất hiện với chính gương mặttrẻ tuổi kia. Nhưng tôi chắc

Page 53: Tàng Hoa Hải T1

chắn rằng, dù hắn có mangtheo trên mình bí mật độngtrời gì, bất kể đối với gia tộctôi nó có liên quan như thếnào, thì trước khi sinh mệnhcủa tôi chấm dứt, nhất địnhphải kết thúc chuyện này. Tôi thực sự hy vọng có thểgặp lại hắn lần nữa, lý giải bímật của hắn. ———————————————————————————————- Hỉ tang: ý chỉ không phảitang người chết trẻ.

Page 54: Tàng Hoa Hải T1

Chu ti mã tích: Dấu vết Trứng luộc nước trà

Page 56: Tàng Hoa Hải T1

Chương 2: QUÁI SỰ(thượng)

Translator: Cầm Sư Trước tiên, tôi muốn kể vềsự kiện quái dị này Mã Bá trấn là giao giới giữaGiang Tô và An Huy, thuộc vềHoài An. Tại Mã Bá trấn, cómột địa phương gọi là Mã Am,mà chính nơi này, ở trước thờitân Trung Hoa thành lập, ởđây đã từng phát sinh một sự

Page 57: Tàng Hoa Hải T1

kiện kỳ lạ. Mã Bá trấn ở thời TầnThủy Hoàng thuộc về ĐôngDương quận*, là nơi tập trungmột số lượng lớn cổ mộ thờiTần Hán. Từ xưa tới nay, nơinày không ngừng xuất hiện vôsố kẻ trộm mộ, chính vì thếmà dân bản xứ ở đây đối vớinhững kẻ trộm mộ là hết sứcquen thuộc và cực kỳ đềphòng. Thời ấy, tại Mã Am chỉcó duy nhất một thổ hào*, tên

Page 58: Tàng Hoa Hải T1

là Mã Bình Xuyên, tại vùngnày danh tiếng lẫy lừng, nắmtrong tay mối buôn bán thuốcphiện của cả một vùng. Gia thếMã gia ở đây cũng đã có tiếngmấy đời, phần mộ tổ tiên thìvô cùng tốt. Thời kỳ ấy, chiếntranh loạn lạc liên tiếp xảy ra,Mã Bình Xuyên lại ở nơi nàythu dưỡng đào binh, cung cấpsúng ống, biến Mã Am thànhmột địa phương có lực lượngvũ trang vô cùng kiên cố.

Page 59: Tàng Hoa Hải T1

Mà phía sau thôn Mã Am,có một khu mộ lớn, nơi đóchính là phần mộ tổ tiên củagia tộc Mã Gia. Mà để đềphòng trộm mộ tặc, nơi nàychính là được phái rất nhiềungười tới canh gác. Năm đó chính nơi này, tạikhu mộ của Mã gia, đã xảy ramột quái sự. Trong một đêm, phía sauthôn, mấy trăm mẫu ruộngđất, lấy khu mộ làm trung tâm,

Page 60: Tàng Hoa Hải T1

hoa màu tất cả đều héo rũ màchết. Điều này đã gây ra một sựhoảng loạn lớn ở đây. MãBình Xuyên cho rằng, phầnmộ tổ tiên của Mã gia phongthủy đã xảy ra vấn đề, liềnmời một số thầy phong thủynổi danh trong vùng đến xem,cố gắng tìm biện pháp hóagiải, nhưng là cuối cùng vẫnkhông thể tìm ra nguyên nhân. Trong một khoảng thời gian

Page 61: Tàng Hoa Hải T1

ngắn, phía sau thôn đã trởthành một khoảng đất tanhoang khói lửa bốn phía, giốnghệt như khói lửa chiến tranh.Người Mã gia là tự tìm thầyphong thủy, tìm cách khai mộ,di chuyển mộ phần. Mã gianội tộc chuyển trước, sau đólà ngoại tộc. Đầu tiên là khởi quan nộitộc, Mã Bình Xuyên đích thânđứng ra chủ trì hết sức phôtrương, cử mấy hàng binh nã

Page 62: Tàng Hoa Hải T1

đạn lên trời khai quan. Ngườicủa Mã gia đích thân tự mìnhkhai mở mồ mả tổ tiên, thếnhưng đã đào sau hơn mườithước vẫn không thấy đượcquan tài. Phần mộ tổ tiên chính làhoàn toàn biến mất. Mã Bình Xuyên giận giữ, ralệnh nội trong ngày hôm đóphải khai quan toàn bộ phầnmộ tổ tiên. Dưới lớp cát bụibay mời mịt, họ giật mình phát

Page 63: Tàng Hoa Hải T1

hiện ra, gia tộc mình mấy trămnăm nay chính là ra sức tế báimột khu mộ địa mà tất cả cácphần mộ bên dưới đều khônghề có quan tài. Mã Bình Xuyên khôngkiềm chế được tức giận, liềnra tay bắn chết mấy ngườibinh cai trông nom mộ địa.Rồi hạ lệnh đào lên toàn bộkhu nghĩa địa, nhìn xem quantài bên dưới còn ở đó haykhông. Hắn nhất định phải

Page 64: Tàng Hoa Hải T1

điều tra cho rõ rốt cuộc là đãcó chuyện gì xảy ra? Thậtchẳng lẽ có trộm mộ tặc đemphần mộ tổ tiên nhà bọn họ didời đi mất? Vậy thì nhiều nămtrông coi, canh giữ như vậy háchẳng là vô nghĩa sao? Sau khi xem xét kỹ mộtphen, Mã Bình Xuyên liềnphát hiện ra rằng, tất cả nhữngphần mộ tổ tiên mà bên dướikhông có quan tài, nơi đó hoamàu cây cối toàn bộ đều chết

Page 65: Tàng Hoa Hải T1

khô chết héo. Chuyện này cơ hồ đã trởthành tâm bệnh của Mã BìnhXuyên. Những thầy phongthủy trong vùng biết đến loạichuyện này đều hiểu rõ nếu cómột ngày tham gia vào chuyệnnày rất có thể sẽ mất mạng, vìthế mà đều nhao nhao tìmđường chạy trốn,; cũng cókhông ít những thầy phongthủy ở nơi khác lại cảm thấyloại chuyện này rất có thể là

Page 66: Tàng Hoa Hải T1

cơ hội lớn, mà chạy đến mạohiểm. Kéo dài cứ thế phải đếngần một tháng, mãi cho đếnkhi khiến cho Mã Bình Xuyênthật tâm phiền ý loạn, bị lừaqua dối lại đến độ phát phiền,liền hạ lệnh đóng cửa từ chốitiếp khách, hễ thấy có thầyphong thủy tìm tới thì liềnđánh, tống ra khỏi cửa. Từ chối tiếp khách tới ngàythứ ba, Mã Bình Xuyên lúcđang ở trong sân tập Thái cực

Page 67: Tàng Hoa Hải T1

quyền, bỗng nhiên nhìn thấymột đứa bé đang ngồi trên máihiên nhà mình. Tiểu hài tử này, vẻ mặtđiềm tĩnh,trên người mặctrường sam màu xanh bằng vảibố, bộ dáng cũng chỉ mườimấy tuổi, đang núp ở một góctrên mái hiên. Nó chỉ nhìn MãBình Xuyên, cũng không nóigì. Hắn lại càng hoảng sợ, lậptức gọi cảnh vệ tới, còn tưởng

Page 68: Tàng Hoa Hải T1

rằng đó là hồ ly hay cái gì đókhông sạch sẽ. Mấy ngày nay,đối với loại chuyện này hắnthập phần nhạy cảm. Kỳ thực,hắn nghĩ như vậy cũng là có lýdo, bởi vì nhà hắn canh phòngnghiêm ngặt, ngày thườngđừng nói hạng tiểu sâu dânmọt nước, coi như có là mèohoang cũng đều không thể vàođược. Vậy mà một đứa bé, nónhư thế nào mà lại đi được vàosâu tận nội viện, thủ vệ canh

Page 69: Tàng Hoa Hải T1

phòng rốt cuộc là làm ăn cái gìkhông biết? Thế nên một đứa bé mườimấy tuổi xuất hiện ở nơi này,chỉ có thể là tà vật a. Thế nhưng, chính hắn khinhìn đứa trẻ này, lại phát hiệnthật ra là một người sống,không chỉ có hô hấp, màngười cũng là rõ mồn một thậtlà đang ngồi chồm hỗm trênmái hiên. “Tiểu tử thối, ngươi từ đâu

Page 70: Tàng Hoa Hải T1

mà vào?” Mã Bình Xuyên thuở nhỏrất thích trẻ con, sau khi thấyrõ ràng thì liền tò mò, muốncảnh vệ lên bắt đứa trẻ xuống,liền ngẩng đầu lên hỏi đứa trẻ. Tiểu hài tử không nói lờinào, chỉ là đưa tay chỉ về mộtcái phương hướng, Mã BìnhXuyên lúc đó ngay lập tức ýthức được, tiểu hài tử này đíchthị là đang chỉ về hướng phầnmộ tổ tiên của nhà hắn.

Page 71: Tàng Hoa Hải T1

“Ngươi có biết hay khôngđây là nhà của ai? Ngươi làmsao mà lại dám tùy tiện xôngtới?” Mã Bình Xuyên càng để ýtiểu tử này, càng cảm thấydáng dấp của tiểu quỷ này rấtsạch sẽ, thì không khỏi vuimừng. Tiểu hài tử lúc này mới nói“Ta biết quan tài nhà cácngươi đang ở đâu” Mã Bình Xuyên chau mày

Page 72: Tàng Hoa Hải T1

một cái, hắn thực rất phiền khinghe nhắc tới đề tài này. Nhìntiểu hài tử, trong lòng liềnbuồn bực không biết cái tìnhhuống này là thế nào. Nếu nhưlà một thầy phong thủy nóinhững lời như vậy, thập phầnlà muốn gạt tiền, đằng này lạilà một đứa con nít mười mấytuổi nói cái sự việc này, thật làlàm cho người ta cảm thấyphát hoảng. Giữ thế lực cả một phương,

Page 73: Tàng Hoa Hải T1

Mã Bình Xuyên đương nhiênsẽ không dễ dàng bị loại sựviệc này hù dọa, quát lên: “Tiểu tử, lời này là ai dạyngươi? Mấy lão đầu kia kéonhau đến lừa gạt tiền của ta,tiểu quỷ ngươi cũng dám lắmmiệng cơ à?” Tiểu hài tử này tuyệt nhiênlại không sợ hắn, chỉ nhànnhạt nói: “Ta tới đây, nếu mà vì tiềnthì ta đã tùy ý mà lấy đi. Ta

Page 74: Tàng Hoa Hải T1

chỉ là tới đây để nói cho ôngbiết, ta biết quan tài của phầnmộ tổ tiên nhà ông đã đi đếnnơi nào” Mã Bình Xuyên nghĩ cũngphải, đã đến được tận nội viện,phòng thu chi lại ở bên cạnh,nếu là đến lấy tiền tiểu quỷnày là có thừa khả năng tớithẳng mà lấy đi. Tiểu quỷ nàyđã có thể đi tới nơi này, tất cóthể rời đi mà thần không biếtquỷ không hay.

Page 75: Tàng Hoa Hải T1

Kinh nghiệm của hắn chohắn biết, đứa trẻ này nhất địnhkhông đơn giản, liền kiềm chếgiọng điệu của mình mà hỏi: “Vậy ngươi nói, quan tàidưới phần mộ tổ tiên của Mãgia ta rốt cuộc là đã đi đến địaphương nào?” Tiểu hài tử nói “Ta cứ thế nói ra, như vậyông khẳng định là không tin,nếu không ngại , vậy hãy đi tớimộ địa cùng ta một chuyến”

Page 76: Tàng Hoa Hải T1

Mã Bình Xuyên nhìnthoáng qua cảnh vệ, vừa liếcnhìn tiểu hài tử. Mà tiểu quỷnày cứ như vậy, nhàn nhạtnhìn hắn, làm cho hắn nghĩđây cứ như là một loại khiêukhích khó chịu. Đây không phải là một loạitrao đổi ngang hàng, Mã BìnhXuyên nghĩ, tên tiểu quỷ nàynhất định nghĩ là mình hoàntoàn không phải người đángsợ, nên mới có thể dùng loại

Page 77: Tàng Hoa Hải T1

ánh mắt như vậy mà nhìn hắn,hơn nữa bên cạnh là cảnh vệphòng thủ, hắn khẽ cân nhắc,ở nơi này mười dặm báthương, có cái gì gió thổi cỏlay, hắn khẳng định là ngườiđầu tiên được biết. Hắn sợ cáigì chứ, chẳng lẽ lại có người ởmồ lý định ám toán hắn? Gió to sóng lớn, có cái gìmà hắn chưa thấy qua, nếu làcó kẻ muốn ám toán hắn, vừalúc, cũng là để binh luyện dưới

Page 78: Tàng Hoa Hải T1

tay hắn được rèn luyện mộtchút. Mà ở chỗ này nếu nhưkhiếp vía một chút, mà bị cảnhvệ nhìn thấy, thật đúng có chútmất mặt. Mã Bình Xuyên liền nhìntiểu hài tử mà nói: “Được, cứ quyết định nhưvậy đi, ngươi xuống đi. Cưỡingựa sao?” Tiểu hài tử không nói lờinào, trực tiếp từ trên mái hiên

Page 79: Tàng Hoa Hải T1

xoay người trở mình nhảyxuống, động tác mềm mại,uyển chuyển nhẹ nhàng giốnghệt như con báo. Sau khi đứngvững cũng không nói gì, chẳngqua chỉ là gật đầu. Mã Bình Xuyên tập hợpmột nhóm cảnh vệ, lên ngựamang theo tiểu hài tử, phi mộtmạch về hướng khu vực giápmộ địa. Đến nơi, tiểu hài tửchỉ về bốn phía đất đai khôhéo, nhìn Mã Bình Xuyên mà

Page 80: Tàng Hoa Hải T1

nói rằng : ” Ông xem, cả vùng đất nàyđều đã chết khô” “Người mù cũng thấyđược.” Mã Bình Xuyên nói, “Tiểu quỷ, ngươi tốt nhấtđừng có mà giỡn ta, bằngkhông lão tử ta chính là ngaytại chỗ này bắn chết ngươi.Nói mau, quan tài đã đi đâuvậy?” “Ông xem, vùng đất khôhéo này nhìn giống cái gì?”

Page 81: Tàng Hoa Hải T1

Tiểu hài tử nói Mã Bình Xuyên lại nhìnbốn phía đồn điền khô héo,nhưng thật là không có nghĩtới là nhìn hình dáng nó giốngcái gì. Nhưng là khi này, bọnhắn đứng ở nơi địa thế khôngcao, căn bản là thấy không rõlắm. vì vậy, Mã Bình Xuyênhướng tới một cảnh vệ, nháymắt ra dấu, cảnh vệ này liềntrở mình đến gần một cây đạithụ, vài cái liền trèo lên đến

Page 82: Tàng Hoa Hải T1

ngọn cây, tứ diện nhìn ra xa,rồi hô xuống: “Ông chủ, hình như là mộtcon hạt tử (con bò cạp)!” Mã Bình Xuyên nhíu mày,lòng nghĩ thật không thể nào,cũng không cố giữ gìn hìnhtượng, liền lao tới dưới tàngcây, cứng rắn cắn răng treolên. Đi tới tán cây nhìn xuốngdưới, ngực không khỏi nhóilên một chút. Quả nhiên,đường viền của vùng đất ruộng

Page 83: Tàng Hoa Hải T1

đồng héo rũ này tựa như mộtcon bò cạp to lớn đang giươngnanh múa vuốt vậy. Hắn hướng xuống dưới,quay về phía tiểu quỷ kia rốnglớn: “Đây là đang có chuyện gì? —————————————————————————————————- Quận: Một tên riêng để gọikhu đất đã chia giới hạn. Nhưnước ta ngày xưa chia làm 12quận.

Page 84: Tàng Hoa Hải T1

Thổ hào: Cường hào, kẻgiàu có nhiều đất đai nhấttrong vùng

Page 85: Tàng Hoa Hải T1

Chương 3: Quái Sự (hạ)

Trans + Edit: Cầm Sư Hình dạng của thứ này hếtsức tinh tế, tuyệt đối khôngphải là tự nhiên mà hìnhthành. Nhưng mà, nếu là aiđó, để làm ra loại chuyện nhưvậy, hơn nữa còn chỉ trongmột đêm, làm cho hoa màucây cối héo rũ tàn lụi thành cáihình dáng như thế này, điềunày có thể sao?

Page 86: Tàng Hoa Hải T1

“Tại mảnh đất này, sâudưới lòng đất, có chôn một cựvật lớn” Tiểu hài tử đó nói,“Ông thấy không, đó chính làcái bóng của nó ở trên mặtđất” Mã Bình Xuyên từ trên câyđi xuống, lại trèo lên ngựa, sắcmặt hết sức khó coi. Thứ nhất,hắn là có điểm hối hận mìnhtại sao lại sơ sót nhưa vậy,không hề phát hiện ra cái hìnhdạng huyền bí này. Thứ hai,

Page 87: Tàng Hoa Hải T1

những gì tiểu quỷ này nói vẫnlà làm hắn cảm thấy có chúthoài nghi. Là có ý gì chứ? Chôn mộtcự vật to lớn sâu trong lòngđất, mà cái bóng của nó lại làmột con bò cạp. “Cái bóng”ấy vì sao lại làm cho hoa màucây cối chết khô chết héochứ? Vậy cái vật to lớn sâutrong lòng đất ấy rốt cuộc làvật gì? Chẳng lẽ lại là một conyêu quái bọ cạp khổng lồ?

Page 88: Tàng Hoa Hải T1

Điều này làm sao có thểchứ? Nhưng nếu quả thật cómột con bọ cạp lớn như vậy ởtrong lòng đất, thì chính làngoại trừ chạy trốn ra chứcũng không thể làm gì khácnữa. Tiểu hài tử thúc ngựa đi vềphía trước, theo đường hướngvề phía chân núi mà đi, nói vớiMã Bình Xuyên: “Mộ địa nhà các ngườichính là xây ở phía trên một

Page 89: Tàng Hoa Hải T1

tòa cổ mộ. Phạm vi mà cây cốichết héo ông nhìn thấy, haycũng chính là quy mô địa cungcủa tòa cổ mộ kia. Cổ mộ nàyđại khái ở sâu khoảng hơn bốnmươi thước trong lòng đất, địacung lại được xây thành hìnhdáng một con bọ cạp hết sứcquỷ dị, không rõ là có dụng ýgì”. Tiểu hài tử liền dừng mộtchút rồi lại nói, “Nơi này sở dĩ hoa màu đột

Page 90: Tàng Hoa Hải T1

nhiên chết khô chết héo là bởivì ở thời điểm xây dựng cổmộ, bên trong có thiết đặt mộtloại cơ quan, mà gần đây hẳnlà đã có trộm mộ tặc tiến vàotòa cổ mộ này, kích hoạt cơquan, làm cho một lượng lớnđộc khí bên trong bốc hơi lên,trong một đêm liền làm tấtthảy các loại hoa màu bên trênđều bị độc chết.” “Tiểu quỷ, ngươi thế nào lạibiết những chuyện này?” Mã

Page 91: Tàng Hoa Hải T1

Bình Xuyên nói, “Chẳng lẽ mắt ngươi lại cóthể nhìn xuyên qua lòng đất?” Tiểu hài tử này chỉ nhìn hắnmột cái, lạnh nhạt nói: “Bởi vì ta chính là cái kẻtrộm mộ kia” Mã Bình Xuyên nhíu mày,lập từng dừng ngựa, thủ hạcủa hắn cũng đều dừng theo,bốn phía kỵ mã xung quanhđứa trẻ đó cũng ngừng lại.Tiểu hài tử đó thì chỉ quay đầu

Page 92: Tàng Hoa Hải T1

nhìn về phía Mã Bình Xuyên,Mã Bình Xuyên liền hỏi: “Ngươi nói cái gì? Tiểuquỷ, ngươi có biết ngươi nóilung tung thì hậu quả sẽ là gìkhông? Đây chính là phần mộtổ tiên của Mã gia ta, ngươithế nào lại nói cho ta biết,ngươi khai quật mộ tổ nhà talàm kích hoạt cơ quan, khôngchỉ kinh động tổ tiên cả nhà ta,mà lại làm cho tất thảy hoamàu ở đây bị độc chết sao?”

Page 93: Tàng Hoa Hải T1

“Ta không hề nói lungtung” Đứa bé kia nói, “Huống hồ lời ta nói cònchưa hết, tiếp đây sẽ nói chocác ngươi biết quan tài tổ tiênnhà các ngươi là đã đi đâu” Mã Bình Xuyên gật đầu,tay đã giữ vào súng lục bênhông: “Được, vậy ngươi nói đi, đãđi nơi nào rồi? Và điều này vớicái hình dáng bò cạp kia thì cóliên quan gì?”

Page 94: Tàng Hoa Hải T1

“Được” Đứa bé kia từ từnói, “Ngôi cổ mộ bên dưới này,chính là đã đem mộ tổ tiênnhà các ngươi “ăn” rồi.” “Ăn?” Mã Bình Xuên cảm thấycực kỳ quái dị, hắn như vậy lạilà nói chuyện với một đứa connít mười mấy tuổi hết sứcnghiêm túc, hơn thế lại còn bịkhí tức của đứa bé này lấn át.Mà điều kỳ lạ nhất chính là,

Page 95: Tàng Hoa Hải T1

hắn đối với những điều mà đứatrẻ này nói, là có điểm tintưởng. Hắn lại siết chặt súngtrong tay, muốn cho mình trởvề thế chủ động: “Tại sao ngươi lại nói là ănhết, chả nhẽ cổ mộ này là vậtsống?” Tiểu hài tử chỉ lắc đầu: “Ta không biết” “Không biết?” “Ta biết rõ nơi có thể tìm

Page 96: Tàng Hoa Hải T1

được quan tài tổ tiên nhà cácngười, nhưng là không biết vìsao quan tài ở chỗ này, sâutrong lòng đất lại như bị cổ mộăn mất” Tiểu hài tử tiếp tục nói, “Ông nếu như bây giờ, tiếnhành khai quật ở đây, sẽ pháthiện tất cả quan tài đều tậptrung ở dưới chỗ này, ngaybên ngoài tường mộ thất củatòa cổ mộ hình bọ cạp kia, cứnhư là có vật gì đất hấp dẫn

Page 97: Tàng Hoa Hải T1

chúng vậy” Đứa trẻ này cực kỳ điềmtĩnh, loại điềm tĩnh vượt xamột người bình thường, làmMã Bình Xuyên càng lúc càngkhó chịu. Nếu như là ngươi thấy mộtngười bộ dạng yếu đuối nhưnglại không hề sợ ngươi, thì phảinhất nhất cẩn trọng coi chừng,bởi lẽ “Không sợ” không phảilà loại chuyện có thể giả bộđược. Chân chính không sợ

Page 98: Tàng Hoa Hải T1

hãi chính là phải bắt nguồn từsức mạnh vô cùng lớn của nộitâm. Mã Bình Xuyên như vậy,đã quen dùng quyền thế chènép kẻ khác, mà kỳ thực lúcnày trong lòng lại không biếtcó bao nhiêu là lo lắng. Hài tử đó nói xong, lại nhìnvề Mã Bình Xuyên : “Ta có một việc, nghĩ là cầnphải nói với ông một tiếng. Ởđây, trong phạm vi mười mấydặm, tiếp qua mấy tháng nữa

Page 99: Tàng Hoa Hải T1

tuyệt nhiên sẽ không có lấymột ngọn cỏ, trong vài thậpniên chính là không thể phụchồi như cũ. Nội là nhữngngười ở trong khu vực này,đều là không được chết già.Người ở đây đông như vậy,ông lại làm thủ lĩnh mộtphương, nếu là có thể hànhđộng, thì có lẽ sự tình cũngkhông đến mức như lời ta nói” “Là làm như thế nào?” MãBình Xuyên hỏi,

Page 100: Tàng Hoa Hải T1

“Tiểu quỷ, người tìm đến tanói những lời này, khẳng địnhlà có mục đích, nếu khôngđem sự tình giải thích …” Tiểu hài tử lại nói: “Ta có mấy người bằnghữu, đến hôm nay vẫn còn bịvây khốn trong lòng đất dướicổ mộ kia. Ta là ở trong cổ mộtừng thấy qua quan tài tổ tiêncủa ông, cũng biết nơi này Mãgia chính là danh gia vọng tộc,sợ gây phiền nhiễu tới tổ tiên

Page 101: Tàng Hoa Hải T1

nhà ông, cho nên tới thôngbáo một tiếng, đồng thời cũnglà muốn ông giúp ta vàichuyện. Thứ nhất, chuẩn bịcho ta lương khô dùng đủtrong bảy ngày, một thanhđoản đao nặng sáu cân, đènbão, nước ngọt và một túixách, ta phải xuống phía dướiđể ứng cứu bằng hữu của ta;cũng là tìm biện pháp phongkín mấy lỗ thủng của tòa cổmộ kia. Thứ hai, ông hãy đem

Page 102: Tàng Hoa Hải T1

phần đất đai giáp với vùng đấtkhô héo này đào lên, ở phíatrên phần bùn đất ẩm ướt, lấymột thân trúc rưới vôi vào bêntrong, đem cắm vào bùn, chỉchừa lấy một đầu bằng đầungón tay, càng chặt càng tốt” “Vì sao phải làm như vậy?” “Bên trong phạm vi nhỏhẹp, phía dưới đông tây đềuhung hiểm, nhất định phải đemnó vây lại, ở chỗ này tiêu diệtnó.”

Page 103: Tàng Hoa Hải T1

Đứa bé lại tiếp tục nói, “Ta từ bên trong đi ra đểnói với ông những điều nàythật không dễ dàng, bằng hữucủa ta vẫn còn bị kẹt lại, sốngchết chưa rõ, thế nhưng sựtình đến nước này cũng là bởichúng ta mà ra, nên ta nhấtđịnh sẽ giải quyết. Nếu nhưbảy ngày sau không có ngườitìm tới ông, phiền ông đemphong thư này gửi về giahương* của ta”

Page 104: Tàng Hoa Hải T1

Tiểu hài tử từ trong ngựcmóc ra một phong thư đưa choMã Bình Xuyên, nói: “Nếu như ta, bảy ngày saukhông thể đi ra, chỗ này, saunày con cháu các người hãycố gắng đừng nên tới gần” Mã Bình Xuyên xem quaphong thư bị phong kín, ngườinhận ghi là Đông Bắc Trươnggia, liền chau mày hỏi: “Tiểu quỷ kia, phía dướinày, rốt cuộc là mộ của người

Page 105: Tàng Hoa Hải T1

nào? Vì sao lại dữ như vậy?Nếu như là phần mộ của đại tổtông nhà ta, ta lại giúp ngườingoài kinh động mộ phần giatổ, không phải là quá khôngthỏa đáng sao?” Tiểu hài tử nói: “Gia đình ông hưng thịnh,và loại tà huyệt này vốn khôngcó quan hệ, các người là ở đâysửa mộ, chẳng quả chỉ là thậtkhéo trùng hợp mà thôi. Ngôimộ cổ bên dưới chỗ này, mộ

Page 106: Tàng Hoa Hải T1

chủ hãy còn không rõ, nhưngtheo như hình dạng loại mộthất này, thì ắt không phải làngười bình thường” Mã Bình Xuyên suy nghĩmột chút, lại thấy rằng, nếunhư đã không phải là phần mộtổ tiên nhà hắn, chiếu theo quymô thật lớn của cái mộ này,trong đó nhất định có rất nhiềubảo vật, thế mà mắt mở trừngtrừng lại nhìn tên tiểu tử nàyxách đi, chẳng hóa ra hắn

Page 107: Tàng Hoa Hải T1

chính là tam đầu heo sao? “Ta hôm nay đã nói quánhiều, ông là không nên hỏinữa” Đứa trẻ ấy nói, “Ông có thểhay không, làm đúng nhưnhững gì ta nói” Buổi tối hôm đó, Mã BìnhXuyên chuẩn bị xong tất cảnhững thứ mà tiểu quỷ ấymuốn, nó mang theo mànthầu, rồi sau đó liền biến mấttrong bóng đêm. Ngày thứ hai,

Page 108: Tàng Hoa Hải T1

hắn dựa theo những gì mà đứatrẻ ấy nói, tập hợp tráng đinhxung quanh, mua sắm trúc vàvôi, đem cả khu vực vây lại. Mã Bình Xuyên cứ nghĩ là,chờ đứa trẻ này đem chuyệncần làm làm xong, sẽ đem tróinó lại, buộc nó đem theongười của hắn tiến nhập cổmộ, hoặc là cứ thế hắc ănhắc*, bắt bọn họ phải giao hếtchỗ tài vật ra, dù thế nào thìcổ mộ này cũng là năm trên

Page 109: Tàng Hoa Hải T1

địa bàn của hắn. Nhưng mà, Mã Bình Xuyênchính là không hề thấy đứa trẻkia lại xuất hiện. Quái sự đến đó cũng chưacó kết thúc, Mã Bình Xuyênchính là bị lòng hám tài thôithúc, lại là đối với cổ mộ kiacó một sự hiếu kỳ, nửa thángsau, hắn liền hạ lệnh khai quậtmộ địa, muốn đem cổ mộ dướilòng đất kia kéo lên, nhìn xemrốt cuộc nó là cái dạng gì.

Page 110: Tàng Hoa Hải T1

Thế nhưng, trên mặt đất đãđào ra một cái hố vừa sâu vừato, nhưng vẫn là chẳng hề pháthiện dấu tích của cổ mộ, chỉ làđào ra một con hắc thiết hạttử* dài hơn hai trượng. Đàosâu xuống dưới từ chỗ con bòcạp này, thì bùn đất liên tiếpsụp xuống, hơn nữa việc nàylại làm kinh động thế lực khắpnơi, liền tới dò hỏi, Mã BìnhXuyên thấy sự tình thật khóđể tiếp tục, đành phải đem bùn

Page 111: Tàng Hoa Hải T1

đất lấp lại. Về sau, lúc Mã BìnhXuyên nhớ lại bức thư này,còn phái người đưa tin tới địachỉ mà tiểu hài tử đó nói màdò hỏi, liền phát hiện ở nơi địachỉ trong thư đích thực có mộttrạch viện* lớn, nhưng là hoàntoàn trống rỗng không có mộtbóng người. Người địa phươngkể rằng, Trương gia nàynguyên lai ở đây chính là danhgia vọng tộc, hành sự khiêm

Page 112: Tàng Hoa Hải T1

tốn, thế nhưng không biết vìsao, một khoảng thời giantrước bỗng chốc suy tàn, maidanh ẩn tích. Không có ai biết là tiểu hàitử đó rốt cuộc đã đi nơi nào?Mộ cổ bên dưới mộ địa Mãgia có thật hay không hìnhdáng địa cung giống như mộtcon bò cạp cũng không ai cóthể kiểm chứng được? Mà Bình Xuyên cũng chỉ làđoán rằng đứa trẻ này họ

Page 113: Tàng Hoa Hải T1

Trương, nếu nó còn sống, nóắt hẳn không phải người bìnhthường. —————————————————————————————————- (1) Gia hương: Quê nhà,quê hương (2) Hắc ăn hắc: Ý chỉ là kẻcướp lại cướp đồ từ tay kẻcướp khác, dù sao cũng cùngmột phường hắc đạo (3) Hắc thiết hạt tử: Con bòcạp bằng sắt màu đen

Page 114: Tàng Hoa Hải T1

(4) Trạch viện: một khu nhàcửa ~^…^~ Hay là tiểu hài tửnhư thế này :v

Page 116: Tàng Hoa Hải T1

Chương 4: Quái sự thứ hai

Trans + Edit: Cầm Sư Lại nói về một sự kiện kỳquái Trần Tuyết Hàn chính làkhông hề có nhiều hiểu biết vềTây Tạng, sau khi giải ngũmới chuyển tới đây. Hắn cũngđã chờ đợi ở Tây Tạng nàyhơn một năm, sinh sống ởMặc Thoát cũng đã ba năm,nhưng rốt cuộc cũng chỉ là

Page 117: Tàng Hoa Hải T1

chờ đợi mà thôi. Năm đó ở Tây Tạng, sựkhó khăn đã vượt quá nhữnggì mà người ta có thể tưởngtượng, nhưng là, một khi đãthích ứng được với nó, thì cơhồ là ở đâu cũng có thể tìmđược lý do để mà vì nó lưu lại. Trần Tuyết Hàn cũng giốngnhư vậy, nếu nói là hiểu biết vềTây Tạng thì cũng chỉ là giớihạn trong những gì hắn thấy,lý do để chờ đợi, bất quá cũng

Page 118: Tàng Hoa Hải T1

chỉ còn là một thói quen. Đối với hắn mà nói, nếu làdùng từ ngữ để viết về mọi thứở Tây Tạng, thì chính là viếtra một loại tiểu tiết. Hắn cũngkhông cần phải hiểu rõ TâyTạng, bởi lẽ đối với hắn, TâyTạng cũng không phải là mộtkhai niệm gì đó, hắn thích nơinày là vì chính bản thân nó,chứ không phải là vì một cáitên. Còn nói về sự ngưỡng mộcủa du khách vãng lai đối với

Page 119: Tàng Hoa Hải T1

văn hóa Tây Tạng thần bí, hắnthực là không đồng tình. Tạisao lại đến nơi này chứ? Chínhlà do không khí trong lànhthoáng đãng, là Đại Tuyết sơnbao la hùng vĩ, là những cánhđồng tuyết trải dài trăm dặm,như chốn thiên đàng thanhvắng tịch mịch, chứ khôngphải như những lời khoatrương trong truyền thuyết kia. Mấy năm trước, hắn cũngthỉnh thoảng đi theo mấy

Page 120: Tàng Hoa Hải T1

người dân bản xứ đi làm côngngắn hạn, khi thì khuân vác,bốc xếp kiếm thêm chút bơvới thịt cừu. Sau này đến MặcThoát, hắn mở một tiệm ănnhỏ. Những năm ấy, làm gì cónhiều mấy kẻ nhiều tiền nãongắn đi đến Tây Tạng chỉ đểtìm kiếm ý nghĩa cuộc sống,khách của hắn đại bộ phận chỉlà người thân, gia đình củaquân nhân đến thăm nom cùngvới binh lính, viên chức biên

Page 121: Tàng Hoa Hải T1

phòng địa phương mà thôi. Ở Mặc Thoát một năm thìcó đến tám tháng bị tuyết phủtrắng xóa, lại có nhiều núituyết cao lớn, hùng vĩ mà hunghiểm, tuyết lớn nhất là vàotháng Giêng, lại làm ăn nhỏ,hắn lại chỉ sống một mình ởhậu đường phía sau quán cơm,nhưng là sự yên ắng, tịch mịchnày lại làm cho hắn cảm thấysay mê, hơn nữa cũng chính làchẳng có ai đến mà quấy

Page 122: Tàng Hoa Hải T1

nhiễu sự tĩnh lặng của hắn. Hắn cũng không rõ từ khinào mình lại muốn tị thế ở ẩnnhư vậy, có lẽ bởi vì trong giấcmơ, hắn đã từng mơ thấymình, đang đứng trên đỉnhtuyết sơn yên bình này, chonên cứ như vậy mà tìm đến. Bất quá, cũng không phảinăm nào hắn cũng đượchưởng thụ loại yên bình này,mùa đông một năm kia, chínhlà ngoại lệ ấy.

Page 123: Tàng Hoa Hải T1

Năm ấy mùa đông hình nhưđặc biệt dài, Trần Tuyết Hànkhông nhớ rõ là nó đã kéo dàiđến mấy tháng, chỉ nhớ rõ bangày liền tuyết rơi khôngngừng, hắn chính là buổi sángđi quyét tuyết, thì thấy có mộtlạt ma đứng trước cửa tiệmcơm nhà hắn. Vị lạt ma này là lạt ma củaCát Lạp tự, hình như tên gọi làTrát Cát, trước kia đã từng cólần cùng Trần Tuyết Hàn uống

Page 124: Tàng Hoa Hải T1

rượu. Cát Lạp tự là một ngôi miếuở trên đỉnh Tuyết Sơn, chínhlà lúc Trần Tuyết Hàn theongười ta đi làm phu khuân vácthường đi qua nơi này, nênhắn đối với lạt ma của Cát Lạptự là rất đỗi quen thuộc. Từ Cát Lạp tự đến đây, ítcũng phải mất nửa ngày. Khiđó sắc trời là tảng sáng, tuyếtvẫn còn chưa ngừng rơi, TrátCát trên người là phủ đầy băng

Page 125: Tàng Hoa Hải T1

tuyết, thập phần là xuống núitrong đêm. Coi như là lạt maTây Tạng thì hiểu rõ sơn đạo,đường núi, nhưng lại giữa trờiđêm tối, tuyết rơi không ngừngmà lại đi xuống núi thì đúng làhết sức nguy hiểm. Trần TuyếtHàn đoán rằng nhất định là đãcó chuyện gì đó xảy ra nênmới khiến người này khôngquản trong đêm vượt tuyếtxuống đến đây. Vị lạt ma này tựa hồ đã tiêu

Page 126: Tàng Hoa Hải T1

hao toàn bộ sức lực, đứng ởnơi đó, không chút phản ứngnào, Trần Tuyết Hàn là dùngthứ tiếng Tây Tạng gượng gạocủa mình hỏi xem là làm saovậy. Vị lạt ma này lại không hềtrả lời hắn, chỉ nói: “Xin hãy cho ta một phầnăn, bất kể là cái gì cũng được,ta thật là còn phải tiếp tục đitiếp” Trần Tuyết Hàn lại hỏi hắn:

Page 127: Tàng Hoa Hải T1

“Là đi nơi nào?” Lạt ma kia nói: “Ta muốn đi Mã Phổ tự” Mã Phổ tự là một ngôi chùalớn, ở bên ngoài Mặc Thoát.Trần Tuyết Hàn hết sức kinhngạc, bởi vì vào mùa này màvượt qua trùng trùng núi tuyếtlớn như vậy mà đi thì thực làcực kỳ nguy hiểm, cho dù là lýdo vô cùng đặc biệt, thì cũngnên chờ tuyết ngừng rơi, rồitìm người dẫn đường đi cùng,

Page 128: Tàng Hoa Hải T1

bằng không rất dễ đụng phảituyết lở, huống chi lúc nàyđường núi nhiều chỗ đã khôngcòn thấy rõ thì làm sao mà đi. Vì vậy Trần Tuyết Hàn đưalạt ma Trát Cát vào trong nhà,lấy cho hắn mấy ổ bánh mì, lạihỏi hắn có phải có chuyện gìđó đã xảy ra không? Trát Cát trộm nhìn hắn,muốn lấy thêm vài bầu rượu,mới nói: “Là thế này, sư phụ ta

Page 129: Tàng Hoa Hải T1

muốn đến Mã Phổ tự nói chobọn họ biết, cái vị khách nhânấy, đã trở lại rồi” Trần Tuyết Hàn vừa nghecừa cảm thấy kỳ quái: “Khách nhân? Khách nhânnào? Từ đâu tới?” Ở mùa này, làm sao lại cóngười có thể đi vào MặcThoát? Huống chi, lại là đi tớitòa miếu trên đỉnh Tuyết Sơn,cái này lại càng thêm kỳ quái. Trát Cát lắc đầu, vừa quấn

Page 130: Tàng Hoa Hải T1

ổ bánh mì vừa nói: “Nghe sư phụ ta nói, vịkhách nhân này là từ phíatrong núi tuyết đi ra. Ta thựcsự cũng không biết là ai” Trát Cát này bên tronggiọng nói khẩu âm có chút kỳquái, Trần Tuyết Hàn nghe làlạ thấy có chút không đúng,nhất định tên này là người bênngoài, bị cha mẹ tống đến nơinày làm lạt ma. Cat Lạp tựmặc dù không phải là một ngôi

Page 131: Tàng Hoa Hải T1

chùa lớn, nhưng những lạt maở đây nổi tiếng trong vùng làcó kiến thức thông tuệ, rấtnhiều người muốn đưa con traimình đến Tuyết Sơn này theonhà chùa học tập tri thức. Một vị khách nhân đi ra từtrong núi tuyết, đây hẳn là mộtlại bí ẩn a. Hơn nữa, hỏi quánhiều hẳn cũng không phảiphép, vì vậy giúp lạt ma chỉnhtrang hành lý, cất rượu và thứcăn xong thì liền lên đường.

Page 132: Tàng Hoa Hải T1

Dựa theo thói quen, hắndẫn Trát Cát đi một đoạn, giúpTrát Cát đeo cái bao, đây cũngchính là một loại lễ Phật. Tuyrằng Trần Tuyết Hàn khôngtin có Phật, thế nhưng hắn lạidùng phương thức này cầu sựyên lòng. Tuyết cũng đã rơi ít đi mộtchút, xa xa trùng trùng núi nonchỉ là một mảng trắng tinhcùng với trời cao màu xámtrắng kia hòa thành một thể,

Page 133: Tàng Hoa Hải T1

loại cảnh sắc này đúng là làmcho tâm thần người ta cảmthấy nhộn nhạo. Bọn họ đềukhông ai nói gì, chỉ nghe thấymỗi tiếng bước chân đạp lêntuyết. Đi tầm một giờ, Trát Cátngừng lại. Trần Tuyết Hànnhịn không được bèn hỏi cócần hay không đi tìm một vàithôn dân đi cùng Trát Cát thìsẽ là ổn thỏa hơn. Trát Cát nhìn Trần TuyếtHàn, chỉ lắc đầu cười nói:

Page 134: Tàng Hoa Hải T1

“Không cần quá lo lắng,mọi thứ rồi sẽ thuận lợi thôimà” Hắn nói hết sức điềm tĩnh,dù có chút mất sức uể oải,nhưng trong lòng lại có vẻ trànđầy vui sướng. Nói xong TrátCát cảm ơn Trần Tuyết Hàn,rồi liền cáo biệt. Trần Tuyết Hàn sau khitạm biệt Trát Cát trở về, tronglòng lại có chút nghi ngờ, suycho cùng là trong miếu lạt ma

Page 135: Tàng Hoa Hải T1

đã xảy ra chuyện gì mà lạikhiến cho tiểu lạt ma này cóthể lộ ra sắc mặt khoan thaiđiềm tĩnh như vậy? Hắn có điểm thất thần ,lẳng lặng nhìn theo hướng đicủa Trát Cát. Bỗng nhiên, tiểulạt ma này quay đầu hướng vềphía hắn nói một câu. Hắn là không có nghe ra làcó ý gì. Câu nói kia đã bị thổitan trong hoa tuyết. Chờ đếnlúc hắn nghĩ ra định đuổi theo,

Page 136: Tàng Hoa Hải T1

thì bóng dáng của tiểu lạt macũng đã biến mất trong màntuyết trắng xóa, cứ như thể làchưa từng tồn tại vậy. Hai câu chuyện này là phátsinh ở hai nơi cách xa nhau cảnghìn dặm, nhưng mà, bí mậttrong hai câu chuyện này, nếuđể tỉ mỉ mà nói ra, thì chính làkhông thể tưởng tượng nổi. Cổmộ nằm trong lòng đất ởTrung Nguyên và khách nhânnơi núi tuyết Tây Tạng, là có

Page 137: Tàng Hoa Hải T1

can hệ gì với nhau? Đây chínhlà cơ hội để khám phá bí mậtlớn nhất ẩn chứa trong tronglịch sử Trung Hoa.

Page 138: Tàng Hoa Hải T1

Chương 5: Sự khởi đầu củaluân hồi

Trans + Edit: Cầm Sư Sau chuyện kia, tôi lại lầnnữa cầm bút bắt đầu ghi chéplại những chuyện sảy ra sauđó, hoàn toàn là bởi vì sự tìnhsau đó chính là phát triển theohướng mà không ai ngờ tới,mặc dù so với tưởng tượng củatôi thì cũng không quá kinhtâm động phách, thế nhưng nó

Page 139: Tàng Hoa Hải T1

lại mang đến lượng tin tứcvượt xa dự tính của tôi. Từ sau chuyện này, thật tôiđã hiểu ra một loại đạo lý, cónhững chuyện mà chân tướngcủa nó vốn không cần chúngta phải quá cật lực truy tìm,mà cứ chờ cho mọi thứ lắngxuống, rồi sau đó nó sẽ theothời gian dần dần mà hiện ra. Có một triết gia đã từng nóirằng, chỉ là vào thời điểm thủytriều rút đi thì mới có cơ hội

Page 140: Tàng Hoa Hải T1

chứng kiến những kẻ khôngmặc quần. Hoặc là tôi có thểdùng một ví dụ dễ hiểu hơn đểhình dung, chính là lúc nàođấy khi chúng ta tận lực gắngsức đi kiếm tìm một đồ vật gìấy, thì nhất định sẽ trở thànhtìm mọi ngóc ngách đều khôngcó thấy; nhưng là nếu khi ấychúng ta không quá cố gắng đitìm, thì đột nhiên nó lại xuấthiện trước mặt chúng ta. Cáiloại ẩn số này cũng cùng một

Page 141: Tàng Hoa Hải T1

dạng như vậy. Sau khi chuyện đó xảy ra,trong một thời gian dài tôi đãthật sự suy sụp tinh thần. Trong thời gian đó, tôi đã cùnglúc trải qua hai trạng thái, mộtlà vô cùng uể oải, cái gì cũnglà không muốn làm, và chỉmuốn nằm trên ghế xếp, nhớlại những chuyện cũ trước kia,sau đó suy nghĩ về sự lựa chọncủa mình vào thời điểm đó,nếu không phải là làm như

Page 142: Tàng Hoa Hải T1

vậy, liệu kết quả hôm nay sẽ lànhư thế nào. Nghĩ rằng, nếungày đó tôi không phải là bịnrịn như vậy, không quá vội vãnhư vậy, có lẽ cuộc sống củatôi cũng đã khác đi, so với bâygiờ có thể sẽ là dễ chịu hơn.Theo một phương diện khácmà nói, không biết gì so vớihiểu rõ chuyện này thì là tốthơn rất nhiều, hiểu được sovới không hiểu gì chính làthống khổ rất nhiều.

Page 143: Tàng Hoa Hải T1

Một loại trạng thái khác củatôi chính là không ngừng tựđộng viên chính mình, tự nóivới mình, có một số việc chodù không muốn làm nữa, thìcũng phải cố đi mà làm. Chính là vì vậy mà đối vớichuyện quản lý cửa hàng củaChú Ba, trong lòng tôi vẫn cónhiều mâu thuẫn. Ngay từđầu, vì không có Phan Tử, nênrất nhiều chuyện đều chỉ cóthể dựa vào mình tôi, tiếp tục

Page 144: Tàng Hoa Hải T1

duy trì. Mỗi khi tôi mất tinhthần, lại rút thuốc lá ra, tôi chỉnhớ đến Phan Tử, khoảnhkhắc trước khi chết lại hát chotôi nghe bài hát kia. “Tiểu Tam gia, cậu phải đivề phía trước, tiểu Tam gia,cậu không được phép quayđầu lại” Còn tôi, chính là không cótư cách để quay lại. Trong lĩnh vực kinh doanhnày, tôi nếu chỉ là để tiến về

Page 145: Tàng Hoa Hải T1

phía trước, thực sự chỉ là mộtchuyện nhỏ. Nếu tôi đối vớiloại chuyện này mà lại thụt lùi,thì chính là sẽ có lỗi với rấtnhiều người. Chính vì vậy, màtôi đã rất cố gắng. Đến khoảng mấy tháng đầunăm thứ hai, tôi đã đem thuxếp, chỉnh lý lại hết thảy mộtsố chuyện. Cùng lúc ấy, tôicũng phát hiện ra rằng, khi màbạn trong một thời gian, thậtchuyên tâm làm việc gì đó, sau

Page 146: Tàng Hoa Hải T1

đó bỏ thời gian tích lũy kinhnghiệm, khi đã phát triển đếnmột mức độ nhất định, sẽ thấymọi thứ trở nên đơn giản hơn.Bởi vì bạn đã có một cơ hội đểphạm sai lầm, bạn đã có mộtcơ hội để quay đầu nhìn lại,khi đó bạn sẽ nhận ra rằngnhững gì mình có được thựcsự lớn hơn nhiều so với nhữnggì mình đã bỏ ra. Hệ thốngnày chính là tồn tại như vậy.Hơn nữa, chú ba cũng có để

Page 147: Tàng Hoa Hải T1

lại rất nhiều bí quyết, tôi cũnglà dần dần lần mò, tìm tòi họcđược. Đến mấy tháng cuối năm,tôi từ từ đem thay thế hếtnhững người không hợp làmviệc với tôi bằng người củamình, công việc mặc dù khôngthể nói là xuôi chèo mát mái,phòng sinh thủy khởi* như khicó chú Ba ngày đó, nhưng làvận hành việc làm ăn thì cũngkhông đến nỗi nào.

Page 148: Tàng Hoa Hải T1

Nhìn tiền bạc dần dần đivào cửa nhà mình, cũng làmtôi thấy có chút tự tin vào nănglực của mình. Tôi cũng khôngcòn thấy bản thân mình vôdụng như trước kia nữa – hóara đây chính là con đường đểthành công, hơn nữa cũng làkhông mấy khó khăn. Sau khi khơi mở lại đườnglàm ăn cũ, tôi một bên thì đàotạo, một bên thì lập kế hoạchvề sau, cùng lúc ấy cũng giành

Page 149: Tàng Hoa Hải T1

chút thời gian đi “thăm hỏi” cốnhân. Dễ dàng “thăm hỏi”nhất đương nhiên là người củabọn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa từ đóđến nay vẫn ở trong bệnh việntĩnh dưỡng, trước đó hắn cũngchán chường trách tôi khôngthèm quan tâm tới thương thếcủa hắn. Hắn vốn cũng là mộtnhân vật quan trọng, nhữngviệc bên kia bọn hắn trải qua,tôi cũng không mảy may biếtgì cả.

Page 150: Tàng Hoa Hải T1

Lúc này, Tú Tú vẫn mộtmực chăm sóc Tiểu Hoa, tôiđây là không thể tới thăm TiêuHoa lý do cũng là vì cô ấy. Bởilẽ, lúc này đối với Tú Tú,chuyện tình kia của Hoắc lãothái vẫn thực làm cho cô ấykích động. Thế nhưng tiếpnhận việc kinh doanh cửahàng của chú Ba một thờigian, tôi cũng là học thêmđược một vài phẩm chất tốtđẹp, thí dụ như là khi đối mặt

Page 151: Tàng Hoa Hải T1

với khó khăn. Tôi biết, một khithời cơ đã tới, thì trốn tránhcũng chả giải quyết được gì. Khi nỗi đau đã phát tác, dùcó ra sức kiềm chế tới mức nào thì cũng không thể làm nógiảm bớt, chỉ đến khi nỗi đaukhổ đã đạt tới đỉnh điểm, khiấy mọi đau khổ sẽ tự nhiênthuyên giảm. Những lúc tôi tới thăm bọnhọ, sự không thoải mái của TúTú với tôi cũng dần dần biến

Page 152: Tàng Hoa Hải T1

mất. Tôi ở lại Bắc Kinh mộtthời gian, chuyên môn chính làgiúp Tiểu Hoa đi xử lý mấy sựvụ của gia tộc. Bởi vì ở phíanam dựa vào quan hệ và thếlực của chú Ba, tiếng nói củatôi cũng dần dần có chút sứcnặng, cũng là có cơ hội đểgiúp đỡ người khác. Thực ra thì nếu nói thâmniên trong cái nghề này tôicũng chả có là bao, nhưng sauđó, tựa hồi như cũng chả ai

Page 153: Tàng Hoa Hải T1

quan tâm đến cái chuyện này. Sau khi giải quyết xong mọichuyện, tôi cùng với bọn TiểuHoa mới đem chuyện trướckia ra bàn bạc. Tôi kể cho bọnhọ nghe qua những chuyệnbên trong Trương gia cổ lâu:Trong quan tài nơi này pháthiện một số vật phẩm, trangsức của dân tộc Tạng cùng vớihai chiếc vòng, còn có nhữngchuyện cũ của Muộn DuBình.

Page 154: Tàng Hoa Hải T1

Tiểu Hoa sau khi nghe xongliền cảm khái, hắn tựa hồ đốimấy với cái bí ẩn mà tôi nói làcó phần chán ghét, hắn nói vớitôi rằng hắn bình thường làkhông bao giờ có loại tâm tìnhnhư vậy, với hắn mà nói, hắnsinh ra không hề muốn lạisống một cuộc sống như vậy.Từ nhỏ đã một mình tiếp quảncả gia tộc, tranh giành đấu đá,loại sự tình ghê tởm nào màhắn chưa tình trải qua chứ.

Page 155: Tàng Hoa Hải T1

Hắn tuyệt nhiên sẽ không đâumà đi phiền chán, thế nhưnghôm nay hắn lại có loại tâmtình như vậy, có thể thấy đượcmức độ nghiêm trọng củachuyện này. Tôi cầm vài món đồ lấy từtrong quan tài với vài vật trangsức theo phong cách dân tộcTạng đến cho Tiểu Hoa xem,mang từng món ra rồi đặtxuống. Tiểu Hoa sau khi xemthì nhìn tôi nói:

Page 156: Tàng Hoa Hải T1

“Những vật này, đều lànhững vật trang sức theo hệthống Phật Giáo của TâyTạng, nhưng bấy nhiêu cũngchỉ có thể nói lên rằng mộ chủcơ hồ chính là có hứng thú vớidân tộc Tạng, chứ cũng chẳngthể nói gì hơn” Tôi nói với bọn họ: “Tôi nghĩ là, nếu trongquan tài có những thứ nàychôn cùng, ít nhiều chắc chắnphải có chút ý nghĩa đặc biệt

Page 157: Tàng Hoa Hải T1

nào đó. Nói thí dụ như, nếunhư là Tiểu Ca, vật bồi tánghắn nhất định là hắc kim cổđao; nếu như là A Tứ, có lẽ sẽlà thiết đản tử. Từ những vậtbồi táng đó, chúng ta có thểnào tìm được chút manh mối” Tiểu Hoa nói: “Người này, liệu có phải đốivới dân tộc Tạng là có huyếtthống” Tôi nói: “Có lẽ hắn đã có một thời

Page 158: Tàng Hoa Hải T1

gian dài sống ở địa khu củadân tộc Tạng” Tiểu Hoa thở dài một hơi, “Trương gia thế lực cực kỳlớn, bọn họ nếu là ở Tây Tạngcó hoạt động gì, cũng thật làchẳng có gì là lạ cả” Tôi nói: “Tôi cũng không phải làcảm thấy kỳ lạ, mà là chẳngqua cảm thấy mấy loại đồ vậttrang sức này lại hết sức bìnhthường. Nếu là chọn vật bồi

Page 159: Tàng Hoa Hải T1

táng theo thi thể, thì chắc chắcmấy vật này phải có chút ítliên quan tới đầu mối màchúng ta đang tìm kiếm. Nếunhư chỗ cậu có người, có thểhiểu được những thứ này, thửcho bọn họ tới nhìn qua mộtchút xem sao. Chúng ta khôngthể bỏ qua khả năng tìm đượcđầu mối như vậy được.” Tiểu Hoa hiển nhiên nghĩkhả năng thành công là khônglớn, tôi không biết vì sao hắn

Page 160: Tàng Hoa Hải T1

lại có loại dự cảm này, hay là,sau tất thảy những chuyện đó,còn có thể bảo trì được loạilòng hiếu kỳ như tôi đây, thựcmới là có bệnh. Nhưng là, hắncũng không hề có ngăn cảntôi. Chúng tôi cẩn thận tỉ mỉkiểm tra đống đồ trang sức,những vật trang sức của dântộc Tạng này đều rất lớn, taynghề lại hoang dã thô sơ,những chi tiết của nó, đại bộ

Page 161: Tàng Hoa Hải T1

phận đều là những biểu tượngcát tường của dân tộc Tạng. (tiếp) Ở đây, chúng tôi cố gắngtìm kiếm trong số những vậttrang sức này những điểmthực sự khác biệt so với nhữngvật trang sức thông thườngkhác của người Tây Tạng.Hầu hết các đồ trang sức là vềcơ bản giống như các loại phổbiến nhất, thế nhưng lại cómột điều làm cho tôi chú ý,đó

Page 162: Tàng Hoa Hải T1

là ở tất cả các mặt dây, ởchính giữa đều có khảm mộthạt châu đỏ kỳ quái. Tôi liền hỏi Tiểu Hoa: “Cậu có biết loại đá này làcái gì không?” Năng lực của Giải gia đốivới việc giám định và thưởngthức châu báu thực sự cao, thếnhưng hiển nhiên Tiểu Hoa đốivới phương diện này thực cũngkhông phải là đặc biệt hiểu rõ.Hắn từ nhỏ đã sống trong một

Page 163: Tàng Hoa Hải T1

cái môi trường vô cùng khắcnghiệt, tinh lực của hắn khôngphải là để tập trung vào cáiviệc học nhận biết đồ cổ, bởiloại chuyện này trong gia tộcđã có nhân vật đặc biệt phụtrách. Vì thế Tiểu Hoa đưamấy thứ này cho Tú Tú, rồihỏi: “Em xem qua một chút đi,xem đây là cái gì?” Tôi thật không ngờ Tú Túđối với bảo thạch lại là cực kỳ

Page 164: Tàng Hoa Hải T1

hiểu biết. Quả nhiên, cái nhìncủa nữ nhân thì hoàn toànkhác, cô ấy nhìn mấy hạt châuliền nói: “Hạt châu này sử dụng chấtliệu cực kỳ hiếm thấy, đây làmột loại đá hữu cơ” Nghe Tú Tú nói xong thìđầu tôi dường như muốn nổầm một cái, tôi nhớ lại lúc ởtrong lòng địa cung dướiTrương gia cổ lâu chính là sửdụng một số lượng lớn loại đá

Page 165: Tàng Hoa Hải T1

này. Tú Tú lại nói: “Loại đá này có đặc tính rấtkỳ quái, mà đặc tính đặc biệtnhất của nó chính là cực kỳphù hợp để vi điêu*. Người tathường đem những thông tincực kỳ bí mật, đem khắc lêntrên loại đá này, bởi vì bảnthân loại đá này có một độ dẻodai lạ thường, khiến cho nétđiêu khắc sẽ hơi co lại, làmcho chúng trở nên vô cùng rõ

Page 166: Tàng Hoa Hải T1

ràng” Tôi nhận lấy hạt châu từtrong tay Tú Tú, nhìn kỹ mộtchút,nói “Phía trên này, hình như làchả có gì cả” Tú Tú chỉ vào lỗ thủng trênhạt châu nói, “Để có thể lưu được loạithông tin tuyệt mật, tin tức nàythường sẽ được khắc ở xungquanh lỗ thủng xuyên qua hạtchâu. Anh xem, ở chỗ lỗ

Page 167: Tàng Hoa Hải T1

thủng này, có đúng hay khônglà thập phần thô ráp? Như bâygiờ anh xem, nó chẳng qua chỉlà bị mài mòn đi mà thôi, chứkỳ thực thật ra là trên bề mặtkhả năng là có điêu khắc rấtnhiều hoa văn nhỏ” Nói rồi Tú Tú liền lấy ra didộng cuẩ cô ấy, khởi dộng bêntrong một ứng dụng gì đó, đưamàn hình nhắm tới cái lỗ nhởngay phía trên hạt châu, lỗnhỏ bị phóng đại lên gấp mấy

Page 168: Tàng Hoa Hải T1

lần, quả nhiên là có thể thấyxung quanh bề mặt cái lỗ ấycó khắc rất nhiều những đồhình* có quy luật rất nhỏ. Là cái gì chứ? Tôi hít mộtngụm khí lạnh, bên cạnh TúTú lại tiếp tục phóng to hơnmột chút. Tú Tú lắc đầu: “Muốn phóng to lên nữa thìcần phải dùng đến thiết bịchuyên nghiệp, thế nhưng emthấy các anh như vậy cũng đã

Page 169: Tàng Hoa Hải T1

có thể nhìn thấy hết sức rõràng. Phía trên này là điêukhắc một con bò cạp có đầuvà đuôi giáp nhau” Bò cạp?! Tôi nhìn kỹ hơnhình ảnh trên di động của TúTú, phát hiện quả thực nhưvậy, đây đúng là một con bòcạp. Tại sao lại chỉ có duy nhấtmột con bò cạp? Nếu là mộtcon kỳ lân thì tôi còn cảmthấy có lý một chút, thế nhưng

Page 170: Tàng Hoa Hải T1

lại là một con bò cạp, lẽ nàoTiểu ca này thuộc cung BòCạp? ( ha ha =))))) anh thậtquá liên tưởng rồi :v) Quả thật, bò cạp ở trongVăn hóa Trung Hoa cổ đại vốnẩn hàm rất nhiều ý nghĩa bêntrong. Bò cạp ở trong văn hóaTây Tạng cũng là có rất nhiềuý tứ, bởi vì nơi đó là môitrường cao nguyên mà bò cạpở nơi đó mới thực là loài độngvật làm cho người ta cảm thấy

Page 171: Tàng Hoa Hải T1

sợ hãi. Thế nhưng, con bò cạpnày nhìn qua thì không phải làbò cạp Tây Tạng,mà lại giốngnhư hoa văn của dân tộc Hán,chả nhẽ đây lại là sự kết hợpcủa văn hóa Hán tộc cùng vănhóa Tây Tạng. Hình hoa văn này chính làtoàn bộ kết quả sau quá trìnhnghiên cứu những đồ trang sứcnày nãy giờ. Tiểu Hoa dườngnhư chẳng mấy ngạc nhiên,nhưng là tôi lại cho rằng, thậm

Page 172: Tàng Hoa Hải T1

chí có được đầu mối như vậyhẳn là một kỳ tích. Đối với hoa văn này, tôitrước tiên đi tìm vài chuyêngia để thăm dò, nhưng là nhậnđược lại là một mớ thông tinkhông rõ ràng. Liên quan đếnhình vẽ con bò cạp, khôngphải là không có gì để nói màlại là có quá nhiều điều để nói.Nửa đêm tôi lị tự mình ngẫmnghĩ một chút, lại phát hiệnchẳng có chút ý nghĩa nào.

Page 173: Tàng Hoa Hải T1

Tiểu Hoa nói, e rằng hoavăn này chỉ là thật khéo trùnghợp, có khi đến cả thi thể kiacũng không biết được loại hoavăn này tồn tại. Ở Trương gia thật đích thựccó thói quen thu thập, bảo tồnđồ cổ của người trong gia tộc,vì thế mà loại chuyện này làrất có khả năng phát sinh. Thế nhưng không biết vìsao, tôi luôn cảm thấy chuyệnnày chính là một bước đột

Page 174: Tàng Hoa Hải T1

phá. Để bày tỏ sự ủng hộ vớitôi, Tiểu Hoa giúp tôi tìm tớimột vài vị bằng hữu, đem toànbộ hình vẽ hoa văn phóng tolên, tiến hành vòng thứ nhấtđăng báo, internet, cùng với đihỏi thăm một vài bằng hữulành nghề. Hắn thực đã đưa ra một cáigiá cao, hy vọng rằng ngườinào đó có thể tìm tới chúng tôimà cung cấp lời lý giải hoặcchút tin tức liên quan tới hình

Page 175: Tàng Hoa Hải T1

vẽ bò cạp này. Sau đó, tất cả những việccòn lại chỉ là chờ đợi. Tôi chorằng có lẽ trong thời gian ngắnsẽ không thể thu được kết quảgì, nên cũng không hy vọngquá nhiều, vì thế trước tiên tôiquay trở lại Hàng Châu, tiếptục công việc kinh doanh củamình. Ngày lại ngày trôi qua, bầukhông khí như thế cũng lặngdần đi. Bây giờ, mặc dù cuộc

Page 176: Tàng Hoa Hải T1

sống của tôi có chút bận bịu,nhưng số tiền kiếm được cũngngày càng nhiều lên, chỉ cóđiều trước cái loại vắng lặngnày thì lại có cảm giác máuxung lên đầu. Phần lớn thời gian tôi luônở trong cửa hàng của mình,tình hình tài chính của cửatiệm này với cửa hàng của chúBa tôi vẫn luôn tách biệt, tìnhhình kinh doanh thì vẫn ảmđạm như cũ, thình thoảng còn

Page 177: Tàng Hoa Hải T1

phải tham ô một chút tiền củachú Ba để mà tự mình cứ trợchi phí điện nước. Nếu nhưkhông phải nói là năng lực củatôi có hạn, thì tôi bắt đầu hoàinghi có lẽ nào cửa tiệm của tôiphong thủy không có được tốtlắm. Vẫn luôn kiên trì giữ mấykhoản đó tách biệt với nhau,không biết có phải hay không,chính là do trong thâm tâm tôivẫn còn đang kỳ vọng ngày

Page 178: Tàng Hoa Hải T1

chú Ba trở về. Có lẽ chú cóthể hay không trở về đây, tôithật cũng không biết nữa. Thếnhưng, ví như chú có thể trởvề, tôi thật là rất vui mừngđem hết những thứ này về trảcho chú ấy. Với tôi thì là tôi vẫn thích ở lại trong cửa tiệm nhỏ củamình, nằm trên một cái ghế,nghe một chút Radio, phephấy cái quạy Bồ Phiến, suynghĩ chút sự tình. Thật tình, tôi

Page 179: Tàng Hoa Hải T1

nghĩ rằng, chỉ có ở đây tôi mớichinhslaf Ngô Tà, mà khi tôi đikhỏi gian phòng này rồi, thì tôiliền biến thành một ngườikhác. Người này trên người cóphần của Phan Tử, có chú Ba,là bóng dáng của người khác,hắn hoàn toàn không phải làNgô Tà. Mặc dù đã mang theolinh hồn bọn họ một thời gian,tôi có thể không tưởng niệmbọn họ, không còn hoài niệmchút gì về những chuyện trong

Page 180: Tàng Hoa Hải T1

quá khứ, thế nhưng tôi biết,những linh hồn này đã mangtới cho tôi cuộc sống, mà tôikhông mong muốn. Nhưng là cho dù có làmuốn hay không, chính là sốkiếp đã vậy rồi, chung quy rồicái gì phải đến cũng sẽ đến. *Vi điêu: Khắc lên trên đánhững ký tự, hình vẽ cực kỳcực kỳ nhỏ. *Đồ hình: Hình vẽ hình học

Page 181: Tàng Hoa Hải T1

AH xin giới thiệu chả là cảngày ở nhà mần, mới pháthiện nay là 8/3 :3 Vui ghê ta, ta cũng có quà*khì khì* Wish a happy 8/3 to all mywomen <3 <3 <3

Page 182: Tàng Hoa Hải T1
Page 183: Tàng Hoa Hải T1

Chương 6: Số kiếp lặp lại

Translator + Edit: Cầm Sư Beta: LunarShy Một buổi chiều đầy nắng,tôi ở trong căn phòng nhỏ củamình hưởng thụ sự râm mát. Thật thoải mái sao? Cứ coinhư vậy đi, tuy rằng tôi vẫnthường xuyên nhớ tới mấychuyện cũ làm người ta đauđầu kia, thế nhưng trong lòngtôi hiểu rõ, những chuyện này

Page 184: Tàng Hoa Hải T1

bây giờ chẳng qua chỉ là nhớlại mà thôi. Nói cách khác, suy nghĩ vềnhững chuyện này, thật cũngchẳng phải là tổn hại ngườinào, hay là lại đem đến nguyhiểm gì cho tương lai của tôi.Vì thế mà sau đó, tôi liền dễdàng để lòng mình rơi vào suytư. Gian phòng tuy rất thoángmát, thế nhưng tôi không hiểusao lại cảm thấy bực mình, cả

Page 185: Tàng Hoa Hải T1

người uể oải, có chút buồnngủ. Đúng lúc đó, tôi nghe cóngười gõ cửa. Cửa hàng vào buổi trưa sẽđóng cửa nghỉ trưa, bởi lẽ việckinh doanh thì cũng là củariêng mình, nên tôi cũngkhông muốn mở cửa vào cáigiờ này làm gì để lãng phí máyđiều hòa. Tôi gọi Vương Minhvài tiếng, phát hiện VươngMinh cũng không có đi mởcửa, cũng không phải tôi.

Page 186: Tàng Hoa Hải T1

Không biết có phải hay khôngtim đột nhiên nhói một cái,tinh thần liền bị đánh cho tỉnhtáo, ra ngoài xem thử. Vừa mới bước chân rangoài, tôi liền thấy một thânảnh quen thuộc xuất hiệntrong cửa hàng. Người này là một lão đầu,thấy tôi vỗ vỗ miệng, liền lộ ramấy cái răng vàng. Tôi cơ hồ hít một hơi khílạnh, thấy Vương Minh đang

Page 187: Tàng Hoa Hải T1

nằm úp sấp phía trước máytính ngủ say, so với lợn chếtthì chẳng khác gì nhau, liềnlập tức đánh thức hắn tỉnh dậy. Lão đầu kia xem nhất cửnhất động của tôi, định muốnnói chuyện gì, thì tôi lại quayvề phía Vương Minh hét lên: “Vương Minh, thả chó, bắthắn đuổi ra ngoài cho tôi!!” Hay cho tên khốn kiếp này,mấy năm trước, để hắn đi vàocửa hàng của tôi một khắc kia,

Page 188: Tàng Hoa Hải T1

thì chính là đem số phận mộtđời của tôi thay đổi. Bây giờ,tôi là tuyệt đối sẽ không chophép loại chuyện này xảy ralần thứ hai. Vương Minh đang ngủ, mơmơ màng màng, từ trước máytính đứng lên, liếc mắt nhìntôi, cơ hồ hoàn toàn khônghiểu những gì tôi đang nói.Nhìn thấy tôi không có nóitiếp, Vương Minh lại nằmxuống, ngủ tiếp phần vừa bị tôi

Page 189: Tàng Hoa Hải T1

cắt ngang. Tôi cũng khôngđịnh đợi cùng hắn nói chuyện,từ trên quầy bước qua, quayvề phía lão đầu kia quát: “Ngươi, cút ngay cho ta,lập tức cuốn xéo khỏi tầm mắtcủa ta đi” Tên răng vàng kia cười hahả một tiếng, liền nói: “Tiểu ca, chúng ta lâu ngàykhông gặp, cậu có khỏe chứ?Tình tình của cậu hẳn là hoàntoàn chả thay đổi chút nào,

Page 190: Tàng Hoa Hải T1

giống hệt như trước kia”. Tôi nói: “Ngươi ít nói nhảm nhiềunhư vậy, lão tử con mẹ nó đờinày về cơ bản là đều vì ngươimà bị hủy. Ngươi có biếtchưa? Người Ngô gia ta baongười đã ra đi còn không phảivì ngươi mà chết sao, thừa dịpta còn chưa đổi ý, ngươi nêntranh thủ mà cút khỏi tầm mắtcủa ta đi.” Lão Răng Vàng liền nói:

Page 191: Tàng Hoa Hải T1

“Lời cậu nói là có chútkhoa trương rồi, chuyện mấyngười Ngô gia nhà cậu “anhdũng hy sinh” cùng với ta thìcó can hệ gì cơ chứ.” Tôi thật không biết làm saomà lửa giận đùng đùng, liềnlập tức bày ra cái dáng điệumuốn xông lên mà tát hắn.Hắn nhìn tôi chân chân, rồi lạikhoát tay nói: “Khoan đã, dù sao cũngchậm lại chút đã, ta hôm nay

Page 192: Tàng Hoa Hải T1

là đến đây vì có thông tin tìnhbáo quan trọng, ta là có lòngtới đây mà báo cho cậu biếtđó” Tôi nói: “Bất luận là cái loại tin tìnhbáo gì, là của ông, ta cái gìcũng không muốn biết. Sựxuất hiện của ông đã là mộtloại chuyện đại hung rồi” Tôi phải nói để bắt hắn đingay mới được. Lão răng vàng vẫn cứ

Page 193: Tàng Hoa Hải T1

khăng khăng đứng ở quâyhàng nói: “Khoan đã! Khoan đã! Cứnhìn qua tín vật đã, rồi hẳncậu sẽ biết tầm quan trọng củaviệc này” Nói rồi hắn một tay từ trongngực móc ra một chiến điệnthoại di động đưa cho tôi. Lòng tôi thầm nghĩ: Lầntrước cho tôi nhìn đồng hồ, lầnnày lại cho tôi xem di động,thật con mẹ nó là loại công

Page 194: Tàng Hoa Hải T1

nghệ cao. Vừa nhìn tôi liềnnhận ra đây là loại điện thoạidi động mà Tiểu Hoa thườngdùng. Tôi nhận lấy, mở nắp ra,nhìn bên trong là một tin nhắnngắn, trên đó viết: “Kim Vạn Đường bởi vì cótin tức mà tìm tới, hình như làcó manh mối trọng yếu, tôi đãnghe qua một lần, thực giảchưa rõ thế nào, cậu tạm thờinghe hắn nói qua đi, tôi xử lýxong chuyện ở đây, sẽ tới

Page 195: Tàng Hoa Hải T1

Hàng Châu xem xét với cậu.” Tôi đóng di động lại, nghĩthầm: Thật đúng là, việc TiểuHoa đích thân giới thiệu so vớiviệc để lão bỉ ổi này tự nóicàng làm cho người ta thật khómà cự tuyệt. Không thể không cho TiểuHoa chút mặt mũi được, tronglòng tôi đang suy tính xem nênlàm gì bây giờ, xem chừngđúng là phải nghe qua xem thếnào. Việc cái lão răng vàng

Page 196: Tàng Hoa Hải T1

này lại thông hiểu đạo làmngười như vậy, ắt hản là đã cóchuẩn bị. Nhưng cứ nhìn cáimặt hắn, tôi lại nhịn khôngđược mà muốn bốc khói. Vì thế sau đó tôi liền đểcho hắn ngồi xuống, rồi tựquay về phòng uống mấyngụm nước cho đầu óc tỉnhtáo một chút. Bước vào bêntrong phòng, có lẽ mát mẻcũng là một nguyên nhânkhiến lửa giận trong lòng cùng

Page 197: Tàng Hoa Hải T1

các loại phiền muộn cũng tiêutan mất phân nửa. Lại nghĩ, dùsao thì những chuyện ấy cũngđều là do tôi chọn lựa, tráchtội hắn cũng không phỉa ý hay,kỳ thực thì hắn cũng là mộttrong những người bị hại. Lại tự lừa gạt mình, nghĩmột lúc cũng bình tĩnh hơn, tôiliền nhanh đi ra gian ngoài,nhìn chằm chằm vào lão răngvàng hỏi: “Này lão đầu, ông nếu là có

Page 198: Tàng Hoa Hải T1

đầu mối gì thì mau nói ngắngọn ra đi. Nói dài nói ngắn gìcũng nói với Hoa nhi gia rồi,tôi đây mấy loại hoa hoa ấy thìmiễn đi” Lão răng vàng nói: “Tiểu ca, ngươi ở đây mànói, tôi đây không phải làtrong lòng có chút áy náy sao,nghĩ có lẽ cũng nên bồi thườngmột chút. Cậu không phải điđăng báo cái chuyện con bòcạp kia là để cho chúng tôi

Page 199: Tàng Hoa Hải T1

xem sao? Úi chà chà nha, vậtnày đúng là có khả năng khơidậy trong tôi một chuyện cũcực kỳ khó quên nha” Tôi nhìn sắc mặt lão ta,trong lòng lộn nhộn nghĩ:Ngươi còn không mau nói rồicút liền cho ta. Răng vàng lại nói: “Con bò cạp này có lai lịchrất đặc biệt” (tiếp)

Page 200: Tàng Hoa Hải T1

“Tôi đoán chắc cậu đã trara nó có liên quan đến tênnhóc nhà họ Trương phảikhông?” Tôi không có tỏ thái độ gìcả, sợ bị hắn đoán ra, nghĩthầm: Chuyện của Trương giatôi đều rất quan tâm, có đúnghay không là chuyện của đứanhóc nào, tôi cũng chẳng biếtnữa. Kim Vạn Đường lại nói: “Tôi đến là để nói với cậu

Page 201: Tàng Hoa Hải T1

một việc, tôi không biết là đãcó ai từng nói qua cho cậuchưa, trước kia khi tôi còn làmtrong lưu ly xưởng giúp giámđịnh các loại đồ cổ, dịch cổthư thật cũng kiếm đượckhông ít tiền. Có một lần tôi đicùng ông chủ có quen biết vớigia đình nhà vợ, ông chủ nàynghe đâu họ Mã, là một bậcthế gia vọng tộc, sống ở vùngGiang Tô, hắn có đưa cho tôixem một cuốn hồi ký từ đời tổ

Page 202: Tàng Hoa Hải T1

phụ hắn, muốn tôi giám địnhxem có phải là thứ đáng tiềnhay không. Khi đó nghĩ giađình tài khí phô trương nhưvậy, chắc hẳn phải là kẻ cótiền, sau mới lại biết được, kỳthực khi đó nhà bọn họ đều đãmục rỗng hết rồi. Hắn có haiđứa con trai nghiện thuốcphiện, một trong hai đứa đãkhông còn, hắn là muốn biếtvật kia có đáng tiền hay khôngđể mà còn cứu đứa con trai

Page 203: Tàng Hoa Hải T1

còn lại.” Kim Vạn Đường hít sâumột hơi lại tiếp tục: “Tôi là sau một thời giangiám định, sau khi xem xongxác định toàn bộ đó chính làhồi ký của Mã Bình Xuyên,trong đó thứ làm tôi nhớ nhấtchính là câu chuyện này” Nói rồi, lão răng vàng nàykể cho tôi nghe một cố sự, haychính là cái “Quái sự đầu tiên”kia

Page 204: Tàng Hoa Hải T1

Tôi sau khi nghe xong,trong lòng trống rỗng, khôngvui cũng chẳng buồn. Tôi lậptức nghĩ, đứa trẻ kia, phần lớnkhả năng chính là Muộn DuBình khi còn bé. Lúc đó là cái năm nào nhỉ?Trước khi Tân Trung Hoathành lập! Quả nhiên, tên nàyđúng là nhiều tuổi như vậy?Cơ mà, cơ hồ so với dự tínhcủa tôi vẫn là trẻ hơn mộtchút.

Page 205: Tàng Hoa Hải T1

Người Trương gia thọ mệnhđều rất dài, thể chất đặc biệt,tôi cơ bản là không quá bấtngờ. “Ông là nói, khi đó chỗ ấytên là Mã Am Vậy bây giờ cáichỗ này vẫn còn ở đó sao?”Tôi hỏi Kim Vạn Đường. Kim Vạn Đường gật đầu: “Đúng, vẫn ở đó, bất quáchỉ là nếu như cậu muốn đi,tôi lại nghĩ là không cần thiếtđâu. Bởi vì, trên cuốn hồi ký

Page 206: Tàng Hoa Hải T1

đó viết, lúc sau bọn họ cũngcó đem phần mộ tổ tiên kiatiếp tục đào ra, nhưng làkhông có đào được cái cổ mộnào cả, lại là đào ra chính cáicon thiết hạt tử kia (con bòcạp bằng sắt). Hơn nữa,những chuyện về sau như thếnào cũng không có ghi lạitrong hồi ký kia, những đoạnvề sau đó ghi lại, thì cũng là đãcách chuyện đó hơn một nămsau”

Page 207: Tàng Hoa Hải T1

“Ông là có ý gì?” Tôi hỏi “Sau khi bọn họ đào ra conthiết hạt tử kia, có hay khôngtiếp tục đào xuống, hay đào rađịa cung, hay trên mặt conthiết hạt tử đó viết cái gì, haycó chuyện kỳ lạ gì nữa không… Tất cả những chuyện nàyđều không có ghi lại. Nhưngkhẳng định là, do chính mộtnăm này, mà Mã gia từ cực kỳthịnh vượng trở nên rách nát,nhất định đã xảy ra rất nhiều

Page 208: Tàng Hoa Hải T1

chuyện, việc này khẳng địnhcó liên quan tới con bò cạpkia” Kim Vạn Đường lại nói: “Về sau, Mã gia chuyển điNepal” (Nê-pan: =))) phiênâm ha ha ha) “Nepal?” “Đúng, Nepal.” Hắn nói, “Trước đây, tôi cũng cóquay lại đó, đến nhà bọn họ, ở

Page 209: Tàng Hoa Hải T1

đó đã chẳng còn con bò cạpnào cả, bọn họ vẫn đang raobán nó” “Ông không phải là lại lừatôi đi đấy chứ?” Tôi nói “Sẽ không.” Kim Vạn Đường nói: “Nếu như cậu đối vớichuyện tôi nói có hứng thú,không ngại vất vả cùng tôi xuấtngoại đi một chuyến xem sao?Tôi nói cho cậu biết này, conthiết hạt tử kia, tôi tin là có thể

Page 210: Tàng Hoa Hải T1

dễ dàng thu lại” Tôi suy nghĩ một chút, chođến bây giờ đây là đầu mốiduy nhất có liên hệ tới quákhứ của Muộn Du Bình, có lẽđúng là phải đi một chuyến.Nhưng là, tôi không thể cứnhư vậy mà đi cùng tên răngvàng này được. Lăn lộn làm ănlâu như vậy, tất hiểu rõ, nhữngkẻ như hắn đúng là loại ruồinhặng chuyên bâu lấy trứnggà. Hắn như vậy lại theo tôi đi,

Page 211: Tàng Hoa Hải T1

nghĩ cho cùng không phải làđã cùng với Mã gia liên thủđịnh làm thịt tôi sao. Nóikhông chừng còn có đủ loạicạm bẫy đang chờ cái hầu baokia của tôi. Vì vậy tôi cùng với KimVạn Đường ấn định thời gian,nhưng tôi lại động thủ trước,không cả thông báo cho TiểuHoa, lập tức đi Nepal. Nhưng mà lần này chính làlại tay không quay về, nhà cửa

Page 212: Tàng Hoa Hải T1

Mã Bình Xuyên ở Nepal thựcsự là rất lớn, thế nhưng lạihoàn toàn trống không, vừanhìn thì liền thấy là rỗngtuếch. Tôi hỏi người xungquanh, họ đều không biết làngười nhà này đã đi đâu Tôi đi tìm nhà Mã BìnhXuyên, cũng giống như khixưa ông ta đi tìm tung tíchTrương gia, đều là đã từng ởđây nhưng lại mai danh ẩntích, không rõ đã đi đâu mất.

Page 213: Tàng Hoa Hải T1

Tôi nghĩ, có lẽ nào đây làmột đại âm mưu, bị tôi tìm ra.Tôi là đã ra tay động thủtrước, bọn họ hoàn toàn chắcchắn là chưa thể có chuẩn bịgì. Hay cũng có thể là, ngaysau khi Kim Vạn Đường đi,Mã gia bọn họ đã có biến cốto lớn gì. Cuối cùng, lúc này đây tìmkiếm, hoàn toàn biến thành đidu lịch một chuyến. Tôi thấyrằng lúc này hoàn toàn là

Page 214: Tàng Hoa Hải T1

không tìm thấy cái gì, tôi bắtđầu nổi máu làm ăn, nảy sinhý định mở hoạt động làm ăn ởđây.Tuy nhiên sau khi tìm hiểu, tôithấy rằng nơi đây hoàn toànkhông thích hợp cho việc buônbán, chỉ thích hợp làm trạmtrung chuyển. Thế nhưng, tôithật là không thích cái loạihành vi buôn bán quốc bảo ranước ngoài, nên cũng khôngcó suy nghĩ sâu xa gì nữa. Dĩ

Page 215: Tàng Hoa Hải T1

nhiên, là ở nơi này tôi cũngphát hiện được rất nhiều đồ cổđịa phương, mặc dù khôngbiết thật giả như thế nào,nhưng tại thị trường trongnước nhất định có thể kiếmđược không ít tiền, nhưng mà,trong lúc tôi đang lăn tăn cáiloại việc này, thì lại phát hiệnhành tung của Mã gia. Tôi ở đây tìm được mộtông lão người Hoa làm nghềkiểm kê đồ cổ, tôi cùng với lão

Page 216: Tàng Hoa Hải T1

bản này nói chuyện tán dóc,lại nói tới chuyện mục đích tôiđi chuyến này. Ông lão ấy vớiMã gia đã từng làm ăn qua,hiển nhiên là Mã gia vì muốncó tiền đã bán cho ông takhông ít đồ cổ. Ông ta nói chotôi biết, cùng với Mã gia làmăn một thời gian, không biết làvô tình hay cố ý, bọn họ cónhắc tới một nơi gọi là MặcThoát. Vì vậy tôi liền đi Mặc

Page 217: Tàng Hoa Hải T1

Thoát, ở đây tôi đã tìm thấymột thứ, khiến tôi phải lưu lạinơi này đến nửa năm.

Page 218: Tàng Hoa Hải T1

Chương 7: Tây Tạng duhọa*

Trans + Edit: Cầm Sư Beta: Lunarshy *Du họa: Bức tranh Đó chính là một bức tranhkỳ quái. Vào cuối năm 2010, saukhi trở về từ Nepal, tôi liền điTây Tạng, ở lại dưới núi TápNhĩ Nhân nghỉ ngơi dưỡng sứcmột thời gian.

Page 219: Tàng Hoa Hải T1

Tôi không có ngay lập tứcđi tìm kiếm manh môi vềngười Mã gia, dù sao đoạnđường này cũng đã nhiều mệtnhọc rồi, tôi theo như đề nghịcủa người làm thuê, trước tiênxử lý những thứ thu hoạchđược từ chuyến đi Nepal. Tôi từ Nepal mang về mộtsố lượng lớn vật phẩm trangsức giả cổ đặc trưng của tínngưỡng Phật giáo, tôi muốndùng chúng làm hàng mẫu

Page 220: Tàng Hoa Hải T1

cũng là muốn tìm ra nơi bắtnguồn thực sự của những thứđồ trang sức ở Trương gia cổlâu. Ở nơi gọi là Mặc Thoátđó, tôi sắp xếp số trang sức đóthành ba bao lớn, chia ra gửiqua bưu điện đến ba địa chỉkhác nhau ở Hàng Châu đểgiảm bớt gánh nặng khi điđường. Bưu điện ở Mặc Thoát cóhai loại, đó là bởi vì MặcThoát là một nơi khá đặc thù.

Page 221: Tàng Hoa Hải T1

Ở đây núi quanh năm tuyếtphủ, ra vào đều rất khó khăn.Trước đây bưu điện chính quychỉ có thể nhận thư, không thểgửi thư đi, mãi cho đến mấynăm gần đây mới có một conđường nhỏ để trao đổi bưukiện, dù thế nhưng xe của bưucục cũng chỉ đến mỗi tuần mộtchuyến. Vì vậy, mà dân ở đây họcòn có dịch vụ chuyển bưukiện bản địa, thật ra thì là tìm

Page 222: Tàng Hoa Hải T1

một người tiện đường mangthư từ bưu phẩm ra ngoài. Đốivới những người hay ra vàoMặc Thoát, việc giúp người tamang theo bưu kiện hàng baonhư vậy cũng là chuyện cựckỳ bình thường, vài người cònđứng ra làm trung gian kiếmchút ít tiền. Tôi cũng tìm đượcmột vị “chuyển bưu kiện” nhưthế ở mặc Thoát, tuy nói làkhông phải cực kỳ an toàn,nhưng ít ra là có thể đảm bảo

Page 223: Tàng Hoa Hải T1

thời gian. Chỉ cần có người rakhỏi Mặc Thoát, đại khái là cóthể biết rõ lúc nào thì đến bưucục, sau đó việc chuyển đồ sẽđược tiến hành tương đối ổnthỏa. Rời Mặc Thoát có đườngcho ô tô, xe ngựa, và kiệu phu.Đường ô tô cũng không phải làthông xe quanh năm, tôi lạiđến đúng vào mùa không thểthông xe, xe ngựa cũng cũngkhông thấy có, vì vậy chúng

Page 224: Tàng Hoa Hải T1

tôi chỉ có thể tìm lừa thồ hoặckiệu phu. Tất cả các bưu kiện đều dongười chuyển đồ khuân từngbao một xuống núi, vì vậy màtrọng lượng không thể quánặng. Quá trình chuyển ba góibưu kiện lớn trọng lượng trungbình của tôi phải tốn đến bagiờ. Lúc tôi thấy bức họa kiachính là lúc ở trong quầy hàngcủa bưu cục. Kỳ thực chính là

Page 225: Tàng Hoa Hải T1

treo trên tường phía sau mộtcái bàn làm việc đặt một tấmthủy tinh công nghiệp. Mặttường sơn màu xanh lá câynhạt, bên trên treo mấy bứctranh: một bức tranh chữ thủymặc “Bằng trình vạn lý”, làhình chim ưng và bốn chữ cổlớn, ba lá cờ thưởng song ngữ,đều là mấy từ ngữ ca ngợi như“Không nhặt của rơi”, “Đảmbảo an toàn”; ngoài ra còn cómột bức tranh.

Page 226: Tàng Hoa Hải T1

Bức tranh này vừa nhìn đãbiết không phải tác phẩm củamột họa sĩ chuyên nghiệp, đólà một bức tranh rất bìnhthường, thậm chí nét vẽ củanó còn có điểm vụng về, ởgiữa bức tranh có vẻ như là vẽmặt nghiêng của một người, từmức độ thuốc màu bong ra cùng với màu sắc dường nhưnó đã để ở chỗ này một thờigian dài rồi. Bức tranh chủ yếu là vẽ về

Page 227: Tàng Hoa Hải T1

một người trẻ tuổi. Tôi cũngkhông có nhiều hiểu biết vềhội họa phương Tây, nhưngcái gọi là đạo lý của một bứctranh, đến một trình độ nhấtđịnh thì đều giống nhau. Dùcho đây là một bức tranh cóhọa pháp vụng về nhưng làcũng có điểm đặc biệt. Tôi thật không biết loại cảmgiác này là từ đâu tới, người ởtrung tâm bức tranh, trênngười mặc bộ y phục lạt ma,

Page 228: Tàng Hoa Hải T1

hạ thân là tàng bào, đứng ởtrong núi, sau lưng có thể thấychính là núi tuyết Tạp NhĩNhân. Không rõ là ánh tàdương chiếu xuống hay là ánhnhật quang huy hoàng, làmcho bức tranh từ màu trắngbạch sắc biến thành một màubụi sắc vàng. Đây là một bức tranh cócách vẽ vụng về, nhưng cáchsử dụng màu sắc lại rất khá, làmột ví dụ của quan niệm nghệ

Page 229: Tàng Hoa Hải T1

thuật trực tiếp tuyệt vời. Đương nhiên, ngay cả nhưvậy, cũng không thể nói rõ bứchọa này có cái điểm gì giá trị.Cho nên tôi ngạc nhiên chínhlà bởi vì bức họa này chính làvẽ anh ta. Đúng vậy, người trên bứchọa này chính là mang vẻ mặtđặc trưng của anh ta, tôi tuyệtđối không thể nhầm được. Chính là người ấy. Đối với anh ta, làm sao lại

Page 230: Tàng Hoa Hải T1

xuất hiện ở nơi này, tôi thậthoàn toàn không nghĩ ra, bởilẽ người đáng lẽ không có bấtcứ lý do gì để xuất hiện ở MặcThoát, lại xuất hiện ở MặcThoát trong một bức tranh. Đây chính là một bức họavẽ chân dung Muộn Du Bình. Tôi đầu tiên là cực lực phủđịnh, bởi vì chuyện này thực làhết sức kỳ quái. Sở dĩ, khảnăng nhìn lầm chính là rất lớn,dù sao đó cũng chỉ là một bức

Page 231: Tàng Hoa Hải T1

tranh, không phải là ảnh chụp.Bức tranh này lại có rất nhiềuchi tiết tương đối nhìn khôngrõ ràng, tạo thành loại cảmgiác như vậy tuyệt đối có khảnăng. Thế nhưng, người trong bứchọa này, như là có đôi mắt củachính anh ấy vậy. Tôi nhìn một hồi lâu, theobản năng cảm giác được,người trong bức họa này nhấtđịnh chính là Muộn Du Bình.

Page 232: Tàng Hoa Hải T1

(Chời ta suy tính mãi dịchlà hắn, là anh ta, anh ấy hay làhắn ta ??? hừ hừ hừ chả nhẽlại dịch là chàng ấy bây giờ :3.Lunar ta để là anh ta nhé vìthấy anh ấy cứ sến sến thế nàoý :3 Nàng beta ko hay có thểsửa) Năm năm trước, anh ta cứthế từ trong tầm mắt tôi màbiến mất. Đương nhiên, chântướng việc Muộn Du Bình mấttích lúc đó tôi cũng đã phân

Page 233: Tàng Hoa Hải T1

giải rõ ràng, chuyện liên quantới anh ta, còn phải nói rấtnhiều. Nhưng việc anh ta làmtrước kia, tại nơi đây đã khôngcòn quan trọng, tôi nhìn bứchọa này, liền có một ý nghĩ:Có phải hay không Muộn DuBình đã từng tìm kiếm ở đâymột vòng? Anh ta ở nơi nàyxuất hiện qua, liệu có phải làcó ý nghĩa gì? Đồ vật anh tatìm kiếm khi ấy cùng với nơinày thì có can hệ gì?

Page 234: Tàng Hoa Hải T1

Tôi hỏi nhân viên bưu cục, đólà một lão đầu, có khuôn mặtđiển hình của người dân TâyTạng. Tôi hỏi ông ấy bức họanày là do ai vẽ. Ông ấy nhìntôi chỉ về phía đối diện, dùngHán ngữ một cách cứng nhắcnói cho tôi biết, bức họa nàytác giả chính là Trần TuyếtHàn.Ánh mắt của tôi hướng về phíamà ông ấy chỉ, lại thấy mộtngười đàn ông trung niên ở

Page 235: Tàng Hoa Hải T1

phía đối diện phòng đun nước,đang nhận nước sôi. Ngườinày có lẽ chịu trách nhiệmtrông nom phòng đun nước.Phòng đun nước này là nơicung cấp nước sôi cho cư dânquanh đây sử dụng, ba maotiền một bầu nước (chỗ này làtam mao tiền nhận một bầu –ta không hiểu rõ lắm, dịch tạmvậy, rồi sẽ tìm hiểu và edit lạisau). Khi này bên ngoài trờiđang có tuyết rơi lớn, so với

Page 236: Tàng Hoa Hải T1

bên trong phòng đun nước ấmáp đúng là làm cho người taấm vã mồ hôi. Chính vì thế màcó rất nhiều người vây quanhnồi hơi ấm áp ấy, những ngườinày ăn mặc đều không quákhác nhau, lại ngồi cùng mộtchỗ, cảm giác hình dáng thậtkhông có sai biệt nhiều.Ông già dân tộc Tạng rất nhiệttình, xem chừng tôi không thểnhận rõ được, liền quay raphía phòng đun nước gọi to

Page 237: Tàng Hoa Hải T1

một tiếng:“Trần Tuyết Hàn”Thanh âm này thật vang dội,cứ như là làm cho tuyết trênmái nhà cũng phải chấn độngmấy phần, cái người TrầnTuyết Hàn kia, nghe thấy tiếnglão nhân gia gọi, liền ở trongđám người ngẩng đầu lên, cóchút nghi ngờ nhìn về phíachúng tôi.Tôi lập tức đi tới, biểu cảmcủa người kia có chút xanh

Page 238: Tàng Hoa Hải T1

xao, da dẻ thô ráp xù xì, nhìnqua, có lẽ tuổi thật cũng trẻhơn mấy phần.Tôi dùng tiếng Hán nói:“Xin chào, xin hỏi bức tranhsơn dầu trong bưu cục kia làdo anh vẽ sao?”Trần Tuyết Hàn liếc mắt nhìntôi, rồi gật đầu. Tôi khôngnhìn thấy biểu hiện trong đôimắt của anh ta, đó chính làánh mắt rất riêng biệt đặctrưng của người có cuộc sống

Page 239: Tàng Hoa Hải T1

quá yên bình. Bởi vì quá mứcyên bình như vậy, nên bìnhthường anh ta thường khôngphải tự suy xét quá nhiều vấnđề.Tôi đưa một điếu thuốc choanh ta, hỏi anh ta chi tiết vềbức tranh. Trần Tuyết Hàn cóchút ngạc nhiên, quan sát tôimột chút, lại đem nồi nước sôiđóng lại, hỏi tôi:“Cậu hỏi cái này để làm gì?cậu quen anh ta sao?”

Page 240: Tàng Hoa Hải T1

Thanh âm của người này đặcbiệt khàn khàn, thế nhưng lạinhấn rõ từng chữ vô cùng rõràng. Tôi đại khái đem tìnhhình lúc này nói qua một chút,cũng nói cho anh ta sơ sơ vềmối quan hệ của tôi và ngườitrong tranh kia.Trần Tuyết Hàn có vẻ kinhngạc, cởi khăn tay màu trắng,ra khỏi phòng đun nước:“Cậu chắc nhận nhầm ngườirồi, bức tranh sơn dầu đó là ta

Page 241: Tàng Hoa Hải T1

vẽ hai mươi năm về trước, cậulúc đó chắc mới chỉ vài tuổi?Hơn nữa, đây chỉ là bản saolại, nói rõ ra nó còn có mộtbức tranh bản gốc, cái đó còncũ hơn nữa kia”Tôi có chút bất ngờ, thật làkhông ngờ tới bức vẽ này lạiđã lâu năm như vậy, mặc dùbức vẽ kia nhìn qua đích thựcchẳng phải là mới mẻ gì. Đốivới vấn đề của Trần TuyếtHàn, thực tôi không biết phải

Page 242: Tàng Hoa Hải T1

trả lời như thế nào, bởi vìchuyện này đâu thể một haicâu mà nói cho rõ được. Cũngmay, anh ta cũng không cótiếp tục truy vấn, tiếp tục nói:“Người này và tôi cũng chẳngcó quan hệ gì cả”Anh ta chỉ chỉ ra ngoài cửa,hướng về phía một ngọn núituyết:“Tôi là ở nơi đó đã nhìn thấybức họa kia, cậu nếu nhưmuốn biết nhiều hơn, có thể đi

Page 243: Tàng Hoa Hải T1

tới nơi đó hỏi mấy vị lạt mamột chút”Tôi nhìn theo hướng anh tachỉ, chỉ thấy mưa tuyết lấtphất, cơ hồ như có một tòanhà màu trắng bạc.“Kia là nơi nào vậy?” Tôi hỏi“Đó là miếu Lạt Ma”Trần Tuyết Hàn nói,“Tôi chính là ở trong miếu lạtma đó vẽ bức họa này”“Lúc ấy có chuyện gì kỳ lạphát sinh sao? Phải chăng,

Page 244: Tàng Hoa Hải T1

miếu lạt ma đó có điểm gì đặcbiệt?”Tôi hỏi cứ như là, cứ nơi nàoMuộn Du Bình xuất hiện, thìluôn là có chuyện kỳ quái xảyra. Có lẽ, miếu lạt ma đó bảnthân cũng đã rất không bìnhthường.Trần Tuyết Hàn lắc đầu, suynghĩ một lúc mới nói:“Không, nơi đó chẳng có gì kỳquái cả, kỳ quái là ở chỗ, thầylạt ma nhất định bắt tôi mô

Page 245: Tàng Hoa Hải T1

phỏng lại bức tranh này”“Tại sao?”“Thấy lạt ma có thể thấy nhânquả, ông ấy muốn tôi vẽ bứctranh này, tôi liền vẽ, chẳng vìsao cả. Ông ấy có thể nhìnthấy mọi sự sau bức tranh này,còn tôi thì không thấy được”Trần Tuyết Hàn nói cho tôibiết, bức họa vẽ người trẻ tuổikia, chắc là một vị khách quýcủa miếu lạt ma. Bản gốc củabức tranh ấy được vị Đại lạt

Page 246: Tàng Hoa Hải T1

ma vẽ trước khi người ấy rờiMặc Thoát ba ngày, TrầnTuyết Hàn về sau chỉ là vẽ môphỏng theo. Năm ấy, mùađông Trần Tuyết Hàn ở lạitrong miếu một thời gian dài,tình cờ thấy trong phòng Đạilạt ma bức tranh sơn dầu kia,Đại lạt ma liền muốn anh ta vẽlại. Vậy là anh ta liền vẽ lại môphỏng theo bức họa kia.Tôi giờ này thì đã hiểu được vìsao cách dùng màu sắc của

Page 247: Tàng Hoa Hải T1

bức họa này lại to gan như vậymà lại rất sinh động, nhưng lạicó vẻ vụng về. Thì ra nguyênnhân là đây.Ở Tây Tạng có rất nhiều lạtma có khả năng mỹ học cựckỳ cao, lại rèn luyện hàngngày, kiến thức uyên thâm.Nhiều đại lạt ma còn có học vịở những trường đại học uy tínnước ngoài, lại đem cộng vớicuộc sống thanh tâm quả dục,thật lại càng chuyên chú.

Page 248: Tàng Hoa Hải T1

Nghĩ ngợi một chút, tôi lại nghĩkhi đó miếu lạt ma trên núituyết kia, liệu có thể phát sinhloại chuyện gì, nghĩ vậy tôiliền có chút thất thần.“Cậu muốn đi sao? Ba trămđồng, tôi dẫn cậu đi”Anh ta nói,“Miếu lạt ma kia, nếu khôngphải dân bản xứ, thì không cócách nào đi vào đâu”Hay cho vị lạt ma có thể thấynhân quả, hay cho ba trăm

Page 249: Tàng Hoa Hải T1

đồng.

Page 250: Tàng Hoa Hải T1

Chương 8: Miếu Lạt Ma

Trans + edit: Cầm Sư Chúng tôi dưới sự hướngdẫn của Trần Tuyết Hàn, đạplên tuyết mà leo lên. Đườngnúi bị bao phủ bởi một lượngtuyết lớn, lại quá hẹp chỉ đủ đểmột người đi một đường, bậcđi lên thì cực kỳ dốc, gần nhưcó thể nói là làm dựng ngượclên vậy. Tôi có dẫn theo haingười làm thuê, là bọn họ cứ

Page 251: Tàng Hoa Hải T1

khăng khăng theo ôi đi lên chobằng được. Bây giờ đều đã hốihận muốn chết.Buổi trưa, cuối cùng chúng tôicũng đến được cái miếu lạt mamà Trần Tuyết Hàn cứ liên tụcnhắc đến.Tôi trước kia cũng đã từngquan sát qua đủ loại kiểudáng, quy cách của đền miếu,chùa chiền, trong đó cũng cókhông ít là miếu lạt ma.Nhưng trước mắt tôi bây giờ,

Page 252: Tàng Hoa Hải T1

loại hình này, chính là lần đầutiên tôi nhìn thấy.Đập vào mắt tôi trước tiên làmột cửa miếu vô cùng ráchnát, mà lại đặc biệt nhỏ. Cánhcửa gỗ chiều rộng có lẽ chỉkhoảng nửa người, nhưng phíasau lại là có một cái sân nhỏ,tuyết đã được quét qua để lộrất nhiều đá và bàn ghế đá. Ởcuối sân, nhà cửa chính là xâydựa vào núi, cả tòa nhà hướngvề phía trước, không nhìn thấy

Page 253: Tàng Hoa Hải T1

đầu, thực là có chút ngoạnmục.Ngay cả như vậy, tôi cũngbiết, loại kiến trúc miếu thờnày, thực bên trong cũngkhông quá rộng. Mặc dù nhìnqua thì diện tích rất lớn, nhưngbởi vì dựa vào vách núi màxây, nên kiến trúc không gianbên trong sẽ tương đối nhỏ.Có ba vị lạt ma khá trẻ tuổiđang ngồi quây quanh đá đểsưởi ấm, thấy chúng tôi tiến

Page 254: Tàng Hoa Hải T1

vào, cũng không có tỏ ra loạithái độ gì, vẫn tiếp tục bấtđộng, không có hỏi gì.Trần Tuyết Hàn đi lên phíatrước, nói rõ mục đích chúngtôi đến chuyến này, anh ta nóiđều là dùng Tạng ngữ, tôinghe thật không hiểu. Một vịlạt ma trong số đó liền dẫnchúng tôi vào nhà.Nơi có kiến trúc lớn nhất lànơi các lạt ma tu hành, phíasau có một cái thang gỗ, một

Page 255: Tàng Hoa Hải T1

đường đi lên. Chúng tôi leo lêntừng bậc, từng bậc một, cũngkhông biết đã qua bao lâu, điqua bao nhiêu gian phòng, thìvị lạt ma dẫn đường dừng lại.Tôi phát hiện cuối cùng chúngtôi đã tới một căn phòng tốiđen như mực.Trần Tuyết Hàn và vị lạt macung kính lui xuống, chỉ cònlại tôi và hai người làm thuê,đứng trong căn phòng chỉ mộtmảng đen như mực. Nhìn

Page 256: Tàng Hoa Hải T1

chung quanh, tôi phát hiện tựahồ đây là một gian thiềnphòng, cả phòng duy nhất chỉcó một nơi phát ra tia sáng.Chúng tôi cẩn thận từng chútđi tới, từ từ thích ứng với ánhsáng trong phòng, tôi đây từtrong bóng tối kia thấy bốnphía có rất nhiều cái bóng mơhồ – tất cả đều là kinh thưđược xếp chồng lên. Vòng quachỗ chúng, đi tới phía mà tôithấy có ánh sáng, tôi phát hiện

Page 257: Tàng Hoa Hải T1

có một cánh cửa sổ.Cửa sổ này có dùng một cáimành che rất dày, nhưng cáimành đã quá sức cũ kỹ, hư nátrất nhiều tạo thành những lỗthủng l ti, ánh sáng chính là từnhững lỗ thủng ấy mà xuyêntới.Tôi suy tính muốn đem cáimành thu lại, để cho ánh sángbên ngoài chiếu tới gian phòngnày. Đang định ra tay, chợtnghe thấy trong bóng tối có

Page 258: Tàng Hoa Hải T1

một âm thanh:“Không nên để ánh sáng chiếutới nơi này”Tôi bị thanh âm kia làm chohoảng sợ, quay đầu lại liềnthấy, ở trong góc tối, bừng lênmột ánh lửa nhỏ. Sau đó,hướng mắt phía chính giữaánh sáng, tôi rốt cuộc cũngnhìn thấy năm vị lạt ma ngồimột bên, không gian dần dầnsáng hẳn lên.Năm vị lạt ma này nhất định là

Page 259: Tàng Hoa Hải T1

đã ngồi ở đây từ đầu, chính làvì trong bóng tối nên tôi khôngnhìn thấy họ. Cái này có lẽ làmột hình thức tu hành, hìnhnhư chính là chúng tôi đangquấy rầy họ.Tôi đang suy tư thì bọn họ nói:“Mau lại đây”Tôi liền đi tới. Đến gần, tôiliền nhìn rõ, ở đó, mấy vị lạtma tuổi tác khá trẻ đang nhắmmắt lại, chỉ có một vị đại lạtma đôi mắt sáng ngời đang

Page 260: Tàng Hoa Hải T1

nhìn chúng tôi.Chúng tôi trước tiên đem mụcđích chuyến này đến đây nóirõ, vị đại lạt ma có tuổi liềnnhắm mắt lại, nói rằng:“Thật đúng là chuyện kia, tathực còn nhớ rõ”Tôi có một chút bất ngờ, tôicứ cho rằng có lẽ ông ấy sẽ lộra biểu tình dữ dội nào đó chứ,nói thí dụ như, run rẩy nói vớitôi đại “Cậu, cậu là cũng biếtanh ta” hay là gì đó đại loại

Page 261: Tàng Hoa Hải T1

thế.Thế nhưng, ông ấy chỉ lẳnglặng nhắm hai mắt lại, nói mộtcâu:“Đúng là chuyện kia, ta cònnhớ, còn nhớ”Tôi cũng không hề lộ ra chútbiểu cảm nào, cũng làm giả bộnhư đang trấn tĩnh.Sự thật chính là thần kỳ nhưvậy, tôi bỗng nhiên hiểu ra, rấtnhiều chuyện đối với mình làvô cùng quan trọng, đối với

Page 262: Tàng Hoa Hải T1

người khác, e rằng không bằngcả một cái ngáp.Tôi đây đã có thể thực sự lýgiải.Trong phòng nghỉ của đại lạtma, chúng tôi uống chút trà bơmới nấu, chờ ông ấy đem tìnhđiểm từng điểm của chuyệnnày kể lại. Trong phòng có đốtmột lò than, rất ấm áp, tôi mộtbên vã mồ hôi, một bên nghechuyện Tiểu Ca xuất hiện ởnhân gian lần đó.

Page 263: Tàng Hoa Hải T1

Đại lạt ma kể lại hết sức giảnlược, hầu như là thuận miệngthì nói lại một chút. Thếnhưng, đối với tôi mà nói, tôithực sự không thể không chorằng đây chính là đầu mốiquan trọng.Trong lúc kể lại, có đôi lúc đạilạt ma cũng tự mình khôngnhớ rõ lắm, ông ấy liền lấy ramột cuốn sổ và bút ký để kiểmtra lại. Khi ông ấy kể song, tựtôi cũng cẩn thận đọc lại nội

Page 264: Tàng Hoa Hải T1

dung cuốn bút ký. Vì vậynhững chuyện dưới đây đến từnhiều nguồn, có phần là tôiđọc được trong sổ, có phần làdo đại lạt ma kể lại.Bởi vì thông tin nhiều và ngẫunhiên, còn chưa nói tới đâychính là bút ký tự thuật, trongđó lại lẫn lộn chữ Tạng cùngvới tiếng địa phương, cho nênrất nhiều tình tiết chỉ là phiếndiện một chiều, tôi ở đây thuậtlại, cũng đã có một số chỉnh

Page 265: Tàng Hoa Hải T1

lý, sắp xếp. Sự tình năm mươi nămtrước, đại lạt ma đến nay nhưcòn rõ mồn một ngay trướcmắt. Ngọn núi đã bị bao phủbởi tuyết đã đến tuần thứ ba,việc xuống núi là vô cùng nguyhiểm, toàn bộ lạt ma trongmiếu đều chuẩn bị tiến hànhgiai đoạn tu hành của mùađông.Thời điểm đó, vị đại lạt macòn rất trẻ, vẫn còn chưa trở

Page 266: Tàng Hoa Hải T1

thành đại lạt ma, nhưng để tiệnphân biệt, chúng ta cứ gọi vịđại lạt ma còn trẻ năm đó làlão lạt ma.Dựa theo tập tục của miếu,ngày đó, lão lạt ma giữ của,đem tuyết ở cửa quét sạch, ởngay cửa miếu đốt ba lò thanlớn, không cho tuyết đọng lầnthứ hai trên mặt đất. Việc nhưvậy ở miếu lạt ma từ sau khixây xong, mỗi mười năm lạidiễn ra một lần, tuy rằng lão

Page 267: Tàng Hoa Hải T1

lạt ma cũng không biết là có ýgì, thế nhưng các đời lạt mađều tuân thủ nghiêm ngặt.Một buổi trưa nọ, lần thứ tưcho than vào lò, lão lạt manhìn thấy Muộn Du Bình đangđứng trước lò than sưởi ấm.Muộn Du Bình mặc một bộ yphục hết sức kỳ quái, hìnhnhư là một chiếc áo khoácquân phục dày, nhưng trên yphục lại có hoa văn kiểu TâyTạng, phía sau lưng hắn có

Page 268: Tàng Hoa Hải T1

một bọc hành lý lớn, nhìn quacó vẻ cực kỳ nặng.Muộn Du Bình dáng vẻ cực kỳcứng cáp. Lúc đó anh ta và lãolạt ma đã có một cuộc đốithoại như vậy.Lão lạt ma: “Khách nhân đây là từ đâutới đây?” Muộn Du Bình: “Ta là từ trong núi tới” Lão lạt ma:

Page 269: Tàng Hoa Hải T1

“Khách nhân ngươi định điđâu?” Muộn Du Bình: “Đi ra bên ngoài” Lão lạt ma: “Vị khách nhân này, ngươilà từ ngọn núi làng đối diện tớisao?” Muộn Du Bình: “Không, ta là từ sâu trongnúi” Nói xong câu ấy, sau đó

Page 270: Tàng Hoa Hải T1

ngón tay Muộn Du Bình địnhra một đạo phương hướng, đólà bên trong núi tuyết. Đối vớilão lạt ma, đối với người ởMặc Thoát mà nói, bọn họđều biết, nơi đó chính là mộtkhu không người, bên trongchính là chẳng có gì cả.Mà ngôi miếu này cùng khuvực tiếp giáp nơi đó, cũngkhông có bất cứ con đườngnào, chỉ có thể gọi nơi ấy làmột vách núi. Nhưng bởi vì nó

Page 271: Tàng Hoa Hải T1

có tuyết đọng cũng như hếtsức dốc đứng, cao hơn mựcbiển dễ cũng gần hai trămthước, cực kỳ hiểm trở, nênmiếu lạt ma này chính là chỗnguy hiểm nhất ở chốn này.Thật không ai có thể đến từhướng này,lão lạt ma cườicười, ông ấy khi đó nghĩ ngóntay Muộn Du Bình nhất địnhchỉ sai rồi. Nhưng rất nhanh lạiphát hiện điểm không thíchhợp, bởi vì ở chỗ Muộn Du

Page 272: Tàng Hoa Hải T1

Bình đứng, chỉ có mỗi mộtdấu chân, không có bất cứ dấuchân nào kéo dài.Trong trời tuyết lớn như vậy,lại có loại sự tình này, trừ phiMuộn Du Bình rơi từ trên trờixuống, nếu không, có lẽ thật làanh ta đã từ vách núi đá màleo xuống.Lão lạt ma:“Khách nhân vì sao lại ở trướccửa miếu ta mà dừng lại?”Muộn Du Bình:

Page 273: Tàng Hoa Hải T1

“Ở đây thật ấm áp, ta lấy mộtchút hơi ấm, rồi lập tức đingay”Muộn Du Bình chỉ chỉ lò than,lão lạt ma bỗng nhiên có một ýniệm kỳ quái, cái tập tục kỳ lạcủa miếu này, mỗi mười năm,sẽ ở cửa miếu đốt ba lò than,lẽ nào chính là vì, nếu cókhách nhân nào qua cửa, sẽcó một nơi để sưởi ấm ư?Hoặc là nói, có người muốn điqua cái miếu này chính là vì

Page 274: Tàng Hoa Hải T1

ba cái bếp lò mà dừng lại?Việc này, kể từ lúc xây miếu,thì liền có tập tục như vậy. Lãolạt ma là cảm thấy tập tục nàythật kỳ quái, chẳng lẽ là rất lâutrước kia, khi xây cái miếunày, người ta đã biết trước sẽcó tình huống như vậy, vì thếmới lập ra cái tập tục như thế?Lão lạt ma nhìn Muộn DuBình, hai người không nói gìnhìn nhau một lúc, liền nghĩ cóchút lúng túng, liền nói:

Page 275: Tàng Hoa Hải T1

“Bên trong ấm hơn nhiều, nếukhông quý khách cứ ở lại nghỉngơi một chút, uống chén tràbơ rồi hãy đi”Lão lạt mà vốn là khách khímà hỏi, ngược lại Muộn DuBình lại không khách khí, trựctiếp gật đầu nói:“Được”Vì vậy lão lạt ma liền đưaMuộn Du Bình đi vào bêntrong miếu.Là chủ nhà, lại là lâu rồi chưa

Page 276: Tàng Hoa Hải T1

từng có khách ghé qua, lão lạtma tự nhiên lại muốn tận tìnhtiếp đãi một phen. Mời MuộnDu Bình sưởi ấm cơ thể, uốngcốc trà bơ, rồi liền dẫn MuộnDu Bình đi khắp trong miếu.Lúc này, lão lạt ma không rõlà vô tình hay cố ý, luôn muốnhỏi Muộn Du Bình một vài vấnđề. Thật kỳ quái, Muộn DuBình cũng không hề che giấu,anh ta nhiều lần nói mình từtrong núi tuyết đi tới, trong lời

Page 277: Tàng Hoa Hải T1

nói, thật tìm không ra một dấuhiệu của việc lấp liếm, hay nóisạo.Ngay lúc đó, lão lạt ma tuyrằng tuổi còn trẻ, nhưng dù gìcũng đã qua tu luyện, lònghiếu kỳ đối với cuộc sốngđúng là có sự khống chế đặcbiệt, nên không tiếp tục hỏinữa.(Nguyên văn chuyện này là,Muộn Du Bình nghỉ lại nơi đómột đêm, sau đó liền rời đi.

Page 278: Tàng Hoa Hải T1

Sau khi anh ta đi, cuộc sốngcủa lão lạt ma cũng tiến nhậpvào quỹ đạo)

Page 279: Tàng Hoa Hải T1

Chương 9:

Manh mối về Muộn DuBình Trans + Edit: Cầm Sư Beta: LunarShy Đêm hôm ấy, Muộn DuBình ở lại trong phòng lão lạtma, sau đó có cùng với ông ấytrò chuyện mấy câu, nói rằngngày mai sẽ tìm cách đi khỏiđây, muốn tỏ ý cảm ơn. Rồilão lạt ma liền tiễn Muộn Du

Page 280: Tàng Hoa Hải T1

Bình về gian phòng của mình.Kết cấu của ngôi miếu cóphần phức tạp, người bìnhthường nếu không có ngườidẫn đường thì chính là khôngcó khả năng tìm được phòng.Bọn họ ở trong miếu đi tới đilui vài vòng, lúc đi ngang quamột căn phòng, đèn trên taylão lạt ma bỗng tắt.Một mảng tối đen kịt, dưới sânánh trăng lại đặc biệt mờ mịt,lão lạt ma ngừng lại, định đốt

Page 281: Tàng Hoa Hải T1

đèn dầu. Khi đó, Muộn DuBình lại ngẩng đầu nhìn trời.Bầu trời của Tây Tạng, khắptrời đầy các vì tinh tú, đẹp đếnmức giống như mộng ảo. Cảnhđẹp như vậy, đối với lão lạt machính là từ nhỏ đã quen nhìnthấy, lại nghĩ bầu trời như vậy,ông ấy là không cảm thấy bầutrời có điểm gì kỳ lạ cả.Ông ấy thắp đèn, lần thứ haitiếp tục đi, lại phát hiện MuộnDu Bình vẫn bất động, chỉ

Page 282: Tàng Hoa Hải T1

nhàn nhạt ngước lên nhìn bầutrời.“Quý khách, mời đi bên này”Lão lạt ma lên tiếng, Muộn DuBình lúc này mới hồi phục tinhthần, liền hỏi:“Thượng sư, trong miếu củamọi người, không biết có phảihay không có chừng một trămhai bảy gian phòng”Lão lạt ma có một chút sửngsốt, quả thực, cái miếu lạt manày là có một trăm hai bảy

Page 283: Tàng Hoa Hải T1

gian phòng. Khi ông ấy mớitới miếu này, thì đã biết vậy.Mặc dù không gian có chútnhỏ, nhưng quả thật đúng làtổng số có 127 gian phòng.Nhưng là Muộn Du Bình làmsao lại biết? Lão lạt ma gật đầu nói phải.Muộn Du Bình lại tiếp tục nói:“Làm phiền ngài, liệu có thểcho ta đi nhìn qua từng gianphòng một chút?”“Quý khách vì sao đột nhiên

Page 284: Tàng Hoa Hải T1

lại có ý này?” – Đại lạt mamuốn hỏi vậy, thế nhưng ngaylập tức lại bị những điều mìnhtu hành khống chế, khôngvọng tưởng, không hiếu kỳ,đối với việc này ông ấy biếtkhông nên nảy sinh hứng thú.Lão lạt ma khắc chế một chút,đột nhiên cảm thấy, không biếtcó phải là tên Muộn Du Bìnhnày được ông trời phái xuốngkiểm tra việc ông ấy tu hành.Vì vậy gật đầu nói:

Page 285: Tàng Hoa Hải T1

“Được”“Tôi thật nhớ rõ bầu trời đầysao của nơi này”Muộn Du Bình lẩm bẩm,“Trước đây rất lâu, hẳn tôi đãtừng tới nơi này, tôi hình nhưcó nhớ mang máng, tôi đãtừng ở trong một gian phòng ởđây, vì mình mà lưu lại vật gìđó”“Vậy cậu muốn tìm lại”Lão lạt ma nói, tò mò gần nhưkhông thể khắc chế nữa.

Page 286: Tàng Hoa Hải T1

(Lòng ta thầm nghĩ thật tađúng là thiếu tu luyện, MuộnDu Bình nói như thế này đúnglà có thể đem Phật tổ cũng tứctới thổ huyết)Ban đêm, hai người bọn họtiến vào một gian phòng mànhìn, lại tiến vào một gian màtìm. Lão lạt ma cũng khôngnhớ rõ là đi tới tận lúc nào, chỉbiết đến khoảng hơn hai giờ,bọn họ tìm đến một gianphòng để đó không dùng, họ

Page 287: Tàng Hoa Hải T1

liền đi tới, Muộn Du Bìnhbước chân chậm lại, rồi bấtđộng.Lão lạt ma cũng không đi tiếp,nhưng là ông ấy biết trongphòng này hẳn có vật gì đó,kích động Muộn Du Bình. (Cầm: Thật là máu sắc nữcủa ta đến đây đã bị làm chothất điên bát đảo, cái gì chứ,nửa đêm, hai cháu còn dẫnnhau đi du sơn ngọan thủy cáigì mà lại tiến vào một gian

Page 288: Tàng Hoa Hải T1

phòng có gì đó làm Tiểu Cakích động =))) Ta thật khókiềm chế ko nghĩ bậy mà =)))Chời, tiểu Tà, cháu đọc đếnđây ko phải đã ăn hai ba hũdấm chua rồi chứ =))))) Lunar: hự, xin người, khôngphải ai cũng đen con mèo nótối như cô đâu :3 người tađang bàn chính sự bị cô làmcho tí thì hộc máu, cái gì màkích động với dấm chua chứ=))) đúng là làm người ta kích

Page 289: Tàng Hoa Hải T1

động theo) Muộn Du Bình tiến vàotrong phòng, ở giữa gian nhàcó bày một cái bàn gỗ, phíatrên mặt bàn chất đầy tạp vậy,Muộn Du Bình liền đem hếtthảy tạp vật trên bàn dọn đi, ởđó – bên trong đống tạp vật lộra một cái thây khô.Cỗ thi thể này nằm trên bànsách, hoàn toàn là một cái xáckhô, bị đống tạp vật che lấp.Xác chết ấy vận tăng bào, căn

Page 290: Tàng Hoa Hải T1

bản đã không còn nhìn rõ lúctrước bộ dáng như thế nào.Lão lạt ma quá sợ hãi, ông ấylà chưa từng nghĩ trong mộtgian phòng không dùng nữacủa miếu này, lại có một cáixác ướp.Thế nhưng, người trong miếunày vẫn còn đủ, vậy người kialà ai? Chẳng lẽ, là thấy tu lạtma trước đây chết tại chỗ này,lâu như vậy tới nay chưa từngcó ai phát hiện ra sao?

Page 291: Tàng Hoa Hải T1

“Cái này, đây là ai?”Lão lạt ma cũng không thểkiềm chế nữa, cuối cùng cấttiếng hỏi.“Đây là Đức Nhân lạt ma, làbằng hữu của tôi, thật nghĩkhông ra, lại chết như vậy ởnơi này”“Đức Nhân lạt ma?”Lão lạt ma chưa từng có nghequa tên này.Muộn Du Bình chỉnh lại cáibàn một chút, lại phát hiện cái

Page 292: Tàng Hoa Hải T1

xác trên tay còn cầm mộtquyển kinh văn. Anh ta đemkinh văn mở ra, nhàn nhạt thởdài, nói với lão lạt ma:“Xin phiền vị lạt ma này hãyđem phòng này sửa sang mộtchút, an táng chu toàn cho thithể của Đức Nhân, ta muốn ởlại chỗ này”Lão lạt ma hoàn toàn khôngcó phản ứng, ông ấy bỗngnhiên cảm giác được, bốn phíachung quanh trở nên xa lạ,

Page 293: Tàng Hoa Hải T1

bản thân mình đối với ngôimiếu này còn không hiểu bằngMuộn Du Bình. Muộn DUBình ngồi xuống, nhìn cuốnkinh thư kia, cũng không nóichuyện gì cùng lão lạt ma.Muộn Du Bình ở lại đây mấytháng. Sau đó bọn họ cùngnhau tra xét tư liệu, phát hiệnthấy một chuyện làm lão lạtma thấy chút băng lạnh: ĐứcNhân lạt ma đúng là đã từngghi danh là lạt ma trong miếu,

Page 294: Tàng Hoa Hải T1

mà điều quan trọng nhất trongghi chép ông ấy đã tra quachính là, từ lúc cái miếu lậpđến nay, hầu như mỗi thời đạilạt ma, đều có một người tênlà Đức Nhân, mãi cho đến bâygiờ, Đức Nhân – cái tên này ởdanh sách đã biến mất.Đây nhất định không phải làcùng một Đức Nhân được, màthực ra là rất nhiều Đức Nhân.Đồng thời, xem như danh sáchghi lại, hầu như mỗi một Đức

Page 295: Tàng Hoa Hải T1

Nhân, đều có thu nhận mộtngười là Đức Nhân đồ đệ.Đây là cái gì? Trong miếu cótruyền thống này sao?Tựa hồ như cái tên Đức Nhânnày đối với ngôi miếu này cómột ý nghĩa đặc biệt, trongmiếu mỗi một đại lạt ma phảicó một người gọi là Đức Nhânmới được.Vị Đức Nhân đã thành xáckhô trong phòng này là vị ĐứcNhân cuối cùng, không hiểu vì

Page 296: Tàng Hoa Hải T1

sao vị Đức Nhân này lại chết ởtrong phòng, không có đồ đệ,vì vậy mà Đức Nhân mới tuyệttự.Đây là vì sao, đây thật là mộtmiếu lạt ma bình thường sao?Lão lạt ma không khống chếđược sự tò mò của mình. Làmtăng nhân vốn phải biết cáchkhống chế tâm tình của mình,vậy nếu là hắn tu luyện chưatốt, cũng có thể thẳng thắnthừa nhận. Lão lạt ma chính là

Page 297: Tàng Hoa Hải T1

phát hiện Muộn Du Bình vàngôi miếu này khẳng định làcó liện hệ, vì thế ông ấy cũngkhông cố giữ lễ kìm nén vấnđề này ở trong lòng.Ông ấy đi tìm Muộn Du Bình,muốn hỏi chân tướng chuyệnnày.Muộn DU Bình nói với ông ấy,dường như đến một điểm giấudiếm cũng không có.(Tôi đọc đến đó thì gần nhưmuốn thổ huyết, bởi vì tôi

Page 298: Tàng Hoa Hải T1

nghĩ, thật không hiểu làm saoMuộn Du Bình đối với đại lạtma lại nói trắng như thế, màđối với ta lại keo kiệt nhưvậy?) (Cầm: Còn phải hỏi sao,tiểu Tà là đang ăn cả hũ dấmto bằng cái chum rồi =))))))))ha ha ha) Muộn DU Bình nói, chínhlà như vậy có một loại bệnh,cứ cách một khoảng thời gian,sẽ quên tất cả những chuyện

Page 299: Tàng Hoa Hải T1

trước kia, ngoại trừ một sốchuyện cũ thời thơ ấu, đầu óccủa anh ta là không thể chứađược thứ gì khác mới phátsinh.Anh ta đúng là từ bên trongnúi tuyết đi ra ngoài, đồng thờiở bên trong tuyết sơn cũngphát hiện một bí mật, nhưng làkhông lâu sau anh ta đã quênmất bí mật này là gì.Thật lâu trước đây, trước khianh ta đi vào trong núi tuyết,

Page 300: Tàng Hoa Hải T1

đã cùng vị Đức Nhân lạt macó một mối quan hệ đặc biệt.Bọn họ cùng ước định, mườinăm sau, anh ta sẽ từ trong núituyết đi ra, cũng mang theomột bí mật to lớn đi ra, thếnhưng lúc anh ta ra khỏi núituyết, đã hoàn toàn quên mấtước định này. Vì vậy mà ĐứcNhân lạt ma ở trong miếu nàyđợi anh ta, đem hết thảy mọichuyện trong núi tuyết kể lạitrước khi quên mất, để Đức

Page 301: Tàng Hoa Hải T1

Nhan lạt ma ghi chép lại.Lão lạt ma nghĩ tới lời anh tanói, bất chợt đổ mồ hôi lạnh.Vậy có phải hay không, cáimười năm này cũng khôngphải tình cờ. Tất cả các vị ĐứcNhân này, đều là vì ghi lại kýức về tuyết sơn của vị kháchnhân này sao? Ban đầu ở đâylại tu sửa một cái miếu liệu cóphải vì có người biết trước cứmỗi mười năm lại có ngườimang bí mật từ trong núi tuyết

Page 302: Tàng Hoa Hải T1

đi ra, đem bí mật này nói chovị Đức Nhân lạt ma kia?Đáng tiếc, thế hệ này ĐứcNhân không đợi được MuộnDu Bình từ trong tuyết sơn đira thì đã qua đời, ông ấy thậmchí cũng không có vì mình tìmmột người kế thừa.Có lẽ là biết bản thân mình sẽngay lập tức quên mất, MuộnDu Bình tự mình đem tất thảynói cho lão lạt ma. Anh ta đãnói cho lão lạt ma biết nguyên

Page 303: Tàng Hoa Hải T1

nhân đi tới tuyết cực kia là cáigì.Anh ta chính là đến để tìmmột người.

Page 304: Tàng Hoa Hải T1

Chương 10: Chuyện cũ củaMuộn Du Bình

Trans+ Edit: Cầm Sư Beta: LunarShy Trong những năm đầu thếkỷ XX,nước Mỹ sau khi đãtrải qua một thời kỳ phát triểncực nhanh chóng, khắp thếgiới đâu đâu cũng có thể thấynhững nhà thám hiểm cùngnhững đội khảo sát của Mỹ.Đông Nam Á, Nepal,

Page 305: Tàng Hoa Hải T1

Bhutan(1) và những nước nhỏvùng núi Himalaya, vùng đấttranh chấp giữa Ấn Độ vàTrung Quốc, tràn ngập cáchoạt động buôn bán, trong đóngười Mỹ chiếm phần lớn.Có một nhóm người do ngườiẤn Độ, người Bhutan, ngườiTrung Quốc cùng nhau tạothành một đoàn ngựa thồ kếthợp với mở một trạm dịch lý(*nhà trọ) để nghỉ ngơi. Nhàtrọ này là nơi hỗn tạp, loại

Page 306: Tàng Hoa Hải T1

người nào cũng có, còn cả cảnhững thương nhân từ Bắc Phitrở về từ Pháp kể lại một ítchuyện ở vùng phụ cận biêncảnh chiến sự, mà không biếtlà thật giả như thế nào.Trong đoàn ngựa, có bốnngười hình như là nhân vậtchủ chốt. Từ thân phận củabốn người này có thể nhìn rađược thành phần của độingựa. Người Ấn Độ trong độingựa có hai thủ lĩnh, một

Page 307: Tàng Hoa Hải T1

người tên là A Duy, một ngườitên là Khố Lý Mạt, hai ngườinày vốn là hai anh em; thủ lĩnhngười Bhutan là một tên đầuhói gọi là Lộng Sai; còn ngườiTrung Quốc chỉ có một người,tên của người này là ĐổngXán, đây là một loại biệt hiệu.Đổng Xán nguyên danh là họTrương, là một thương nhânhoạt động ở vùng biên cảnhTrung Quốc, là con cháu củamột gia tộc lớn ở đất Trung

Page 308: Tàng Hoa Hải T1

Hoa. Vốn dĩ, người này cũngcó riêng một đoàn ngựa thồ,nhưng từ Nepal đến Tây Tạng,đọan đường Tứ Xuyên bịchiến tranh cắt đứt. Người nàyđã cùng với người Ấn Độ vàngười Bhutan tiến hành một sốmối làm ăn nhỏ tại vùng biêncảnh.Hàng hóa của Đổng Xán rấtđặc biệt, thực ra thì, nhữnghàng hóa này ở thời đại khóilửa chiến tranh thì cũng không

Page 309: Tàng Hoa Hải T1

đáng mấy tiền. Trong đó còncó mấy thứ mà có lẽ phí vậnchuyển còn lớn hơn cả giá trị,ĐỔng Xan đi chuyến này,cùng lắm là kiếm được chomình chút tiền vận chuyển.Đổng Xán kể ra là có khuônmặt khá giống người TâyTạng, điều này làm cho việclàm ăn của hắn cũng thậtthuận tiện. Ở vùng núiHimalaya, có tồn tại rất nhiềuloại lực lượng phức tạp, một

Page 310: Tàng Hoa Hải T1

người đơn thương độc mã màlàm ăn buôn bán tại nơi nàythì tương đối nguy hiểm. ĐổngXán là người người tương đốikhôn ngoan, người này lại đốivới việc này xử lý thật quá tốt,cứ thể sử dụng Tạng ngữ bìnhthường mà trót lọt.Đoàn ngựa thồ này ở quán trọnghỉ ngơi mười hai ngày, dựtrữ đủ những thứ cần thiết, đợitới ngày khí trời thật tốt, bọnhọ tiến vào vùng núi Himalaya,

Page 311: Tàng Hoa Hải T1

bắt đầu ra khỏi biên giới TrungQuốc.Đây chính là tin tức cuối cùngmà bạn bè họ biết được.Nhóm ngựa thồ này có mườibảy người, bảy người Ấn Độ,chín người Bhutan, một ngườiTrung Quốc đã biến mất hoàntoàn bên trong dãy núiHimalaya không người ấy.Đây thực ra lại là loại sự việctương đối bình thường, ngườichết ở trong khu vực này, từ

Page 312: Tàng Hoa Hải T1

cổ chí kim thật không biết làđã có bao nhiêu. Thế nhưng,điều này lại làm cho nhà chứctrách Ấn Độ vô cùng căngthẳng.Sự căng thẳng này thật khóhiểu, đương nhiên, kỳ thực làcó một lý do, nhưng bây giờcòn quá sớm để nói. Khi đó,phía nhà chức trách Ấn Độđưa ra lý do là A Duy và KhốLý Mạt thật ra là nhân viêncục tình báo Ấn Độ. Bọn họ

Page 313: Tàng Hoa Hải T1

đang đảm nhiệm một kế hoạchlớn, nhưng đột nhiên cả haibọn họ lại biến mất một cáchkhông rõ ràng như vậy.Nhóm người của Đổng Xánnhất định là đi vào trong dãynúi Himalaya, nhưng là lại đinhầm đường. Bọn họ khôngcó đi ra từ bất cứ lối ra nào,mà là đi vào nơi sâu nhất củangọn núi, dường như đã bỏmạng ở bên trong.Tuy nhiên, thực tế thì không

Page 314: Tàng Hoa Hải T1

phải vậy. Mười năm sau, cóhai thương nhân Bangladesh(Băng – la – đét) bị người taphát hiện ra chính là hai ngườiẤn Độ kia, bọn họ chết trongmột vụ ẩu đả tại Bangladesh.Hai tên xui xẻo này chính là ởcuộc ẩu đả ấy, bị người tadùng một cái cuốc chim đánhchết. Thân phận bọn họ lúc đóđã không còn là một đội ngựathồ buôn bán nhỏ nữa, mà đãtrở thành một đôi phú hào

Page 315: Tàng Hoa Hải T1

huynh đệ giàu có một vùng.Một năm sau, có người tạiSikkim(2) (Xích Kim) đã nhậnra một người khá giàu có ởtrong vùng chính chính là thủlĩnh của Bhutan, cái người đầuhói năm đó.Đổng Xán không có xuất hiện,thế nhưng, chuyện ba ngườikia xuất hiện như vậy, hiểnnhiên cảm thấy rõ ràng sự tìnhkhông hề đơn giản như vậy.Năm đó đội ngựa thồ kia

Page 316: Tàng Hoa Hải T1

dường như không hề có bỏmạng trong dãy Himalaya, bọnhọ hình như tất cả đều cònsống, đồng thời thay đổi danhtính, dùng một thân phận khácmà sống. Hơn nữa, trên ngườibọn họ đều có một điểmchung đặc thù, đều là trở nêntương đối giàu có.Có người nói, trước lúc lão hóingười Bhutan bị bắt, nhà bọnhọ dùng mười xe tải chở cũngkhông hết của cải.

Page 317: Tàng Hoa Hải T1

Tên người Bhutan bị thẩm vấnmột thời gian, liền đem chuyệnđã xảy ra trong núi Himalayanói hết.Lúc ấy, nhóm bọn họ đi sâuvào trong núi Himalaya, khi ởtrong đó, tại một giao lộ, họgặp phải một con đường bị sạtlở trầm trọng. Bọn họ quyếtđịnh lựa chọn một con đườngkhác để đi vào. Khi đó, trênnúi tuyết rất lớn, bọn họ khônghề phát hiện ra chuyển hướng

Page 318: Tàng Hoa Hải T1

vài lần bọn họ lại vẫn quay vềchỗ con đường bị sạt lở. Thờigian lúc đi lên coi như vứt đi.Xem qua mấy mẩu phimphóng sự đều biết, lúc đómuốn đi qua đoạn đường kia,chỉ có thể đi bộ, có thể sửdụng dây thừng buộc gia súcvà hành lý vào với nhau màkéo lên. mà buộc dây thừngcần đặc biệt chú ý. Buộc cũngkhông được buộc chặt, để khiở đoạn đường trơn trượt còn

Page 319: Tàng Hoa Hải T1

phải cởi dây ra. Nhóm ngườibọn Đổng Xán đối với tìnhhình đường xá như vậy, phánđoán có chút sai lầm. Vì vậy,khi một người ngã xuống váchnúi, mọi người toàn bộ đều bịkéo đi.Đó là một sự cố hết sức thêthảm, trong đó xảy ra vô số sựviệc, thật không thể nào màghi chép từng cái từng cái lạiđược. Bời vì bị dây thừngbuộc vào, nên quá trình bọn

Page 320: Tàng Hoa Hải T1

họ từ trên vách đá rơi xuốngrất phức tạp, rất nhiều ngườibởi vì sợi dây bị móc lại, doquán tính mà trực tiếp bịnhững mũi đá đâm chết, vàingười còn lại thì bị sợi dâytrực tiếp siết chết, hết sứcđáng sợ.Sự cố khi đó làm cho bọn họtổn thất một nửa nhân lực vàgia súc. Bọn họ ở tại vách núinghỉ ngơi một lúc, để hồi phụcthể lực, thì phát hiện ra leo lên

Page 321: Tàng Hoa Hải T1

chính là việc không thể. Vì thếliền tìm cách khác để quay trởvề con đường trên vách đá, kếtquả, lại trực tiếp đi vào mộtkhu vực trước đây chưa aitừng bước chân tới. Ở bêntrong đó, họ tìm được một nơihết sức kỳ quái.Đó là một sơn cốc. Điều kỳquái là trong sơn cốc tuyếtđọng không hề dày. Ở giữasơn cốc, có một vật to lớnhình cầu, cao tầm ba bốn tầng

Page 322: Tàng Hoa Hải T1

lâu, hơn nửa bị tuyết bao phủ,nhưng từ phía dưới vẫn có thểnhìn rõ ràng, đó là một khốicầu hắc sắc đại kim (Hắc sắcđại kim chúc cầu(3))Ở bên cạnh quả cầu hắc sắcđại kim, trong lớp tuyết mỏng,bọn họ tìm được rất nhiềunhững quả cầu nhỏ kim loạichỉ to bằng quả trứng gà, sốlượng phải lên tới ngàn vạn.Những quả cầu nhỏ này lớn békhông đồng đều, hơn nữa lại

Page 323: Tàng Hoa Hải T1

bị tuyết đọng che lấp, căn bảnlà không thể thống kê xem sốlượng là bao nhiêu. Nếu nhưkhông có chỗ tuyết này, tênhói Bhutan kia bây giờ có lẽ sẽgiống như đứa trẻ con nghịchngợm đống đồ chơi.Bọn họ không nhớ rõ là ai đãphát hiện trước rằng trong sốnhững thứ này, có một số quảcầu được làm bằng vàng. Bọnhọ vì thế liều mạng mà thunhặt, bỏ tất cả hàng hóa ra đổi

Page 324: Tàng Hoa Hải T1

thành những trái kim cầu này.Trong lúc thu nhặt, bọn họphát hiện, những trái cầu ởchỗ này do rất nhiều loại kimkhí tạo thành: đồng, thiết, chì.Dường như mọi loại kim khítrên thế giới này đều có ở đây.Tất cả mọi người điên cuồng,bởi lẽ ở đây có quá nhiềunhững trái cầu. Từ trong đốngnhững tría cầu ấy lịa có tráicầu làm bằng vàng, lại khiếnhọ càng kiên trì. Sau đó, còn

Page 325: Tàng Hoa Hải T1

xảy ra chuyện cướp giật củanhau, làm một số người bịthương.Sau đó thì bọn họ phải chịubiết bao cực khổ rời khỏi sơncốc kia, cuối cùng sống sótcũng chỉ có sáu người. Ngoạitrừ hai người Ấn Độ, và ngườiBhutan, đi ra ngoài còn cóĐổng Xán và hai người làmthuê của hắn. Đổng Xán làngười duy nhất trong số bọnhọ khi ra ngoài không có mang

Page 326: Tàng Hoa Hải T1

gì theo. Lúc đó, ánh mắt củaĐỔng Xán đều là đặt hết lênquả cầu hắc sắc đại kim kia,tựa như là bị câu mất hồnphách. Một núi vàng kia, hắncăn bản là không có hứng thú.Người Bhutan nói, cái quả đạihắc cầu kia, cứ như vậy đặt ởgiữa sơn cốc, nhìn đã biết làtác phẩm của con người.Nhưng là đặt quả địa hắc cầunày ở đây để làm gì, là ai đãđặt nó ở đây, đều không lời

Page 327: Tàng Hoa Hải T1

nào lý giải nổi. Tất cả các quảcầu kim khí đều bị ô xi hóamài mòn nghiêm trọng, dườngnhư chúng đã được đặt ở đâytới cả ngàn năm.Khi người Bhutan ấy được trảtự do, hắn đã đem hết thảychuyện không thể giải thích ấyghi xuống. Hắn đã viết thànhmột quyển sách, đồng thời đưara rất nhiều suy đoán khôngthực tế. Trong đó hắn công bố,đại bộ phận của cải đều là do

Page 328: Tàng Hoa Hải T1

hắn tự tay kiếm về, mấy tráicầu bằng vàng kia chỉ là sốvốn ban đầu mà thôi. Hai người Ấn Độ nung mấytrái cầu bằng vàng ra, lần lượtở mỗi nơi đều bị tìm được, cóđiều chúng đã bị nấu chảythành một hình dạng tiền vàng,còn nguyên hình dạng chỉ cònmười hai quả. Lúc đó, chínhphủ Ấn Độ thu mua với giácao mấy thứ này, những tráikim cầu này liền biến thành

Page 329: Tàng Hoa Hải T1

“Thứ so với vàng còn quýhơn”. P.s: Chuyện là thế này lúctrc ta thấy có mình ta làm, tađọc, ta dạo chơi quanh cáiblog này, nên ta hay đăng 4Chương/tuần, nhưng thườngtừng chương từng chương một,đọc thật xót ruột “cứ són tímột” hầy confes của tỉ muội tađó. Cho nên, nay có thêm tỉmuội đáng yêu của ta làm

Page 330: Tàng Hoa Hải T1

cùng ta :3 Thiệc hạnhphúc <3 Nên để thuận tiệncho muội ấy, cũng như có mấybạn nào ấy thật đáng eo đangtheo dõi tỉ muội chúng ta, taquyết định 1 lần đăng ta sẽđăng 4 Chương. Đương nhiênlà chưa cố định được ngàyđăng, nhưng khi nào các nàngthấy ta xuất hiện các nàng sẽcó 4 chương ah :3 Hầy, t cúichào <3 Chương 11 ==>

Page 331: Tàng Hoa Hải T1

—————————————————————-~~~~~~~~Tiện đọc truyện tỉmuội cũng tìm hiểu chút về vàicái tên nghe lạ tai ha :3 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ta trong lúcdịch đọc thấy hay trích dẫn lạicho tỉ muội :3 hìhì <3 ~~~~~~~~~~~~~~~~ (1) Bhutan: Vương quốcBhutan (IPA: [buː’tɑːn] Listen,phiên âm Tiếng Việt: Bu-tan)là một quốc gia nằm kín trong

Page 332: Tàng Hoa Hải T1

lục địa tại Nam Á nằm giữaẤn Độ và Trung Quốc. Toànbộ nước này đều là đồi núingoại trừ một dải đồng bằngcận nhiệt đới nhỏ ở vũng viễnnam bị phân cắt bởi các thunglũng được gọi là Duars. Độcao tăng dần từ các đồng bằngcận nhiệt đới lên các đỉnhHimalaya băng tuyết vượt quá7.000 m (23.000 feet). Nềnkinh tế truyền thống củaBhutan dựa trên lâm nghiệp,

Page 333: Tàng Hoa Hải T1

chăn nuôi, và nông nghiệp,nhưng chúng chưa chiếm tới50% Tổng sản phẩm quốc nộihiện nay bởi Bhutan đã trởthành nước xuất khẩu thủyđiện. Cây trồng, du lịch, và hỗtrợ phát triển (chủ yếu từ ẤnĐộ) hiện cũng giữ vai trò quantrọng. Một cuộc điều tra dânsố toàn quốc tiến hành tháng 4năm 2006 cho thấy nước nàycó 672.425 người. Thimphu làthủ đô đồng thời là thành phố

Page 334: Tàng Hoa Hải T1

lớn nhất nước. Bhutan là quốc gia duy nhấttrên thế giới nơi nền Phật giáoKim cương thừa vẫn được bảotồn gần như nguyên vẹn. Quốcgiáo của đất nước này làTruyền thừa Phật giáo Đạithừa – Kim cương thừaDrukpa. Ngôn ngữ chính thứclà Dzongkha. Bhutan theo chế độ quânchủ từ năm 1907. Cácdzongkhag khác nhau đã được

Page 335: Tàng Hoa Hải T1

thống nhất dưới sự lãnh đạocủa Trongsa Penlop. Một số hình ảnh về Bhutan

Tàng hải hoa 1 – chương 10 –chuyện cũ của muộn du bình

Page 336: Tàng Hoa Hải T1

Tàng hải hoa 1 – chương 10 –chuyện cũ của muộn du bình

Page 337: Tàng Hoa Hải T1

Tàng hải hoa 1 – chương 10 –chuyện cũ của muộn du bình

Tàng hải hoa 1 – chương 10 –

Page 338: Tàng Hoa Hải T1

chuyện cũ của muộn du bình

Tàng hải hoa 1 – chương 10 –chuyện cũ của muộn du bình (2) Sikkim: còn viết là XíchKim, là một bang nội lục củaẤn Độ. Bang nằm trên dãy

Page 339: Tàng Hoa Hải T1

Himalaya, có biên giới quốc tếvới Nepal ở phía tây, với khutự trị Tây Tạng của TrungQuốc ở phía bắc và đông, vớiBhutan ở phía đông. Sikkimcó biên giới quốc nội với bangTây Bengal ở phía nam.Sikkim có sự đa dạng về địa lýdo vị trí trên dãy Himalaya;khí hậu biến đổi từ khí hậucận nhiệt đới đến khí hậu núicao, và đỉnh cao thứ ba trênthế giới là Kangchenjunga nằm

Page 340: Tàng Hoa Hải T1

trên biên giới giữa Sikkim vớiNepal. Sikkim là một điểm đếndu lịch nổi tiếng, với các đặcđiểm về văn hóa, cảnh quan vàđa dạng sinh học. Sikkim cótrạm biên mậu Nathu La giữaẤn Độ và Trung Quốc. Thủphủ và thành phố lớn nhất củaSikkim là Gangtok.Theo truyền thuyết, đại sưPhật giáo Liên Hoa Sinh đếnSikkim vào thế kỷ 8 CN, đưađến Phật giáo và báo hiệu một

Page 341: Tàng Hoa Hải T1

thời kỳ quân chủ Sikkim.Triều đại Namgyal của Sikkimđược hình thành vào năm1642. Trong 150 năm sau đó,vương quốc thường xuyênphải chịu các cuộc tấn công vàđể mất lãnh thổ cho Nepal.Trong thế kỷ 19, Sikkim liênminh với Ấn Độ thuộc Anh,cuối cùng trở thành một nướcđược Anh bảo hộ. Năm 1975,một cuộc trưng cầu dân ý dẫnđến việc bãi bỏ chế độ quân

Page 342: Tàng Hoa Hải T1

chủ tại Sikkim, và lãnh thổ nàyhợp nhất với Ấn Độ.Người Nepal hiện là dân tộcchiếm đa số tại Sikkim, vàbang có 11 ngôn ngữ chínhthức: Nepal (ngôn ngữ chung),Sikkim, Lepcha, Tamang,Limbu, Newari, Rai, Gurung,Magar, Sunwar và Anh. TiếngAnh được giảng dạy trongtrường học và được sử dụngtrong văn kiện của chính phủ.Các tôn giáo chiếm ưu thế tại

Page 343: Tàng Hoa Hải T1

Sikkim là Ấn Độ giáo và Phậtgiáo Kim cương thừa. Kinh tếSikkim dựa phần lớn vào nôngnghiệp và du lịch. Một số hình ảnh về Sikkim

Tàng hải hoa 1 – chương 10 –chuyện cũ của muộn du bình

Page 345: Tàng Hoa Hải T1

Tàng hải hoa 1 – chương 10 –chuyện cũ của muộn du bình (3) Hắc sắc đại kim chúccầu: Quả cầu sắt lớn có màuđen, gọi là quả cầu hắc sắc đạikim cho nó hoa lệ nha :3

Page 346: Tàng Hoa Hải T1

Chương 11:

THỨ CÒN QUÝ HƠNVÀNG Trans + Edit: Cầm SưBeta: LunarShy Cuối cùng, bất luận thế nàocũng không ai tìm được ĐổngXán, đầu mối duy nhất về hắnchính là một phong thư, đượcgiao cho một vị lạt ma ở TâyTạng, hiệu là Đức Nhân.Trong bức thư là một bức họa,

Page 347: Tàng Hoa Hải T1

trên bức họa là một đồ hình kỳquái – đó chính là một bứctinh tượng đồ [1].Nhưng mà, phong thư ấy cònchưa được chuyển tới tayngười nhận thư, thì đã bị chặnlại. Mà kẻ đã lấy đi phong thư,lại không thể hiểu được bứchọa ấy. Bọn họ không hề biết,bức họa kia chính là địa đồ chỉhướng tới vị trí sơn cốc.Do không hề nhận được thưtín, mà cũng không thể từ bỏ

Page 348: Tàng Hoa Hải T1

như vậy. Vì thế, Muộn DuBình liền đi tới Mặc Thoát.Muộn Du Bình, anh ta cũng làngười đến từ đại gia tộc TrungHoa kia của Đổng Xán.Muộn Du Bình đến nơi đâychính là để điều tra hướng đicủa Đổng Xán. Anh ta tại nơiđây, thu xếp một người, ngườiấy chính là Đức Nhân lạt ma.Tôi tại đây chỉ có thể suy đoánrằng vị Đức Nhân lạt ma kiacó lẽ nào chính là người phụ

Page 349: Tàng Hoa Hải T1

trách điểm liên lạc của Trươnggia tại Tây Tạng, hoặc ngườinày cũng có khả năng chỉ làmột lạt ma thông thường. Sưphó của hắn cũng gọi là ĐứcNhân. Hắn đang trong quátrình tu luyện, đợi thời cơ chínmuồi, cũng có thu nhận mộtĐức Nhân đệ tử.Nếu như không có Muộn DuBình xuất hiện, việc người nàyphải làm chẳng qua chỉ là khihắn còn là lạt ma, tại thời điểm

Page 350: Tàng Hoa Hải T1

thích hợp, chọn ra người liênlạc kế tiếp cho Trương gia.Thế nhưng, là Muộn Du Bìnhđã xuất hiện, khiến cuộc đờihắn khi còn sống hoàn toànthay đổi. Danh tự Đức Nhânnày không còn là bổng lộc cốđịnh hàng tháng của hắn nữa,ông chủ của hắn đã xuất hiện,hắn bắt buộc phải vì cái danhtự này mà làm việc.Tôi ở chỗ này cũng suy đoánrằng, việc buôn bán của Đổng

Page 351: Tàng Hoa Hải T1

Xán ở đây, có khả năng cũngchỉ là ngụy trang. Hắn ở nơinày có lẽ là có kế hoạch kháccó liên quan tới bí mật trongnúi tuyết, vì vậy, Trương giamới ở Tây Tạng thiết lập mộthệ thống người liên lạc kế thừanhư vậy.Mà cái khái niệm mười nămnày, làm tôi có chút cơ hồ bấtđịnh.Thế nhưng, Đổng Xán lại xảyra chuyện. Có lẽ Đổng Xán

Page 352: Tàng Hoa Hải T1

không thể tiếp tục thực hiệntrách nhiệm của mình, có lẽhắn đã chết. Vì thế, Trươnggia mới phái Muộn Du Bìnhđến điều tra rõ tình hình.Khi đó, Trương gia có lẽ đã ởsát biên giới sụp đổ. Thếnhưng, sự tình khi ấy lại vôcùng quan trọng, không thểkhông quản. Thế nên, MuộnDu Bình mới một mình đơnđộc tới đây.Nhưng là cuối cùng anh ta lại

Page 353: Tàng Hoa Hải T1

không tìm được Đổng Xán,chỉ tìm được nơi mà ĐổngXán đã ở lại, đồng thời bêntrong phòng của hắn, tìm đượcmột bức tranh. Đổng Xán đãtừng ở lại nơi này, nhưng tấtcả đều đã bị xê dịch, chỉ cònlại bức tranh ấy.Tôi ở đây cần tưởng tượngmột chút. Từ trong bút ký, tôikhông thể đoán được khi tìmthấy nó tâm tình Muộn DuBình ra sao, thế nhưng tôi có

Page 354: Tàng Hoa Hải T1

thể trên cương vị của ĐứcNhân lạt ma, mà kể lại một sốchi tiết lúc đó.Đó chính là bức tranh vẽ mộthồ nước Tây Tạng rất lớn,màu sắc của hồ nước vô cùngtươi đẹp, khi nhìn thấy nó thìmột trận vui sướng và chấnđộng ập đến trong lòng ĐứcNhân. Hắn thật không biết liệunước trên thế giới này liệu cóthể nào lại giống như thứ xaxôi thần bí kia, ngăn cách với

Page 355: Tàng Hoa Hải T1

thế tục. Hồ nước tuyệt mỹ kialà đang ở đâu?Đức Nhân sau đó thấy đượctrong bóng của cái hồ, trênmặt hồ là bóng ngược củatừng ngọn tuyết sơn. Hắn nhậnra phía trên hồ nước nàychính là một dãy núi lớn, làmcho ta cảm thấy cái hồ nàycàng thêm phần thần thánh phiphàm, dường như mang theomột khí tức lạ thường.Đối với Đức Nhân, trong tôn

Page 356: Tàng Hoa Hải T1

giáo nếu nói tuyệt mỹ và chânthật thì chính là trái ngượcnhau. Nhưng khi nhìn thấybức họa này, hắn dường nhưđã thông hiểu một loại đạo lýmà trước đây hắn không hềhiểu được.Hắn tưởng tượng, nếu nhưnguồn sáng trong bức tranhmà có sự thay đổi thì bứctranh sẽ biến thành bộ dángtuyệt mỹ nào nữa. Hồ nướcphản xạ các loại tia sáng, sẽ

Page 357: Tàng Hoa Hải T1

tạo thành mỹ cảnh cỡ nào, lạitưởng tượng ra các loại khíhậu, cuồng phong, mưa xốixả, mưa nhỏ, tuyết rơi, mưađá, rồi khi mưa lất phất. Lạinghĩ, nếu trong hồ này có cá,liệu cá trong hồ này có giốngnhư cá ở nơi khác?Hắn hướng về phía bức tranhngắm nhìn rất lâu, mới pháthiện bên cạnh không thấyMuộn Du Bình, mới phản ứngđược. Muộn Du Bình một

Page 358: Tàng Hoa Hải T1

mình ngồi ở cửa gian phòng.Trong đám đông đi tới bái lạy,chỉ có Muộn Du Bình khônghướng về chùa miếu, mà lạihướng về núi tuyết phía xa kia.Đức Nhân đi tới phía sau,Muộn Du bình liền hỏi hắn:“Cái hồ trong bức tranh kia làở nơi nào vậy?”Đức Nhân lắc đầu, hắn chưatừng nhìn thấy một hồ nướcnào tuyệt mỹ như thế. Nếunhư muốn hắn nói, thì nó nhất

Page 359: Tàng Hoa Hải T1

định là ở trên trời. Song nhìnthấy hình ảnh đảo ngược củadãy núi tuyết lớn, thì chắc nóở bên trong núi tuyết, rất cókhả năng là nằm ở trong lòngnúi Himalaya. Hắn đem nhữngsuy đoán này nói cho MuộnDu Bình, Muộn Du Bình liềnhỏi:“Tôi phải làm sao để đi vàongọn núi tuyết đó? Tôi cầnanh giúp, bao nhiêu tiền cũngkhông thành vấn đề”

Page 360: Tàng Hoa Hải T1

Đưa một đội ngũ tiến nhập núituyết trong bức tranh, thực làviệc cực kỳ khó khăn. Thếnhưng, nếu như tìm được đúngngười, thì cũng không phải làkhông có hy vọng. Điều Đức Nhân nghĩ tới đầutiên chính là đoàn ngựa thồ ởbiên cảnh, chỉ có đám ngườiđó mới có kinh nghiệm đi vàosâu bên trong núi tuyết. Cóđiều những nơi bọn họ đã tới,đều là những người đi trước

Page 361: Tàng Hoa Hải T1

dùng tính mạng mình và thờigian mà đi mở đường thông,mà lần này là đi đến nơi mà cólẽ là chưa có ai từng đặt chântới. Hơn nữa đường tới đó, sovới việc không có đường cũngchẳng khác là bao nhiêu.Hắn lại nảy sinh một ý nghĩkhác, nếu như những ngườinày cũng hiểu là không điđược , như vậy chí ít, cứ chobọn họ tới khuyên Muộn DuBình một phen, điều này so

Page 362: Tàng Hoa Hải T1

với chính mình tự khuyên thìcó sức thuyết phục hơn nhiều.Nhưng mà, chuyện này lạiphát triển ngoài dự liệu củahắn. Hắn lại thực dễ dàng tìmđược ba người đồng ý cùngMuộn Du Bình tiến nhập núituyết. Hắn không biết cái giáMuộn Du Bình đưa ra chính lànguyên nhân. Hiển nhiên, cáigiá ấy thực là rất mê người.Một tuần lễ sau, Muộn DuBình dưới sự hướng dẫn của

Page 363: Tàng Hoa Hải T1

ba kiệu phu kia đi vào sâu bêntrong núi tuyết. Một ngàytrước khi lên đường, Muộn DuBình và Đức Nhân có nói vớinhau, mười năm sau, anh ta sẽlại tới tìm Đức Nhân.Trong lúc Đức Nhân nhìnMuộn Du Bình rời đi, hắntưởng tượng thấy cảnh chínhhắn đi vào núi tuyết, đi quachỗ sâu nhất trong núi tuyết.Cuối cùng, hắn cũng có thểnhìn thấy, cái hồ nước tuyệt

Page 364: Tàng Hoa Hải T1

đẹp như bảo thạch kia. Vậymà dưới mỹ cảnh kia, rốt cuộcMuộn Du Bình muốn tìm cáigì?Đương nhiên, mười năm sau,Đức Nhân lạt ma đã khôngcòn. Nhưng theo quy tắc, ngôimiếu vẫn đốt lò than đợi MuộnDu Bình đến. Mà Muộn DuBình từ lúc sau khi cáo biệtĐức Nhân, liền đi vào mộtvùng mênh mông tuyết trắng.—————————

Page 365: Tàng Hoa Hải T1

(1)Tinh tượng đồ: Bức vẽ về vịtrí các vì sao

Page 366: Tàng Hoa Hải T1

Chương 12:

TIẾN NHẬP TUYẾT SƠN Trans + Edit: Cầm Sư [ Ngày đầu tiên ]Tuyết càng rơi càng lớn, trướckhi đi tất cả đều cùng câunguyện, rồi hoàn toàn đi về đốidiệnQuả nhiên, bất kể là ai, nếumuốn đi tới một hướng nàođó, thì ông trời đều không chophép đi tới đích. Xa xa, dãy

Page 367: Tàng Hoa Hải T1

núi phơi bày ra một phần màuđen trần trụi, hiện tại cơ hồinhìn không rõ. Chỗ đó, bất kểlà lúc nào, có lẽ đều không dễdàng tiếp cận.Mà vốn nơi đócũng không phải là nơi cần đi.Trong vùng tuyết trắng này,liệu có vật sống hay không?Trước kia, hình như đã cóngười từng nói với hắn là đãgặp qua một số loài chim to,cùng với bạch mao dã thú.Hôm nay nghĩ đến, hóa ra

Page 368: Tàng Hoa Hải T1

cũng chỉ là khoác lác mà thôi.Tiếng gió thổi thốc vào lỗ tai,nơi này một tia hơi ấm cònchẳng có, thì làm sao có vậtsống cho được.Trên trời dưới đất này, vậtsống duy nhất nơi đây chỉ sợlà có mỗi ba người bọn họ.Vốn là có bốn người, thếnhưng một người ngay trướckhi lên đường đã nằm lại nơituyết sơn này. Khi sáng sớmthức dậy, thì phát hiện người

Page 369: Tàng Hoa Hải T1

đó uống say, đã chết ở venđường, cùng với tảng đá, đônglạnh thành một thể.Một người khuân vác dùng cáiđục băng gõ lên trên conđường phía trước để kiểm trabăng. Ở trong tiếng gió nghetới, âm thanh của tiếng gõgiống như âm thanh phát ra từmột loại nhạc cụ, vừa thần bímà lại chẫm rãii, ở trong giólúc vang, lúc khẽ. Người thứhai là Muộn Du Bình, anh ta

Page 370: Tàng Hoa Hải T1

nhắm mắt lại mà men theothanh âm đi lên phía trước, taymò mẫm, cũng không phải làkhông muốn mở mắt, mà là doanh ta thấy mang kính bảo hộcứ giống như là anh ta cái gìcũng nhìn không rõ vậy, tấtthảy đều không bằng dùngcảm giác.“Có muốn dừng lại nghỉ ngơimột chút không?”Sau lưng một người khuân váchô to. Muộn Du Bình quay

Page 371: Tàng Hoa Hải T1

đầu lại, nhìn thoáng qua, thì rađó là kiệu phu lơn tuổi nhất sovới hai người kia – Lạp Ba.Lạp Ba là một người Tạng,tính ra mới khoảng 40 tuổi,nhưng nhìn qua lại giống nhưđã sắp 60. Trên khuôn mặtngăm đen khắc đầy những nếpnhăn, đây chính là kết quả củaviệc thường xuyên chịu đựngcảnh gió thổi, sắc mặt đỏ lên,có điểm giống hư là say rượu.Thực ra hắn chính là ông chủ

Page 372: Tàng Hoa Hải T1

của ba người kiệu phu kia,cũng là một kiệu phu có rấtnhiều kinh nghiệm phong phú.“Có thể nghỉ ngơi một chútsao?”Muộn Du Bình hỏi.“Bây giờ nếu cứ đi tiếp nhưvậy, đi tới khi trời tối chúng tacùng lắm cũng chỉ được hơnmười thước, không bằng chờcơn gió này ngừng lại rồi đitiếp. Nhìn sắc trời, gió nàycũng không mất bao nhiêu tời

Page 373: Tàng Hoa Hải T1

gian đau”Lạp Ba nói,“Bằng không chúng ta ở chỗnày chính là lãng phí thể lực,hoàn toàn chẳng thu đượcchút thành quả nào”“Vậy thì dừng lại”Muộn Du Bình nói.Bọn họ tựa sát vách núi màngừng lại, nhưng cũng chỉ cóthể đứng, chậm rãi đợi cơn giólớn đi qua. Người kiệu phu cóđiểm mệt mỏi, dừng lại một

Page 374: Tàng Hoa Hải T1

cái suýt chút nữa là đã tuộtxuống, bị Lạp Ba kéo lại. LạpBa rất hét to một tiếng vớihắn, liền làm tinh thần hắntoàn bộ tỉnh lại.Thở dài một hơi, Lạp Ba hắnbiết rằng, sức gió như vậy,đáng nhẽ phải tiếp tục đi mớiđúng. Nhưng cứ tiếp tục đi,phải đuổi theo nơi đầu gió, đinhư vậy rất nguy hiểm, khôngthể dừng lại, có thể phải đi cảmột đêm không hề được nghỉ

Page 375: Tàng Hoa Hải T1

ngơi. Đến khi dừng lại, có thểlàm rất nhiều việc, có thể sinhhoạt, có thể ngủ an lành mộtgiấc, vì điểm ấy mà đi xuốngkhổ một chút cũng đáng.Nhưng mà, hắn thực đã lớntuổi, thật ra ăn cũng khôngtiêu. Mà hắn hiện tại trước hếtthà đứng chỗ này, chứ cũngkhông chịu nhúc nhích thêmchút nào nữa.Lúc hắn nói vậy, hắn còn sợhội kiệu phu kia phản đối,

Page 376: Tàng Hoa Hải T1

nhưng rõ ràng là thể lực củabọn họ cũng đã đến cực hạnrồi. Muộn Du Bình không cónhiều kinh nghiệm, cũngkhông có lớn tiếng với bọn họ,không có giống như bọn ngườicầm đầu đoàn ngựa thồ trướckia, cứ ép buộc bọn họ phải đitới.Nói chung, bây giờ, tình hìnhvẫn còn nằm trong tầm kiểmsoát của hắn. Đứng ở chỗ này,hắn có thể cảm nhận thể lực

Page 377: Tàng Hoa Hải T1

của hắn chầm chậm tăng lên,lại so với mò mẫm đi trongđêm tối để bị trượt chân thìthật là tốt hơn. Đã có tuổi rồi,sức chịu đựng cũng chẳngđược là bao. Ngộ nhỡ cóchuyện bất trắc ập tới hắncũng không biết làm sao, hắnđã ở cái tuổi này rồi, khả năngphản ứng cũng không cònnhanh nhạy như trước nữa.Muộn Du Bình rất biết lắngnghe, điều này làm cho hắn

Page 378: Tàng Hoa Hải T1

cảm thấy có chút băn khoăn.Hắn kỳ thực đối với nhân vậtMuộn Du Bình này là có điểmhiếu kỳ. Lại nói là ở MặcThoát, một thân tiến vào tuyếtsơn, hơn nữa còn là đi theo cáicon đường trên cơ bản là nhưkhông có này, hắn cũng là lầnđầu tiên. Cái người Muộn DuBình này, xem tuổi tác ngườinày, cách anh ta ăn nói, cũngkhông phát hiện được điểm gì,thực sự là thần bí khó lường.

Page 379: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu không giống như là làmviệc cho người ngoại quốc?”Lạp Ba nghỉ ngơi chốc lát,cùng mấy người kia dồn vàomột chỗ, rồi hắn liền cất tiếnghỏi Muộn Du Bình. Hắn làcần nói chuyện một chút, nếukhông với loại mệt mỏi nhưthế này, người ta rất dễ khôngkiên trì nổi mà ngủ lịm đi.“Người ngoại quốc?”Muộn Du Bình khẽ lắc đầu,“Vì sao ông lại hỏi như vậy?”

Page 380: Tàng Hoa Hải T1

“Trước đây có người từngmướn chúng ta đi con đườngnày. Đại bộ phận đều là ngườingoại quốc, đều cao to, tócvàng hoặc ánh kim, mắt màulam, không thì xanh biếc, thậtlà giống hệt mắt mèo”Muộn Du Bình không nói lờinào, tuyết dính trên đầy trênmặt anh ta, nhìn không rõ anhta đang cảm thấy như thế nào.Cũng giống như đang nghe,mà cũng giống như không

Page 381: Tàng Hoa Hải T1

muốn trả lời hắn. Đợi nửangày, Muộn Du Bình mới lêntiếng:“Cũng là đi con đường nàysao?”“Người đi đường gì cũng có”Lạp Ba nói,“Mỗi con đường cũng đềuhung hiểm theo cách khácnhau, những người ngoại quốckia tìm đến kiệu phu bọn ta,muốn đi vào bên trong vậnchuyển cái gì đó, thế mà tiền

Page 382: Tàng Hoa Hải T1

cho cũng ít. Mà cái con đườngnày mùa này cũng ít có đi, nếukhông chúng ta cũng có thểgặp vài người khác. Thực rathì đoạn đường này cũngkhông phải là quá khó đi, tuyếtngừng rơi thì cũng có thể dichuyển dễ dàng. Đường tới cáinơi cậu định đi, mới thực đángsợ kìa. Tôi nói, đi mỗi dặm, tôilại khuyên cậu vài câu”Muộn Du Bình không có nóitiếp. Cứ mỗi lần nói đến đây,

Page 383: Tàng Hoa Hải T1

anh ta đều lại im lặng, chỉthầm suy nghĩ trong lòng. Thờigian còn chưa quá lâu, chỉ cầncứ chậm rãi đi một chút, lúcnào đấy anh ta sẽ phải chùnbước. Hoàn cảnh nơi đây,không phải là điều mà ngườithường có thể dễ dàng chịuđựng được.“Vậy vì sao ông lại muốn đi?”Muộn Du Bình thật lâu mới lạicất tiếng hỏi.Lạp Ba trầm mặc một chút,

Page 384: Tàng Hoa Hải T1

hắn nhớ tới hài tử ở nhà, lúcđó tại sao hắn lại muốn đồng ývới vị lạt ma ấy đi tới nơi nàychứ. Hắn là có tư tâm, hắncũng không muốn tiếp tục đixuống. Chỉ là, nếu như MuộnDu Bình không hiểu được điềunày mà quay đầu lại, vậy hắncũng chẳng còn cách nào. Hắnsờ sờ cái dao giấu trong tay,muốn giết một người thực quáđơn giản, bình thường đến đaohắn cũng không cần.

Page 385: Tàng Hoa Hải T1

“Thiếu tiền”Hắn trả lời cụt lủn.Cái động tác nhỏ này, lập tứcbị Muộn Du Bình nhìn ra,nhưng anh ta cũng không quámức lưu tâm.“Chúng ta sẽ gặp phải nhữngnguy hiểm gì?”Muộn Du Bình không có tiếptục hỏi hắn chuyện kia, mà hỏisang một vấn đề tương đối cầnthiết hơn.“Nguy hiểm? Ở chỗ này

Page 386: Tàng Hoa Hải T1

không vật gì là không nguyhiểm. Nếu nói tôi và cậu, đi ởtrong núi tuyết này, tất cả đềulà kẻ thù của cậu: mặt trời,gió, tuyết, tiếng nói chuyện,đá, nếu mà bão nổi lên bất ngờthì cậu sẽ chết ngay. Ở chỗnày toàn bộ hết thảy đều nguyhiểm, trong tuyết còn có cảquỷ, có người chết, nếu nhưkhông tìm được đường về thìchính là mãi quanh quẩn ởđây.”

Page 387: Tàng Hoa Hải T1

“Quỷ?”Muộn Du Bình tựa hồ ngheđến một thứ rất thú vị,“Các người cũng kiêng kỵ cáinày sao?”“Nào có ai là không kiêngkỵ?” Lạp Ba nói,“Chỉ cần là người, ai ai cũngkiêng kỵ.”“Người đội lốt quỷ còn đángsợ hơn nhiều. Nhân tâm mớilà thứ khó có thể nhìn thấu”Muộn Du Bình nói,

Page 388: Tàng Hoa Hải T1

“Người sống thật còn chẳngbằng quỷ đâu”Nói xong anh ta nhìn thoángqua con dao mà Lạp Ba.Lạp ba có chút khẩn trương,thầm nghĩ liệu có phải MuộnDu Bình đã phát hiện ra điềugì. Đang lúc chần chờ thì condao hắn đang giấu đã bị rút ra,nằm trong tay Muộn DuBình. [Thân thủ phi phàm :3]“Ngươi?”Muộn Du Bình đem con dao

Page 389: Tàng Hoa Hải T1

mà Lạp Ba giấu ném xuốngdưới vách núi. “Đồ vô dụng nên sớm bị némđi. Mang ở trên người cũngthật quá nặng”Lạp Ba nhìn về đường rơi thậtnhanh của con dao, đập vàotảng đá rồi bật ra ngoài, sau đómắt tăm trong tuyết.Ý thứcđược mình chính là đang đốimặt với cao thủ, hắn quay đầunhìn lại đã thấy Muộn DuBình đang nhìn hắn, trong ánh

Page 390: Tàng Hoa Hải T1

mắt lại đầy vẻ lãnh đạm, tựahồ như chuyện vừa rồi nhưchưa có gì xảy ra vậy.Cũng được, ở chỗ nào, dao kỳthực cũng không quá quantrọng, Lạp ba thầm nghĩ. Hơnnữa, người có dao cũng chỉ cómột, con đường phía trước,luôn luôn cần dìu nhau đi, khiđó không thiếu thời cơ hạ thủ.Gió cũng dần yếu đi, khi gióquất vào mặt Lạp Ba từ từgiảm bớt, hắn cảm thấy dễ

Page 391: Tàng Hoa Hải T1

chịu hơn rất nhiều. Đúng lúcấy, hắn thấy ở sơn đạo (đườngnúi) phía trước mặt, xuất hiệnmột ít bóng dáng quen thuộc.Đó là một đội kiệu phu khác,đang hướng về phía bọn họ đitới, cự ly ở rất xa. Vừa mới ởtrong gió tuyết cái gì cũngnhìn không thấy, giờ mới thấymấy điểm đen lộ ra.“Kỳ quái, năm nay mùa đôngnhư thế nào mà con đườngnày lại nổi tiếng vậy?”

Page 392: Tàng Hoa Hải T1

Hắn lẩm bẩm. Ở nơi nàykhông thể cất tiếng gọi, cũngkhông thể nói chuyện, bởi sẽdễ khiến tuyết lở. Hắn chỉ lẳnglặng nhìn. Lúc này hắn mớiphát hiện những kiệu phu nàykhông có nhúc nhích, khôngcó chuyển động, mấy điểmđen kia cứ chỉ duy trì cái dángvẻ như vậy.“Bọn họ toàn bộ đều đã chếthết”Lạp Ba nhìn hồi lâu, bỗng

Page 393: Tàng Hoa Hải T1

nhiên nói,“Những thứ kia đều là ngườichết”Đây nhất định là người chết,hơn nữa là bị đông chết tại nơiđây. Những người đó giốngnhư bọn họ bây giờ, tựa vàovách đá nghỉ ngơi, cuối cùngtoàn bộ đều bị đông chết, bịbăng dính chặt vào vách núiđá.Lạp Ba bỗng cảm thấy lạnh cảngười. hắn lập tức đứng lên,

Page 394: Tàng Hoa Hải T1

nói với những người khác:“Gió nhỏ đi rồi, chúng ta tiếptục đi tới thôi. Đi xem xem,mấy thi thể phía trước ia làngười nào”

Page 395: Tàng Hoa Hải T1

Chương 13:

CHUNG CỰC BÚT KÝ Trans: Cầm SưBeta: LunarShy Những người chết phíatrước kia bị đông cứng vàovách đá, nhìn qua là có thểthấy rõ. Tuy rằng bọn họ chỉcách chỗ đó hơn mười thước,nhưng trong tình cảnh như thếnày, muốn tới đó xác thực,cũng phải bốn năm giờ sau.

Page 396: Tàng Hoa Hải T1

Muộn Du Bình quay đầu lạinhìn, liền ý thức được ở đâycăn bản chính là không cóđường. Cách bọn họ đi bây giờchính là leo lên vách đá. Ởđây núi non trùng trùng điệpđiệp, rất nhiều khe rãnh, nếumuốn đi thì cũng không đếnnỗi không có chỗ đặt chân,nhưng mà là rất nguy hiểm.Đúng là thực sự rất nguyhiểm, nhìn tựa hồ như ngọnnúi này muốn nuốt cả sinh

Page 397: Tàng Hoa Hải T1

mệnh ai muốn đi qua ba ngọnnúi lớn ấy.Dù vậy, hắn cũng không thểlùi bước.Rốt cuộc là Lạp Ba cũng đãlớn tuổi, tựa nghỉ trên vách đácũng lâu quá rồi, mới có tâmtình nhìn thấy mấy thi thểđông cứng kia.Có rất nhiều thi thể. Lạp Banhìn tư thế những thi thể nàythì mới biết họ đã chết như thếnào. Tất cả các thi thể đều

Page 398: Tàng Hoa Hải T1

dựa chặt vào vách núi, giốnghệt như động tác của hắn bâygiờ. Bọn họ nhất định cũng làbị gió to vây lại ở đây, cũnggiống như hắn, muốn ở đâyhồi phục thể lực nghỉ ngơi rồitiếp tục đi. Thế nhưng kết quảlại là nhiệt độ đột nhiên giảmxuống. Trong lúc nghỉ ngơi,những người ở đây đều vì tinhthần và thể lực đều trong trạngthái lao lực quá độ, dẫn tớichết rét.

Page 399: Tàng Hoa Hải T1

Ở cái nơi lạnh giá này, cái chếtvà giấc ngủ đôi khi chính làmột. Có khi, đông lạnh chếtmột người chỉ cần có mấygiây.“Ông chủ, những người nàychắc là ở trong núi đi ra, ở lạichỗ này nghỉ ngơi, đợi hồi sứcthì nhiệt độ không khí độtnhiên biến đổi, gió lại quá to,vì vậy mà bị chết rét. Bọn họcó rất nhiều người, có khảnăng bị đông chết rồi bị ném

Page 400: Tàng Hoa Hải T1

xuống dưới vách đá này. Thithể bị vùi vào trong tuyết, vĩnhviễn không phát hiện được.”“Đi ra?”Muộn Du Bình có điểm bănkhoăn,“Trong núi tuyết này có ngườisinh sống sao?”“Cũng không hẳn là như cậunghĩ. Mấy người ngoại quốckia cũng thường đi vào, nhưngcũng không có sinh sống gìtrong đó. Bọn họ chỉ muốn đi

Page 401: Tàng Hoa Hải T1

qua con đường nhỏ này, đếnkhu không người phía trước,thăm dò cái gì đó.”Lạp Ba nói, ngữ khí của hắnám chỉ, nơi đó chính là đấtkhông người.Muộn Du Bình nghe xong chỉgật đầu, ánh mắt tự nhiên nhìnvề hướng những thi thể. LạpBa thở dài. Lúc này, mộtngười kiệu phu đang nghỉ ngơi,bỗng dùng Tạng ngữ hô to vàicâu. Muộn Du Bình nghe

Page 402: Tàng Hoa Hải T1

không hiểu, thế nhưng Lạp Bahiểu. Hắn nói:“Đều là người lạ”Lạp Ba quay đầu nhìn nhữngthi thể này. Trong gió tuyết,hắn cũng không thể thấy quárõ, nhưng quét qua một vòng,cũng có thể thấy sắc mặt củanhững người bị đông chết ấy,bọn họ quả thực là không cógương mặt nào là quen thuộchết.Việc này thật không thể nào.

Page 403: Tàng Hoa Hải T1

Đàn ông ở Mặc Thoát, bọn họtuy không biết toàn bộ, nhưngcũng biết đến chín phấn. Nếuchuyện là như vậy, thì cũngphải có đến một nửa người ởđây là người họ quen biết.Nhưng hiển nhiên nhữnggương mặt này đều rất xa lạ.“Đều không phải là người củaMặc Thoát”Lạp Ba nhìn thấy Muộn DuBình. lại nói hắn chưa từngnghe qua có nhóm người xa lạ

Page 404: Tàng Hoa Hải T1

nào ra vào Mặc Thoát. Vậynhững nguwoif này là từ đâutới? Chẳng lẽ là từ nơi khác, đivào nơi không người kia, lúc đira đã đi qua nơi này?Lạp Ba lòng đầy nghi hoặc,bởi vì hắn biết có khả năng đitới khu không người này, từxưa đến nay chỉ có mấyngười. Mà con đương fnhornày, cũng chỉ có kiệu phu mớibiết. Hơn nữa, đây là đi theocon đường mà cha ông để lại,

Page 405: Tàng Hoa Hải T1

cha truyền con nối, thừahưởng truyền thống. Bởi vậynên bọn họ cũng không cóđem con đường này vẽ lạithành bản đồ. Nhưng mà conđường này, phải đi qua hơnmười lần mới có thể nhớđược, vì vậy không có khảnăng bị tiết lộ ra ngoài.Người kiệu phu tiếp tục dùngtạng ngữ nói với Lạp Ba, ý tứđại khái là ở trong núi tuyết,gặp phải thi thể cũng không

Page 406: Tàng Hoa Hải T1

phải chuyện xấu gì, mà trênthi thể lại có khả năng mangtheo rất nhiều thứ.Có thể đổi lấy tiền, hoặckhông cũng có thể xác nhậnthân phận thi thể, cũng có thểkiếm được chút tiền từ việccung cấp thông tin cho giađình họ.Người này chỉ về phía cỗ thithể ở xa nhất, Lạp Ba lập tứcphát hiện, đó chính là bangười ngoại quốc. Bọn họ ăn

Page 407: Tàng Hoa Hải T1

mặc khác hẳn những ngườikhác,bên cạnh bọn họ cũng córất nhiều người dân tộc tạnggiúp bọn người đó.Ở trên người ngoại quốc có rấtnhiều vật đáng tiền, điểm nàychẳng ai lại không biết. Nóinhư vậy, Lạp Ba bọn họ sẽkhông hạ thủ đối với ngườingoại quốc, thứ nhất là vì lạtma môn và người ngoại quốccó quan hệ tốt, nếu như ngườingoại quốc bị hại, sự tình sẽ

Page 408: Tàng Hoa Hải T1

không dễ dàng kết thúc. Bọnhọ chính là sẽ phỉa chịu sựtrừng phạt rất nghiêm khắc.Thứ hai, người ngoại quốc kiasẽ trả nốt một nửa tiền sau khitrở về nhà, mà những thứ bọnhọ mang theo tất thảy đều rấtquý giá, kỳ lạ, nhưng nếumang ra ngoài thì sẽ bị chùamiếu hoặc chính phủ pháthiện.Bất quá, lúc này đây có chútkhông giống, bởi vì những

Page 409: Tàng Hoa Hải T1

người ngoại quốc này hiểnnhiên không phải khởi hành từMặc Thoát. Đồ đạc của bọnhọ, ở Mặc Thoát cũng khôngcó xuất hiện.Mấy người lại dùng sức lấyđược mấy cái ba lô, sau đótiếp tục đi tới. Toàn bộ quátrình cũng không có nhiều lời,bởi vì nói chung cũng chẳngcó gì mà ghi lại, đúng là mộtquá trình chẳng hề dễ chịu.Ước chừng là ở lúc mặt trời

Page 410: Tàng Hoa Hải T1

mọc, Lạp ba mang theo mọingười đi tới một sườn dốc phủtuyết. Bọn họ ở trong tuyếtđào một động chắn gió nghỉngơi, hồi phục thể lực, lúc đómới có dịp xem xem bên trongba lô có những gì.Bên trong túi cơ bản đều làmấy dụng cụ khoa học và tiêubản nham thạch. Người ngoạiquốc luôn mang theo một ítđá, Lạp Ba biết những thứ kiachỉ tiêu bản, nhưng là hắn

Page 411: Tàng Hoa Hải T1

không biết là dùng để làm gì.Khi hắn lẩm nhẩm suy đoánxem những dụng cụ kia đángbao nhiêu tiền, thì họ pháthiện trong túi có hai trái kimcầu [1].Hai trái kim cầu được đặttrong một cái hộp sắt. Bênngoài hộp sắt còn có một bọcvải bố được bao bọc rất cẩnthận.Đó là trái kim cầu thứ ba,không hề có nắp như hai trái

Page 412: Tàng Hoa Hải T1

kia, mà lại được bao bọc tốtnhư vậy, lẽ nào giá trị của nócòn lớn hơn hai trái kim cầukia?Thế nhưng lúc mở ra, bọn họlại phát hiện đó là một khối sắtmàu đen, thập phần xấu xí.Toàn bộ quá trình đó, MuộnDu Bình chỉ tập trung nhìn vàocái túi đeo lưng bị bọn hắn chorằng là vật không đáng tiền.Nó có một cuốn bút ký, mặttrên viết đầy tiếng nước ngoài.

Page 413: Tàng Hoa Hải T1

Lạp Ba nhìn trạng thái chuyênchú của Muộn Du Bình, quyếtđịnh không quấy rối anh ta.Bọn họ lấy đi hai quả kim cầu,hắn nghĩ thế này rồi thì bọn họkhông cần phải đi tiếp nữa.Nói không chừng, bọn họ bâygiờ so với Muộn Du bình còngiàu hơn. Lạp Ba mừng như điên, cảmthấy đây hẳn là ngày quantrọng nhất trong đời hắnMột bên hắn vui mừng, một

Page 414: Tàng Hoa Hải T1

bên lại đang suy nghĩ xem làmnhư thế nào nói cho Muộn DuBình hiểu mà lùi bước thìMuộn Du bình đưa cuốn bútký đầy tiếng nước ngoài kiacho hắn, hỏi hắn cái này là cóý gì.Nguyên lai là ở trên một trangcủa bút ký có vẽ một vật, lạidùng tiếng nước ngoài xiêuxiêu vẹo vẹo và một ít tiếngTạng chú thích.Lạp Ba không hiểu nhiều lắm,

Page 415: Tàng Hoa Hải T1

thế nhưng mấy câu tiếng Tạnghắn có thể hiểu. Bởi vì mộtthời gian hắn có đi lễ Phật, lạtma đã từng dạy qua những thứnày. Câu này có nghĩa là “Thếgiới Chung Cực”.Lạp Ba không hiểu, hắn nhìnmột vài chữ Tạng bên trêntranh vẽ, sau đó làm ra cáidáng vẻ “chỉ biết như vậy thôi”với Muộn Du Bình. —–[1] Trái kim cầu: Quả cầu

Page 416: Tàng Hoa Hải T1

bằng sắt.

Page 417: Tàng Hoa Hải T1

Chương 14:

BÍ MẬT CHUNG CỰC Trans: Cầm SưBeta: LunarShy Hôm nay, ngay tại đâycuốn bút ký cùng với bức vẽkia lại bày ngay trước mặt tôi.Đây chính là do lão lạt maphân phó người mang tới chotôi.Không còn nghi ngờ gì nữa,tôi chính là không hiểu nổi cái

Page 418: Tàng Hoa Hải T1

loại văn tự này. Nhưng tôinhận ra được, đây chính làtiếng Đức. Đương nhiên, khiTiểu Ca phát hiện ra thi thể,cũng biết đây là thi thể củangười Đức.Cho dù tôi không hiểu đượcloại ngôn ngữ này, nhưng màtôi thấy bức tranh thì cũng đãhiểu quyển bút ký này là đangnói cái gì. Trong bút ký pháchọa rất nhiều đồ hình. CâuTạng ngữ “Thế giới Chung

Page 419: Tàng Hoa Hải T1

Cực” này có viết ở nhữngtrang trước, tôi lại thấy mộtcánh cửa Thanh đồng lớn.Cánh cửa Thanh đồng mônđược dùng bút pháp hết sứctinh tế để phác thảo lại. Chủnhân của bút ký này chắcchắn là một cao thủ trong giớihội họa. Tôi nhìn cánh cửakia, tuy rằng so với cái tôi từngnhìn thấy trong núi TrườngBạch không hoàn toàn giốngnhau, nhưng tôi biết rằng, đó

Page 420: Tàng Hoa Hải T1

nhất định là cùng một loại.Cái cánh cửa lớn như vậy, lạikhông chỉ có một cái? Lẽ nàoở trong lòng núi Himalaya này,còn có một cánh cửa ThanhĐồng cực lớn nữa sao?Trong lòng tôi hết sức kinhngạc nhìn cái câu “Thế giớiChung Cực” và cái đồ hìnhkia.Lẽ nào bức tranh kia là Thếgiới Chung Cực?Tôi quan sát tỉ mỉ bức vẽ, ba

Page 421: Tàng Hoa Hải T1

ngày sau, tôi nhận ra đó là cáigì. Tiếp đó, tôi dùng bút phápcẩn thận nhất đem đồ hìnhtrong đó vẽ ra. Người thôngminh liền có thể đoán được đólà cái gì.Đầu tiên, xem kích cỡ củacuốn bút ký cũng bằng tầmbàn tay. Thứ hai, phía trên chỉdùng để vẽ tranh, hiển nhiênđường nét cực kỳ nhẵn nhụi.Chủ nhân của bút ký không cóghi lại tâm trạng lúc vẽ tranh.

Page 422: Tàng Hoa Hải T1

Mà lại là dùng tới nghệ thuậtvẽ tranh tiêu chuẩn, thế nênbức đồ họa này cũng đã đạttới mức cực kỳ nghiêm túc.Cuối cùng ở trên bức vẽ,chúng tôi thấy cái gì đó giốngnhư mai rùa. Tôi không có tỷlệ xích, không thể đoán đượcthứ này lớn như thế nào,nhưng từ bức tranh tôi xem,tôi đoán đó là một vật cực kỳlớn. Trên mai rùa có một vếtrạn cực kỳ nhỏ. Mà điều làm

Page 423: Tàng Hoa Hải T1

tôi giật mình chính là, đem tấtthảy mấy vết rạn ấy vẽ ra,người vẽ hẳn đã vẽ lại cực kỳcẩn thận, mà không phải là vìkhoe khoang hay thể hiện khảnăng hội họa.Ở bên cạnh cái mai rùa còn cómấy chữ:“Mai rùa” “Chúng sắp xếpthành hàng, không có quyluật”Và“Mai rùa” ” Tạo thành một đồ

Page 424: Tàng Hoa Hải T1

hình kỳ quái”Mà tất cả “mai rùa” xungquanh đều có thứ gì đó đâmtủa ra. Có lẽ nhìn qua giốngnhư cáp điện vậy, xung quanhgiống như mạng nhện liên tiếpđan vào nhau.Đây là Thế giới Chung Cực ư?Tôi lúc đó vô cùng kinh ngạc,bởi mấy thứ này nhìn qua, chỉgiống như mấy thứ nhỏ lấmtấm xấu xí. Nếu như khôngphải là bức tranh được vẽ tay

Page 425: Tàng Hoa Hải T1

rất cẩn thận, lại có liên hệ thờigian với vài người, mới khiếncho nó có vẻ là có giá trịkhông gì sánh được, chứ nếukhông mấy thứ này chắc chắnsẽ bị coi là một loại đồ vật tầmthường.Đây rốt cuộc là cái gì? Rốtcuộc Thế giới Chung Cực nhưthế nào? [Ngày thứ mười một]Muộn Du Bình thực đã khôngbiết giờ mình đã ở chỗ nào.

Page 426: Tàng Hoa Hải T1

Bốn phía đều là tuyết trắngmịt mùng. Nếu như nói là mấyhôm trước, trùng trùng nguynga núi tuyết cùng mây mùlàm cho anh ta đối với nơi nàycó điểm kính nể. Hôm nay,anh ta đã hoàn toàn chết lặng.cái lúc tìm thấy kim cầu, LạpBa và mấy người kiệu phu đềurất vui vẻ. Muộn Du Bình nóivới Lạp Ba, loại kim cầu nhưvậy, ở nơi anh ta ở có rấtnhiều. Chính vì thế, Lạp Ba

Page 427: Tàng Hoa Hải T1

liền nghĩ Muộn Du Bình nhấtđịnh là con cháu nhà giàusang, lẻ loi một mình đi tớitrong tuyết sơn, là vì lý do gìtới đây, hắn đã có thể hiểuđược.“Cậu đi vào trong núi này là vìmấy trái kim cầu này?”Lạp Ba tự nhiên hỏi Muộn DuBình. Mấy ngày nay trên sườndốc phủ đầy tuyết này, bọn họđi lại tương đối ung dung, cócó nhiều thời gian nghỉ ngơi

Page 428: Tàng Hoa Hải T1

một chút.Muộn Du Bình có vẻ đối vớivấn đề của hắn có chút khó trảlời, đi nửa ngày mới lại lắcđầu. Nói rằng:“Cũng không hẳn là thế”“Điều này là một bí mật”Muộn Du Bình chậm rãi đi, lạinói tiếp. Lạp Ba nghe anh tanói, nhưng thật không hiểu sựtình là gì.Trước đây thật lâu, gia tộc củaMuộn Du Bình, từ trong tay

Page 429: Tàng Hoa Hải T1

Hoàng Đế lấy được một chiếchộp đã có khắc Long văn [1].Chiếc hộp long văn này chínhlà do tử tù lấy từ bên trong núira ngoài. Trong đó có mộtđiểm rất đặc biệt, chiếc hộpnày bản thân nó không có bấtcứ cái khe nào, chính là chỉnhthể như vậy. Vì vậy, Hoàng Đếkhông cách nào mở nó ra, mớitìm tới mấy vị trưởng bối củagia tộc anh ta cầu trợ giúp.Chiếc hộp này là mở như thế

Page 430: Tàng Hoa Hải T1

nào, Muộn Du Bình cũngkhông biết. Cái quy trình đócực kỳ huyền diệu. Khi ấy,trưởng bối trong gia tộc đềuphải mật họp suốt đêm, đã córất nhiều sự tình phát sinhtrong đêm đó.Lạp ba nghe được chuyện nàylại mơ mơ hồ hồ, nhưng hắnlại cảm thấy rất thần kỳ. Hắnbiết Muộn Du bình sẽ khôngđem tất cả nói cho hắn biết,hắn chỉ là biết lạt ma đã từng

Page 431: Tàng Hoa Hải T1

kể cho hắn nghe về một câuchuyện xưa cũ. trong câuchuyện ấy, cũng có một cáihộp hình rồng được truyền lại.“Mở chiếc hộp kia ra đúng làmột sai lầm. Có những thứkhông biết cũng không sao,nhưng một khi đã biết, số phậnsẽ là không thể cứu vãn đượcnữa.”Muộn Du bình nói nhỏ,“Ở trong tuyết sơn này, có lẽcòn có cách mở chiếc hộp kia.

Page 432: Tàng Hoa Hải T1

Chúng tôi là đã lấy được đoạnđầu, lại mất đi đoạn sau. Vìvậy, tôi chỉ có thể tự mình đếnđây thử một phen.”“Những người khác trong giatộc cậu đâu?”Lạp Ba hỏi Muộn Du Bình.Muộn Du Bình chỉ nhàn nhạtnhìn tuyết sơn:“Bọn họ hiện tại ở một nơi rấtgiống với nơi này”Lạp Ba không có tiếp tục hỏinữa, hắn nghĩ không nên đếm

Page 433: Tàng Hoa Hải T1

xỉa tới những gì Muộn DuBình nói, những tin tức nàychính là không biết thật giảnhư thế nào, nghe xong cũngchả có ý nghĩa gì. Hắn đối vớinhững lời này của Muộn DuBình cũng không có quá nhiềucảm giác, trong lòng hắn chỉđang nghĩ về những trái kimcầu.Có thứ này, cuộc đời hắn sẽhoàn toàn thay đổi. Dám cáthứ này nhất định đáng giá,

Page 434: Tàng Hoa Hải T1

nếu quay về mà không phảithế thì hắn là cũng chẳng mấtgì.Ngày thứ mười hai có mộtchuyện phát sinh. Lạp Ba nhìnmặt trời ở phía Tây một lúc,lại nhìn về phía mặt trời mọc,bỗng nhiên ý thức được làkhông rõ rốt cuộc là muốn điđâu. Là đi tới chỗ mấy trái kimcầu kia hay cũng chính là đitới tuyết vực.Đầu mối duy nhất trong núi

Page 435: Tàng Hoa Hải T1

tuyết này chính là một cái hồlớn. Lạp ba lại tự an ủi mình,tuy rằng ở đây là khu vực rộnglớn, không có một bóng người,lại chính là nơi cao nhất thầnbí không người, nhưng mà mộthồ nước lớn như vậy, có cáchxa mấy cũng nhìn thấy.Hắn và mấy người kiệu phulẳng lặng nghỉ ngơi, lại nghĩtrái kim cầu và cuộc sống củamình sau này liệu có thay đổigì. Tôi không biết bọn họ tiếp

Page 436: Tàng Hoa Hải T1

tục nghỉ ngơi bao lâu. Tôi đãtừng đi ở vùng núi tuyết, biếtnơi này chuyện gì cũng khôngthể làm. Việc duy nhất có thểgiết thời gian chính là ngẩnngười ra. Tôi cũng không biếtLạp Ba là như thế nào lại pháthiện trong mịt mùng tuyếttrắng phía trước lóe lên cái gìđó, nhưng để nhìn rõ là gì thìthập phần khó khăn.Nói tóm lại, lúc hoàng hônchưa tắt Lạp Ba nhìn thấy núi

Page 437: Tàng Hoa Hải T1

tuyết trước mặt lấp loáng cócái gì đó.Đó là một ánh quang xanhbiếc, có tần suất chớp nhanhchóng. Lúc đầu hắn còn tưởnglà ảo giác, bởi vì nơi gần nhấtở đây có người sống, tối thiểucũng phải mười ngày lộ trìnhnữa. Đồng thời trước giờ hắncũng chưa từng thấy qua ánhlục quang như vậy.Lạp Ba nhìn một lúc, quayđầu muốn bảo Muộn Du Bình

Page 438: Tàng Hoa Hải T1

đến xem, lại phát hiện anh tacũng đã thấy rồi. Chờ hắnquay đầu lại nhìn lần nữa, lạiphát hiện điểm lóe sáng ấy diđộng, tựa hồ như theo hướngbọn họ mà đi tới.Lạp Ba có chút hoang mang,hắn không biết đó là cái gì?Dã thú? Chim to? Hay là quáivật? Hắn đứng lên, muốn tìmchỗ tránh né. Muộn Du Bìnhlại đem hắn và mấy người kiệuphu đi tới một phía sườn dốc

Page 439: Tàng Hoa Hải T1

phủ tuyết. Vùi ba người đóvào trong tuyết, chậm rãi nhìncái ánh lục quang lập lòe ấy dichuyển qua phía sau, nhưnglại rất nhanh nó lại vòng quaphía trước gò tuyết trước mặtbọn họ, đối với bọn họ càngngày càng gần.Tốc độ di chuyển của tia lụcquang ấy nhanh như vậy, cùnglúc bọn họ cũng nghe loángthoáng tiếng chuông. Thanhâm trong tuyết có vẻ cực kỳ

Page 440: Tàng Hoa Hải T1

linh hoạt, kỳ ảo.rất nhanh, bọn họ liền thấy rõtia lục quang kia là cái gì. Đóchính là một nhóm người kỳquái, bọn họ ăn mặc như trangphục dân tộc Tạng. Họ đangkhiêng một vật kỳ quái, cáiđầu nó lóng lánh ánh lụcquang, mà đầu thì hoàn toànbằng gỗ. Thứ bọn họ khiêng,phía trên treo đầy nhữngchuông.Ở đây là có người sinh sống

Page 441: Tàng Hoa Hải T1

sao? Lạp Ba nghĩ điều này quảthực rất khó tin. Hắn thấy rõ,những người đó từng bướctừng bước từ trước mặt họ đitới sơn cốc, hướng vào phíatận cùng mà đi.Lúc này Muộn Du Bình đã bòdậy, muốn cùng bọn Lạp Bacũng đi tới đó.“Ở đây nếu có người sống, thìnhất định sẽ là ở bên hồ”Muộn Du Bình nói,“Đi theo bọn họ, chúng ta có

Page 442: Tàng Hoa Hải T1

thể tìm thấy nơi chúng tamuốn tìm”————————–[1] Long văn: Hoa văn hìnhrồng ———————- Chả là Lunar đã Beta chota xong từ lâu mà mấy ngàynay ta đi thi ở vùng “đồi núi”chả có bóng dáng Internet =)))chả làm sao mà up đc :3 Nênxin phép up muộn như vầy :3 Thực ra thì tốc độ nhà ta

Page 443: Tàng Hoa Hải T1

chắc sẽ có chút chậm, vì cũngchỉ có ta dịch và muội ta Beta.Ta cũng vừa dịch vừa đọc nêncũng thư thả ung dung lắm :3Chư vị theo dõi sẽ có chút sótruột :3 Tỉ muội ta xin tạ lỗitrước :3 Ầy, chả là sắp tới ta vàmuội Lunar của ta bị bận giữatuần nên hẹn chư vị đónchương mới vào cuối tuần, cóthể tối thứ 6 hoặc sáng thứ 7:3 Hì yên tâm, chỉ fixx ngày

Page 444: Tàng Hoa Hải T1

chứ vẫn 4 chương ạ :3 Cuối cùng, chúc chư vị cuốituần hảo <3 Bắn tim <3

Page 445: Tàng Hoa Hải T1

Chương 15: BỘ LẠC THẦN BÍ TRONGNÚI TUYẾT

Trans: Cầm Sư Beta: LunarShy Phần tiếp theo của bút kýthập phần ly kỳ, do đó có thểthấy được, Tiểu Ca đối vớicách thức lưu lại ký ức hoàntoàn khác hẳn chúng ta.Chúng ta theo thói quen, hễtrải qua điều gì đó liền lưu nó

Page 446: Tàng Hoa Hải T1

lại trrong ký ức, không chútrọng thứ tự trước sau, có lẽvài ngày sau đã không thểnhowss kỹ được nữa. Nhưngquá trình tự thuật của Tiểu Calại làm cho tôi có thể ý thứcđược rõ ràng rằng anh ta đốivới những ký ức đó là đã có sựsắp xếp.Có lẽ là bởi vì anh ta biết mộtngày sẽ phải đem những ký ứcnày tất cả nhớ lại, vậy nên đãdùng một loại phương pháp

Page 447: Tàng Hoa Hải T1

ghi nhớ ký ức đặc biệt. Anh tatrước hết ghi lại chính là địahình.Khu vực bọn Muộn Du Bình ởlúc đó là một rặng núi phủ đầytuyết trắng, so với mặt nướcbiển bọn họ đang ở một nơi cóđộ cao khá lớn. Ở trên nócnhà của thế giới, từ nơi nàymà nhìn xuống, chắc cũngphải năm nghìn đến sáu nghìnmét vách núi đá. Kỳ thực, ởđỉnh núi này mà nhìn ra, khắp

Page 448: Tàng Hoa Hải T1

tuyết sơn giống như một giảinúi đất hung ác, hắc bạchphân minh, nhưng những ngọnđồi lại không phải là kiểu dángđẹp đẽ như ở miền Nam, màtất cả các màu đen giống nhưmột con dao, cắt qua nhữngtảng đá, rất sắc nét và góccạnh.Giữa những ngọn núi có nhiềuthung lũng được bao phủ bởituyết sâu. Ở một số nơi, độdày của tuyết là khó mà tưởng

Page 449: Tàng Hoa Hải T1

tượng được. Đây là một sôngbăng bao quanh ngọn núi, trênlà núi đá, bên dưới là sôngbăng.Đám người kỳ quái kia lại ởtrong sơn cốc đi lại, lúc thanhniên kia nhìn thấy bọn họ,không nghi ngờ nữa họ đangđứng ở đỉnh một ngọn đồi. Đểđuổi kịp bọn họ, đầu tiên phảixuống khỏi ngọn đồi này. Ánhsáng mặt trời chiếu trên nềntuyết những tia sáng lờ mờ,

Page 450: Tàng Hoa Hải T1

làm cho tuyết trắng đượcnhuộm một tầng tử hoàng [1]giao nhau, màu sắc hết sức mêly. Tuy nhiên, dù tia sáng cónhư vậy, để từ trên mặt tuyếtnhìn xuống phía dưới, thì lại làchuyện hết sức khó khăn.Cùng lúc ấy, điều phi thườngly kỳ chính là, mấy ngườiTạng dân kia ở trên tuyết đingược lên cứ như là chạy, vậntốc cực kỳ nhanh, nhanh đếnmức tựa hồ như họ đang chạy

Page 451: Tàng Hoa Hải T1

mà như bay trên tuyết.Người đã từng hành tẩu trêntuyết đều biết, ở trên tuyếtkhông thể nào đi nhanh tớinhư vậy. Mà xem chừng cáchmấy người Tạng dân kia đitrên tuyết, có vẻ tuyết cũngkhông dày lắm.Muộn Du Bình đuổi theo vàibước liền phát hiện có điểmkhông thích hợp, anh ta ngừnglại, suy nghĩ xem phải làm gì.Chờ tới lúc Lạp Ba theo kịp,

Page 452: Tàng Hoa Hải T1

ánh lục quang kia đã biến mất.Ở trong tuyết chỉ còn lạinhững vết chân, trong gió to,những vết chân này rất nhanhbiến mất.Muộn Du Bình và bọn Lạp Balảo đảo đi tới sơn cốc phíadưới, liền phát hiện có điểmkhông đúng, tuyết chính là tớitận hông bọn họ.Căn bản không giống nhưtrạng thái của nhóm Tạng dânấy đi.

Page 453: Tàng Hoa Hải T1

Bọn họ gạt một đường tuyết,thật vất vả mới đi tới bên cạnhmấy dấu chân. lạp Ba liềnphát hiện, trong tuyết có cái gìđó. Bọn họ liền đem tuyết gạthết ra, quả nhiên bên dướituyết có một cây cầu đá đầugỗ bị chôn dưới tuyết.Mấy người Tạng dân kia chínhlà đi trên cây cầu đá này.Bọn hò bò lên, dùng chân gạtlớp tuyết bên dưới, phát hiệntuyết dày không tới đầu gối.

Page 454: Tàng Hoa Hải T1

Cây cầu đá lại thập phần kiêncố, đi lên không chút lung lay,vật liệu sử dụng chính lànhững tảng đá đen của núiHimalaya.Cây cầu ở chỗ này là do aidựng? Trong lòng Lạp ba thầmnghĩ, không biết là dài baonhiêu, thông đi đâu nữa? Nếulà sớm biết có thứ như vậy ởtrong đường tuyết, vậy thì bọnhọ đã không cần mạo hiểm đitheo cái vách đá này, cũng

Page 455: Tàng Hoa Hải T1

không có cần bỏ ra bao nhiêuthời gian như vậy leo lên sườndốc đầy tuyết kia.Khi ấy, Muộn Du Bình ở trêncầu đá dùng sức đạp vài cái,sau đó liền cấp tốc hướng vềphía ánh lục quang biến mấtmà đuổi theo. Những vết chânkia đang nhanh chóng biếnmất. Anh ta đi cực kỳ nhanh,Lạp Ba không thể làm gì kháchơn là đi theo anh ta. Ở trong tuyết sơn, cơ hồ cảnh

Page 456: Tàng Hoa Hải T1

sắc chỗ nào cũng giống nhưnhau. Nếu như không hiểuchút kiến thức cơ bản, thì rấtdễ bị lạc đường. Nhưng LạpBa thì không như vậy, bởi vì ởkhu vực trên đỉnh tuyết sơn,nếu như phạm vi nhìn đủ rộng,ta nhất định có khả năng nhìnthấy mấy ngọn núi đặc biệt cótính chất đánh dấu. Nhữngngọn núi này nói cho t biết,liệu ta có đang đi đúng đườnghay là đang đi lòng vòng. Buổi

Page 457: Tàng Hoa Hải T1

tối, nơi này lại có rất nhiềunhững ngôi sao sáng, dải ngânhà như trải ngang toàn bộ phíachân trời, các loại chòm saolại có thể giúp ta xác địnhphương hướng, chính vì vậymà Lạp Ba không quá lo lắng.Hai giờ đầu bọn họ cứ thế màđi, sau đó mới phát hiện, câycầu đá này không có bất cứ lốirẽ nào, cây cầu này nhất địnhlà được thiết kế để tạo mộtđường thông lộ cấp tốc, từ một

Page 458: Tàng Hoa Hải T1

mặt của một nơi này thông tớimột nơi khác. Mà lại nói đâyvốn không phải là một dạnggiao thông bình thường, tại nơinúi tuyết như vậy có thể xâyđược một công trình như thếnày, thực sự có thể gọi là đángsợ. Chỉ cần nói là đem hếttuyết đọng ở đây đào lên đã cóthể gọi là một công trình to lớnrồi.Sau ba giờ bọn họ cứ đi theotia lục quang kia, bọn họ mới

Page 459: Tàng Hoa Hải T1

phát hiện tia lục quang đóđang trở nên phai nhạt. Cònnhững Tạng dân vẫn tiếp tục đivề phía trước. Sau một khoảngthời gian, tôi lược qua đoạnnày, điều còn vượt qua tưởngtượng chính là, trong suốtquãng thời gian ấy, cơ hồ đãba ngày bọn họ liên tục đuổitheo tia lục quang ấy, mộtđường đi thẳng trên con đườngtuyết. Cuối cùng cũng tới điểmcuối của cây cầu đá.

Page 460: Tàng Hoa Hải T1

Lúc bọn họ đi qua một khúcngoặt thì là đúng giữa trưa,ánh mặt trời rực rỡ, bọn họđeo vào kính chống nắng, tiếptục đi ngang qua sau một cáiđèo, bỗng nhiên phía trướcchợt trở nên sáng rực, khônggì sánh nổi.Đột nhiên xuất hiện giữa trờituyết mênh mông, chính làmột cái hồ lớn, hoàn toàn sovới hổ phách hay ngọc thạchcũng chẳng kém gì.

Page 461: Tàng Hoa Hải T1

Cái hồ lớn đến mức kỳ quái.Hồ nước ở nơi cao chót vótnày cũng không giống hồ ở nơikhác, nó không hề có bãi venhồ. Xung quanh bốn phía mặthồ đều là tuyết trắng và băng.Lớp băng này kéo dài mãihướng tới phía giữa mặt hồ,cũng phải tới khoảng hơn batrăm thước rồi mới tới hồnước.Dưới ánh mặt trời, hồ nướctĩnh lặng không một gợn sóng,

Page 462: Tàng Hoa Hải T1

dường như hoàn toàn ngưngđọng. Ánh nhật quang chiếutrên mặt hồ phản xạ lại làmcho mặt hồ như có dát một lớplá vàng. Đó chính là một cảnhtượng tuyệt đẹp mà không gìcó thể so sánh nổi.Cái hồ này rốt cuộc lớn baonhiêu? Lạp Ba không thể phánđoán, bởi vì điều này đã vượtqua tri thức lâu nay hắn có đểphán đoán, nếu mà để cho hắnmiêu tả lại vẻ đẹp này cho

Page 463: Tàng Hoa Hải T1

người khác, hắn là rất có khảnăng sẽ nói rằng nó lớn bằngtrời. Còn nếu dựa vào mắtnhìn mà phán đoán, cái hồ nàycũng phải lớn bằng hai tòatuyết sơn.Ở trong núi tuyết, một cái hồlớn như vậy, thật cũng có thểcoi là biển cũng không ngoa.Mấy người Tạng dân kia vẫnkhiêng vật có tia lục quang,một đường đi thẳng qua lớpbăng tiến tới mặt hồ. Xa xa lạp

Page 464: Tàng Hoa Hải T1

Ba nhìn thấy, trên mặt hồ cómột con thuyền nhỏ, cực kỳcũ nát.Bọn họ đi lên con thuyền nhỏ,Lạp Ba liền nhìn Muộn DuBình hỏi:“Ông chủ, chúng ta không làmđược đâu”Muộn Du Bình không lêntiếng, lại thấy xa xa nhómTạng dân sau khi lên thuyềncũng không có đi, hơn nữa, cómột Tạng dân không lên

Page 465: Tàng Hoa Hải T1

thuyền, mà ở lại chờ trên bờ,nhìn về hướng mà bọn họđang ẩn nấp.Lạp Ba không nói gì, hai ngườikhông hề nhúc nhích, thì liềnthấy Tạng dân kia hướng tớichỗ họ nhìn mãi, rồi vẫy vẫytay gọi bọn họ qua.Lạp ba lại nhìn Muộn Du Bìnhnhư muốn hỏi làm sao bây giờ,Muộn DU Bình suy nghĩ mộtchút, đầu đuôi không hề nhúcnhích, nhưng bên kia Tạng

Page 466: Tàng Hoa Hải T1

dân này lại có điểm lo lắng,tiếp tục vẫy tay. Muộn DuBình bỗng giật mình, dườngnhư có phần bị kích động.Nếu như đây là một cuốn tiểuthuyết, ở đây nếu để chuyểnđoạn, thường sẽ phát sinh sựcố bất ngờ gì đó “Bởi vì phảiphát triển tình tiết”. Đúng vậy,đúng là có thể phát triển nhưlà, Muộn Du Bình sẽ đứng lên,tiến tới chỗ người Tạng dânkia và phát sinh xung đột.

Page 467: Tàng Hoa Hải T1

Nhưng mà, ở trong hiện thực,những tình huống như thế, lýtrí định đoạt mọi việc, tuyệtnhiên sẽ không phát sinh xungđột.Muộn Du Bình cuối cùng vẫnkhông có đi ra, ba người bọnhọ vẫn kiên nhẫn đứng đó.Người Tạng dân đó cũng đứngđó phải tới hai mươi phút, rồirốt cuộc lắc đầu lên thuyền.Con thuyền chậm rãi lướt đi,từ từ hướng về phía giữa hồ

Page 468: Tàng Hoa Hải T1

mà đi.Nơi đó ánh nhật quang phảnchiếu cực kỳ rực rỡ , cái gìcũng nhìn không rõ, bọn họtựa hồ như bị chìm vào giữabiển kim quang.Thế nhưng tại đây lúc nàyMuộn Du Bình vẫn không cóđộng tĩnh gì. Lạp Ba cũngkhông hiểu tình huống này làlàm sao, chậm rãi tiến tới hỏianh ta vừa rồi vì sao không đira, hiển nhiên là Tạng dân kia

Page 469: Tàng Hoa Hải T1

là đang chờ bọn họ mà.Muộn Du Bình lắc đầu, ungdung nói:“Người đó không phải là vẫychúng ta”“Vậy hắn đang làm cái gìchứ?”“Còn có thứ khác đi theo họ,chúng ta không phát hiện ra”Nghe Muộn Du Bình nói, Lạpba có chút khẩn trương:“Làm sao cậu biết?”“Ông không cần biết”

Page 470: Tàng Hoa Hải T1

Ánh mắt Muộn Du Bình quétqua một lượt trên vùng tuyếttrắng mênh mông, biểu tìnhkhông đoán được anh ta đangnhìn gì, nhưng Lạp Ba lại pháthiện sự chú ý của anh ta đangkhông tập trung vào mình.“Vậy cậu có thấy hay làkhông, cái gì đó khác?”Muộn Du Bình lắc đầu, chỉ làanh ta chỉ tay về một phươnghướng.“Tuy rằng tôi không thể xác

Page 471: Tàng Hoa Hải T1

định được, nhưng rất có thể làở đằng kia, có vật gì đó.”Lạp Ba nhìn theo hướng chỉcủa Muộn Du Bình, liền nhìnthấy một loạt những tảng đálớn màu đen, cằn cỗi. Bốnphía xung quanh mặt hồ đềubị tuyết che lấp, duy chỉ cótảng đá này, tuyết đọng phíatrên như đã bị thứ gì đó gạt đi.“Ở chỗ tảng đá sao?”Lạp Ba có điểm run rẩy, hắnvốn dĩ sẽ không để bị Muộn

Page 472: Tàng Hoa Hải T1

Du Bình làm cho khiếp sợđược, nhưng lại thấy hìnhdáng trấn định của Muộn DuBình, làm hắn không tự chủđược mà đặt mình ở vị tríphục tùng.“Ở bên dưới mặt tuyết, vậtnày chính là luôn luôn dichuyển, bằng không tôi đãsớm phát hiện ra”, Muộn DuBình nói.Lạp Ba cố gắng nhìn bốn phíatảng đá đen kia, nhưng đúng là

Page 473: Tàng Hoa Hải T1

không vương một mảng tuyếttrắng, hắn không phát hiện gìnữa hết. Lại qua mấy phút,Lạp Ba lại nhìn qua mấy ngườikiệu phu, rốt cuộc có điểmthiếu kiên nhẫn, nói:“Ông chủ, cậu xác định là nhưvậy chứ, tôi nghĩ là người kiahay là vẫy chúng ta đấy” Lời còn chưa nói hết, bỗngthân thể Lạp Ba đột nhiênchấn động, người giống như bịvật gì đó túm lấy chân, kéo

Page 474: Tàng Hoa Hải T1

vào trong tuyết.Phía bên dưới tuyết vô cùngsâu, trong nháy mắt hắn đã bịchôn vùi trong tuyết. Trướckhi bị vùi lấp, hắn thấy MuộnDu Bình trong nháy mắt laotới, muốn giữ hắn lại, nhưnglại chậm một khắc. Chính bảnthân hắn phản ứng cũng khôngđủ nhanh, lay động một cái,bỗng chốc mọi thứ chỉ cònmột mảng đen kịt, băng tuyếtlạnh giá trực tiếp đạp thẳng

Page 475: Tàng Hoa Hải T1

vào mặt hắn, đi vào mũi,miệng, và cả lỗ tai, như thể làtheo bất cứ chỗ trống nào, đivào cơ thể hắn. ——————————[1] Tử hoàng: tử là màu tím,hoàng là màu vàng; tử hoànggiao nhau là màu vàng và màutim xen kẽ lẫn nhau. Nên ta cứđể tử hoàng nghe cho nó kêu:v

Page 476: Tàng Hoa Hải T1

Chương 16: NGƯỜI CANH GIỮ

Trans: Cầm SưEdit + Beta: LunarShy Theo như tình tiết của mộtcâu chuyện, sau đó chắc chắnphải là một hồi truy đuổi haytranh chấp hết sức kịch liệt,nhưng Tiểu Ca không lưu lạiviệc này, vì vậy quá trình trunggian như thế nào, chi tiết ralàm sao cũng không được anh

Page 477: Tàng Hoa Hải T1

ta thuật lại. Chúng tôi cũngkhông biết rốt cuộc là cóchuyện gì, nếu như chỉ là hưcấu, thì đối chiếu vào sự thậtsẽ không hợp lý. Sau khi đọc lại ghi chép, tôiđại khái cũng có thể suy đoánra tình huống lúc đó là như thếnào, bởi vì tôi đối với loạichuyện này của Tiểu Ca làquá đỗi quen thuộc.Lạp Ba đầu tiên là đã đượccứu sống ra, nhưng hắn sau

Page 478: Tàng Hoa Hải T1

khi được cứu ra thì thần trí lạicó điểm không bình thường.Chính vì vậy tôi không còn cóthể dùng cái nhìn của Lạp Bamà thuật lại.Tuy nhiên có thể thấy, thứnhất, bọn họ lúc đó khôngnhìn thấy cái vật ở trong tuyếtkia, chỉ có mỗi Lạp Ba là nhìnthấy được. Lạp Ba được cứulúc nào hắn cũng không còn rõnữa, thần chí mơ hồ. Có lẽ thứgì đó làm hắn rơi xuống tuyết

Page 479: Tàng Hoa Hải T1

đã làm hắn bị kích động mạnh.Thứ hai, trong vòng ba phútTiểu Ca đã cứu được Lạp Bara. Mặc dù, chết chìm trongtuyết có đỡ hơn chết đuối,nhưng ba phút cũng đã là cựchạn, nếu như trong thời gianấy Tiểu Ca không làm gì được,Lạp Ba chắc chắn không thểsống nổi.Vì vậy tôi hoàn toàn có thểxác định đại khái tình hình lànhư vậy.

Page 480: Tàng Hoa Hải T1

Lúc Lạp Ba bất ngờ bị thứ gìđó kéo vào trong tuyết, tuyrằng lần đầu tiên Tiểu Ca đãkhông kịp kéo hắn lại, nhưngsau đó mấy phút, anh ta khẳngđịnh đã dùng tay mò vào trongtuyết vài lần.Theo tôi với tốc độ của MuộnDu Bình, anh ta có thể dùngngón tay mình mà kẹp lấy cảcôn trùng, thủy sinh bơi cựcnhanh trong nước, vì vậy quátrình này chắc chắn diễn ra rất

Page 481: Tàng Hoa Hải T1

nhanh chóng.Trong nháy mắt ngón tay củaanh ta đã tóm được vật gì đótrên người của Lạp Ba ở trongtuyết, có thể là dây thừng,cũng có thể là áo. Vốn dĩ TiểuCa dùng một khí lực rất lớn,nên dù chỉ dùng hai ngón taykẹp lấy, anh ta cũng dễ dàngđem người từ trong tuyết kéolên. Đồng thời, tôi có thể chắcchắn rằng bên cạnh bọn họphải có một tảng đá, bằng

Page 482: Tàng Hoa Hải T1

không Tiểu Ca rất có khả năngcũng bị kéo xuống tuyết, taykia của anh ta nhất định phảibám vào tảng đá.Vấn đề là, Lạp Ba đã nhìnthấy gì khi ở trong tuyết?Tôi không có mặt tại hiệntrường lúc đó, Tiểu Ca cũngkhông có ghi chép lại, tôi chỉcó thể đoán rằng, có lẽ lúcLạp Ba được kéo lên, cái vậtkia cũng bị lôi ra ngoài theo.Thế nhưng, Tiểu ca vì nguyên

Page 483: Tàng Hoa Hải T1

nhân gì đó không nhìn thấy vậtnày, chỉ có Lạp Ba mới thấyđược.Tôi trích đoạn này cùng vớiTrần Tuyết Hàn và Trát Tâythảo luận một hồi cực kỳ hứngthú.Tiểu ca từ trong núi tuyết đira, gặp mặt Trát Tây, rồi pháthiện thi thể của Đức Nhân đạilạt ma, bắt đầu chậm rãi nhớlại chuyện phát sinh mười nămtrước. Bởi vì đang trong quá

Page 484: Tàng Hoa Hải T1

trình dần nhớ lại nên khôngđược ghi chép được đầy đủ,ngoài mấy bản ghi chép nàythì đối với những gì lão lạt manhớ được cũng có nhiều vấnđề cần xem xét, nên còn cầnphải hỏi ông ấy nhiều.Mà lão lạt ma sau khi nghecâu hỏi của Tiểu Ca, phát hiệnđối với điều này ông ấy khôngcó đủ hiểu biết để trả lời,chính vì ông ấy mới cử TrátCát xuống dưới chân núi tìm

Page 485: Tàng Hoa Hải T1

một ngôi miếu lạt ma khác,mời tới rất nhiều vị thượng sư,mong muốn bọn họ với trí tuệcao mình có thể giải đápnhững nghi vấn này.Những nghi vấn này bao gồmchuyện cũ kỳ lạ của Tiểu Cavà một số chuyện kỳ lạ khác,đều có ghi chép lại trong bútký. Có thể nói rằng, ấy thứnày tôi cũng không hiểu tất cả,nhưng cùng với những tin tứccủa lão lạt ma và mấy thượng

Page 486: Tàng Hoa Hải T1

sư đi trước tôi mới có thể lĩnhhội được.Những tin tức này tôi sẽ thuậtlại chi tiết ở phía sau. Hiện tại,trước tiên phải cùng lão lạt mathảo luận một chút xem thứ ởtrong tuyết xuất hiện đó, rốtcuộc có thể là cái gì.Lúc đó, căn cứ theo kinhnghiệm của tôi, tôi hỏi thămlão lạt ma về các truyện truyềnthuyết trong dân gian xem cóhay không vật nào đó như vậy,

Page 487: Tàng Hoa Hải T1

lại có thể di chuyển dưới mặttuyết. Chúng tôi cũng tìm kiếmtài liệu trên internet, những thứcó thể tìm thấy cũng liên quanđến truyền thuyết người tuyếtở Himalaya. Hay nói chuyênnghiệp hơn một chút thì nêngọi nó là “vượn tuyết”, cái nàycứ như là chuyện thần kỳtrong tiểu thuyết vậy. Nhưngnhững chuyện lại nghe từ dânbản xứ xung quanh nói, lại luôn nằm ngoài dự kiến.

Page 488: Tàng Hoa Hải T1

Trát Tây lập tức khẳng định,vật này chính là gấu ngựa, vìđôi khi gấu ngựa cũng ở trongtuyết dựng ổ để đi săn.Tôi khi đó lập tức phản đối,bởi lẽ đây là chuyện không thểnào. Ở độ cao lớn như vậy thìchưa nói làm gì, gấu ngựa cóthể sinh sống ở độ cao khoảng5000 – 6000 m so với mựcnước biển, nhưng nơi bọn TiểuCa gặp nạn hầu như lại chỉ cótuyết trắng và tuyết trắng,

Page 489: Tàng Hoa Hải T1

hoàn toàn không có dấu hiệucủa bất cứ sự sống nào, thì ởcái nơi như vậy, gấu ngựa làmsao mà sinh tồn?Cái con gấu ngựa này, chả lẽcả đời này của nó, chỉ có duynhất một cơ hội đi săn Tiểu Canhư vậy thôi sao. Mà nóikhông chừng thực sự là gấungựa, còn chưa rõ là ai sẽ sănai đâu. [ Cầm: =)))))))))) ha ha ha,ta xin phép cười một tí, em Tà

Page 490: Tàng Hoa Hải T1

thật là ….] Vấn đề lúc này là, tôikhông biết Tiểu Ca liệu cónhầm không, cái người Tạngdân kia vẫy tay, chả nhẽ lại làvẫy tay với một con gấungựa????Chẳng lẽ là vẫy tay bảo: “Này,ngươi coi chừng tay gấu củangươi đấy”. Chẳng lẽ lại là loạiý nghĩa này sao? Trần Tuyết hàn lại nói, hay làngười Tạng dân đó muốn nhắc

Page 491: Tàng Hoa Hải T1

nhở bọn Tiểu ca không nên ởchỗ đó, ở chỗ đó có nguyhiểm thì sao?Điều này thực sự mới có thểnày, tôi thầm nghĩ. Lúc nàyTrát Tây mới lại nói cho tôibiết, khiến cho tôi không thểkhông hoài nghi đó chính làmột con đại gấu ngựa. TrátTây nói trước đây ở Tây Tạngđã từng có người nuôi gấungựa trông giữ chùa miểu. Gấungựa là một loài động vật cực

Page 492: Tàng Hoa Hải T1

kỳ thông minh, nó có khảnăng nhận biết được ai là chủnhân của nó, ai là kẻ xa lạ.Ông ta thực sự đã từng nghenói qua một cái miếu lạt manhư vậy ở nơi quanh năm thưathớt cây cối. Họ chính là dùngthức ăn thừa nuôi một con gấungựa ở ngay gần miếu. Saunày, khi người Anh quấy nhiễutây tạng, mấy quân đoàn củaAnh đã một thời gian đoạtđược ngôi miếu này, nhưng

Page 493: Tàng Hoa Hải T1

sau đó lại bị gấu ngựa tậpkích.Gấu ngựa là một loài hungmãnh, vô cùng đáng sợ. Từngcó người ở Khả Khả Tây Lý[1] nhìn thấy một con gấungựa rất lớn, thân cáo tới haimét rưỡi, có khi đứng còn caohơn cả tuyển thủ bóng rổ DiêuMinh [2]. Như vậy thì mấyngười Anh nói khi nãy chắccũng bị đập cho chết rồi lôivào trong rừng thôi.

Page 494: Tàng Hoa Hải T1

Phần sau của bút ký đã chứngminh những gì Trát Tây nói làrất có khả năng xảy ra, mộtcon gấu ngựa như vậy rất cókhả năng được người Tạngnuôi ở bên Hồ, bảo vệ nơi ravào chỗ hồ này.Quay ra vẫy gấu ngựa có lẽchính là thói quen mà ngườinuôi huấn luyện con gấu ngựanhận biết, thế nhưng lúc nàygấu ngựa lại phát hiện cóngười xâm phạm, mà người

Page 495: Tàng Hoa Hải T1

này không phải Tạng dân,chính vì vậy nó quyết định tấncông người xâm phạm ấy.Nói như thế, Tiểu Ca cứu LạpBa từ tay của một con gấungựa, chắc cũng không phảiviệc dễ dàng gì. [Cầm: Sao nãy em bảo tiểuca nhà em săn được cả gấu=)))) ha ha] Đây cũng mới chỉ là nhữngphỏng đoán ban đầu, mãi đếnphần sau của câu chuyện,

Page 496: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi mới rõ đó rốt cuộc làcái gì. Trong suốt quá trình,chúng tôi đã luôn cho rằng đólà gấu ngựa, không hề có mộtnghi vấn nào. ——[1] Khả Khả Tây Lý : đây làmột vùng núi nằm ở caonguyên Thanh – Tạng (khu tựtrị Tây Tạng và tỉnh ThanhHải của Trung Quốc, cũngnhư Ladakh tại Kashmir củaẤn Độ). Khu vực dãy núi Khả

Page 497: Tàng Hoa Hải T1

Khả Tây Lý là một khu vực bịcô lập, gần như không có dâncư, nằm ở phần tây bắc củacao nguyên này. Đây là những gì tìm hiểu đượctrên WIKI. Ngoài ra nếu cácbạn đọc “Mật mã Tây tạng”chắc sẽ biết KHẢ KHẢ TÂYLÝ :3 [2] Diêu Minh: Yao Ming;sinh ngày 12 tháng 9, 1980) làmột cầu thủ bóng rổ chuyênnghiệp đang chơi cho đội

Page 498: Tàng Hoa Hải T1

tuyển Houston Rockets củaNational BasketballAssociation (NBA). Hiện anhlà cầu thủ có chiều cao caonhất chơi cho NBA, 2.29m,Diêu Minh được sinh ra tạiThượng Hải.

Page 499: Tàng Hoa Hải T1

Chương 17: THẦN HỒ ĐÓNG BĂNG

Trans + Edit: Cầm SưBeta: LunarShy Muộn Du bình mang theoLạc Đan [**] men theo hướngcon thuyền của Tạng dân rờiđi. Ở chỗ gần hồ lớp băngđóng lại hết sức cứng cáp,dùng chân đặt lên cảm giáckhông khác gì đứng trên đấtliền, nhưng càng đi về phía

Page 500: Tàng Hoa Hải T1

giữa hồ, băng lại mỏng dần,tiếp tục đi tới, cuối cùng mộtbước đặt xuống, lập tức từchân truyền tới một âm thanhnứt vỡ làm cho con người tacảm thấy lạnh giá.Vì vậy, bọn họ chỉ men theophía ven hồ mà đi vòng.Cái hồ lớn này có hình dạngđặc biệt kỳ quái, kỳ thực nếunhư không ở trên cao mà nhìnbao quát lại, tôi thật không biếtphải lý giải đó là cái gì. Toàn

Page 501: Tàng Hoa Hải T1

bộ mặt hồ như một cái quạthương bồ [1] khổng lồ, mộtphần hình quạt, một phầnkhác lại sâu hun hút như mộtcái sơn cốc, tạo thành một dảihẹp như cái tay cầm. Ở nơicao như vậy, lại tập trung hànkhí, mặt hồ hẳn là toàn bộ đãđóng băng, như thế nào màmặt hồ lại xảy ra loại tìnhhuống như vậy?Bọn họ dọc theo dải hẹp ấymột đường đi thẳng về phía

Page 502: Tàng Hoa Hải T1

trước, đi phải ít nhất mấy giờsau, rốt cuộc cũng đi vòng quađược. Lúc này bọn Muộn DuBình đã hiểu tại sao họ dùngthuyền, bởi vì nếu như mà họcũng có thuyền, thì đi mộtkhoảng cách này cùng lắm làmấy chục phút.Vòng qua cái phần mặt hồhình quạt, hai bên vách núi đátoàn bộ nều bị tuyết phủ trắng.Mặt hồ dù là hẹp dài nhưngtrên thực tế lại tương đối rộng.

Page 503: Tàng Hoa Hải T1

Bọn họ tiếp tục đi vào trong,gần như là đi tới tận lúc trời tốilại thì đi tới một thung lũng,bỗng nhiên nhìn thấy phíatrước có phần kỳ dị.Ở phía kia của thung lũng cómột ngôi miếu thờ. Kết cấungôi đền với những tìm hiểucủa tôi về việc việc xây dựngchùa miểu, khiến tôi gần nhưngay lập tức tưởng tượng ra nóphải được rất nhiều cây xàngang ghép trên cả hai mặt

Page 504: Tàng Hoa Hải T1

của vách đá tạo thành, ở giữalại sử dụng một cột trụ cắmxuống giữa lòng hồ, sau đómới tiến hành xây dựng đềnthờ.Đó là một ngôi miếu điển hìnhcủa kiến trúc miếu lạt ma, caokhoảng ba tầng lầu, phía dướilà rất nhiều xà ngang, trên xàngang treo rất nhiều nhữngthuyền gỗ nhỏ.Đi tới phía bên dưới ngôi miếulạt ma, Muộn Du Bình lại nhìn

Page 505: Tàng Hoa Hải T1

về phía trước liền thấy mặt hồvẫn tiếp tục kéo dài khôngthấy điểm dừng. Mà trên xàngang chỉ có thuyền gỗ, cómột cái thuyền vừa mới kếtmột lớp băng mới, có chỗ vẫncòn hết sức ướt át.Muộn Du Bình để Lạc Đan vàLạp Ba ở một bên chờ, tựmình leo lên cây xà ngangxem xét một chút, quả nhiênphát hiện một lối vào, nhưngnó bị một tấm ván gỗ chặn lại.

Page 506: Tàng Hoa Hải T1

Muộn Du Bình đẩy một chút,nhưng mặt trên tựa hồ lấy thứgì thật nặng đè lên, không chútsuy chuyển.Muộn Du Bình cũng khôngđịnh dừng lại, anh ta đưa tayvề, lạnh lùng hít một hơi sâu,sau đó trụ vững trên thanh gỗ,vai dùng một lượng khí lực lớnđẩy lên. Lặng yên không mộttiếng động, cửa gỗ bị anh taphá vỡ.Ở đây cần giải thích rõ một

Page 507: Tàng Hoa Hải T1

chút, một người để đu lên thìvô cùng khó, hơn nữa lại cònđẩy vật nặng thì lại càng khókhăn hơn. Một người muốnđem vật nặng đẩy lên như vậyhết sức khó khăn bởi vì đâykhông phải là việc chúng tabình thường luyện tập. Nhưnghiển nhiên, cánh tay củaMuộn Du Bình đã được luyệntập thập phần hoàn hảo. Anhta chậm rãi hướng tới chỗ cửagỗ đi tới, mà sau đó anh ta có

Page 508: Tàng Hoa Hải T1

ghi lại, từ chỗ cánh cửa nàytiến vào, mới nhìn thấy thứ đèlên cửa gỗ hóa ra là một tảngđá nặng phải tới hai trăm cân.Anh ta xoay người đi vào cửagỗ, thấy một gian nhà chỉ toàntạp vật, một gian dùng đểchỉnh biến, sửa chữa, căn cònlại dùng để trữ nguyên liệu vàthức ăn. Muộn Du Bình nhìnmột vòng, nhìn thấy rất nhiềuthan, củi, thực phẩm, trongphòng lương còn có rất nhiều

Page 509: Tàng Hoa Hải T1

thịt.Lạt ma lại có thể ăn thịt sao.Thịt ở đây bị đông cứng lạigiống như đá. Ở nơi như thếnày thì không cần hong khô,chỉ cần có hơi nước, treo lênvài phút đều sẽ biến thành “Đánúi Himalaya”.Số lượng thịt ở đây rất nhiều,Muộn Du Bình từ chỗ tảng đátiến tới chỗ có ánh sáng, tìmđược một cái thang đi lên trênlầu. Thang này đều là gỗ,

Page 510: Tàng Hoa Hải T1

thẳng tắp, anh ta lại cẩn thậntừng chút một leo lên. Leo lêntrên một tầng, lập tức ngửithấy một loại mùi vị mang đầyhương vị của người Tạng. Trêntầng này có vẻ có nhiều lôngcừu bên trong lông cừu có rấtnhiều lò than, có thể dùng đểsưởi ấm cả căn phòng. Khôngrõ là hong khô lông cừu haydùng chúng để giữ gìn nhiệt độcủa căn phòng này nữa.Muộn Du Bình tiếp tục từ chỗ

Page 511: Tàng Hoa Hải T1

lông cừu tìm kiếm thang gỗ lêntầng tiếp theo, nhưng thực sựcái căn phòng này thật quá ấmáp, anh ta đã ở cái nơi lạnh giábăng hàn này nhiều ngày,không tự chủ được muốn lưulại một chút, để cơ thể có chútđược xoa dịu.Lúc này, chợt anh ta nghe từbên trong lông cừu truyền đếnmột tiếng thở dốc, thanh âmcực kỳ nhỏ, hình như là mộtnữ nhân. Muộn Du Bình suy

Page 512: Tàng Hoa Hải T1

tư trong chốc lát, nhẹ nhàngmen theo âm thanh đi tới. Điqua mấy khối lông cừu, liềnthấy trong khối lông cừu, cóthứ gì đó nằm ở đó.Bốn phía lông cừu được sắpxếp rất chỉnh tề, tựa hồ nhưmuốn vây ra một cái phòng,cái vật kia thì ở ngay trên sànnhà, đang xuất hiện nhữngrung động nhỏ.Đó là một nữ nhân, hay lànhững đoạn trên thân thể của

Page 513: Tàng Hoa Hải T1

một nữ nhân. Vì nữ nhân nàytứ chi đều bị chặt đứt, như chỉcòn treo lại trên cơ thể bởi lớpda mỏng. Tóc của nữ nhânnày rất dài, còn gương mặtmang nét điển hình của ngườiTạng. Tên người thứ đó cũngđang đắp một tầng lông cừu.Muộn Du Bình tiến tới thì pháthiện người nữ nhân này mắtđã hỏng, trong hốc mắt chỉcòn lại một mảng vẩn đục.Anh ta lại nhẹ nhàng ngồi

Page 514: Tàng Hoa Hải T1

xuống, ngắm nhìn mới pháthiện khuôn mặt người nữ nhânnày hết sức thanh tú, thực ralà một cô gái khá xinh đẹp.[Cầm: Chậc, tiểu Tà, cháu cóphải lại mua dấm rồi không?=))) ]Không biết là có chuyện gì màcô gái này lại gặp phải một sựđầy đọa kinh khủng như vậy.Có thể nhìn ra đầu và thân thểđã bị người ta cắt đứt rời, chỉhợp lại với nhau theo vết cắt.

Page 515: Tàng Hoa Hải T1

Bề ngoài thì không nhìn ra cógì dị thường, nhưng loại đaunhức khi từng đầu xương khớpbị cắt đứt lại mang tới nỗihành hạ, đau đớn dằn vặt cựckỳ to lớn. Khi xưa, trongnhững cuộc tàn sát hàng loạttrong dân gian, để dễ dàngcưỡng đoạt phụ nữ, họ cũng bịchặt đứt tay như vậy để bọnchúng dễ dàng chà đạp.Thoạt nhìn, có vẻ mắt của côgái này cũng là bị người ta

Page 516: Tàng Hoa Hải T1

xông khói cho hỏng, đối với côấy, có lẽ đây chính là một đạicực hình.Muộn Du Bình không cảmthấy có niềm thương cảm nào,đối với cuộc sống này, các loạighê tởm anh ta đã thấy nhiềulắm rồi, thậm chí là thấy rất rõràng. Biểu thị tâm tình với vậtnhư vậy, thật cũng chẳng cólợi ích gì.Anh ta xoay người muốn rờiđi, đi được mấy bước, chợt

Page 517: Tàng Hoa Hải T1

nghe cô gái kia nói một câu.Cô ấy dùng tạng ngữ, anh tanghe không hiểu, quay đầu lạiliền thấy cô gái kia đã ngẩngđầu lên, nhìn xung quanh nhưkiếm tìm hắn. Tuy rằng cô ấykhông nhìn thấy, nhưng dựavào thính giác cô ấy phát hiệnđược phương hướng.Muộn Du Bình đứng lại, liềnthấy cô gái ấy đang cực khổngồi dậy, cái đầu không ngừngchuyển động, bỗng nhiên nói

Page 518: Tàng Hoa Hải T1

một câu Hán ngữ:“Ngươi là ai?”Muộn Du Bình lặng im, khôngnói gì, cô gái ấy lại một mựcquay đầu. Anh ta đợi chờ, rồilại bước tiếp hai bước, cô gáilại nói:“Ngươi nếu như quyết khôngnói lời nào, ta chỉ cần gọi mộttiếng, đến lúc đó muốn chạyngươi cũng không chạy được”Muộn Du Bình lại đứng lại,quay đầu lại đã thấy cô gái ấy

Page 519: Tàng Hoa Hải T1

đang ở ngay đối diện anh ta,trên mặt lộ ra một nụ cườigiảo hoạt.Muộn Du Bình chính là chưatừng gặp qua loại người nào bộdạng như vậy mà vẫn có thểnở một nụ cười. mặc dù khôngcó tay chân, cũng không nhìnthấy xung quanh, nhưng tựahồ chiếm ưu thế trong cănphòng này lại là cô ta.Muôn Du Bình biết anh tatrong vài giây có thừa khả

Page 520: Tàng Hoa Hải T1

năng làm cho cô gái này ngấtđi. Ở trước mặt anh ta, loạikhôn vặt chiếm ưu thế nàykhông có ích lợi gì. Nhưng lúcnày, anh ta ý thức được, cáithái độ này của cô ta, có lẽ cóphần hữu dụng.“Cô biết ta là ai?”Cô gái gật đầu.“Cô biết ta là người Hán?”Muộn Du Bình lại nhẹ giọnghỏi.“Ta ngửi được mùi của ngươi,

Page 521: Tàng Hoa Hải T1

ở đây từng có một Hán nhânghé qua, mùi của ngươi giốngvới mùi của hắn, nhưng lạikhông phải hắn, hẳn ngươicũng đến từ phía dưới núi?”“Đúng vậy”Tiểu Ca lại hỏi,“Vậy cô là ai?”“Ngươi là tới tìm hắn sao? Cáingười hán kia nói, nhất định sẽcó người tới đây tìm hắn”Cô gái ấy nói, tiếng Hán củacô ta có phần không hoàn

Page 522: Tàng Hoa Hải T1

chỉnh, nhưng phát âm khônghề lệch lạc, mà tiếp tục noiis:“Ngươi nên cẩn thận, bọn họkhông thích người Hán”“Ta không biết người cô muốnnói tới là ai”Muộn Du Bình nói thẳng,l côgái kia lại nói,“Mặc kệ những thứ này, hãymau mang ta rời khỏi nơinày.”“Vì sao?”“Nếu là người Hán, khẳng

Page 523: Tàng Hoa Hải T1

định là muốn biết nơi này lànơi nào, ngươi hãy dẫn ta đi,ta sẽ đem mọi thứ nói hết chongươi”Muộn Du Bình nhìn cô gáikia, trên mặt anh ta lộ ra chútbiểu tình chờ đợi. Rồi gật đầunói:“Được”Sau đó đi tới bên cô gái, đưatay lên cổ cô gái, cô ấy liềnhôn mê.Thích uy hiếp người khác,

Page 524: Tàng Hoa Hải T1

nhất định không dễ dàng mànói ra bí mật, vẫn là cứ dựavào chính mình đi.Anh ta buông cô gái xuống,đang định tiếp tục đi, thì nghebên kia truyền tới tiếng bướcchân, có người đang dùngtiếng Tạng nói chuyện đi tới,hình như nghe thấy cuộc nóichuyện của bọn họ mà đi tới.Muộn Du Bình tránh qua mộtbên, rồi nhanh chóng lui vềphía rèm cửa. Mùi Tạng

Page 525: Tàng Hoa Hải T1

hương ngày càng nồng nặc,sau đó chỉ thấy hai người Tạngdân đem theo một bếp lò đivào, đi qua chỗ lông cừu anhta đang ẩn thân, đến bên chỗcô gái, dọc theo bốn phía côgái ấy mà bái lạy.Thái độ của mấy Tạng dânnày cực kỳ cung kính, mùiTạng hương ngày càng nồngđậm, nhưng lúc này anh ta lạithấy có điều không đúng, loạiTạng hương mà anh ta biết

Page 526: Tàng Hoa Hải T1

không nên có loại mùi hôi thốiquen thuộc như vậy. —-[1] Quạt hương bồ: quạt làmbằng lá cây hương bồ [**]—–[Cầm: có lẽ mnthắc mắc Lạc Đan nào, haymình type nhầm Lạp Ba chứ,cơ mà thực sự thì mình lấyraw từ chương 11 trở đi là từcuốn sách xuất bản, mà tựnhiên thấy Lạc Đan có quaylại xét một vòng raw nhưng

Page 527: Tàng Hoa Hải T1

quả nhiên ko khác raw trướccủa mình, ko thấy có LạcĐan, mình cũng ko nhầm vớiLạp Ba đâu. Nên có thể hiểuLạc Đan có lẽ là một trong sốnhững kiệu phu đi cùng MuộnDu Bình, sẽ tìm kiếm chỉnhsửa xem là làm sao, nên nếucó biến ta sẽ note lại ạ] (*) 1 cân của ng trung quốc= 0.5 kg

Page 528: Tàng Hoa Hải T1

Chương 18: THI HƯƠNG*

Trans + Edit: Cầm SưBeta: LunarShy Chân tay toàn bộ đều bị cắtđứt, mắt cũng mù, chẳng lẽ côgái này chính là Diêm Vươngtọa kỵ [1]?Muộn Du Bình đối với thi thểđã quá quen thuộc, nhưng côgái này nhất định là ngườisống, anh ta có một chút dự

Page 529: Tàng Hoa Hải T1

cảm không lành. Đối với DiêmVương kỵ thi, anh ta cũng cóchút hiểu biết nhất định,nhưng là anh ta không rõ, côgái kia ở trong trạng thái nhưvậy, ở chỗ này xuất hiện là vìcái gì? Lẽ nào cô ta chính là tếphẩm cho Diêm Vương? Nhưvậy, thì đây là cái loại nghithức gì?Trong lúc suy tư, bên kia mùihương đó càng thêm nồng nặc,Muộn Du Bình nghe thấy

Page 530: Tàng Hoa Hải T1

tiếng cô gái rên rỉ một cáchthống khổ, thế nhưng cáchmột lớp lông cừu nên anh tacũng không nhìn rõ cụ thể tìnhhình là như thế nào. Muộn DuBình đối với những chuyệnnhư thế này vốn không hiếukỳ, nếu như là ở nơi khác, anhta tuyệt đối bỏ qua nhữngchuyện như vậy. Nhưng nơinày bất kể là gì đều có liênquan tới mục đích tới đây củaanh ta.

Page 531: Tàng Hoa Hải T1

Ở đây rốt cuộc là nơi nào,những người Tạng dân này rốtcuộc là ai, anh ta phải tìm hiểura. Vì vậy Muộn Du Bình dòxét qua mọi ngóc ngách, tìmcách xuyên qua bộ lông cừuđể xem xét qua một cái khe.Lúc này, anh ta nhìn thấynhững người kia để cô gái gầnmột cái bếp lò như là đangcháy, cái mùi vị kỳ quái ấy lạicùng mùi Tạng hương kia hòaquyện với nhau tạo thành thứ

Page 532: Tàng Hoa Hải T1

mùi vị kỳ dị ngày càng lan tỏa.Không biết vì sao, biểu hiệncủa cô gái lúc này cực kỳthống khổ, hình như mùihương này khiến cô ta cực kỳkích động. Muộn Du Bìnhchậm rãi đi tới, phát hiệnkhuôn mặt cô gái đã chuyểnthành than chì, trên lông cừucòn có một bức tranh, dùngngân bạc khắc chữ “Mỹ thi”.Cô gái này đã mất đi thần chí,một mực rên la cực kỳ đau

Page 533: Tàng Hoa Hải T1

đớn, bên cạnh chỉ có một cáilư hương nhỏ. Anh ta cẩn thậntừng chút một mở lư hương ra,phát hiện bên trong có đốt mộtloại bột phấn kỳ lạ, phát ramùi hương kỳ quái kia. Anh ta nhìn xung quanh, sauđó đưa tay xuống khe hở,dùng sức một phát đâm tới.Anh ta khuấy một chút bộtphấn, phát hiện bên trong córất nhiều mảnh vụn xươngnhỏ, tuy rằng đã bị nghiền nát

Page 534: Tàng Hoa Hải T1

cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn có thểnhìn ra hình dáng xương cốt.Những bột phấn Tạng hươngchính là được trộn lẫn với thithể hong khô được nghiền nátđể đốt.Muộn Du Bình cho tới bây giờchưa từng gặp qua chuyện gìnhư vậy, không hiểu đây làloại chuyện gì nữa. Chờ khianh ta ngẩng đầu nhìn về phíacô gái, thì đã thấy cô ta bòdậy, dùng khuỷu tay chống

Page 535: Tàng Hoa Hải T1

đất, toàn thân trần truồng quỳtrên mặt đất. Thần kinh MuộnDu Bình trở nên căng thẳng,nắm chặt lấy lư hương. Đâychính là vũ khí gần nhất màanh ta có thể sử dụng lúc này.Với khả năng của anh ta cũngnhư là lực ở cánh tay, chỉ vẫytay một cái có thể tranh thủthời gian mà thoát ra, nhưnganh ta trong lòng vẫn còn điểmchờ đợi, bởi vì anh ta pháthiện, cô gái kia dùng khủy tay

Page 536: Tàng Hoa Hải T1

mà bò, động tác cực kỳ maulẹ, tuyệt nhiên không giống vớitốc độ bò của một kẻ tàn tật.Thế mà, cô gái đó cũng khôngcó công kích Muộn Du Bình,thậm chí ngay cả nhìn một cáivề hướng của anh ta cũngkhông có. Cô ta chỉ chămchăm bò qua một hướng khác.Muộn Du Bình theo sát cô ta,thấy cô ta bò về hướng mộtthanh thang gỗ, trong nháymắt liền bò lên, hình như

Page 537: Tàng Hoa Hải T1

muốn thông qua chỗ đó đi lêntầng trên của miếu lạt ma.Muộn Du Bình lại nhìn vềphía sau, đó là nơi mấy ngườiTạng dân đi tới. Hướng cô gáinày đi lại không cùng hướngvới mấy Tạng dân kia. Đầuchiếc thang gỗ này cực kỳ lớn,đồ dày của thang gỗ phải cỡmiệng chén. Mỗi bậc khôngcách nhau quá một thước.Thang gỗ thông đến cửa củatầng lầu bên trên, chiều rộng

Page 538: Tàng Hoa Hải T1

của cái cửa lớn đến mức cóthể cho cả một cái xe giảiphóng đi qua. Trên cửa treođầy lông cừu, và những mảnhvải màu vàng xưa cũ bên trêncó vẽ những chữ Tạng màuđỏ. Đi qua chỗ mấy mảnh vảicũ này, cảm giác cứ như đãtrải qua mấy trăm năm. MuộnDu Bình theo bản năng cảmthấy cái thang này vốn khônglàm ra để người ta đi, bởi lẽcon người thì không bò lên

Page 539: Tàng Hoa Hải T1

lầu. Đây chính là làm cho côgái này. Như vậy cái thang nàythông tới nơi nào?Những tấm lông cừu và phùchú kỳ quái này, mấy ngườiTạng dân vội vã rời đi kia, nơinày nhất định có thứ gì đó khólường. Muộn Du Bình nhấnlên chiếc thang, anh ta muốnthử xem nó có chắc chắn haykhông. Tay lại nhấn một cái,thân thể trong nháy mắt vọtlên. Anh ta không dùng những

Page 540: Tàng Hoa Hải T1

thanh ngang trên thang, màđạp vào hai bên cột trụ củathang gỗ mà nhảy thẳnglên. [Đây là khinh công :3]Không đợi Tiểu Ca đáp tới bênnhững tấm vải màu vàng trêncửa, phịch một tiếng bắn lénđưa đến, đánh vào thanh gỗbên chân anh ấy, đầu thanh gỗtoàn bộ vỡ ra. Tiểu Ca cũngphản ứng rất nhanh, thoángcái đã nhảy ra ngoài, một taykéo lấy bộ lông cừu treo bên

Page 541: Tàng Hoa Hải T1

cạnh, tiếp tục xoay thắt lưngđám xuống. Gần như là cùnglúc đó, phía dưới tiếng súngđồng loạt vang lên, đạn khítoàn bộ nã lên trên chiếcthang. Chờ tới khi đạn chạmtới bên trên bộ lông cừu, thìMuộn Du Bình đã lui vào phíatrong. Anh ta ngừng thở lặngtìm phương hướng của tiếngsúng.Tuy nhiên lại chỉ nhìn thấymột tia lam quang chợt động,

Page 542: Tàng Hoa Hải T1

hình như có người mặc một bộTạng bào màu xanh đang ởtrong đống lông cừu, dichuyển cực kỳ mau lẹ. MuộnDu Bình nằm sấp xuống mặtđất, một bên lắng nghe âmthanh để phát hiện phươnghướng của người kia, một bênlại rờ xung quanh bốn phíaxem có thứ gì để phòng thânkhông. Tay anh ta vừa chạmtới sàn nhà, một phát đạn liềnxuyên qua mấy lớp lông cừu

Page 543: Tàng Hoa Hải T1

phi tới, Muộn Du Bình dútkhoát bật dậy, viên đạn liềnngay lập tức xoẹt qua lỗ taicủa anh ấy. Muộn Du Bìnhngay lập tức xác định đượcthân thủ đối phương không hềtồi, không hề dễ đối phó chútnào. Nhưng là kinh nghiệm đốiphó với kẻ thù của Muộn DuBình lại cực kỳ phong phú,anh ta bỗng nhiên đứng lên,đang định tiếp tục chạy đi thậtnhanh, bỗng nghe tiếng đạn

Page 544: Tàng Hoa Hải T1

xẹt tới như gào thét. Trongnháy mắt anh ta đã nhảy vọttới bên một lò than, giẫm lênthan trong lò. Lửa than chợt nổi lên một loạtđốm lửa nhỏ, Muộn Du Bìnhmượn cái lò than này nhảy lêncao, nắm lấy cái lông cừu,lặng yên bám lấy phía sau tấmlông cừu trong không trung,giống hệt như một con dơi.Cùng lúc ấy nghe thấy tiếngđạn bắn lên phía trên lò than,

Page 545: Tàng Hoa Hải T1

làm cho toàn bộ lò than bị lậtúp xuống đất. Tiếp theo làngười Tạng dân mặc áo bàomàu lam kia vọt tới. Loại chiếnđấu nơi hành lang hẹp bí mậtxạ kích, người bắn mặc dù cóvũ khí cực kỳ tối tân, nhưngkhông có nghĩa là có ưu thế.Nếu như gặp phải người thânthủ nhạy bén, trái lại rất dễ bịđánh lén. Phương thức tốt nhấtchính là hướng về phía xạ kíchmà tới, bởi vì sau khi bị xạ

Page 546: Tàng Hoa Hải T1

kích đối phương ở bên kiachắc chắn phải rời đi, mà nơiđối phương vừa rời đi tất nhiênlà an toàn.Người bắn chính là người bịtiếng súng ảnh hưởng nhiềunhất, nhiều lần xạ kích thấtbại, nếu như bị đánh lén, thiệthại sẽ vô cùng lớn. Bởi vì tiếngsúng của ngươi làm cho ngườikhác xác định được cự lyngươi đang tới, còn ngươi thìkhông. Mà ở nơi này lại bị che

Page 547: Tàng Hoa Hải T1

phủ bởi rất nhiều lông cừu,nhưng lông cừu về cơ bảnkhông thể làm nơi yểm hộ,biện pháp này thật không thểdùng.Vì vậy, khi Tạng nhânmặc áo bào xanh đi tới bêncạnh, ngay lập tức Muôn DuBình mạnh mẽ đu xuống, haiđầu gối thoáng cái đã kẹp chặttrên vai người mặc bào xanhkia.Thể trọng cùng tốc độ áp tới,trong nháy mắt người mặc bào

Page 548: Tàng Hoa Hải T1

xanh kia bị áp quỳ xuống.Muộn Du Bình xoay thắt lưng,nhưng không kẹp lấy đầu củahắn, mà thuận thế kẹp lấy tayhắn. Chuyển động mạnh mộtcái, liền đem súng trên tay hắnkẹp lấy. Súng rơi xuống đất,Muộn Du Bình dùng chân đákhẩu súng ra ngoài, sau đóđứng vững lại nhìn xem ngườikia rốt cuộc là ai.Chưa đợi Muộn Du Bình nhìnrõ, đối phương đương nhiên

Page 549: Tàng Hoa Hải T1

cũng phản ứng lại thật nhanh,rút đao xuất thủ. Một đạo hànquang lập tức lóe lên, hướngtới phía mặt Muộn Du Bình.Dùng súng thì Muộn Du Bìnhkhông có cách nào cùng đánhđược, nhưng nếu là có ngườimuốn đối với anh ta động thủ,vậy thì thật là muốn tìm cáichết mà. Muộn Du Bình nélưỡi dao một chút, nắm đấmngay lập tức đánh về phíangười mặc bào xanh kia. Lúc

Page 550: Tàng Hoa Hải T1

này nếu là có người bên cạnhanh ta, căn bản cũng khôngnhìn rõ anh ta đã ra tay nhưthế nào, chỉ nghe thấy tiếngnắm đấm đánh vào xương thịtmột tiếng, người mặc lam bàokia ngã xuống trên mặt đất.Muộn Du Bình ngồi xổmxuống, lập tức bóp vào taycầm đao của người mặc lambào kia, dụng lực một chút, cảngười hắn quặn lại, đồng thờibuông đao. Muộn Du Bình cúi

Page 551: Tàng Hoa Hải T1

đầu nhìn, hóa ra đó là mộtthanh niên người Tạng, úa lắmcũng chỉ tầm mười tám mườichín tuổi, bị Muộn Du Bìnhđộng thủ thống khổ vạn phần,không ngừng dùng Tạng ngữnói gì đó. Muộn Du Bình chắcchắn tiếng súng kia đã kinhđộng không ít người, khôngthể ở đây lâu, vừa định hướngtới bả vai tên kia đánh hắnngất xỉu rồi rời đi, thì nhìn tớitừ phía sau mấy tấm lông cừu

Page 552: Tàng Hoa Hải T1

rất nhiều Tạng dân đang đi tới.Phải chừng mười mấy người,trong tay họ đều cầm súnghướng tới định bắn Muộn DuBình. Anh ta chỉ than nhẹ mộttiếng, lại thấy tất cả Tạng dânlại ngồi xổm xuống, đối vớianh ta bày ra một lễ nghi TâyTạng hết sức cung kính.Cái gọi là lễ nghi cung kính kiakỳ thực là hết quỳ lại lạy, sauđó một người tạng dân mặclam bảo lớn tuổi nhất trong số

Page 553: Tàng Hoa Hải T1

người đó tiến lên, dâng choMuộn Du Bình một chiếckhăn Ha-Da [2] năm màu.Kỳ thực tôi nghĩ tình cảnh nàythật hết sức kỳ quái. Việc dângkhăn Ha-Da truyền thốngtrong hoàn cảnh này thật là cóđiểm cảm thấy giống như làmột nghi thức chính trị. Ở TâyTạng, việc dâng lên khăn Ha-Da chính là loại lễ nghi caoquý nhất.Nhưng cái tình huống vừa rồi

Page 554: Tàng Hoa Hải T1

thập phần kỳ dị, đột nhiên cụcdiện lại biến thành như vậy, tôilúc này cũng có phần khôngtưởng tượng nổi. Đón lấychiếc khăn, lại thấy Lạc Đanxuất hiện trước mặt Muộn DuBình, dùng hán ngữ hết sứcthuần thục nói:“Chúng tôi đã đợi cậu từ rấtlâu rồi, Trương tiên sinh. Thậtlấy làm xin lỗi, xin hãy nhậnlấy khăn Ha-Da của chúngtôi”

Page 555: Tàng Hoa Hải T1

Muộn Du Bình thần sắc khôngđổi nhìn xung quanh, liền thấyLạc Đan từ trong túi móc ramột tấm ảnh chụp trắng đenđã ngả vàng đưa tới.“Tất cả những điều này đều làĐổng tiên sinh đã an bài, điềuông ấy nói thật không sai”Trong hình là Đổng Xán đangmặc trang phục người Tạng.Muộn Du Bình nhận lấy tấmảnh, lật tới phía sau thấy mộthàng chữ: “Bí mật tại nơi này,

Page 556: Tàng Hoa Hải T1

bọn họ có thể giúp” —-(*) Thi hương: mùi của xácchết [1] Diêm Vương tọa kỵ:Vật cưỡi của Diêm Vương [2] Khăn Ha-Da: Đây làkhăn Ha-Da

Page 558: Tàng Hoa Hải T1

Chương 19: DIÊM VƯƠNG KỴ THI

Trans + Edit: Cầm SưBeta: LunarShy Mấy Tạng nhân mặc lambào tự xưng là người KhangBa Lạc. Nơi bọn họ ở chính làKhang Ba Lạc, là một thunglũng ở trong núi tuyết.Muộn Du Bình cùng bọn họtrao đổi vài thứ suốt mấy canhgiờ, trong đó có nhiều tin tức

Page 559: Tàng Hoa Hải T1

được tiết lộ, khiến người takhông kịp hiểu hết, cảm thấycó chút hỗn loạn.Đối với Muộn Du Bình mànói, những gì bọn họ đang bànluận anh ta lập tức có thể hiểuđược. Nhưng đối với chúng tôibây giờ, tin tức còn lại cũngchỉ là những ghi chép trongbút ký, không cách nào lý giảinổi.Nếu như đứng từ trên cao nhìnxuống toàn bộ thung lũng thì

Page 560: Tàng Hoa Hải T1

sẽ phát hiện, trong núi thuyếtnày cái hồ ấy hiện ra như mộtbảo thạch ánh lên sắc xanh,tựa như một viên ngọc bíchđính trên mảnh tơ lụa tinh khôivậy. Kỳ hồ này có tên làKhang Ba Lạc hồ, dịch ratiếng Hán có nghĩa là “Lamsắc tuyết sơn”. Lúc Muộn DuBình được bọn họ đưa tới tầngcao nhất của miếu lạt ma, từnơi đó đi ra là hai lần đi trênmột đầu vách đá. Nơi đó nhìn

Page 561: Tàng Hoa Hải T1

ra là một đường mặt hồ rộnglớn, Muộn DU Bình bị cảnhtưỢng trước mắt làm cho ngâyngười.Thành thật mà nói, có thể làmcho Muộn Du Bình rung động,loại chuyện này không nhiềulắm. Đối với anh ta, nhữngtrận huấn luyện nghẹt thở đãkhiến anh ta sinh ra thờ ơ, tĩnhlặng đối với bất cứ loại nguyhiểm nào. Thành thử, nhữngloại huấn luyện ấy mục đích

Page 562: Tàng Hoa Hải T1

chính là muốn anh ấy dù bấtluận gặp phải tình huống nhưthế nào, trước tiên phải hànhđộng cực kỳ chuẩn xác.Thế nhưng, hết thảy nhữngthứ đó đều là nhằm vào nhữnglúc nguy hiểm, hay những thứđáng ghê tởm. Cứ như vậy,phàm là thứ gì đó càng đángsợ, càng khiến người ta kinhhãi, thì trong thâm tâm MuộnDu Bình lại càng tĩnh lặng,không một gợn sóng. Cho dù

Page 563: Tàng Hoa Hải T1

có gặp phải loại tình cảnhthảm thương như thế nào, làmcho con người cảm thấy thốngkhổ đến đâu, Muộn Du Bìnhđều có thể chịu đựng được.Nhưng lúc này lại khác, có lẽanh ấy cho rằng đây chính làcái đẹp.Muộn Du Bình ngắm nhìn mặthồ kia. Cảnh đẹp ấy đã phátan tất cả phòng tuyến của anhta. Bây giờ, trong ánh mắtMuộn Du Bình chỉ có một mặt

Page 564: Tàng Hoa Hải T1

hồ xanh biếc, so với từ trênvách đá nhìn xuống thì hoàntoàn khác biệt. Ở nơi này, ánhmặt trời được phản chiếu hoàntoàn chiếu lên những tia ánhquang trong vắt, không hềgiống bất cứ cảnh tượng tựnhiên nào. Màu xanh nhànnhạt này giống như là tơ lụa córắc bột phấn, bị buộc chặt lạitrong tuyết cốc này.Thế nhưng màu xanh mị hoặcnày lại không phải là mỹ cảnh

Page 565: Tàng Hoa Hải T1

làm cho người ta không thể rờimắt được, mà mỹ cảnh ấychính là hình ảnh phản chiếucủa Đại Tuyết Sơn ở trên mặthồ. Núi tuyết kia chỉ là mộtmàu tuyết trắng, nhỮng hìnhảnh phản chiếu trên mặt hồ lạiánh lên một màu xanh lamngọc kỳ lạ, mà mị hoặc. Dãytuyết sơn bên hồ cứ như vậyđứng vững thần thánh, trangnghiêm, cùng với màu trắngcủa tuyết càng thần bí, tĩnh

Page 566: Tàng Hoa Hải T1

lặng, làm cho thâm tâm conngười ta cứ thế không cưỡnglại được mà rung động. Bọn họ cứ thế men theo váchđá bên hồ một đường đi tới,không lâu sau phát hiện mộtthung lũng bị che khuất. Consông trong cốc này cùng vớivách đá ven hồ hình chuôi màbọn Muộn Du Bình đã từng điqua khá là giống nhau. Nếunhư đổi lại là ở trên mặt hồ đithuyền, khi vừa tiến vào tôi

Page 567: Tàng Hoa Hải T1

chắc chắn trước tiên chính làbị con sông này hút hồn, chỉmải ngắm nhìn mà lại khôngđể ý ra cái thung lũng này lạicó điểm hết sức chật hẹp vàkỳ bí.Họ đi vào bên trong thung lũnghẻo lánh. Dòng sông bên dướiđã bị đóng băng hoàn toàn, vìthế họ đi phía trên mặt sông,bước trên băng mà đi nhanhchóng về phía trước. Sau khiđi được khoảng vài km, chiều

Page 568: Tàng Hoa Hải T1

rộng của thung lũng bỗng chỉcòn khoảng bốn, năm cây số,lại đã có rất nhiều đá sông nổilên. Những hòn đá này xếpchồng lên nhau nhìn thoángqua giống hệt như đá trận kỳquái. Muộn Du Bình vẫn tiếptục đi.Đi qua đá trận ấy, mặt hồbỗng chốc xuất hiện một bãiđá, Muộn Du Bình phát hiệnra rằng, bãi đá này chính làmột cái cầu thang dẫn xuống

Page 569: Tàng Hoa Hải T1

một nơi bí mật.Bọn họ lại từng bậc từng bậcđi xuống phía dưới. Ở độ caophải lên tới hai nghìn thước sovới mực nước biển, sơn cốcnày nằm ở chính giữa núituyết, nhưng lại là một sơn cốcngập tràn màu xanh. Muộn DuBình nhìn thấy đồng ruộng,thấy con suối, còn có rất nhiềunhững căn nhà được dựngbằng đá trắng. Đây chính lànơi ở của những người dân

Page 570: Tàng Hoa Hải T1

Khang Ba Lạc. Ở đây tổngcộng có khoảng chín mươi hộ,đại bộ phận đều là ngườiTạng.Người mặc lam bào đưa MuộnDu Bình tới căn nhà lớn củathủ lĩnh, đích thân đưa khănHa-Da rồi nói với anh ta, ởđây vẫn chưa có thủ lĩnh. Đờithủ lĩnh trước kia, khi qua đờiđã để lại di mệnh, dặn df bọnhọ phải đợi một vị thủ lĩnh mớiđến, nhưng bọn họ không có

Page 571: Tàng Hoa Hải T1

đợi được. Muộn Du Bình nhìnthấy phía sau bộ lông cừuchính là chân dung vị thủ lĩnh,liếc mắt nhìn qua, Muộn DuBình nhận ra đó chính là bứchọa vẽ Đổng Xán. Đổng Xán,hắn như thế nào lại là thủ lĩnhở nơi này? Anh ta có điểmkhông ngờ tới, nhìn chằmchằm thật lâu.Người tên Đổng Xán này vớianh ta chính là có mối quan hệhuyết thống. Sau khi nhận lấy

Page 572: Tàng Hoa Hải T1

khăn Ha-Da, người dẫn đườngkia ngay tại bên bếp lửa ấm ápđã kể cho anh ta nghe một câuchuyện xưa cũ kỳ lạ.Ban đầu, trong giới kiệu phuTây Tạng, có rất nhiều ngườitừng tới nơi này ẩn nấp, nhưngrồi bọn họ cũng không chịunổi hoàn cảnh khắc nghiệt củanơi này mà rời khỏi Khang BaLạc. Thực ra, ở nơi tuyết trắngkhông một bóng người này, cóthể hành tẩu đi lại chỉ có người

Page 573: Tàng Hoa Hải T1

Khang Ba Lạc, bởi lẽ bọn họbiết một bí mật để đi trongtuyết, dù cho có là bão tuyếtthật lớn, thì tuyết cũng chỉ cóthể vùi lấp tới bắp chân họ.Những người sinh ra ở KhangBa Lạc đều làm nghề khuânvác, nhưng thủ lĩnh của bọn họgiờ đây lại giao phó một nhiệmvị hết sức quan trọng, đó chínhlà đợi một thanh niên ngườiHán muốn đi vào trong núituyết.

Page 574: Tàng Hoa Hải T1

Thủ lĩnh của bọn họ nói rằng,Muộn Du Bình chính là ngườicùng tộc với hắn. Sau khi hắnrời đi, người này có thể đếntrợ giúp bọn họ giải quyết taiương.Trước khi Muộn Du Bình tới,Thủ lĩnh người Hán của bọnhọ đã đem một con ác maphong bế trong một cánh cửaThanh Đồng ở trong núi tuyết,nhưng mà cánh cửa ThanhĐồng này lại cứ cách một

Page 575: Tàng Hoa Hải T1

khoảng thời gian nhất định lạisẽ lại mở ra. Thủ lĩnh ngườiHán trước khi ra đi đã nói chobọn họ biết, hắn không thểnào sống tới lần mở ra tiếptheo của cánh cửa ThanhĐồng, nhưng cũng may trướckhi cánh cửa Thanh Đồng nàymở ra sẽ có một người trẻ tuổiđến đây, tiếp quản công việccủa hắn.Người Khang Ba Lạc phảiđảm bảo cho người thanh niên

Page 576: Tàng Hoa Hải T1

đó tới được nơi này một cáchbình an, đồng thời phải đảmbảo nhận đúng ai là người này.Chính vì thế bọn họ đã dựnglên một kế hoạch, chờ đợitrong suốt những năm này.Mấy kiệu phu dẫn tới đây rấtnhiều người Hán, nhưng xemxét qua quá trình kiểm tra, ọnhọ đều không phải người ĐổngXán nói.Sau này, khi Lạc Đan biếtđược Đức Nhân lạt ma đang

Page 577: Tàng Hoa Hải T1

tìm gấp kiệu phu, hắn liền tựnguyện tham gia. Lúc trước,khi Muộn Du Bình bị ngườimặc lam bào xạ kích, hắnchính là người có thân thủ tốtnhất, cũng là thông minh nhấttrong nhóm người này. Hắnđến công kích Muộn Du Bìnhlà muốn kiểm tra xem MuộnDu Bình có phải là người cóthân thủ cực tốt hay không.Cái gọi là lam bào kia, thực racũng chỉ là một cái áo khoác

Page 578: Tàng Hoa Hải T1

đi săn của thanh niên ở đây.Nghe xong tự thuật này MuộnDu Bình cũng đã uống xongmột ly trà bơ. Khí trời lạnh giálần đầu tiên tiếp xúc làm anhta có phần mất sức, chỉ lặngyên an tĩnh lắng nghe, khôngcó bất kỳ phản ứng phòng vệnào. Bọn họ lại tiếp tục kể quátrình như thế nào mà ĐổngXán lại trở thành thủ lĩnh, làmthế nào mà Đổng Xán đối phóđược với ác ma, và cuối cùng

Page 579: Tàng Hoa Hải T1

là ông ấy đã ra đi như thế nào.Đây cơ hồ đều là nhữngchuyện cũ. Giờ Muộn DuBình đã hiểu, cái gọi là ác makia, rất có khả năng khôngphải là ý nghĩa đó.Đổng Xán cũng những ngườikhác là từ sơ cốc có cái quảcầu cực lớn ấy đi ra, sau đótới nơi này. Những người kháccũng đã ở đây, nhưng sau nàylại rời đi, trở về thế giới bênngoài, cầm những trái kim cầu

Page 580: Tàng Hoa Hải T1

ấy kiếm ý sinh nhai, trở nêngiàu có.Mà Đổng Xán lại lưu lại đây, ởnơi này tiến hành ‘Đối phó ácma”. Đổng Xán hẳn là đã ởđây rất lâu trước khi rời đi,đưa tin tức về nơi này gửi tớiTrương gia, nhưng bản thânhắn lại không xuất hiện. Saunày, mới có người phát hiện,hắn ở trong một ngôi miếu lạtma ở nơi hẻo lánh lại vẽ mộtbức tranh.

Page 581: Tàng Hoa Hải T1

Muộn Du Bình hiểu ĐổngXán, tuy rằng thân thủ ngườinày không bằng anh ta, nhưngĐổng Xán cũng là một ngườitương đối an tĩnh, hành độngnhư vậy ắt phải có ý gì. Vậyrốt cuộc là có chuyện gì mà lạikhiến cho một Đổng Xán tâmlặng như nước trở nên nảnlòng thoái chí chứ.Rời khỏi Khang Ba Lạc lạicũng không trở về với cuộcsống trước kia. Nếu như chỉ là

Page 582: Tàng Hoa Hải T1

đối phó với ác ma, không thểnào lại có kết quả như vậy.Rốt cuộc nguyên nhân là gì?Những người Khang Ba Lạccũng không rõ nguyên nhân.Nói chuyện một chút, saucùng họ nói với Muộn DuBình, mong anh ta giúp bọn họgiải quyết kiếp nạn mười nămnày. Muộn Du Bình lại hỏi, rốtcuộc ác ma này là cái vật gì?Những người Khang Ba Lạcchỉ nói, ác ma chính là ác ma.

Page 583: Tàng Hoa Hải T1

Bọn họ đưa Muộn Du Bình đivào phía hậu phòng của tòanhà thủ lĩnh. Muộn Du Bìnhđầu tiên nhìn thấy lúc nàychính là điểm mấu chốt củacâu chuyện này – một bứctượng đá màu đen kỳ quái.Gian phòng này được xây khálớn, nhưng chẳng trưng bàythứ gì, chỉ có mỗi bức tượngđá màu đen ấy. Muộn DuBình đối với các loại hoa văncực kỳ hiểu rõ, anh ta biết bức

Page 584: Tàng Hoa Hải T1

tượng này không phải thầntượng Tây Tạng. Anh ta ýthức được, loại tượng thần nàylà lần đầu tiên anh ta nhìnthấy.Rất có khả năng bức tượngnày đến từ một nền văn minhmà chính anh ta cũng khôngbiết tới. Gọi nó là thần tượngchẳng qua vì nó cũng có hìnhdáng đặc thù của một pho thầntượng, nhưng thứ này tuyệt đốikhông phải thần, Tiểu Ca

Page 585: Tàng Hoa Hải T1

khẳng định như vậy. Anh taxem xét một chút, nhưng thậtkhông biết phải dùng loại ngônngữ gì để miêu tả cái thứ này.Đúng vậy, Tiểu Ca không miêutả được, nhưng anh ấy lại vẽra một bức tranh mô tả lại thứấy.Tôi liếc mắt nhìn qua đã nhậnra được, đây chính vật thuộcThần tộc, thứ này giống nhưcái chày gỗ lớn mà chúng tôithấy trong thiên điện ở trên núi

Page 586: Tàng Hoa Hải T1

Trường Bạch. Thần tộc so vớichúng ta là một thực thể caocấp hơn, thế nhưng, giả thiếtnhư trên thế giới này có loàiđộng vật nhuyễn thể, hay làcon san hô tu thành chính quả,chúng chính là biến thànhthần. Chúng ta là không hiểuđược thế giới quan của bọnhọ?Tôi nhìn bức tranh đơn giảnnày, bỗng nhiên trong đầu xuấthiện một ý niệm kỳ quái như

Page 587: Tàng Hoa Hải T1

vậy.Những người Khang Ba Lạcnói với Muộn Du Bình, thứbọn họ muốn ngăn cản chínhlà vật này. Sơn cốc nơi Đổng Xán đi quacó rất nhiều kim cầu kia, lại ởnơi khác với thôn trang này, từnơi này tới đó phải tới mườibảy km, đường xá lại cực kỳkhó đi. Ở đây, rất nhiều ngườiđã từng đi tới sơn cốc kia, thấymấy trái cầu kỳ quái kia, còn

Page 588: Tàng Hoa Hải T1

có người đem mấy trái cầu ấytrở về. Lúc này, Muộn DuBình lại nghĩ tới một vấn đềcần hỏi, cô gái kia là đã xảy rachuyện gì?Lúc này, lại không có ai trảlời. Đang nói đến việc này,Muộn Du Bình chợt phát hiện,khi anh ta ở trong căn phòngnày có điểm gì đó cảm thấykhông được tự nhiên. Anh tanhìn quanh kỹ vài lần, pháthiện không thể sai được, trong

Page 589: Tàng Hoa Hải T1

phòng này nhất định có cái gìđó không đúng. Thần sắc anhta vẫn thản nhiên, nhưng tronglòng đã hiểu rõ, những gì anhta vừa nghe được và chântướng sự việc hoàn toàn khácnhau. Nơi này tồn tại như mộtthế ngoại đào nguyên, tựa nhưhương thơm mê người, nhưngsự thực lại hoàn toàn khôngphải như vậy.

Page 590: Tàng Hoa Hải T1

Chương 20:TÁCH BIỆT VỚI VĂNMINH TÀ THẦN

Trans + Edit: Cầm SưBeta: LunarShy, Lão MiêuHóa Hồ[Trời ơi, chương này dài ~..~,cho phép ta tự hoạt náo giữachừng một chút a :3] Xem đến đây, tôi rốt cuộccũng đã hiểu Đổng Xán ởtrong sơn cốc này đã xảy ra

Page 591: Tàng Hoa Hải T1

chuyện gì. Mặc kệ cái ác makia rốt cuộc là gì, nguyên nhânlàm cho Đổng Xán kia thoáichí, nhất định là bởi vì hắn đãyêu một người phụ nữ. Đối với người Trương giamà nói, tình cảm chính là thứkhó lý giải nhất. Đối với TiểuCa, tôi và anh ta đã ở cùngnhau một thời gian dài nhưvậy, nhưng tôi chưa bao giờthấy anh ta có bất cứ biểu hiệnham muốn nào với bất cứ ai.

Page 592: Tàng Hoa Hải T1

Dựa theo lẽ thường, vô luậnngươi có thuần khiết như thếnào, trừ phi bị hạ độc, bằngkhông tuyệt đối không thểthanh tâm quả dục tới như vậy.Cứ coi như việc bình thườngnhất là đi trồng hoa, thì ắt hẳnbản thân muốn ngắm hoa cũngtính là một loại dục vọng.Nhưng vị Tiểu Ca của chúngta, việc anh ta thích làm nhấtcó lẽ chính là đờ ra, nói cáchkhác, nếu như người này có

Page 593: Tàng Hoa Hải T1

dục vọng, chắc ham muốn củaanh ta chính là được ngồi bấtđộng. Theo tuổi tác tôi nhìn thấyđược, biểu hiện của anh ta đốivới phụ nữ chính là chẳng cóchút hứng thú nào, thườngngày cũng không thấy anh tacó loại hành động tự an ủi nàohết [Chắc ta chớt @@, vậyem có ko em Tà? ta thấy bênem cũng làm gì có nữ nhân:v], đối với việc ăn uống cũng

Page 594: Tàng Hoa Hải T1

không mấy để ý, cũng chẳngcó thứ gì là tôi thấy anh ta cóhứng thú. Đương nhiên, dù cóthấy hứng thú, anh ta cũngkhông thường thể hiện ra,nhưng tôi thật là có một ý xấutrong đầu: nếu như có cơ hộigặp lại nhau, tôi nhất định phảiđem mấy con ruồi Tây BanNha [1] tới cho anh ta ăn, xemxem thể chất anh ta có miễndịch được không. Chính vì vậy, tôi luôn cảm

Page 595: Tàng Hoa Hải T1

thấy người Trương gia hìnhnhư đặc biệt cứng nhắc, khôngthích biểu lộ tình cảm, thếnhưng, Đổng Xán lại làm ýnghĩ này của tôi tan tành. Tôibiết, chỉ có đánh mất đi tìnhyêu của mình, mới có thểkhiến người đàn ông đã quahuấn luyện nghiêm khắc, tâmtư kín đáo, thân thủ phi phàmnhư Đổng Xán trở nên nảnlòng thoái chí. Hơn nữa, kếtcục của người phụ nữ này

Page 596: Tàng Hoa Hải T1

chắc chắn cũng không thể tốtđẹp. Tôi không khỏi nghĩ tới BànTử. Bàn Tử là một người đặcbiệt có thể chịu đựng mọithống khổ, sự hài lòng haykhông vui đối với Bàn Tử rốtcuộc cũng chỉ là một loại tâmtình, mà cái tâm tình ấy hắncòn có thể bán lấy tiền. Ngườinhư Bàn Tử vậy mà cũngkhông thể vượt qua được,

Page 597: Tàng Hoa Hải T1

huống chi là người Trương gia,những người luôn tự bó buộcmình. Theo tôi đoán, sự tình có lẽlà như vậy. Đổng Xán trongkhoảng thời gian ở lại KhangBa Lạc đã phải lòng một côgái, sau khi cô gái này chết đi,hay là có chuyện gì khác xảyra, tuy rằng nơi đây hắn vẫncòn chuyện cần giải quyết,nhưng ở lại đây đã chẳng còný nghĩa gì. Mấy kênh phim giờ

Page 598: Tàng Hoa Hải T1

vàng vẫn hay chiếu mấychuyện tình tay ba, thực tế thìngoài cuộc sống chuyện nàycũng rất dễ phát sinh. Tiểu Ca ở trong gian phòngấy phát hiện chỗ tảng đá cốđịnh có một khe hở, trong khehở ấy lại rót đầy bê tông. Loạibê tông này giống như bùnnhão, nhưng lại cực kỳ cứngrắn, đặc biệt ở những nơi lạnhgiá như thế này khả năngngưng kết lại càng nhanh.

Page 599: Tàng Hoa Hải T1

Nhưng có một điểm, quá trìnhthứ này đông lại làm saonhanh bằng quá trình nướcđông lại thành băng, chính vìthế những tảng đá này có khảnăng dùng để giữ ấm. Một sơn thôn như vậy, nhưthế nào lại dùng bê tông đểxây tường? Muộn Du Bìnhtrước tiên đã đoán ra chỗ nàycó thứ gì đó mờ ám, nhưng hếtthảy mọi thứ lại làm cho anhta cảm thấy không giống như

Page 600: Tàng Hoa Hải T1

có gì đó mờ ám. Vì vậy, anh tatrực tiếp hỏi người dẫn đườngvì sao ở chỗ này lại có bêtông. Người đó nói, bọn họkhông biết thứ này là gì. Bọnhọ phát hiện thứ này bên trongmột một cái thân máy bay từtrên trời rơi xuống. Sau đó bọnhọ lại phát hiện, thứ này saukhi đun chảy, trộn với nước,qua một thời gian nó sẽ đônglại thành một tảng đá, dùng

Page 601: Tàng Hoa Hải T1

tảng đá này cố định thì rất tốt. Thân máy bay này rơixuống khoảng ba năm trước,bọn họ nghe người ở bênngoài trở về nói, đó là mộtchiếc máy bay cực kỳ lớn.Nếu như Muộn Du Bình muốnxem, bọn họ có thể dẫn anh tatới đó. Muộn Du Bình lắc đầu,ngoài hỏi về chuyện của cô gáikia, hết thảy mọi chuyện anhta đều có cảm giác chẳng liênquan gì tới mình.

Page 602: Tàng Hoa Hải T1

Hỏi đến mấy lần, người dẫnđường cầm đầu kia mới nóicho anh ta hay, cô gái kiachính là người phụ nữ màĐổng Xán yêu. Đổng Xán sở dĩ lưu lại nơinày, chính là vì muốn cứu côgái ấy, bởi vì cô gái ấy làngười được chọn mang đi làmtế phẩm cho ma quỷ. Nếu nhưĐổng Xán không xuất hiện,bọn họ sẽ đem cô gái kia đi.Bởi vì thời hạn mười năm đã

Page 603: Tàng Hoa Hải T1

sắp đến, ở nơi này, việc chuẩnbị tế phẩm là điều cần thiết. Muộn Du Bình nghe xongcũng không thấy quá hợp lý,theo như cái hướng giải thíchhoàn mỹ này, anh ta vẫn pháthiện một kẽ hở lớn. Chế tạo bê tông yêu cầu tỷlệ phải hết sức chuẩn xác. Lạinữa, ba năm trước đây anh takhông hề nghe qua bất cứ vụmáy bay rơi nào ở Tây tạngcả. Cho dù là máy bay quân

Page 604: Tàng Hoa Hải T1

dụng, ở nơi đây cũng khôngcó nhiều đường hàng khôngnhư vậy, bay qua núiHimalaya càng không phải làmột tuyến đường trong số đó.Có máy bay rơi ở chỗ này, trừphi là cái máy bay ấy định bayvòng vòng. Muộn Du Bình lạihỏi người dẫn đầu, nói nhiềuthứ ma ma quỷ quỷ như vậy,rốt cuộc các người có từngthấy qua không? Lần này, không có người

Page 605: Tàng Hoa Hải T1

Khang Ba Lạc nào lên tiếng,chỉ thấy người cầm đầu kia giơtay lên. Hắn nói, trước cuộcchiến kia, tuy rằng bọn họthắng, những người trưởngthành trong thôn đa số đều đãchết trận, một số người kháctuy rằng còn sống, song khônglâu sau cũng lần lượt qua đời.Gặp phải ác ma mà còn chưachết chỉ còn lại không quá bảyngười. Xem tới lúc này, trong lòng

Page 606: Tàng Hoa Hải T1

tôi bỗng xuất hiện một nghivấn, những người Khang BaLạc này đã biết tới thế giớibên ngoài rồi, vì sao lại còntiếp tục ở lại trong thôn củamình? Bọn họ có tiếp xúc với thếgiới bên ngoài, đồng thời cũngchứng minh bọn họ đã thíchứng được với cuộc sống ởngoài kia, như vậy xem tìnhhình này thì bọn họ đâu cócần súng bắn chim, chẳng phải

Page 607: Tàng Hoa Hải T1

nơi có nhiều vàng bạc ở cáchkhông xa chỗ họ sao, cóchúng mua súng tiểu liên vềdùng là được. So với việc bọnhọ dùng súng bắn chim đốiphó với ác ma, chỉ cần sáu bảykhẩu súng tiểu liên thì nhấtđịnh không thành vấn đề rồi.Một Đổng Xán tuyệt đốikhông hơn được ba khẩu súngtiểu liên. Ngoài hai mươithước trở lại, cho tôi một khẩusúng tiểu liên, tôi có thể tự tin

Page 608: Tàng Hoa Hải T1

đi giết Tiểu Ca được ấychứ. [Tiểu Tà, cháu nỡ :3] Vô luận là bọn họ định làmthế nào, chuyện này càng lúccàng không hợp lý.Thời gian này tôi đã ở miếuLạt ma tới ngày thứ bảy. Mấyngày liền đọc, phân tích, phânloại trước sau, tôi đã tương đốimệt mỏi. Hơn nữa, đồ ăn củadân tộc Tạng thật sự tôi cũngkhông quen ăn. Đến lúc này,tôi nghĩ là tôi đã chịu đựng tới

Page 609: Tàng Hoa Hải T1

cực hạn. Hoàn cảnh nơi nàyđối với tôi mà nói, tuy rằng cáilạnh giá của Mặc Thoát làmcho người ta không muốnbước chân ra ngoài, nhưng ởbên lò than cùng với lông cừuấm áp thì cũng cực kỳ thoảimái. Tập tục sử dụng chănhương ở nơi này cũng làm chogiấc ngủ của tôi đặc biệt tốt. Nếu như là trước đây, tôilúc này nhất định sẽ nghĩ cáchxuống núi, kiếm chút gì đó

Page 610: Tàng Hoa Hải T1

khác biệt mà ăn, mỗi ngày đềuăn bánh bơ, dạ dày tôi thật sựlà không thể chứa thêm nữarồi. Nhưng tôi trước đây cũnglà đã trải qua khá nhiều việc,nếu có thể, tôi tuyệt đối sẽkhông bỏ dở việc đang làm,bởi tôi biết, chỉ cần rời đi mộtchút thôi, cũng có khả năngxảy ra vô vàn các biến cố. Mànhững biến cố đó, chỉ cần tôicòn ở đây thì còn có thể tựmình khống chế.

Page 611: Tàng Hoa Hải T1

Trên thế gian này, nếu cómột bí mật nào không thể nóicho người khác biết, như vậycho dù thứ này của ngươi cóđể trên bàn, ngươi cũng luôncho rằng, bốn phía xungquanh đều có vô số ánh mắtđều đang chờ cái giây phútngươi rời khỏi cái bàn này, dùchỉ là một giây. Chính vì vậy, tôi để chongười làm thuê nghĩ cáchxuống núi mua một ít rau dưa

Page 612: Tàng Hoa Hải T1

cùng bột mì, sau đó tìm mộtngười đầu bếp người Hán,mang theo nồi niêu đến miếulạt ma này. Bởi vì thức ăntrong miếu rất khác biệt, nênban đầu tôi bảo đầu bếp chỉcần nấu cho tôi một ít cơm vớiđậu, lúc sau lại len lén bảo hắntrong cơm đậu cho thêm mộtít thịt mặn. Khoảng thời giannày tôi không tiếp tục xem xétnhững ghi chép kia nữa, cómấy lần đã cầm lên, nhưng lại

Page 613: Tàng Hoa Hải T1

thấy cảm giác mệt mỏi xôngtới. Có lẽ lúc trước đã dùngquá nhiều sức lực trong lúcchỉnh lý, nên bây giờ thậtkhông còn sức. Trần Tuyết Hàn trong thờigian này trở thành một hảobằng hữu của tôi. Hắn đối vớiviệc cùng tôi tra khảo, thảoluận mấy thứ này cũng hết sứchứng thú. Lúc này, đại lạt maở các nơi vẫn chưa đến đôngđủ, vì vậy mà Trần Tuyết Hàn

Page 614: Tàng Hoa Hải T1

luôn phải thường xuyên giúpngười trong miếu lạt ma đi đónkhách. Tôi thì vẫn luôn đóng cửakhông ra ngoài, cho nênnhững vị khách đến đây tôiđều không biết, đều là TrầnTuyết Hàn giới thiệu cho tôi.Phòng ăn ở miếu lạt ma dạonày trở thành nơi đông đúcnhất, ở đây tôi thấy vài nhómngười lẻ tẻ, trước giờ đều chưatừng thấy qua ở đây, những

Page 615: Tàng Hoa Hải T1

người này cũng không phải làngười trong miếu lạt ma. Tôimang theo cơm của mình đitới, định vừa ăn vừa tìm ngườicùng tán gẫu, thì liền phát hiệnsự tình lúc này hình như cóđiều gì không đúng. Trong miếu bây giờ có rấtnhiều kẻ kỳ lạ lui tới, nhìn quadáng dấp hình như là tới từHongkong, hay có lẽ là QuảngĐông. Bọn họ nhìn giống nhưmột đoàn du lịch, đang ăn

Page 616: Tàng Hoa Hải T1

trong phòng này. Trần TuyếtHàn nói cho tôi biết, sau khitôi đến đây được ba ngày thìđoàn du lịch này cũng tới đây.Khoảng thời gian ấy tôi đangtập trung vào cuốn bút ký, nênhầu như đều ăn ở trong phòng,chính vì thế mới không biếtnhững người này đã tới đây.Đoàn du lịch này tới từHongkong, tên là “Lục sắc giaviên”. Đây là một đoàn du lịchdo một website ở Hongkong tổ

Page 617: Tàng Hoa Hải T1

chức. Đội trưởng của đoàn này vàđại lạt ma trong miếu có quenbiết, quan hệ rất tốt, hình nhưlà đã quen nhau từ trước.Đoàn bọn họ sẽ ở đây tới tậntháng sau, bởi vì bọn họ muốnvào sâu trong núi để chụp lạicảnh sắc tuyết sơn. Hiện vẫnchưa phải lúc đi được, nênbọn họ phải lưu lại đây nghỉngơi hồi phục. Nhóm ngườinày năm nào cũng tới đây,

Page 618: Tàng Hoa Hải T1

Trần Tuyết Hàn cũng đã nhiềulần làm hướng dẫn du lịch chobọn họ. Tôi cũng không quá để ýmấy người này, chỉ là cũngcùng bọn họ nói chuyện qualại vài câu. Mặc dù không phảilạt ma ở nơi này, nhưng nóichuyện với bọn họ cũng làmtôi thấy có chút thú vị, tuynhiên tôi cũng không muốngặp phải chuyện phức tạp gì.Những người này đến đây làm

Page 619: Tàng Hoa Hải T1

nơi này trở nên thật đông đúc,đến nỗi phải lấy tạm thêm mộtphòng của một vị lạt ma đểdùng làm phòng ăn. Tôi lại suy nghĩ một chút,nghĩ đến những tin tức mà tôicùng với đại lạt ma thảo luận,xem xét qua khả năng là rất cóý nghĩa, vì vậy tôi cũng đếngian phòng kia ăn. Đến đây rồichuyện càng làm cho tôi kinhngạc hơn là, tôi thấy nơi đâykhông những không có đại lạt

Page 620: Tàng Hoa Hải T1

ma, mà ở đây lại còn có cảmột nhóm khách du lịch ngoạiquốc. Không tính mấy ngườiHongkong, người nước ngoàiphải có đến sáu bảy người. Cólẽ là để tránh bị nghi ngờ nênkhông có vị lạt ma nào trongphòng cả. Dù sao đại lạt macũng là người thông minh, lạilà bậc cao nhân đã ở đây tĩnhtu bao lâu như vậy, không thểnào lại ở nơi ồn ào như vậy.

Page 621: Tàng Hoa Hải T1

Tôi đi hỏi Trần Tuyết Hànxem là đã có chuyện gì xảy ra,mà lại biến cái miếu lạt mahẻo lánh này trở thành mộtnhà nghỉ vậy. Từ sau khi tôiđến, như thế nào lại có nhiềungười tới đây vậy. Trần TuyếtHàn nói, hắn cũng chẳng biếtlà vì sao, tuy rằng cái miếu lạtma này cũng chẳng có gì gọilà ngăn cách với đời, đoạntuyệt với thế gian, nhưng bìnhthường ngoại trừ nhóm du lịch

Page 622: Tàng Hoa Hải T1

cố định tới đây, thì thực sự làkhông mấy khi có nhóm ngườinào tới đây cả. Có thể là vì tôi tương đối cóvượng khí, nên sau khi tôi tớiđây, phong thủy chỗ này tốthẳn lên. Tôi cũng không biếtbây giờ đại lạt ma đang ở đâu,tình hình bây giờ như vậy, cólẽ bọn họ đang ở trên tầngthượng của miếu lạt ma cũngnên. Chỗ đó tôi không đượcphép đi vào, chính vì thế tôi

Page 623: Tàng Hoa Hải T1

tìm một tiểu lạt ma, nhờ anh tanhắn tới đại lạt ma rằng tôiđang có chuyện cần thảo luận,những tin tức kia chúng tôicòn cần phải xem xét lại.Nhưng tiểu lạt ma ấy lại nóivới tôi rằng thời gian và địađiểm gặp mặt thảo luận hắn sẽbáo cho tôi biết, còn tôi khôngthể yêu cầu gặp đại lạt ma lúcnày. Chán gần chết, tôi đành đidạo trong sân, cố gắng tách ra

Page 624: Tàng Hoa Hải T1

khỏi mấy người đang ở đây. Đitới đi lui đi tới mức ra xa khỏicái sân phòng tôi. Trong miếunày có rất nhiều sân, nói rấtnhiều thì có chút hơi khoatrương, nhưng mà số lượngthực chẳng ít chút nào, hơnnữa những cái sân này cũngcực kỳ nhỏ, có cái còn nhỏbằng cái giếng vậy. Tôi đi tớisân nhà trước, qua ba bốn dãynhà hầu như chẳng nghe đượctiếng người nào, chỗ này ở

Page 625: Tàng Hoa Hải T1

miếu lạt ma thực sự rất hoangvu. Trong sân này có mấy bứctranh phật giáo đã loang lổ,cũng bởi vì chúng đều là bíchhọa lộ thiên, nên màu sắccũng bị bong ra từng mảng,chỉ lại vương lại một chút màusắc chẳng còn rõ ràng. Bỗngtôi thấy một bóng lưng, tôi cóthể chắc chắn, người này chỉlà đang ngồi thần ra ở đây màthôi, chứ tuyệt đối không phải

Page 626: Tàng Hoa Hải T1

là hắn đang nhìn cái gì đó. Nhưng tôi chính là khôngdám đi tới. Bởi lẽ bóng lưngkia quá quen thuộc, quenthuộc tới mức không thể chịuđược. Tôi hoài nghi chínhmình có phải đang hoảng hốthay không, liệu có phải chínhmình đang đi xuyên khôngchăng. Đây đích thị là bóng lưngcủa Tiểu Ca. Anh ta mặc mộtthân quần áo đen dưới tuyết,

Page 627: Tàng Hoa Hải T1

lặng lẽ ngồi trên tảng đá trongsân, bốn phía đều là tuyếtđọng. Anh ta dường nhưkhông có vẻ lạnh lùng, nhưnglại hoàn toàn chìm đắm vàothế giới của riêng mình. ——————— [1] Ruồi Tây BanNha: haizzz, ta là nữ nhân cácnàng ạ, thật là ko biết cácnàng có biết không chứ giờ tamới được em Tà khai sáng.

Page 628: Tàng Hoa Hải T1

Vâng, hiểu biết của tiểu Tànhà chúng ta thật là tài tìnhquá đi, sâu và rộng. Ta xintrình bày sau khi ta tìmhiểu, RUỒI TÂY BAN NHAchính là được sử dụng nhưmột loại “xuân dược”, ngoàira còn là dược liệu dùng dùngđể chữa yếu sinh lý -_- Cácnàng thấy sao, haizzz, nghĩTiểu Muộn nhà chúng ta cầncái loại này sao, sau này phảichịu cái án “bảy lần một đêm”

Page 629: Tàng Hoa Hải T1

cũng là do em Tà tự chuốc lấythôi :3 *ta cảm thán*=)))))))))))))))))))))))))

Page 630: Tàng Hoa Hải T1

Chương 21:

MUỘN DU BÌNH XUẤTHIỆN Trans: Cầm Sư Beta: Lão Miêu Hóa Hồ [Cảm ơn Lão Miêu đã cùngvào nhà quằn quéo cùng chịem ta, nàng thật tuyệtvời <3 Chào mừng nàng vớingàn tim <3 <3 Không cónàng bản dịch của ta sẽ chẳngthể đc hoàn thiện như vậy, cho

Page 631: Tàng Hoa Hải T1

phép ta ôm nàng *ômôm* <3 ] Tôi không biết mình cứđứng như vậy ở đó bao lâu, cứnhư vậy đứng đó, ngơ ngơngác ngác ngắm nhìn bónglưng ấy. Lòng tôi tự hỏichuyện này rốt cuộc là sao? Không phải anh ta nói làphải tới mười năm sao? Làmthế nào mà anh ta lại có thể đira? Chẳng lẽ, là anh ta đã lừa

Page 632: Tàng Hoa Hải T1

dối tôi? Hay là, đã có biến cốgì? Hơn nữa, anh ta tới đây, lẽnào nơi này chính là điểm thenchốt của mọi việc. Anh ta vừarời khỏi Thanh Đồng môn, liềntrực tiếp tới đây sao? Khi tôi điđến chỗ bóng lưng trước mặt,những mộng ảo nghi hoặc mơhồ kia bỗng biến thành mộtloại cảm xúc uể oải, phẫn nộ.Bởi vì, tôi phát hiện đó vốnkhông phải là một người ngồi

Page 633: Tàng Hoa Hải T1

tại chỗ này, mà là một bứctượng đá. Chiếc áo khoác màu đentrên người tượng đá này thậtchỉnh tề, trên đầu đội mũchống tuyết, nhìn qua khôngkhác gì một người thật. Tôiđột nhiên cảm thấy thực sựtức giận, rốt cuộc là ai đã làmra cái trò đùa quái ác này, lạiđem áo quần khoác lên tượngđá, mà điểm đáng nghi chínhlà, tại sao cái bóng lưng này và

Page 634: Tàng Hoa Hải T1

Tiểu Ca lại giống nhau đếnvậy. Lại gần, tôi mới thấytượng đá này rõ ràng hơn, đólà một bức tượng đá điêu khắcgiản đơn tại núi Himalaya này,hết sức thô ráp, không hề cóchi tiết, nhưng toàn bộ thânhình này nhìn thật sự rất giốngTiểu Ca. Tôi theo bản năng nhìn vềphía hai ngón tay của tượngđá, mới phát hiện bộ phận nàycủa tượng đá không được điêu

Page 635: Tàng Hoa Hải T1

khắc tinh tế. Tôi lại nhìnchung quanh, loại áo khoácnày cũng khá đắt tiền, ở chỗnhư thế này tuyệt đối khônghề dễ dàng có được, chả nhẽlại có người cùng lúc mang tớiđây hai bộ áo khoác, rồi đểmột bộ lại đây bày trò đùa daisao. Cái áo khoác này nhấtđịnh có chủ nhân, nếu hắnmuốn xuống núi, nhất định sẽtới đây lấy lại. Tôi lại nhìnxung quanh một lần nữa, vẫn

Page 636: Tàng Hoa Hải T1

không có ai. Tôi vòng lại tớiphía trước bức tượng cẩn thậnxem xét lại. Cái cảm giác nàythật hết sức kỳ lạ, tôi và TiểuCa, chúng tôi đã ở bên nhaumột đoạn thời gian dài nhưvậy, nhưng những gì anh ta đểcho tôi lại chẳng có gì ngoàimột tấm ảnh hết sức mơ hồ. Điều này thực sự làm chotôi luôn suy nghĩ, quan hệ giữatôi và anh ta, cuối cùng vẫnchưa đến mức là bạn bè sao.

Page 637: Tàng Hoa Hải T1

Sự việc diễn ra trong cuộcđời, chỉ khi có được tình bạnchân chính thì mới thực sự cóý nghĩa, bằng không, khi tìnhbạn đã mất đi, ý nghĩa ấy cóhay không còn tồn tại. Tôi châm một điếu thuốc,nhìn tượng đá chưa được điêukhắc hoàn hảo kia, trong lòngsuy nghĩ nhất định phải hỏimấy lạt ma ở đây xem thứ nàylà gì. Thế nhưng, đột nhiên tôiphát hiện, tượng đá này không

Page 638: Tàng Hoa Hải T1

phải là không được điêu khắctỉ mỉ chi tiết, mà là đang làmthì đột ngột dừng lại. Chính vìđộ chi tiết của các bộ phậnkhông giống nhau, mà đángngạc nhiên nhất chính làkhuôn mặt; chi tiết này nhấtđịnh là vốn đã chuẩn bị đểđược hoàn thành trước tiên. Từ những nét điêu khắc tôicó thể nhìn ra biểu hiện cũngnhư ý đồ của người điêu khắc.Tôi phát hiện, gương mặt của

Page 639: Tàng Hoa Hải T1

bức tượng này chính là gươngmặt của Tiểu Ca. Gương mặtcủa anh ấy thực sự rất đặcbiệt, dù cho có đứng trongđám đông, tôi cũng nhất địnhsẽ nhận ra. Tuy nhiên, đâykhông phải là cái khiến tôi chúý; cái khiến tôi chú ý chính làbiểu cảm trên gương mặt này. Tôi phát hiện, gương mặtnày chính là đang khóc. Tôilùi lại vài bước, bất giác nổi dagà. Bức tượng đá này, dường

Page 640: Tàng Hoa Hải T1

như đang làm cho tôi toànthân khiếp sợ – Tiểu Ca, đangngồi đây, trên một tảng đá,đầu cúi thấp, và anh ta đangkhóc. Cho tới bây giờ, biểu tìnhcủa Tiểu Ca vốn dĩ chính làchả có biểu tình gì, bao gồmcả việc khóc, ngay cả một tiađau khổ tôi cũng chưa từngnhìn thấy anh ta biểu hiện rangoài. Tôi lại nhìn tượng đá,hút hết một điếu thuốc, liền

Page 641: Tàng Hoa Hải T1

muốn cởi chiếc áo khóac kiaxuống, trực tiếp đi hỏi đại lạtma xem chuyện này rốt cuộclà thế nào. Tôi đưa tay xem xét xungquanh chiếc áo khoác thì liềnphát hiện một chuyện khôngđúng lắm. Trên bề mặt của nósờ như có một lớp bụi. Tôi cẩnthận cởi khóa kéo, thì mớiđoán ra màu của chiếc áo nàycó lẽ vốn dĩ không phải là màuđen, có lẽ là một màu sắc nào

Page 642: Tàng Hoa Hải T1

đó khác, rất có thể là trắnghay đỏ, nhưng bởi vì đã quácũ kỹ nên mới biến thành màuđen. Qua điều này có thể thấychiếc áo này đã được khoáclên bức tượng đá này một thờigian rất dài rồi. Từ chất vải tôicòn cảm nhận được, thời giannày chắc đã tới hơn ba năm. Nói cách khác, cái áokhoác này trong vòng ba nămtrở lại đây chính là đã đượcngười khoác lên trên tượng đá

Page 643: Tàng Hoa Hải T1

này, mà người này sau nàycũng không tới đây lấy lại. Màhình như trong suốt khoảngthời gian này cũng chẳng aiphát hiện có chiếc áo này ởđây. Sau này tôi có hỏi lại đạilạt ma về chuyện này, ông ấynói cho tôi biết, những cănphòng hay khu vực được sửdụng trong miếu lạt ma khôngnhiều, có những nơi trongmiếu lạt ma người ta khôngbao giờ đi tới, chỉ có những

Page 644: Tàng Hoa Hải T1

người biết nơi này từ khi mớixây lên mới ghé qua. Nói cáchkhác, tượng đá này là ai điêukhắc, áo khoác kia là ai đãkhoác lên, không có cách nàokiểm chứng được. Đại lạt ma cũng có giúp tôihỏi qua một số người, nhưnghầu như là không có kết quảgì, bởi lẽ tất cả bọn họ từ khibắt đầu trở thành lạt ma ở đâyđều chưa từng đến cái sân kia.Tôi luôn tin những vị lạt ma

Page 645: Tàng Hoa Hải T1

này sẽ thành thực. Ở nơi đây,mấy vị lạt ma xem chừng dángvóc đều rất tiều tụy, lòng hiếukỳ của bọn họ sớm đã qua baonhiêu thời gian tu luyện, chínhvì vậy trong cuộc sống đãchẳng còn bất cứ dục vọngnào. Cho dù là nơi này chỉcách một cánh cửa, thì bọn họcũng chưa từng đẩy cửa bướcvào mà nhìn một cái. Như vậy, tượng đá này cóthể đã ở đây từ thời của Đức

Page 646: Tàng Hoa Hải T1

Nhân lạt ma, vì lúc Đức Nhânlạt ma qua đời so với thời điểmđó cũng không quá sai biệt.Suy luận đến đây càng thấykhông thể nào mà điều trađược ai là người đã khoác áolên người tượng đá này. Tôinghĩ, hay là ở thời đại của ĐứcNhân lạt ma ấy, khi ở lại đâythuật lại mọi chuyện rồi ghichép lại, một đêm nọ, Tiểu Cađã ở nơi này mà lặng lẽ rơi lệ? Sau đó, việc anh ấy khóc

Page 647: Tàng Hoa Hải T1

còn bị người khác nhìn thấy,rồi khắc lại ở đây. Trong vòngba năm gần đây, lại có ngườitới khoác lên tượng đá nàymột chiếc áo. Xem ra ở đâycó không ít chuyện đã từngxảy ra mà tôi không biết, nămấy e rằng mọi chuyện khônghề đơn giản. Tôi trở lại căn phòng củamình, bảo người làm khôngcần ở lại, đọc một mạch phầnsau của bút ký, nhanh chóng

Page 648: Tàng Hoa Hải T1

lật qua từng trang. Tôi thầm nhủ phải tìm đượcmột ghi chép gì đó về việc“Khóc” này, đồng thời cũngkiểm tra tỉ mỉ lại một lần chiếcáo khoác kia, muốn tìm xemliệu có thể tìm được manh mốigì về chủ nhân của chiếc áonày không. Bởi vì tôi biết rõ,chỉ cần có một chút đột phá,tôi có thể cố sống cố chết màtìm cho ra đầu mối. Chiếc áo khoác này là một

Page 649: Tàng Hoa Hải T1

loại áo của thương hiệuColombia, do một người Mỹsáng lập năm 1938. Lượng tiêuthụ loại áo này thực sự rất lớn,hầu như những cửa hàng trênthế giới chỗ nào cũng có bánáo khoác của hãng này. Tôibắt đầu tìm kiếm từ nhãn máccủa chiếc áo khoác, nhưng màcó vẻ không hề dễ dàng gì đểkhảo chứng màu sắc thật sựcủa nó. Tôi chỉ có thể nói,chiếc áo khoác này có số đo

Page 650: Tàng Hoa Hải T1

XL, người này có thể là đànông, à đương nhiên cũng cóthể là một người phụ nữ cườngtráng cũng nên, nhưng khảnăng này không lớn. Có lẽchiếc áo cũng không phải làcủa người dân bản xứ, bởi lẽmặc một chiếc áo khoác thámhiểm chuyên nghiệp như vậykhông phải là điều người dân ởđây thường làm, nên tỷ lệ chủnhân là người bản xứ nhỏ vôcùng.

Page 651: Tàng Hoa Hải T1

Tôi lại sờ đến tất cả các túitrên áo khoác, ở trong một túitôi phát hiện có mấy đồng tiềnxu, là loại tiền xu nước ngoài.Tôi không có nhiều hiểu biếtvề ngoại tệ lắm, tôi nghĩ, cáiáo này là của người nướcngoài.. Lúc này lại từ trongmột túi khác của chiếc áokhoác, tôi lấy ra được một tờbiên lai. Tôi cũng không chắcđó có phải là hóa đơn củakhách sạn nào đó tại Mặc

Page 652: Tàng Hoa Hải T1

Thoát hay không, nhưng nhấtđịnh đây là một địa điểm ởTây Tạng. Ở trong túi trong của áokhoác, tôi còn tìm được mộtbọc chống nước. Trong túichống nước này có một tờgiấy bị niêm phong kín bêntrong. Tôi lôi nó ra, phát hiệntrên tờ giấy toàn là tiếng Đức,phía cuối mấy dòng chữ làmột dãy số: 0220059 Tôi hít vào một hơi khí

Page 653: Tàng Hoa Hải T1

lạnh, lập tức nhờ người làmthuê xuống núi tìm người giúptôi dịch tờ giấy tiếng Đức này.Mặt khác, tôi lại ngay lập tứcnghĩ tới mấy lão người Đức,nền liền đi tìm mấy vị lạt ma,nhờ họ dẫn tôi tới chỗ phòngnghỉ của mấy người Đức kia,nhờ họ giúp đỡ. Trong mấy vịlạt ma cũng có người biết môtchút tiếng Đức, lại có ngườiĐức giúp chúng tôi phiên dịchmột chút. Thế nên, đại khái tôi

Page 654: Tàng Hoa Hải T1

cũng đã biết trên tờ giấy kiaviết những gì: “Trương tiên sinh, cái hộpngài gửi cho tôi trước đây tôiđã mở ra. Tôi cũng đã hiểuđược ý của ngài. Tôi cũngđoán rằng ngài nói rõ cho tôihết thảy quá trình nhữngchuyện phát sinh, hẳn là ngàiđang lo lắng cục diện thay đổi. Về những gì tôi nói trướcđây, tôi muốn đưa ra lời xinlỗi. Tôi hy vọng phương pháp

Page 655: Tàng Hoa Hải T1

của ngài và gia tộc ngài vẫncòn có thể duy trì hiệu lựcthêm một thời gian. Đây cũngkhông phải là chuyện màngười ở thế hệ chúng tôi cóthể giải quyết được. Tôi sẽ cốhết sức thuyết phục bạn bèthân hữu của tôi tự nguyện ởlại trong mười năm sau. Hyvọng ngài lúc ấy còn có thểnhớ tới chúng tôi. Mở chiếc hộp kế tiếp mangsố 02200059, chắc đã là người

Page 656: Tàng Hoa Hải T1

cuối cùng. Thời gian củachúng ta không còn nhiều. Tôi thật sự hy vọng có thểmau chóng gặp được đồng liêucủa ngài càng sớm càng tốt.Nếu như ngài đã xem qua bứcthư này, hãy viết thư hồi âmtới địa chỉ của tôi ngay. Tôi sẽlập tức tới. Bất cứ ai nhìn thấy thôngbáo này, hãy giữ nó ở vị tríban đầu của nó, chúng tôimuốn truyền tải thông tin này

Page 657: Tàng Hoa Hải T1

đến tay một người rất quantrọng.” Chỗ ký tên để trống, nhưngở vị trí đó lại có vẽ mấy chữtiếng Đức tạo thành một cáihuy hiệu kỳ quái.

Page 658: Tàng Hoa Hải T1

Chương 22:

TRIỆU HỒI BÀN TỬ Trans: Cầm Sư Edit + Beta: Lão Miêu HóaHồ, LunarShy Tôi châm một điếu thuốc,tôi hiểu rõ rất nhiều chuyện đãrồi thì không thể tránh né, đếnmột thời điểm thì người ta phảilựa chọn. Tôi ngồi trong một quánrượu nhỏ dưới chân núi ở Mặc

Page 659: Tàng Hoa Hải T1

Thoát, gọi một cuộc điện thoạiquan trọng. Tôi hiện tại ở nơinày, gọi là quán rượu chứ thựcra chỉ là một căn phòng nhỏđược bày biện, sửa sang thànhmột quán rượu, trên tường còncó rất nhiều ảnh chụp củakhách du lịch. Ở đây có thểuống rất nhiều đồ uống bênngoài núi, lại có thể thưởngthức hương thơm của nếnthơm, thêm một chút rượu,đúng là một thú vui xa xỉ. Vốn

Page 660: Tàng Hoa Hải T1

dĩ một lon bia chỉ có ba đồng,ở nơi này một lon bia giá tớiba mươi đồng. Hiện tại ở mùanày, trong quán rượu có rấtnhiều lò than, mọi người đềutụm năm tụm ba vây quanhđống lửa, kể lại chuyện cũbằng đủ các loại giọng NamBắc. Mặc dù là buổi chiều nhưngtoàn bộ căn phòng đã trở nêncó chút mờ ảo, chỉ có ánhsáng từ bếp lửa và ánh nến là

Page 661: Tàng Hoa Hải T1

nguồn sáng duy nhất. Kim loạivà thủy tinh phản chiếu ánhlửa, cứ luôn chuyển động vôđịnh như vậy trong khônggian. Đây chính là bầu khôngkhí yên ổn mà tôi thích nhất.Chính vì vậy, thời gian tôi gọicuộc điện thoại này dài hơn dựđịnh rất nhiều. Đầu bên kia của cuộc điệnthoại cách xa hơn mấy nghìnkm chính là Bàn Tử. Hẳn lànhiệt độ không khí ở chỗ Bàn

Page 662: Tàng Hoa Hải T1

Tử phải rất cao, từ cái giọnganh ta nói chuyện tôi cũng cóthể cảm nhận được độ nóngnhư từ điện thoại phát rangoài. Sau khi tôi và Bàn Tửchia tay, lúc đầu rất ít khi liênhệ, bởi vì Ba Nãi thực ra cũnglà một nơi rất khó liên lạc, mỗilần tôi gọi tới đó đều là A Quýnhận điện, nhờ anh ta gọi BànTử về, nhưng Bàn Tử vẫn luônkhông muốn về. Mà ở tình huống như vậy,

Page 663: Tàng Hoa Hải T1

thực sự tôi cũng không muốnanh ta trở về. Bởi vì có quánhiều hồi ức mà tôi khôngcách nào có thể đối mặt được.Anh ta không muốn trở về, tôicũng như trút được phần nàogánh nặng. Cứ như vậy, mãicho tới nửa năm sau, tôi vớiBàn Tử mới lại có một lần nóichuyện. Điều làm tôi vui mừngchính là tình trạng của anh tađã khá hơn rất nhiều, đã cóthể đùa giỡn một chút.

Page 664: Tàng Hoa Hải T1

Khi ấy, tôi đại khái mỗituần đều gọi điện cho anh tamột lần, anh ta cũng dần dầntrở nên cởi mở hơn. Tôi đã rấtnỗ lực muốn anh ta rời khỏiQuảng Tây, nhưng mỗi lần nóiđến chuyện này tâm tình củaBàn Tử luôn trở nên khôngtốt, anh ta luôn đùa cợt nóirằng mình và nhạc phụ bây giờsống ở đây cũng rất tốt, ở đâylại còn có rất nhiều ngườimuốn làm nhạc phụ của anh

Page 665: Tàng Hoa Hải T1

ta, chính vì thế anh ta khôngmuốn rời khỏi nơi này, vân vânvà vân vân. Sau rồi tôi cũng không miễncưỡng nữa, nhưng vẫn luônmuốn gọi điện cho anh ta đểgửi cho anh ta một chút hơithở của cuộc sống hiện đại, đểanh ta không còn trầm mêtrong cái cuộc sống nhàn vândã hạc này nữa, để sau nàynếu có rời khỏi đó, cũng cònbiết cái xã hội này đang xảy ra

Page 666: Tàng Hoa Hải T1

những gì. Trong khoảng thời gian ấy,khi trò chuyện tôi cũng đemnhững thứ phát hiện được ởnơi này, từng chút một kể choBàn Tử. Bàn Tử nghe thấy tôiphát hiện một bức họa Tiểu Cathì tâm tình của anh ta bỗngtrở nên hưng phấn, tôi cũng cóphần đắc ý. Có lẽ trong sâuthẳm tâm hồn anh ta vẫn cònmột thứ tình cảm mãnh liệt,hay là có lẽ trong lòng anh ta

Page 667: Tàng Hoa Hải T1

phần nào cũng đã dần khôiphục, tích cực dần lên, chỉ làanh ta không muốn thừa nhậnmà thôi. Ít nhất thì tôi cho là nhưvậy. Nhưng cùng với Bàn Tửtrò chuyện một lúc, tôi liềnphát hiện sự hưng phấn củaanh ta có chút không đúng.Nghe ngữ khí của Bàn Tử,hình như không phải vì chuyệntôi nói mà anh ta trở nên cóhứng thú, mà dường như nghe

Page 668: Tàng Hoa Hải T1

những gì tôi nói xong, anh talại đang trầm tư nghi hoặc. “Cậu đang nghĩ cái gì thế?”Tôi hỏi anh ta, “Này này, không phải vừanói chuyện với tôi vừa ăn ốcbươu vàng đấy chứ?” “Ở đây lấy đâu ra cái củaấy chứ, Bàn gia ta nói cho cậubiết, tôi thấy sự tình ở đây cóvẻ không đúng lắm. Hoặc cólẽ chỉ là do tôi suy nghĩ hơinhiều.”

Page 669: Tàng Hoa Hải T1

“Việc gì không đúng lắmcơ?” Tôi lại hỏi, “Tôi đây chẳng xảy rachuyện gì cả, mặc dù nơi nàykhông được khoan khoái dễchịu như ở Ba Nãi, thế nhưngnếu nói là để ở ẩn thì cũng chảkém chỗ cậu là mấy đâu.Đừng có coi tôi như kẻ mù mờvậy chứ.” ” Chính là, Thiên Chân nhàchúng ta là tiểu langquân thanh tân thoát tục, xuất

Page 670: Tàng Hoa Hải T1

thủy phù dung nhược quannhân, người đi đến đâu ở đóliền học theo Lôi Phong. TâyHồ có thể so với Ba Nãi, màMặc Thoát có thể so vớiNương Tử, Phật viết: LôiPhong tháp nhất định sẽ đổ.”(*) [Lão Miêu: Bàn gia là học theo truyềnthuyết Bạch Xà, link ởđây:http://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BA%A1ch_X%C3%A0_truy%E1%BB%87n Tóm lại ý của ổng là thế

Page 671: Tàng Hoa Hải T1

này: Thiên Chân giống nhưHứa Tiên, tức là “lang quân”của Bạch Xà, là người được tảlà “trong sáng thoát tục, nhưsen trong nước,” đi đến đâu ởđó sẽ bị giống như tháp LôiPhong, tức là sẽ “đổ,” sẽ xảyra biến cố. Nói Ba Nãi là TâyHồ, tức là khi Ngô Tà đi BaNãi thì Ba Nãi xảy ra chuyện,giống như Hứa Tiên đi Tây Hồcứu Bạch Xà thì Tây Hồ cạn.Mà nói Mặc Thoát là Nương

Page 672: Tàng Hoa Hải T1

Tử, tức là Bạch Nương Tử akaBạch Xà, thì Ngô Tà đến MặcThoát sẽ khiến cho Mặc Thoátgặp sự cố, giống như Bạch Xàgặp nạn vì gặp Hứa Tiên. Phậtnói: Tháp Lôi Phong chắcchắn sẽ đổ, ý là việc tháp đổ làchân lý chắc chắn sẽ thànhhiện thực, bởi vì đây là lờiPhật nói, vậy ý Bàn Tử là MặcThoát gặp chuyện, đó là điềuchắc chắn 100%. Ngoài ra câuđầu tiên Bàn gia còn có ý chọc

Page 673: Tàng Hoa Hải T1

ghẹo Ngô Tà là người ngâythơ, không biết mình đi đâu làđem theo tai hoạ đến đó, vì thếmới dùng “thanh tân thoát tục,xuất thủy phù dung,” ý nóikhông dính bụi trần như hoasen nở ra từ trong nước. Bàngia, ông cmn thành thánh nhânđược rồi đó~~] “Cậu, con mẹ nó như thếnào bây giờ lại nói lắm văn thơnhư vậy?” Tôi nổi giận, “Nơi này điện thoại công

Page 674: Tàng Hoa Hải T1

cộng rất đắt tiền đấy nhá, cậulại dùng để nói ba cái chuyệntình yêu à? Đừng có lôichuyện con gà [1] ra đâychứ!” “Tuyệt đối không phảichuyện con gà. Từ lâu Bàn giata đã không muốn gây chuyệnvới tiểu đệ nhà cậu rồi. Thựcsự là có căn cứ đấy, cậu cứnghe tôi nói đã.” “Tiểu đệ của cậu mới là đồcon gà á.” Tôi mắng.

Page 675: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử lại cười một tiếngmới nói: “Là như thế này, cậu nghetôi nói đi, cậu là từ Nepal trởvề, trên đường mới ghé quaMặc Thoát có đúng không?” Tôi gật đầu, xong mới nhớra là anh ta sẽ không thấyđược, mới nói: “Đúng vậy.” “Cậu là từ Nepal trở về, thếtại sao lại đi Mặc Thoát? Cậu

Page 676: Tàng Hoa Hải T1

là chim sao, bay về từ Nepal,rồi lại rơi xuống ở Mặc Thoát?Cậu đi làm ăn không phải thứgì mang theo người cũng cồngkềnh sao, thế nào mà lại đivòng vèo qua Mặc Thoát, nếucứ bay thẳng chuyến quốc tếtừ Nepal có phải thuận tiệnhơn không?” “Tôi cũng đâu phải nhàmchán không có việc gì làm, tôilà muốn đi theo tuyến đườngnày.”

Page 677: Tàng Hoa Hải T1

“Có người chỉ cậu đi sao?Cậu có biết đến Mặc Thoátkhông hề dễ dàng, hơn nữa vớinhững gì tôi biết về cậu, cậuthường sẽ không làm như vậy.Cậu là kẻ sợ đêm dài lắmmộng, thế mà lại đi MặcThoát, thật sự không giốngcách làm việc của cậu chútnào.” Tôi gật đầu, trong lòng lạinghĩ về chuyện đêm dài lắmmộng, chuyện đó đúng là di

Page 678: Tàng Hoa Hải T1

chứng để lại sau tất cả nhữngchuyện tôi đã trải qua. Tôiluôn nghĩ, nếu tôi quyết địnhdừng lại nghỉ ngơi, chắc chắnsẽ có kẻ tới phá bĩnh. Chính vìthế, tôi liền không tính toán gìnữa, cứ thế mà làm, đặc biệtmuốn làm thật nhanh với điđường tắt. “Cậu suy nghĩ một chút đi,cậu tại sao lại đi Mặc Thoát?Nhất định là đã có chuyện gìphát sinh mà cậu không ý thức

Page 679: Tàng Hoa Hải T1

được nên mới ra quyết địnhnày?” Tôi ngẫm nghĩ một chút,liền nói: “Cũng không có gì phứctạp lắm. Thật ra là vì lúc ởbiên cảnh, muốn đi đườngvòng trốn thuế, nên mới tìmmột người dẫn đường ở MặcThoát đến dẫn chúng tôi điđường vòng, người đó cũng kểqua cho chúng tôi về MặcThoát. Lúc sau thì xe của

Page 680: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi bị hỏng trên đường,thực sự lúc ấy rất chật vật, ởtrên đường đợi mãi mới cómột chiếc xe. Chiếc xe kiacũng chỉ tới Mặc Thoát, khôngthể chở chúng tôi đi, nói rằngnếu thấy xe khác sẽ thả bọntôi sang. Sau đó thì tôi liền đicùng bọn họ, cùng với ngườidẫn đường kia tán gẫu mộtchút chuyện phiếm, sau đókhông biết thế nào liền quyếtđịnh đi Mặc Thoát.”

Page 681: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu không thấy chuyệnnày quá là trùng hợp sao?”Bàn Tử nghe xong liền nói, “Cậu suy nghĩ lại một chútmà xem, làm sao mà cậu lạithấy bức họa Tiểu Ca?” Bàn Tử nói xong điều này,tôi bỗng nhiên đã hiểu ý anh tamuốn nói gì, trong lòng lập tứccó điểm hồi hộp nghe Bàn Tửnói: “Trên đời này có lắmchuyện tình cờ như vậy sao,

Page 682: Tàng Hoa Hải T1

cho dù Tiểu Ca thực sự ở MặcThoát đợi trong một thời gianrất lâu chăng nữa, như thế nàolại bị người ta vẽ thành tranh,lại còn treo ở cái nơi cực kỳdễ thấy ấy, cậu cho đây làphim truyền hình sao?” “Ý cậu là có người đangtính kế tôi? Tên đó dùng bứchọa Tiểu Ca chính là muốn giữchân tôi lại đây sao? Đây làâm mưu gì?” [Số anh nhọ thật,lần nào cũng bị dắt mũi :v]

Page 683: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu thực sự cho rằng sựtình đơn giản như vậy. Nếu làcậu trước kia, với tính cẩnthận, kỹ lưỡng, sẽ tuyệt đốikhông lơ là điểm này.” Trong lòng tôi chợt rùngmình, Bàn Tử lại nói: “Thiên Chân, cậu trúng kếrồi, chúc mừng chúc mừng,chúc mừng cậu lại thăng cấplên Thiên Chân bậc hai rồi, làThiên Chân bậc hai đó.” “Im mợ nó miệng cậu lại.”

Page 684: Tàng Hoa Hải T1

Tôi có chút buồn bực, “Thế cậu nói xem làm saobây giờ? Hay là tôi lập tức rờikhỏi đây?” “Nghìn vạn lần cậu khôngđược làm vậy. Xem chừng bêncạnh cậu bây giờ chỉ là mấykẻ oắt con, cậu bây giờ đã rơivào kế của bọn chúng, kếhoạch có vẻ đang tiến hành rấtổn định, hiện tại có lẽ cậukhông có nguy hiểm gì; thếnhưng, giả dụ như cậu thình

Page 685: Tàng Hoa Hải T1

lình phát hiện ra kế hoạch củabọn chúng, bọn chúng sẽ ngaylập tức thay đổi kế hoạch,dùng cách khác để giữ châncậu lại đấy, đến khi ấy thì cậusẽ không còn được như thếnày nữa đâu. Cậu trước tiêncứ bình tĩnh ở lại đấy đợi, đưađịa chỉ nơi đó cho tôi, tôi sẽcấp tốc tới đó.” “Cậu quyết định xuốngnúi?” “Cậu đã Thiên Chân tới bậc

Page 686: Tàng Hoa Hải T1

hai rồi, trước khi cậu đượckhai thông, Bàn gia ta lại phảitới giúp cậu một chút a.”Thanh âm của Bàn Tử lúc nàyrất bình thản, “Hơn nữa, tôi thật khôngthoát nổi liên quan tới việcnày, cậu bị giăng bẫy, có lẽkhông lâu sau kế tiếp sẽ làBàn gia ta.” Trong lòng tôi có chút ấmáp, tình hình như vậy nhưngmột tia hoảng loạn cũng không

Page 687: Tàng Hoa Hải T1

có. Tôi đưa địa chỉ cho BànTử, biết được trong vòng mộttuần anh ta sẽ tới đây, liềnbuông điện thoại xuống. Nhìn lại bốn phía, tôi pháthiện không khí nơi này khônghề dễ chịu chút nào, trái lại làcó phần quỷ dị. Không biết lànó vốn là như vậy, hay là vừarồi tôi thả lỏng quá mức nênbây giờ mới nhận ra. Tôi uốngxong bia, đứng giữa cửa, ranhgiới giữa sự ấm áp bên trong

Page 688: Tàng Hoa Hải T1

và cái lạnh giá bên ngoài mộtlúc, bước ra khỏi quán, sau đóđi vào trong gió. Tuy rằng nghe Bàn Tử nóivậy, nhưng tôi vẫn muốn ghéqua bưu cục kia nhìn lại xemcó thật như lời anh ta nói haykhông. Hơn nữa, không rõ vìsao, tôi lại đặc biệt nhớ tới bứchọa ấy, bức họa vẽ lại MuộnDu Bình. Nếu quả thật như Bàn Tửnói, có người tính kế tôi, vậy

Page 689: Tàng Hoa Hải T1

rốt cuộc là vì sao? Sự tình đãqua lâu như vậy, tôi cũngkhông còn lưu luyến, chẳng lẽlại có người muốn đem tôi đẩyxuống tận vực sâu trăm trượngsao? Tôi không khỏi cười nhạt,tôi đã không còn là tôi củanăm đó. Hôm nay muốn lừagạt Ngô Tà ta, để ta phát hiệnra, bên kia cũng không đượcdễ dàng gì đâu. Tôi đi tới bưu cục, bêntrong vẫn rất nhộn nhịp, có rất

Page 690: Tàng Hoa Hải T1

nhiều người đang trao đổi mấybọc hàng, đóng gói, điền địachỉ. Tôi thừa dịp ấy bướcnhanh đi về phía sau quầy,người bên trong ngước lênnhìn tôi, tôi liền nói: “Tôi đến trả tiền.” “Tiền gì?” Bên trong có một ngườigiống như kế toán nhìn bộdạng của tôi liền hỏi. Tôi mócra ba nghìn đồng, nói: “Lần trước tôi còn thiếu

Page 691: Tàng Hoa Hải T1

một ít, anh tra một chút xem,có ghi trên một mẩu giấy trênbàn đấy.” Hắn nhận tiền, đáp: “Tôi chưa xem qua.” “Không phải anh, là mộtngười khác,” tôi nói. “Là một cô gái?” Tôi gật đầu, “Có lẽ là ngườicùng làm với anh, hay anh gọiđiện thoại hỏi một chút xem.” Người nhân viên kế toán

Page 692: Tàng Hoa Hải T1

kia có vẻ nghi hoặc, lập tứcgọi đi. Tôi liền giả bộ nhàmchán, đi tới bên tường, nhìnbức họa vẽ Muộn Du Bình. Trong lúc bên kia gọi điệnthoại, tôi liền đem bức tranhtrên tường gỡ xuống, tỉ mỉnhìn cái đinh treo nó. Nhìn cáiđinh, có lẽ khung ảnh này đãđược treo trên tường từ rất lâurồi. Hả? Chẳng lẽ Bàn Tử đãquá lo lắng sao? Trong lòng tôithầm nghĩ. Tôi đặt bức tranh

Page 693: Tàng Hoa Hải T1

xuống, xem xem bên kia đãgọi điện xong chưa. Thấy anhta vẫn còn đang lật đống giấytrên bàn làm việc, tôi tranh thủđi tới bên cạnh chỗ treo mấylá cờ thi đua và khung tranh.Vừa lật qua, trong lòng tôi liềnkhẽ động. Đằng sau cái khungtranh của bức “Bằng trình vạnlý”[2] kia, vách tường khônghề có dấu vết gì cả, hơn nữamàu tường cũng hết sức đồngđều.

Page 694: Tàng Hoa Hải T1

Thứ này chỉ vừa mới đượctreo lên thôi. Tôi lui lại vàibước, thấy bên kia còn đanggọi điện thì lập tức xoay ngườirời đi. Ra đến bên ngoài, giólạnh vẫn đang thổi, tôi cũng đãhiểu mọi chuyện. Bức họaMuộn Du Bình quá nhỏ, hơnnữa ánh sáng lại lờ mờ khôngrõ ràng, nếu như lúc đó khôngđể ý, rất có thể tôi đã khôngnhìn thấy bức tranh ấy. Nếumuốn để cho tôi nhìn thấy thì

Page 695: Tàng Hoa Hải T1

nhất định phải làm cho bứctranh này lộ ra vài điểm bấtthường. Ở bưu cục tư nhân như vậy,trên tường thường không haytreo tranh, bản thân tôi cũngkhó mà chú ý đến vật này, Màmuốn cho một vật nhỏ nhưvậy chỉ cần liếc mắt một cái đãcó thể lọt vào mắt, thì tất phảibố trí những vật thật tầmthường bên cạnh nó, thì mớilàm nó nổi lên. Trước đây, tôi

Page 696: Tàng Hoa Hải T1

không nghĩ tới người nào lại cókhả năng sắp đặt bố trí loạimưu kế như vậy, nhưng bâygiờ tôi đã nhận ra, có ngườitính kế tôi, mà người này lạinắm rõ như lòng bàn tay đếntừng chi tiết, lợi hại vô cùng. Hơn nữa, việc này cũngthật là có tác dụng đi. Bứctường này được thiết kế tỉ mỉnhư vậy cốt là muốn để cho tôinhìn thấy bức tranh ấy. Nhưngvì sao vách tường phía sau bức

Page 697: Tàng Hoa Hải T1

tranh lại có cái dấu đó? Tôinghĩ, nhất định ở đây vốn dĩcũng có một bức tranh, chỉ làsau này đã bị thay bằng mộtbức tranh khác, mà giữ lạikhung tranh, cho nên mọi thứmới trở nên quá ăn khớp nhưvậy. Tôi đi nhanh trong giólạnh, trong lòng vẫn đang suynghĩ biện pháp, nghĩ tới nhữngchuyện phát sinh ở nơi nàyvừa được Bàn Tử giảng giảicho mới hiểu ra. Tất cả mọi

Page 698: Tàng Hoa Hải T1

thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng,rất nhiều chuyện trước đây tôikhông hề nghĩ tới, bây giờcũng đã dần rõ ràng trướcmắt. Những chuyện kế tiếp cầnlàm, từng chuyện từng chuyệncũng dần dần hình thành trongđầu tôi. Tôi cực kỳ trấn định,làm từng việc như bình thườngmình vẫn làm. Trước khi BànTử tới, tôi nghĩ tự mình cũngcó thể sắp xếp an ổn một chút

Page 699: Tàng Hoa Hải T1

để anh ta biết rằng tôi khôngphải là hoàn toàn ngây thơđâu. ———————- [1] Con gà: ==': nguyên văntác giả viết từ này là: 鸡巴:Dùng QT hay GG dịch nhé :3Tự thân vận động nha ^^ Hoặclà các bạn có thể bôi đen phầntrắng bên dưới. ^^ [鸡巴 <<VietPhrase>>dương vật; dương cụ

Page 700: Tàng Hoa Hải T1

—————– 鸡 <<VietPhrase>> kê; congà; gà —————– 鸡巴 <<Lạc Việt>> ✚[jī·ba] dương vật; dươngcụ —————– 鸡 <<Lạc Việt>> ✚[jī] Hán Việt: KÊ gà —————–

Page 701: Tàng Hoa Hải T1

鸡巴 <<Cedict orBabylon>> [ji1 ba1] penis(slang); —————– 鸡 <<Cedict or Babylon>> [ji1] fowl; chicken; CL:隻|只[zhi1]; —————– 鸡 <<Thiều Chửu>> kê[ji1] Con gà. Dâm hiếp đàn ông gọi là kê

Page 702: Tàng Hoa Hải T1

gian 雞姦. Nguyễn Du 阮攸.Thâm đồ mật toán thắng phuquân, Ưng thị thần kê đệ nhấtnhân 深圖密算勝夫君,應是晨雞第一人 (Vương Thịtượng 王氏像) mưu tính thâmhiểm hơn chồng, đúng là gàmái gáy sáng bậc nhất. [2] Bằng trình vạn lý: cóthể dịch là “Tài lộc vô hạn” ——————————————– Cuối tuần vui vẻ mn <3 Ta vừa đi lễ Chùa ah!!!

Page 704: Tàng Hoa Hải T1

Chương 23:

THIÊN LA ĐỊA VÕNGTÂY TẠNG Trans: Cầm Sư Beta: Lão Miêu Hóa Hồ Việc đầu tiên tôi làm chínhlà tự cách ly chính mình, bởilẽ sau khi nhớ lại quá trình đếnMặc Thoát, tôi thấy rằngnhững người xuất hiện bêncạnh tôi đều có ảnh hưởng rấtlớn trong chuyện này.

Page 705: Tàng Hoa Hải T1

Tôi vốn là người không cóchủ kiến cũng như ý tưởng gì.Năm đó khi cái cửa hàng nhỏkhông có mối làm ăn nào, tôicũng chưa từng nghĩ tới việcchủ động làm gì cả. Một mặtcũng là vì tôi quả thực khôngcó khả năng để làm gì, mặtkhác, chuyện đó cũng là dotính cách của tôi. Cho nên cáilúc mấy thằng nhóc đưa ra ýkiến muốn đi Mặc Thoát, tôiliền thuận miệng đáp ứng. Lúc

Page 706: Tàng Hoa Hải T1

đó, tôi không suy nghĩ nhiều,bởi vì quả thực đã rất mệt mỏi,cũng không nghĩ tới quay trởlại vùng duyên hải. Phongcảnh nơi đây vẫn làm cho tôicó phần lưu luyến. Rốt cuộc là tên nhãi ranhnào đưa ra ý kiến này đầutiên, tôi đã chẳng nhớ rõ nữarồi. Tôi quyết định cần phảigiữ khoảng cách với bọn họ.Tuy rằng những người này ởđây đối xử với tôi rất tốt,

Page 707: Tàng Hoa Hải T1

nhưng mà nếu như trong số họcó người bị mua chuộc, thìviệc này giống hệt như đặtbom hẹn giờ bên người vậy.Đêm đó, tôi không trở về ngôimiếu, mà đi lang thang xungquanh Mặc Thoát, nhưng cũngkhông phát hiện có ai theo dõitôi cả. Nhưng mà Mặc Thoát lại lànơi cực kỳ khó ra vào, nênđiều này cũng chả có ý nghĩagì. Bọn họ nếu như muốn

Page 708: Tàng Hoa Hải T1

khống chế tôi, chỉ cần sắp xếpmấy người ở điểm giao lộ làđược. Người như tôi vẫn cònkhá nổi bật ở chỗ này. Mãi khitrời đã trở nên tối đen, tôi tiếnvào một nhà khách, tìm mộtphòng nghỉ lại, sau đó liền gọingười phục vụ, nhờ hắn muagiúp tôi vài thứ đồ. Mấy thứ đó bao gồm găngtay cao su, một ít móc treoquần áo, rất nhiều dây thun,bốn cái bật lửa, loại thuốc lá

Page 709: Tàng Hoa Hải T1

tốt nhất có thể mua được ởMặc Thoát, băng giấy, kẹo caosu, mì ăn liền, đinh sắt lớn.Buổi tối, tôi ở trên giường đemdây thun bện lại với nhau, giấuở thắt lưng, lại đem bao thuốcchỉ còn một nửa bỏ vào dướigiường ở nhà khách. Sáng hôm sau, tôi mangtheo tất cả đồ đạc về miếu lạtma, giả bộ như chẳng cóchuyện gì cả, đi tới phòngmình. Vào phòng rồi, tôi đem

Page 710: Tàng Hoa Hải T1

tất cả cửa sổ trong phòng đónglại, sau đó nhổ tóc mình dínhlên băng giấy dán lên mỗi cửasổ, sau lại dùng quần áo vàdây thun tạo thành một chiếcná. Từ chuyện tới xem xét bưucục, tôi có thể khẳng định rằngngười tính kế tôi hết sức caotay, chắn chắc không phải làmột tên gà mờ, chính vì thế,bọn họ nhất định sẽ dùng đồcông nghệ cao mà giám sát tôi,

Page 711: Tàng Hoa Hải T1

có thể trong căn phòng lạt manày có thiết bị nhỏ như câykim, những hành động của tôiđều bị bọn họ nhìn thấy.Trước tiên, tôi cứ phải khảonghiệm đã, xem xem tôi đã bịbọn họ kiểm soát nghiêm mậttới mức nào. Tôi rời khỏi phòng, bọn họkhông thể nào có khả nănggiám sát cả tòa miếu lạt manày được. Tôi đi loanh quanh,xác định trong cự ly ngắn

Page 712: Tàng Hoa Hải T1

xung quanh mình không có ai,mới bắt đầu quan sát địa hình,rồi đem tất cả mấy thứ bênngười giấu vào nhiều nơi trongmiếu lạt ma, bao gồm cả cáiná cao su. Trở lại phòng mình,lại kiểm tra lần nữa tóc trêncửa sổ, tôi phát hiện toàn bộtóc đều còn nguyên, không cóai đi vào bằng đường cửa sổ,tuy nhiên tạm thời việc nàyvẫn chưa nói lên điều gì cả. Tôi lại bắt đầu tiếp tục đọc

Page 713: Tàng Hoa Hải T1

bút ký của Muộn Du Bình,mãi cho tới khi trời tối mớibước chân ra khỏi cửa, chàohỏi một vài người rồi đi ăn.Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy mấyngười dẫn đường mà nhómngười Hongkong kia thuê đangđứng ở cửa hút thuốc. Bọn họchính là đang hút loại thuốc látốt nhất ở Mặc Thoát, chính làcái tôi đã mua ngày hôm qua.Tôi nhìn đám ngườiHongkong, lại nhìn mấy người

Page 714: Tàng Hoa Hải T1

dẫn đường kia, biết rằng cáibẫy đầu tiên của tôi đã có hiệuquả. Ở trên đường phố MặcThoát, muốn đi theo tôi khôngphải chuyện dễ dàng. Bởi vìngười bản địa thì không nổibật lắm, mà người dẫn đườngnơi này lại rất thích hút thuốc;tôi giả bộ đánh rơi nửa góithuốc lá ở nhà khách, nếu nhưbọn họ không phải dân chuyênnghiệp thì chắc chắn sẽ nhặt

Page 715: Tàng Hoa Hải T1

về mà hút. Tôi ung dung thảnnhiên ngồi xuống bên cạnhmấy người Hongkong, bọn họcũng không có biểu hiện gì kỳlạ, lại còn rất tự nhiên nóichuyện phiếm. Ở chỗ này, mỗingười đều rất tự nhiên, chonên tôi cũng thản nhiên ngồiăn gần bọn họ, nghe xem bọnhọ rốt cuộc đáng nói chuyệngì. Bọn họ dùng tiếng Quảng,lại nói chuyện rất nhanh, kỳ

Page 716: Tàng Hoa Hải T1

thực rất khó nghe, tôi rấtnhanh liền bỏ cuộc. Nhưngtrong lúc ấy, tôi lại đếm sốngười bọn họ, lần đầu tiên tiếnhành quan sát từng người mộttrong nhóm người này. Khônglâu sau tôi liền cảm thấy xấuhổ về sự khinh suất của mình;tôi phát hiện, trong đám ngườinày có ít nhất ba người thânthủ không hề xoàng chút nào,có vẻ là người có huấn luyệnchuyên nghiệp, còn những

Page 717: Tàng Hoa Hải T1

người khác cũng rất cườngtráng và khỏe mạnh. Trongmột đoàn du lịch bình thường,nhất định phải có những ngườithân thể đặc biệt tốt, lại cónhững kẻ khờ muốn thểnghiệm cuộc sống, mà thânthể những người Hongkongnày nhìn qua lại thấy tốt quámức bình thường. Tới lần thứ hai quan sátđám người kia, tôi mới thấytrong ba kẻ thân thủ hơn người

Page 718: Tàng Hoa Hải T1

kia có một cô gái. Sau khinhìn cô ta đi đi lại lại tôi mớiphát hiện cô ta cũng có đườngcong nữ tính, nhưng lại bị bóbuộc bên trong quần áo nêncũng không thấy rõ lắm (==’).Tôi châm một điếu thuốc, đivề phía cô ta; trong một độingũ, người có thân thủ tốt nhấtthì địa vị sẽ không quá cao,hơn nữa là tôi lại gần một côgái thì cũng không tạo ra quánhiều nghi hoặc cho kẻ khác.

Page 719: Tàng Hoa Hải T1

“Mỹ nữ” Tôi đi tới bên cạnh cô nàng,nhìn cô ta cười nói, “Anh đây có mỳ ăn liền,em lại ăn mấy thứ này, cómuốn tới ăn một bát không?” Cô gái kia ngẩng đầu nhìntôi, lướt qua bàn tay, khuônmặt tôi, bỗng nhiên trở tay rútthuốc lá trong miệng tôi ra,đưa lên miệng mình, nhìn tôinói: “Giữ lại chút thể diện đi,

Page 720: Tàng Hoa Hải T1

thuốc lá này lão nương thunhận.” Tôi có chút sửng sốt, mấytên đàn ông bên cạnh cô tacười cười. Tôi trấn định mộtchút, nghĩ chả nhẽ lại vô năngđể cái loại này ra oai áp đảotinh thần, liền nói: “Anh là Ngô Tà, mỹ nữ,em tên gì?” Cô gái kia nhìn tôi một cái,đem thuốc trong miệng némtrên mặt đất:

Page 721: Tàng Hoa Hải T1

“Bà đây hối hận rồi, thuốcbà cũng chẳng thèm, trả lạicho mi. Mau xéo ngay chobà.” Tôi đời này còn chưa từngtrải qua loại chật vật như vậy,chẳng qua tôi đã không còn làđứa trẻ con như lúc trước hễgặp phải chuyện như vậy liềnxấu hổ chui vào một góc nữa;lúc này, tôi chỉ thấy chuyệnnày thật thú vị. Sau khi cô gái kia nhổ điếu

Page 722: Tàng Hoa Hải T1

thuốc ra, tôi nhìn xung quanhthấy bốn phía đều là mấyngười xem náo nhiệt, tôi nhúnvai một cái, bọn họ lập tứccàng cười lớn. Tôi hỏi một têntrong số đó: “Cô nàng tên gì vậy?” “Tôi cũng chẳng dám nóicho anh biết đâu,” hắn nói. Lập tức mọi người lại cườirộ lên. Tôi cũng cười theo,lòng thầm nghĩ, nếu quả thật làcác người tính kế ta, ta nhất

Page 723: Tàng Hoa Hải T1

định sẽ khiến các người cườicũng không nổi. Một mặt lạinhặt điếu thuốc từ dưới đấtlên, sau đó rời khỏi chỗ đámngười kia. Tôi làm như vậy thực sựmục đích rất đơn giản, đâycũng là phương pháp mà tôi tựmình ngộ ra sau mấy năm naytự bôn ba buôn bán. Hay làcũng chỉ có người như tôi mớihợp với cái loại phương phápnhư vậy, bởi vì cũng chỉ có

Page 724: Tàng Hoa Hải T1

người đủ tinh thần và thể lựcnhư tôi mới có thể bỏ nhiềucông sức ra chú ý từng chi tiếtnhư vậy. Trước đây, việc buônbán của chú Ba làm việc theochế độ trung ương tập quyền,dùng uy tín của mình mà quảnlý đường dây, mà tôi khẳngđịnh là không thể phù hợp vớicách này, bởi vì tôi rất khó màduy trì được trạng thái kiên trìquyết liệt trong một thời giandài, lại cũng không thể chịu

Page 725: Tàng Hoa Hải T1

đựng được quá nhiều điều tànnhẫn, cường ngạnh. Tôi thích tất cả mọi ngườiđều thật tốt, lấy những gì màmình kiếm được, sau đó giữhòa khí mà sống. Chính vì vậythủ hạ của tôi vẫn thường gọitôi là “Ngô Tiểu Phật gia”. Cáidanh hiệu này nguyên dochính là có lúc tôi niệm ramiệng: “A di đà phật, bỏ đồđao kiếm tiền thành Phật.”Thật ra thì chẳng liên quan gì

Page 726: Tàng Hoa Hải T1

tới Phật gia cả nhưng tôi nghelại cảm thấy rất không maymắn. Tôi vốn không thíchxung đột, nhưng không cónghĩa là tôi không am hiểuxung đột. Tôi có cách củariêng mình, nói thí dụ như, tôiluôn luôn nói chuyện với mườimấy khách hàng, để thu xếpphải tới hơn mười món hàngchuẩn bị được bán đi. Bên nàycòn đang đàm phán, bên kiađã bắt đầu bán rồi.

Page 727: Tàng Hoa Hải T1

Chính vì thế, người kháccăn bản không có cách nàomà cạnh tranh với tôi. Bởi vìđối với bọn họ mà nói, bọn họđang phải tiếp nhận một lượngchi tiết và tin tức quá lớn, cănbản không biết tôi đang làm gì,ngay cả khi bọn họ có cướpđược một mối làm ăn của tôi,thì là đang bỏ qua những mốilàm ăn khác. Nhưng tôi làđang nói về tất cả các đơn đặthàng, là việc bán hàng lẻ tẻ,

Page 728: Tàng Hoa Hải T1

mà tôi ở đây lại rõ ràng làgiống như đang đan một cáilưới vậy. Nếu muốn đối thủ lộ ra bấtcứ dấu vết gì, biện pháp tốtnhất chính là ra chiêu liên tụctrong cùng một lần. Giả dụnhư, tôi cho rằng có người bàymưu tính kế muốn giữ chân tôilại nơi này, đồng thời dẫn tôitới miếu lạt ma này, như vậy,người này chắc chắn có mụcđích rất quan trọng, vì thế bọn

Page 729: Tàng Hoa Hải T1

họ nhất định sẽ giám sát tôi.Chính vì thế mà bất cứ hành vicó vẻ khả nghi nào của tôicũng sẽ thu hút sự chú ý củabọn họ, ví dụ như việc tôi saukhi xuống núi một mình lại vàonhà khách thuê phòng ở mộtmình cả đêm, hay là tôi ởtrong phòng dán tóc lên cửasổ; hay đem đồ vật giấu trongngóc ngách của miếu lạt ma,hay như bỗng dưng tôi làmmột cái ná, hay là đột nhiên tôi

Page 730: Tàng Hoa Hải T1

lại mò đến gần một cô gáitrong đội ngũ bọn họ. Tất cả những hành vi nàyđều hết sức quái dị, nếu nhưbọn họ quan sát thấy đượctoàn bộ, như vậy bọn họ nhấtđịnh sẽ cảm thấy tôi đang mưuđồ việc gì đó. Loại câu hỏi nàythật sự là tự dằn vặt mình, tôitrước đây cũng thường rơi vàoloại suy nghĩ luẩn quẩn này.Bọn họ nhất định sẽ cho ngườitới thăm dò những nơi tôi đã

Page 731: Tàng Hoa Hải T1

đến, chính vì vậy tôi mới đểthuốc lá lại. Tôi lại đem giấuđồ trong chỗ bụi bặm nhấttrong miếu lạt ma, ở nhữngchỗ như thế, chỉ cần có ngườilai vãng tới, nhất định sẽ lưulại vết tích. Đồng thời, ở trên cửa sổ códán tóc, cũng có thể tạm thờigây trở ngại cho hành độngcủa bọn họ, chí ít bọn họ cũngsẽ không dám cứ thế đơn giảnlẻn vào phòng của tôi. Như thế

Page 732: Tàng Hoa Hải T1

cũng là nhắc nhở bọn họ, tôitựa hồ đã phát hiện cái gì đó,khiến cho hành động của bọnhọ cũng cần cẩn thận hơn.Sách lược này của tôi đã tốtrồi, lại thêm tôi đã rải đinh bốnphía xung quanh, chỉ cần bêncạnh tôi có kẻ rình rập, nhấtđịnh sẽ đạp phải. Đáng thươngnhất chính là, kẻ rình rập nàyvẫn không thể trở mặt với tôi,bọn họ chỉ có thể đứng mộtbên mà nhìn.

Page 733: Tàng Hoa Hải T1

Bây giờ cục diện của bọnhọ chính là: tôi dường như đãbiết hết rồi, chính vì vậy bọnhọ cần phải hết sức cẩn trọngmà hành sự. Thế nhưng, tôi lạilàm rất nhiều chuyện quái dị,chính vì thế bọn họ lại phảithường xuyên thăm dò tôi. Tôiquay trở lại phòng mình, cũngkhông tiếp tục đọc nữa, mà tắtđèn, trong bóng tối di chuyểnchiếc giường, sau đó leo lên,chuẩn bị đi ngủ sớm. Tôi trước

Page 734: Tàng Hoa Hải T1

đây cũng từng theo dõi kẻkhác, tôi biết điều làm cho kẻđi theo dõi ghét nhất chính làcả đêm chẳng xảy ra chuyệngì, sáng sớm năm sáu giờ sựtình lại có biến. Khi đó chínhlà lúc con người ta mệt mỏinhất, cũng là lúc dễ dàng mắcsai lầm nhất. Chính vì thế, tốihôm nay tôi phải ngủ một giấcthật ngon. ———————————- ĐÔI LỜI:

Page 735: Tàng Hoa Hải T1

Chả là đầu tuần sau ta có80 trang bản thảo luận văn cầnnộp nên tuần này ta chỉ tranhthủ thời gian đc có chút xíuvầy à :( Thiệc có lỗi :( Đànhhẹn cuối tuần sau ta cố gắngtrả nợ vậy T.T *cúi đầu* Mà có ai để ý bài hát tađang phát ko? Tuần này tađang bị cuồng Zero à <3Có aicuồng Zero như ta hem <3

Page 736: Tàng Hoa Hải T1

Chương 24: Tình tiết kinhngười

Trans: Cầm Sư Beta: Lão Miêu Hóa Hồ [Thời điểm cuối học kỳchắc ai ai cũng đang bận rộnthi cử, ôn ệ, nhà ta cũng vậy,cả nhà rủ nhau thi cử huhunên dạo này bài đăng xin đcphép ko theo lịch trình nào ạ,vì nhà ta cứ có thời gian tranhthủ làm thôi, nên mn ai đang

Page 737: Tàng Hoa Hải T1

theo dõi bọn ta mà thấy dạonày làm ăn bập bẹ cũng đừnghờn giận nha <3 , chúng ta sẽcố gắng hết sức ạ :) Cười tươivà quyết thắng <3 ] Tôi rất nhanh chìm vào giấcngủ, có lẽ bởi vì quá trình lênnúi quá mệt mỏi, hay là vì cânnhắc những chuyện tồi tệ nàylàm tôi mất quá nhiều sức. Đồng hồ báo thức điểmnăm giờ, đánh thức tôi khỏigiấc ngủ. Tôi gắng sức đứng

Page 738: Tàng Hoa Hải T1

lên, bên ngoài vẫn là mộtmảng đen kịt. Tôi hít đất mấycái để mau tỉnh ngủ, sau đó đira ngoài. Trong sân không cóđộng tĩnh gì, toàn bộ ngôimiếu yên tĩnh như một vùngđất chết. Tôi đeo găng tay,cầm điếu thuốc, hướng về phíabóng đêm trong ngôi miếu màđi tới. Nơi đầu tiên tôi tới là chỗtôi giấu mấy cái bật lửa. Cóbốn chiếc giống nhau như đúc,

Page 739: Tàng Hoa Hải T1

đặt ở một mặt của tường đá,sắp xếp theo một theo trình tựmà chỉ tôi mới biết đượcnhưng dấu hiệu rất rất nhỏ ấy.Tôi đem từng chiếc bật lửa lấyxuống, liền phát hiện trình tựđã bị thay đổi; đối phươngkhông phát hiện ra tiểu xảocủa tôi. Quả nhiên là có kẻ đangtheo dõi tôi, vậy khẳng địnhbây giờ cũng đang có kẻ đitheo tôi. Đáng tiếc, tôi lại

Page 740: Tàng Hoa Hải T1

chẳng hề cảm thấy gì; đốiphương đúng là cao thủ. Tôidùng một trong mấy chiếc bậtlửa kia châm thuốc, mấy cáicòn lại cho vào một cái túinhỏ, đút vào trong túi. Nơi thứhai tôi đến là chỗ tôi đặt cái nácao su, là trên xà nhà của mộtcái kho, nhìn qua chỉ thấy mộtmảnh đen kịt. Lúc đó, tôi đãném nó lên, bây giờ thì tôinhảy lên một cú lại không tới;muốn lấy được cái ná thun có

Page 741: Tàng Hoa Hải T1

lẽ phải dùng vật gì đó kê đểleo lên. Ở đây bốn phía đều là đồđạc, có thể sẽ tìm được thứ gìđó để leo lên. Tôi chỉ nhìn lướtqua đã thấy chúng không còntheo trật tự như lúc trước tôitới nữa. Tôi ngồi xổm xuống,liền phát hiện ra một cái bìnhvẫn còn dấu tay; lật nó lại thìthấy có vẻ cái bình này đãtừng bị người ta lật lại, bêndưới còn có một vết giày rất

Page 742: Tàng Hoa Hải T1

mờ. Nhưng người này hiểnnhiên không muốn để lại vếttích, đã dùng tay chùi qua cáidấu này. Tôi xem qua mấy thứ đồlinh tinh khác, không có bất cứthứ gì có dấu vết bị giẫm đạplên. Tôi không khỏi có chútgiật mình. Cái bình này cũngkhông cao, tôi cao 1m81, chodù có leo lên nó rồi nhảy caolên cũng không thể với tới cáiná thun kia. Mà ở đây, lại chỉ

Page 743: Tàng Hoa Hải T1

có cái bình này bị động tới; đồđạc ở chỗ này rất nhiều, lạichật chội, không thể nào cóngười leo lên cái bình kia mànhảy một cú thật mạnh được,nếu không chỗ này đã lưu lạinhiều vết tích hơn. Có lẽ dángngười kẻ này còn cao hơn tôi.Nhưng trong đám ngườiHongkong kia, tôi chẳng thấytên nào so với tôi lại cao hơncả. Toàn bộ miếu lạt ma này,người cao hơn tôi chỉ có thể là

Page 744: Tàng Hoa Hải T1

mấy tên người Đức kia. Bọn họ cũng có phần trongchuyện này sao? Lẽ nào trongmiếu lạt ma này, chỉ có mỗimình tôi là người vô tội, còntoàn bộ những kẻ khác đều cóvấn đề? Đến bây giờ, tronglòng tôi mới lần đầu tiên cócảm giác sợ hãi. Nếu thực sựlà như vậy, đây hóa ra chỉ làmột vở kịch, mà tôi lại chính làkhán giả duy nhất của vở kịchnày. Hi vọng sự tình sẽ không

Page 745: Tàng Hoa Hải T1

phát triển đến mức đó. Tôi đem hai cái bình chồnglên nhau, giẫm lên chúng mớilấy được cái ná thun mangxuống, cẩn thận kiểm tra mộtchút, thấy không có vấn đề gìliền đút nó vào sau thắt lưng.Tôi không muốn đến mấy chỗcòn lại nữa; cần phải giữ lạimột chút thần bí mới được.Tôi trở lại phòng mình, đóngcửa lại, dùng bật lửa đốt mì ănliền thành bột mịn, quấy đều

Page 746: Tàng Hoa Hải T1

trong nước, nhúng bàn chảiđánh răng vào, sau đó gẩyrăng bàn chải để vẩy thứ nướcmàu đen ấy thành một lớpsương lên trên cái bật lửa. Không lâu sau, dấu vân taytừ từ hiện ra, tôi dùng băngdính dán lên dấu vân tay, giữlại. Làm đúng cách, tôi cuốicùng đã lấy được dấu vân taytrên chiếc bật lửa. Đêm hômấy, có mấy người làm thuê tớitìm tôi, tôi giải thích sự tình

Page 747: Tàng Hoa Hải T1

với họ một chút, xong tự mìnhxuống núi tìm một nơi có điệnthoại, lên mạng gửi hình scandấu vân tay này cho bạn tôi.Tôi muốn xem xem chủ nhâncủa dấu vân tay này, liệu cótiền án gì không. Bởi vì, nếunhư là người tính kế tôichuyến này, rất có thể là mộtkẻ có tiền án gì chăng. Buổi tối, tôi vẫn như lầntrước ở lại nhà khách kia. Tôicó một người bạn họ Mao mới

Page 748: Tàng Hoa Hải T1

quen mấy năm gần đây, chủyếu là quen biết qua đánhgame online Lôi Tử. Hi vọnghắn có thể giúp được tôi ítnhiều. Không lâu sau hắn đãtrả lời tôi. Trong bức điện, hắnnói, trong bảy dấu vân tay tôigửi tới, có ba cái giống nhau,bốn cái khác nhau, có thể làcủa bốn người khác nhau,hoặc cũng có thể là bốn ngóntay khác nhau của một người.Hắn cũng đã tra xét cơ sở dữ

Page 749: Tàng Hoa Hải T1

liệu, chỉ có một dấu vân taytrong số đó là đã được ghichép lại. Trong bức điện, hắncũng gửi kèm dấu vân tay vàhồ sơ của kẻ đó. Tôi kéothẳng xuống phía dưới, hồ sơchính thức liền xuất hiện trướcmắt tôi; tôi nhìn thấy có mộtkhuôn mặt u ám hiện ra. Tôi có kinh ngạc mất mộtlúc, mới ý thức được tôi đãtừng thấy qua gương mặt này.Con mẹ nó, đây chẳng phải là

Page 750: Tàng Hoa Hải T1

khuôn mặt của cô gái kia sao,cái ả ngày hôm qua đã nhổthuốc lá của tôi ra đây mà.“Cô nương, hóa ra lại là cô à.”Tôi lẩm bẩm một mình, rồinhìn thấy tên cô nàng; cô tahọ Trương, nhưng tên thì lạikhông ghi lại. Hóa ra là họ hàng nhà TiểuCa đây mà. Tôi kéo hồ sơxuống, tiếp tục xem. Cô nàngnày, khoảng thời gian năm1998 đã từng ngồi tù 3 năm

Page 751: Tàng Hoa Hải T1

với tội danh cố ý hành hungngười gây thương tật. Cái tộidanh này so với nghề nghiệpcủa cô ta lúc đó khác một trờimột vực. Lúc đó, cô ta đang làhuấn luyện viên tại một cơ sởhuấn luyện. Xem ra, lúc tôi ở trongmiếu lạt ma cất giấu mấy thứđồ này, người theo dõi tôichính là ả. Chỉ là không rõ,người đang theo dõi tôi bâygiờ có phải cô ta không nữa.

Page 752: Tàng Hoa Hải T1

Năm 2001, cô ta được ra tù,thời gian chính xác khôngđược ghi lại, nhưng tôi cũngkhông phải là không có cáchtra ra. Từ hồ sơ này, tôi lấyđược số điện thoại của cơ sởhuấn luyện nơi cô ta từng làmviệc trước kia, tìm tòi một lúcthì thấy trang web của chỗ đó.Đó là một cơ sở huấn luyệncác môn thể thao ngoài trời,mở tới trang huấn luyện viên,tôi thấy được rất nhiều gương

Page 753: Tàng Hoa Hải T1

mặt quen thuộc. Mấy người ở miếu lạt ma,tôi đều thấy có mặt ở đây. Hầunhư tất cả các huấn luyện viêncủa cơ sở này hiện đều ởtrong miếu lạt ma, hơn nữa, tôicòn thấy cả ảnh chụp của vịTrương tiểu thư kia. Có vẻ nhưsau khi ra tù, cô ta vẫn trở vềcơ sở cũ để làm việc. Vậy rốtcuộc là cái trung tâm huấnluyện kia là huấn luyện cái gì,chuyên huấn luyện người căm

Page 754: Tàng Hoa Hải T1

ghét tôi sao? “Khóa huấnluyện Căm ghét Ngô Tà”,chuyên môn là dạy người talàm sao để căm ghét Ngô Tàsao? Lúc này, tôi mới chợt pháthiện ra một tình tiết lạ thường.Tôi thấy trên cái trang bìa này,có đến 80% huấn luyện viênđều mang họ Trương, nhìnqua một cái, chi chít họTrương. Trong lòng bỗng giậtmình, trong đầu tôi đã sinh ra

Page 755: Tàng Hoa Hải T1

một ý niệm không hay. Nhớ lạinhững người này, tôi pháthiện, trước giờ tôi chưa từngnhìn thấy tay của những ngườinày. Nhóm người Hongkongnày, trên tay luôn mang găng,và tôi cũng chưa từng thấy họcởi ra. Tại một nhà khách nhỏ nhưvậy, tốc độ internet cũng thậtchậm, tôi từ từ mở từng trang,cảm giác lo âu cũng dần dầndâng lên. Không rõ từ lúc nào,

Page 756: Tàng Hoa Hải T1

tôi bỗng trở nên cực kỳ trấnđịnh, vì sợ hãi mà trấn định,bởi vì nếu là những chuyện cóliên quan tới tôi, bất kể có làhoàn cảnh nguy hiểm như thếnào, tôi đều cảm thấy dửngdưng. Trải qua nhiều năm tháng bikịch như vậy, có lúc tiền điệnnước còn không trả nổi, so vớihiện tại, thấy bây giờ tốt hơnrất nhiều, cùng lắm thì trở lạinhư ngày xưa thôi. Chính vì

Page 757: Tàng Hoa Hải T1

thế, bây giờ cho dù có thất bạinhư thế nào, tôi cũng đều cóthể chấp nhận được. Mà tôi sẽkhông làm những chuyện cóthể gây nguy hiểm cho bảnthân mình, cho nên cuộc sốngcủa tôi cũng tương đối an tĩnh.Duy chỉ có những thông tinnhư thế này, có liên quan tớibí mật trước kia, mới có thểlàm tôi lo nghĩ. Tôi nhìn têncủa mấy người này, càng xemcàng hoảng loạn. Người

Page 758: Tàng Hoa Hải T1

Hongkong chủ yếu là sử dụngtên tiếng Anh, cho nên trangnày cũng chủ yếu là tên tiếngAnh, chỉ là bên dưới có chúthích bằng chữ phồn thể. Hầu như tất cả những cáitên ấy đều chỉ có ba chữ dướidạng Trương XX. Trong đó,có một người tên là TrươngLong Thăng. Bên cạnh là mộtngười gần bằng tuổi, tên làTrương Long Bán. Vừa nhìnđã có thể đoán ngay là cùng

Page 759: Tàng Hoa Hải T1

một gia tộc. “Mẹ nó, sàohuyệt Trương gia sao, chả nhẽngười nhà Tiểu Ca đang đi tìmanh ta?” Tôi sờ sờ mặt mình.Gia tộc của Tiểu Ca rất lớn, lẽnào ở Hongkong vẫn còn thếlực của bọn họ? Nhưng là cóvẻ nhóm người Hongkong nàycũng bình thường thôi, chắcchỉ là một cơ sở huấn luyệncủa gia tộc này. Vậy thì, bọn họ tính kế tôithế này để làm cái gì chứ? Lẽ

Page 760: Tàng Hoa Hải T1

nào bọn họ tìm không ra TiểuCa ở đâu cho nên liền đem hếttội nghiệt ách lên đầu tôi sao?Vậy thì cũng đâu cần phải tínhkế tôi thế này, xử lý quách tôiđi có phải nhanh hơn không?Nếu là muốn hỏi hành tungcủa Tiểu Ca, tôi khẳng định sẽăn ngay nói thật, nếu không tincó thể áp giải tôi cùng đi mà.Trong lòng tôi hiện giờ rấtloạn, nếu như nhóm người ấylà người cùng tộc của Tiểu Ca,

Page 761: Tàng Hoa Hải T1

là bạn hay thù còn chưa thểnói rõ, tuyệt chiêu của tôicũng sẽ không thể dùng. Bọnhọ ai cũng mang găng tay, nếunhư ngón tay của họ đều nhưvậy, chẳng phải nhóm ngườinày ai cũng thân thủ bất phàmsao? Nếu ai cũng giống nhưTiểu Ca, vậy tôi khỏi cần bàyra mấy cái âm mưu quỷ kếnày làm gì nữa, quỳ xuốngđầu hàng cho bọn họ muốnlàm gì thì làm đi thôi.

Page 762: Tàng Hoa Hải T1

Dù có đấu thế nào cũngchẳng có khả năng thắng đâu.Tôi trái lo phải nghĩ, lại nghĩphát hiện này thật quá quantrọng, tôi phải báo cho Bàn Tửmới được. Vì vậy tôi gọi điệnsuốt cả đêm, nhưng ở Ba Nãilại không có người nhận điện.Tôi thấy lúc này có vẻ cũng đãmuộn, để ngày mai thì hơn.Nói tóm lại, kế hoạch của tôiđang tiến hành rất thuận lợi,thật không khỏi có điểm tự

Page 763: Tàng Hoa Hải T1

hào. Người khác cứ cho rằngtôi chẳng biết gì, nhưng chỉtrong vài ngày, kỳ thực tôi đãhiểu ra rất nhiều thứ. Mặt khác, nguyên nhân thứhai làm tâm tình tôi tốt hơncũng chính là tôi nghĩ, nếu làtộc nhân của Tiểu Ca thì nhấtđịnh sẽ không gây tổn hại gìcho tôi đâu. [Thiếu phu nhân=)))] Tôi vào WC công cộngtrong nhà khách đi đại tiện,ngồi xổm xuống hút một điếu

Page 764: Tàng Hoa Hải T1

thuốc rồi suy nghĩ xem nênlàm gì bây giờ. Hiện tại bọn họmuốn gì, tạm thời tôi khôngđoán được; bọn họ hình như làchỉ muốn giám sát tôi. Vì saochứ? Trong tình huống gì thìbọn họ cần phải giám sát mộtngười? Tôi bỗng nhiên nghĩ tớibăng ghi hình giám sát củaHoắc Linh. Giám sát, giám sát,giám sát, một tia sáng bỗng loélên trong óc tôi. Lẽ nào, bọnhọ cho rằng, tôi không phải là

Page 765: Tàng Hoa Hải T1

Ngô Tà? Tôi biết, trên đời này, còncó một người giống hệt NgôTà tôi đang lảng vảng đâu đóngoài kia; hắn đang làm mộtsố chuyện quỷ dị không rõmục đích. Chẳng lẽ ngườiTrương gia đến đây là để xemxem tôi có thực sự là Ngô Tà,hay là cái tên hàng nhái kiamới là thật? Tôi đột nhiên cảmthấy rất có lý, ngay lập tứcmuốn đi làm sáng tỏ chuyện

Page 766: Tàng Hoa Hải T1

này. Nhưng lại nghĩ, làm gì cótên trộm nào lại tự nhận mìnhlà trộm cơ chứ? Hơn nữa, nếucứ như vậy mà phân biệtđược, những người Hongkongnày cũng sẽ không phải dùngtới phương thức phức tạp nhưvậy. Nếu như bọn họ cho tôi làgiả, tôi sẽ ra sao đây? Chả nhẽsẽ bị trừ khử không chút lưutình? Tôi bỗng nhiên thấy cómột loại áp lực lớn với chuyệnnày, thầm nghĩ trong lòng phải

Page 767: Tàng Hoa Hải T1

biểu hiện sao cho giống NgôTà mới được. Nhưng mà, nếu đúng nhưtôi phỏng đoán, chí ít có thểxác định, bọn họ và thứ đồ giảkia không cùng một phe. Cùngmột lý tưởng thì chung đường,bọn họ hẳn là thích đồ thật,chính vì thế, nếu tôi cho bọnhọ biết tôi chính là Ngô Tàthật, có thể bọn họ sẽ bắt đầucùng trao đổi với tôi. Nhưnglàm thế nào để chứng minh

Page 768: Tàng Hoa Hải T1

đây? Tôi chợt phát hiện, kỳ thựctrong triết học, loại chuyệnnhư vậy thật khó mà tự chứngminh được. Tôi thở dài mộttiếng, cảm thấy cũng chả còntâm trạng gì nữa, mà cái khímê-tan ở WC này thực là thúiquá đi. Miễn cưỡng rặn xong,tôi chỉ muốn xách quần rời đicho lẹ. Lúc ngẩng đầu lên,bỗng nhìn thấy có một kẻđáng tởm vẽ cái gì đó trên cửa

Page 769: Tàng Hoa Hải T1

WC. Cái đó màu vàng, chẳnglẽ là phân người? Thây mẹ nóai tâm tình tốt vậy, lúc đi đạitiện lại còn dùng phân bậy lêncửa vẽ, đúng là tởm lợm mà.Tôi có chút buồn nôn, cẩnthận đứng lên, tránh đụng tớinó. Trong lúc đang cẩn thậnnhư vậy, tôi chợt phát hiện, cáithứ trên cửa kia, thực ra lại làmột thứ rất quen thuộc với tôi. Đây hóa ra lại chính là tinhtượng đồ Tháp Mộc Thác, tôi

Page 770: Tàng Hoa Hải T1

từng thấy qua mấy lần trongbút kí. Ngoài rìa bức đồ hình,còn có một số 104. 104 ở đây là số phòng à.Tôi ngẩn người, tự hỏi, cáichuyện gì đây? (Đờ đoạn này Tà tả chi tiếtcảnh ổng rặn, tớ ếu dám dịchsát nghĩa, kinh quá~~ Vãi cả“tình tiết kinh người.” SorryMeo meo vì ngôn ngữ khônglịch sự nha, nhưng mà tớ đọcbản raw xong thấy Tà thật là

Page 771: Tàng Hoa Hải T1

thô bỉ ổi a~~) (Ko sao, ta cũng thấy thô bỉchết đc :v Lúc đầu vì thô bỉnên để là “chệu đựng”, Cơ màthôi cứ để nó thô bỉ thế đi, bảnchất rồi =)) ) ——– CÂU CHUYỆN BÊN LỀ Hỏi chuyện Beta: – Mẹo: Miêu nữ xinh đẹpơi, chương này có tên là tìnhtiết “kinh người” , nhưng theo

Page 772: Tàng Hoa Hải T1

ta nghiên cứu được, từ kinhngười này còn có nghĩa là kỳlạ, bất thường. Theo nàng cónên để là ntn? Ta thì ta rấtthích từ kinh người, nghe rấtchói =)))))))))))))))))) – Miêu: Để “kinh người” điMeo meo =))) Tớ thấy cái vụBàn gia vẽ tinh tượng đồ lêncửa WC bằng sh*t còn “kinhngười” hơn cái vụ Trương giaở Hồng Kông a~~ Cơ màchương này Tà bỉ vãi, còn tả

Page 773: Tàng Hoa Hải T1

chi tiết đi “quan trọng” thế nàonữa, thật tội Bình nhà tuôi lấyphải con vợ thô bỉ a~~ – Lu: Chuẩn, quá thô bỉ!!!!! ~…~

Page 774: Tàng Hoa Hải T1

Chương 25:

ÁM HIỆU VÔ DANH Trans: Cầm Sư Beta 1: Cầm Sư Beta 2: Lão Miêu Hóa Hồ [Re-post] Chẳng lẽ lại có người đồngđạo nào trước đây cũng cónghi hoặc đối với bức vẽ này,sau đó lại cũng ở chỗ này,đúng lúc lại đầy một bụng

Page 775: Tàng Hoa Hải T1

“tâm tư,” liền dùng phân củachính mình mà vẽ lại lên cửađể khỏa lấp trống rỗng tronglòng sao? 104 là gì? Là số phòng sao?Lẽ nào đây là một lời gợi ý, cóngười muốn tôi chú ý đến cáiphòng số 104 này? Căn phòngnày chỉ cách phòng tôi khoảngbốn năm gian phòng. Tôi chợtnhận ra, đây chính xác là mộtlời gợi ý. Sự tình càng lúc càng thú

Page 776: Tàng Hoa Hải T1

vị. Xung quanh tôi rốt cuộc làđang xảy ra chuyện gì đây?Tôi đứng lên, xả nước xongrun run bước ngay ra ngoài.Không suy xét gì nữa, tôi mộtmạch đi tới cánh cửa phòng104. Rất nhanh sau đó, cửaphòng mở ra. Trong phòng cómột người đang để trần dùngchậu rửa mặt lau người, vừa kìcọ vừa ngâm nga: “Muội muội,em cứ đi trước đi ồ ô, ca ca ởlại đây chờ. Ân ân ái ái, đừng

Page 777: Tàng Hoa Hải T1

để cho ai thấy.” Tôi nhìn người kia, thoángthấy trên bụng hắn có rấtnhiều sẹo, trông chẳng khác gìbàn cờ. Người này râu tóc dàivô cùng, nhìn qua thật là luộmthuộm [1], trên người lại toànmỡ. Bàn Tử? Tôi kinh ngạcmột chút, theo quan tính điqua phòng 104, đi thẳng xuốnglầu, vừa đi vừa lầm bầm:Người kia là Bàn Tử. Ta kháo,Bàn Tử sao có thể tới nhanh

Page 778: Tàng Hoa Hải T1

như vậy. Khí hậu hiện tại nhưvậy, anh ta rời một vùng hoangvu, rồi lại đến một vùng hoangvu khác, không thể nào lại cóthể nhanh như vậy. Hơn nữa, cái nơi MặcThoát này để đi vào còn phiềntoái hơn là đi vào Thập VạnĐại Sơn. Nhưng mà rõ ràng làBàn Tử không muốn tỏ ra tôivà anh ta biết nhau nên mớikhông tới tìm tôi mà lại để ámhiệu ở WC, hơn nữa lại cố tình

Page 779: Tàng Hoa Hải T1

mở cửa để tôi nhìn thấy, lạicòn ngâm nga ám chỉ tôi. Tôiđi xuống dưới lầu, cũng khôngrõ là mình định đi đâu, nênliền tìm một chỗ, bắt đầu hútthuốc. Bỗng nhiên thấy BànTử đem nước bẩn trực tiếp đổtừ trên lầu xuống, hướngxuống dưới mà quát: “Bà chủ, không có nướcnóng, mang hai bình nướcnóng nữa lên đây.” Bên dưới, bà chủ ới người

Page 780: Tàng Hoa Hải T1

làm mang hai bình nước lên,Bàn Tử lại nói: “Nhanh lên một chút, tôiđây bị tiêu chảy rồi. Tôi tới cáinơi quỷ quái này của cácngười, ngày nào cũng sángsớm đúng bảy giờ thì bị tiêuchảy. Có phải đồ ăn nhà mấyngười không sạch sẽ khônghở?” “Không đâu, ông chủ, tuyệtđối sạch sẽ mà. Có khi là ngàikhông quen ăn đồ ở đây thôi?”

Page 781: Tàng Hoa Hải T1

Bà chủ và Bàn Tử đi vàophòng, âm thanh nói chuyệntrở nên rất mơ hồ. Tôi đốt một điếu thuốc,không khỏi buồn cười. Sángsớm đúng bảy giờ lại bị tiêuchảy, tôi đây đành sáng sớmbảy giờ mười lăm theo cậutiêu chảy là được rồi. Ngàythứ hai, tôi đúng giờ đi tớiWC, ngoại trừ cái mùi hôi thốicòn mới, tôi thấy đằng saucánh cửa có dùng mấy thứ rất

Page 782: Tàng Hoa Hải T1

tởm để dính lên một ít giấy vệsinh, bên trên viết rất nhiềuchữ. [Haizz, làm cách mạngtrong WC, tui ngồi dịch màmuốn ăn cũng khó vs 2 bạnah, ư ư, đói mà cái không giannày thiệc là hiu hiu] Tôi cẩn thận gỡ xuống, lòngnói đúng là tiêu chảy thật. BànTử diễn kịch thật là hoànchỉnh đi. Trên giấy có rấtnhiều thông tin, tôi xem xong

Page 783: Tàng Hoa Hải T1

liền hiểu tất cả. Chuyện là, lúctrước Bàn Tử đã phát hiệnđiện thoại nhà A Quý bị nghetrộm, nhưng ở trong thôn anhta không phát hiện thấy kẻ nàogiám sát anh ta. Anh ta liềnnhận ra mục đích của tên nghetrộm điện thoại này khôngnhằm vào anh ta, mà là nhắmtới tôi, người tuần nào cũnggọi điện cho anh ta kìa. Vì vậy, anh ta đã sắp đặtmột nước cờ, nhờ A Quý giám

Page 784: Tàng Hoa Hải T1

sát điện thoại bàn, mỗi lần tôigọi A Quý trước tiên là khôngtiếp, rồi lại thông báo cho anhta. Sau đó, anh ta sẽ dùng diđộng để tránh bị theo dõi, làmcho tôi tưởng anh ta hiện giờcòn ở Quảng Tây, mà trênthực tế là anh ta đã rời đi rồi,đang chuẩn bị âm thầm tớiHàng Châu tìm tôi. Kết quả làkhi Bàn Tử tới Hàng Châu thìphát hiện ra tôi đã ở Nepal.Anh ta ở lại đợi tôi quay về.

Page 785: Tàng Hoa Hải T1

Mãi tới khi tôi tới Mặc Thoátđược một thời gian rồi, anh tamới chạy vội đến đây. Cuộcđiện thoại cuối cùng củachúng tôi, Bàn Tử chính làđang ở ngay vùng phụ cận, vìvậy anh ta lập tức tới MặcThoát. Sau khi đã tới Mặc Thoát,anh ta cũng không ngay lậptức đi tìm tôi, mà ở lại sơnkhẩu chờ tôi, rồi một mạch đitheo tôi. Anh ta nói, tôi cứ rời

Page 786: Tàng Hoa Hải T1

khỏi chỗ nào được ba phút thìkẻ theo dõi chắc chắn sẽ xuấthiện. Tất cả đều là dân bản địa,rõ ràng là kinh nghiệm khôngđược phong phú lắm, chỉ dựavào hiểu biết về địa phươngmà theo dõi tôi. Bọn chúng lạikhông phát hiện bọ ngựa bắtve sầu, chim sẻ rình sau lưng,Bàn Tử luôn luôn bám sát tôi.Chính vì thế mà Bàn Tử khôngcó cách nào liên hệ với tôi.

Page 787: Tàng Hoa Hải T1

Anh ta nói, chỉ cần anh ta màxuất hiện, nhất định kết quả sẽgiống như tôi đây, bởi vì nơinày vốn là một nơi quá nhỏbé. Bàn Tử đã một mình điềutra, xem có thể tìm được gìkhông. Anh ta tạm thời vẫnchưa tìm được cách tốt nhấtđể bí mật liên lạc với tôi, đànhphải khiến cho tôi chú ý nhiềuhơn tới khu vực WC. Tôi vứt giấy vệ sinh vào bồncầu, xả đi, trong lòng yên tâm

Page 788: Tàng Hoa Hải T1

hơn rất nhiều. Tự bản thânmình có mạnh mẽ thế nào đichăng nữa, có người bên cạnhbảo vệ với chiếu cố, tóm lại làchuyện tốt. Sau đó tôi nghĩ,nên tiến hành bước thứ hai,nhưng lần này có chút mâuthuẫn. Theo như cách làm củatôi trước kia, lúc này nhất địnhđã chẳng suy nghĩ gì, trướctiên cùng Bàn Tử rời khỏi nơinày đã. Thế nhưng, cả tôi và Bàn

Page 789: Tàng Hoa Hải T1

Tử trong lòng lại đều muốnbiết rõ kẻ đang giăng bẫychúng tôi là ai, mục đích là gì?Tôi kéo quần lên, đẩy cửa đira ngoài, thầm nghĩ cần phảibàn bạc mọi chuyện kỹ lưỡnghơn. Ván cờ bây giờ mớichính thức bắt đầu thôi. Thếnhưng, vừa đẩy cửa ra, tôi liềnthấy có hai lạt ma đứng trướccửa nhà cầu. Tôi ngạc nhiênmột chút rồi hỏi: “Xếp hàng à?”

Page 790: Tàng Hoa Hải T1

Lạt ma lắc đầu: “Ngô tiên sinh, đại lạt magọi cậu lập tức lên núi.” “Có chuyện gì vậy?” Tôihỏi. “Chuyện xảy ra hai mươinăm trước lại xảy ra lần nữa.Có một người từ trong núituyết đi ra.” Tôi không nhớ rõ là bảnthân có nói cho lạt ma hànhtung của tôi hay không, nhưng

Page 791: Tàng Hoa Hải T1

lạt ma ở đây thật thần thôngquảng đại nha, còn không thìchắc là tìm từng nhà từng nhàmột. Tôi hiện tại còn chưa cóthời gian suy xét những thứnày, lập tức theo bọn họ lênnúi. Vào trong miếu lạt ma, tôimới phát hiện, trong miếu mọithứ đã loạn hết lên. Mọi ngườiai cũng có vẻ rất nghi hoặc, lạivội vội vàng vàng không biết làđang làm cái gì. Nơi này bâygiờ cứ như trạm y tế ở chiến

Page 792: Tàng Hoa Hải T1

trường vậy. Lạt ma dẫn tôi đimột mạch tới thẳng phòng củađại lạt ma; tôi thấy bên trongcó một người đang ngồi.Người này quay lưng về phíatôi, trên người mặc một chiếcáo bào của người Tạng, đangan tĩnh uống trà bơ. Tôi thầm nghĩ, bầu khôngkhí này thật là tinh tế, bởi vìlúc tôi bước vào phòng, mấy vịlạt ma trong phòng gần đó đềuquay ra nhìn vào tôi một cách

Page 793: Tàng Hoa Hải T1

hết sức kỳ dị. Không phải lànói ánh mắt họ kỳ lạ, mà lànói bọn họ đang nghĩ tôi kỳ lạkìa. Loại không khí như thếnày thực sự làm tôi cảm thấykhó chịu. Tôi đi tới, ngồixuống bên cạnh người kia, tùyý nhìn sang bên cạnh một cái.Trong nháy mắt đó, tôi gầnnhư bật khỏi chỗ ngồi, gầnnhư ngã ngửa. Đầu tôi ong lênmột tiếng, tí nữa thì chết ngất.Người đang ngồi đối diện với

Page 794: Tàng Hoa Hải T1

lạt ma kia, không phải ai khác,mà chính là tôi. Không, tôi lúc này đầu ócđang có chút hỗn loạn, nên nóinăng có phần lộn xộn. Kẻ đókhông phải tôi, mà là mộtngười có vẻ ngoài giống tôinhư đúc. “Là ngươi?” Tôi kinh ngạc đến khôngkhép được mồm. Đối phươngnhìn tôi, ánh mắt như khôngthèm để ý, chỉ gật đầu nói:

Page 795: Tàng Hoa Hải T1

“Tôi biết mà, cậu không thểchết dễ dàng như vậy được.” “Ngươi rốt cuộc là ai?” Tôiquát to, “Ngươi rốt cuộc là loại yêuvật gì, tại sao lại muốn giảtrang thành ta chứ?” Nói mà muốn chạy tới bópchết hắn, nhưng hắn lại đứnglên ngay, lùi về phía sau vàibước, tránh khỏi sự công kíchcủa tôi.

Page 796: Tàng Hoa Hải T1

Sau đó, hắn khoát khoáttay: “Chúng ta hiện tại không cóxung đột lợi ích gì với nhau,cậu không cần phải đối xử vớitôi cực đoan vậy đâu”. “Không cần?” Tôi lại mắngto, ” Đệt, mẹ ngươi mới khôngcần, cẩu tặc, nếu ngươi là ta,ngươi có thể không cực đoansao? Ông đây hôm nay khôngchỉ muốn cực đoan, mà còn

Page 797: Tàng Hoa Hải T1

muốn xử ngươi kìa!”. “Ha ha, kỳ thực, tôi chínhlà cậu, mà cậu cũng chính làtôi.” Hắn uống một ngụm trà bơnữa. “Đây cũng không phải là tôimuốn như vậy. Cả hai chúngta đều là người bị hại mà thôi.” Lửa giận trong lòng tôi càngngày càng sôi sục, quả thậtkhông thể nói lý mà, chỉ muốnđem hắn quật ngã. Lúc này đại

Page 798: Tàng Hoa Hải T1

lạt ma mới lên tiếng. “Hai vị, các cậu không cầndùng phương thức này màtranh cãi đâu, hay là trước tiênchúng ta cứ giải quyết vấn đềtrước mắt đã.” Tôi nhìn về phía đối diện,lại nhìn biểu hiện thờ ơ của đạilạt ma. Đột nhiên tôi bất giáccảm thấy cảnh này quen quen,hình như đã gặp qua ở đâu đó.Tây Du Ký sao? Đại lạt malúc này là Như Lai sao? Tôi là

Page 799: Tàng Hoa Hải T1

Tôn Ngộ Không, còn tên kiachính là Lục Nhĩ mi hầu sao? Tôi cảnh giác ngồi xuống.Kẻ này trước đây đã từngmuốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôituyệt đối không thể khôngphòng bị. Chính vì vậy tôi ngồicách xa hắn, duy trì tư thế vừaphòng ngự, vừa sẵn sàng côngkích. Tôi nói với đại lạt ma vàtên kia: “Rốt cuộc là chuyện thếnào?”

Page 800: Tàng Hoa Hải T1

Đại lạt ma trả lời: “Vị tiên sinh này buổi trưahôm nay đột nhiên xuất hiện ởcửa miếu, giống hệt nhưchuyện xảy ra hai mươi nămtrước. Anh ta nói với tiểu sa dicủa tôi rằng, anh ta từ bêntrong núi tuyết đi ra. Bởi vìcậu và anh ta lại giống hệtnhau, tôi nghĩ cậu đang đùacợt với tiểu sa di của chúngtôi. Nhưng khi tôi gặp anh ta,mới phát hiện các người chính

Page 801: Tàng Hoa Hải T1

là hai người khác nhau, chonên tôi mới vội vàng gọi cậutrở về. Tôi muốn biết đây rốtcuộc là chuyện gì.” Tên Ngô Tà giả mạo liềnnói: “Tôi cùng bọn họ nóichuyện vài câu, liền phát hiệncậu cũng ở đây, nhưng bọn họlại không cho tôi rời đi. Tôi lạinghĩ có nhiều chuyện gặp cậurồi nói rõ ra cũng tốt.” “Ngươi là từ bên trong núi

Page 802: Tàng Hoa Hải T1

tuyết đi ra?” Hắn gật đầu, tôi lại hỏi: “Ngươi đã muốn nói rõràng, vậy mau nói cho ta biết,ngươi là ai? Mục đích củangươi là gì?” Hắn lại cầm lấy ly trà bơ,thật không khách khí uốngmột chén nữa, nói: “Tôi nói cho cậu, chính làkhông tốt cho cậu.” “Ta muốn chết đấy, ngươi

Page 803: Tàng Hoa Hải T1

mau nói đi,” Tôi nói. “Đáng tiếc tôi cũng chỉ vừamới cảm thấy thích thú màsống một chút thôi, nên cũngkhông muốn răm rắp đáp ứngcậu. Tôi chỉ có thể nói cho cậubiết rằng, tốt nhất không nênđánh đồng chuyện của tôi vànhững chuyện cậu trải quakia.” Hắn nói, “Thời gian qua, các ngườiđều đã được tự do, cậu khôngnên tiếp tục truy cứu chuyện

Page 804: Tàng Hoa Hải T1

này nữa, đừng đem thành quảấy hủy đi. Cậu nếu còn tiếptục dây dưa với chuyện này,rồi sẽ lại vô tình rơi vào mộtđại bí ẩn khác thôi.” “Ta không quan tâm, lợnchết thì không sợ nước sôi,hơn nữa, việc ta ở đây chỉ làngẫu nhiên mà thôi, ta cũngchẳng có quấn quýt, dây dưacái gì cả.” “Cậu không phải là điều trađược mà tới đây sao?”

Page 805: Tàng Hoa Hải T1

Biểu hiện của hắn có chútgiật mình. Tôi gật đầu. Hắnđặt chén trà xuống, lại hỏi: “Vậy cậu tới đây thế nào?” Tôi thầm nghĩ, nên nói thếnào đây? Chả nhẽ lại nói vớihắn là tôi bị kẻ khác tính kếrồi đưa tới nơi này sao? Tôi cócần phải nói thật không đây?Vì thế, tôi lắc đầu, mắng: “Ngươi quản được à?” “Cậu không biết cậu đang ở

Page 806: Tàng Hoa Hải T1

trong tình huống nào đâu.”Hắn đột nhiên đứng lên, “Nếu như cậu không phảilà tự mình điều tra được gì màtới đây, vậy hai chúng ta phiềnphức to rồi.” Sau đó, hắn đứng dậy,nhanh chóng nhìn quanhphòng, rồi hỏi đại lạt ma: “Thượng sư, phòng này cócửa ra khác không?” Đại lạt ma lắc đầu. Tôiđang muốn hỏi hắn để làm gì,

Page 807: Tàng Hoa Hải T1

bỗng cửa phòng mở ra, sau đócó rất nhiều người bước vào. Đây chính là nhóm ngườiHong Kong kia. Cộng cả mấylạt ma vào thì trong căn phòngnho nhỏ này đang có tới mườingười. Tôi liếc qua liền nhậnra kẻ cầm đầu nhóm ngườiHong Kong chính là TrươngLong Bán, cái người trungniên kia, còn những kẻ kháctôi cũng không nhớ rõ lắm. “Quả nhiên, tiểu tử ngươi

Page 808: Tàng Hoa Hải T1

đã trúng kế. Bao nhiêu lâu rồimà vẫn vậy, đầu óc ngươikhông tốt hơn được chút nàoà?” Tên Ngô Tà giả mạo kiathở dài. “Các vị vì sao không mờimà lại tới đây” Đại lạt ma nói. Trương Long Bán khôngnói gì, chỉ nhìn về phía haingười chúng tôi, rồi nói: “Hai người không cần kíchđộng làm gì, dựa vào thân thủ

Page 809: Tàng Hoa Hải T1

của hai người, tuyệt đối khôngthể rời khỏi căn phòng nàyđược đâu. Thật không dễ dàng gì đểđưa hai vị đây về cùng mộtchỗ. Như vậy một số nghi vấncủa chúng tôi cũng có thểđược giải đáp rồi. “Vị này là?” Tên dáng dấp y hệt tôi kialên tiếng hỏi, “Là thần thánh phươngnào? Vì sao lại phải giăng bẫy

Page 810: Tàng Hoa Hải T1

đưa chúng tôi đến đây?” “Còn phải xem có tin tưởngđược cậu không đã, tôi và cậucũng như nhau thôi, sẽ khôngtiết lộ tin tức gì đâu.” “Ông đúng là hiểu tôi rồi.” Tên Ngô Tà giả kia nói, “Chẳng qua, mấy người tựtin thái quá rồi đó.” Nói xong, hắn bỗng nhiêntới gần tôi, túm lấy tôi kéo lại. “Mau tránh ra, bằng không,

Page 811: Tàng Hoa Hải T1

mục đích của các người sẽkhông đạt được đâu.” Trương Long Bán nhìnchúng tôi như đang nhìn mộtkẻ ngốc, rồi lách qua mộtchút, phía sau là vị Trương cônương kia. Trên tay cô ta giơlên một vật, tôi nhận ra đóchính là cá ná thun mà tôi đãlàm. Trong nháy mắt tôi nghethấy âm thanh xé gió mà laotới, ở phía sau tôi cả người tênNgô Tà giả mạo kia liền chấn

Page 812: Tàng Hoa Hải T1

động, kéo tôi ngã xuống đất. Tôi nhanh chóng thoát ra,đứng lên đã nhìn thấy tên kiađang đau đến co quắp lại. Tôi quay đầu thì thấy cônuơng kia hướng ná thun vềphía tôi, lập tức nói: “Dừng tay! Tôi là ngườibiết điều …” Còn chưa nói xong, chỉthấy ná thun trên tay cô tarung lên một cái, tôi “ai da”một tiếng, ngã lăn ra đất.

Page 813: Tàng Hoa Hải T1

—————- [1] Nguyên văn là TamThúc dùng từ Lạp Tháp :v vàta tìm đc Lạp Tháp trên baidulà như vầy :v =))))))))))))))

Page 814: Tàng Hoa Hải T1

Chương 26:

ĐỤNG ĐỘ TRƯƠNG GIA Trans: Cầm Sư Beta: Cầm Sư, Lão MiêuHóa Hồ [Re-post] Sau khi ngã xuống đất, tôihết sức cuộn người lại muốngiảm đau đớn ở trán và sốngmũi. Lăn được mấy vòng mớiphát hiện, hai chỗ này vốnchẳng có cảm giác gì, ngược

Page 815: Tàng Hoa Hải T1

lại sau khi ngã xuống đất,mông bị đụng sàn nhà mới làđau. Tôi buông tay ra, ném ánhmắt nghi ngờ về phía cô gáikia. Cô ta nhìn tôi chẳng khácnào nhìn phế vật, nói: “Thế nào, dọa ngươi mộtchút mà sợ thật kìa. Nhị thúc,người này khẳng định là thật.” “Không hẳn. Nhà Ngô LãoCẩu có truyền thống giả heobắt cọp, thoạt nhìn thì với ai

Page 816: Tàng Hoa Hải T1

cũng có quan hệ tốt, nhưng kỳthực trong lòng hắn tính toánkế sách gì thì không ai đoántrước được.” Trương LongBán nói. Tôi nghe bọn họ nóichuyện, nằm trên mặt đất nhưtrò hề nên có chút ngượngngùng. Đứng lên tôi liền nói: “Tôi thực sự là Ngô Tà. Tôikhông biết thế hệ trước tôi tàigiỏi thế nào, nhưng mà tôi thìđúng là ăn hại mà. Chẳng hay

Page 817: Tàng Hoa Hải T1

Trương Long Bán tiên sinhtính kế tôi tới nơi này là vì cáigì?” Trương Long Bán nghexong thì lộ ra biểu tình kinhngạc. Tôi thấy vậy thì an tâmhơn rất nhiều. Xem ra mấyngười này không giống MuộnDu Bình, một chút cảm tìnhcũng không biểu hiện ra.Người Trương gia có vẻ khôngphải ai cũng là đồ đầu gỗ. “Làm sao cậu biết tên của

Page 818: Tàng Hoa Hải T1

tôi?” Hắn hỏi. Trong lòng tôi thầm cảmthấy thoải mái. Để cứu vãnhình ảnh vừa bị xú bà nươngkia giỡn mặt, tôi quyết địnhlàm ra vẻ hiểu rõ, ung dungưỡn ngực nói: “Những chuyện tôi biết cònnhiều lắm, đừng tưởng tôikhông biết chuyện mấy ngườilàm ở đây.” Trương Long Bán khôngtiếp tục giật mình, bên kia đại

Page 819: Tàng Hoa Hải T1

lạt ma lại bắt đầu nói: “Chư vị, các vị rốt cuộc làđang làm cái gì vậy?” Trương Long Bán nháy mắtvới những người khác, tôi vàcái tên ngã trên đất kia liền bịkéo ra khỏi phòng của đại lạtma. Tôi quay đầu lại nhìn,thấy Trương Long Bán ngồiđối diện với đại lạt ma, hìnhnhư chuẩn bị giải thích gì đó,rồi cửa phòng thật hợp thờiliền đóng lại.

Page 820: Tàng Hoa Hải T1

Tôi bị lôi đến khu vực củabọn họ trong miếu lạt ma.Trong suốt quá trình này, cảhai chúng tôi đều bị còng tay. Tôi thầm nghĩ: Không biếttiếp theo sẽ xảy ra chuyện gìđây? Nghe Trương cô nươngkia nói, có vẻ như bọn họ thậtsự hoài nghi hai chúng tôi aithật ai giả. Hiện tại, cả haichúng tôi đều đã bị bắt lại,không biết bọn họ định kiểmnghiệm như thế nào đây? Chả

Page 821: Tàng Hoa Hải T1

lẽ định lấy máu nhận thân sao? Tôi lại nghĩ, chả nhẽ cha tôicũng đã bị trói lại, nhốt ở trongphòng của bọn họ rồi sao? Hay là sẽ có một cuộc khảonghiệm kiến thức, trước tiên làhỏi chuyện rất nhiều bạn bècủa tôi, góp nhặt lại các câuhỏi, sau đó mở một lôi đài hỏiđáp về kiến thức thật lớn trongphòng. Không biết câu đầutiên liệu có phải là, mẹ ngươilúc ngươi năm tuổi tặng cho

Page 822: Tàng Hoa Hải T1

ngươi cái gì chứ? Chó thật, tôi thế nào lạikhông thể nhớ lúc năm tuổimẹ tôi tặng tôi cái gì nhỉ! Trong lòng tôi chột dạ, suynghĩ miên man, thế nhưng lạikhông hề sợ hãi. Vẫn là nhưvậy, có cảm giác rằng đámngười này sẽ không làm tôi bịthương, nhưng mà chắc tôi sẽphải chịu chút cực khổ đây. Bọn họ lôi chúng tôi vàophòng ăn của bọn họ, đóng tất

Page 823: Tàng Hoa Hải T1

cả cửa lại. Tôi thấy TrươngLong Bán cũng tới, toàn bộnhóm người Hong Kong đềucó mặt tại nơi này. Hai chúng tôi bị trói nghiếnvào ghế, lúc này tên kia mớivửa từ từ tỉnh lại. Hắn rên rỉ vài tiếng, giươngmắt lên liền mắng một câu,nhưng đau nhức lập tức làmhắn một lần nữa nhíu mày.Hắn liếc tôi: “Tên ngu ngốc, ngươi xem

Page 824: Tàng Hoa Hải T1

chuyện tốt ngươi làm đi!” “Chẳng liên quan gì đến ta.Thứ nhất, ngươi xui xẻo thì tarất vui. Thứ hai, bọn họ bố tríbắt chúng ta, ta tự tiến vào, màngươi cũng tự dấn thân tới,ngươi có tư cách gì mà nói tachứ?” “Nếu như không phải nhàngươi ở đây, ta con mẹ nó cóthể bị trúng bẫy sao?” “Con mẹ nó, ngươi vì saolại muốn cải trang thành ta

Page 825: Tàng Hoa Hải T1

chứ? Nếu ngươi không cảitrang thành ta, căn bản làm gìcó mấy chuyện này.” “Ai con mẹ nó thèm cảitrang thành ngươi chứ? Ai giảlàm ngươi cái đồ …. ai nha!!” Hắn mới mắng được mộtnửa, bỗng xẹt một cái, hắncùng cái ghế ngã lăn xuốngđất. Tôi quay đầu lại nhìn. VịTrương cô nương kia lại cầmcái ná thun của tôi, hung tợn

Page 826: Tàng Hoa Hải T1

đi tới, nói: “Xong chưa? Còn ầm ĩ nữata sẽ đánh chỗ khác của ngươiđó.” “Vì sao cô đánh tôi màkhông đánh hắn chứ?” Tên kiaở trên mặt đất mắng to. “Hai người các ngươi giốngnhau như đúc vậy, ai mà phânbiệt cho được chứ?” “Các người con mẹ nó bấtcông!”

Page 827: Tàng Hoa Hải T1

Trong lòng tôi cười thầm,Trương cô nương kia thấy vậycũng cười, đi tới cạnh tôi, tiệntay vỗ vỗ mặt tôi: “Đừng có nói bà đây khônggiúp ngươi nha. Nhận củangươi một điếu thuốc, lãonương cũng trả ngươi một ântình. Các người nếu còn ầm ĩnữa, ta sẽ đối xử công bằngđấy.” “Đừng lại gần bọn họ quá.”Phía sau có người lên tiếng,

Page 828: Tàng Hoa Hải T1

“Cả hai tiểu tử này đềukhông phải đèn hết dầu đâu.” Trương Long Bán đi tới, cóvẻ hắn có địa vị rất cao, mấyngười đều lui ra phía saukhông nói gì. Hắn lấy một cáighế ngồi trước mặt chúng tôi,nói rằng: “Tôi nhìn qua da mặt củahai vị đây, thấy một trong haingười khẳng định là đangmang mặt nạ, hơn nữa đã đeomặt nạ này hơn hai mươi năm,

Page 829: Tàng Hoa Hải T1

vì thế mặt nạ và da mặt đãhoàn toàn nhập vào với nhaurồi. Một trong hai người khẳngđịnh đã từng trải qua phẫuthuật xương mặt để càng thêmthích ứng với mặt nạ. Hơnnữa, một trong hai vị cũng đãvì điều chỉnh chiều cao củabản thân, hai chân khẳng địnhcũng đã giải phẫu nối xương. “Thế nhưng, việc tiêu trừnhững vết tích của việc giảiphẫu lại phải đợi một thời gian

Page 830: Tàng Hoa Hải T1

dài sau khi phẫu thuật. Tôi tinchắc thời gian này kéo dàikhoảng hai mươi năm. Nóicách khác, việc phẫu thuật làđược tiến hành hai mươi nămtrước. Hiện tại, ở đây chúngtôi không có thiết bị chuyênnghiệp, cũng không có biệnpháp để kiểm tra phán đoánvết tích của việc phẫu thuật.Chính vì vậy, trên lý thuyết,nếu như không kiểm nghiệmDNA, không có cách giám

Page 831: Tàng Hoa Hải T1

định chuyên môn, các ngườigần như là cùng một người.” “Chúng tôi có một tin tứcquan trọng cần nói với Ngô Tàtiên sinh. Nhưng khi chúng tôibắt đầu tìm kiếm, lại phát hiệntrên đời này có hai Ngô Tàđang cùng hoạt động, mộtngười trong số đó ở MặcThoát rồi biến mất, một ngườilại xuất hiện khắp nơi trêntoàn quốc. Chúng tôi trụ ởMặc Thoát tìm kiếm vị Ngô

Page 832: Tàng Hoa Hải T1

Tà mất tích kia, đồng thờiquyết định lấy Mặc Thoát làmcăn cứ hoạt động. Một khi haingười cùng xuất hiện, chúngtôi hy vọng có thể so sánh rồitìm thấy Ngô Tà thật sự.” “Hai mươi năm trước làmsao có người biết tôi trông nhưthế nào chứ?” Tôi hỏi. “Cậu lúc đó đã bảy tuổi, cóthể phán đoán được tám phầnhình dáng của cậu trong tươnglai.” Trương Long Bán nói,

Page 833: Tàng Hoa Hải T1

“Được rồi, tôi chỉ cần mườilăm phút là có thể phân biệtđược các người thật giả thếnào, nhưng mà các người phảichịu chút đau khổ rồi. Tôi cóthể nói rõ ràng với các người,chúng tôi nhất định sẽ diệt trừkẻ giả mạo kia, cho nên cácngười tốt nhất nên dốc hết sứcmà chứng minh mình là thật.” “Chờ một chút,” Lão huynhbên cạnh lên tiếng: “Các người dựa vào cái gì

Page 834: Tàng Hoa Hải T1

mà phân biệt thật giả? Cácngười chẳng biết gì cả.” “Rất nhiều người từng nóivới chúng tôi, Ngô Tà là mộtngười mềm yếu. Nhưng chúngtôi nghĩ, rất nhiều thứ đều cóthể ngụy trang trong một thờigian dài. Chính vì vậy, mạnhyếu, trí tuệ đều không thể giúpchúng tôi phân biệt được.Chúng tôi biết thật lâu trướcđây, Ngô gia Ngô Tam Tỉnh cóthể đồng thời xuất hiện ở hai

Page 835: Tàng Hoa Hải T1

nơi cách xa nhau mấy nghìnkm, vậy thì tôi làm sao biết haingười rốt cuộc là xảy rachuyện gì?” “Ông nghĩ nhiều quá rồi.”Tôi nói, “Mềm yếu và ngu dốt thì làthật, tôi đúng là một gã khờ,ông hà tất phải bố trí nhưvậy?” “Bởi vì tôi không thể xácđịnh ai thật ai giả từ những thứnày, vì thế mới cần đem hai

Page 836: Tàng Hoa Hải T1

người đặt chung một chỗ.”Trương Long Bán nói, “Phương pháp của tôi, haingười nghe xong sẽ hiểu thôi.Đừng sợ, nếu như là thật nhấtđịnh sẽ không có chuyện gì.” Nói xong hắn nháy mắt radấu.Vị Trương cô nương ởbên cạnh kia từ trong túi lấy ramột chiếc hộp gỗ, đặt trướcmặt chúng tôi. Tôi vừa nhìnthấy cái thứ bên trong hộp gỗkia, thì đã lập tức muốn tiểu ra

Page 837: Tàng Hoa Hải T1

quần rồi. —

Page 838: Tàng Hoa Hải T1

Chương 27:

BẢY NGÔ TÀ Trans: Cầm Sư Beta : Cầm Sư, Lão MiêuHóa Hồ [Re-post] Kỳ thực thì đây cũng chẳngphải loại dụng cụ cực hình gì,bản thân thứ này cũng khôngthể gây thương tổn gì chochúng tôi. Nhưng mà đối vớinhững người liên lụy tới

Page 839: Tàng Hoa Hải T1

chuyện này mà nói, vật nàythực sự là có lực uy hiếp cựckỳ to lớn. Tôi quay đầu nhìn ngườibên cạnh, đối phương cũng lộra vẻ mặt kinh ngạc. Đây chính là bảy cái đầungười. Cô gái kia đem số đầungười ấy xếp thành một hàng,đặt trên bàn trà trước mặtchúng tôi. Đầu người này không cònmới, đã trải qua xử lý, ngoài

Page 840: Tàng Hoa Hải T1

sắc vàng vọt ra thì vẻ mặt lạicó phần điềm tĩnh, nhìn quacứ như chỉ vừa mới chết. Điểm làm cho đầu tôi cănglên chính là, bảy đầu ngườinày đều có cùng một khuônmặt. Khuôn mặt của tôi. “Đây … Đây là chuyện gìvậy?” Tôi lắp bắp nói, “Vì sao lại có nhiều tôi nhưvậy?”

Page 841: Tàng Hoa Hải T1

“Rất nhiều chuyện khôngphải cứ làm một lần thì thànhcông ngay. Một tác phẩm hoànmĩ thường đi kèm theo rấtnhiều phế phẩm. Thứ phếphẩm không cách nào tái tạolại, thì không cách nào lưuthông.” Trương Long Bán nói, “Cho nên, chúng chỉ có thểlàm tư liệu mà tồn tại thôi.” “Những thứ này là …” “Những thứ này là điềmbáo của một trong hai vị.

Page 842: Tàng Hoa Hải T1

Trước lúc một trong hai vị biếnthành Ngô Tà, những ngườinày cũng đều đã từng có khảnăng biến thành Ngô Tà,nhưng hiển nhiên, vận khí củabọn họ không tốt lắm.” Tôi nhìn những đầu ngườinày, vẫn có điểm không thể lýgiải: “Thế nhưng, bọn họ đều đãchết hết. Cho dù họ có thất bạiđi chăng nữa, cũng đâu cầnphải giết họ.”

Page 843: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu biết tôi họ Trương,chắc cũng đã biết lai lịch củatôi. Trước đây, muốn kiểm traxem dịch dung có thành cônghay không, không phải chỉnhìn khuôn mặt là được.Muốn từ trong ra ngoài đềuthiên y vô phùng, cần phảiquanh năm suốt tháng ở cùngmột chỗ với người bị môphỏng, một khắc cũng khôngrời. Thế nhưng, sau một thờigian dài, có vài người sẽ nảy

Page 844: Tàng Hoa Hải T1

sinh cảm tình với người bị môphỏng, không còn muốn chấphành sứ mạng của mình nữa.Những kẻ như vậy thường trốnbiệt ở nước ngoài. Kỹ thuậtdịch dung thật sự rất khó để sửdụng lâu dài, bởi vì để có thểlừa gạt được người quen thì rấtkhó, chỉ có thể sử dụng ở mứcđộ nào đó, và có rất nhiều việckhông thể nào thực hiệnđược.” Trương Long Bán ngừng

Page 845: Tàng Hoa Hải T1

một chút, vuốt vuốt mấy sợitóc, sau một lúc mới lại nói: “Một thời gian trước, chúngtôi phát hiện có người trắngtrợn lùng bắt trên khắp đấtnước những người có tên làTrương Khởi Linh. Vì vậychúng tôi bắt đầu tham gia,nên mới phát hiện một âmmưu hết sức đáng sợ. Chúngtôi bỏ qua âm mưu này, nhưnglại bắt đầu phát hiện sự tìnhcàng ngày càng mất kiểm soát.

Page 846: Tàng Hoa Hải T1

Vì để có thể khống chế sự tìnhmột lần nữa, chúng tôi khôngcòn cách nào khác là âm thầmcan thiệp một chút, thu gặtmột ít như vậy cũng đủ khiếnchúng tôi hoa cả mắt.” “Vậy các người là ngườicủa Đại Phật gia, hay là ngườicủa Trương gia thực sự?” Tôihỏi. Kỳ thực tôi cũng chưahiểu lắm những gì hắn nói. “Đã sớm không còn ai làngười của Trương gia thực sự

Page 847: Tàng Hoa Hải T1

nữa rồi. Có điều, Đại Phật giatừ rất lâu rồi cũng đã khôngcòn thuộc về gia tộc của chúngtôi nữa.” Trương Long Bán lạinói, “Thời gian đại lục nội loạn,chúng tôi ở Hong Kong tiếnhành buôn bán với nước ngoài,chỉ một nhánh của gia tộcđược bảo tồn tương đối hoànchỉnh tới giờ.” “Như vậy, những người nàyđều là do các ông giết?”

Page 848: Tàng Hoa Hải T1

“Đúng vậy, tiền bối củachúng tôi có trách nhiệm vềđại bộ phận trong đó.” TrươngLong Bán nói, “Nếu như cậu biết gia tộctham gia vào toàn bộ một âmmưu, cậu sẽ phát hiện ra rấtnhiều nơi có vết tích củachúng tôi đã tham dự vào. Kỳthực, chúng tôi vẫn luôn quansát các người từ đầu đếncuối.” Khi nói điều này, Trương

Page 849: Tàng Hoa Hải T1

Long Bán này toát ra một vẻngạo mạn mà lại hết sức bìnhthản. Loại cảm giác này thậtkhó hình dung. Sau đó tôi pháthiện, loại cảm giác đó là phátra từ bản thân, giống như khítức quý tộc vậy. Nhưng lại không hẳn là quýtộc, cũng không phải là loạiquý khí xa hoa, mà là một loạicảm giác ưu việt vượt trên tấtcả mọi thứ trong một thời gianthật dài.

Page 850: Tàng Hoa Hải T1

“Chuyện cụ thể như thếnào, khi nhận đúng ngườixong, tôi sẽ nói với Ngô Tàthật sự. Bây giờ chúng ta bắtđầu đi!” Trương Bán Long nháy mắtvới Trương cô nương kia, cô tavà một người khác đem bảycái đầu người kia tới gầnchúng tôi, nói: “Chỉ có một vấn đề, cácngười hãy nhìn thật kỹ mấycái đầu người này, rồi nói xem

Page 851: Tàng Hoa Hải T1

người nào nhìn giống mìnhnhất.” Tôi và lão huynh bên cạnhnhìn nhau. Tôi thầm nghĩ: Vậythì làm sao mà phán đoánđược chứ? Rốt cuộc có giốngbản thân hay không, hoàn toànlà ý kiến chủ quan, hơn nữanhững cái đầu này đều là mặtcủa tôi, tôi nhìn đã thấy đầuváng mắt hoa, căn bản làkhông cách nào phán đoánđược.

Page 852: Tàng Hoa Hải T1

“Chỉ cần dựa vào cảm nhậnmà phân biệt là được rồi.”Trương Long Bán nói, “Quyền quyết định là ở tôi.” Nói vậy là chỉ có một phầnbảy cơ hội. Đầu tôi căng ra,quả thực không có cách nàomà nhìn thẳng vào mấy cáiđầu người này. Bên kia, têngiả Ngô Tà nói với tôi: “Ngươi đừng mắc lừa, cáinày bất kể thế nào cũng khôngphân biệt được đâu. Chúng ta

Page 853: Tàng Hoa Hải T1

đều cự tuyệt thì mới có thểcùng có cơ hội sống.” “Thực ra thì không phảivậy đâu.” Trương cô nươngkia lên tiếng, “Đối với chúng tôi mà nói,nếu thực sự không phân biệtđược, chúng tôi thật chẳng còncách nào khác, đành phải cắtđứt gân tay gân chân, rồi đemcác người nhốt vào một cănphòng, chờ các người chết giàthôi.”

Page 854: Tàng Hoa Hải T1

“Tôi không tin các người sẽlàm ra loại chuyện như vậy.”Tôi phản bác, “Chúng ta đâu có hận thùgì chứ?” “Các người chỉ có mườiphút đồng hồ thôi, nếu khôngđược thì chỉ có thể ở nơi nàođó bò qua bò lại hết nửa đờingười thôi” Trương Long Bánchẳng thèm để tâm tới lời nóicủa tôi chút nào. Trong lòng tôi thầm lẩm

Page 855: Tàng Hoa Hải T1

bẩm, bên kia Ngô Tà giả lạiliếc mắt nhìn tôi, bỗng nhiênlên tiếng: “Tôi đã chọn xong, đưa tôigiấy bút, tôi sẽ viết xuống.” “Con mẹ nó ngươi!” Tôiliền mắng, “Nói như cái rắm vậy.” “Bởi vì ta tin bọn họ nhấtđịnh có thể làm ra loại chuyệnđó đấy, ngươi tốt nhất cũngnhanh chọn đi,” hắn nói.

Page 856: Tàng Hoa Hải T1

Não tôi ong ong, ngước mắtnhìn bảy cái đầu trước mặtliền cảm thấy đất trời rungchuyển. Cái nào mới giống tôiđây? Ta kháo, nếu như chọnsai, chả phải tôi thành cái đầuthứ tám sao. Thật nghĩ không đến cáiđầu tôi còn có thể thành vậtsưu tầm, mà lại còn có thểthành một bộ cơ đấy. Tôi chợtnghĩ tới trước đây khi chơi tròDiablo [1], mắng thầm trong

Page 857: Tàng Hoa Hải T1

bụng: Chó thật, mình cũngdính phải đãi ngộ này của tộcsăn đầu. “Có chọn hay không? Sớmchết sớm siêu sinh.” Trươngcô nương kia nhìn tôi thúcgiục. Tôi mắng: “Chọn sai cũng không phảiđầu cô bị phơi nắng thành ômai, không thể để cho tôi vìcái đầu của mình mà gánhtrách nhiệm một lần được à?”

Page 858: Tàng Hoa Hải T1

“Được, vậy để cho ngươicân nhắc.” Trương cô nương kia nhìntôi, hình như đang thấy buồncười: “Nhưng lúc quan trọng nàymà ngươi còn có thể bôngđùa, cũng vẫn còn đáng mặtđấng mày râu. Ngươi mà chọnsai, lão nương sẽ cho ngươichết một cách thống khoái.” Tôi không để ý tới cô ta, lạitiếp tục nhìn bảy cái đầu lần

Page 859: Tàng Hoa Hải T1

nữa. Người nào mới giống tôichứ? Người nào giống tôi? Takháo, đều đã hư từ lâu nhưvậy, cái nào cũng mẹ nó giốngnhau hết mà. Suy nghĩ nào, suy nghĩ nào,tôi phải nghĩ ra một ý tưởng,hướng nghĩ gì đó. Tôi đã cố gắng để buộc bảnthân mình phải suy nghĩ: nghĩvề phương diện nào thì có thểdễ nhận ra nhất đây? Tuổi tácsao?

Page 860: Tàng Hoa Hải T1

Cơ bản là không thể nhìn ratuổi tác nữa, đã thành như vậyrồi, làm thế nào mà nhìn ratuổi tác chứ? Tôi nhớ lại lúctrước mẹ tôi tả hình dáng tôinhư thế nào, giống như là …..nhìn không giống như đượcsinh ra mà là bị kéo ra ngoài. Chết tiệt, lão nương à, mẹcó thể đừng trêu chọc mộtcách không có tính xây dựngthế không? “Còn ba phút nữa.”

Page 861: Tàng Hoa Hải T1

“Đừng có giục, cô giục tôi,tôi thấy rất phiền!” Tôi mắngto. “Được được được.”Trương cô nương kia nói rồilui qua một bên. Tôi lại nhìn về phía mấy cáiđầu kia lần nữa, bỗng nhiênnhớ ra một chuyện. “Phiền” – lúc tôi học đạihọc, có một cô gái thích tôi,nói với tôi một câu, gương mặtcủa tôi rất an tĩnh, người nhìn

Page 862: Tàng Hoa Hải T1

vào thì thấy không phiềnmuộn. ————– [1] Trò chơi Diablo: Diablolà một trò chơi điện tử thuộcthể loại nhập vai hành độngphát triển bởi Blizzard North,phát hành bởi BlizzardEntertainment vào 30/11/1996,chơi với PlayStation. Trò chơi lấy bối cảnhvương quốc Khanduras (mộtvùng giả tưởng trong thế giới

Page 863: Tàng Hoa Hải T1

Stanctuary ở Diablo series),người chơi điều khiển mộtnhân vật chống lại Diablo.Dưới thị trấn Tristram, ngườichơi đi qua mười sáu bàn đểcuối cùng đối mặt với Diablovà các yêu tinh của hắn.

Page 864: Tàng Hoa Hải T1

Chương 28

LỰA CHỌN KHÓ KHĂN Trans: Cầm Sư Beta 1 : Cầm Sư Ở đây, cái đầu nào nhìn vàomà lại cảm thấy không buồnchán chứ? Sắc mặt an bình,tĩnh lặng nhất sao. Tôi hồi tưởng lại, bỗngnhiên thấy không đúng lắm.Hay là vì lúc đó tôi lười nhưbùn nhão luôn nên cô bé kia

Page 865: Tàng Hoa Hải T1

mới nghĩ tôi an tĩnh sao? Hơn nữa, cũng rất khó đểcó thể phân biệt được trạngthái lúc sắp chết của bọn họ lànhư thế nào. Lẽ nào an bình,tĩnh lặng, bởi vì vào thời điểmcận kề cái chết thực sự quátuyệt vọng, thì không giốngnhư vậy. Tôi chợt giật mình, bây giờtôi đang lãng phí thời gian. Tôicũng đã nhìn, và suy nghĩ mộtlúc rồi. Tôi lại hít thật sâu,

Page 866: Tàng Hoa Hải T1

nhìn lại mấy đầu người nàymột lần nữa. Có người nói rằng, khi thờigian cấp bách, não người cóthể tư duy nhanh gấp mườimấy lần. Tuy rằng chỉ mới cómười mấy giây, nhưng từngchi tiết về bảy đầu người kianhư đang bày ra trong tâm trítôi. Chỉ một thoáng ấy tôi liềnthấy, khác những chiếc còn lạinhắm mắt, thì một trong sốbảy cái đầu ấy lại chỉ khép hờ

Page 867: Tàng Hoa Hải T1

mắt lại, vì thế tôi có thể thấyrõ tròng mắt của người này. “Đưa tôi qua đó, đưa tôiqua đó” Tôi nói, “Hãy đem mắt của mấyđầu người này mở ra” “Mắt?” Con ngươi thì không thểdịch dung. Tôi thầm tưởngtượng, tôi và người giống tôinhất, vậy thì nhất định là mọichi tiết đều phải giống tôi, baogồm cả con ngươi.

Page 868: Tàng Hoa Hải T1

Khoảng thời gian này, tôicũng nghiên cứu qua thuậtdịch dung, cũng đọc qua rấtnhiều tài liệu, trong đó tôicũng ghi lại không ít phươngpháp đơn giản có thể nhận biếtthuật dịch dung, đó chính làquan sát con ngươi. Bởi vì ánhmắt con người có nông sâu thếnào, tròng mắt trắng hay có tơmáu, hay là kích thước củacon ngươi cũng đều khácnhau.

Page 869: Tàng Hoa Hải T1

Bởi vì phải có những côngcụ hỗ trợ mới có thể thấyđược từng chi tiết của conmắt, chính vì thế, nếu nhưkhông phải những người đặcbiệt thân thiết với nhau, thìmắt thường cũng không cáchnào nhìn thấy. Mà tôi thực sựcàng không có sự thân thiếtnhư vậy đối với “người màgiống tôi nhất”, thậm chí đếncả bản thân tôi cũng khôngquá quan tâm hay chú ý tới

Page 870: Tàng Hoa Hải T1

từng chi tiết con ngươi củamình. Thật trùng hợp, tôi gầnđây cũng có nghiên cứu tàiliệu về phương diện này, chínhvì thế, chỉ cần nhìn qua haimắt của mình, tôi có thể cómột chút cơ hội. Mặc kệ đối phương có suytính đến chuyện này haykhông, chí ít đây cũng là mộtphương pháp để kiểm tra,cũng không đến mức làm chotôi tuyệt vọng.

Page 871: Tàng Hoa Hải T1

Bọn họ tháo còng tay củachúng tôi ra. Dù sao thì cũngsắp đến lúc rồi. Tên Ngô Tàgiả kia bắt đầu viết đáp án lêngiấy của mình, tôi thì lại đemmở mí mắt của mấy cái đầukia ra, xem xét tròng mắt củabọn họ. Quan sát một lượt, tôi pháthiện mình thật là ngu ngốc,bởi vì, tất cả những người đãchết ở đây đều nhắm mắt, chỉcó người trước mặt kia mắt lại

Page 872: Tàng Hoa Hải T1

hơi mở ra, chứng tỏ thời điểmqua đời, người này đã chếtkhông nhắm mắt. Con ngươi của người chếtkhông nhắm mắt đó và conngươi của tôi không hề giốngnhau. Tôi lại nhìn Trương LongBán hỏi: “Tôi có thể phá mấy cáiđầu này không?” “Cậu đang nghĩ cái gì màđòi phá? Định ăn não khỉ

Page 873: Tàng Hoa Hải T1

sao?” Hắn hỏi tôi. Tôi nói: “Tôi muốn lấy con ngươicủa bọn họ ra” “Từ bỏ đi. Xử lý chốngphân hủy không thể xử lýđược nhãn cầu, con ngươi củabọn họ đều là dùng nhựa câythôi.” Trương Long Bán lắcđầu, “Hơn nữa cậu chỉ còn mộtchút thời gian thôi, mau chóngra quyết định đi”

Page 874: Tàng Hoa Hải T1

“Chờ một chút. Các ngườicó nghĩ qua không, bởi vì cáihành vi này của các người màNgô Tà thật sự cùng vớinhược điểm của mình, ở thờiđiểm khó khăn lại đưa ra lựachọn sai lầm, cuối cùng lại cóthể giết nhầm tôi thì sao” “Chúng tôi không quantâm” Trương Long Bán khôngchần chờ chút nào, “Chúng tôi đối với haingười tiến hành việc kiểm tra

Page 875: Tàng Hoa Hải T1

này, tuyệt đối có trăm phầntrăm lòng tin” “Các người đối với tôi cónhiều lòng tin vậy sao? Tôi vớichính mình còn chẳng có lòngtin” Lúc này bên kia giả Ngô Tàlại lên tiếng: “Ngươi có thể nhanh lênmột chút không? Đúng là ngudốt, mẹ nó chứ, ít tranh luậnđi” Tôi nhìn mặt của giả Ngô

Page 876: Tàng Hoa Hải T1

Tà, lòng chửi thầm đúng làngu dốt, hai người còn chưachắc, huống chi bảy tên ngudốt xác xuất cũng quá nhỏ đi.Đúng là con mẹ nó ngu dốtmà. Chờ chút, ngu dốt ngu dốt. Tôi nhíu mày, vừa nãynhững lời người đó nói, toànbộ như vang lên bên tai tôi. “Chúng tôi không quantâm” Đây là lời Trương Long

Page 877: Tàng Hoa Hải T1

Bán nói. Bọn họ không quan tâm làcó ý gì? Không thể khôngquan tâm được. Nếu như nóimục đích của bọn họ là tìmkiếm Ngô Tà thật sự, vậy thìnhất định sẽ lo lắng. Nếu nhưtôi lại bị tình huống này dọacho sợ đến tè ra quần, rất cóthể sẽ gây ra khó khăn, vậy thìbọn họ làm sao tìm được NgôTà. Không quan tâm sao, thế

Page 878: Tàng Hoa Hải T1

nhưng lại đối với lựa chọn củamình có trăm phần trăm lòngtin. Lẽ nào, thứ quan trọng vớibọn họ không phải là việc tôilựa chọn bảy đầu người kianhư thế nào? Đây chỉ là mộtlớp ngụy trang sao, bọn họ làmuốn đánh giá tôi có phải thậthay không dựa vào nhữngphương diện khác chăng? Nói thí dụ như, bây giờ tháiđộ, phản ứng của tôi đối với

Page 879: Tàng Hoa Hải T1

bảy đầu người kia mới là quantrọng, còn tôi có chọn đầungười số mấy thì cũng chả cóý nghĩa gì. Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhiêncó cảm giác nước xông lênđầu. Ra là như vậy, là như vậysao. Bố trí một nước cờ kínđáo như vậy, loại người có khảnăng tính toán mưu kế nhưvậy, không thể nào phán đoánsai được. Vậy nhất định bản thân tôi

Page 880: Tàng Hoa Hải T1

có chọn gì thì cũng chả cónghĩa lý gì. Đề bài đã không có ý nghĩarồi, như vậy, thứ bọn họ quansát chính là hành vi. Nói cáchkhác, quá trình của bản thântôi vừa nãy không khác gì mộtcuộc thi. Như vậy, tên giả Ngô Tànày nhất định đã sớm biết,chính vì thế hắn nhất quyếtdùng một phương thức khácứng phó với cuộc thi này, vậy

Page 881: Tàng Hoa Hải T1

mà tôi cứ ngu dốt khẳng địnhtên đó ngu dốt. “Đã đến giờ rồi, ngươi rốtcuộc chọn hay không đây?”Trương cô nương kia hỏi, “Có phải cô đang rất muốncắt đầu tôi không?” Tôi mắng, chỉ chỉ vào cáiđầu người mắt hơi mở kia, liềnnói “Cái này” Trương Bán Long và

Page 882: Tàng Hoa Hải T1

Trương cô nương kia liếc mắtnhìn nhau, lại nhìn tờ giấy màtên giả Ngô Tà kia một chút.Trên đó hẳn là viết đáp án củahắn. Sau đó Trương cô nươngthở dài, từ sau lưng rút ra mộtcây chủy thủ, đi tới trước mặttôi, “Cột lên, tìm một chỗ ởtrong sân, ta sẽ cắt nhanhthôi” Tôi cảm thấy có chút mônglung. Mãi cho tới khi có người

Page 883: Tàng Hoa Hải T1

trói tôi lại, đem tôi đẩy ra sân,đầu kê lên một hòn đá, tôi mớiphản ứng được mà nói: “Cái đệt, ta đáp sai sao?” Tôi quay đầu thấy Trươngcô nương kia đi tới bên cạnhtôi, chủy thủ xẹt qua mặt tôi,đặt ở trên gáy, đè xuống độngmạch. Cô ta nói: “Đừng sợ, ta sẽ bắt đầu cắttừ tủy sống của ngươi, ngươisẽ không cảm thấy bất cứ loạiđau đớn nào đâu, trong nháy

Page 884: Tàng Hoa Hải T1

mắt liền xong thôi” “Các người nhầm rồi, tôimới thật sự là Ngô Tà” Tôi hét lớn. Cảm giác trêngáy mát lạnh, máu nóng chảyxuống. Ngay sau đó, tôi khôngcòn cảm giác được thân thểcủa chính mình nữa. Xong, tôi đã chết, tôi thầmnghĩ. Lần này là thật rồi. Tôi đãtốn nhiều sức lực như vậy,dùng nhiều vận khí như thế, đã

Page 885: Tàng Hoa Hải T1

trải qua trăm loại vào sinh ratử mà cũng không chết. Kếtcục lại ở chỗ này, vì quá ngungốc trả lời sai mà lại dễ dàngnhận lấy cái chết. Nhân sinh quả là kỳ diệu a! Giờ khắc này, tôi cũngkhông còn gì tiếc nuối, tronglòng còn có chút hả hê, thầmnói: Khi Tiểu Ca từ trongThanh Đồng môn đi ra, nhấtđịnh sẽ phát hiện tôi đã bị tộcnhân của anh ta giết nhầm,

Page 886: Tàng Hoa Hải T1

đến lúc đó xem sắc mặt củaTrương cô nương kia với cáitên Trương Long Bán gì đónhư thế nào. ————- Phiên dịch: “Khi Tiểu Ca từ trongThanh Đồng môn đi ra, nhấtđịnh sẽ phát hiện tôi đã bị tộcnhân của anh ta giết nhầm,đến lúc đó xem sắc mặt củaTrương cô nương kia với cáitên Trương Long Bán gì đó

Page 887: Tàng Hoa Hải T1

như thế nào.” || “Cẩn thận lão công của lãotử sẽ xử lý các người sạch vàgọn nha, dám động vào LÃOTỬ sao” >.<

Page 888: Tàng Hoa Hải T1

Chương 29:

TRƯƠNG GIA SỤP ĐỔ [Re-post] Trans: Cầm Sư Beta: Lão Miêu Hóa Hồ,Cầm Sư Có rất ít người từng trải quanhững chuyện như tôi, trongtrạng thái thanh tỉnh như vậy,cảm giác có người đang dùngdao mà cắt cổ của mình. Thếnhưng Trương cô nương này

Page 889: Tàng Hoa Hải T1

quả thật là không có gạt tôi, tôithực sự không cảm thấy có bấtcứ đau đớn nào, chỉ thấy máunóng đang theo bả vai của tôichảy xuống. Cái cảm giácnóng bỏng này, không phải làmáu của tôi thực sự nóng hổimà là do cơ thể tôi quá lạnhđi. “Ngươi tội gì phải giả trangthành người khác như vậychứ?” Cô ta di chuyển lưỡi dao

Page 890: Tàng Hoa Hải T1

trên cổ tôi, nhẹ nhàng nói. “Cô cắt nhầm người rồi.” Tôi vận hết khí lực toànthân nặn được một câu. À, không, không phải làkhí lực toàn thân, tôi đã khôngcòn toàn thân nữa rồi. Cơ thểcủa tôi rất có thể đã đầu mộtnơi thân một nẻo rồi. [==”] Tiếp theo, tôi bắt đầu cảmthấy buồn ngủ không chịuđược. Tên Ngô Tà giả châmđiếu thuốc đi tới trước mặt tôi,

Page 891: Tàng Hoa Hải T1

nhìn tôi cười cười, dùng vẻmặt hết sức chế nhạo mà radấu hắn cũng không có biệnpháp. Mí mắt tôi càng lúc càngnặng nề, ngay trước lúc mất điý thức, tôi nghe thấy tên NgôTà giả nói với cô gái kia: “Hắn là thật đấy. Dừng lạiđi, đừng dọa chết hắn thật.” Đúng lúc đấy tôi cảm thấymột trận đau nhức trên lưngmình, từ nơi đau nhức ấy cảm

Page 892: Tàng Hoa Hải T1

giác vô cùng êm ẩm truyền đikhắp toàn thân. Từ từ lạikhông thấy mệt nhọc gì nữa,toàn thân cũng đã khôi phụccảm giác. Tôi bị người ta kéo dậy vàlôi trở lại cái ghế trong nhà, lạithấy tên Ngô Tà giả kia khôngbiết lấy đâu ra một cái khănlông đưa cho tôi choàng lên. Tôi mơ mơ hồ hồ hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?Các người không phải muốn

Page 893: Tàng Hoa Hải T1

cắt đầu của tôi sao? Đầu củatôi bị cắt rồi, sao tôi vẫn cònchưa chết?” “Chúng tôi chẳng có chúthứng thú nào với đầu của cậucả.” Tên Ngô Tà giả kia nói. “Chúng tôi? Ngươi thế nàolại cũng xưng ‘chúng tôi’?Ngươi không phải cùng với talà loại hàng giả thê thảm sao?”Tôi uể oải nói. “Tôi chỉ diễn thảm giốngnhư cậu thôi. Giới thiệu lại một

Page 894: Tàng Hoa Hải T1

chút, tôi họ Trương, là ngườicùng tộc với bạn cậu. Tên tôilà Trương Hải Khách”. NgôTà giả ngồi đối diện tôi nói, “Tôi là thành viên của chinày, cô nương vừa cắt đầu cậukia là Trương Hải Hạnh, emgái tôi, chúng tôi đều ở hảingoại. Thật ngại quá, để thửxem cậu có phải là Ngô Tàthật sự hay không, chúng tôiđã làm cậu hoảng sợ rồi. Bởivì, thứ mặt nạ da người này

Page 895: Tàng Hoa Hải T1

một thế kỷ nay đã bị lạm dụngquá lợi hại rồi.” “Vậy sao anh…. Cổ tôi vừamới bị chặt….” “Vừa rồi chúng tôi chỉ dùngkim châm trên gáy của cậu,chích vào một chút thuốc mê,sau đó đổ ít máu heo lên thôi.”Ngô Tà giả đưa cho tôi mộtđiếu thuốc, “Cậu lại ngu ngốc, ha ha,cho rằng cái cổ của mình đã bịchặt đứt chứ.”

Page 896: Tàng Hoa Hải T1

Tôi nghĩ thầm: mẹ nó, đámngười này thật ác tâm quá đi. “Chẳng qua là tôi cho rằngngười ở thời điểm ấy nhất địnhsẽ không nói dối. Hơn nữa, ởtrạng thái ấy, cậu cũng khôngcó khả năng phát giác đây vốndĩ chỉ là một bàn cờ.” TrươngHải Khách vỗ vỗ tôi, “Cậu cũng đừng nóng giận.Cậu xem xem, bảy cái đầungười này, chúng tôi khi đi tìmcậu mà lần ra được nhiều

Page 897: Tàng Hoa Hải T1

người như vậy. Trong khoảngthời gian ba năm nay, ở nhữngchỗ cậu không biết, nơi nàocũng có hoạt động của cậu.” “Vì sao lại thế?” Tôi nhìnmặt hắn. Tôi không thể thấyrất nhiều tôi, mà chỉ thấy cómỗi một “tôi” này đây. “Bởi vì cậu chỉ có duy nhấtmột mà thôi.” Trương HảiKhách nói, ” Có lẽ chính cậu cũngkhông biết, trên đời này chỉ có

Page 898: Tàng Hoa Hải T1

duy nhất một mình cậu mớicứu được người của Trươnggia.” Lòng tôi thầm chửi: Mẹngươi chứ, chó má, các ngườimỗi một người đều sức lựcnhư trâu bò, thế nào lại cần tacứu giúp chứ? Tới cứu cái cổcủa ta trước này, đau chết tamất. Nửa giờ sau đó, TrươngHải Khách đem hết nhữngchuyện mà tôi không biết kể

Page 899: Tàng Hoa Hải T1

cho tôi nghe. Tôi cũng mơ mơ hồ hồ lắngnghe, cũng được tầm tám chínphần. Năm đó, thế lực củaTrương gia chủ yếu chiếm giữở vùng đông bắc trong mộtkhoảng thời gian tương đốidài. Kiểu gia tộc này thực rađã khống chế rất nhiều sự kiệntrong lịch sử, bao gồm rấtnhiều danh nhân họ Trươngtrong lịch sử Trung Hoa đều là

Page 900: Tàng Hoa Hải T1

người của Trương gia âm thầm“can thiệp” vào bàn cờ củatoàn bộ lịch sử. Trương gia giống như mộtmạng lưới vô hình, thâm nhậpvào từng tầng lớp then chốtcủa xã hội. Bọn họ nhìn thìnhư chẳng có liên quan gì đếnchính trị, nhưng thực ra lạivững vàng khống chế tất cả. Một gia tộc như vậy, đã trảiqua vô số các triều đại, chínhbọn họ cũng không thể lý giải

Page 901: Tàng Hoa Hải T1

vì sao một ngày nọ gia tộc bọnhọ cũng có thể sụp đổ. Thời điểm ông cha của ĐạiPhật gia tách khỏi gia tộc,Trương gia đang chịu ảnhhưởng của trào lưu những tưtưởng mới, bắt đầu từ từ tanrã. Bọn họ ngay từ đầu cũngkhông hiểu vì sao lại như vậy,vì sao gia tộc mình lại bị mộtthể hệ không hoàn chỉnh ănmòn? Đây nhìn thì chính xácnhưng lại không thể đạt tới

Page 902: Tàng Hoa Hải T1

một thể hệ hoàn chỉnh. Saunày, họ cuối cùng cũng đãthông suốt. Đó là bởi vì gia tộcbọn họ đã quá hùng mạnhtrong một thời gian rất dài, bấtkể là chuyện gì thì bọn họcũng từng làm qua, cho nênrất nhiều người trong gia tộcmong muốn đạt được mộttrạng thái khác. Giống một trò chơi điện tửvậy, một người đã đánh mứceasy cả nghìn lần, anh ta sẽ

Page 903: Tàng Hoa Hải T1

thấy vô cùng chán trò này,nhưng lại không có trò gì mớiđể chơi. Do đó, cách duy nhấtcủa anh ta là khiêu chiến mứchard. Tuy rằng nhánh chính củagia tộc tan rã rất nhanh, nhưngtrong gia tộc vẫn có rất nhiềuMuộn Du Bình, thật sự muốnhướng tới tự do chân chính,nhưng một nhóm khác lại cảmthấy hoàn toàn khác. Đây là chi ngoài của

Page 904: Tàng Hoa Hải T1

Trương gia hoạt động thườngniên ở Đông Nam Á. Bọn họchính là cánh cửa đối ngoại,nhưng trong thế hệ ngườiTrương gia bảo thủ, cũng làmột chi duy nhất nằm ngoàivòng cấm đoán. Chi này của gia tộc pháttriển tự do ở Đông Nam Á, đốivới những lề lối mới của thếgiới, những trào lưu tư tưởngmới cũng đều thích ứng rất tốt.Nhóm này của gia tộc vẫn rất

Page 905: Tàng Hoa Hải T1

ổn định. Mãi cho tới khiTrương gia hoàn toàn tan rã,nhóm này của gia tộc cũngvẫn ở hải ngoại phát triển rấthưng thịnh, đồng thời cũngdần dần biến đổi sang một loạihình thái khác. Đối với Trương gia ở hảingoại mà nói, tình cảm củabọn họ đối với Trương gia ởnội địa hết sức phức tạp: Mộtmặt, gia tộc ở nội địa quá hùngmạnh, cao thủ nhiều như mây,

Page 906: Tàng Hoa Hải T1

khống chế một hệ thống khépkín vĩ đại, bọn họ lại cảm thấymình may mắn, vì có thể tự dorời khỏi gia tộc đi đến mọi nơi;mặt khác, bọn họ cũng có liênhệ cực kỳ chặt chẽ với gia tộctrong nội địa, tình cảm cực kỳvững chắc, tuy bọn họ đối vớiviệc gia tộc đổ nát không cóchút biện pháp nào, nhưng họvà mỗi một chi của gia tộc đềuvẫn duy trì liên hệ. Nói cáchkhác, tuy rằng Trương gia

Page 907: Tàng Hoa Hải T1

không còn tồn tại, nhữngnhững chi nhỏ vẫn duy trì hoạtđộng ràng buộc lẫn nhau vôcùng mật thiết, bọn họ chỉ làxé to thành bé mà thôi. Tình trạng này kéo dàitrong một thời gia rất dài, mãitới thế hệ của Trương HảiKhách, bọn họ mới phát hiệncó điểm không đúng. Bởi vìsau lúc Trương gia giải tán,trong suốt quãng thời gian dàiđó, những chi nhỏ của gia tộc

Page 908: Tàng Hoa Hải T1

dần dần biến mất. Dường như có một lựclượng vô hình nào đó, sau khitoàn bộ Trương gia bị phântán, bắt đầu xóa đi dấu vết củabọn họ trong lịch sử. Đây là chuyện không hề dễdàng gì, cho dù có là quốc giachỉnh lý thì cũng khó mà cóthể đối phó với hệ thống mạnglưới của Trương gia. Vậy mà,có kẻ đã làm được. Kẻ nàykhông chỉ có thể làm tan rã

Page 909: Tàng Hoa Hải T1

mạng lưới của Trương gia, màcòn muốn xóa sổ từng chi nhỏcủa mạng lưới ấy. “Kẻ này là ai?” Tôi hỏi Trương Hải Khách.Hắn không trả lời, ra hiệu chotôi tiếp tục nghe. Chính vì vậy, Trương gia ởhải ngoại bắt đầu tiến vào nộiđịa điều tra, phát hiện ra mộtcục diện hết sức kỳ quái. Lão Cửu Môn chỉ là mộtmắt xích trong vòng xoáy ấy

Page 910: Tàng Hoa Hải T1

mà thôi, nhưng bởi vì vòngxoáy ấy lại có liên hệ vớichính trị và Tiểu Ca, chính vìthế bọn họ mới phá lệ chú ýtới. Bọn họ dần dần thấy đượcmột cái lưới lớn, một cái lướihoàn toàn chỉ được sắp đặtdành cho Trương gia, còn lớnhơn mạng lưới và kế sách củaTrương gia. Mà người dệt nêncái lưới còn vĩ đại hơn củaTrương gia này, lại chỉ có mộtngười.

Page 911: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách nhìn vềphía tôi: “Người này họ Uông, tên làUông Tàng Hải, hắn đã sớmchết cách đây một nghìn nămrồi.” —- Meow Moew, chàomừng Lão Miêu thân yêu đãtrở về *ôm ôm* <3 —–

Page 912: Tàng Hoa Hải T1

Chương 30

PHỤC BÚT NGÀN NĂMCỦA UÔNG TÀNG HẢI Trans: Cầm Sư Beta 1: Cầm Sư Beta 2: Lão Miêu Hóa Hồ ——— RE-POST ———- [Phục bút: Gợi ý, manhmối]

Page 913: Tàng Hoa Hải T1

Kẻ đã chết cách đây mộtngàn năm, làm sao có thể bàythiên la địa võng làm cho mộtgia tộc hùng mạnh, vững vàngtrong gần nghìn năm như vậysụp đổ? Trương Hải Khách nóikhông ai biết, bọn họ chỉ cóthể từ một vài sự kiện nhỏ màsuy luận ngược ra, mới có thểthấy toàn bộ mưu đồ đáng sợcủa Uông Tàng Hải. Đầu tiên, Uông Tảng Hải

Page 914: Tàng Hoa Hải T1

nhất định đã phát hiện ngườiTrương gia bọn họ âm thầmcan thiệp vào các vết tích.Năm đó, Uông Tàng Hải đi tớinúi Trường Bạch ở đông bắcchính là để tìm kiếm từng đầumối về Trương gia, nhưngkhông ngờ lại bị bắt cóc đi tusửa hoàng lăng cho ngườiĐông Hạ. Lại nói có một chỗ đặc biệtkỳ quái, Trương gia thế lựckhổng lồ như vậy, của cải vô

Page 915: Tàng Hoa Hải T1

số, nhân tài thì kể không hết.Tuy rằng tôi không biếtTrương Nghi, Trương Lương,Trương Giác, Đông PhươngSóc (vốn dĩ họ Trương) [1]những người này có liên quangì tới Trương gia hay quá trìnhbọn họ thay đổi lịch sử haykhông, cũng không biếtTrương Đạo Lăng [2] sáng lậpĐạo giáo có liên quan tớinhững kế hoạch của gia tộcTrương gia hay không, nhưng

Page 916: Tàng Hoa Hải T1

nếu chỉ từ cái tên mà nói, rấtcó thể bọn họ đều là ngườiTrương gia. Nhưng một gia tộcnhư vậy, tại sao lại phải lựachọn cái nơi khô cằn, lạnh lẽonhư núi Trường Bạch mà sinhsống cơ chứ? Không phải là nói nơi ấykhông tốt, nhưng ít ra so sánhvới những nơi trù phú ở thờiđiểm đó như Giang Nam hayDương Châu thì lại có rấtnhiều vấn đề. Tộc Nữ Chân

Page 917: Tàng Hoa Hải T1

hay Cao Ly đều rất phức tạp,chiến sự không ngừng, bọn họvì sao lại cứ phải sinh sống ởcái nơi tứ bề bất ổn, núi nontrùng trùng điệp điệp như vậychứ? Bọn họ chẳng lẽ là vì ngườiĐông Hạ? Hay là Trương gia đã biếtđược gì đó, cho nên mới tíchlũy, vơ vét tài nguyên, toàn bộđều dùng để thủ vệ cánh cửaThanh Đồng cực lớn kia?

Page 918: Tàng Hoa Hải T1

Vậy thì, phía sau cánh cửaThanh Đồng kia rốt cuộc làcái gì? Chúng tôi giả thiết, lúc đócó ba cỗ thế lực thế này: mộtlà thế lực sử dụng cánh cửaThanh Đồng cực lớn kia –Người Đông Hạ; một là gia tộcchiếm giữ, phong bế ngườiĐông Hạ – người của Trươnggia; một thế lực còn lại pháthiện sự tồn tại của gia tộcTrương gia – Uông Tàng Hải.

Page 919: Tàng Hoa Hải T1

Uông Tàng Hải nhất định là vôcùng hiếu kỳ đối với quan hệphức tạp giữa Thanh Đồngmôn, người Đông Hạ vàTrương gia lúc đó. Vì vậy, Uông Tàng Hải mớiở lại thăm dò bí mật của ngườiĐông Hạ, đồng thời cũng pháthiện Trung Hoa đang bị khốngchế bởi một mạng lưới rất tolớn. Người Trương gia chắcchắn không hề muốn bí mật về

Page 920: Tàng Hoa Hải T1

Thanh Đồng môn bị tung rangoài, nhưng Uông Tàng Hảilại mong muốn bí mật ấy đượcphơi bày trước tất cả mọingười. Bí mật của Trương gia. Tôi nhớ Muộn Du Bìnhtừng nói với tôi, người củaTrương gia nắm giữ một bímật to lớn, họ đã bảo vệ bímật này rất nhiều thế kỷ qua.Sau khi Trương gia sụp đổ,Muộn Du Bình muốn lực

Page 921: Tàng Hoa Hải T1

lượng của Lão Cửu Môn đếnthay thế lực lượng của Trươnggia. Thế nhưng hiển nhiên,Lão Cửu Môn không thật sựtin lời anh ta, hay là Lão CửuMôn suy bại quá nhanh, cănbản không thể thực hiện lờihứa đó. Bí mật này nhất định cóliên quan tới thế giới phía saucánh cửa Thanh Đồng, và bịchôn giấu tại một chỗ nào đótrong Trương gia cổ lâu.

Page 922: Tàng Hoa Hải T1

Vì thế, Uông Tàng Hải đãlàm rất nhiều chuyện, nhưnghắn rất nhanh đã phát hiện ramình không thể nào vượt quađược mạng lưới của Trươnggia. Bất cứ tin tức gì hắn tungra ngoài đều nhanh chóng biếnmất. “Chính vì thế, Uông giaphải hủy diệt được Trương giathì mới có thể đạt được mụcđích?” Tôi hỏi. “Dựa vào cái mưu kế đó thì

Page 923: Tàng Hoa Hải T1

không làm được.” Trương HảiKhách nói. “Như vậy, cốt lõi trongcuộc tranh đấu giữa Uông giavà Trương gia, nếu muốn côngbố bí mật mà Trương gia chedấu, thì tiền đề trong tranh đấulà Trương gia cần phải tan rã.Tôi hiểu đúng chứ?” Tôi nghĩsao nói vậy, “Nói cách khác, hiện tạimục đích của các người chínhlà tiếp tục bảo vệ cái bí mật

Page 924: Tàng Hoa Hải T1

kia, bởi vì hiện giờ khẳng địnhlà trận đấu này đã đến giaiđoạn sau cùng rồi.” Trương Hải Khách gật đầu: “Bí mật gần như đã bị vạchtrần, gia tộc của chúng tôichính là vì bảo vệ bí mật nàymà tồn tại. Cậu nghĩ xem, mộtgia tộc phải cường đại đếnmức có thể khống chế cả xãhội chỉ để bảo vệ bí mật kia,một khi nó đã bị công bố rangoài, thì sự tình sẽ nghiêm

Page 925: Tàng Hoa Hải T1

trọng đến thế nào đây?” “Các người có biết bí mậtkia là gì không?” “Chúng tôi không biết,chúng tôi chỉ biết bí mật nàyđại biểu cho thế giới chungcực.” Trương Hải Khách nói, “Chúng tôi dù sao cũng làngười của Trương gia, vì vậyphải có trách nhiệm với gia tộccủa mình.” Tôi nhếch mép cười. Mộtsố mệnh có thể là thống khổ,

Page 926: Tàng Hoa Hải T1

nhưng lại là thời cơ để rấtnhiều người gặp nhau. Ý nghĩabản thân nó vốn không có ýnghĩa, chính vì vậy, phải theosố mệnh thực ra cũng chỉ làhành động bất đắc dĩ, nhưngcòn hơn không có số mệnh màchỉ có sắp đặt của kẻ khác. Tôi chỉ chỉ mặt Trương HảiKhách, nói: “Tôi tin những lời anh nói,nhưng mặt của anh là sao vậy?Anh sao lại muốn biến thành

Page 927: Tàng Hoa Hải T1

bộ dạng này?” “Cục diện của Lão CửuMôn các người quá phức tạp,tôi không thâm nhập vào thìkhông thể rõ được mục đích làgì, cho nên chỉ có thể dùngmặt của cậu, giả trang thànhcậu, xem xem vì sao bọn họlại muốn cải trang thành cậu.Bởi vì theo như chúng tôi phánđoán, thì cậu là không có giátrị nhất.” “Sau đó thì sao?”

Page 928: Tàng Hoa Hải T1

Tôi cũng có nghi vấn nhưvậy, chả nhẽ lại là vì tôi quáđẹp trai sao? [ợ, có cần phảithế ko :v] “Tôi không thể nói cho cậubiết, trừ khi cậu đồng ý với tôimột việc.” Trương Hải Kháchcười cười, “Đáp án này là lợi thế củachúng tôi, cậu cũng cần dùngđồ của mình để đổi lại chứ.” “Mời nói.”

Page 929: Tàng Hoa Hải T1

“Chúng tôi cần cậu giúpchúng tôi lấy một thứ từ trongnúi tuyết. Cụ thể phương phápnhư thế nào, chúng tôi sẽ chỉcho cậu, sẽ rất khó, và khẳngđịnh là rất nguy hiểm, nhưngcũng không phải loại nguyhiểm sẽ dồn cậu vào chỗ chết.Thứ này chính là tộc trưởngcủa chúng tôi đã để lại ở nơiđó, chúng tôi rất cần nó.”Trương Hải Khách nói, “Nếu như cậu có thể thành

Page 930: Tàng Hoa Hải T1

công đi ra, chúng tôi sẽ đem bímật nói cho cậu biết.” “Vậy sao các người khôngtự mình đi vào?” “Chúng tôi không vàođược.” “Cậu có thể sống sót từTrương gia cổ lâu mà đi ra,việc này còn gọi là không cóbản lĩnh à? Đương nhiên,chúng tôi cũng sẽ không đểcậu lẻ loi một mình mà đi đâu,chúng tôi sẽ cử hai người đi

Page 931: Tàng Hoa Hải T1

theo bảo vệ, chăm sóc cậu.”Trương Hải Khách chỉ vàoTrương Hải Hạnh, “Một là con bé người cònlại cậu có thể chọn một trongsố chúng tôi.” Tôi nhìn nhìn những ngườiđứng xem xung quanh, lại hỏi: “Tôi có thể đem theo ngườicủa mình không?” “Cậu có dẫn theo người?” Tôi gật đầu:

Page 932: Tàng Hoa Hải T1

“Tôi không phải con cừunon đợi bị làm thịt. Nếu nhưcho tôi thêm vài ngày nữa,chúng tôi nhất định sẽ xoaychuyển tình thế.” “Ha ha!” Trương Hải Hạnhở một bên nói, “Xem ra người cậu mangtới thân thủ không tệ ha. Nhưvậy đi, tôi đi thử một chút.Nếu hắn ta có thể qua đượcmột ải này của tôi, chúng tôisẽ để hắn đi, nếu không,

Page 933: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi cũng không cần đểthêm người đi theo cậu chịuchết.” Tôi nhìn về phía TrươngHải Hạnh, nghĩ Bàn Tử bìnhthường đại để là chẳng có vấnđề gì đi, chỉ là Trương HảiHạnh có chút đặc biệt, cóđiểm tôi cần phải đề phòngmột chút, liền nói: “Được, nhưng không đượcdùng sắc dụ.” “Hắn thích người đẹp.”

Page 934: Tàng Hoa Hải T1

——————- [1] Trương Nghi: là nhà duthuyết nổi tiếng thời ChiếnQuốc trong lịch sử TrungQuốc. Ông sử dụng tài chínhtrị và tài thuyết phục của mìnhmà gây dựng sự nghiệp. Ônglà đại diện tiêu biểu của pháiTung hoành gia, đề xướngchính sách Liên hoành, chốnglại việc Hợp tung của Tô Tầnvà Công Tôn Diễn.

Page 935: Tàng Hoa Hải T1

Thêm tạiđây:http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%C6%A1ng_Nghi Trương Lương: là danhthần khai quốc nổi tiếng thờinhà Hán. Ông cùng với HànTín, Tiêu Hà được người đờixưng tụng là “Hán triều Tamkiệt”, đóng vai trò quan trọnggiúp Lưu Bang đánh đổ nhàTần và thắng Hạng Vũ trongchiến tranh Hán Sở sáng lập ranhà Hán trong lịch sử TrungQuốc (phi tam kiệt tất vô Hán

Page 936: Tàng Hoa Hải T1

thất). Thêm tạiđây:http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%C6%A1ng_L%C6%B0%C6%A1ng Trương Giác: là thủ lĩnhcuộc khởi nghĩa Khăn Vàng,hay còn gọi là quân KhănVàng vào cuối thời kỳ nhàĐông Hán trong lịch sử TrungQuốc. Ông thành lập và lãnhđạo đội quân khăn vàng (triềuđình nhà Hán gọi là giặc KhănVàng) chống lại triều đình nhàHán nhưng đã bị triều đình

Page 937: Tàng Hoa Hải T1

đàn áp. Chân dung TrươngGiác được La Quán Trung môtả trong Tam Quốc diễn nghĩalà một học trò thi tú tài trượt,vào rừng tìm thuốc, được mộtđạo sĩ tặng cuốn sách “Tháibình yêu thuật”. Việc chữabệnh gây uy tín trong nhândân của Trương Giác bắt đầutừ đó. Từ khi Trương Giác khởibinh, hình ảnh của ông ít đượcđề cập như 2 người em

Page 938: Tàng Hoa Hải T1

Trương Bảo và Trương Lương.Toàn bộ cuộc đời Trương Giácđược nói tới trong hồi 1 và hồi2 của tác phẩm. Thêm tạiđây:http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%C6%A1ng_Gi%C3%A1c Đông Phương Sóc: là mộthọc giả nổi tiếng ở tỉnh SơnĐông, cùng thời với Tư MãThiên và dưới thời Hán Vũ ĐếLưu Triệt. Ông là một người kìtrí đa mưu, tinh thông văn sử,đã giúp cho Hán Vũ Đế diệt

Page 939: Tàng Hoa Hải T1

trừ các thế lực đen tối ở hậucung; đồng thời đánh bại cácchư hầu âm mưu chia rẽ đấtnước. Bên cạnh đó, ĐôngPhương Sóc còn đưa ra nhiềukế sách được người đời xemnhư là Y Quốc MậtPhương.Với tài năng thiênphú, Đông Phương Sóc luônđược Hán Vũ Đế trọng dụngnhưng tuyệt nhiên không đượcphong chức đề bạt. Bản tínhhiên ngang, không sợ chết,

Page 940: Tàng Hoa Hải T1

ông thường dùng những câuchuyện hài hước để châmbiếm, đã kích bọn quan thamô lại. Cũng chính vì thế màĐông Phương Sóc luôn trởthành cái gai trong mắt bọnquan tham, và chúng đã âmmưu hãm hại ông bằng cáchxàm tấu với vua để liệt ông vàodạng lộng thần. [2] Trương Đạo Lăng hayTrương Lăng: được xem làngười đã sáng lập ra giáo phái

Page 941: Tàng Hoa Hải T1

Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạogiáo Trung Quốc. Ông là người nước Phái(沛), quê đất Phong (丰) (naylà huyện Phong, tỉnh GiangTô). Ông thuộc hậu duệ củaHán Lưu Hầu Trương Lương漢留侯張良. Trương Lăng xuất thân làmột đại nho. Thuở nhỏ ông đãtinh nghiên Đạo Đức Kinh,thiên văn, địa lý, Hà Đồ, LạcThư, thông đạt Ngũ Kinh.

Page 942: Tàng Hoa Hải T1

Đời Hán Minh Đế (58-75),ông làm quan lệnh ở GiangChâu 江州 thuộc Ba Quận 巴郡 (nay là Trùng Khánh, TứXuyên). Cho rằng Nho học vôích, ông bèn học đạo trườngsinh, ẩn cư trong núi BắcMang Sơn 北邙山. Triều đìnhphong chức bác sĩ cho ôngnhưng ông thác bệnh và từchối. Hán Hoà Đế (tại vị 89-105) ba lần ra chiếu phongông làm quan Thái Phó nhưng

Page 943: Tàng Hoa Hải T1

ông vẫn từ chối. Đời Hán Thuận Đế 順帝(126-144), Trương Lăng vàoBa Thục 巴蜀, tu đạo ở núiHạc Minh Sơn 鶴鳴山 (cũnggọi Cốc Minh Sơn 鵠鳴山), tựxưng được Thái Thượng LãoQuân truyền đạo Chính NhấtMinh Uy 正一盟威, nên xưnglà Tam Thiên Pháp Sư ChínhNhất Chân Nhân 三天法師正一真人; còn nói Lão Quânphong ông làm Thiên Sư, nên

Page 944: Tàng Hoa Hải T1

đạo này cũng gọi là Thiên SưĐạo. Năm 141 ông sáng tác đạokinh, tôn Lão Tử làm giáo chủ.Trước tiên ông trị bệnh để thuhút quần chúng và sau đó làtruyền đạo. Khi quy tụ đượcđông đảo quần chúng, TrươngLăng (bấy giờ bắt đầu gọi làTrương Đạo Lăng 張道陵 hayTrương Thiên Sư 張天師) tổchức 24 điểm truyền đạo gọilà 24 Trị 治, trong đó ba trung

Page 945: Tàng Hoa Hải T1

tâm lớn là Dương Bình Trị 陽平治, Lộc Đường Trị 鹿堂治,và Hạc Minh Trị 鶴鳴治.Người nhập đạo phải nộp 5đấu gạo (gọi là tín mễ 信米),do đó đạo này gọi tên là NgũĐấu Mễ Đạo (đạo 5 đấu gạo),cũng gọi là Mễ Vu 米巫 bởi vìđạo này chịu ảnh hưởng nặngnề của vu giáo 巫教 của dântộc thiểu số tại Ba Thục. Mộtcách giải thích khác: Ngũ ĐấuMễ là Ngũ Đẩu Mẫu 五斗姆,

Page 946: Tàng Hoa Hải T1

tức là Bắc Đẩu Mẫu 北斗姆trong Ngũ Phương Tinh Đẩu五方星斗, đứng đầu trong cácsao. Hai cách giải thích nàyđều thông hành; có thể lúc lậpgiáo, Trương Lăng đã có chủ ýnhư vậy. Và cho phù hợp vớiNhị Thập Bát Tú (28 sao), saunày 24 Trị phát triển thành 28Trị. Khi Trương Lăng mất, conlà Trương Hành 張衡 kế thừaviệc truyền đạo. Khi Trương

Page 947: Tàng Hoa Hải T1

Hành qua đời, con của TrươngHành là Trương Lỗ 張魯 kế vị.Cả ba đời ông cháu đượcngười đời gọi là Tam Trương,nhưng trong nội bộ phải gọi làTam Sư: Trương Lăng là ThiênSư 天師, Trương Hành là TựSư 嗣師, và Trương Lỗ là HệSư 系師. ——————-

Page 948: Tàng Hoa Hải T1

Chương 31:

THỰC LỰC CỦA BÀN TỬ Trans: Cầm Sư Beta 1: Cầm Sư Beta 2: Lão Miêu Hóa Hồ [RE-POST] Bốn giờ sau, Bàn Tử bị gôcổ trói về, nhưng hiển nhiênTrương Hải Hạnh cũng khôngđược dễ dàng gì, tóc tai quầnáo bị giằng kéo mà xộc xệch,

Page 949: Tàng Hoa Hải T1

vẻ mặt hầm hầm. Tôi nhìn cái túi vải chụptrên đầu Bàn Tử, lại nhìnTrương Hải Hạnh, hỏi cô ta: “Cô là đi gây chuyện đấyà? Cô cường gian [1] hắnphỏng? Cô thật là quen thóinày mà, cô cường gian tôi, tôiđã không được rồi, mà so vớitử Bàn Tử này vẫn còn tốtchán nha.” Trương Hải Khách khôngchú ý đến lời nói của tôi, bắt

Page 950: Tàng Hoa Hải T1

đầu hỏi Trương Hải Hạnh: “Thực lực của anh chàngnày ra sao?” “Thân thủ thì không tệ lắm,nhưng mà đầu óc thì ngu dốt,ngoại trừ lúc đánh nhau xongcon mẹ nó còn hành xử đêtiện. Nếu không phải khôngthể hạ sát thủ, lão nương lậptức thiến hắn tại chỗ.” [Ôi congà con của Bàn gia :v] Tôi cười nhìn Trương HảiHạnh, nhưng mà cũng có chút

Page 951: Tàng Hoa Hải T1

buồn bực: Mẹ kiếp, lão tử chảđược tí phúc lợi nào, ngoanngoãn mà nằm xuống chờ bịchém đầu. Sớm biết thế này,tôi cũng phản kháng một chút,đáng nhẽ nên bóp cái chỗ cầnbóp một cái nha! [Ai dạy ngươi học thói dâmtặc này hả? Đợi lão công nhàngươi về ta liền mách ==”] “Anh nghĩ để hắn đi cùnghay là người của chúng ta đicùng thì thích hợp hơn?”

Page 952: Tàng Hoa Hải T1

“Anh nghĩ người như vậy,tuy có khí lực, nhưng đặt tronghoàn cảnh đó khả năng lạikhông đặc biệt linh hoạt. Côcũng biết, sau khi chúng ta đivào đó, rất nhiều chuyệnkhông phải cứ dựa vào nắmđấm là được, mà cần phải dựavào mưu kế nữa.” Trương Hải Hạnh vỗ vỗquần áo rồi đáp, “Em còn cảmthấy người của chúng ta cũngăn ý hơn về mặt khác nữa.”

Page 953: Tàng Hoa Hải T1

Tôi thở dài, Trương HảiKhách nhìn về phía tôi: “Xin lỗi, tôi tin tưởng lờinói của Hải Hạnh là kháchquan. Cậu có thể chấp nhậnhay không?” “Tôi không chấp nhận, tôicảm thấy các người nên nghebằng hữu của tôi nói mộtchút.” Tôi nói, “Mau cởi trói cho hắn đi,đã trói tới đây rồi, chớ đemBàn gia siết lại thế.”

Page 954: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Hạnh liền bùngphát giận dữ: “Mặc kệ ai nói đều khôngcó ý nghĩa gì cả, trừ phi hắnbây giờ có thể tự mình thoátthân, bằng không, đối vớichúng tôi mà nói, hắn đã chếtrồi.” Nói rồi cô ta liền giật cái túichụp đầu Bàn Tử ra. Tôi nhìnvề phía Bàn Tử, muốn xem vẻmặt túng quẫn của anh ta,nhưng lúc lật cái túi ra tôi lập

Page 955: Tàng Hoa Hải T1

tức phát hiện ra là sai rồi, “Ý”lên một tiếng. “Các người bắt nhầm ngườirồi” Tôi nói. Bên trong cái túi chụp đầukia căn bản không phải là BànTử, mà là một người đàn ôngTây Tạng cường tráng. Vóc người của người nàyvà Bàn Tử có điểm giốngnhau, nhưng so với Bàn Tử thìđen hơn nhiều, và hiển nhiênngười này nghe không hiểu

Page 956: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi đang nói gì, vẻ mặtmờ mịt nhìn chúng tôi. “Đây không phải là bạn anhsao?” Hải Hạnh kinh ngạc nói. “Không phải, bạn tôi so rathô bỉ hơn nhiều.” “Thế thì hắn là ai?” “Tôi không biết, cô tự hỏiđi!” Tôi nói. Hải Hạnh chuyển hướngsang người đàn ông tráng kiệnkia, nói như súng máy một

Page 957: Tàng Hoa Hải T1

hồi, người đàn ông kia mớichậm rãi trả lời vài câu hỏi.Sau đó, tôi liền phát hiện sắcmặt của Trương Hải Hạnhbỗng xanh mét đi. “Phiên dịch một chút đi!” Tôi biết cô ta chắc chắn đãbị lừa rồi, trong lòng vô cùngthống khoái, cố ý chèn ép côta. “Hắn nói hắn bị một ngườiHán mập mạp chuốc say, tênngười Hán mập mạp ấy cho

Page 958: Tàng Hoa Hải T1

hắn uống rất nhiều rượu ngon,lại còn tặng nhiều thuốc lángon, sau đó hắn ở lại trongphòng người Hán mập mạp ấyngủ. Tiếp đó thì bỗng nhiên cóngười tới trói hắn, hắn nổigiận, đánh nhau với kẻ đó, kếtquả là bị trói tới đây.” TrươngHải Hạnh phiên dịch lại. Tôi không khỏi cười ha hảmột trận. Quá sung sướng, nhađầu kia con mẹ nó quá ngangngược đi, nhờ có cơ trí của

Page 959: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử, thật con mẹ nó hãnhdiện mà. “Vậy Bàn Tử thực sự ở chỗnào?” Trương Hải Hạnh trên mặttựa hồ có chút xấu hổ, lập tứchỏi tôi. Tôi nói: “Tôi làm sao mà biết?Chẳng qua theo như hiểu biếtcủa tôi về Bàn Tử, anh ta làmra chuyện này không phải chỉđể bản thân mình không bị trói

Page 960: Tàng Hoa Hải T1

đi, mà đây nhất định chỉ làmột phần của cả kế hoạch lớnthôi. Bàn Tử không giống tôi,anh ta muốn phụ nữ nào, nhấtđịnh sẽ tấn công, hơn nữa cònrất hung hãn. Một khi đã ởtrong tay anh ta, đối phươngđảm bảo sẽ chết rất thảm. Thếnhưng, mánh khóe của BànTử nói chung tương đối sơ sài,nếu không phải kẻ đặc biệtkiêu căng tự đại thì cũngkhông dễ gì trúng kế.”

Page 961: Tàng Hoa Hải T1

“Hắn lúc này khẳng địnhđang ở gần đây.” Trương Hải Khách nói, “Nếu như là tôi, nhất địnhsẽ theo đuôi tới đây, hơn nữacòn chuẩn bị chu đáo hết toànbộ. Nếu như đối phương mànhiều người, chúng ta bây giờchính là cá nằm trong chậurồi.” “Em đem những ngườikhác đi tăng cường bảo vệ.” “Không cần, dựa theo cách

Page 962: Tàng Hoa Hải T1

nói của Ngô Tà, tên Bàn Tửnày nhất định biết một ítchuyện của chúng ta, khôngphải người bình thường đâu.” Vừa dứt câu, bỗng nhiên từtrong quần áo người đàn ôngngười Tạng kia rơi ra một vật. Ánh mắt mọi người đềuhướng tới đó, thì thấy đó làmột cái bình. “Đây là cái gì?” TrươngHải Hạnh hỏi hắn ta. Người đàn ông kia lắc đầu.

Page 963: Tàng Hoa Hải T1

Bỗng nhiên, cái bình kia nổtung, một lượng lớn khí màuvàng liền tràn ngập khắp cănphòng, một mùi cay xè khônggì tả nổi xộc vào mũi tôi. Tôigần như là ngất đi. “Khí độc! Tất cả nằm sátxuống đất! Mở cửa sổ ra!” Trương Hải Hạnh kêu to. Người Trương gia phản ứngrất nhanh, gần như chỉ trongnháy mắt, tất cả các cửa sổđều được mở ra, gió mát bên

Page 964: Tàng Hoa Hải T1

ngoài thổi vào, khói trong vòngnăm phút sau đã tản ra. “Có người đến đánh lénkhông?” Hải Hạnh cất tiếng hỏitrong khói, “Có thiếu ai không?” “Không, đều ở đây.” “Mẹ nó, muốn chơi tasao?” Trương Hải Hạnh nhanhchóng giận điên lên, quay ra

Page 965: Tàng Hoa Hải T1

nói với tôi: “Gọi bằng hữu của ngươimau ra đây, có dũng khí thìmột mình đấu với lão nương,loại mánh khóe trẻ con nàyđem dùng trước mặt chúng tachỉ có vứt mẹ nó đi thôi!” Lời còn chưa nói hết,Trương Hải Khách đã độtnhiên nói cô ta không đượcnhúc nhích. Sau đó chúng tôiliền thấy trên trán cô ta có mộtđiểm sáng laser.

Page 966: Tàng Hoa Hải T1

Một tia laser từ bên ngoàicửa sổ để mở chiếu vào, vữngvàng lưu trên trán cô ta. Bấtkể cô ta di chuyển thế nào,đường nhắm đều theo đó diđộng. “Ngô Tà, cậu mau nói chobằng hữu của cậu biết chúngtôi là ai, chúng tôi sẽ xin lỗihắn, để anh ta đừng manhđộng, gây hiểu nhầm, hy sinhkhông đáng có.” Tôi nhìn về hướng Trương

Page 967: Tàng Hoa Hải T1

Hải Hạnh, cô ta đã hoàn toànbình tĩnh lại, không nói một lờinào, chỉ nhìn tôi. Người Trương gia đã chiếmưu thế quá lâu rồi, sợ rằngcũng lâu rồi chưa có nếm trảiqua khổ cực như vậy. Chỉ là,Bàn Tử lấy đâu ra cái loạisúng ống tuyệt vời thế nàynhỉ? Tôi nhìn bên ngoài chỉ mộtmảnh đen kịt, Bàn Tử chắcchắn ở xa chỗ này, vì thế thủ

Page 968: Tàng Hoa Hải T1

vệ mới không phát hiện được.Nhưng mà thế này, tôi thậtcũng không biết phải trao đổivới cậu ta như thế nào. “Cô đừng cử động.” Tôi đột nhiên nảy ra mộtchủ ý xấu xa, “Tôi có nói anh ta cũngkhông nghe được, tôi phảidùng hành động để cho anh tabiết, cô cũng là người mộtnhà.” “Hành động gì?’

Page 969: Tàng Hoa Hải T1

Tôi đi tới bên cạnh TrươngHải Hạnh, từ từ cúi xuống, dísát mặt vào mặt cô ta. Cô tangay lập tức luống cuống, nói: “Ngươi muốn làm gì? Nếungươi đám vọng động, lãonương dù có bể đầu cũngkhông tha cho ngươi đâu.” “Yên tâm, tôi không giốngcác người, tôi là người vănminh.” Tôi nói. Tôi nói xong liền lại gần,dùng gáy của mình chắn trước

Page 970: Tàng Hoa Hải T1

trán của cô ta khỏi điểm laser. Trong nháy mắt, TrươngHải Hạnh rời đi với tốc độ cựcnhanh. Tôi nhìn mà cảm thấybuồn cười, xoay người làmđộng tác không có chuyện gì, sau đó kéo Trương Hải Kháchqua, làm động tác cả hai làanh em tốt. Hai chúng tôi thìlại giống nhau như đúc, cảnhtượng này khẳng định rất thúvị. Điểm laser trên người

Page 971: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi di chuyển một lượt,cuối cùng cũng tắt, đến tôicũng phải thở hắt ra. TrươngHải Khách liền nói: “Gọi bạn của cậu đến đâyđi! Hắn qua rồi, quả thật lànhân vật lợi hại.” Tôi cười ha hả, bỗng nhiênnhìn thấy bên kia người đànông dân tộc Tạng đã tự cắtđược dây trói, đang ngồi trênghế uống trà bơ, miệng nói: “Thế là xong rồi sao? Bàn

Page 972: Tàng Hoa Hải T1

gia tôi vẫn còn chơi chưa đủnha.” Tôi ngạc nhiên nhìn ngườiđàn ông kia dùng quần áo lauvết màu trên mặt mình, thiếuchút nữa thì rơi cả cằm. Hải Hạnh trợn mắt nhìn tôi: “Ngươi không phải bảo làta bắt nhầm người sao? Haingươi liên thủ ám hại ta!” Người đàn ông đó lau sạchhết lớp hóa trang , giật râuxuống rồi nói với tôi:

Page 973: Tàng Hoa Hải T1

“Ăn ý, cô biết không? Đâylà sự ăn ý của chiến hữu.” Quả nhiên là Bàn Tử. Tôi định thần, lòng nói: Chómá cái chiến hữu ăn ý ấy, cậuhóa trang thành như vậy, tôilàm sao có thể nhận ra được.Nhưng mà cũng không thể đểlộ sơ hở được, tôi ngửa mặtlên trời cười to, đi tới vỗ vaiBàn Tử. “Vậy người ngoài cửa sổ làai?” Trương Hải Hạnh hỏi.

Page 974: Tàng Hoa Hải T1

“Là con trai của bà chủ nhàkhách. Đó không phải là súnglaser, mà chỉ là một món đồchơi, một loại giáo cụ dùngtrong lúc giảng bải thôi.” BànTử nói. “Các người a, quá tự tin.Tiểu bằng hữu của tôi đây,Thiên Chân Vô Tà, một chútsức chiến đấu cũng không có,tôi làm sao có thể để hắn đơnđộc đến đây như vậy được?Tôi sớm đã cài một máy nghe

Page 975: Tàng Hoa Hải T1

lén ở trên người cậu ta.” Nói rồi Bàn Tử rút từ trongtúi quần tôi ra một vật nhỏ,hoá ra là gói thuốc lá lúc đó tôimua ở quầy bán quà vặt. Cậuta xé vỏ bao thuốc, lộ ra mộtthiết bị nhỏ. “Mấy người nói cái gì tôicũng đều nghe hết được rồi.Cô nương, các người còn nonquá đi, không thích hợp lănlộn ở cái đất này đâu, về tuluyện thêm chút nữa nha.”

Page 976: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Hạnh tức đếnđỏ con mắt, xoay người rời đi. Bàn Tử mở bao thuốc lá,lấy ra một điếu, rồi lên tiếng: “Phụ nữ đúng là phụ nữ,không có con gà là khôngđáng tin cậy.” Bỗng nhiên cậu ta ngẩnngười, cầm bao thuốc lên nhìnlại lần nữa, từ bên trong lấy rathứ gì đó. “Làm sao vậy?” Tôi hỏi.

Page 977: Tàng Hoa Hải T1

“Còn có một thiết bị nghelén nữa, cái này không phải tôisắp đặt.” Vừa dứt lời, từ bên ngoàicửa sổ có vô số tia laser chiếuvào, trên người mỗi người đềucó một điểm đỏ. Ai, tôi thầm nghĩ: thật làcon mẹ nó loạn, hoàng tướccòn ở phía sau a! —- [1] Cường gian: Ý là hiếpđáp nam nhân á ==”

Page 978: Tàng Hoa Hải T1

Chương 32 BIỆN PHÁP AN TOÀNCỦA BÀN TỬ Trans: Cầm Sư Beta: Lão Miêu Hóa Hồ Sự việc phát sinh quá nhanhlàm chúng tôi không có cáchnào phản ứng lại. Chúng tôikhông ai dám động đậy.Trương Hải Hạnh nhẹ giọnghỏi Bàn Tử: “Đây cũng là anh sắp xếp

Page 979: Tàng Hoa Hải T1

à?” “Cái rắm, tôi kiếm ở đâu ralắm con trai ông chủ nhàkhách như thế chứ?” Vậy thì to chuyện rồi, tôinghĩ thầm. Căng thẳng một lát,sau đó liền thấy có hai ngườingoại quốc từ cửa đi vào. Đó là hai người trong nhómngười Đức kia. Trước đây tôicăn bản là không để ý, bây giờnhìn bọn họ đi tới, tôi mớiphát hiện hai người này con

Page 980: Tàng Hoa Hải T1

mẹ nó thật cường tráng quá đi,giống hệt như trâu bò vậy. Haingười đó so với tôi thì phải caohơn hẳn một cái đầu, tóc màuxám bạc, khuôn mặt đầy vếtsẹo như vết dao. Đây là khuôn mặt củangười thường xuyên leo núi. Hai người nước ngoài đósau khi đi vào thì phất phấttay, trong nháy mắt tất cả cácđiểm laser đều biến mất. Thếnhưng, tôi biết điều này không

Page 981: Tàng Hoa Hải T1

có nghĩa là tất cả các tay bắntỉa đã rút lui, mà chỉ là để chochúng tôi biết, bọn họ đangchăm chú theo dõi chúng tôi.Bây giờ mấy tia laser biếnmất, chỉ là để chúng tôi khôngxác định được động tĩnh củahọ mà thôi. Chắc chắn rằngvẫn còn có không ít tay bắn tỉavẫn nhắm vào chúng tôi nhưcũ. Những tay bắn tỉa tốt đềusử dụng ống ngắm, mà cònmột lúc khóa được hai mục

Page 982: Tàng Hoa Hải T1

tiêu kìa. Sau khi hai người Đức kiabước vào, liền chắp tay chàohỏi chúng tôi theo nghi lễTrung Quốc, một trong haingười dùng tiếng Trung rất tệmà nói: “Thật ngại quá, thật ngạiquá, mọi người mau ngồixuống, mọi người mau ngồixuống đi.” “Lão quỷ này xem nhiềuphim võ hiệp quá rồi nha.”

Page 983: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử ở bên cạnh tôi lêntiếng. “Hai vị đây có thể đi rồi”. Một lão quỷ khác đi tớiphía tôi và Bàn Tử nói. “A?” Tôi có chút kinh ngạc, BạnTử lại lên tiếng : “Chúng tôi có thể đi?” “Đúng, nhanh đi đi.” Lão quỷ ấy không nhìnchúng tôi mà nói,

Page 984: Tàng Hoa Hải T1

“Chuyện ở đây không liênquan gì tới hai người, đây làchuyện giữa chúng tôi và bọnhọ.” Tôi và Bàn Tử nhìn nhau,Trương Hải Khách liền nói: “Được đi còn không mau điđi. Tự chúng tôi có thể ứngphó được.” Tôi cảm thấy vô cùng kìquái, logic trong chuyện nàythật quái lạ làm tôi không hiểugì lắm. Bàn Tử nhếch mép

Page 985: Tàng Hoa Hải T1

cười với tôi, ý bảo có tiện nghikhông chiếm chính là Vươngbát đản, đừng để lão quỷ kiađổi ý, đi được thì cứ đi trướcđi rồi nói sau. Tôi và Bàn Tửgật đầu như gà mổ thóc cùngnhau đi ra khỏi phòng. Vàotrong sân, tôi liếc Bàn Tử, nói: “Làm sao bây giờ? Đi chỗnào đây?” “Trước tiên cứ tới phòngcủa cậu đi, không việc gì đâu.Tôi với mấy người Đức này có

Page 986: Tàng Hoa Hải T1

trao đổi rồi.” Bàn Tử nói. “Đây thực sự là cậu sắpxếp sao?” Tôi kinh ngạc hỏi. Bàn Tử làm một động tácđừng nói với tôi: “Đừng nói, không phải tôisắp xếp, là biện pháp an toàncủa tôi. Bàn gia đây nghĩ rằnglần tính toán này phần mạohiểm quá nhiều, cho nên trướcđó đã kéo theo mấy ngườiĐức này nhập cuộc. Bây giờnói chuyện rất bất tiện, trở về

Page 987: Tàng Hoa Hải T1

rồi hãy nói.” Tôi gật đầu, lòng nói cáichuyện này rất giống việc ta đinhà bạn làm khách, kết quả làbằng hữu cũng lão bà nhà hắncãi vã, chúng tôi đợi cũng lúngtúng, lại chẳng thể làm gì hơnđành phải ra về, vừa đi vừanghĩ: ta kháo, liệu bên trong cóxảy ra chuyện giết vợ giếtchồng hay không vậy? Đúnglúc không biết làm thế nào chophải, người bạn đi cùng lại nói:

Page 988: Tàng Hoa Hải T1

Yên tâm đi, thật ra người lãobà nhà hắn yêu chính là ta.[==”] Ngẫm lại thì hình như hìnhdung như vậy cũng khôngđúng lắm, nghĩ bụng phải ngheBàn Tử giải thích mới được.Tôi và bàn Tử đi một mạch vềphòng rồi đóng cửa lại, tôi mớihỏi Bàn Tử xem hàng loạtchuyện này rốt cuộc là nhưthế nào. Bàn Tử liền nói không có

Page 989: Tàng Hoa Hải T1

chuyện gì cả. Cậu ta trước khigặp tôi đã giả mạo nhân viênbán hàng, bán cho tôi mấy góithuốc có máy nghe trộm đó.Sau đó cậu ta một đường đitheo tôi, biết được rất nhiềucách nghĩ của tôi. Sau khi tôibị tính kế, tất cả quá trình cậuta đều nghe được nhất thanhnhị sở. Hơn nữa, lúc đó cậu tađã ở gần ngay miếu Lạt Ma,lại vừa lúc nghe được bọn họmuốn thử thách cậu ta, nên

Page 990: Tàng Hoa Hải T1

lập tức quay trở lại trấn, bàyra cục diện này. Chỉ là trước lúc đó, khi BànTử theo sát tôi thì phát hiện rangười Trương gia đang theodõi tôi, nhưng cùng lúc lại cóngười đang giám sát Trươnggia. Đây là một vấn đề, Bàn Tửchỉ có một người, nên rất khóbị phát hiện, nhưng nhữngngười giám sát của Trương giathì rất nhiều, mà chủ yếu đều

Page 991: Tàng Hoa Hải T1

là dân ngoại quốc, vì vậy chỉcần thoáng chú ý cũng có thểdễ dàng phát hiện. Bàn Tử nghĩ, nếu nhưngười Trương gia tự mình tiếnhành những hoạt động giámsát này, tất nhiên sẽ phát hiệnbản thân mình cũng bị theodõi. Nhưng mà bọn họ lại quátự tin, lại dùng dân bản xứ đểlàm việc này. Những ngườidân ở đây lại không có kinhnghiệm trong việc này, chính

Page 992: Tàng Hoa Hải T1

vì vậy hoàn toàn không pháthiện ra khi mình theo dõingười khác, lại đang có ngườitheo dõi mình. “Nhóm người ngoại quốckia là ai?” Tôi hỏi Bàn Tử. “Là nhà đầu tư ở hải ngoạicủa Cừu Đức Khảo.” Bàn Tửnói. Tôi lắc đầu. Tôi không hiểuchuyện này, Bàn Tử nói: “Công ty của Cừu ĐứcKhảo là một công ty cổ phần,

Page 993: Tàng Hoa Hải T1

sau khi hắn chết, công ty đãmột phen đại loạn. Tôi nghĩchắc cậu cũng đoán được mấynăm trước bọn họ đã loạnthành cái loại gì. Lúc đó Hộiđồng Quản trị của công ty đãra hai quyết sách, đem nhữngmảng còn tốt của công ty nàytách ra, thành lập một công tymới, đồng thời lưu lại nhữngtài liệu và hạng mục của CừuĐức Khảo tại công ty mẹ. Bởivì chúng đều là những hạng

Page 994: Tàng Hoa Hải T1

mục lỗ to, cục diện lại càng vôcùng rối rắm. Bọn họ đưa công ty này lên thị trường, hivọng có người nhận mua vớigiá thấp để bán tống đi, nếukhông thì sẽ phải chuẩn bị phásản.” “Kết quả, hệt như kỳ tích,lại có người đứng ra mua lạicái cục diện rối rắm này,không chỉ tiếp nhận một lượnglớn nợ nần, hơn nữa còn giữlại rất nhiều hạng mục. Trong

Page 995: Tàng Hoa Hải T1

đó, đề cao nhất lại là nhữnghạng mục của Cừu Đức Khảotại Trung Quốc. Việc mua lạinày được thực hiện bởi mộtcông ty Đức, tên tiếng Trunglà “An Tịnh.” An Tịnh? Có liên quan thếnào với An Lợi [1]? Tôi thầmnghĩ, miệng thì hỏi: “Vậy cậu liên hệ với bọn họnhư thế nào?” “Nói ra thật xấu hổ, khôngphải là tôi liên hệ với bọn họ

Page 996: Tàng Hoa Hải T1

mà là bọn họ tìm tới tôi.” BànTử nói, “Sau khi cậu lên núi khônglâu, bọn họ liền tìm được tôi.Chó má, một trăm nghìn Euro,cùng với vài khẩu súng máy,Bàn gia ta nghĩ đi nghĩ lại, thấyhợp tác với bọn họ một phencũng chẳng hại gì. Mục đíchcủa bọn họ chỉ là muốn biếtmục đích thật sự của nhómngười Hong Kong kia, mongmuốn tôi có thể phối hợp với

Page 997: Tàng Hoa Hải T1

họ. Vì thế mà tôi đã biến bọnhọ thành phương án đề phòng,giả dụ như cục diện có xảy ravấn đề gì, chúng ta chí ít vẫncòn một đường lui cùng đồngminh.” “Nói như vậy, nhóm ngườiĐức kia hoàn toàn không biếttầm quan trọng của tôi nênmới để tôi đi như vậy.” “Có thể, nhưng cũng khôngnhất thiết. Hay là đối vớinhững người Đức kia mà nói,

Page 998: Tàng Hoa Hải T1

cậu căn bản không phải vấn đềquan trọng. Nói ví dụ nhưnhiệm vụ của đám người HongKong kia chính là lấy ra mộtvật gì đó ra từ trong núi tuyết.Đối với chuyện này, cậu cómột vai trò vô cùng quantrọng. Nhưng đối với nhómngười Đức kia mà nói, mụcđích của bọn họ chắc chắn chỉlà tìm được vị trí đó trong núituyết, vì vậy cậu hoàn toànkhông quan trọng. Mà đám

Page 999: Tàng Hoa Hải T1

người Hong Kong kia lại biếtcon đường đến chỗ cái hồ đótrong núi tuyết, vậy nên haibên bọn họ có thể thỏa thuậntrực tiếp với nhau.” Tôi trầm tư một chút, nghĩcũng phải, chỉ là nếu như haibên bọn họ đàm phán xong,nếu như không thể đồng tình,lại muốn sống mái với nhaumột trận trong miếu thì sao? “Ngao cò tranh nhau, ngưông đắc lợi.” Bàn Tử nói,

Page 1000: Tàng Hoa Hải T1

“Tại hạ Gia Cát Phì Longnghĩ cho dù kết cục có ra sao,thì đối với chúng ta đều có lợi.Bởi vì chúng ta ở cục diện nàyquá ngu ngốc, lại khó có đượckhi hai bên kia cũng ngu ngốcđi, nên cũng không ngại để họlàm trò ngu cho xong đi cònchúng ta được xem diễn trò,chừng nào bọn họ làm trò nguxong thì chúng ta tiếp tục làmtrò ngu ngốc.” Tôi lại nghĩ đến Trương Hải

Page 1001: Tàng Hoa Hải T1

Hạnh, đột nhiên lại cảm thấycó điều gì đó không đúng.Trương Hải Khách, TrươngLong Bán, những người nàyhành sự lão luyện, không đạtđược mục đích nhất định sẽkhông bỏ qua đâu. Ở trướcmặt chúng tôi duy trì loại lễnghi thế kia chủ yếu là bởi vìtôi còn quan trọng với bọn họ,thế nhưng cái cô Trương HảiHạnh này tính cách chân thật.Nói thật, tôi thực sự không

Page 1002: Tàng Hoa Hải T1

muốn người như vậy lại chếtuổng ở đây. Có lẽ là xuất pháttừ việc tôi đối với bản thânngười Trương gia có tình cảm,còn đối với Cừu Đức Khảo lạithực chán ghét, nên lập trườngcủa tôi đã đứng về phíaTrương gia từ rất sớm rồi. Tôi thầm nghĩ tôi không thểđể cho cục diện trở thành nhưvậy, nếu có thể giúp một taythì tôi cần phải hỗ trợ họ. Tôichâm một điếu thuốc, nói với

Page 1003: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử: “Cậu nghĩ tiêu cực quá rồi,chúng ta sống phải tích cựchướng về phía trước.” Mới nói nửa chừng, tôi chợtnghe thấy một tiếng nổ giảmthanh, một tia lửa từ ngoài cửasổ bắn vào như sao băng,huyệt thái dương của Bàn Tửtóe ra một bông hoa máu,người bị ép lùi ra ba bốn bước,cả người ngã lăn xuống đất.

Page 1004: Tàng Hoa Hải T1

—- [1] An Lợi: là Amway đó :) —- Các tình yêu đã xem 23sthần thánh chưa???????????? =)))) Vâng ta thì ta soi kỹ lắmrồi, mấy cái quan tài rất là ảonha =))))))))))))))))))))

Page 1005: Tàng Hoa Hải T1

Chương 33:

CHẾT HỤT Trans: Cầm Sư Beta 1: Cầm Sư Beta 2: Lão Miêu Hóa Hồ [RE-POST] Tôi phát hoảng, lập tức đitới xem có chuyện gì xảy ra.Vừa mới xông tới bên ngườiBàn Tử liền bị cậu ta đạp chomột cước, lảo đảo ngã xuống

Page 1006: Tàng Hoa Hải T1

đất, ngay lúc đó, một viên đạnkhác gần như cắm vào lưng tôisượt qua, trúng cây đèn bêncạnh. Cây đèn bị bắn trúng, tialửa văng tung tóe, lăn xuốngđất, tôi còn tưởng có hỏa hoạnrồi chứ, nhưng dầu hỏa chỉcháy một chút rồi tắt. Xem rasàn nhà này sau nhiều năm, cũđi, được che bởi một lớp hồdày nên thực sự rất an toàn. Trên người tôi còn bén một

Page 1007: Tàng Hoa Hải T1

chút lửa, đang vỗ vỗ thì BànTử ở bên kia quát tôi: “Lớn đầu như vậy mà cònkhông khôn ra được, lúc nàymà cậu còn chạy cái gì chứ,phải ngay lập tức nằm xuốngchứ.” “Cậu sao rồi? Tôi tưởngcậu vỡ đầu mất rồi.” Tôi nhìnmặt Bàn Tử toàn là máu, “Lãotử đây còn chẳng phải là lolắng cho cậu sao?” “Cậu lo cái rắm, tôi có chết

Page 1008: Tàng Hoa Hải T1

cũng chẳng đến lượt cậu chônnhá, lão tử đây còn đầy nhântình lo ma chay cho tôi nhá.” Bàn Tử vừa nói, tay vừa bịtlấy thái dương. Tôi thầm nghĩ,đầu cậu ta chắc cũng chưa vỡđâu, bằng không cũng khôngthể nào nói năng trôi chảy thế. “Bàn gia đây xuất thân nhưthế nào chứ, tưởng ngắm bắnta dễ dàng vậy à, nếu màkhông phải cái chỗ này conmẹ nó lạnh chết được, thì Bàn

Page 1009: Tàng Hoa Hải T1

gia ta cũng không phải đếnmức không tránh nổi.” Bàn Tử nói, “Nhớ năm đó lúc còn đihọc, Bàn gia ta thế này mà nổidanh ‘Bao thịt bự đánh khôngtrúng.’” Tôi nhìn tới thái dương củacậu ta, đúng là chỉ trầy da mộtchút mà thôi, thầm nghĩ, đốiphương hành động cũng thậtquá dở đi, tên Bàn Tử này đầuto như thế mà bắn không

Page 1010: Tàng Hoa Hải T1

trúng. Bàn Tử lại lên tiếng: “Chúng ta lăn lộn trên gianghồ, càng ở nơi dễ bị đánh lén,càng phải làm cho đầu ócmình không ngừng vận động,cái này gọi là tính toán chutoàn.” Bàn Tử vừa nói vừa gật gùđắc ý, tôi suy nghĩ một chút,cảm thấy cậu ta khẳng định lànói đang nói khoác, đây có màlà thói quen lông bông của cậuta thì có.

Page 1011: Tàng Hoa Hải T1

Đang định phản bác lại cậuta, bỗng lại thấy một nhát súngbắn tới, cũng không biết bắntrúng chỗ nào mà vụn gỗ văngkhắp nơi. Tôi và Bàn Tử đềuđồng loạt rụt cổ lại. “Chó má, tên nào?” Tôinói, “Đám người Đức kia khôngphải thả chúng ta đi rồi sao?Hay là thả chúng ta đi để cóhai mục tiêu di động?” “Đám người Đức kia nếu

Page 1012: Tàng Hoa Hải T1

như muốn giết chúng ta thìquá dễ dàng, không phải bọnhọ làm đâu. Nếu như là ngườiTrương gia, thân thủ người giatộc họ tốt như vậy, khẳng địnhsẽ không dùng loại thủ đoạnbắn tỉa này. Tác dụng củasúng bắn tỉa chính là lấy ítthắng nhiều, nếu như ngoài kiacó sáu người trực tiếp xạ kích,chúng ta tuyệt đối không phảilà đối thủ.” Bàn Tử dùng quần áo lau

Page 1013: Tàng Hoa Hải T1

chỗ vết thương bị đạn bắn sượtqua, nhìn xung quanh, hiểnnhiên là đang muốn tìm đốisách cho cục diện này. “Chính vì thế, tôi nghĩ sốngười bắn chúng ta rất ít, thậmchí còn có khả năng chỉ cómột người, nhìn thấy chúng tađơn độc, muốn giết chúng ta.” “Không phải người nàotrong chúng ta sao?” Tôi kinh ngạc, nghĩ thầmrốt cuộc trong miếu này tụ tập

Page 1014: Tàng Hoa Hải T1

bao nhiêu thế lực chứ. Vừanói xong, hai tiếng súng liêntục vang lên, đạn xuyên quacửa sổ mà đi vào, thực sự bayvề hướng tôi, chỉ là sai về độcao, bay qua trên đỉnh đầu tôi. “Đúng vậy, còn có ngườicủa một bên nữa.” Bàn Tửnói, “Thật ra là tôi còn có một ítchuyện chưa nói với cậu,nhưng hiện giờ không có thờigian, để thảo luận sau thì hơn.

Page 1015: Tàng Hoa Hải T1

Cậu xem, kẻ kia có thể đãđoán được vị trí của chúng tarồi.” “Vì sao?” “Kinh nghiệm, hắn trướcđây chắc chắn đã từng thămdò căn phòng này rồi.” Bàn Tử nhìn xung quanhmột lượt, “Căn phòng này vốn cónhiều nơi có thể ẩn nấp, hắnnhất định đã sớm biết chúng tasẽ nấp ở những chỗ nào, sau

Page 1016: Tàng Hoa Hải T1

đó lựa chọn mai phục xạ kíchở nơi ít bị góc chết nhất củacăn phòng này. Hắn bây giờđang đoán tìm chỗ cậu nấp,dùng đạn thử cậu.” Vừa dứt lời, một phát đạnnữa lại bắn về hướng tôi, lầnnày góc bắn rất xảo quyệt, từcửa sổ bắn hướng xuống phíadưới, vào trúng sàn nhà ngaysau lưng tôi. Rung động làmtoàn thân tôi tê rần, nhanhchóng bò sang phía bên cạnh.

Page 1017: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử cũng lộ ra vẻ mặtkỳ quái: “Có điều, kẻ này cũng đoánquá chính xác đi.” “Có lẽ hắn vừa rồi đã nhìnthấy tôi lao về phía cậu,” Tôinói, “cho nên nghĩ tôi chắcđang ở khoảng này.” “Không đúng, chỗ này bòqua bò lại rất tiện, ai lại chọnchỗ kín đáo nhất để ẩn nấpchứ.”

Page 1018: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử có vẻ như đang suynghĩ gì đó, “Kỳ quái, nếu như hắn tacó thể nhìn thấy chúng ta,chúng ta đã bị bắn trúng từ lâurồi, vậy thì chắc chắn hắn vẫncòn đang đoán, nhưng mà lạinói vì sao hắn lại có thể đoánchuẩn như vậy được?” Bàn Tử quay đầu, thật cẩnthận rút ra một thanh gỗ, nóivới tôi: “Trước tiên liều đi, chúng

Page 1019: Tàng Hoa Hải T1

ta nhử hắn bắn, sau đó đợi lúchắn thay đạn, trực tiếp phi từcửa sổ đằng sau ra ngoài. Đếnchỗ ngọn núi là dễ rồi.” Nói rồi Bàn Tử cởi quần áocủa mình ra, cột vào thanh gỗ,vừa thò ra tới cửa sổ, ba phátđạn liền bắn tới, quần áo lậptức bị bắn rớt xuống. Tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tửchặc lưỡi một tiếng, nói: “Đây là cái loại súng bắntỉa gì chứ, bắn nhanh như

Page 1020: Tàng Hoa Hải T1

vậy.” Lúc này, tôi bỗng nghe thấymột vài âm thanh kỳ lạ, lập tứcquay về phía Bàn Tử làm điệubộ ngậm miệng lại. Bàn Tử biết tôi hành độngnhư vậy nhất định có mụcđích, liền không nói gì nữa.Tôi cảm giác âm thanh vừanghe thấy rời đi, bỗng nhiênlại nghe thấy phía ngoài sân cóchút âm thanh loạt soạt rấtkhẽ.

Page 1021: Tàng Hoa Hải T1

Tôi nhìn Bàn Tử chỉ chỉ vàolỗ tai, lại chỉ chỉ ra bên ngoài.Bàn Tử đảo mắt vài cái rồicũng lắng nghe, nghe một hồi,bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt tứcgiận. Bàn Tử dùng khẩu hìnhchỉ cho tôi, bảo tôi nép vàobên cánh cửa, sau đó dùngngón tay ra hiệu 1, 2, 3, sauđó vung chân ý bảo tôi thấycậu ta đếm số 1, 2, 3 thì đávăng cái cửa ra. Tình bằng hữu ăn ý của tôi

Page 1022: Tàng Hoa Hải T1

và Bàn Tử qua nhiều năm ởchỗ này thực là phát huy hếttác dụng, tôi không hề do dựhay hoài nghi chút nào, lập tứcxoay người bò qua đó, dùngchân chặn cửa. Bàn Tử nhặtmột cái đế đèn bị bắn đổ trênđất, áng chừng một chút, bỗngnhiên ngồi xổm lên nửa người,ra dấu 1 với tôi, tôi gật đầu, hítsâu một hơi. Bàn Tử làm độngtác số 2, đang làm động tác số3, trong nháy mắt, cậu ta bỗng

Page 1023: Tàng Hoa Hải T1

nhiên đứng lên. Gần như là cùng lúc, tôimột cước dùng sức đạp vàocửa gỗ, đồng thời Bàn Tử độtnhiên ngồi sụp xuống. Trongnháy mắt hai phát đạn bắn tới,sượt qua đỉnh đầu Bàn Tử.Bàn Tử thuận thế lăn mộtvòng, đèn bàn trong tay đãném ra, tiếp theo người cũngxông ra ngoài. Tôi nghe thấybên kia vài tiếng súng giảmthanh liên tục vang lên, thế mà

Page 1024: Tàng Hoa Hải T1

lại là ở trong sân. Xoay người đứng lên tôiliền thấy Bàn Tử và một ngườinữa đang đánh nhau loạnthành một đống, súng đã bịBàn Tử dùng miệng cắn làmrơi xuống. Tôi đi tới nhặt chiếcgiá đèn xông vào đánh, mộtphát kẹp lấy cổ người kia,dùng đèn đập mạnh vào đầuhắn. Kẻ đó tương đối cườngtráng, nhưng mà tôi với Bàn

Page 1025: Tàng Hoa Hải T1

Tử đánh kiểu này, dù là aicũng không ăn thua. Tôi đậpliên tục mấy phát vào đầu hắn,người kia liền không có độngtĩnh gì luôn. Hai người chúngtôi xoay người đứng lên, pháthiện thì ra người này là một lạtma. Bàn Tử nhặt khẩu súngrơi bên cạnh kia lên, hoá ra làmột cây súng lục cùng với ốnggiảm thanh. “Mẹ kiếp, tên khốn kiếpnày hóa ra là ở trong sân dùng

Page 1026: Tàng Hoa Hải T1

súng lục bắt chước súng bắntỉa.” Bàn Tử hý hoáy cây súngmột chút, nhét vào phía sauthắt lưng. Tôi nói: “Cậu sao mà liều vậy hả,cứ như thế mà xông ra, cậucũng đâu phải Tiểu Ca, nếuném cái đèn này không trúngthì cậu xong rồi.” “Tôi nghe thấy động tĩnhbên ngoài đoán được kẻ này

Page 1027: Tàng Hoa Hải T1

chỉ dùng súng lục thôi, hơnnữa âm thanh lại nhẹ như vậy,nhất định là có dùng ống giảmthanh. Hơn nữa, mấy góc bắnban nãy bị lệch, nếu như là ởtrong sân, chắc chắn là rất gầncửa, chính vì vậy liền đánhcuộc một phen. Quả nhiên kẻnày ở ngay cách cửa chỉ tầmmười thước. Trời lạnh nhưvậy, lại bắn bằng súng lục, bắntrúng mới là lạ đó.” Tôi ngồi xổm xuống nhìn

Page 1028: Tàng Hoa Hải T1

mặt tên kia, phát hiện đây làlạt ma trong miếu, tôi đã gặpngười này hai lần, đều là ởtrong phòng ăn. Chỉ là hìnhnhư tôi hạ thủ có chút mạnhtay, lỗ mũi hắn chảy máu bebét. “Thiên Chân, nhiều ngàykhông gặp, cậu bây giờ ra tayđộc ác rất có phong cách củaBàn gia đây rồi nha.” Bàn Tử nhìn chung qunahkhông thấy có ai, cũng không

Page 1029: Tàng Hoa Hải T1

thấy có kẻ nào tiếp tục ámtoán, mới nói: “Trước tiên cứ mang hắnvào trong phòng, thân phậnngười này xem ra khá đặcbiệt, không hiểu vì sao lạimuốn ám toán chúng ta.Người trong miếu có vẻ aicũng có vấn đề, chúng ta phảicẩn thận gấp đôi thì hơn.” Tôi suy nghĩ một chút, nóivới Bàn Tử: “Nếu là như vậy, phòng của

Page 1030: Tàng Hoa Hải T1

tôi chắc chắn không được rồi,cậu đi theo tôi, tôi dẫn cậu tớichỗ an toàn.” Chương 34 SỰ THAY ĐỔI KỲ QUÁI Trans: Cầm Sư Beta: Cầm Sư Bàn Tử cõng lạt ma kia, tôiđi phía trước dẫn đường. Điqua một hành lang tối om,cũng không rõ là đi qua baonhiêu cái sân, cuối cùng đi tới

Page 1031: Tàng Hoa Hải T1

chỗ cái sân có bức tượng TiểuCa. Thật kỳ quái, dọc đườngđi toàn bộ ngôi miếu thực sựrất yên tĩnh, một tiếng ngườicũng không thấy. Lẽ nào trước cơn khủnghoảng, giấc ngủ của mọi ngườiđều có hương vị ngọt ngàokhác thường sao? Lúc Bàn Tử nhìn thấy bứctượng kia thì thực sự hoảngsợ, suýt nữa thì qua đó đạpmột phát. Tôi kéo anh ta lại,

Page 1032: Tàng Hoa Hải T1

tìm bừa một gian nhà, đạp cửađi vào. Chúng tôi đem lạt makia vứt xuống đất, dùng ánhsáng của điện thoại di động lấytay rà soát trên người hắn,phát hiện trên người hắnkhông có gì cả. “Cái đồ nghèo rớt mùngtơi” Bàn Tử mắng. “Cậu làm cái gì mà cứ nhưtìm đồ bồi táng vậy” Tôi dạy bảo anh ta, “Cậu chẳng phải lần nào

Page 1033: Tàng Hoa Hải T1

trở về cũng giàu có sao, thếmà mỗi lần quay lại đều biểuhiện như là một tên tiểu tặcvây” “Cái này gọi là khiêm tốn,cậu hiểu không? Hơn nữa cậura tay mạnh như vậy, có khichết rồi ấy chứ, mà đồ bồitáng cũng chẳng thấy đâu” Trong lòng tôi có chút losợ, nghĩ thầm ngàn vạn lầnđừng có chết, tôi không muốnmang trên lưng tội giết người

Page 1034: Tàng Hoa Hải T1

đâu. Bàn Tử lại tiếp tục nói: “Tên này hình như là mộtngười Hán, xem có phải kẻthù của Chú Ba vẫn bám theocậu không?” “Kẻ thù nào mà lại đuổi tớitận chân núi Himalaya chứ”Tôi nói. Tôi vốn không có con mắtnhìn ra người của nhiều tộckhác nhau, ngoại trừ nhữngtộc người có nhiều điểm đặcbiệt như người của tộc

Page 1035: Tàng Hoa Hải T1

Kamba. [ko tìm đc nhiều thông tinvề tộc Kamba này, nhưng đặcđiểm của người dân tộcKamba là rất đen, vì họ làngười Châu Phi] Bàn Tử dùng một sợi dâytrói lạt ma kia lại, sờ sờ mạchcủa hắn, lại nói: “Xem chừng đợi tên nàytỉnh lại còn cần thêm chút thờigian nữa. Tôi trước tiên đixem người Trương gia và đám

Page 1036: Tàng Hoa Hải T1

người Đức kia như thế nào,cậu ở lại trông chừng hắn chocẩn thận” Anh ta nói phải đi, bắt tôi ởlại, anh ta cũng phải hỏi tôichứ, tôi nói: “Tôi trước đây hay đảmnhiệm vai trò ở lại canh giữphạm nhân, lần nào mọi ngườiquay về cũng thấy gặp chuyệnkhông may, tôi không làm nữađâu. Cậu trông chừng hắn đi,tôi đi xem bọn họ thế nào cho,

Page 1037: Tàng Hoa Hải T1

hơn nữa tôi thông thuộc cáimiếu này hơn cậu, cậu mà đinói không chừng tới sáng cũngchưa tới nơi” Bàn Tử nghĩ cũng phải,liềnnói:” Vậy cậu đi xem xét mộtchút đi, đừng có làm chuyệnngu ngốc đấy” Lòng tôi nói thầm: Yêntâm, tôi không phải là tôi củangày xưa nữa. Sau đó gật đầuđi ra khỏi cửa. Đi một đoạn, tôi thở dài

Page 1038: Tàng Hoa Hải T1

một hơi, đột nhiên cảm thấycảm giác bức bách khi phải ởlại trấn thủ giờ có thể đổi choBàn Tử rồi. Cảm giác hoảnghốt, lo âu khi xưa mỗi lúc ở lạitrấn thủ lại hiện về trong đầutôi, cái loại cảm giác này thậtkhô khan, buồn chán, lại lolắng, bất lực, cảm giác bảnthân mình chẳng làm được tròchống gì, cái cảm giác ấy đãlàm cho tôi cảm khái khôngbiết bao nhiêu lần.

Page 1039: Tàng Hoa Hải T1

Ngô Tà à Ngô Tà, ngươi rốtcuộc cũng chẳng phải línhcông binh, nhưng bây giờ cũngcó thể đứng ra chiến đấu rồi. Tôi thẳng một mạch đi quachỗ các lạt ma hay hoạt động,bắt đầu cẩn thận lần theo bóngdáng mờ nhạt của các toànnhà, từng chút từng chút một,nhìn như là ninja vậy. Một lúcsau, tôi đi tới chỗ ngườiTrương gia thẩm vấn tôi. Vừa nhìn tôi lập tức cảm

Page 1040: Tàng Hoa Hải T1

thấy hoảng hồn. Lúc trước chỗnày đèn đuốc sáng trưng, bâygiờ lại đen ngòm tối thui, mộtchút ánh sáng cũng không có,chỉ có ánh trăng trắng bệchchiếu vài tia tản mác như lànhững bóng ma. Cái đệch, trong lòng tôicảm thấy nghi hoặc. Nghĩbụng thế này là sao, lẽ nàobọn họ quay về ngủ hết rồi,bọn người này lòng dạ cũngthoải mái quá đi nha? Hay là

Page 1041: Tàng Hoa Hải T1

khi nãy đều là quỷ, ma hátnói, chả nhẽ mấy con quỷ nàyquá rảnh rỗi lại đến tận chânnúi Himalaya mà trêu đùa, dằnvặt tôi sao? Tôi ở trong sân do dự mộthồi, cảm thấy mình phải vàoxem có chuyện gì, bằng khôngbiết ăn nói thế nào với BànTử. Tôi mà cứ như này trở về,đến lúc Bàn Tử hỏi tình hìnhnhư thế nào chả nhẽ lại bảo:À, chẳng có việc gì cả, bọn họ

Page 1042: Tàng Hoa Hải T1

đi cả rồi, chúng ta cũng đithôi. Thế có mà Bàn Tử thổhuyết mất thôi. Tôi cẩn thận từ sân đi vào,cũng may mà tuyết đã đượcquét sang một bên. Tôi đi tớicửa, mở cửa ra, bên trong lòthan đã được tắt hết. Tôi sờ sờ vào lò than, pháthiện vẫn thấy hơi ấm, sờ vàothan củi bên trong lại phát hiệnchỉ là vừa mới bị bơ trà hắtvào mà tắt lửa. Rốt cuộc đã

Page 1043: Tàng Hoa Hải T1

xảy ra chuyện gì, lẽ nào saukhi chúng tôi đi, người Trươnggia đã vùng lên, chế phục đámngười Đức sao? Với thân thủcủa người Trương gia, xácsuất phản công rất lớn, nhưngmà bọn họ cũng chả có lý dogì mà phải rời đi cả. Vả lại,khi nãy một tiếng súng chúngtôi cũng không nghe thấy.Theo như quy luật bìnhthường, người Trương giabỗng nhiên đem tắt hết đèn đi,

Page 1044: Tàng Hoa Hải T1

chắc là phải có ý gì đó, nhưngmà vì sao lại phải tắt cả lò thanchứ. Chẳng lẽ đám người Đứclàm khó dễ bọn họ ư? Đámngười Đức đó nếu như muốngiết người Trương gia, thực sựlà có cơ hội tốt. Bọn họ đã cókhả năng âm thầm tập trung ởđây, thì cũng có thể giết chếttoàn bộ mọi người, không thìcũng có thể giết được một sốngười, sau đó dùng vũ khí giết

Page 1045: Tàng Hoa Hải T1

nốt những người còn lại. Nếuthật sự là như vậy, trong gianphòng này có thể là một cảnhtượng hoàn toàn khác. Có thểngười Trương gia đều đã bịthủng đầu, chết hết ở bêntrong rồi. Nhưng trong không khíkhông có mùi máu tươi, tôihoàn toàn không ngửi thấymùi gì cả. Tôi tìm chỗ ngọnđèn, thắp đèn lên, một lần nữaánh sáng rọi khắp căn phòng.

Page 1046: Tàng Hoa Hải T1

Chẳng có ai cả, cũng không cóvết tích của đạn dược, cũngkhông có máu. Bọn họ đi đâu rồi đây? Tôithầm nghĩ, chó má thật, chả cónghĩa khí gì cả. Đúng lúc này,bỗng nhiên có một cảm giácquen thuộc truyền tới. Cái đệch, chả nhẽ lại là cảlũ cùng biến mất sao. Quảnhiên, cái thói xấu này củaTiểu Ca, đúng là bệnh ditruyền của cả gia tộc. Chỉ là

Page 1047: Tàng Hoa Hải T1

lần sau đừng có mà mất tíchmột cách hoàn hảo vậy chứ,thật là dọa người mà. Nghĩ thầm, tôi liền chạy rakhỏi gian phòng, trên đường đitôi không nhìn thấy bất cứngười nào cả, bỗng nhiên tôicảm thấy cả ngôi miếu nàygiống như đã chết vậy.

Page 1048: Tàng Hoa Hải T1

Chương 35:

MỌI NGƯỜI ĐỀU BIẾNMẤT Trans & Beta: Cầm Sư Tôi chạy đến trong sân củacăn phòng đại lạt ma, vừa đivào đã biết không xong rồi,bên trong chỉ toàn là mộtmảng đen kịt, tối om. Tôi đẩycửa đi vào, lục lọi đèn bànthắp lên, nhìn trong phòng mộtlượt.

Page 1049: Tàng Hoa Hải T1

Chẳng có ai cả, chẳng thấylạt ma nào cả. Tôi đột nhiên bắt đầu thấyrun run, bỗng nhiên nghĩ đếnrất rất nhiều chuyện. Trướcđây, trải qua nhiều chuyện nhưthế, cảnh tượng này tôi hìnhnhư cũng gặp qua nhiều lầnrồi. Mỗi lần xuất hiện nhữngtình cảnh như vậy, nhất định làcó chuyện khủng khiếp đã xảyra. Tôi vỗ vỗ đầu mình, vừa

Page 1050: Tàng Hoa Hải T1

cầu khẩn vừa chạy tới chỗBàn Tử. Hy vọng rằng Bàn Tửvẫn ở chỗ đó, Bàn Tử nhấtđịnh phải ở chỗ đó. Bàn Tử ở nhà kho đợi mộtlúc, gần như là phát chán luôn. Trời xanh có mắt, xui xẻonhiều lần như vậy, đen đủi baonăm như thế, rốt cuộc lần nàytôi cũng không đến nỗi hoàntoàn u mê. Ông Trời rốt cuộccũng chịu lưu tâm cho mộtlần.

Page 1051: Tàng Hoa Hải T1

Nếu như ngay cả Bàn Tửcũng biến mất, tôi lại một lầnnữa trở thành kẻ đơn độc. Tôicũng không đến mức phát điênđâu, nhưng cái loại cảm giácmất mát này nhất định sẽ làmtôi chẳng nghĩ được gì nữa. Bàn Tử thấy tôi thở hồnghộc chạy vào cửa, có chútkinh ngạc: “Cậu lại gây họa rồi phảikhông? Cái mặt này của cậuchẳng giống cái mặt hoàn

Page 1052: Tàng Hoa Hải T1

thành nhiệm vụ chút nào” Lòng tôi thầm nghĩ cái mặthoàn thành nhiệm vụ là cáimặt như thế nào vậy? Lẽ nàolà vừa hát quốc ca vừa xôngvào? Sau đó liền nói với BànTử: “Tôi chẳng có gây ra cáihọa nào cả, chỉ là chẳng có tintức gì tốt lành hết. Trước tiêncậu cứ đứng yên một chút chotôi sờ xem cậu có phải là thậthay không?”

Page 1053: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử chẳng hiểu gì cả,mới hỏi: “Cậu nói năng linh tinh cáigì vậy?” Tôi vào phòng khép cửa lại,lúc này mới chầm chậm bìnhtĩnh lại, thấy lạt ma kia vẫnngoan ngoãn nằm trên đất.Lòng thầm nghĩ sao mà BànTử trông chừng người vẫnbình an vô sự nhỉ, chẳng lẽ tênphạm nhân này không có làmkhó dễ gì cho cậu ta sao? Hay

Page 1054: Tàng Hoa Hải T1

là do tôi Trời sinh tướng mạochính là “Có cơ hội cho hắntrốn thoát” sao? Tôi không biết nói từ đâu,ấp úng hồi lâu mới nói: “Bọn họ đều đi cả rồi, cáclạt ma cũng không thấy đâu,chẳng lẽ là đi ăn khuya?” Tôiđịnh học theo phong cách củaBàn Tử trước kia, dí dỏm mộtchút. Bàn Tử nhíu mày, “Hả”một tiếng, nói:

Page 1055: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu còn nói cậu tiến bộsao? Tiến bộ ở chỗ nào chứ?Trước kia còn có thể thét chóitai vài tiếng, bây giờ ngay cảnói cũng chẳng nên hồn sao.Nói cho cậu biết, cái loại hàihước trong lúc nguy hiểm nàychính là siêu cấp hài hước,hiện tại khắp nơi đâu đâu cũngthấy mặt nạ da người, tôi thậtkhông thể dí dỏm nổi. Đặcbiệt là cậu ấy, trước đây đâucó như vậy, bây giờ tự nhiên

Page 1056: Tàng Hoa Hải T1

lại thế này, tôi sẽ cảm thấy kỳquặc đó. Nếu như không phảilà mấy năm nay tôi cùng vớicậu vào sinh ra tử bao nhiêulần, đối với cái giọng điệu củacậu đã rõ rành rành, thì tôicòn tưởng cậu bị đánh tráo rồiấy chứ” Xem chừng Bàn Tử đangnói rất nghiêm túc, tôi thầmnghĩ cũng có chút đạo lý đấy,sau đó liền gật đầu. Bàn Tử lạinói:

Page 1057: Tàng Hoa Hải T1

“Cái gì mà ăn khuya chứ,rốt cuộc xảy ra chuyện gì nào,đừng lằng nhằng nữa, nói rõràng cho tôi xem nào” Tôi hít một hơi thật sâu, rồiđem tất cả mọi chuyện kể lạicho Bàn Tử. Bàn Tử gãi gãiđầu một cái lại nói: “Bàn gia ta cảm thấy chẳngcó gì kỳ quái cả, bởi vì theocậu lăn lộn bao lâu nay, cáiloại chuyện như vậy cũngkhông phải xảy ra lần đầu tiên,

Page 1058: Tàng Hoa Hải T1

nhưng mà trước tiên, cậu thựcsự là không nhìn lầm chứ? Cáikiểu tối lửa tắt đèn này, cóphải nghĩ bên ngoài chỉ mộtmảng đen kịt, không dám rangoài, cuối cùng hút xong điếuthuốc rồi quay về phải không?Thiên Chân, cậu nói thật đi,tôi sẽ tha thứ cho cậu” Tôi không thèm đếm xỉa tớicậu ta, nói với cậu ta là nếumà có không tin tôi thì tự đimà nhìn xem. Hơn nữa, bây

Page 1059: Tàng Hoa Hải T1

giờ cũng không phải là tôi sợ,chẳng qua cứ mỗi lần như vậylại cảm thấy rất không bìnhthường. Mỗi lần mọi việc diễnra như thế thì tiếp theo mọichuyện đều sẽ phát triển theohướng mà tôi không hề ngờtới, lại làm cho tôi càng cảmthấy thất bại. Bàn Tử nói: “Được, tôi tin cậu, nhưngmà cậu cứ nói với tôi thế này,thì tôi cũng suy sụp mất. Vẫn

Page 1060: Tàng Hoa Hải T1

là vậy đi, cậu ở đây giám sátlạt ma này, tôi đi kiểm tra lạilần nữa xem có phải như cậunói hay không” Tôi nói ngàn vạn lần đừngcó làm vậy, cậu đi kiểm tramột lần, đến lúc đó con mẹ nókhông trở lại, cậu kêu tôi điđâu tìm cậu chứ. Tôi với tênlạt ma này ở đây đúng là conmẹ nó bi thảm đấy, tôi khôngthể cùng tên khốn này lăn qualăn lại được đâu.

Page 1061: Tàng Hoa Hải T1

[nguyên lai là từ vật lộn, màsao ta thấy cái từ lăn qua lănlại này hay hay :v] Suy nghĩ một chút tôi lạinói: “Chúng ta bây giờ cứ rờikhỏi miếu này trước đã, nhântiện đi xem một vòng. Ngườinày chúng ta cũng mang theoluôn đi, rồi xem tình hình thựctế thế nào rồi định đoạt tiếp.Nếu như trong miếu thực sựkhông có ai, chúng ta cứ

Page 1062: Tàng Hoa Hải T1

xuống núi ăn khuya đã, đợingày mai trời sáng rồi làm gìthì làm” Bàn Tử gật đầu, tôi lại lầnnữa kéo tên lạt ma kia lên lưngBàn Tử. Đi được một lúc, sắcmặt Bàn Tử dần dần có chútbiến sắc, nói nhỏ: “Cái đệch, là thật à”. Cuối cùng khi chúng tôi đitới cửa miếu, Bàn Tử đẩy cửara, nhìn tuyết đọng ở cửa,xoay người lắc đầu nhìn tôi:

Page 1063: Tàng Hoa Hải T1

“Thiên Chân, cậu có phảikiếp trước làm rất nhiềuchuyện thất đức không hả?” Lòng tôi thầm nghĩ khôngbiết chuyện gì? Bàn Tử lại nói: “Cậu xem đi” Nói rồi liền tránh ra cho tôixem. ——————–Chậc, cả nhà ta đều đi du lịchcó mỗi bạn Cầm Mèo con ởnhà dịch bài viết bài, nhưng

Page 1064: Tàng Hoa Hải T1

thực ra là up bài trong kho hiuhiu, chậc giờ kho cũng gầncạn mà lại sắp bảo vệ luận ánhiu hiu, ta thực là cảm thấy cólỗi vs anh chụy em bà connhưng mà chắc tuần tới nhà tasẽ bị chậm bài, thân bằng cốhữu thông cảm cho chúng ta.\ Hỡi những chú mèo đi dulịch về nhớ mua quà và sharenhững trải nghiệm thú vị <3 hịhị <3 ta đợi tin tốt từ cácnàng <3 *cười nham hiểm* :)

Page 1065: Tàng Hoa Hải T1

Lời cuối thân chào và quyếtthắng <3 Chương 36 RỜI KHỎI MIẾU LẠT MA Trans + beta: Cầm Sư Tôi còn tưởng rằng lúc BànTử tránh ra, tôi sẽ thấy cảnhtượng hãi hùng gì lắm cơ, lạikhông nghĩ tới là chẳng có cáigì cả, chỉ thấy mỗi mấy bậccầu thang lên núi dốc thẳngđứng. Cái cầu thang này phải

Page 1066: Tàng Hoa Hải T1

nói là cực kỳ nguy hiểm,không thứ gì có thể sánh bằng,nhưng sau đó tôi lại phát hiệnmuốn nhấc giày cùng hai chântiến lên phía trước cực kỳ khókhăn. Cửa cũng không có gì cả,chỉ thấy tuyết đã được quétgọn sang một bên, tôi hỏi BànTử: “Nhìn cái gì? Tôi kiếptrước có làm gì mà cậu lại nhưvậy với tôi”

Page 1067: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu xem đi, tuy rằng tuyếtđọng ở cửa đã bị quét đi,nhưng đến chỗ sáu bảy bậcthềm kia vẫn có tuyết. Chúngta vừa rồi đi qua đi lại một lúc,vết chân vẫn còn ở đó, nếunhư thật sự có người từ trongmiếu xuống núi, khẳng địnhphải có dấu vết tuyết bị dẫmlên, nhưng rõ ràng là, conđường này trong thời gianngắn không có mấy người điqua đây”

Page 1068: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu là nói những ngườinày vẫn còn ở trong miếu,không có đi ra ngoài sao?” Bàn Tử lại hỏi: “Trong miếu có còn cửa ranào khác không?” Tôi lắc đầu. Theo như tôibiết thì hẳn là không có, bằngkhông việc Muộn Du Bìnhxuất hiện cũng không thể gâyngạc nhiên kinh hồn như thế.Nếu như không phải là có cửara nào khác, vậy chỉ còn khẳ

Page 1069: Tàng Hoa Hải T1

năng là bọn họ đã đi vào trongnúi tuyết rồi. Quả nhiên BànTử cũng nói: “Vậy thì, hoặc là đámngười này vẫn còn ở trongmiếu, hoặc là đã con mẹ nó, đitới chỗ Tiểu Ca rồi chả cónhẽ?” Tôi lắc đầu, không thể nào.Nói thế nào cũng không đúng,từ lúc chúng tôi rời khỏi chỗTrương Hải Hạnh và TrươngHải Khách vốn không lâu,

Page 1070: Tàng Hoa Hải T1

Làm sao mà bọn họ trongkhoảng thời gian ngắn ấy, đãnhanh chóng đạt được mụcđích chung như vậy, rồi lạixuất phát ngay lập tức đượcchứ? Trừ phi bọn họ đều là[ăn vĩ ca], thích thú khôngnhịn được. Vả lại, không phải chỉ làkhông thấy mỗi mấy người đó,mà ngay cả lạt ma trong miếucũng không thấy đâu, lạt makhông phải là cũng ăn vĩ ca

Page 1071: Tàng Hoa Hải T1

chứ? [HELP: ta ko hiểu cái từ ănvĩ ca này là cái gì L ] Bàn Tử trách vài tiếng,bỗng nhiên nhận ra trên lưngmình còn có một người, mớinói: “Thiếu chút nữa thì quênmất hắn, chúng ta có đoán mòcũng vô dụng. Trước tiên làmcho kẻ này tỉnh lại đã, biết đâuhắn lại biết chuyện gì đấy. Bàngia ta trong lòng có điểm vẫn

Page 1072: Tàng Hoa Hải T1

còn mù mờ, cảm thấy việc nàykhông đúng lắm, cứ như đámngười này là ma quỷ ý, lại ởđây đùa giỡn chúng ta” Bên ngoài quá lạnh, chúngtôi lại lần nữa quay vào trongmiếu. Bàn Tử nói: “Nếu người cũng biến mấtrồi, thì cũng không nên quaytrở lại gian phòng kia nữa, quánguy hiểm. Chúng ta cũngkhông thể quay lại nhà khokia, chỗ đó cũng quá bừa bộn,

Page 1073: Tàng Hoa Hải T1

quá bẩn. Đi tới chỗ đại lạt mađi, chỗ đại lạt ma đặc biệt tốt,chúng ta đến xem phòng ôngta một chút, xem xem ở trongphòng ngủ của ông ta có bảobối gì hay không” Tôi nói: “Cậu lại như vậy, cậuxuống đấu không nói làm gì,nhưng không phải cả đồ củangười sống cũng muốn lấy đấychứ, thật hạ lưu” Bàn Tử nói:

Page 1074: Tàng Hoa Hải T1

“Cái đệch, tôi chỉ là quansát tình hình hiện tại chúng tacoi như lục soát cứu người đi,vừa lục soát cứu người vừa lụcsoát cứu tài sản tiền bạc cũngkhông phải là không thể” Tôi biết là có cũng cậu ấycãi cọ cũng vô ích, càng nóinhiều càng ngụy biện nhiềuhơn. Vì vậy, cứ thế đi vào. Tôi lại lần nữa quay trở lạicái sân trước phòng đại lạt ma,Đi vào trước đã rồi nói

Page 1075: Tàng Hoa Hải T1

chuyện. Đem lạt ma ở trênlưng đặt xuống mặt đất, tôi điđốt tất cả các lò than và đènlên. Bị chúng tôi đánh ngất xỉu,tình trạng của người kia có vẻcũng khá nặng. Tuy rằng máuchảy từ lỗ múi và lỗ tai cũngđã ngưng lại, nhưng máu từmắt vẫn tiếp tục chảy. Tôi cóchút choáng váng, nghĩ thầmlần này mình thực sự giếtngười rồi sao? Sao lúc đấy tôi

Page 1076: Tàng Hoa Hải T1

lại có thể nghĩ tới cầm đèn bànmà đạp vào đầu anh ta cơchứ? Cũng không dùng quánhiều sức, vẫn còn tiết kiệmsức mà. Âm thanh thì cũng cóchút dọa người đấy, nhưngcũng không tới nỗi đánh chếtngười đâu. Lúc trước Tiểu Cacó đánh người, tay anh ta lạirất có lực, nhưng cũng chưathấy anh ta giết người bao giờ,lẽ nào dùng hung khí cũng cầncó bí quyết?

Page 1077: Tàng Hoa Hải T1

Tôi đi vào trong sân lấychút tuyết đặt ở bếp lò mộtlúc, tìm mảnh vải ướt, lau mấyvết máu ở lỗ mũi và tai cho lạtma kia, sau đó đắp lên hai mắtcho hắn. Hy vọng là khôngtiếp tục bị chảy máu nữa.Trong lúc ấy cũng vẫn nghethấy tim đập và hô hấp củahắn, tạm thời có thể thở phàonhẹ nhõm rồi. Bàn Tử không ngừng lụctung hết cả căn phòng lên,

Page 1078: Tàng Hoa Hải T1

định vơ vét chút tiền của,không ngờ lại chỉ có mỗi mộtcuốn sổ tiết kiệm. Cậu ta vẫncứ hùng hùng hổ hổ, nói lạtma bây giờ cũng thật không cóphẩm chất, bao nhiêu vàngbạc đem gửi hết ngân hàng,không biết làm vậy sẽ làmnhân dân tệ bị giảm giá sao?Cậu ta mồm thì mắng nhưngvẫn không dừng lại, còn lậtqua lật lại, đến cái góc tườngcũng không tha.

Page 1079: Tàng Hoa Hải T1

Tôi nói với câụ ta, cậu chođại lạt ma là thần giữ của sao?Sao lại đem tiền của giáu ởnhững chỗ này. Cậu ta lại nóilà tôi nhầm rồi, cậu ta là đóibụng, chả lấy được tiền chí ítthì cũng phải kiếm được cái gìăn chứ. Tới đây vài ngày, thứcăn ở nơi này cậu ta đã nhanhchóng thải ra ngoài hết rồi.Lăn lộn nửa ngày, Bàn Tửcũng lôi ra được một bao gìđó. Vừa mở ra nhìn thì hình

Page 1080: Tàng Hoa Hải T1

như là một túi thực vật hongkhô đóng thành viên, rất làthơm. Bàn Tử cho một viênvào mồm nhai nhai, ngồixuống cạnh tôi nói: “Cậu cũng chịu khó ăn chútđi, ăn no rồi mới có thể nghĩcách hay. Cậu chưa nghe quasao? Ba Bàn Tử, chọi mộtChư Cát Lượng” Tôi cũng ăn vài miếng, vịcủa thứ này cũng không tệlắm. Lúc này, xung quanh

Page 1081: Tàng Hoa Hải T1

cũng bắt đầu ấm dần lên rồi,cửa sổ cũng đã đóng hết lại.Căn phòng này đã có cảm giácan toàn, tôi lại nói với Bàn Tử: “Chúng ta thử phân tíchnhững chuyện xảy ra từ đầuxem sao. Lúc trước cậu nóicòn có chuyện chưa kể với tôi,bây giờ nói được chưa?” Bàn Tử nhấp một ngụm tràrồi nói: “Cậu có nhớ lúc tôi cảitrang thành người Môn Ba có

Page 1082: Tàng Hoa Hải T1

cùng Trương Hải Hạnh nóichuyện, dùng vài câu tạng ngữhay không? Thực ra lúc ấy tôidùng một loại ngôn ngữ màdân địa phương rất ít khi nói,thật ra cũng chẳng phải tiếngMôn Ba. Bây giờ người cònnói cái tiếng này không quá banghìn mốt, mà lời này cũngkhông phải tôi tự nói mà là tôihọc thuộc lòng đấy. Chỉ cần làdân bản xứ, nghe qua là biếttôi chỉ là hạng vớ vẩn, nhưng

Page 1083: Tàng Hoa Hải T1

mà nếu không phải là ngườiMôn Ba, dù có nghe khẩu âmcủa tôi thì cũng chưa chắcđươc. Lão tử thực sự vì mấytừ này mà tốn không ít tế bàonão. Lúc nói chuyện vớiTrương Hải Hạnh tôi chính làdùng tiếng Môn Ba, là vì tôi đãđịnh dùng tiếng Môn Ba địaphương để gạt người. Giọngnói của dân tộc ít người bọn họ chắc chắn không biết” “Chỉ là lúc ấy tôi cho là cô

Page 1084: Tàng Hoa Hải T1

ta sẽ nói lại với mọi người làcô ta không hiểu, nhưng cônàng lại chẳng có bất cứ biểuhiện không hiểu nào, lại đi nóibậy giải thích một phen”, BànTử có vẻ chắc chắn: “Việc này có chút kỳ quặc” Tôi nhíu mày một cái: “Ý cậu là gì?” Bàn Tử lại nói: “Giả dụ như cô ta thực sựbị tôi lừa, cho tôi là dân bản

Page 1085: Tàng Hoa Hải T1

xứ đi, vậy cô ta nhất định sẽnói với Trương Hải Kháchrằng những lời tôi nói cô takhông hiểu. Nhưng cô ta lạikhông làm vậy, trái lại hoàntoàn giả vờ như nghe hiểu tấtcả mấy thứ ngôn ngữ Môn Bamà tôi nói. Điều này cho thấyTrương Hải Hạnh chắc chắncó vấn đề. Có thể có mấy khảnăng như thế này, thứ nhất làTrương Hải Hạnh cô ta khôngmuốn mọi người biết rằng cô

Page 1086: Tàng Hoa Hải T1

ta không hiểu tiếng Môn Ba” “Vì sao chứ? Lẽ nào cô talà người ham mê danh tiếngsao?” Tôi hỏi. Lại nghĩ loại tính cách nàychính là một loại nhược điểmcấp thấp, người Trương gianhất định sẽ khắc phục từ khicòn nhỏ. Vậy thì chỉ có thể làlà trường hợp này, mọi ngườiai cũng nghĩ cô ta biết tiếngMôn Ba, nhưng thực ra thìkhông phải như vậy.

Page 1087: Tàng Hoa Hải T1

Điều đó có thể thấy TrươngHải Hạnh này rất có thể là giả,hoặc không là cô ta đã biếtBàn Tử là giả, muốn giúpchúng tôi một tay. Tôi nghĩ rồi liền cau màynói: “Nhưng xem chừng hìnhdạng cô ta nổi đóa khi đókhông có vẻ là giả” Bàn Tử lên tiếng: “Cậu còn nhớ Tiểu Ca

Page 1088: Tàng Hoa Hải T1

không, dáng người bìnhthường của anh ta ấy, thế màcòn có thể giả dạng thành cáidạng người gì không? Đámngười này con mẹ nó đều làảnh đế, là diễn viên à” Đầu óc tôi đột nhiên hiện ranghi thức lễ trao giải Oscar,Tiểu Ca và Trương Hải Hạnhcùng được xưng đế, xưng hậu.Tôi lập tức hất cái hình ảnhquái dị kia ra khỏi đầu, quaylại nói với Bàn Tử:

Page 1089: Tàng Hoa Hải T1

“Nói như vậy, nội bộ ngườiTrương gia thực sự cũng cóvấn đề sao” Bàn Tử gật đầy: “Tôi nghĩ có thể là mâuthuẫn ngầm, nhưng việc quantrọng bây giờ là không thể tintưởng họ được. Chúng ta dùcó gặp lại bọn họ, vẫn khôngthể hoàn toàn tin tưởng bọn họđược” Tôi gật đầu, thầm nghĩ thậtloạn quá mà. trước đó thì các

Page 1090: Tàng Hoa Hải T1

loại đấu tranh, điều tra âmthầm, chắc chắn là các thế lựcđã tập trung lại đây, nếu nhưngay cả người Trương gia nộibộ cũng có vấn đề thì độ phứctạp của chuyện này đã vượt xatưởng tượng của chúng tôi.Hơn nữa, tuyệt đối không phảilà vấn đề có thể xử lý ngay. Tình huống bây giờ, nếuđúng là như vậy, tôi vẫn cònmột nghi vấn: Mục đích củaviệc này là gì chứ? Toàn bộ

Page 1091: Tàng Hoa Hải T1

những chuyện hỗn loạn mà tôiđã trải qua, sự tình lúc nàocũng chuyển hướng bấtthường. Nếu như đây là mộtvở kịch nói, thì đạo diễn đầuóc hình như là có chút vấn đềrồi, nếu không chắc cũng làdùng thủ pháp nghệ thuật rấtcao siêu, tôi thật không cócách nào hiểu nổi. Bàn Tử suy nghĩ một chút,lắc đầu nói: “Thật ra tôi có ý này, nhất

Page 1092: Tàng Hoa Hải T1

định là nói ra cậu cũng khôngthích nghe” Tôi hỏi Bàn Tử vì sao, cậuta nói: “Cậu chờ chút, tôi đi lấy tờgiấy, vẽ cho cậu xem” —- Hiu hiu, ta vừa mần xongluận văn thì lăn quay ra ốm bàcon ạ, thiệc khổ, ngày 3 bữathuốc, ko cất nổi giọng oanhvàng vốn có mà lại còn bố củavịt đực :( hiu hiu, thật đau lòng

Page 1093: Tàng Hoa Hải T1

nên là ta ms chậm bài ms postmuộn hiu hiu :( Chụy em, tại hạ xin lỗi,tuần sau tại hạ sẽ cố gắnghơn!! Chúc ta sớm lấy lại giọngoanh vàng đi tỉ muội!!!!!!!!!!!!

Page 1094: Tàng Hoa Hải T1

Chương 37:

VUA PHÁ ÁN Trans + Beta: Cầm Sư Sau đó Bàn Tử đặt một tờgiấy lên bàn, cầm bút và bắtđầu viết. Nhìn dáng vẻ của cậuta là biết, cậu ta lại chuẩn bịdùng phương pháp điều tracủa mình đây mà. Bàn Tử nói: “Trước tiên chúng ta cầnphải xác định xem những

Page 1095: Tàng Hoa Hải T1

người này đã đi đâu. Cửa miếuthì đã đóng, ở giữa là sườnnúi, phía sau là núi tuyết, phíatrước lại chỉ có duy nhất mộtcon đường lên núi, ngôi miếunày cũng thật sự rất lớn” Bàn Tử vẽ ra trên giấy mộthình vẽ giống như cái miếu,hỏi tôi xem đã giống chưa, rồibảo tôi giúp cậu ta sửa một vàichi tiết. Bàn Tử lại nói: “Cậu xem, thứ nhất, tôi có

Page 1096: Tàng Hoa Hải T1

thể khẳng định bọn họ vẫnchưa đi xuống núi, trừ phi làbọn họ trực tiếp nhảy từ đâyxuống thì còn có thể. Nhưngmà tôi nghĩ bọn họ không ngunhư vây đâu. Thứ hai, bọn họđều có trang bị đầy đủ, giảthiết như tôi muốn làm chocậu một phen hoảng hồn, haylà tạo một tình huống nào đómà tôi đột ngột biến mất, thìtôi cũng sẽ không dùng cáchnày. Tôi sẽ thắp toàn bộ đèn

Page 1097: Tàng Hoa Hải T1

lên, làm sao cho thật giốngnhư chúng tôi vẫn còn đangnói chuyện với nhau, nhưng lạiâm thầm mang các loại trangthiêt bị đi. Thế nhưng bây giờ,đèn cũng đã bị tắt hết, rõ rànglà họ cũng không muốn làmcậu bối rối, cũng không quantâm việc người khác phát hiệnbọn họ đã rời đi, có đúng haykhông?” Tôi gật đầu. Bàn Tử lại tiếp tục:

Page 1098: Tàng Hoa Hải T1

“Nếu tình hình là như vậy,bọn họ không thể nào xuốngnúi theo đường cửa trước, màcậu lại cảm thấy bọn họ cũngkhông thể nào đi vào núi tuyết,vậy khẳng định là bọn họ đãlựa chọn một con đường màcả hai chúng ta đều khôngbiết” Với tình hình hiện tại, suyluận như vậy là hoàn toàn cólý. Tôi lại tiếp tục gật đầu.

Page 1099: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử vẽ một vòng trònlớn ở bên ngoài miếu lạt ma: “Trong miếu lạt ma nàynhất định có huyền cơ gì đómà chúng ta không biết, nóchính là chỗ kết nối nơi nàytới thế giới bên ngoài, vị trínày chắc chắn rất tà môn,cũng có thể không đơn giảnnhư chúng ta đang nghĩ. Nó cóthể là một trạm dừng đượcngười ta thiết kế ở bên trong,nói không chừng có thể là một

Page 1100: Tàng Hoa Hải T1

đường hầm hoặc là một cănphòng bí mật cũng nên” Tôi suy nghĩ một chút cũngthấy rất có đạo lý. Ngôi miếu này có kết cấurất phức tạp, lại có rất nhiềuphòng, ngay cả những ngườisống trong ngôi miếu này cũngchỉ lui tới một vài khu vực, cònnhững chỗ khác cũng chưatừng đi qua. Hơn nữa, miếu lạtma này là một thiết kế kỳ lạ,không phải tự nhiên nó lại

Page 1101: Tàng Hoa Hải T1

được xây dựng dựa nhữngngọn núi. Nói cách khác, điềunày rất ít thấy, kể cả trongphòng thủy hay là trongnghiên cứu. Tôi học ngành kiến trúc, tôivẫn luôn có cảm giác như vậy,nhưng dù sao đây cũng làmiếu lạt ma, không phải là tôikhông am hiểu chuyên môn,mà là tôi không dám nói trướccái gì. Bàn Tử lại tiếp tục phác

Page 1102: Tàng Hoa Hải T1

thảo lên giấy căn phòng củađại lạt ma, căn phòng củanhóm người Trương gia vàngười Đức chỗ chúng tôi đi ra,còn có vài chỗ khác, sau đó vẽmột con đường: “Cậu xem, các lạt ma khácở chỗ này và chỗ này. Nhómngười Trương gia và ngườiĐức giảng hòa rồi thì cũngphải về thu dọn đồ đạc, cùnglúc ấy lại nhanh chóng rời đi.Những người này không thể

Page 1103: Tàng Hoa Hải T1

hành động nhanh như vậyđược. Bọn họ rời đi như thếnày, tôi thầm nghĩ, chắc đã cóchuyện gì xảy ra nên bọn họmới vội vàng như vậy. Bây giờchúng ta thử nghiệm như thếnày, thử xem muốn từ chỗ nàychạy trốn thì cần bao nhiêuthời gian, sau đó đối chiếu vớilúc chúng ta bị nhốt, có khi sẽtìm ra điều gì đó” Tôi nhìn Bàn Tử, thầm nghĩý tưởng này cũng rất có lý,

Page 1104: Tàng Hoa Hải T1

nhưng cái từ “mắc bẫy” màBàn Tử nói lại làm trong lòngtôi có chút hồi hộp. “Mắcbẫy”, tôi lại nhìn tên lạt mađang nằm trên mặt đất, thầmnghĩ chả nhẽ lại là như vậysao? “Thật ra thì, cũng có mộtvài trường hợp có thể lý giảichuyện này”.Tôi nói, “Ví dụ như, đem một conhổ và một con sư tử cùng đặttrong một trận đấu thú Lã Mã,

Page 1105: Tàng Hoa Hải T1

con hổ thì cực kỳ khỏe mạnh,con sư tử thì rất hung dũng.Người ta lại cùng đem cả conhổ và con sư tử vào trong, sauđó đưa dũng sĩ giác đấu vàosân đấu. Lúc này trong đấutrường có rất nhiều vật bêntrong: con hổ, con sử tử và cảdũng sĩ giác đấu, ngoài ra còncó rất nhiều người làm , khi ấyngười ta lại đem con hổ và consử tử cũng lúc thả ra, vậy cậunghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra?”

Page 1106: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử trầm mặc một látrồi nói: “Tôi hiểu rồi, ý cậu là nói,bọn họ chính là những ngườilàm kia, còn chúng ta là conhổ sao?” Tôi nói: “Sai rồi. Chúng ta là dũng sĩgiác đấu, con hổ, sư tử đều đãđược thả ra, còn người làm thìđương nhiên là đã rút lui rồi”. Tôi nhìn cửa sổ,

Page 1107: Tàng Hoa Hải T1

“Dũng sĩ giác đấu trongngôi miếu này đã biến mất,người làm thì đã trốn đi. Haynói cách khác, con hổ và consư tử có lẽ đang nhìn chúng tatừ nơi nào đó mà chúng takhông biết” Thật ra, tôi suy đoán nhưvậy cũng có điểm vô lý, bởi lẽtôi cho rằng nếu như chuyệnnày phát triển như vậy, thì rấtlà không hợp lý chút nào.Người Trương gia, nhóm

Page 1108: Tàng Hoa Hải T1

người Đức, lại còn lạt ma, bọnhọ không thể nào đều cùng làmột phe được, nếu không thìchính là bọn họ đã cùng đi tớithỏa thuận mục đích chungtrong một thời gian quá ngắn. Có thể là có một tình huốngkhác. Có lẽ là trong lúc nhómngười Đức và nhóm ngườiTrương gia đang cùng đàmphán thì bỗng nhiên lạt machạy vào, nói với bọn họ:“Chạy mau, nơi này đã xảy ra

Page 1109: Tàng Hoa Hải T1

chuyện” Cho nên bọn họ mớinhanh chóng chỉnh lý tinhthần, chạy trước đã. Chờ chút đã, chẳng lẽ lạtma này lại là được phái tới đểthông báo cho chúng tôi biết,không biết vì sao lại hiểu lầmcho rằng chúng tôi là con hổhoặc sư tử, sau đó mới dùngsúng tấn công chúng tôi haysao? Tôi ngồi xuống một chút,lòng niệm A Di Đà Phật, chếtthật, cách giải thích này thật

Page 1110: Tàng Hoa Hải T1

có lý à! Hành động dùng súnglục để ngụy trang vốn dĩ làkhông đúng lắm, có khả nănglà do các lạt ma căn bản đềulà người bình thường, do quásợ hãi nên mới có hành độngkỳ lạ như vậy. Tội lập tức đến bên lạt makia xem xét, thầm nghĩ, đại sư,thí chủ ta thực sự không phảicố ý đâu. [Em đánh người song embảo em ko cố ý là xong à ?]

Page 1111: Tàng Hoa Hải T1

Lúc này tôi đặc biệt để ýchăm sóc anh ta rất nhiều, nếunói như Bàn Tử thì chính làtrong lòng đầy hổ thẹn chứkhông phải là cái kiểu ưu đãitù binh. Tôi dùng nước nóngxoa bóp nhân trung cho lạt maấy một lúc, đột nhiên hắn hokhan một tiếng, người cuộnlại. Tôi lập tức dìu hắn đứnglên, lạt ma kia đã bắt đầu mởmắt, trong khoảng thời gianngắn vẫn còn rất mơ hồ. Hắn

Page 1112: Tàng Hoa Hải T1

nhìn Bàn Tử rồi lại nhìn tôi,đột nhiên sắc mặt chuyển biếnrất nhanh, ngồi bật dậy.Những cũng có thể là do tôi đãhạ thủ quá mạnh, lúc hắnđứng dậy lại ngay lập tức tétrên mặt đất, bắt đầu nôn mửa. Tôi chờ hắn nôn xong, lạikéo hắn ta dậy. Hắn nhìn tôivà Bàn Tử rồi nói: “Bây giờ là lúc nào?” Hắn dùng một câu Hán ngữtiêu chuẩn hỏi tôi.

Page 1113: Tàng Hoa Hải T1

Tôi nhìn đồng hồ trên taymột chút, rồi nói cho hắn biếttrời đã sắp sáng rồi. Sắc mặthắn chợt trở nên xấu lạthường, lục lọi khắp mặt đấtmuốn đứng lên, rồi nói: “Xong, Xong rồi, chết chắcrồi!” Còn đang định hỏi hắn vàicâu, lạt ma kia lại tiếp tục: “Đừng nói chuyện, nhanhlên, các người mau đóng hếttất cả các cửa sổ lại. Nhanh,

Page 1114: Tàng Hoa Hải T1

nhanh lên.” Có lẽ là vì giọng nói và biểucảm của người này quá mứcrõ ràng, một loại sợ hãi xuấtphát từ nội tâm chứ khôngphải làm ra vẻ sợ sệt, chính vìthế tôi và Bàn Tử lập tức nghetheo lời hắn, đem tất cả cửa sổtrong phòng đóng lại. Lúc đó chúng tôi không suynghĩ nhiều, bởi lẽ sau khi trảiqua nhiều chuyện như vậy,chúng tôi đều biết rằng biểu

Page 1115: Tàng Hoa Hải T1

cảm đó thì không thể là giảđược. Đây chính là một loạibản năng, tôi gần như có thểdựa vào vẻ mặt của người nàymà lập tức đoán được chuyệncó thật hay chỉ là một âm mưuquỷ kế. Đương nhiên, trừ Tiểu Cara, vẻ mặt của anh ta thì chỉ cómột, do tư liệu sống quá ít mà. Sau khi đóng tất cả các cửasổ lại, căn phòng trở nên cựckỳ u ám, chỉ còn lại ánh sáng

Page 1116: Tàng Hoa Hải T1

từ chiếc đèn làm cho cănphòng trở nên đặc biệt thần bí.Đóng xong hết Bàn Tử mớilên tiếng: “Anh đừng có đùa giỡn vớichúng tôi, vốn chúng tôi cũngkhông có ác ý gì với anh cả,thế nhưng nếu như anh có ýđịnh đùa giỡn chúng tôi, tôituyệt đối không cho qua đâu” Lạt ma tiếp lời: “Tình hình bây giờ đềukhông ổn, nhiều nhất qua nửa

Page 1117: Tàng Hoa Hải T1

tiếng nữa, các người sẽ tự biếtsự tình lúc này so với tôi nóicòn nghiêm trọng hơn nhiều.Hiện tại nếu các người nghetheo tôi thì may ra còn mộtcon đường sống” Bàn Tử quay lại nhìn tôimột chút, kỳ quái hỏi tôi: “Các người ở đây khôngphải là gặp ác quỷ đấy chứ?Hàng năm vào ngày nào đótrời vừa sáng thì liền xuất hiện.Vật gì mà lại lợi hại tới mức

Page 1118: Tàng Hoa Hải T1

đó, anh làm sao mà lại sợ tớinhư vậy?” Lạt ma nói: “Ác quỷ thì có là cái gì” Tôi và Bàn Tử nhìn nhau,cũng chẳng rõ là thế nào. Lạtma kia thì bắt đầu cởi áochoàng lạt ma ra. Tôi nhìnthân thể hắn cũng đoán hắntập luyện rất tốt, những đườngnét trên cơ thể rất rõ ràng.Các bắp thịt giống như thépvậy, quả nhiên là một người

Page 1119: Tàng Hoa Hải T1

luyện tập rất nghiêm chỉnh.Hắn một bên vừa cởi vừa nóivới chúng tôi: “Trước tiên hãy cởi áo ra” ————– [Trước mắt ta giờ này chỉcòn một màn nam nhân đồngloạt thoát y nhìn nhau =))) haha ha, chết đến nơi em Tà cònmải ngắm cơ bắp như thép cụangười ta :v em đúng là tứccảnh sinh tình ghê :v] ————–

Page 1120: Tàng Hoa Hải T1
Page 1121: Tàng Hoa Hải T1

Chương 38

THOÁT THÂN Trans: Cầm Sư Beta: Lão Miêu Hóa Hồ [Không liên quan cơ màtấm này thật quá mất máu đi,thật hận một nỗi tác giả khôngcap hình thấp xuống 1 chútcho chúng ta chiêm ngưỡng 6múi ah :) ] Tôi với Bàn Tử ù ù cạc cạccứ thế làm theo, tới lúc cởi

Page 1122: Tàng Hoa Hải T1

xong, người kia bắt đầu đemhết than trong lò đổ lên sàn gỗ,than trong lò đã cháy đến đỏbừng, sàn nhà bằng gỗ rấtnhanh bắt đầu phát ra mùikhét nồng nặc. Người kia lạidùng Tạng bào của hắn bọchết than trên sàn lại, không lâusau thì đã bọc hết chỗ than ấy,sau khi bọc xong, hắn dùngquần áo của chúng tôi gói mộtít tro than còn nóng rẫy vào.Lúc hắn gói xong, lại bắt

Page 1123: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi ôm ở trên người. Xong xuôi, người kia nắmlấy tay tôi, nhìn đồng hồ đeotay của tôi rồi nói, “Bây giờ các người trongba phút này nhất định phảilắng nghe và hiểu được nhữnggì tôi nói, và làm theo, bởi vìchúng ta đã không còn thờigian nữa rồi. Cái bao trong taycác người chính là cơ hội sốngsót duy nhất.” Tôi không hiểu vì sao lại

Page 1124: Tàng Hoa Hải T1

phải như vậy, nếu như nói látnữa bỗng dưng trở nên vôcùng lạnh đi, chúng tôi cần thứgì đó sưởi ấm, thế nhưngchúng tôi bây giờ cởi sạch sẽra, rồi cầm một túi quần áonóng hôi hổi, xem ra cũngchẳng có tác dụng mấy. Cái bọc này thì có thểchống đỡ được bao nhiêu khílạnh cơ chứ? Chúng tôi thântrên bây giờ trần như nhộng,chẳng có ý nghĩa gì. Nếu như

Page 1125: Tàng Hoa Hải T1

không phải lý do như vậy, thìcái bọc này có tác dụng gì?Chẳng lẽ là bởi vì tàn tro ở bêntrong sao? Bàn Tử hỏi: “Chúng ta không phải làđịnh dùng tro bên trong bọcnày vứt vào mắt kẻ địch, làmcho bọn chúng mù hết lượtđấy chứ?” Bàn Tử lại vừa định quátlên, bỗng nhiên tất cả các cửasổ trong phòng bắt đầu chấn

Page 1126: Tàng Hoa Hải T1

động. Lạt ma kia liền lập tứclàm động tác ám chỉ chúng tôiđừng nói gì cả. Chúng tôi chemiệng lại, nhìn thấy trên cửasổ không biến từ lúc nào đãxuất hiện rất nhiều những cáibóng kỳ quái. Cái bóng này rất mờ, nhìnrất giống như tán cây xòe trêncửa sổ, nhưng chúng tôi đềuhiểu rõ chuyện này là khôngthể, bởi lẽ trong sân này vốnchẳng hề có cái cây nào. Lạt

Page 1127: Tàng Hoa Hải T1

ma kia nhìn chúng tôi đanggần như muốn quỳ rạp trênmặt đất liền nắm lấy phía saucổ chúng tôi xách lên, sau đóchỉ chỉ vào túi than trong taychúng tôi, dùng thanh âm nhỏnhất nói: “Ôm lấy vật này, dùng tốcđộ nhanh nhất đi theo tôi.” Nói xong, hắn lại chỉ vềphía cửa ý bảo Bàn Tử ra mởcửa. Lúc này cửa sổ đã bắt đầu

Page 1128: Tàng Hoa Hải T1

chấn động kịch liệt. Tronglòng tôi cực kỳ hoảng sợ, bởivì tôi biết ở cửa sổ và cửa ravào chắc chắn có thứ gì đó,nhưng mà đó là cái thứ gì mớiđược? Nếu như chúng là thựcthể tồn tại, dù là người hay làquái vật, thì bóng của chúng ởtrên cửa sổ phải đen hơn, đậmhơn, nhưng mà cái bóng kia lạiloang lổ bất định, tôi căn bảnkhông thể nào tưởng tượng nổibên ngoài kia rốt cuộc là cái

Page 1129: Tàng Hoa Hải T1

dạng gì. Tôi nhìn Bàn Tử gật đầu,Bàn Tử và lạt ma hai người sờsờ cạnh cửa, sau đó chậm rãimở ra. Lạt ma là người cấtbước đầu tiên, ngay sau đó, tôibỗng nhiên thấy lạt ma kiathoáng cái mở túi than của hắnra, đem toàn bộ tro than hất vềphía người tôi, tiếp đó chạynhư điên ra ngoài. Tôi và Bàn Tử bị tro thanlàm cho không thể thở được,

Page 1130: Tàng Hoa Hải T1

mặt mũi người ngợm đều là trothan, không ngừng đập vô sốnhững con côn trùng bay vàotừ ngoài cửa. Những con côntrùng này không giống bướm,cũng chẳng giống loài vật biếtbay nào, cứ ùn ùn kéo về phíatôi và Bàn Tử ngày càngnhiều, thoáng cái trong phòngđều toàn là côn trùng như conruồi trên người toàn vỏ cứng,đến gần người là chui xuốngdưới da.

Page 1131: Tàng Hoa Hải T1

Ta kháo, bọn trùng này từđâu tới cơ chứ, vừa mấy phúttrước còn chẳng có con nào, ởtrong miếu này có chuyện gìxảy ra vậy, người thì bỗngdưng chả thấy một ai, côntrùng thì bỗng dưng lại tới cảmột đống lớn. Bàn Tử còn thảm hơn tôi.Cậu ta rống lên: “Cái đệch, con mẹ nó, conlừa trọc chết dẫm kia lại ámtoán chúng ta rồi.”

Page 1132: Tàng Hoa Hải T1

Tôi nói: “Vì sao côn trùng khôngcắn hắn mà cứ thẳng ngườichúng ta mà lao tới vậy?” Bàn Tử nói: “Nhất định là do mùi tronày, mau ném cái bọc kia đi.” Tôi và Bàn Tử lập tức némcái bọc tro kia sang một bên,quả nhiên, lũ côn trùng nàygần như ngay lập tức bay vềhướng tro than. Rất nhanh, cái

Page 1133: Tàng Hoa Hải T1

bọc quần áo gói than củachúng tôi đã bị cắn nát thànhtừng mảnh nhỏ. Lũ côn trùngkia chui vào bên trong thannóng rẫy lập tức bị chết cháy,nhưng mà cứ con trước chếtđi, con sau lại chui vào. Lúc này, chúng tôi mới cócơ hội để lấy hơi, lui vào mộtgóc phòng. Tôi vừa đập mấycon côn trùng trên người vừaquan sát, mới phát hiện ramấy con côn trùng này nhìn

Page 1134: Tàng Hoa Hải T1

rất giống đom đóm. “Đom đóm sao lại cắnngười cơ chứ?” Bàn Tử nói. Tôi còn cảm thấy kỳ lạhơn, bởi lẽ đom đóm vốn làloại côn trùng sinh sống ởnhững nơi ẩm ướt, ở nơi nhiệtđộ lạnh giá quanh năm dưới 0độ như nơi này làm sao lại cóđom đóm được cơ chứ. Mà vì sao tro than lại hấpdẫn chúng, chẳng lẽ là vì hơinóng của tro than sao? Tên lạt

Page 1135: Tàng Hoa Hải T1

ma kia tính kế chúng tôi, đểchúng tôi ôm lấy gói than nónghổi, khiến nhiệt độ cơ thểchúng tôi cao hơn của hắn,làm những con côn trùng nàylao về phía chúng tôi, nhân cơhội ấy hắn chạy thoát. Nếu vậy thì lớn chuyện rồi.Nhiều côn trùng như vậy, trothan sẽ dần lạnh đi, bọn chúngsẽ nhanh chóng phát hiện hơiấm từ chúng tôi mất. Làm sao bây giờ? Chứng

Page 1136: Tàng Hoa Hải T1

kiến cảnh lũ côn trùng kia bâulấy tàn than, tro than thì đầyđất, bên ngoài lại ngày càngnhiều côn trùng đang hướngtới căn phòng này, gần gói trothan kẹt cứng nên côn trùngbay tán loạn trong phòng, mộtít bay về phía cái lò than kia.Có một số lại bay về phía cáiđèn trong phòng, lại vẫn cònmột số bay rải rác, phát hiệnthấy chúng tôi liền liên tục laotới, bị chúng tôi trực tiếp đập

Page 1137: Tàng Hoa Hải T1

chết. Bàn Tử nói: “Nếu như nói bọn trùngnày thích lửa, không bằngchúng ta cho chúng một nguồnnhiệt dữ dội hơn đi.” Nói rồi Bàn Tử vừa liềumạng phẩy lũ côn trùng trênngười, vừa vọt tới phía lò thanbên cạnh, một cước đạp đổ lòthan, than lửa nóng hổi lại lầnnữa lăn đầy sàn nhà gỗ. BànTử xé được rất nhiều giấy tờ,

Page 1138: Tàng Hoa Hải T1

kinh Phật từ trên bàn của Đạilạt ma, ném vào chỗ lửa thankia, sau đó mạo hiểm mặc kệlũ côn trùng cắn, dùng sức thổivài cái, lửa lập tức bùng lên.Xong xuôi, cậu ta nhìn tôi nói: “Mau lại giúp đi, đem hếtnhững thứ có thể đốt lại đây,chúng ta cần một nguồn nhiệtlớn đủ để hấp dẫn toàn bộ lũtrùng này.” Tôi đáp lời Bàn Tử: “Vậy thì cậu thiêu cả cái

Page 1139: Tàng Hoa Hải T1

miếu này mất.” Bàn Tử lại nói: “Ta kháo, bây giờ làm saomà quản nhiều như vậy được,mấy lạt ma kia hoàn toàn mặckệ chúng ta, nên chẳng cầnphải suy nghĩ cho bọn họ làmgì, nói không chừng bọn họ đãmua bảo hiểm rồi.” Thầm nghĩ cũng đúng, quảnlàm sao được nhiều vậy chứ,chạy thoát thân quan trọnghơn, vì vậy ngay lập tức vơ vét

Page 1140: Tàng Hoa Hải T1

khắp phòng, vừa phủi phủi vừaném mấy tấm chăn lông cừugiữ ấm vào đống lửa. Lôngcừu rất dễ cháy, thoáng mộtcái đã bốc lên rất nhiều khóiđen, rất nhanh sau đó cănphòng này đã bị khói đen baophủ. Bàn Tử quát tôi: “Đừng có đốt lông cừu nữa,cậu định xông khói chết cả haithằng à.” Tôi nói:

Page 1141: Tàng Hoa Hải T1

“Nhưng mà khói đen biếtđâu có thể đuổi bọn trùng nàyra ngoài.” Bàn Tử trả lời: “Cậu không thấy bọn nóđến lửa còn chẳng sợ à, đốivới chúng nó tình yêu với nhiệtđộ từ đống lửa đã vượt xa nỗisợ khói rồi. Cậu chưa giếtđược bọn nó, chúng ta đã bịxông khói chết trước rồi.” Bàn Tử nói quá muộn rồi,cả căn phòng lúc này đã khói

Page 1142: Tàng Hoa Hải T1

mù. Chúng tôi chỉ có thể khomngười, tiếp tục làm cho ngọnlửa cháy lớn hơn. Không lâusau, chỗ trước cái bàn trongphòng của đại lạt ma đã biếnthành một đống lửa trại vĩ đại.Lũ trùng thì cứ con sau nốiđuôi con trước phóng vàongọn lửa trại kia, âm thanhbọn chúng bị thiêu cứ vang lênlách tách. Bất kể chúng tôi cốgắng làm cho đám cháy lớnhơn tới mức nào, cứ khi đám

Page 1143: Tàng Hoa Hải T1

trùng kia lao vào ngọn lửa thìlại dập đi phần đó, dường nhưcơ thể chúng toàn là nước. Chẳng bao lâu sau, tất cảnhững thứ có thể đốt đượctrong căn phòng này gần nhưđều đã bị chúng tôi đốt sạch,khói mù mịt lên tận nóc nhà.Mấy con trùng kia cũng khôngbiết đã hết chưa, bởi vì khóiquá dày đặc nên chúng tôicũng không rõ tình hình trongsân ra sao, cũng không biết

Page 1144: Tàng Hoa Hải T1

liệu bây giờ xông ra thì cónguy hiểm gì không. Bàn Tử lên tiếng: “Sân kia chúng ta chắcchắn không thể đi, thử tìmxem phòng này còn cửa ranào khác hay không, cậu đừngmở cái cửa sổ gần sân, thử mởmấy cái cửa sổ gần phía saunúi, nhìn xem thế nào.” Tôi gật đầu, vuốt lũ côntrùng trên người xuống, chạynhanh về phía cửa sổ gần phía

Page 1145: Tàng Hoa Hải T1

sau núi, cẩn thận từng chútmột mở một cánh cửa, ngaytức khắc phát hiện ra điều bấtthường. Toàn bộ ngôi nhà gỗđều đã bị bọn côn trùng nàybao vây, mới mở cửa mộtchút, chúng đã lập tức xôngvào mặt tôi. Tôi vỗ vỗ mặt mình, quaytrở lại bên cạnh Bàn Tử, nhìncậu ta lắc đầu: “Tình hình không lạc quanrồi, những con côn trùng này

Page 1146: Tàng Hoa Hải T1

không biết từ đâu ra, ít nhấtcũng phải đến cả triệu con.” Bàn Tử đáp lời: “Cái này không hợp lý chútnào, sao lại có thể như vậychứ? Thiên Chân, chúng taliệu có phải ăn no nằm mơkhông vậy, cậu cấu tôi mộtphát xem tôi có đau khôngcái.” “Không cần đâu,” Tôi chỉ chỉ vết thương trêntay Bàn Tử.

Page 1147: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu bị cắn thành như vậycòn không đau à? Là nằm mơthì đã đau đến tỉnh dậy lâurồi.” Nói xong tôi suy nghĩ mộtchút, không biết vì sao độtnhiên lại lóe lên một ý nghĩ,nhớ lại những lần đụng phảisâu bọ trước đây, rồi bảo BànTử: “Cậu có dao không?” Bàn Tử trả lời:

Page 1148: Tàng Hoa Hải T1

“Làm gì, tự sát hả? Lúc nàytự sát vẫn còn sớm quá, cậuyên tâm đi, nếu thật sự khôngcòn đường thoát, tôi sẽ mộtđao chém chết cậu, sẽ khôngđể cậu chịu chút thống khổnào đâu.” Tôi nói: “Cậu ít nói nhảm đi, đưadao cho tôi ngay, tôi mà cómuốn tự đâm chết mình thìmười đao cũng chẳng chếtđược, mà tôi cũng chẳng

Page 1149: Tàng Hoa Hải T1

muốn bị cậu một đao chémchết đâu. Vận mệnh của tôiluôn luôn bị nắm giữ trong tayngười khác, kể cả cậu có làbạn tốt của tôi đi nữa, tôi cũngkhông muốn để cậu phảinhúng tay vào.” Bàn Tử hít một hơi, lấy ramột con dao giắt ở thắt lưng.Tôi kề con dao lên lòng bàntay mình, trong nháy mắt vạchmột vết thương rất sâu, máutươi liền chảy ra.

Page 1150: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử hỏi: “Làm cái gì vậy? Cậu ngaycả cắt cổ tay cũng không biết,cắt cổ tay không phải là cắtchỗ này, cắt cổ tay là cắt vàochỗ cổ tay đó, chứ cậu cắt vàobàn tay rồi. Cậu có cắt đứt cảbàn tay cũng không chết đượcđâu.” Tôi nói: “Cậu con mẹ nó ít nóinhảm đi, nhìn xem.”

Page 1151: Tàng Hoa Hải T1

Tôi cầm lấy bàn tay đầymáu của tôi hất về phía lũ côntrùng. Máu văng ra ngoài, dínhlên sàn nhà, lập tức lũ trùngtrên sàn nhà chỗ đó toàn bộđều dạt ra, cứ như là đang nétránh máu của tôi vậy. Bàn Tửliền lên tiếng: “Á, lại nữa rồi, ta kháo, cậuđược đấy.” Trong lòng tôi hớn hở,không thèm để ý tới cậu ta,mở bàn tay ra, lau lau lên

Page 1152: Tàng Hoa Hải T1

người Bàn Tử, sau đó đi vềphía trước vài bước. Lũ trùnghệt như nhìn thấy tôi như nhìnthấy ác sát, cả lũ rầm rầm dạtra. —–

Page 1153: Tàng Hoa Hải T1

Chương 39

TẬN HUYẾT Trans: Cầm Sư Beta: Lão Miêu Hóa Hồ Bàn Tử cứ thế nhìn tôi, tôinói với cậu ta: “Tôi cũng chả biết gì đâu,chả hiểu vì sao máu này củatôi hữu dụng như vậy, trướctiên cứ đi theo tôi đã.” Nói xong hai chúng tôi

Page 1154: Tàng Hoa Hải T1

chạy ào ra sân. Tôi giữ cánh tay đang chảymáu gần mặt đất, cứ thế mộtmạch đi về phía trước, tất cảbọn côn trùng đều đồng loạtdạt ra, thậm chí trên ngườichúng tôi một con cũng khôngcó, hết sức thuận lợi đi về phíacửa sân. Mà điều kỳ lạ chính là, bênngoài cái sân này chẳng cóbóng dáng con trùng nào, BànTử xoay người đóng cửa lại rồi

Page 1155: Tàng Hoa Hải T1

lên tiếng: “Ta kháo, ta phải viết lêntrên cửa một câu, thông báocho người khác biết bên trongcó ác trùng mới được. Bọncôn trùng này thật có quy củnha, chỉ thích ở trong sân.Chúng ta mau rút thôi.” “Đừng nói nhiều nữa,chúng ta trước tiên phải tìmmột chỗ nghỉ ngơi chút đã,bằng không máu của tôi chảyra hết mất.” Tôi nói,

Page 1156: Tàng Hoa Hải T1

“Một đao vừa rồi quá sâu,đường xuống núi thì xa nhưvậy, nếu không cầm máu nhấtđịnh tôi sẽ bỏ mạng giữa sườnnúi đấy.” Tự cắt vào da thịt mình thậtcũng là một loại học vấn à.Tiểu Ca có thể tự cắt lấy máuthành thục như vậy, nhất địnhtrước đây anh ấy đã chịukhông ít khổ sở. Bàn Tử nhìn cánh tay đầymáu của tôi liền tặc lưỡi:

Page 1157: Tàng Hoa Hải T1

“Thật quá lãng phí đi, cậuthật là chưa lo cho gia đình thìchưa biết củi gạo dầu muối đắtđỏ mà. Bây giờ đi đâu đây?” Tôi trả lời: “Chúng ta đi đến cái sân cóbức tượng Tiểu Ca.” Bàn Tử hỏi: “Vì sao?” Tôi nói: “Không biết, tôi luôn cảmthấy chỗ nào có Tiểu Ca thì

Page 1158: Tàng Hoa Hải T1

chỗ đó tương đối an toàn thôi.Anh ấy không có ở đây, chí ítcó bức tượng của anh ấy sovới không có tượng cũng vẫntốt hơn.” [Lão công nhà em hiện diệnở đâu, em thấy an toàn ở đó làlẽ đương nhiên] Bàn Tử nói: “Cậu con mẹ nó cũng quálà mê tín đi.” Nói thế nhưng cậu ta xuấtphát còn trước cả tôi nữa. Tôi

Page 1159: Tàng Hoa Hải T1

thầm nghĩ không hiểu vì sao lạitạc một pho tượng Tiểu Ca ởđó, lẽ nào là vì trước kia TiểuCa đã từng đẩy lui lũ trùngbinh kia ở chỗ này? Dù sao thì trong lòng tôi,nơi có bức tượng của Tiểu Ca,ít nhiều gì cũng phải có điểmkhác chứ. Khi đó tôi không hề nghĩtới, điểm khác ấy lại làm chochúng tôi càng thêm đau đầu. Tiếp tục đi về phía trước,

Page 1160: Tàng Hoa Hải T1

tôi mới phát hiện tất cả nhữngnơi khác trong miếu lạt mađều không hề có côn trùng.Chúng tôi đi thẳng một mạchtới chỗ có pho tượng của TiểuCa. Lúc này trời đã sáng, BànTử là lần đầu tiên nhìn thấymặt của bức tượng một cáchchân thực. Cậu ta nhìn rồi lại nhìn,cảm thấy kỳ lạ, nói: “Ta kháo, vì sao Tiểu Ca ởđây nhìn qua lại bi thương như

Page 1161: Tàng Hoa Hải T1

vậy?” Tôi nói: “Cậu trước tiên đừng để ý,xem vết thương của tôi thế nàotrước đi.” Chúng tôi đi vào một gianphòng, bởi vì nơi này đã hoangphế, bên trong không có lòthan, chúng tôi lạnh đến mứcmặt cũng bắt đầu tái xanh đi.Tôi dùng tốc độ nhanh nhấtkiểm tra một chút vết thươngtrên lưng Bàn Tử cũng như

Page 1162: Tàng Hoa Hải T1

trên người tôi, phát hiệnthương tổn lũ trùng kia gây racũng không lớn lắm. Bọntrùng này tuy đầu nhọn, có thểxuyên qua da chúng tôi, nhưngchúng có vẻ không phải muốnchui đầu vào mà chỉ muốn hútmáu mà thôi. Trên người BànTử còn có mấy con đã hút nomáu, tôi lấy tay đập, khiến chotôi một tay đầy máu. Mà trênngười tôi, toàn bộ lũ trùng đềuđã chết, tôi cũng chẳng có thì

Page 1163: Tàng Hoa Hải T1

giờ mà xử lý từng con một,chẳng thể làm gì hơn là trựctiếp phủi mấy con chướng mắtnhất đi. Trên lưng tôi chắc làcũng có rất nhiều, nhưng tôithật cũng chẳng còn cách nàokhác, trong lòng thầm nghĩ:con mẹ nó, gã lạt ma này thựcác độc mà, bảo chúng tôi cởiquần áo, còn tiện cho bọntrùng này hút máu hơn. Bàn Tử xử lý vết thươngtrên tay cho tôi. Tay của tôi vô

Page 1164: Tàng Hoa Hải T1

cùng thê thảm, huyết tươngdính đầy lòng bàn tay, máuvẫn không ngừng chảy ra. BànTử dùng thắt lưng buộc chặt ởcổ tay tôi để cầm máu, sau đóvạch vết thương của tôi ra, rồilên tiếng: “Sao cậu không trực tiếpđem tay cậu chặt đi, cậu xemgần như đã cắt vào tận xươngrồi này. Vết thương này cầnphải khâu lại, Bàn gia ta tuyrằng việc may vá thêu thùa

Page 1165: Tàng Hoa Hải T1

cũng không tệ, thế nhưng chỗnày chẳng có dụng cụ gì cả,Bàn gia ta chỉ có thể sử dụngbiện pháp dân gian thôi nha.” “Cậu định làm gì?” Tôi nhìn Bàn Tử lấy súngra, mở băng đạn, bắt đầu dùngrăng cắn. “Cậu lại muốn dùng lửa đốtphỏng.” “Tin tôi đi, dùng được mà.” Bàn Tử vặn đầu đạn mở ra,

Page 1166: Tàng Hoa Hải T1

lấy thuốc súng bên trong đểqua một bên, trước tiên dùngquần lau sạch máu trên tay tôi,lấy tay đè chặt vết thương, sauđó đem toàn bộ thuốc súng đổlên vết thương. Cái loại đau đớn này đếntận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ,đây tuyệt đối không phải loạiđau đớn mà nói sát muối lênvết thương là có thể hình dungra được. So với sát muối lênvết thương còn đau hơn chính

Page 1167: Tàng Hoa Hải T1

là bôi thuốc súng lên vếtthương. Đến lúc bôi xong tôi hầunhư muốn bất tỉnh, Bàn Tử lạihỏi tôi: “Bật lửa đâu?” Tôi móc ra cái bật lửa đưacho cậu ta. Bàn Tử đưa bậtlửa tới gấn vết thương, thấychẳng cháy chút nào. ” Ý, thuốc súng này chấtlượng không tốt.”

Page 1168: Tàng Hoa Hải T1

Tôi đau đến toát cả mồ hôilạnh, nhìn qua lòng bàn taymình, thuốc súng đã bị máuthấm đẫm toàn bộ, nhưng màquả thực máu đã không cònchảy nữa. Lòng thầm nghĩ,thôi cứ như vậy đi, muốn choBàn Tử nương tựa một lầncũng thật khó. Lúc này, tôi mới cẩn thậnnhìn tới mấy con trùng kia,phát hiện chúng không phải làđom đóm, mà là một loại bọ

Page 1169: Tàng Hoa Hải T1

cánh cứng nhỏ đặc biệt kỳquái. Bàn Tử đóng tất cả cửa sổlại, sau đó xử lý bọn côn trùngđã chết trên lưng tôi. Tôi nhìnbàn tay của mình đã khôngcòn chảy máu nữa, đang thởphào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lạinghe được âm thanh cửa sổtrong phòng này bắt đầu chấnđộng. Chúng tôi nhìn về cửasổ bên kia, bên ngoài cửa sổkhông biết từ lúc nào đã đầy

Page 1170: Tàng Hoa Hải T1

những cái bóng chằng chịt kia,thế nhưng hình dạng nàykhông giống với thứ chúng tôivừa nhìn thấy. Làm thế nào mà thứ này lạiđột nhiên xuất hiện? Cho dùcó là côn trùng tụ tập lại,không phải đều cần phải cóquá trình sao? Tại sao lần nàocũng đều thế này vậy? Lần này chúng tôi không dodự nữa, Bàn Tử hé cửa mộtchút, vù một tiếng, qua khe

Page 1171: Tàng Hoa Hải T1

cửa đã có mấy con côn trùngtiến vào, cậu ta lập tức đóngcửa lại. Mấy con côn trùng từkhe cửa chui vào lập tức laotới trên người chúng tôi, tôingay lập tức phát hiện ra, mấycon trùng phi tới đây lần nàylà một loại côn trùng khác.Những con trùng này có điểmgiống như muỗi, nhưng hìnhdạng kỳ quái hơn, hai cánhđặc biệt lớn, đầu nhọn, màđầu của chúng so với đầu của

Page 1172: Tàng Hoa Hải T1

bọ cánh cứng thì to hơn rấtnhiều. Bàn Tử phủi phủi liên tục,trực tiếp đánh rớt mấy contrùng xuống mặt đất, bọntrùng này lại bay lên, cậu ta lạicố sức đập xuống, trực tiếpchụp lấy mấy con côn trùngnày. Bàn Tử “A” một tiếng,lập tức mở bàn tay ra, pháthiện mỏ của bọn trùng này đãcắm thẳng vào lòng bàn taycậu ta rồi.

Page 1173: Tàng Hoa Hải T1

“Cái đệch, đừng đụng vàothứ này, cái thứ này so với vừanãy lợi hại hơn nhiều!” bàn Tửnói. Tôi quả thực không thể lýgiải nổi, bây giờ lũ côn trùngnày lại cùng tụ hội ở đây giốngthế, hơn nữa đều là một loạicôn trùng kỳ quái. Chúng tôi đập mấy con côntrùng trên mặt đất, cố sức dichết đi. Tôi phát hiện nhữngcon trùng này có vẻ như

Page 1174: Tàng Hoa Hải T1

không sợ máu của tôi. Nhưng mà số lượng côntrùng ở nơi này so với lúc nãycũng có vẻ ít hơn, chúng tôivội vàng gia cố lại cửa sổ mộtchút, dùng rất nhiều vật dụngbỏ đi gia cố khe cửa. Gia cốxong thì thấy những cái bóngchằng chịt trên cửa sổ ngàycàng nhiều, hơn nữa chấnđộng ngày càng mạnh hơn. Bỗng nhiên, tôi nghe đượctrong sân có người đang gọi:

Page 1175: Tàng Hoa Hải T1

“Cứu mạng, cứu mạng…..” Trong lòng tôi hoảng sợ,Bàn Tử mắng: “Cái đệch, mấy con trùngnày còn biết nói cả tiếngngười.” Tôi nghe âm thanh khônggiống, nghĩ thầm: Không phảipho tượng Tiểu Ca biến thánhngười ấy chứ, pho tượng màlại hô cứu mạng. Rầm…

Page 1176: Tàng Hoa Hải T1

Đột nhiên cửa bị mở ra,một người toàn thân đầy máutừ bên ngoài lăn vào, ngã trênmặt đất, cả người phủ kín cácloại trùng. “Tiểu Ca?” Tôi gần như kêu lên thànhtiếng, “Pho tượng thực sự biếnthành người được sao?” —- [1] Trùng binh: Đội quân

Page 1177: Tàng Hoa Hải T1

sâu bọ :v P.s: LãoMiêu: https://aigvteam.wordpress.com/2014/09/05/binh-ta-tu-quen-biet-den-ly-biet/ nè nàng, nàng đọc chưa?cũng vừa chạy qua nhà nàngđọc đoản văn Dũng giả T.TĐau lòng quá đi T.T “Mayquá, An Nham vẫn ko sao”làm ta nhớ đến Tiểu Ca từngnói “Cũng may không hại chếtcậu” :(

Page 1178: Tàng Hoa Hải T1

Chương 40

HIỂU LẦM Trans: Cầm sư Beta: Lão Miêu Hóa Hồ Nhìn thật kỹ, lúc này mớiphát hiện ra đó căn bản khôngphải là Tiểu Ca, mà chính làtên lạt ma vừa mới hại chúngtôi kia. Tôi thực sự không có cáchnào dùng ngôn từ mà diễn tảnổi hình dạng tên lạt ma này.

Page 1179: Tàng Hoa Hải T1

Trên người hắn chi chít côntrùng lổm ngổm, mấy loài côntrùng này tôi cũng chưa từngthấy qua, ngoại trừ loại bọcánh cứng với cái loại trùngnhìn như muỗi kia, còn rấtnhiều loại côn trùng khác, đủloại màu sắc, cả người hắnnhìn như đều bị côn trùng đụckhoét hết vậy. Tôi và Bàn Tử đi tới, bởi vìkhông có quần áo nên chúngtôi cầm theo mành tre giỏ trúc

Page 1180: Tàng Hoa Hải T1

trong phòng gạt hết côn trùngtrên người lạt ma kia. Đến lúcphủi xong tôi mới phát hiệnngười này đã bị cắn tới mứcbiến dạng, khắp người chỗ nàocũng đã sưng tấy lên, hình nhưcòn có con trùng đã chui vàobên trong da, cồm cộm lồi lênnhư túi hạt đậu, cơ thể thì vẫnđang không ngừng co giật. Tôi và Bàn Tử kéo lạt manày lui về sau, Bàn Tử xônglên phía trước, muốn đem cửa

Page 1181: Tàng Hoa Hải T1

chính và cửa sổ đóng lại,nhưng đã không còn kịp rồi.Tên lạt ma này phá cửa cũngthật lợi hại, khung cửa đều đãtan tành, cánh cửa này cănbản là không thể đóng đượcnữa rồi. Những con trùng nhìn giốngmuỗi đang ùn ùn kéo từ bênngoài vào trong phòng, tôi kéolạt ma kia tới một góc, cònBàn Tử vừa vỗ vào cái giỏ trúcvừa nói:

Page 1182: Tàng Hoa Hải T1

“Thiên Chân, xem ra haichúng ta phải bỏ mạng ở đâyrồi, cái chỗ này con mẹ nó saocó thể là miếu lạt ma đượcchứ, đây là con mẹ nó một cáiđộng trùng lớn mà. Sắp chếtrồi muốn nói một câu, tôi đờinày quý nhất chính là quenbiết được một bằng hữu nhưcậu.” Tôi còn đang định nói vớicậu ta chớ vội buông tay, bỗngnhiên thấy lạt ma kia kéo tôi

Page 1183: Tàng Hoa Hải T1

một cái, chỉ vào một gócphòng, ý bảo tôi tới xem xétbên đó. Theo hướng chỉ của ngóntay lạt ma kia, tôi nhìn thấy ởtrong một góc của gian phòngnày có rất nhiều rổ trúc vàrương gỗ. Những chiếc rươngnày đều bị khoá lại bằng khóasắt đã rất cũ kỹ, nhưng mấycái giỏ thì rất nhẹ. Tôi đi tớibên đó xem xét mối đan củamấy cái giỏ, cũng không phải

Page 1184: Tàng Hoa Hải T1

là quá khít nhưng mà để chắnkhỏi lũ trùng to xác kia thì vẫnthừa sức. Chỉ là vận mấy cáigiỏ này lên người Bàn Tử hìnhnhư có chút miễn cưỡng,nhưng bây giờ cũng không thểlo nhiều như vậy được. Tôi quay ra phía Bàn Tửgọi to, Bàn Tử quầy đầu nhìntôi đang cỉ chỉ vào cái giỏ, đãhiểu ý, thế nhưng cậu ta lại lắcđầu. Tôi nổi khùng, lòng thầm

Page 1185: Tàng Hoa Hải T1

chửi tên này giờ còn làm bộcái gì chứ, mắng: “Muốn sống sót thì mauchui vào mấy cái sọt kia trốn.” Bàn Tử nói: “Ngài đây là định chặt tôira thành từng mảnh rồi chovào à?” Tôi nói: “Cậu đừng khinh mấy cáigiỏ này nhỏ, rất nhiều ngườiước lượng sai, cảm thấy kích

Page 1186: Tàng Hoa Hải T1

thước một số đồ sẽ mặc khôngvừa, nhưng sự mềm dẻo củacon người vô cùng tốt, chỉ cầncậu co người đúng cách thôi.” Bàn Tử chửi ầm lên: “Hừ, cái giỏ kia mang choBàn gia ta làm ‘áo mưa’ cũngchẳng đủ!” [Haizz, thực sự là loại áomưa mà mọi người đang nghĩđấy T.T (Dành cho các bạn trẻtâm hồn trong sáng: là bao caosu ạ…)]

Page 1187: Tàng Hoa Hải T1

Tôi chẳng còn cách nàokhác là cùng cậu ta cãi lộn,vừa đập côn trùng vừa trựctiếp lôi cậu ta tới bên cạnh chỗmấy cái giỏ kia, bắt cậu ta chochân vào bên trong. Bàn Tửcùng chẳng còn cách nào, rấtkhông tình nguyện mà ngồixổm xuống. Lúc đó cậu ta bấtchợt lại lộ ra vẻ mặt vui mừng,nói: “A, hình như thực sự có thểchui vào nha.”

Page 1188: Tàng Hoa Hải T1

“Con gà nhà cậu chẳng lớnnhư cậu nghĩ đâu.” Tôi nói. “Nhưng như vậy cũng chỉlọt được một nửa người dưới,tôi chỉ có thể dùng hai cái giỏđeo lên người cậu vậy.” Tôi vừa nói vừa nhấc mộtcái giỏ đưa qua đầu Bàn Tử,dùng sức nhấn xuống một cái,ấn cậu ta thành một trái banhthịt. Sau đó tôi lập tức đi tìmcái giỏ khác. Ở đây có rất nhiều giỏ như,

Page 1189: Tàng Hoa Hải T1

tôi lựa hai cái còn tốt, đưa lạtma kia vào, sau đó tôi mớichui vào, vì tôi so với Bàn Tửthì thon thả hơn nhiều nênchui vào cũng dễ hơn nhiềulắm. Núp ở bên trong giỏ tránhđược không ít côn trùng côngkích, nhưng có rất nhiều conđã sống chết mà bám lên datôi, lại càng không ngừng cắntôi. Tôi dùng tay cẩn thận gỡ

Page 1190: Tàng Hoa Hải T1

từng con từng con xuống, nhìnqua khe hở thì thấy giỏ trúcbên Bàn Tử cũng không ngừngrung lên, tôi biết cậu ta cũngđang phải chịu cảnh giống nhưvậy. Không lâu sau, tôi đã khôngthể nào nhìn qua khe mà thấyđược tình hình bên ngoài nữa,trên mặt giỏ có vô số côntrùng đang bò lên, trùng trùngđiệp điệp, tôi có thể nghe thấytiếng chúng nó mài gai chân

Page 1191: Tàng Hoa Hải T1

trên mặt giỏ trúc, cứ lạch tạchlạch tạch, nghe hết sức kinhngười. Bàn Tử nói: “Sự tình không thể chậmtrễ được nữa, tạm thời antoàn, chúng ta xem xem liệucó thể cút ra ngoài hay khôngđi.” Tôi nói với Bàn Tử: “Chỗ này bậc cửa rất cao,chùa miểu ở Tây Tạng đềuxây bậc cửa cao, chúng ta bây

Page 1192: Tàng Hoa Hải T1

giờ như vậy khẳng định khôngthể lăn ra được. Nếu khôngchúng ta xé sọt chạy ra, mangtheo cái giỏ được càng kíncàng tốt, khi đó nếu côn trùngđang đậu trên mặt giỏ mà chuivào, chúng ta cũng có thể bópchết chúng rất nhanh.” Chúng tôi nghĩ cách xéphần đáy giỏ trúc ra, thếnhưng không có người giúp,giỏ trúc này lại rất bền, hơnnữa chỗ này lại lạnh như vậy,

Page 1193: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi không mặc áo lạnh,toàn thân đều đông cứng,không cách nào mà dùng đượcsức. Cuối cùng chỉ có thểnhích từng chút từng chút một,rốt cục chúng tôi cũng đạpthủng phần dưới giỏ trúc thànhhai cái lỗ có thể thò chân đi rađược. Đã chẳng còn thời gian đâumà đi chỉnh lại cái chỗ giỏ trúcbị thủng nhọn hoắt kia, chúngtôi thò chân ra, từng chút một

Page 1194: Tàng Hoa Hải T1

đi về phía trước. Phương phápnày có vẻ được, thế nhưng chỗtrúc nhọn hoắt ở lỗ hổng lạikhông ngừng cứa vào cổ chântôi, không lâu sau thì vếtthương đã chồng chất. Ngaycả thế, tôi cũng chả quản đượcnhiều như vậy. Chúng tôi từngchút từng chút một đi về phíatrước, cũng không biết Bàn Tửcó đuổi kịp không, mãi cho tớikhi tôi đến cạnh cửa, mới hỏiBàn Tử thế nào rồi. Tôi nghe

Page 1195: Tàng Hoa Hải T1

tiếng Bàn Tử nói chuyện, mớiphát hiện cậu ta đã ở ngoàicửa rồi. So với tôi thì hành động củaBàn Tử lỗ mãng hơn nhiều,thế nhưng cậu ta da dày thịtbéo, cũng chẳng sợ trùng cắn.Tôi cố sức nhảy qua bậc cửa,đi vào trong sân. Bàn Tử hỏitôi: “Kệ xác cái tên lạt ma kiasao?” Tôi trả lời:

Page 1196: Tàng Hoa Hải T1

“Chúng ta trước tiên bảotoàn tính mạng đã rồi hãy nói,lúc này nào có thời gian quảnhắn.” Hai người chúng tôi trongsân di chuyển từng chút từngchút một, thật là vất vả mới lêtới cửa sân, đi vào hành lang,thế nhưng cái lũ trùng kia tấtcả đều ùa đi theo chúng tôi,một chút cũng không có ýđịnh rời đi. Bàn tử nói: “Xem chừng muốn bỏ bọn

Page 1197: Tàng Hoa Hải T1

nó lại phía sau cũng chẳng dễdàng như vậy. Chúng ta khôngthể cứ lê từng tí một như vậyxuống chân núi đâu.” Tôi nói với Bàn Tử: “Sự tình bây giờ thế này,còn nói cái gì mà có thể vớikhông thể. Kể cả đường xuốngnúi có là biển lửa đi chăngnữa, chúng ta cũng phải cứ thếnày mà đi thôi.” Bàn Tử cũng không còncách nào khác, chỉ có thể vừa

Page 1198: Tàng Hoa Hải T1

mắng vừa tiếp tục đi lên phíatrước. Chuyện tiếp theo thì vôcùng buồn tẻ, tôi cũng khôngbiết mình đi một đoạn, lạidừng một chút, nghỉ ngơi mộtlúc, lại đi, tổng cộng đã quabao nhiêu thời gian, chỉ cảmthấy đầu gối bủn rủn, đau lưngmỏi eo, cơ bắp đều căng hếtcả lên. Dựa vào một chút kýức với thỉnh thoảng lại nhìnqua khe thấy vài điểm đặc thù,

Page 1199: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi đi một mạch ra tớicửa miếu, đi thẳng tới tận xếchiều, chúng tôi mới nhảy rakhỏi cửa miếu. Phía dưới vẫncòn một đoạn đường núi phảiđi, lúc này tôi đã kiệt sức mấtrồi, giỏ trúc cũng không thểgiữ ấm, trên người da thịt đềuđã đông đến tím bầm. Hơnnữa cứ đi như vậy cũng rấthao tổn thể lực, chúng tôi thìđã tròn một ngày chưa cơmnước gì, tôi biết nếu còn tiếp

Page 1200: Tàng Hoa Hải T1

tục đi xuống như thế này nữa,hai chúng tôi nếu không bịtrùng cắn chết thì cũng là bịlạnh chết, đói chết. Đi thẳng tới chỗ cầu thangbên cạnh, tôi còn đang suytính xem có nên cứ lăn thẳngtừ đây xuống hay không, lănxuống như vậy không biết còngiữ được cái mạng không, dùsao trên người lúc này cũngchỉ có cái giỏ trúc là đồ bảo hộthôi. Nếu lăn xuống, chỉ cần

Page 1201: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi bảo vệ tốt thân thểthì cũng chỉ là một thân bầmdập thôi, so với mệt chết lạnhchết thì vẫn còn tốt hơn. Lúc này, tôi để ý thấy lũcôn trùng bắt đầu rời khỏi giỏtrúc của tôi, không lâu sau côntrùng trên giỏ đã chỉ có thểđếm trên đầu ngón tay, hơnnữa lũ côn trùng ở phía saucũng không đuổi theo nữa. Tôi nhìn Bàn Tử qua khegiỏ, quả thực như vậy, vì thế

Page 1202: Tàng Hoa Hải T1

vội vàng vứt giỏ trúc trên đầutôi ra. Trên giỏ của Bàn Tử đãkhông còn một mống sâu nàohết, tất cả đều bay về phía khumiếu, chui vào cửa miếu,giống như phạm vi hoạt độngcủa chúng nó chỉ ở trong vòngkhu miếu này, bên ngoài cửamiếu bọn chúng sẽ tuyệt đốikhông đặt chân tới. Tôi tiến đến chỗ Bàn Tửgiật cái giỏ trúc trên đầu cậu tara, mới phát hiện Bàn Tử đã bị

Page 1203: Tàng Hoa Hải T1

lạnh đến thần chí không cònrõ ràng nữa. Tôi vỗ vỗ mặt cậuta, lôi cậu ta ra khỏi cái giỏ.Bàn Tử mơ mơ màng mànghỏi: “Ơ, chúng ta đã lên thiênđường rồi sao?” Tôi trả lời: “Có lẽ nhiệt độ cơ thểchúng ta đã quá thấp, bọnchúng đã chả còn cảm nhậnđược độ ấm trên người chúngta nữa rồi.”

Page 1204: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử run run nói: “Không chỉ có chúng nóthôi đâu, ngay cả Bàn gia tacũng không cảm nhận đượcnữa là.” Chúng tôi rụt người lại, cắnchặt răng, không ngừng chàxát thân thể chính mình, đốiđầu với gió lạnh dưới 0 độ, từtừ đi xuống núi. Những việctrải qua mấy năm nay đã rènluyện đầy đủ cho cả cơ thể vàý chí của tôi, bằng không thì

Page 1205: Tàng Hoa Hải T1

tôi tuyệt đối không thể đi nổicon đường này nữa. Đến khi chúng tôi tới đượcchân núi, lúc đi được tới cáiquán rượu kia, da thịt trênngười chúng tôi hầu như đềuđã bị tổn thương do giá rét,nhưng tôi không ngờ lại vẫnduy trì được đầu óc thanhtỉnh, ngay cả bản thân tôi cũnghết sức kinh ngạc. Sau khibước vào phòng, tôi khôngdám ngay lập tức tiến tới nơi

Page 1206: Tàng Hoa Hải T1

ấm áp nhất trong căn phòng,tôi sợ nhiệt độ bất chợt thayđổi có thể dẫn đến vỡ huyếtquản. Chúng tôi vẫn đứng yên mãiở cửa, chờ da trên người bắtđầu có tri giác, bắt đầu có thểcảm thấy đau đớn mới dám đivào. Đi thẳng một mạch tớibên bếp sưởi, luồng khí ấm ápkhông giống lúc nãy lùa vàomặt làm chúng tôi mơ hồ, lạicòn làm cho cơ bắp trên thân

Page 1207: Tàng Hoa Hải T1

chúng tôi run rẩy, co giật, dacũng bắt đầu nóng rát, đaunhức. Lúc này tôi lại thầm cảmthấy may mắn, may mà lúcchúng tôi xuống núi không cótuyết rơi. Nhân viên phục vụ thấy bộdạng này của hai chúng tôiđều đồng loạt trợn mắt hámồm. Tôi và Bàn Tử ngồixuống, còn chưa mở miệngnói, Bàn Tử đã trực tiếp té xỉu

Page 1208: Tàng Hoa Hải T1

trên nệm ngồi của tôi, lúc ngãxuống thiếu chút nữa đã làmđổ cả lò sưởi. Còn tôi lúc đangdìu cậu ta, bỗng trước mắt tốisầm lại, sau đó thì chẳng biếtgì nữa.

Page 1209: Tàng Hoa Hải T1

Chương 41: Hoàng lươngnhất mộng

Edit: HangNguyen185 u=3771985827,689539795&fm=21&gp=0 Đến khi tôi tỉnh lại thì pháthiện có điểm không hợp lý.Sau một lúc lâu mới chậm rãi khôi phục trínhớ: đụng đám trùng, như thếnào rời khỏi chùa lạt ma, làmsao trở lại quán rượu, thế nào

Page 1210: Tàng Hoa Hải T1

mà té xỉu. Mí mắt nặng như chì cănbản không thể mở ra, chỉ cóthể dựa vào khứu giác cùngxúc giác, tôi ngửi thấy mộtmùi đặc biệt quen thuộc. Điều này chứng tỏ tôi đãđược đưa vào bệnh viện, thậtlà tốt. Tôi mê man ngủ thiếp đi,nhưng chỉ sau vài giây thì độtnhiên bừng tỉnh. Lần này đôi

Page 1211: Tàng Hoa Hải T1

mắt tôi rốt cuộc có thể mở ra. Tôi trợn tròn mắt phát hiệnra mình không phải đang trongbệnh viện như đã nghĩ. Khôngphải trần phòng màu trắng, cáikiểu trần nhà tôi đã hết sứcquen thuộc. Cái tôi nhìn thấylà đỉnh chóp của một tòa nhàrất cũ, nhìn kĩ lại tôi liền ýthức được đây là kết cấu củachùa lạt ma. Chuyển động con ngươinhìn về bốn phía liền thấy

Page 1212: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách, TrươngHải Hạnh, đại lạt ma đangngồi cách tôi không xa. Tôi đang nằm trên sàn gỗ,bao quanh bởi các tấm chăn,đốt bếp lò. Bàn tử cũng đangnằm bên cạnh. Tôi chậm rãingồi dậy. Lúc này, bọn họ pháthiện tôi đã tỉnh liền vừa nói gìđó với nhau, vừa đi tới chỗ tôi.Lỗ tai tôi không đặc biệt tốt,nhìn nhìn xung quanh, hỏi:“Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Page 1213: Tàng Hoa Hải T1

Tôi không phải đã xuống núisao? Nơi này không phải toànlà trùng à?” Trương Hải Hạnh đi tới bêncạnh tôi, lắc lắc chiếc chuôngtrong tay. Tôi nhìn một lúcthấy rất quen mắt, cẩn thậnnhìn kĩ, kia dĩ nhiên là chuônglục giác lúc trước từng gặpqua, chuông phát ra âm thanhvô cùng trong trẻo. Trương Hải Hạnh cúi ngườixuống hỏi tôi: “Biết đây là cái

Page 1214: Tàng Hoa Hải T1

gì không?” tôi đã lắc đầu rồilại gật, tuy rằng tôi biết thứnày nghe nhiều sẽ làm sinh raảo giác, nhưng quả thực khôngbiết kêu tên nó là gì. Trương Hải Hạnh khôngngừng rung chuông bên tai, tôicàng nghe càng thanh tỉnh, cảm thấy khôngkhí ảm đạm trong đầu đangtan ra. Tiếp theo tôi nhìn thấy,tôi cùng Bàn tử đang đứnggiữa một cái giá kì quái, trên

Page 1215: Tàng Hoa Hải T1

giá bày 7 chiếc chuông lụcgiác kì lạ. “Thế này là sao?” suy nghĩcủa tôi lập tức rõ ràng hẳn,liền hỏi Trương Hải Hạnh. Cô ta nói: “Tôi không thểnói với anh bây giờ. Đấy làmột loại kĩ thuật mà chúng tôitìm ra từ rất lâu rồi, thông quatổ hợp chuông không cùngchủng loại, chúng tôi có thểkhiến con người nảy sinh đủloại ảo giác. Những ảo giác

Page 1216: Tàng Hoa Hải T1

này vô cùng chân thực, nếukhông phải tôi nói cho anh biếtnhững việc đó đã xảy ra nhưthế nào, thì anh sẽ cảm thấynhững việc đã trải qua đều làsự thật.” Thời điểm tôi nhìn kĩ chiếcchuông thì Trương Long Bánđã đi tới, cầm một chiếc thìatrong tay. Ông ta đi tới bêncạnh tôi, cẩn thận đổ thứ gì đótrong thìa vào chuông, tôi ngửithấy một thứ mùi rất đặc thù.

Page 1217: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Hạnh tiếp tụcnói: “Chúng tôi cũng khôngdám tùy tiện sử dụng, bởi vìkhông rõ các tổ hợp khác sẽdẫn tới hậu quả gì, cho nênbèn dùng nhựa thông nóngchảy đổ vào bên trong. Tôi tin rằng họ không hiểurõ cơ chế hoạt động của thứnày, nên không hỏi lại. Tuynhiên Trương Hải Hạnh vẫntiếp tục ở bên cạnh giải thích:“Trương gia chúng tôi đã tiến

Page 1218: Tàng Hoa Hải T1

hành nghiên cứu về thứ nàyrất lâu rồi, vì thế đã nắm giữ12 cách sử dụng.” “Cái vừa dùng với anh làloại hiệu quả nhẹ nhất.”Cô ấycười khanh khách nói. Khônghiểu vì cái gì, tôi cảm thấy côta có vẻ vui sướng khi thấyngười khác gặp họa. Tôi nhớ tới các kinhnghiệm trong cổ mộ lúc trước,bạn biết đấy nếu các công cụđược sử dụng không đúng

Page 1219: Tàng Hoa Hải T1

cách thì có thể gây ra hậu quảtai hại. Nhưng tôi không cảmthấy họ sử dụng cách này vớitôi vì xem thường, bởi lẽ cảmgiác rét lạnh cùng sự đau đớnkhi bị trùng cắn thực sự rấtchân thực. Tôi loáng thoáng ý thứcđược, đây có vẻ là một thửnghiệm, liền hỏi Trương HảiHạnh: “Các người làm vậy vìmục đích gì, đám người Đứcđâu?”

Page 1220: Tàng Hoa Hải T1

“Việc này để anh trai tôigiải thích cho anh nghe. Tuynhiên, chúc mừng anh, anh đãvượt qua một việc mà ngườibình thường rất khó có thể làmđược.” Tôi nhìn Bàn tử, hỏi: “Cònanh ta?” “Hắn so với anh hơi kémmột chút, nhưng có hắn ở đâyanh cứ yên tâm, cứ tính là đãqua cửa đi.”

Page 1221: Tàng Hoa Hải T1

Tôi hỏi: “Vậy đây rốt cuộclà vì cái gì?” “Có một số người nghe loạichuông này rất khó để tỉnh lại.Nói ví dụ như hắn.” cô ta chỉ vào Bàn tử,“Nhưng, anh không giống nhưvậy, anh có thể tự mình tỉnhdậy. Điều đó chứng tỏ trướcđây anh từng có kinh nghiệmtốt hơn. Ngẫm thử xem, anhkhông phải đã từng trải qua

Page 1222: Tàng Hoa Hải T1

tình huống cực kì, cực kì vô lírồi chứ?” Tôi nhíu mày. Cô ta nói:“Chân thật, nhưng tuyệt đốikhông có khả năng xảy ra?” Tôi không muốn suy nghĩtiếp về vấn đề này, đầu đaunhư búa bổ, nhưng một mặtkhác, tôi hy vọng được ngheTrương Hải Hạnh nói tiếp. “Tiến vào trong tuyết sơn,thì việc miễn dịch với loại

Page 1223: Tàng Hoa Hải T1

chuông này vô cùng quantrọng. Chúng tôi cần phải biếtliệu anh có đủ năng lực chốngđỡ trước mọi biến đổi haykhông. Tuy rằng không rõtrong ảo giác của anh xuấthiện tình cảnh gì, nhưng chúngtôi biết đấy nhất định là điềutrong lòng anh vô cùng lo sợ.Anh cực kì, cực kì tuyệt vọng,mà dạng tuyệt vọng này sẽ gâyra cực đoan, đau đớn cùngphản ứng bài xích. Tuy nhiên

Page 1224: Tàng Hoa Hải T1

trong tình huống đó, anh lạichống lại được, đó là việckhông dễ dàng. Bởi thế chúngtôi hiểu rằng, anh là người cóthể chấp nhận thử thách,không vì khó khăn mà camchịu, là người có thể giải quyếtcác nguy cơ. Khó nhất chínhlà, sau khi ảo giác biến mất cóthể tự mình tỉnh táo, khôngnhư nhiều người không thểtỉnh lại.” Tôi đã nghĩ bụng định nói

Page 1225: Tàng Hoa Hải T1

với cô ta: “Tôi con mẹ nókhẳng định không phải làngười có thể giải quyết khókhăn. Hơn nữa làm sao cô biếttrong ảo giác của tôi là cái tìnhhuống gì?”, Nhưng quả thựchiện nay không có khí lực cãicọ. Trương Hải Hạnh nói:“Chúng tôi có thể nghe đượcanh nói và thông qua ngôn ngữđể dẫn đường cho ảo giác củaanh, tất cả những gì anh thảo

Page 1226: Tàng Hoa Hải T1

luận trong lúc đó chúng tôiđều nghe được. Điểm làm tôivui mừng chính là lời anh nóivô cùng tích cực, không giốngtên mập kia, những gì hắn nóitrong cơn mê quả thực rất khónghe. Tôi cũng thật khônghiểu trong lúc nguy cấp hắnrốt cuộc đang nghĩ cái gì.” Tôi nhìn Bàn tử, nhưng hắncòn chưa tỉnh lại. TrươngLong Bán đang ở bên tai hắnnhẹ nhàng rung chuông, Bàn

Page 1227: Tàng Hoa Hải T1

tử từ từ có chút phản ứng,chính là thì thào tự nói:“Không cần đi, không cần đi,ngươi giết luôn ta đi, ta nguyệný. Chết dưới hoa mẫu đơn,thành quỷ vẫn phong lưu.” Trương Hải Hạnh liếc mắtvới tôi, tỏ ra hết sức bất lực.Tôi cũng thở dài, trong lòngnghĩ: đối với Bàn tử mà nói,nếu thực sự phải nói ra cái bảnthân sợ hãi nhất, chưa chắcchính hắn đã thừa nhận, càng

Page 1228: Tàng Hoa Hải T1

có thể cái hắn sợ nhất chính làbản ngã của mình. Mặc dù làô ngôn uế ngữ, nhưng có lẽtrong ảo giác, hắn đã nhìnthấy hồn ma Vân Thái. Tôi nhìn ánh mắt TrươngHải Hạnh, lại nhìn bàn taycùng thân thể mình, phát hiệnquả thực không có vết thương.Vừa rồi đúng là ảo giác, tronglòng cảm khái, đột nhiên cảmgiác trước mắt bắt đầu hiện ramột màn sương mù. Thực sự

Page 1229: Tàng Hoa Hải T1

chỉ là ảo tưởng. Trương Hải Hạnh nhìn rasự nghi ngờ nơi tôi, nói: “Anhkhông cần quá lo âu, tôi biếtanh lo lắng về điều gì. Khichúng tôi bắt đầu quả thực đãphát hiện ra thứ này hết sứcnguy hiểm. Nhưng chỉ cần anhngẫm lại quá trình trải qua lúcrồi, chuyện đó liệu có phátsinh một cách hợp lí haykhông, anh sẽ biết được rốtcuộc đó là ảo giác hay sự

Page 1230: Tàng Hoa Hải T1

thực.” Vừa rồi cả ngôi chùa trànngập trùng, giờ nhìn lại, suynghĩ một chút thì thấy, việcnày đúng là tuyệt đối không cókhả năng xảy ra. Tất cả ảogiác đều thình lình xảy đến,nếu không phải vì nó chânthực như vậy, tôi nhất định sẽphát hiện ra mình đang trongảo mộng. Đáng sợ nhất chínhlà ngay cả đau đớn cũng rấtchân thực.

Page 1231: Tàng Hoa Hải T1

Sau đó Trương Hải Hạnhcòn nói: “Hãy thử suy nghĩmột lần đi, những điều khủngkhiếp anh đã trải qua vừa rồicó phải là nỗi sợ hãi trong lònganh không?” Tôi trầm mặc không nói,sờ sờ trên người. Trương LongBán đưa tôi một điếu thuốc. “Mọi chuyện tôi vẫn chưahiểu rõ hết, cô để tôi nghỉ ngơimột lúc đã.”

Page 1232: Tàng Hoa Hải T1

Sự hào hứng của TrươngHải Hạnh rất lớn, bởi vậy tôinhận ra rằng tuổi của cô tahẳn không nhiều, loại sức sốngnày so với trạng thái trầm ổncủa A Ninh khá khác biệt. Cô ta bị tôi dội gáo nướclạnh, liền có phần mất hứng,trừng mắt với tôi một cái, quayđầu bước đi, trước khi đi bỏ lạimột câu: “Vậy anh chờ đó,anh trai tôi so với tôi còn nóinhiều hơn. Cứ để anh ấy hầu

Page 1233: Tàng Hoa Hải T1

chuyện anh đi.” Nhưng Trương Hải Kháchcũng không thấy xuất hiện.Sau khi Bàn tử tỉnh lại, tôi liềnxuyên tạc giải thích cho hắnmột lần. Tôi cảm thấy sự tìnhchính là sau khi hai chúng tôitrở về phòng mới xảy ra.Chuông có lẽ đã được treotrên cửa, chúng tôi đẩy cửabước vào, thân mình cũng rấthưng phấn nên không nhậnthấy điểm khác thường, kết

Page 1234: Tàng Hoa Hải T1

quả là ảo giác xuất hiện khinào cũng không biết. Phải mất một lúc lâu Bàn tửmới tin đó là thật. Thân thểchúng tôi vô cùng yếu ớt, cũngkhông hẳn là mệt mỏi, màgiống cảm giác mất lực. Đến tối, Trương Hải Kháchcũng không thấy đến mà làTrương Hải Hạnh. Lần này côta mang tới một số đồ chochúng tôi xem.

Page 1235: Tàng Hoa Hải T1

Chương 42: Trương HảiHạnh

Edit: HangNguyen185 u=1561911586,3045675355&fm=21&gp=0 “Bây giờ tôi sẽ giới thiệumột chút về kế hoạch sắp tớicủa chúng ta.” Cô ta lấy ramột bản đồ vẽ tay trải trướcmặt tôi và Bàn tử, “Mấy ngàynữa, hai các anh cùng tôi thêmmột người Đức sẽ bắt đầu đi

Page 1236: Tàng Hoa Hải T1

vào tuyết sơn. Chúng ta sẽ tìmtới nơi tộc trưởng lúc trướccủa chúng tôi lưu lại, tìm hiểunhững việc xảy ra ở đó, lấy lạithứ mà ông ấy đã để lại, đây làđiều kiện tiên quyết. Tôi nghĩtất cả mọi người sẽ khôngphản đối.” Tôi nhìn nhìn Trương HảiHạnh, hỏi: “Người Đức, đámngười Đức cũng tham giasao?” “Đúng vậy.” cô ta nói,

Page 1237: Tàng Hoa Hải T1

“Giữa chúng tôi và người Đứcđã đạt được đồng thuận, tìnhhình cụ thể anh trai tôi nắm rõhơn. Hiện tại tôi sẽ chỉ cho haingười toàn bộ lộ tuyến cơ bản.Lần đầu giới thiệu một chút,tôi tên là Trương Hải Hạnh,chỉ huy trong chuyến lên núinày, mọi hành động của haingười lần này đều phải nghetôi. Bởi vì nơi đây là tuyết sơn,hơn nữa còn là mảnh đấtkhông người, chỗ này so với

Page 1238: Tàng Hoa Hải T1

những chỗ lúc trước hai ngườitới là hoàn toàn khác biệt.Chúng ta sẽ không có cứuviện, không có cơ hội cứu trợ,chỉ một sai sót cũng sẽ dẫn tớicái chết. Cho nên lời TrươngHải Hạnh tôi nói, các anh phảilắng tai mà nghe.” Khoát tay với cô ta, tôikhông còn là Ngô Tà trướcđây để cho người ta mặc sứcđịnh đoạt: “Chúng ta là hợptác song phương ngang hàng,

Page 1239: Tàng Hoa Hải T1

cho nên không quan trọng vềngười chịu trách nhiệm, đây làđiểm thứ nhất. Thứ hai, chúngtôi cần phải hiểu rõ tất cảnhững việc sắp xảy ra, để xemxét có nên đi cùng các ngườihay không. Mặc kệ trước kiachúng tôi đã nói gì, hiện tạitình hình đã thay đổi rồi. Chonên tôi phải xác minh lại vớicô, bất luận cô nói cái gì,trước mắt tôi sẽ đều khôngtheo, hiện tại chúng tôi chỉ

Page 1240: Tàng Hoa Hải T1

nghe những gì mình muốnbiết. Giờ cô nói cho tôi biết,rốt cuộc là sao lại thế? Cácngười và đám người Đức đãnói những gì? Đám người Đứckia là ai? Nếu cô không thểnói được thì gọi anh trai cô tớiđây.” Trương Hải Hạnh nhìn racửa, Trương Hải Khách đãbước vào. Hóa ra nãy giờ vẫnluôn nghe lén ở bên ngoài. Trương Hải Hạnh nhìn anh

Page 1241: Tàng Hoa Hải T1

ta nói: “Anh chàng này khônggiống như là kẻ biết nghe lời.” Trương Hải Khách tới bêncạnh tôi, nói: “Sự tình củangười Đức tốt nhất cậu khôngcần biết, bọn họ là một tổchức không tồn tại. Mục đíchđến đây của họ khác vớichúng ta, chúng ta là những gìhọ cần, hơn nữa cái họ nghiêncứu cũng giống như thứ chúngtôi đã nghiên cứu rất lâu rồi.Tôi nghĩ cậu cũng đã gặp qua

Page 1242: Tàng Hoa Hải T1

Cầu Đức Khảo và biết đượctình hình công ty của ông ta.Sau khi ông ta chết, công tyđó bị lỗ nặng và phải tiến hànhtái cơ cấu, sau đó bị đem rabán đấu giá các dự án đangđược đầu tư. Tôi có thể thẳngthắn mà nói cho cậu biết, quanhệ giữa chúng tôi và nhómngười Đức đã duy trì đượcmột khoảng thời gian dài, cảhai bên đã tiến hành rất nhiềuthỏa thuận ngầm, nhưng

Page 1243: Tàng Hoa Hải T1

những việc đó không quantrọng với cậu. Chúng tôi vừathỏa thuận với họ chính vìmuốn đảm bảo an toàn cho haingười. Nếu hai người nhấtđịnh muốn chúng tôi khó xử,muốn biết rõ tất cả mọi việc,thì hậu quả các cậu không thểgánh nổi đâu. Chẳng lẽ cáccậu muốn theo chúng tôi phiêubạt cả đời.” “Anh đang đe dọa tôi đấyà?”

Page 1244: Tàng Hoa Hải T1

“Đôi khi trình bày sự thậtrất giống với uy hiếp. Nhưngcậu có biết, tôi đóng giả thànhcậu, tìm hiểu về cậu đã rất lâurồi không. Tất cả các chuyểnbiến của cậu đều nằm trongtầm mắt tôi, tôi biết nếu là cậutrong trường hợp này sẽ khôngmuốn bị kẻ khác lừa dối.Nhưng hãy hiểu rằng, tất cảthống khổ lúc trước của cậuđều là do cậu cố tình đào sâumuốn biết, mà mấy vấn đề này

Page 1245: Tàng Hoa Hải T1

lại chẳng có quan hệ gì vớibản thân cậu. Hiện tại, cậuđang vùi mình trong câu đốlớn, trừ khi cậu không tin, tiếptục theo đuổi nó, và cái thuhoạch được cuối cùng chỉ làmớ thông tin càng làm cậu sợhãi hơn. Tôi có thể nói rõ ràngcho cậu biết, tin tức này và cáicậu muốn không có quan hệ gìvới nhau. Cách làm sáng suốtnhất của cậu lúc này chính làcùng với người Đức và chúng

Page 1246: Tàng Hoa Hải T1

tôi tạo nên một nhóm.” Bàn tử vẫn chưa hoàn toàntỉnh táo, mắt nhìn chăm chúvào chiếc chuông lục giác trêntay Trương Hải Hạnh. Cô taphải ghé lại bên tai hắn lắc lắc,hắn mới từ từ thôi dần. Tôi nhìn Trương HảiKhách, nói: “Tôi có được lựachọn không đi hay không?Nếu lời anh nói không phải làuy hiếp, tôi hẳn phải có lựachọn được tự do.”

Page 1247: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu có biết tôi hoàn toàncó thể điều khiển hành độnglúc trước của hai người.Nhưng có nhiều thứ sau nàychúng ta phải hợp tác vớinhau, không xây dựng đượcmối quan hệ hòa hảo rất dễgây ra tai nạn. Vì vậy tôi sẽlàm mọi điều có thể để thuyếtphục cậu đi, thậm chí nói chocậu biết rất nhiều bí mật. Nếucậu đồng ý, cậu có thể tùy ýhỏi tôi các vấn đề, chỉ cần

Page 1248: Tàng Hoa Hải T1

trong phạm trù tôi có thể trảlời, tôi nhất định sẽ thành thậthồi đáp.” “Sao tôi lại cảm thấy nhữngvấn đề tôi muốn hỏi đều nằmtrong phạm trù anh không thểtrả lời?” Trương Hải Khách lắc đầu,nói: “Cậu sai rồi, cậu và tôitrước kia cậu tiếp xúc khônggiống nhau. Rất nhiều việc tôicó thể trực tiếp nói cho cậubiết. Thí dụ như, bằng hữu của

Page 1249: Tàng Hoa Hải T1

cậu, Muộn Du Bình kia, tộctrưởng của chúng tôi. Chuyệncủa anh ta, tôi có thể tườngtận kể hết cho cậu biết. Bởi vìmấy thứ này đối với chúng tôimà nói, thận trọng giấu giếmcũng không có ý nghĩa gì.” Tôi nhìn Bàn tử, thì hắn đãnói: “Anh không có nói bừađấy chứ? Tiểu ca về cơ bảncái gì cũng không nói, làm saomà anh dễ dàng biết được mọiviệc về hắn?”

Page 1250: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách nói:“Anh ấy không nói bởi vì bảnthân anh ấy có vấn đề, đối vớichúng tôi, thân thế của anh ấycũng không phải bí mật gì. Cómuốn nghe không?” Điều này thật quá hấp dẫn,tôi hít một hơi, gãi gãi đầu:người này có phải đang chuẩnbị một câu chuyện xưa hoànmỹ để chờ dụ tôi, nhưng tôi lạikhông cảm thấy vậy. Dựa vàohiểu biết của tôi về Muộn Du

Page 1251: Tàng Hoa Hải T1

Bình, bọn họ nếu thêu dệt nênmột câu chuyện thì hẳn tôi sẽphát hiện ra sơ hở. Tôi nghĩmột lúc,gật gật đầu, nhìn bọnhọ nói: “Rồi, được thôi, nếutôi có thể có được thông tinmà mình muốn, thì tôi sẽ hợptác với các người, giúp cácngười trong mọi việc, và camđoan sẽ không hỏi nhiều.” Trương Hải Khách gật đầu:“Cậu quả nhiên hiểu chuyện,hiện tại tôi nhìn cậu cũng có

Page 1252: Tàng Hoa Hải T1

điểm thuận mắt rồi đấy. Đượcrồi, cậu muốn biết cái gì?” “Anh quen biết Tiểu Ca haysao?” Anh ta gật đầu: “Đươngnhiên biết, chúng tôi từng sốngcùng nhau trong thời gian dài.” Tôi hết sức kinh ngạc, câutrả lời đầu tiên đã khiến tôiphải lắp bắp kinh hãi. Tôi hỏi: “Bao nhiêu lâu? Cólâu như tôi quen biết Tiểu Ca

Page 1253: Tàng Hoa Hải T1

không?” Anh ta cười cười: “Tôi vớicái người gọi là Tiểu Ca biếtnhau từ năm 2 tuổi. Cậu cóbiết thời điểm chúng tôi 2 tuổilà bao nhiêu năm về trướckhông?” Buồn cười quá, chủ nhà chỉvừa biết vào trang chủ ở chỗnào vài tiếng trước :D chẳngbiết có ai như mình không,nhưng vào trang chủ ở ngaychữ Thanh Phong Ngân

Page 1254: Tàng Hoa Hải T1

Nguyệt đầu trang ý ạ. Mọi người góp ý cho mìnhchút về theme mới cài đượckhông ạ? Hôm qua ngồi thửnghịch vài cái lại thấy đẹp,nhưng nội dung ẩn trong menuhơi nhiều, font chữ đậm và códấu hơi bị lỗi. Nếu thấy bấttiện thì mình sẽ cài lại themecũ cho đơn giản.

Page 1255: Tàng Hoa Hải T1

Chương 43: Muộn Du Bìnhtuổi mười ba

Edit: HangNguyen185 images (19) “Nói như vậy anh biết hắntừ khi còn nhỏ.” Trương Hải Khách gật đầu,đốt một điếu thuốc lá, nói:“Đúng, có thể nói như vậy. Tôicùng hắn cùng nhau bắt đầuchịu sự huấn luyện, rất nhiều

Page 1256: Tàng Hoa Hải T1

rất nhiều chuyện, thói quencủa hắn, hắn thích cái gì tôiđều rõ hơn hơn cậu. Cậu nênsẵn sàng lắng nghe, tôi sẽ đemtất cả mọi chuyện về hắn kểvới cậu.” Tôi vẫn có chút do dựkhông biết có nên tin tưởnganh ta hay không. Bàn tử nói:“Kể mau đi. Nhưng tôi nói choanh biết, nếu để tôi phát hiệnđược một chút sơ hở thì chúngta sẽ không tiếp tục hàn huyên

Page 1257: Tàng Hoa Hải T1

nữa đâu.” “Yên tâm đi, tôi vì muốnhợp tác, vì mục đích của bảnthân, sẽ tuyệt đối không lừagạt các cậu.” Nói xong nhìnTrương Hải Hạnh nháy mắt rahiệu, cô ta liền đứng dậy rờiđi. Sau đó, Trương Hải Kháchthở dài, nói với tôi: “Thời điểmhắn ra đời, Trương gia chúngtôi đang xảy ra biến cố lớn.Chuyện này là khởi nguồn của

Page 1258: Tàng Hoa Hải T1

tất cả, cũng là căn nguyên củasuy sụp.” Trương Hải Khách thật racũng không phải tác gia thiênbẩm, nói kiểu đông nhất langđầu tây nhất bổng chùy (ko rõlà ý gì, chắc là nói kiểu lanman, ko có trọng tâm), Bàn tửngồi một bên nghe như lọttrong màn sương mù. Tôi tốthơn Bàn tử về khoản này, giỏivề sắp xếp và tổng hợp là ưuđiểm của tôi. Hơn nữa, đối với

Page 1259: Tàng Hoa Hải T1

các sự kiện của Trương gia tôicũng có hiểu biết nhất định,bởi vậy, tôi đã dùng lời văncủa mình ghi chép lại nội dungnói của Trương Hải Khách. Từ trước tới nay, vấn đềhôn nhân trong Trương gialuôn rất nghiêm ngặt. Gia tộchọ Trương vô cùng cường đại,cơ hồ có thể khống chế hếtthảy mọi chuyện. Bình thườnghôn nhân đều tiến hành trongphạm vi nội bộ, cũng may do

Page 1260: Tàng Hoa Hải T1

gia tộc rất lớn nên cũng khôngcó vấn đề khó xử xảy ra. Tuy nhiên, Tiểu Ca này lạilà ngoại tộc. Không ai biếtmẫu thân hắn là ai, thời điểmphụ thân Tiểu Ca mang hắntrở lại gia tộc thì đang trongmùa đông giá lạnh. Năm ấy,phụ thân Tiểu Ca đi Nepal vậnchuyển một mối hàng hóa, đimột thời gian rất lâu, đến khiông quay lại, trong tay đã ômmột đứa trẻ con nằm trong

Page 1261: Tàng Hoa Hải T1

bọc tã lót. Bởi vì không có mẫu thânchăm sóc, tuổi thơ của TiểuCa lớn lên trong một môitrường hỗn loạn. Trong suynghĩ ngây ngô của hắn, hắnthậm chí không rõ phụ thânmình nắm vai trò quan trọngthế nào trong hệ thống gia tộclớn mạnh này. Điều này phầnlớn là do Tiểu Ca không muốnnhắc nhiều đến. Trong sự mô tả của Trương

Page 1262: Tàng Hoa Hải T1

Hải Khách, lúc bấy giờ nhàlớn của Trương gia là ở vùngnúi Kim Lĩnh, gồm bảy tòanhà mang kiến trúc Minh –Thanh liên kết với nhau, trướcsau là mười ba cổng vào. Nơinày là chỗ ở của Trương giabổn gia (nội tộc). Phần mởrộng của ngôi làng còn có vàimươi hộ Trương gia ngoại tộc.Tuy rằng đều họ Trương, đềukhống chế được rất nhiềungười, nhưng địa vị của

Page 1263: Tàng Hoa Hải T1

Trương gia bổn gia cao hơn rấtnhiều so với ngoại tộc. Trương Hải Khách là đứanhỏ của Trương gia ngoại tộc,cho nên hắn lui tới nhà lớn củabổn gia vô cùng, vô cùng ít.Những đứa nhỏ của Trươnggia bổn gia phần lớn đều rấtngạo mạn, cho nên những lầnTrương Hải Khách ngẫu nhiênđi vào đại viện của bổn gia đềulà đi chúc tết. Những đứa trẻkia cũng không sẵn lòng cùng

Page 1264: Tàng Hoa Hải T1

hắn chơi đùa. Trong lòng Trương HảiKhách cũng không thèm để ýbởi vì đối với hắn, sở dĩTrương gia bổn gia phô trươngđược quyền uy đơn thuần làdựa vào sự hỗ trợ của Trươnggia ngoại tộc, đó chính là mộtloại ăn ý. Hắn tin tưởng rằng là ngườingoại tộc càng cho hắn cuộcsống tự do tự tại. Quy tắc củabổn gia rất rất nhiều, rất nhiều

Page 1265: Tàng Hoa Hải T1

việc ép người thái quá. Nhưngviệc làm Trương Hải Kháchđặc biệt để ý chính là, hắn ởTrương gia bổn gia thườngxuyên thấy được một thằngnhóc vô cùng quái gở. Đứanhỏ này không nói lời nào,cũng không cùng những đứakhác chơi đùa, chỉ lẳng lặngđứng trong sân hoặc ở cạnhcác trụ dưới hàng hiên, ngắmnhìn bầu trời, cứ thế ngẩnngười.

Page 1266: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách cảmthấy vô cùng kì lạ. Đứa bé nàyphi thường đặc biệt làm choanh ta tò mò muốn tìm hiểu.Hơn nữa, nó cũng không chịuhòa hợp với người nào trongbổn gia, điều này làm choTrương Hải Khách có mộtcảm giác thân thiết lạ thường. Có một lần, phụ thân củahắn dẫn hắn tới bổn gia cóviệc. Trong khi, phụ thân cùngnhững người khác trong tộc

Page 1267: Tàng Hoa Hải T1

bàn chuyện, hắn liền mộtmình đi dạo trong vườn củabổn gia, khi đó hắn lại nhìnthấy đứa bé ấy. Đứa bé nàychính là Trương Khởi Linh lúcđó chỉ mới ba tuổi. Hắn nghĩngợi, cố lấy dũng khí đi tớicạnh đứa bé, hỏi: “Nhóc ởtrong này làm gì, sao khôngcùng bọn họ chơi đùa?” Đứa nhỏ kia nhìn hắn, lắclắc đầu, không nói gì. Đó làlần đầu tiên Trương Hải

Page 1268: Tàng Hoa Hải T1

Khách và Trương Khởi Linhnói chuyện. Ngày đó, Trương HảiKhách vẫn cùng Tiểu Ca đidạo trong sân. Hắn có mộtcảm giác cố chấp rằng chỉ cầnhắn vẫn tiếp tục nói, thì đứatrẻ này sẽ phải trả lời và cùnghắn nói chuyện. Nhưng lầnnày hắn đã gặp phải kỳ phùngđịch thủ. Mười năm sau, bọn họ mớigặp lại nhau lần nữa. Lúc này,

Page 1269: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách đã mườilăm tuổi. Những đứa trẻ củaTrương gia từ nhỏ đã phải chịusự huấn luyện vô cùng nghiêmkhắc, đối với sức bật cùngthân thủ đều có những yêu cầunghiêm ngặt. Mười lăm tuổi làmột vòng khảo nghiệm vôcùng quan trọng của chúng,bởi vì qua năm mười lăm tuổi,những đứa trẻ của Trương giacó thể tự mình đi tìm cổ mộ,đi tìm thanh danh cho chính

Page 1270: Tàng Hoa Hải T1

mình. Trương gia gọi việc làmnày là phóng dã. Mười năm sau, Tiểu Camười ba tuổi. Cho nên khiTrương Hải Khách đứng giữađám nhỏ chuẩn bị được phóngdã, lại nhìn thấy Tiểu Ca thấphơn mình cả một cái đầu đãhết sức kinh ngạc. Quá trìnhphóng dã vô cùng nguy hiểm,rất nhiều đứa nhỏ của Trươnggia đã chết oan uổng trong quátrình này. Nhưng cũng vì đã

Page 1271: Tàng Hoa Hải T1

trải qua quy trình huấn luyệnphi thường nghiêm khắc, chonên sau nhiều thế hệ, việc nàybắt đầu có những chuyển biếntốt đẹp. Những đứa nhỏ trongTrương gia chỉ biết phóng dãlà sự kiện cực kì, cực kì nguyhiểm, cho nên đều cố gắngkhắc khổ huấn luyện. Đươngnhiên, trong đó cũng có mộtsố ít vì muốn tránh sự nguyhiểm này, đã sớm bỏ ngang sự

Page 1272: Tàng Hoa Hải T1

huấn luyện. Bọn họ sẽ khôngthể có được địa vị gì trong giatộc, phải lánh đi nơi khác đểbảo vệ cái mạng nhỏ củamình. Bất kể hậu quả của phóngdã là gì, người họ Trương luôntâm niệm: chỉ cần hoàn thànhchuyện này thì có thể bất chấpthủ đoạn. Cho nên rất nhiềuđứa nhỏ kết bạn đồng hành,chung sức đi đào một cổ mộ.Trong trường hợp đó, nhiều

Page 1273: Tàng Hoa Hải T1

người nhiều lực, có thể phâncông công việc. Trương Hải Khách pháthiện dường như Tiểu ca khôngcó dự tính như vậy. Trong khimọi người cùng nhau thu dọnhành lí, chuẩn bị lương khôcùng lộ phí, Tiểu Ca đã muốnđi một mình một đường. Trương Hải Khách là mộtkẻ giao thiệp rộng, hắn lúc ấyđã cùng vài bằng hữu thươnglượng đi đâu để tìm cổ mộ

Page 1274: Tàng Hoa Hải T1

thích hợp. Một người trong sốđó không biết từ đâu moi đượcbản đồ bố cục cổ mộ Sơn Tây,nghe đâu là một cái đấu khákhẩm, chỉ cần họ tới được đólà có thể thoải mái bắt đượcđồ cổ. Điều này trong Trương giacũng ngầm được cho phép,bởi vì nguồn gốc của thông tin,cùng cách xử lí tin tình báo,đều là một trong các năng lựctrọng yếu. Trương Hải Khách

Page 1275: Tàng Hoa Hải T1

nếu đi theo họ thì trong lầnkhảo nghiệm này sẽ khôngxuất hiện bất cứ vấn đề gì,cũng không có hậu quả phátsinh sau đó. Tuy nhiên khi hắnnhìn thấy tiểu hài tử mười batuổi kia một mình ra đi , khôngtự chủ được có chút lo lắng. Trương Hải Khách cực kìchán ghét thể chế của gia tộc,hắn đối với người của bổn giacũng chán ghét ngang vậy.Hắn rất không thích sự cứng

Page 1276: Tàng Hoa Hải T1

nhắc của bổn gia, hắn cảmthấy một đứa trẻ mười ba tuổibị bắt ra đi một mình như vậy,đối với đứa trẻ mà nói là mộtviệc vô cùng bất công. Hắn nghe được từ miệngmấy đứa nhóc của bổn gia,phụ thân Tiểu Ca qua đời từkhi nó mới 7, 8 tuổi. Tiểu Calà đươc các bác, các chú chiếucố mà lớn lên. Tuy rằng khôngphải bị ngược đãi, nhưng bảnthân cũng cũng không có

Page 1277: Tàng Hoa Hải T1

nhiều sự yêu thương và hạnhphúc. Hơn nữa, hắn còn trầmmặc ít lời, làm cho Trương HảiKhách cảm thấy có vẻ trongbổn gia có người không hyvọng Tiểu Ca còn sống. Lúc bấy giờ, Trương HảiKhách đối với năng lực củabản thân vô cùng tin tưởng.Hắn không chỉ luyện cho ngóntay của mình hữu lực hơnngười, tốc độ cũng đạt tớitrình độ nhất định, cho nên,

Page 1278: Tàng Hoa Hải T1

ngay lúc ấy hắn có thể đượccoi là một nhân tài đạo mộhiếm có. Còn Tiểu Ca lúc ấy vẫn chỉlà đứa nhỏ đặc biệt nhỏ gầy,lực ngón tay cùng chiều dàingón cũng không có gì nổitrội, dù sao hắn cũng mớimười ba tuổi. Tiểu Ca chính làcái bộ dạng yếu đuối, làm choTrương Hải Khách cảm thấychuyến này hắn đi nhất địnhlành ít dữ nhiều. Vì vậy, anh ta

Page 1279: Tàng Hoa Hải T1

lựa chọn chia tay với nhómbằng hữu kia, quyết định đitheo bảo vệ cho tiểu nam hàicủa Trương gia bổn gia. Đâycó lẽ là quyết định đúng đắnnhất cuộc đời Trương HảiKhách. Xin lỗi, hôm nay bạn betalười, không baike cái cụm gìmà “lang đầu với chả bổngchùy” – TPNN

Page 1280: Tàng Hoa Hải T1

Chương 44: Phóng dã

Edit: HangNguyen185 61e7f4aagw1ejw8gm3p2hj20p00z0gxb Ban đầu hành trình của bọnhọ đặc biệt buồn tẻ. Đầu tiênlà xuất phát theo núi TrườngBạch, rồi tới Sơn Đông, sauđó từ Sơn Đông ngồi thuyền,mãi cho tới Thượng Hải. Trương Hải Khách nghĩrằng, những chỗ như Lạc

Page 1281: Tàng Hoa Hải T1

Dương là trọng địa cổ mộ,phỏng chừng những đạo mộtặc đặc biệt nhiều. Tuy rằngđánh nhau cùng những ngườitừng trải đó chưa chắc đã lépvế, nhưng đối phương dù saocũng bụng dạ nham hiểm, giếtngười như ngóe. Hơn nữa bấygiờ còn là thời đại súng ốnghoành hành, tiểu hài tửTrương gia này đối mặt vớinhững kẻ đó có khi không thểcó phần thắng. Đối với họ mà

Page 1282: Tàng Hoa Hải T1

nói, tiến vào nơi như vậy nguycơ quá nhiều, họ lại chỉ có haingười, một kẻ còn mới mườiba, lộ phí cùng lương khôcũng không nhiều. Chi bằngđến Chiết Giang tìm kiếm mộtsố dấu vết, kiếm một cái đấunhỏ, rồi tùy xem vận khí có tốthay không. Bọn họ nán lại ở vùng phụcận Thượng Hải một thời giankhá lâu, cũng đổ vài cái đấu,sau phát hiện chúng đều đã

Page 1283: Tàng Hoa Hải T1

sạch sẽ không tả nổi, nhữngthứ đồ chính yếu đều đã bị vơsạch. Bọn họ lại từ ThượngHải đi tới Hàng Châu rồichuyển sang vùng Giang Tô,nơi gần Từ Châu, kiếm đượcvài cái đấu khá lớn, sau khivào rồi lại thấy rằng bên trongđã được quật không chừa gì,thứ sót lại có chăng chỉ là mộtít mái ngói nát, hoàn toànkhông thể coi là báu vật. Tới lúc này, bọn họ đã đi

Page 1284: Tàng Hoa Hải T1

du lịch qua phân nửa đấtnước, tiền cũng không cònnhiều, gần như lúc bìnhthường đều nhờ vào đi lượmlặt hoặc trộm ít rau vườn cầnhơi. Hai người chật vật khôngchịu nổi, Trương Hải Kháchcảm thấy nếu còn tiếp tục nhưvậy thì tới cuối năm họ cũngchẳng thể hoàn thành được bàikhảo nghiệm phóng dã. Vì thế họ thảo luận, quyếtđịnh tiếp tục đi về phía tây,

Page 1285: Tàng Hoa Hải T1

vẫn là hướng tới nơi trọng địacổ mộ, coi xét lại những di chỉcũ, có lẽ có thể tìm được ít cálọt lưới. Tuy nhiên kế hoạchnày lại không thể thực hiệnđược. Trong quá trình đi vềphía tây, ông trời thật khéo đểhọ đụng phải một nhóm ngườiTrương gia cũng tham giaphóng dã, cả đám đều lànhững đứa trẻ khoảng chừngmười lăm tuổi, có tổng cộngba đứa. Nhóm này cũng giống

Page 1286: Tàng Hoa Hải T1

như bọn họ, quanh quẩn hếtnửa vòng đất nước mà chẳngthu hoạch được gì. Tuy rằngcổ mộ ở Thiểm Tây rất nhiều,nhưng việc đạo quật lại hết sứcngang ngược, bên trong rấtnhiều cổ mộ hầu như đã chẳngcòn gì đáng giá. Một số thậmchí còn bị đục khoét tới mấytrăm lần, đạo động dày đặcgiống như tổ ong vò vẽ, trongcổ mộ căn bản không còn đồtốt, có đi vào cũng vô nghĩa.

Page 1287: Tàng Hoa Hải T1

Mà trong nhiều ngôi mộ nhưvậy kiếm được một chỗ chưabị đào bới đối với họ khôngphải việc đơn giản, cái này cầnrất nhiều vận khí. Năm ngườilúc nào cũng trong cảm giácbức bách, thời gian đã quaphân nửa, nếu cuối năm màvẫn chưa trở về thì không chỉcó họ mất mặt, không quađược kì thi còn làm cha mẹ họhổ thẹn. Năm tên bí quá hóa liều

Page 1288: Tàng Hoa Hải T1

liền đi làm một việc vô cùngnguy hiểm – bọn họ quyếtđịnh đạo mộ ngôi mộ cực kìđặc biệt. Ngôi mộ này khôngcần tìm, nó ở ngay đây, nhưngkhông ai trộm được. Điều này về sau đã châmngòi cho rất nhiều chuyện. Lúc ấy chính bọn họ cũngkhông biết mình đang ở địaphận nào, chi biết ở đó có mộtngôi làng rất lớn kêu là MãAm thôn trang. Huyệt mộ tập

Page 1289: Tàng Hoa Hải T1

trung của Mã Am nằm phíasau núi. Bấy giờ nơi này cómột lực lượng vũ trang địaphương được tổ chức bởi mộtông chủ lớn bao gồm nhữngtoán quân vụn vặt và lính đàongũ. Nhóm người này đều làlính dày dặn kinh nghiệm, tuyrằng không được tham giachiến tranh nhưng thân thủcũng không tồi, bọn họ làmnhiệm vị bảo vệ đại bộ phậnthôn Mã Am.

Page 1290: Tàng Hoa Hải T1

Khi đó ý tưởng của họchính là tìm cách đi tới núiphía sau thôn. Đây là hànhđộng cực kì liều lĩnh bởi vì nơinày luôn có người trông coimồ mả, đồng thời quy mônghĩa trang cũng không lớn,biệt lập trên một đồi đất. Một số người chạy tới phụcân Mã Am thôn, giả bộ nhưnhững đứa nhỏ chơi đùa, cẩnthận dò xét tình hình quânđịch, phát hiện thấy rằng cách

Page 1291: Tàng Hoa Hải T1

nhanh nhất để tới đó là đitrong rừng tiến tới thẳng chânnúi, sau đó từ chân núi tiến tớinghĩa trang. Mục tiêu của họhết sức đơn giản, các phần mộở Mã Am thôn chia thành 3cấp độ, phía ngoài cùng có vẻrất mới đều là mộ phần gầnđây, tổng cộng có 7 phần. Bọnhọ nghe nói ở đây đã chứa 36thế hệ ở Mã Am thôn này, nếuđúng là phần mộ tổ tiên từtrước tới nay đều được chôn

Page 1292: Tàng Hoa Hải T1

phía sau núi thì dựa theo thóiquen mai táng hẳn là phải cómột khu mộ khổng lồ. Nhưngquy mô đồi đất này cũngkhông lớn, nói cách khác, nơinày cũng không có nhiều chỗlắm để hết được 36 thế hệ hạtáng. Ngôi mộ sớm nhất và cógiá trị nhất ắt hẳn phải ở mộtnơi thập phần kì quái. Bọn họ đứng trên nơi caogần đấy nhìn xuống nghĩatrang, suy đoán sự vận động

Page 1293: Tàng Hoa Hải T1

của đồi núi cùng biến đổi vềđịa hình, muốn tìm hiểu xemđịa hình nơi này ban đầu làdạng gì. Rất nhanh liền pháthiện, do không ngừng đàohuyệt mộ, lấp đất đai khiếncho nghĩa trang càng ngàycàng cao. Nói cách khác, toàn bộ nghĩa trang nàyphải là một khu cổ mộ lớn,phía trên mặt có rất nhiều mộcổ. Thời điểm ban đầu cácnấm mồ cũng không hề cao

Page 1294: Tàng Hoa Hải T1

như vậy, có thể chỉ là một gòđất nhỏ trên đồng bằng, hoặckhông có gì, hay chính rachung quanh nghĩa trang bánkính vài km đều là chỗ cổ mộban đầu, hơn nữa nó hẳn phải sâu vô cùng. Vì thế vấn đề chính, mấuchốt nhất là quan tài của cổmộ này nằm ở chỗ nào? Phảibiết rằng một khi họ đào saithì tuyệt đối sẽ không có cơhội thứ hai. Suy nghĩ của đứa

Page 1295: Tàng Hoa Hải T1

nhỏ được phóng dã bấy giờ rấttích cực, nó nghĩ rốt cuộc vìnguyên nhân gì khiến cho tấtcả mộ cổ đều di chuyển vềhướng gò đất. Theo thuậtphong thủy mà nói, nơi nàyphong thủy vô cùng tốt, nhưngvì sao lại không đặt ngay trênmặt đất? Kỳ thật cũng khôngnhất định phải làm như vậy. Sau khi cân nhắc có ngườinói: “ Có lẽ là tình huống nhưvậy, vốn nơi an táng này là

Page 1296: Tàng Hoa Hải T1

một khu vực bằng phẳng, đếnmột ngày nơi này xây dựngmột tòa cổ mộ thật lớn. Việcxây dựng này tạo ra một gòđất thừa lớn, gò đất thừa chínhlà nguyên hình của núi này.Khi gò đất hình thành sẽ làmcho thế núi nơi này nhấp nhô.Sau khi trở nên nhấp nhô, rấtnhiều người sẽ không bằnglòng với việc mộ phần nhàmình sẽ bị chôn ở nơi đấtthấp, mà muốn táng ở nơi cao

Page 1297: Tàng Hoa Hải T1

hơn. Sau một thời gian dài,những mộ phần cũ nhất biếnmất dần, rất nhiều người sẽđem gò đất này trưng dụngthành nghĩa trang. Thôngthường, mộ chồng mộ là mộtđiềm rất xấu, nên có lẽ ngườichủ cũng không rõ, vì vậy tạothành kết quả hiện nay.” Nói cách khác, ngôi mộphía dưới ngọn núi hẳn phải làmột cổ mộ khổng lồ, vấn đềbây giờ là làm sao qua mặt

Page 1298: Tàng Hoa Hải T1

được đám lính trông coi dàydạn. Nhóm tiểu hài tử Trươnggia tiến hành đo đạc khoảngcách, từ trong rừng đào hầmtới bên này tối thiểu 2 km, làviệc vô cùng hao tài tốn của,nhìn vào lực lượng 5 đứa nhócbọn họ, muốn đào dài như vậylà việc rất khó khăn. Bọn họ phải đưa hố đàođến gần nơi này, vì vậy phải sửdụng đến thủ thuật che mắt.Nhưng chiếu theo tình hình,

Page 1299: Tàng Hoa Hải T1

điều này dường như là khôngthể, bởi vì bốn phía trừ bỏ vàitrạm gác, dường như một tấccỏ cây cũng không thấy, tất cảđều là sắc vàng của núi, có thểnhìn không sót thứ gì, bất luậnkẻ nào tới gần đều bị pháthiện. Tuy nhiên, bọn họ thấyrằng đám người này tuần traphi thường lười nhác. Quả thậtdưới tình hình như vậy, dámtới chỗ này trộm mộ khẳng

Page 1300: Tàng Hoa Hải T1

định không nhiều lắm, cho nênkhông cần quá lo lắng. Tuy rằng đám nhócTrương gia rất tin tưởng vàophán đoán của bản thân,nhưng trong đó có một đứanghĩ rằng, cổ mộ như vậykhông thể chưa từng bị ainhòm ngó, chỉ cần tìm kiếmthử một lần, nhất định có thểtìm được dấu vết đạo động củangười khác hướng vào trongcổ mộ. Bọn họ nghĩ biện pháp

Page 1301: Tàng Hoa Hải T1

để tìm đạo động đó, cân nhắcxem liệu nó có còn dùng đượcnữa hay không. Lúc ấy Trương Hải Kháchnói: “Nếu mà thực sự có đạođộng, thì chẳng phải mộ nàyđã bị trộm rồi sao?” Đứa nhóc kia nói: “Cũngchưa hẳn, anh nghĩ ông chủlớn của Mã Am thôn này vìcái gì mà tạo lực lượng vũtrang bảo vệ lăng mộ? Điềunày chứng tỏ rất có thể họ biết

Page 1302: Tàng Hoa Hải T1

trong đó có rất nhiều vật trânquý. Cổ mộ như vậy, khẳngđịnh không phải tên tiểu mâutặc có thể trộm được, cho dùcó là cao thủ tới đi nữa, cũngsẽ lưu lại chút ít cho hậu nhân.Tóm lại, việc này nhất địnhđáng giá.”

Page 1303: Tàng Hoa Hải T1

Chương 45: Cổ mộ khácthường

Edit: HangNguyen185 images (36) Vì thế nhóm 5 người thayphiên nhau làm việc. Sau khitìm được chỗ trú ẩn liền bắttay vào làm, trước tiên đàomột hố đất để 5 người có thểcùng nghỉ ngơi, hố thông vớimặt đất bởi một lỗ nhỏ đủ một

Page 1304: Tàng Hoa Hải T1

người chui. Miệng hố đượcche lại bởi một cái mẹt mặttrên đắp bùn đất, nhìn quakhông có gì khác thường, chỉgiẫm lên mới phát hiện đượcnơi này quả thực có mộtmiệng hố. Nơi bọn họ đào hố khá tàitình, đào ở cạnh một bờruộng, nên xác suất bị ngườikhác phát hiện ra là rất rấtnhỏ. Trong ngày họ hoạt độngở trên trấn, thu thập các công

Page 1305: Tàng Hoa Hải T1

cụ nhỏ và lương khô, tới khiđêm đến thì thật cẩn thậnchuyển vật tư vào trong động,rất nhanh trong đó liền có đồdùng đủ cho họ trong vòngmột tháng. Để giải quyết vấnđề đi vệ sinh, họ ở hai đầuđộng đào hai cái lỗ thật nhỏ,sâu tầm 6, 7 thước, dùng cỏtranh lấp lại, tạo nhà vệ sinhtạm thời. Trương Hải Khách nói chotôi biết, trong giai đoạn đầu

Page 1306: Tàng Hoa Hải T1

chịu huấn luyện, người Trươnggia đã được đào tạo một chếđộ ăn uống đặc biệt, mỗi ngàycó thể ăn rất ít, nhưng vẫn duytrì thể lực dồi dào, do đó cũngkiểm soát được sự bài tiết.Trường kì sống dưới mặt đất,không trông thấy ánh sáng mặttrời, có thể khống chế đượclượng đại tiện, số lần đại tiện,năm sáu ngày mới có một lần,thậm chí đôi khi có thể ở dướilòng đất cả 30 ngày mà không

Page 1307: Tàng Hoa Hải T1

có dấu hiệu của đại tiện. Vốnbọn họ đào động cạnh bờruộng, cho dù có thối mộtchút, mùi cũng không quánồng, nhưng để ngừa vạn nhất,họ vẫn nghiêm khắc địnhlượng cơm ăn, để duy trì thểtrạng bình thường. Tôi nghe đến đó đã cảmthấy người của Trương gia quảlà thảm, nếu ba mươi ngàykhông đại tiện thì chẳng phảilà táo bón nghiêm trọng sao?

Page 1308: Tàng Hoa Hải T1

Tiểu Ca trước kia như thế nàođể vượt qua điều đó? Chứcnăng bài trừ độc tố trong cơthể hắn khẳng định đã vô cùngrối loạn. Sau khi công cụ, vật tư đềuđã chuẩn bị ổn thỏa, cả đámbắt đầu kế hoạch, đào hangtrong lòng đất. Cái làm chongười ta đau đầu nhất khi tiếnhành việc này chính là lượngđất đá thừa thải ra, chúng phảiđược chuyển ra ngoài hang.

Page 1309: Tàng Hoa Hải T1

Tuy rằng bọn họ có thể đè épvách động để giảm một phầnlượng đất thừa, nhưng đàohang này thực sự là một côngtrình khổng lồ. Cho nên, mỗibuổi tối quả là thời gian khốnkhổ, tất cả phải tìm mọi biệnpháp để đưa đất thừa ra ngoài. Bọn họ cùng nhau đào bới,chờ đến khi đào được xuốngdưới mộ phần thì cũng đã quagần hai tuần lễ. Thời hạn họphải về nhà mừng năm mới chỉ

Page 1310: Tàng Hoa Hải T1

còn mười ngày, nội trong thờigian đó hoàn thành hết thảythì thập phần cấp bách. Đốivới Trương Hải Khách mà nói,lúc này là lần đầu tiên mà hắncảm thấy cái nghề trộm mộthật không dễ dàng. Trong quátrình hắn được huấn luyện,câu đầu tiên các trưởng bốinói với hắn chính là: “Trongnhiều trường hợp, vận khíthường là nhân tố căn bảnnhất quyết định hết thảy mọi

Page 1311: Tàng Hoa Hải T1

việc.” Hắn luôn khắc sâu điềunày, hóa ra, có một số việc bấtluận chính ngươi có mạnh mẽbao nhiêu, cố gắng bao nhiêu,thì cũng có thể thất bại, cáithực sự có thể làm ngươithành công chỉ có vận khí. Vào ngày thứ hai trongmười ngày, bọn họ bắt đầuđào xuống, buổi tối không ănkhông uống cũng không ngủ,vẫn tiếp tục làm việc, rốt cuộcđào được tới đỉnh cổ mộ. Khi

Page 1312: Tàng Hoa Hải T1

xẻng của họ chạm được xuốnglớp đá phiến xanh, tất cả mọingười đều không thể kìm nénphát một tiếng thở dài. Kiểuthở dài này, không đủ caohứng, không đủ uể oải, chínhlà thốt lên sau một thời giandài vất vả, bất lực. Họ nằmtrên mặt đá phiến ngủ ba giờliền, sau đó lập tức bắt tay vàophá gạch xanh, đá tảng, chuẩnbị tiến vào mộ thất. Nhưng tạithời điểm này, họ bắt đầu

Page 1313: Tàng Hoa Hải T1

phạm phải một sai lầm hết sứcnghiêm trọng. Kết cấu lớp ngoài cùng củangôi mộ này đại khái là đátảng rộng 8 thước, áp dưới đátảng chính là gạch xanh. Phiếnđá tảng khoảng dài bằng mộtngười, rộng nửa người, bọn họdùng đòn bẩy cố gắng nậy mộtgóc phiến đá, sau đó dùng sứcmạnh bản thân để mở. Thờiđiểm đó, tất cả mọi người đềuchưa đạt được tới trình độ như

Page 1314: Tàng Hoa Hải T1

Muộn Du Bình dùng hai ngóntay để rút được đá phiến, chonên vẫn hết sức cẩn thận dùnggậy gộc bẩy ra khe hở, sau đódem gạch xanh đập vỡ từngviên một. Tất cả đá phiến trên đỉnhmộ đều được sắp xếp theomột phương thức mượn lực,nếu lấy ra một khối khôngđúng cách có thể khiến toànbộ đỉnh mộ sụp xuống. Trong tình huống như vậy,

Page 1315: Tàng Hoa Hải T1

bọn họ không thể không thậpphần cẩn thận, rốt cuộc từ từtạo ra được một lỗ hổng có thểmiễn cưỡng cho một ngườichui qua. Lỗ hổng này đámTrương Hải Khách căn bảnvào không nổi, chỉ có MuộnDu Bình nhỏ nhất có thể chuivừa. Trương Hải Khách cóchút lo lắng, dù sao Muộn DuBình tuổi vẫn quá nhỏ. Nhưng công việc kế tiếp,nếu phía dưới có người quan

Page 1316: Tàng Hoa Hải T1

sát từ bên trong, sẽ làm họgiảm thiểu được những việcthừa thãi. Xét thấy tình hìnhlúc này đã hết sức khẩn cấp,cũng không còn biện pháp nàokhác, bọn họ đành phải thảMuộn Du Bình xuống. Tình trạng bên trong cổmộ vô cùng tốt, mộ thất khôngcó lấy một giọt nước, hơn nữahết sức khô ráo thoáng mát.Sau khi đi xuống, Muộn DuBình không chỉ không ngửi

Page 1317: Tàng Hoa Hải T1

thấy một mùi gì hư thối, thậmchí còn không thấy cả mùi củaquan tài. Muộn Du Bình rơi xuốnggiữa huyệt, đốt lửa lên trôngbốn phía, liền phát hiện cổ mộnày rất không bình thường.Toàn bộ ngôi mộ bị đảo lộn,trên mặt đất đều là bích họaCửu Thiên Huyền Nữ, ngượclại trên đỉnh thì không có thứgì, tất cả toàn là những mảnhgạch so le không đồng đều.

Page 1318: Tàng Hoa Hải T1

Chờ hắn xoay mình lần nữa,nhìn chung quanh mộ thất mộtvòng, liền ý thức được chuyệnđã xảy ra. Đỉnh mộ đã đảochiều, bây giờ tất cả những gìhắn thấy lúc trước là đáy mộ.

Page 1319: Tàng Hoa Hải T1

Chương 46: Quan tài lộnngược

Edit:HangNguyen185 10435570_352254484947171_8915683501073102230_n Ngôi mộ này như thể bịnhững bóng ma tinh quái lậtlại, đỉnh mộ ở dưới, đáy lêntrên. Muộn Du Bình nhớ tớilúc khi họ nạy phiến đá tảng,bỗng nhiên ngộ ra tại sao kếtcấu kì quái này lại được sử

Page 1320: Tàng Hoa Hải T1

dụng. Nói chung, những ngôimộ Hán triều bọn họ từng thấyđều dùng đá phiến làm đáy,sau lớp đá phiến là gạch xanh,bây giờ thì hoàn toàn ngượclại, nguyên nhân là bởi chỗbọn họ đào được căn bảnkhông phải đỉnh mà là đáy mộ. Muộn Du Bình đi tới chỗngôi mộ đảo chiều, giơ ngọnlửa nhìn hướng lên trên, pháthiện kia chính là một khốiquan tài dán trên đỉnh mộ.

Page 1321: Tàng Hoa Hải T1

Đạo động tiếp tục đượcmở rộng, sau khi bốn ngườikia đi xuống, ai cũng lấy làmlạ, cảm thấy rằng đã gặp đượcmộ thất kì lạ nhất thế giới.Một người trong nhóm hỏi:“Có phải vì động đất nên toànbộ ngôi mộ trở mình hướnglên trời, trở thành như thế?” Trương Hải Khách chỉ lắcđầu, chỉ vào quan tài kia nói:“Nếu như vậy, quan tài nàycũng không thể dính ở mặt

Page 1322: Tàng Hoa Hải T1

trên, nó khẳng định sẽ vì bị lộnngược mà nứt vỡ ra ở trầnphòng. Hơn nữa, nếu thực sựđộng đất mạnh như vậy cũngkhông có khả năng thay đổitoàn bộ ngôi mộ, huyệt mộđều là kết cấu rời rạc, dựa vàotrọng lực, áp lực chắc chắn,một khi có lực đủ để đốikháng, huyệt mộ nặng nhưvậy, đỉnh mộ chắc chắn sẽ tannát ra thành một đống ngóivỡ.”

Page 1323: Tàng Hoa Hải T1

Người kia lại hỏi: “Vậyđây là chuyện gì? chẳng lẽ làcố ý?” Trương Hải Khách gậtđầu. Trương gia đã đào tạo họnhư thế nào ứng phó với cáctình huống chưa từng biết,toàn bộ vật bồi táng đều bị đảochiều lên đỉnh mộ, toàn bộngôi mộ cũng đảo lộn, tạothành cục diện như hiện tại,việc này chắc chắc có nguyênnhân bất khả kháng. Hắn cảm

Page 1324: Tàng Hoa Hải T1

thấy nguyên nhân này có quanhệ đến phong thủy. Người bêncạnh nói: “Rất kì lạ, tôi chỉnghe nói có táng thẳng đứng,táng ngang, cũng đã nghe nói“táng nằm sấp”, nhưng “tángnằm sấp” cũng chỉ là đem thithể đặt nằm úp trong quan tài.Tôi chưa từng thấy qua xâytoàn bộ ngôi mộ thành ra nhưnày.” Trương Hải Khách nghĩthầm, rốt cuộc là dạng phong

Page 1325: Tàng Hoa Hải T1

thủy gì mà cần phải làm vậy?Đây chẳng lẽ là thứ hắn đãtrông thấy trong sách cổ, đặtquan tài ở một nơi có thể thayđổi phong thủy vận mệnh?Những người khác nhìn hắnlẩm bẩm: “Anh bình thườngmưu mô rất nhiều, sách đọccũng không ít. Anh hoàn toànkhông có chút manh mối nàosao?” Trương Hải Khách nói:“Chúng ta nói một cái âm

Page 1326: Tàng Hoa Hải T1

trạch (ngôi mộ) tốt khi mụcđích hàng đầu là phải hấp thụđược linh khí đất trời. Nhưngtrên trời, dưới mặt đất haytrong lòng đất cũng không cóđiểm gì khác biệt, linh khí đấttrời vẫn có thể xuyên qua toànbộ, nó mặc kệ là xuyên quachính diện hay ngược lại cũngđều giống nhau. Tuy nhiên cổmộ này lại được bài trí nhưvậy, chứng tỏ rằng nó lấy trờilàm đất, lấy đất làm trời.”

Page 1327: Tàng Hoa Hải T1

Một người khác nói: “Tôithèm vào, ý anh nói đây là mộcủa Tổng đà chủ thiên địa hộiTrần Cận Nam chắc?” Trương Hải Khách liềnđánh hắn một bạt tai: “Tổ sưgia từng nói, vào những lúc thếnày nhớ lấy không được bỡncợt. Nếu ngươi không thànhtâm đối đãi với cổ mộ này, nócũng tất không đối đãi nghiêmtúc với ngươi.”

Page 1328: Tàng Hoa Hải T1

Người kia nói: “Nó khôngthực tâm đối đãi mới được thếnày. Nếu nó mà thực tâm, tacon mẹ nó khẳng định lại càngkhó khăn hơn.” Trương Hải Khách nói:“Tôi từng thấy trong một bộsách cổ ghi lại chuyện tươngtự, tổng thể hình dạng thế núicủa vùng này là hướng dàitrong lòng đất, không phảihướng lớn lên trời. Thầyphong thủy có lẽ vì thuận theo

Page 1329: Tàng Hoa Hải T1

hướng núi non cho nên khôngthể không thiết kế cổ mộ theokiểu này.” Những người khác nghexong cảm thấy dường nhưcũng có lý. Lúc này Muộn DuBình nói: “Nói như vậy, còncó vài điểm nghi vấn. Núi nonđều là đỉnh nhọn, đỉnh nhọnhướng trời, đáy hướng đất.Cho dù có là núi ngầm cũngđều như thế, bởi vì thế núinặng trĩu mà chìm xuống,

Page 1330: Tàng Hoa Hải T1

hoặc do tác động của sụt lún.Nếu gần đây có núi ngầm,đúng kiểu lấy đất làm trời, trờilàm đất như vậy, thì đoạn núiđó cũng ngầm ở một nơi rấtsâu, dựa theo lẽ thường, cổmộ cũng phải đi theo xuống.” Liên quan đến tình huốngcủa cổ mộ này đã thập phầnquỷ dị, Trương Hải Khách liềnngầm tính toán trong đầu. Qủathật là vậy, điểm đầu tiên cóthể chắc chắn chính là cổ mộ

Page 1331: Tàng Hoa Hải T1

ở thời điểm xây dựng ban đầu,toàn bộ chân núi là đá nhô rakhỏi mặt đất, mà đám đá nhôkhỏi mặt đất này rất dễ dàngbị cho là một mỏm núi đángầm phát triển trong lòng đấtdưới chân núi, nó tựa như răngcủa con người, khảm sâu vàolòng đất. Nếu phải xây dựngmột cổ mộ như vậy, tất nhiênkhông thể theo núi đá đàođộng đi xuống, mà hẳn là nênđào đất từ bên sườn, rồi xây

Page 1332: Tàng Hoa Hải T1

dựng ở dưới giống như đàođạo động. Những cổ mộ lớntruyền thống thường được xâylộ thiên rồi cuối cùng lấp lạibằng đất, nhưng cách đókhông thích hợp với nơi này,trừ khi bọn họ có cách rúttoàn bộ ngọn núi lên trên. Cả đám trầm mặc hồi lâu,một người nói: “Nếu đã nhưvậy, chi bằng chúng ta rút lui.” Mọi người nhìn nhìn đỉnhmộ, nhớ tới cả đoạn đường

Page 1333: Tàng Hoa Hải T1

khổ cực mới tới được đây, vạnphần luyến tiếc. “Thôi.” Một người khácnói: “Được làm vua thua làmgiặc, nguyện đánh cược vàchấp nhận thất bại.” Mở quan tài trên mặt bằng,khi ở nhà họ đã luyện tập vôsố lần, làm sao để đinh lộ ra,làm sao để nhổ đinh, chủngloại quan tài thế nào, làm cáchnào đoán được bên trong cóphải đã thi biến thành bánh

Page 1334: Tàng Hoa Hải T1

tông hay chưa, cái gì cũng đãthuộc như cháo chảy, chỉ làkhông nghĩ tới lần đầu tiênthực sự làm thật, lại là đối mặtvới một khối quan tài bắtngược lên đỉnh. Lúc này biệnpháp tốt nhất chính là mócngười lên trần, sau đó đứngchổng ngược lại, nhưng việcnày rõ ràng không khả thi. Mọi người cân nhắc mộtphen, cảm thấy rằng nếu dùngcách bình thường với quan tài

Page 1335: Tàng Hoa Hải T1

trên trần thì quá mạo hiểm.Bởi vì thi thể nhất định nằmtrên nắp quan tài, giả sử chúngđược đóng đinh cùng nhau,mặc kệ bên trong thi thể có thidịch hay không, trong thi dịchcó độc hay không, chỉ cần nóchịu lực không đều, tất sẽ sinhra rạn nứt, dịch sẽ từ vết nứttrào ra, nếu dịch thể có độc thìsẽ rất dễ dàng thương tổn đếnngười khai quan, dù chokhông có độc cũng tởm lợm

Page 1336: Tàng Hoa Hải T1

kinh người. Biện pháp tốt nhất là trênthân quan tài phá một cái lỗ,sau đó nhòm vào thử xem tìnhhình trong quan tài, rồi lo tiếpcái khác. Sau khi thảo luận xong,trong năm người thì TrươngHải Khách thân thủ tốt nhất,hắn đứng mũi chịu sào cầmcây dùi, hai người khác xếpchồng thành thang đưa anh tatới bên cạnh quan tài. Trương

Page 1337: Tàng Hoa Hải T1

Hải Khách cân nhắc một hồilâu, sau đó thật cẩn thận đâmmũi dùi vào bên trong quantài. Dựa vào cảm giác ngóntay, hắn từ từ ý thức đượcchiếc dùi đã phá vỏ ngoàithâm nhập vào nội quan, tuynhiên lỗ hổng vẫn bé tí tẹo.Lúc sau hắn dùng dây thừngbuộc chặt phần duôi dùi, sauđó hạ xuống mặt đất nép vàomột góc sáng sủa của mộ thất,lấy lên một viên gạch nhắm

Page 1338: Tàng Hoa Hải T1

mũi dùi ném tới. Chiếc dùingập vào trong quan tài, bọnhọ liền dùng lực kéo, lôi chiếcdùi ra ngoài. Họ đã nghĩ sẽ nhìn thấymột đống nước đen ngòmphun ra từ chiếc lỗ, nhưng cáithực sự phun ra không phảinước mà là một đám khói đen,tựa hồ như tro bụi chồng chấtbên trong bị nhiễu loạn màtheo lỗ đi ra. Khói đen phụt ramột chút rồi không thấy tiếp

Page 1339: Tàng Hoa Hải T1

tục nữa, toàn bộ mộ thất lạikhôi phục sự yên ắng lúctrước. Một số người quay sangnhìn nhau. Trương Hải Kháchnói: “Xem ra bên trong khôráo, chúng ta cứ trực tiếp tháorời hết đinh, chắc không phảivấn đề lớn.” Một người khácnói: “Đừng vội kết luận nhưvậy, cứ thử ngó tới gần lỗ hổngxem tình hình thế nào đã, khóiđen kia rốt cuộc là thứ gì?” Vì

Page 1340: Tàng Hoa Hải T1

thế, Trương Hải Khách lại lầnnữa leo thang người tới bêncạnh quan tài, thật cẩn thậnsát vào lỗ hổng kia, quan sátđược lập tức nói: “Là tro bụi,một loại tro bụi rất mịn màuđen.” Người lúc rồi nói đừng vộikết luận tiếp: “Không ổn rồi,nếu trong quan tài toàn là thứtro bụi đó, chúng ta lại mở nóra thì sẽ xảy ra việc gì? Trobụi màu đen trút xuống, bám

Page 1341: Tàng Hoa Hải T1

vào tất thảy mọi người, nếu nócó độc hoặc có đặc tính ănmòn thì cả đám sẽ gặp tai họa.Hơn nữa,” hắn dừng một chút,“Tro bụi so với nước còn khóxử lí hơn, nếu là nước thì còncó thể từ từ rửa sạch, nhưngtro bụi dù cho có phủi thế nàocũng không sạch được. Nướcthì cùng lắm tung tóe vài giọtsau đó theo các rãnh trong mộtrôi đi, nếu đục lớn lỗ hổng,tro bụi dễ phát tán hơn nước,

Page 1342: Tàng Hoa Hải T1

toàn bộ không gian sẽ bị lấpđầy, chúng ta cũng không cònchỗ trốn.” Một chút tro bụi cũng bôira lắm chuyện như vậy, vàingười đều có phần chán nản,như thế này xem ra khôngkhai quan nổi, thì ra phươngthức chống trộm mộ tốt nhấtkhông phải xây mộ thật kiêncố mà là đem quan tài dínhluôn lên trần mộ. Trong khi một số cau có

Page 1343: Tàng Hoa Hải T1

mặt mày thì bỗng một ngườikêu một tiếng làm cho ngườikhác đều nhìn về một chỗ.Ngay khi tầm mắt chuyểnhướng, bọn họ liền phát hiện,ngoại trừ cỗ quan tài thì trongmộ thất này còn có một thứđặc biệt kì quái. Bản thân vậtđó kỳ thực cũng không có gìkì lạ, nhưng do tất cả mọi thứtrong mộ đều đảo ngược chỉcó mình nó là đặt bình thường.Nó có vẻ cách xa, nhìn rất

Page 1344: Tàng Hoa Hải T1

mông lung, lờ mờ, hình như làmột pho tượng động vật.

Page 1345: Tàng Hoa Hải T1

Chương 48: Chỗ có vấn đề

Edit:HangNguyen185 Beta: Thanh Phong NgânNguyệt 4b90f603738da97797e1ea6bb051f8198718e3a0 Nhóm tiểu hài tử Trươnggia nhìn pho tượng lờ mờ kiarồi quay sang nhìn nhau, thìthầm. Tổ sư gia từng răn dạy: Cáigì mới là kì quái. Nếu tất cả

Page 1346: Tàng Hoa Hải T1

mọi thứ đều kì quái thì kỳ thậtlại không phải kì quái. Cái kì quái thực sự phải làở trong hiện tượng phổ biến,tồn tại một thứ gì đó bất đồng,cho dù hiện tượng phổ biến đóngươi có thể lí giải được haykhông. Lấy một ví dụ, nếu ngươithức dậy, phát hiện thấy mìnhđã tới một nơi không tồn tạilực hấp dẫn, việc này khôngtính là kì quái, bởi vì ngươi có

Page 1347: Tàng Hoa Hải T1

thể lí giải được rằng mìnhđang nằm mơ, hoặc chínhmình đang ở trên vũ trụ.Nhưng nếu ngươi phát hiện tạinơi đó, lực hấp dẫn khôngđúng với bất kì vật gì, chỉ đúngvới mình ngươi, thì đó chính làkì quái. Tuy nhiên, việc phát hiệnnhững mâu thuẫn như vậycũng là bước ngoặt của rấtnhiều chuyện. Nếu đây là mộtâm mưu, thì kiểu mâu thuẫn

Page 1348: Tàng Hoa Hải T1

này sẽ làm cho nhiều thứ ẩngiấu phía sau bị lộ ra. Trong suy nghĩ của tôi,Bàn tử chính là kẻ đặc biệtnhạy bén với mấy kiểu pháthiện điểm mâu thuẫn, hơn nữahắn còn có lợi thế về suy luận,tất cả những gì hắn hoài nghiđều hết sức hợp lí. Nói trắngra, nếu gặp phải việc gì khiếnhắn không thể hiểu nổi, hắn sẽcảm thấy có người đang đùagiỡn, còn nếu không phải thì

Page 1349: Tàng Hoa Hải T1

chính là có quỷ đang đùa vớihắn. Lợi ích của lối tư duy nàylà bạn luôn luôn có mục tiêuđể sẵn sàng đánh lại. Conngười luôn không thể đối mặtvới nỗi sợ vô hình, nhưng mộtkhi biết có người đang trêungươi mình, phẫn nộ sẽ tiếpthêm cho hắn sức mạnh. Mà trong đám người giỏivề phát hiện điểm mâu thuẫn,Trương Hải Khách và Bàn tử

Page 1350: Tàng Hoa Hải T1

chính là cùng một loại. Họ cótrình độ trí lực rất xuất chúng,sở trường đặc biệt khác người,tuy nhiên chỉ có Trương HảiKhách là có năng lực “phá vỡthế cục”. Nhiều lần, chúng tôi nóinếu như có người muốn giăngbẫy mình, thì thời điểm thôngthường để phá giải nó chính làtrước khi tất cả các điềm báođược chôn dấu kĩ lưỡng, mộtkhi tất thảy được khởi động thì

Page 1351: Tàng Hoa Hải T1

muốn trở mình là việc vô cùngkhó. Nói cách khác, nếu bạnđã bước vào trong bẫy, muốnphá vỡ một cái bẫy đã đượcsắp đặt hoàn hảo, đồng thờikhi đó bạn đã bị vây khốn,muốn phá vỡ nó đòi hỏi rấtnhiều trí thông minh và óctưởng tượng. Chủ yếu nhất đểtìm ra nhược điểm của cái bẫylà năng lực quan sát và trítưởng tượng.

Page 1352: Tàng Hoa Hải T1

Vì thế khi Trương HảiKhách nhìn thấy vật kia đặtngay ngắn ở trung tâm mộthất, hắn đã biết thứ này nhấtđịnh là mấu chốt. Trong mộ thất này, tất cảmọi thứ đều treo ngược lênđỉnh, duy chỉ có đồ vật kia làbình thường. Như vậy, nó cóthể cung cấp ít nhất hai manhmối. Thứ nhất, bố cục của mộthất này dường như tượngtrưng cho một ý nghĩa đặc

Page 1353: Tàng Hoa Hải T1

biệt, vật này đứng bình thườnglà muốn phản ánh ý nghĩa gì.Thứ hai, nếu mộ thất có thiếtkế cơ quan, như vậy vật nàyphải là một bộ phận trọng yếucủa cơ quan. Trừ khi người thiết kế mộthất có tư tưởng thiết kế vượtquá thời đại, còn nếu khôngthì nhất định không thể thoátkhỏi 2 điểm này. Tất cả phân tán ra, tự lựachọn hành động của mình,

Page 1354: Tàng Hoa Hải T1

chậm rãi hướng tới chỗ đồ vậtkia, nhìn gần thì thấy đó làmột đồng mã (ngựa đồng) ẩntrong bóng tối. Đồng mã chỉcao hơn nửa người, toàn thânlà một màu đen, nhô ra cácnút đinh giống như bị bệnhngoài da. Thứ màu đen nàycũng rất khác với màu đenbình thường, màu đen nhìn cóchút thảm hại, mờ nhạt, nóitrắng ra thì nó không phải đentinh khiết, mà hỗn tạp từ nhiều

Page 1355: Tàng Hoa Hải T1

loại màu đen. Cái thứ màu nàyrất gần với màu đen, nhưngvừa nhìn vào đã cảm thấykhông thoải mái. Nhìn không ra đó là vậtliệu gì, Trương Hải Kháchcảm thấy đó có thể là loại đồđược sơn, sau khi bị ăn mònliền biến thành như vậy. Vật này bên trong rất cóthể là rỗng ruột, dùng sợi câytử đằng bện lại rồi bôi nướcsơn bên ngoài.

Page 1356: Tàng Hoa Hải T1

Nếu như mang ý nghĩatượng trưng, một con ngựađứng chổng ngược trên trần,sau đó đảo toàn bộ gian phònglại, hắn không hiểu điều nàytượng trưng cho cái gì. Cho dùngười bên cạnh cảm giác thiếtkế này liên quan đến phongthủy, nhưng nội tâm hắn cũngkhông đặc biệt tin tưởng.Nhưng nếu đây là một phầncủa cơ quan thì cái thiết kếrỗng ruột kia có rất nhiều điều

Page 1357: Tàng Hoa Hải T1

để nói. “Đừng dùng chân, kéo dâycáp ra nhìn thử.” Trương HảiKhách nói. Cái gọi là dây cáp chính làmột đoạn dây thép màu xanh,Trương Hải Khách có giắtquanh hông chục vòng. Thứnày mỗi người đều có mangtheo và chỉ những đứa trẻ củaTrương gia mới dùng được bởivì một khi đã trưởng thành,dây thép liền không thể chịu

Page 1358: Tàng Hoa Hải T1

được sức nặng nữa. Vài người nối dây thépcăng thành một, đi tới hai bêncon ngựa, căng dây thép để nóđi qua phía trên con ngựa.Như vậy, người ở trên dây cóthể không cần giẫm lên bốnphía mặt đất xung quanh conngựa, mà vẫn kiểm tra đượctất cả các chi tiết trên mìnhnó. Dựa vào hiểu biết củaTrương Hải Khách về cơ quantất nhiên có thể có phát hiện.

Page 1359: Tàng Hoa Hải T1

Mấy người kia nhìn vềphía Muộn Du Bình, bởi vìdây thép có tính đàn hồi, haibên giữ dây thép phải chịu lựcrất lớn, cho nên ở trên dâyphải là người có thể trọng nhẹmột chút. Muộn Du Bình nhỏ tuổinhất ở đây, đương nhiên lòngđã ngầm hiểu, liền đi về phíatrước, nhưng lại bị Trương HảiKhách ngăn cản. “Cậu ấy cònbé quá, nếu nhỡ sẩy tay,

Page 1360: Tàng Hoa Hải T1

chúng ta đều gặp tai ương. Tôilên, nếu có chuyện gì tôi tựmình chịu trách nhiệm.” Những lời này rất có lí,đám nhóc mười mấy tuổi, kém2, 3 năm đúng là có sự khácbiệt, mười ba tuổi với mườilăm tuổi là hai khái niệm hoàntoàn khác nhau. Mọi người gật đầu, TrươngHải Khách liền nhìn Muộn DuBình nói: “Cậu lên mặt đất đi,chờ không có chuyện gì thì lại

Page 1361: Tàng Hoa Hải T1

xuống lần nữa.” Muộn Du Bình nhìn conngựa kia nhưng vẫn bất động,Trương Hải Khách còn nóithêm lần nữa, hắn mới trả lời:“Tôi biết tôi có nói gì các anhcũng sẽ không nghe. Tuynhiên, bây giờ các anh lành ítdữ nhiều, có thể thì lưu lại tínvật cho tôi, nếu gặp phải bấttrắc gì, tôi sẽ mang chúng vềgiao cho cha mẹ các anh.” “Vì sao?”

Page 1362: Tàng Hoa Hải T1

“Bởi vì chúng ta không cóđầu mối.” Muộn Du Bình nói,“mọi thứ ở đây chúng ta đềukhông hiểu, cho dù có biếtnhiều kiến thức hơn nữa, thìđối với nơi này cũng không ápdụng được, chúng ta cũngkhông thể né tránh được việcđi lầm tới một khu vực đángsợ.” “Cái gì đi lầm khu?”Trương Hải Khách có điểmmất hứng, bởi giọng điệu của

Page 1363: Tàng Hoa Hải T1

Muộn Du Bình và cũng bởi lờinày lại từ cái miệng non nớtcủa hắn thốt ra. “Cổ mộ này tuy rằng cũnglà một cổ mộ, nhưng so vớinhững cổ mộ lúc trước hoàntoàn không giống nhau. Chonên, những gì chúng ta họcđược, cũng không thể dùng vớinó. Nói cách khác, hiện tạichúng ta chẳng khác gì ngườibình thường.” Lời nói của Muộn Du Bình

Page 1364: Tàng Hoa Hải T1

làm cho Trương Hải Kháchtoát mồ hôi lạnh, lúc trước hắnluôn cảm thấy có điểm khôngđúng lắm, nhưng vẫn chưa tìmra vấn đề ở đâu, giờ Muộn DuBình nói hắn liền hiểu ra. Qủathật, vấn đề chính là những cáilúc trước đã học khác hoàntoàn so với tình hình trướcmắt. Tuy rằng, bọn họ vẫnmuốn dùng kiến thức củamình để đi vào trong cổ mộ, ví

Page 1365: Tàng Hoa Hải T1

dụ như bố cục phong thủy,thuật cơ quan đều là để kéo cổmộ lại gần tầm khống chế củabản thân, nhưng thật ra tất cảphỏng đoán đều rất miễncưỡng. Cổ mộ như này là lầnđầu tiên họ gặp, tất cả bố cụcbên trong đều khó bề phânbiệt, làm cho không ai có thể lígiải. Trong kinh nghiệm của họcó một cách, giống như kếcuối cùng trong 36 kế, nếu gặp

Page 1366: Tàng Hoa Hải T1

cổ mộ như vậy, tốt nhất làbuông bỏ. Bọn họ có thể bỏ cuộcsao? Không thể. Một câu nóikhác của Muộn Du Bình cũngđúng, đi đếm mức này, bọn họtuyệt đối không có dũng khíbỏ cuộc. Mấy đứa nhóc mười lăm,mười sáu tuổi, căn bản khôngbiết cái gì gọi là tráng sĩ đoạncổ tay, bọn họ cứ cố gắng cảmột thời gian dài, chỉ còn một

Page 1367: Tàng Hoa Hải T1

bước, nhất định không chịu bỏcuộc. Ông nội tôi cũng từng nóivới tôi một câu: nhiều khi, từbỏ chính là một đức tính tốt.Đương nhiên, nguyên vănkhông phải như vậy. Một đứa trong đám nhóccười hai tiếng, tỏ vẻ khinhthường. Trương Hải Kháchnói: “Sinh ra ở Trương gia,bản thân tôi chẳng để tâm cáiđó. Cậu muốn đi cứ đi.”

Page 1368: Tàng Hoa Hải T1

Muộn Du Bình cũng khôngnhiều lời, xoay người leotường, theo đạo động chui rangoài. Hắn đi rồi, tên nhóc vừacười kia liền xí một tiếng, nói:“Tiểu quỷ chính là không hiểuchuyện.” Trương Hải Khách nhìndây thép đã buộc chặt, tronglòng thở dài, nói: “Đi mộtngười.” Nói xong khom lưngnhảy, đạp lên vai một đứa nhỏkhác, lên dây thép. Trên dây

Page 1369: Tàng Hoa Hải T1

thép đột ngột tăng lực, nhữngđứa nhóc kéo hai đầu dây rênlên một tiếng, Trương HảiKhách lộn ngược bên dưới sợidây, tay chân vẫn bám dây, rấtnhanh tới phía trên ngựa đồng. Từ ngày mai đã hết nguồnedit của THH, editor chưa cóthông báo chính thức nên chỉcó thể chờ vài ngày nữa. Dù mình từng nói sẽ edittiếp khi hết nguồn nhưng đángtiếc mình đang ôn thi, đành

Page 1370: Tàng Hoa Hải T1

hứa lèo vậy. Tiếp tục chờ editor hiệnhồn :D

Page 1371: Tàng Hoa Hải T1

Chương 48: Cơ quan kì lạ

Edit: HangNguyen185 10491273_753007574816287_6045991529551365760_n Trương Hải Khách ngửa cổra sau, thật cẩn thận buôngngười xuống, đầu dán lại gầnđồng mã. Điều chỉnh tốt tưthế, hắn hít một hơi sâu, sờvào bên hông nơi đặt bình “tratử thủy” — một hỗn hợp axitmạnh. Sau khi hắn mở nắp

Page 1372: Tàng Hoa Hải T1

liền cẩn thận nhỏ xuống lưngđồng mã. Axit lập tức ăn mònlưng ngựa, rất nhanh lan ramột mảng lớn, để lộ kết cấubên trong. Trương Hải Khách cất bình“tra tử thủy”, bật sáng hộpquẹt, chùi lớp dung môi bênngoài, vừa nhìn vào trong thìthấy quả nhiên cơ quan hếtsức phức tạp. Hắn có thể nhìnthấy vài trăm sợi tơ được kéocăng rất chặt chẽ, trên dây sắt

Page 1373: Tàng Hoa Hải T1

là một vòng tròn nhỏ, phía trênchứa các hạt sắt nhỏ. Nhữnghạt sắt này đã vô cùng han gỉ,loang lổ nhiều màu, mặt ngoàigiống như bề mặt mặt trăng,nhưng vẫn có thể phân rõchúng trên mặt còn có khắccác hoa văn. “Cơ quan gì vậy?” Mộtngười bên cạnh hỏi. “Biến tướng của thập báthuyền, hết sức phức tạp.”Trương Hải Khách nói.

Page 1374: Tàng Hoa Hải T1

Khí cụ đĩa tròn cân bằngphía dưới là phát minh của LỗBan, chỉ cần có một chút chấnđộng, vòng tròn sẽ nghiêng đi,nhưng chỉ cần sức nặng trênđĩa tròn biến đổi, hạt sắt nhỏlăn khỏi đĩa tròn, thì đĩa trònsẽ lập tức khôi phục cân bằng.Hạt sắt nhỏ lăn khỏi đĩa sẽ nảytrên các sợi tơ, mỗi sợi tơ sẽđánh động một số cơ quan. Ở đây cótới vài trăm sợi tơ, tùy theo

Page 1375: Tàng Hoa Hải T1

cách nảy của hạt sắt có thểtrong một lần phát động cảbảy hoặc tám loại cơ quankhác nhau. Và sau đó, đĩa trònlại khôi phục sự cân bằng. Nóicách khác, việc này có thể liêntục xảy ra, mỗi lần đều kíchhoạt các cơ quan tùy ý, hoàntoàn không tuân theo quy luật. Loại cơ quan này tươngtruyền là do Lỗ Ban phátminh, có cả thảy 18 cách biếnhóa, sau này hậu nhân không

Page 1376: Tàng Hoa Hải T1

ngừng phát triển thêm. TrươngHải Khách lần gặp phải nhiềunhất là 72 sợi tơ do một lãotiên sinh làm, dùng để mô tảcông dụng của “thập báthuyền”. Nhưng cả mấy trămsợi tơ như vậy, quả thật là lầnđầu tiên trông thấy. Trương Hải Khách thởphào một tiếng, hắn vui mừngvì họ từng nghiên cứu nghiêmtúc về công cụ này, dùng cáchphiền toái nhất nhưng lại đảm

Page 1377: Tàng Hoa Hải T1

bảo nhất. Quay đầu hỏi đámkéo dây còn có thể kiên trìhay không, sau khi có đượccâu trả lời tích cực, hắn liềnnín thở, bật lớn hộp quẹt, lấytừ trong túi ra một nam châmđặt phía trên đĩa tròn, các hạtsắt nhỏ đều bị hút lên namchâm. Hắn cẩn thận dịchchuyển nam châm, thu vàotrong túi của mình, sau đóxoay người rời khỏi dây thép,nhảy xuống mặt đất bên cạnh

Page 1378: Tàng Hoa Hải T1

đồng mã. Trong nháy mắt khi nhảyxuống đất, hắn liền thấy đĩatròn kia nhạy cảm với rungđộng, khẽ nghiêng đi, nhưngbởi vì trên mặt không có bisắt, cho nên không hề phátsinh vấn đề. Cả bọn im lặng trong chốclát, phát hiện không có sự cốnảy sinh, cũng nhẹ nhàng thởphào, trong đó có một ngườinói: “Dễ thôi mà.”

Page 1379: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách nhìnvào những hạt sắt trên namchâm, không ý kiến gì, loại cơquan này hắn cũng khôngthuần thục, đặc biệt là trongcổ mộ thật, tuy nhiên lúc nàycũng có thể xem là hắn đãđánh cuộc thành công. Bọn họ thu thập xong đồđạc chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm,một người nói: “Có cần gọitiểu quỷ kia xuống không?”

Page 1380: Tàng Hoa Hải T1

“Gọi hắn làm gì, cái gì cũnglàm không xong, còn mongchúng ta chiếu cố hắn, mồmthì nói không đợi chúng ta, cứđể hắn ở trên đó.” Một ngườikhác nói. “Làm xong mọi việc trướcđi đã.” Trương Hải Khách ngẫmnghĩ rồi cũng gật đầu, hắnkhông phải là cảm thấy cóMuộn Du Bình đi theo sẽvướng chân, mà là do cơ quan

Page 1381: Tàng Hoa Hải T1

đầu tiên họ gặp trong mộ thấtđã phức tạp sắc bén như vậythì không rõ rồi tình huốngkhác sẽ thế nào, lúc này đãcảm thấy thắng lợi thì hãy cònquá sớm, Muộn Du Bình cứ ởtrên mặt đất thì có lợi hơn. Một số người tới gần đồngmã kia, lần đầu tiên chânchính nhìn thấy cơ quan cạmbẫy “thập bát huyền”, đềuhướng vào bên trong chiếc lỗbị tan chảy, nhìn vào các sợi

Page 1382: Tàng Hoa Hải T1

tơ dày đặc mà líu cả lưỡi.Trương Hải Khách không khỏicó chút đắc ý, thứ này là dohắn phá giải, hoàn toàn khôngcó điểm sơ suất, cảm giác cóchút thành tựu. Đúng lúc đó,bỗng có một người hỏi hắn:“Nơi này có tới mấy trăm sợitơ, thì chẳng phải trong phòngnày phải có tới mấy trăm cơquan?” “Thì sao?” Trương HảiKhách hỏi.

Page 1383: Tàng Hoa Hải T1

Người kia đốt sáng hộpquẹt ném xung quanh mộ thất,rất nhanh các góc đều đượcchiếu sáng. Hắn nói: “Nơi nàysao có thể có nhiều không giannhư vậy được?” Trương Hải Khách quayđầu nhìn bốn phía mộ thất,quả thật cơ quan trong cổ mộsẽ chiếm phần thể tích khổnglồ. Vì cái gì mà gọi là “thậpbát huyền”, chính là bởi mườitám loại cơ quan đã là cực hạn

Page 1384: Tàng Hoa Hải T1

về thể tích. Hậu nhân tăngthêm các loại cơ quan, đại bộphận vẫn là biến tướng củamười tám loại này. Ví dụ như,nếu có một dây có thể gây racát chảy thì còn có thể sinh rakhói độc, thủy ngân là cáckiểu biến tướng, nhưng nếunhiều sợi tơ như vậy thì khôngthể đơn giản lấy lí do biếntướng mà có thể giải thíchđược. “Cậu thấy sao?” Trương

Page 1385: Tàng Hoa Hải T1

Hải Khách đã nhận ra đốiphương nói rất đúng. “Cái này dường như khôngphải để phát động vài trăm loạicơ quan, tôi cảm thấy mấytrăm sợi tơ đó cùng tác độnglên một cơ quan, nhưng đểkhởi động các bộ phận khônggiống nhau.” Người kia nói,“Tựa như người giật dây conrối, sợi tơ chính là tác độnglên rối gỗ, nhưng sợi tơ khácnhau thì cũng tác động các bộ

Page 1386: Tàng Hoa Hải T1

phận khác nhau trên con rối,như vậy mới có thể giải thíchđược vấn đề không gian.” “Ý cậu là sau khi chúng takích hoạt cơ quan, có thể sẽxuất hiện người rối gỗ?” “Tôi chỉ là nói ẩn dụ.Nhưng tôi có thể cảm thấy,việc tác động cơ quan này cóthể không đem tới hậu quảnhư chúng ta tưởng tượng, cólẽ đây không phải một dạng cơquan công kích.”

Page 1387: Tàng Hoa Hải T1

“Thế nó là cái gì?” TrươngHải Khách nói. “Tôi không rõ, dường nhưtới khi phát động rồi thì chúngta mới biết được.” Người kia vuốt bốn chânđồng mã, “tất cả các sợi tơđều nối với mặt đất qua bốnchân của con ngựa, sau đótrong lòng đất lan ra ngoài, đitới nơi có cơ quan trongphòng. Cơ quan ngay trong

Page 1388: Tàng Hoa Hải T1

khu vực dưới chân chúng ta,độ mạnh khi bi sắt nảy trên sợitơ là không lớn, cho nên, ởdưới sẽ có cơ quan truyền lực khuếch đại nó. Chúng tabây giờ nên thử mô phỏng quátrình xây dựng căn phòng này,xem liệu có thể đi xuống bêndưới hay không, như vậy cũngsẽ tự tin hơn.” Người kia nói xong,Trương Hải Khách đã cảmthấy không đúng, hắn nhìn

Page 1389: Tàng Hoa Hải T1

đạo động mà bọn họ đàoxuống, nói: “Thời điểm chúngta mở vách tường, không hềnhìn thấy trong đó có cơ quangì, cho nên mấy trăm kiểubiến hóa đó, hẳn là đều dướichân chúng ta. Bây giờ, chúngta đào đạo động trong mộ thấtquá nguy hiểm, phải đi rangoài rồi đào một lần nữa theotầng đất mới được, mà việcnày thì quá mất thời gian, nếudưới mộ thất đệm thanh cương

Page 1390: Tàng Hoa Hải T1

thạch, thì có khi mất cả tuầncũng đập không ra.” Một số người có điểm nhụtchí, có người nói: “Phân tíchtới, phân tích lui, có phảichúng ta đã cẩn thận quá mứcrồi không. Như này đi, chúngta chui vào đạo động, rồi lấymột hòn đá nhỏ ném vào sợitơ, nhìn xem có vấn đề gìkhông. Còn thảo luận tiếp, thìchỉ có nước tự hù chết bảnthân.”

Page 1391: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách nghexong, cảm thấy phương phápnày cũng khả thi, bọn họ đãchậm trễ trong mộ thất nàyquá lâu rồi, phải đẩy nhanh lênmới được. Nói sẽ quay lại đạo độnglập tức có người đánh sánghộp quẹt, phóng tới lỗ trênthân đồng mã, đám nhócTrương gia quay người leo lênđạo động. Muộn Du Bìnhđang ở chỗ ngoặt trong đạo

Page 1392: Tàng Hoa Hải T1

động, không hề lên tiếng,nhưng rõ ràng những lời vừarồi hắn đều nghe thấy, nhómnhóc Trương gia nhất thời cảmthấy không còn mặt mũi.(^^) Hộp quẹt đốt chưa bao lâu,sau khi toàn bộ leo lên đạođộng, Trương Hải Khách lấytừ trong túi ra một hạt sắt, bắnvề phía hộp quẹt đang chiếusáng. Hạt sắt xẹt qua ngọn lửa,bay vào bên trong đồng mã,tiếp theo nghe được va chạm

Page 1393: Tàng Hoa Hải T1

nhỏ liên tiếp, mọi người đềunín thở, chờ cơ quan khởiđộng. Thính lực của người nhàhọ Trương rất tốt, sau khi nínthở, tất cả đều nghe được âmthanh liên tiếp, nhỏ đến mứckhông thể biết được nó từ đâutruyền tới, đổi lại nếu là ngườithường nhất định không nghethấy. Sau ba đến năm giây, bỗngnhiên, toàn bộ mộ thất chấn

Page 1394: Tàng Hoa Hải T1

động, tất cả đều thấy gạchxanh trên mặt đất đã xảy rabiến hóa. Bốn phương trênmặt đất, gạch bắt đầu lõm vàobên trong. Trương Hải Kháchdùng tốc độ nhanh nhất némra hộp quẹt, dưới ánh lửatruyền tới, bọn họ phát hiện,trên mặt đất xuất hiện một thông đạo. Thông đạo nàyrất dốc, giống như một cửangõ đâm sâu vào lòng đất. “Chưa bao giờ nhìn thấy

Page 1395: Tàng Hoa Hải T1

việc như thế này, cũng chưabao giờ nghe nói đến, đây rốtcuộc là nơi nào? Trương HảiKhách lẩm bẩm, ” Đây rốtcuộc là cơ quan gì?”

Page 1396: Tàng Hoa Hải T1

Chương 49: Lâm tạp

Edit: HangNguyen185 10995406_10202222918253179_6516539441035326394_n Sau khi thử một lúc lâu, vàingười dường như cảm thấykhông có nguy hiểm gì quálớn, nên lại tiến vào mộ thất, đitới bên cạnh thông đạo kia.Thông đạo đã sâu lại còn rấtquái lạ, đoạn đầu dùng gạchxanh để gia cố, nhưng xuống

Page 1397: Tàng Hoa Hải T1

thêm chút nữa lại là hoàng thổ,thoạt nhìn có điểm giống đạođộng. “Nhìn xem, phía dướikhông phải gạch xanh, có dấuxẻng rõ ràng, chắc được đàobởi đồng nghiệp của chúngta.” Trương Hải Khách nói rồicúi sát xuống ngửi, “khôngphải là tử khí, chúng ta nênbắt đầu từ đây.” “Không phải là từ bênngoài đào vào đấy chứ?”

Page 1398: Tàng Hoa Hải T1

“Chắc là không phải đâu,nhưng nhìn không thấy cuối,khó mà nói được nó thông tớiđâu” Một người nói, “Xin lỗi nếu tôi nói thẳng,nơi này thực sự không giốngmột mộ thất, nếu đây là đạođộng thì sao nó vượt qua đượccơ quan phong bế? Không cókhả năng một người nào đó cóthể trực tiếp đào đạo độngngầm qua các cơ quan chonên tôi cảm thấy, nơi này chắc

Page 1399: Tàng Hoa Hải T1

chắn không phải mộ thất.” “Không phải mộ thất?” “Nơi này thậm chí khôngphải mộ phần.” “Vậy cậu nghĩ rằng đây làchỗ nào?” “Đây là một phòng nhỏđược xây bởi đạo mộ tặc.” “Là một lâm tạp.” Ngườinọ nói tiếp. Lâm tạp được tạo nên khi

Page 1400: Tàng Hoa Hải T1

một thổ phu tử phát hiện thấymột cổ mộ đặc biệt khó vào,hắn sẽ tạo một trạm ngầm nghỉngơi tạm thời, trong đó dự trữlương thực và trang bị để ởtrường kì dưới mặt đất. Đại bộ phận lâm tạp hếtsức sơ sài, giống như một cănphòng gạch mộc. Tuy nhiênnếu đó là cổ mộ khó vào siêucấp, hoặc một cổ mộ khổng lồnhư pháo đài, thì lâm tạp sẽđược xây dựng hết sức kiên

Page 1401: Tàng Hoa Hải T1

cố, bởi vì lâm tạp trong côngcuộc đạo quật cổ mộ có thểđược sử dụng trong vòng năm,sáu năm, thậm chí đến mườimấy năm. Nếu đây quả thật là mộtlâm tạp thì cũng có thể lí giảiđược một số điểm, nhưngnhững gì trên đỉnh đầu họ thìsao lại thế? “Cho tôi mượn bả vai dùngtí.” Trương Hải Khách kêumột tiếng rồi, rồi bay phắt lên,

Page 1402: Tàng Hoa Hải T1

giẫm mạnh vào vai bạn mình,đốt hộp quẹt soi vật treo trênmái. Lúc này hắn nhìn vào chỗtiếp giáp giữa trần nhà và quantài, sau đó nhìn rìa mép chỗđảo chiều, sắc mặt liền thayđổi, xoay người xuống xin ýkiến: “Các vị, đó mới là lâmtạp thực sự.” “Lâm tạp sao lại có cáidạng đấy?” Những người khácnói.

Page 1403: Tàng Hoa Hải T1

“Bọn họ không còn cáchnào mới phải làm vậy.”Trương Hải Khách vỗ vỗ mặtđất, “Phía dưới căn phòngnày, chỉ sợ có đại gia hỏa, rấtkhó đối phó.” “Tất cả thiết kế này là bởivì chấn động. Biện pháp treothứ này lên, rất giống với mắcvõng đi thuyền trên biển, thủythủ ngủ ở trên võng, dù thuyềncó nghiêng ngả thế nào, bọnhọ cũng không ngã xuống

Page 1404: Tàng Hoa Hải T1

được, bởi vậy có thể nghỉ ngơithoải mái.” “Vì chấn động nên đem thứnày treo cao như vậy, có đángkhông? Việc đó cũng không hềdễ dàng.” “Nếu đấy là một chấn độngđủ lớn”, Trương Hải Kháchnói, “Đủ lớn, và đủ thườngxuyên, có lẽ một ngày hơnmười lần, kiểu như vậy, nêncần có một biện pháp thỏađáng để bảo vệ cái mạng nhỏ

Page 1405: Tàng Hoa Hải T1

thì mới mang được minh khíra chứ.” “Còn cơ quan kia đâu? Cơquan giải thích như thế nào?Chẳng lẽ họ tự mình chế ramột cái?” “Tôi không thể chắc chắnđược chuyện đó, bởi vì chúngta không thể xuyên không vềquá khứ, đến đó để hỏi ngườitạo nên thứ này chuyện gì đãxảy ra, nhưng tôi cảm thấy cơquan này không phải là một

Page 1406: Tàng Hoa Hải T1

cái cơ quan, đúng hơn là mộtcông cụ báo động.” “Nói tiếp đi.” “Cơ quan này rất nhanhnhạy, hơn nữa đặt ngầm, nếunơi này xuất hiện chấn độngdữ dội, thì người sẽ gặp nguyhiểm. Bọn họ không thể chỉgiữ gìn minh khí mà khôngbảo vệ bản thân, cho nên liềnchế ra một cái máy dò xétchấn động trong này, chỉ cầncó chấn động sẽ kích hoạt cơ

Page 1407: Tàng Hoa Hải T1

quan, thông đạo sẽ lập tức mở ra, có lẽ ở dưới đạođộng đó an toàn hơn.” “Dưới đạo động an toànhơn?” Một người nói, “Điểmnày có chút gượng ép. Tôicảm thấy cũng có thể là thếnày, có lẽ vị tiền bối tiến vàođây là đi một mình, mà thôngđạo kia không phong bế thìchắc là không an toàn, sẽ cóthứ gì đó bò lên. Vì vậy ngườiấy chế ra cơ quan này, sau khi

Page 1408: Tàng Hoa Hải T1

bản thân đi vào liền khép lạicửa ngầm, thời điểm trở ra,đạp cửa một cước, mặt trênrung động thì cánh cửa liềnmở.” “Anh đạp được mà bánhtông nó không đạp được à?Một người nói, nói xong liềnnhìn về phía Trương HảiKhách, “Tại sao anh kết luậnra những cái vừa rồi? “Loại móc treo đồ vật kiađều là móc sống, tôi nhìn dưới

Page 1409: Tàng Hoa Hải T1

đáy, đều có lò xo thép, đó làlinh kiện chống chấn động,loại linh kiện này thường dùngcho những đồ vật treo dài trêntrần nhà, nếu như gặp chấnđộng, có thể giảm xóc trêndiện rộng. Còn nữa, gạch vàđá tảng ở đây, vì cái gì mà lạihoàn toàn đảo lộn như vậy, đó là do vật liệuchỉ sợ đều mang từ trong lòngđất ra. Đá tảng quá nặng, họtrải phía dưới, còn gạch để

Page 1410: Tàng Hoa Hải T1

xây dựng chỗ này. Cho nên tôinghĩ dưới lâm tạp này, nhấtđịnh có một cổ mộ khổng lồ,quy mô vô cùng lớn nên họmới có thể ngay tại chỗ lấy vậtliệu, ngay trong này xây dựngmột chỗ nghỉ chân tạm thời.” “Có lí.” Những người kiađều gật đầu, Trương HảiKhách không hề tỏ ra đắc ý,tiếp tục nói: “Cánh cửa kiađược bảo vệ, có lẽ cũng là dosự tồn tại của lâm tạp này.

Page 1411: Tàng Hoa Hải T1

Thông đạo đi xuống dưới nềnnhà, phía trên có cơ quan bảohộ, nếu muốn an toàn, chúngta nhất định phải tìm hiểu phíatrong đó.” Không cần nhiều lời, sự tựtin lập tức trở lại với đám nhócTrương gia, mọi người ánhmắt như một, quyết định đi.Trương Hải Khách dẫn đầu,những người khác theo đuôi,nối tiếp nhau nhảy vào bêntrong thông đạo. Thông đạo

Page 1412: Tàng Hoa Hải T1

này dường như thẳng tắp đixuống, bọn họ dùng hai chânlàm phanh một đường tiếnxuống, nhanh chóng tới đượcđáy thông đạo. Toàn bộ quátrình ước chừng khoảng bốn,năm phút, tới khi ngẩng đầunhìn lên, phía trên đã là mộtmảng tối đen, lỗ hổng đã hoàntoàn không nhìn được. Dướiđáy thông đạo là một khoangtròn, bên kia mặt cắt nganghoàng thổ xuất hiện lớp tường

Page 1413: Tàng Hoa Hải T1

gạch đã bị phá vỡ, cái làmngười ta thấy kì lạ chính là, lỗhổng do bị phá vỡ chỉ cỡ mộtnắm tay nhỏ. “Cái lỗ thủng này, muốnnhìn trộm cũng khó.” Mộtngười nói. Trương Hải Khách đá đámặt đất, phát hiện dưới đất córất nhiều gạch xanh: “Khôngphải, xem ra người tới trướcmuốn bịt kín lỗ thủng này,nhưng cuối cùng thừa lại một

Page 1414: Tàng Hoa Hải T1

cái lỗ chưa hoàn thành.Nguyên liệu vẫn còn rơi đầy.” Lỗ thủng quá nhỏ, ánh sángtừ hộp quẹt không đủ để trôngrõ bên trong. Trương HảiKhách ném một hộp quẹt vàotrong, tựa như nó đập phải thứgì, sau đó rớt xuống, nháy mắttắt rụi. “Thò một bàn tay vàothử.” Trương Hải Khách nói,hắn nhìn vài người phía sau,“đến phiên ai?” “Tiểu quỷ kia. Nhưng thôi

Page 1415: Tàng Hoa Hải T1

cứ để tôi làm.” Một người nóirồi cởi áo khoác để lộ ra cánhtay, Trương Hải Khách lấy từtrong balo ra một mã thối tiễn(kéo chân ngựa??), kẹp vàotrong lỗ thủng, dồn toàn bộ khílực, hỏi: “Để lại mấy tấc?” “Nhiều nhất một bàn tay.”Người kia nói, nói xong thòtay vào trong lỗ thủng, bắt đầulần mò. Tất cả mọi người nín thởkhông dám nói một lời, đây là

Page 1416: Tàng Hoa Hải T1

một hành động vô cùng nguyhiểm, một khi trong đó có thứgì khác thường, Trương HảiKhách sẽ phải kéo kéo chânngựa, cắt rời tay người này(chắc là cái kéo dài, có kẹpvào tường, có biến thì phéngluôn tay), bỏ tay giữ mạng. Nhưng người này chạm mộtvài lần, mà không có biến phátsinh, liền rụt tay lại. Tất cả mọi người thấy trêncánh tay hắn dính đầy bùn đất

Page 1417: Tàng Hoa Hải T1

xanh đen, bên trong dườngnhư hết sức ẩm ướt. “Cậu đụng phải cái gì vậy?” “Là một người.” Cậu ta nói,“mặt bên kia của bức tường,có một người đang dựa, là mộtxác chết còn da, rỉ ra thứnày.” “Chắc chắn chứ?” “Tôi tìm thấy vật này.”Người đó cọ hết nước bùn vàoquần áo mình, mở lòng bàn

Page 1418: Tàng Hoa Hải T1

tay là một đống bẩn thỉu, bọnhọ dùng nước rửa sạch thìphát hiện là một đồng hồ quảquýt.” Đồng hồ này đã bị phá hủy.Trương Hải Khách đón lấy nó,mặt sau đồng hồ có khắc hìnhcon kỳ lân. Hắn mở nắp, kimbên trong đã ngừng quay,trong đó có tấm ảnh chụp mộtngười đàn ông xa lạ. Hắn nhìnmột lúc, lại nhíu mày. “Thi thể này đang trong tư

Page 1419: Tàng Hoa Hải T1

thế gì?” “Tựa vào vách tường, mặthướng trong.” “Vậy là tốt rồi, điều nàychứng tỏ hắn không phải bịnhốt ở trong khi còn sống.”Người kia vui mừng nói. “Tốt cái rắm, hắn khôngchỉ bị nhốt bên trong khi vẫncòn sống, hơn nữa thời điểmbị nhốt, bên trong không chỉcó hắn. Phía sau hắn có cái gì

Page 1420: Tàng Hoa Hải T1

đó đang truy đuổi, cho nênhắn dựa lưng vào vách tường.”Trương Hải Khách nhét chiếcđồng hồ vào người, nói: “Mặckệ, phá bức tường này ra, làlừa hay là ngựa, chúng ta cũngdắt ra tản bộ.”

Page 1421: Tàng Hoa Hải T1

Chương 50: Ao bùn lầy

Edit: HangNguyen185 10384743_679419585500203_3368342319285774030_n Phá một lỗ để thông quamất không tới mười phút, pháhủy luôn nhanh chóng hơn làkiến tạo. Bện một ngọn đuốc, bọnngười Trương Hải Khách nốiđuôi nhau tiến vào. Sau khixuyên qua bức tường, họ mới

Page 1422: Tàng Hoa Hải T1

nhận ra tình hình ở đây hoàntoàn không giống với nhữngđiều đã nghĩ. Đầu tiên là bùn lầy. Phíasau tường gạch là một sảnhlớn, ngoài một mặt được xâybằng gạch, những chỗ khácđại bộ phận đều là những tảngđá lớn, nhưng không thể nhìnra là loại đá gì. Cả đại sảnhngập ngụa đầy bùn, bốn phíaxuôi theo một dãy đá, có lẽdùng để đi lại, cỗ thi thể kia

Page 1423: Tàng Hoa Hải T1

đang an vị trên dãy đá. Thời điểm bọn họ lay mạnhthi thể, nó lập tức đổ xuốngbùn lầy. Khi Trương HảiKhách đỡ dậy thì phát hiệncác khớp ngón tay vẫn có thểco duỗi, người này thân mặcquần áo thời kì đầu dân quốc,quấn xà cạp. Hắn vốn địnhxem xét kĩ tình hình thi thểnày, nhưng rất nhanh ý niệmnày liền tan biến, bởi vì hắnphát hiện, trong ao bùn lầy có

Page 1424: Tàng Hoa Hải T1

rất nhiều các thi thể nằm nhưvậy. Có thi thể nằm ngập sâudưới bùn nhìn không ra, có thithể nhìn như chết đuối, có thithể lại ngập bùn đến ngang eo.Bùn lầy xám ngắt lại đặc sệt,làm cho người ta không khỏibuồn nôn. Bọn họ chạy ngược theodãy đá, lượn một vòng, liềnphát hiện dãy đá trong đạisảnh này không hề thông tớinơi nào khác.

Page 1425: Tàng Hoa Hải T1

“Chẳng lẽ chỉ như vậy chỉaxuống đất?” Một người thìthầm. Trương Hải Khách nói:“Những người ngoài rìa ngậpở vị trí cao, ở giữa thì thấphơn, ao bùn lầy này là mộthình phễu, phía dưới lớp bùnhẳn là có thông đạo dẫn tớinơi khác.” “Thật là con mẹ nó.” “Những thi thể ngập trong

Page 1426: Tàng Hoa Hải T1

bùn đều mang đồ bảo hộ mắt,mũi, miệng, cho dù không cócửa ra, thì bọn họ cũng làđang tìm thứ gì đó bên trong.Nhưng tôi thiên về cách nghĩcó thông đạo.” Trương HảiKhách nói, “Bởi vì tất cả bọnhọ đều nối với dây thừng. Hơnnữa, phán đoán vừa nãy củachúng ta sai rồi, cửa kia khôngphải do người bên ngoài phongbế, mà là do những người nàyở bên trong đóng lại. Nhìn

Page 1427: Tàng Hoa Hải T1

xem, có dấu vết gắn lại ở bêntrong. Những người này đã tựgiam mình lại.” “Ý anh là chỉ sợ bên trongbùn lầy này có cái gì đó kìquái, bọn họ không muốn nólên hại người, cho nên hy sinhbản thân?” “Tôi chưa bao giờ nghĩchuyến đi này của chúng ta sẽthấy được việc cao thượngnhư vậy. Phía ngoài kia cónhiều gạch trên mặt đất như

Page 1428: Tàng Hoa Hải T1

vậy, điều đó chứng tỏ ngườibên trong càng không ngừnglấp kín, người bên ngoài lạikhông ngừng muốn đi vào.Tình hình cụ thể thế nào thìkhông rõ, nhưng chúng ta nênđể một người ở lại canh chừnglỗ hổng.” “Không ai mà làm giốngngười Trương gia đến vậy, phátường bằng cách móc từngviên gạch, người khác đều làphá tường bằng cách đập bỏ,

Page 1429: Tàng Hoa Hải T1

chỉ có chúng ta là lấy chúng rangoài. Anh đừng có nói liều.” “Tôi không hề nói liều.”Trương Hải Khách hít mộthơi, một lần nữa lấy ra chiếcđồng hồ quả quýt, mở ra chohọ xem tấm ảnh kia, “Các cậucó biết người này là aikhông?” Một số nhìn thấy đều lắcđầu. Trương Hải Khách nhìnvào lỗ hổng trên tường nói:“Người đó chính là phụ thân

Page 1430: Tàng Hoa Hải T1

của tiểu quỷ kia, trước đây tôitừng gặp qua.” Nâng dậy một khối thi thể,Trương Hải Khách dùng câyđuốc dí sát lại gần khuôn mặtdữ tợn của thi thể, nói: “Thửnhìn kĩ mặt cùng tay của thithể đi, đây toàn bộ đều làngười của Trương gia, tất cảđều có đặc trưng của Trươnggia.” “Ah?” Những người khácđều chăm chú nhìn, vừa thấy

Page 1431: Tàng Hoa Hải T1

ngón tay của thi thể quả nhiêndài vô cùng, nhất thời mặt nhấtloạt biến sắc. “Chuyện gì đã xảy ra?” “Tôi biết là cha của tiểuquỷ đã chết, nhưng các trườnghợp tử vong trong gia tộc đềuđược giữ kín như bưng. Chúngta chỉ sợ đã bị lừa, nơi này làcó người dẫn dụ cả đám tới.” “Ai?” Trương Hải Khách quay

Page 1432: Tàng Hoa Hải T1

đầu lại: “Chính là tiểu quỷ kia.Chúng ta một mạch bị xỏ mũitới đây, các cậu nhớ lại thửxem, dường như tất cả đều làthông tin hắn cung cấp.” Anhta dừng lại một chút, tiếp tụcnói: “Tiểu tử này muốn lừachúng ta tới đây phải chăng làvì thi thể của cha hắn.” “Mẹ nó, tôi sẽ bẻ gãy cổtiểu tử đó.” Một người khôngkiềm được tức giận. Trương Hải Khách lập tức

Page 1433: Tàng Hoa Hải T1

xua tay: “Từ từ đã nào, nhữngngười Trương gia này đều chếtrất khả nghi. Tiểu tử kia hẳnkhông muốn hại chúng ta, màlà mong chúng ta nhìn thấynhững người này. Hắn có lẽchỉ muốn biết rõ ràng cha hắnđã chết như thế nào?” “Không phải.” Có người lêntiếng, “Lại đây xem này.” Mọi người quay đầu thì đãthấy người kia nhảy vào trongao bùn, khiêng lên một cỗ thi

Page 1434: Tàng Hoa Hải T1

thể khác. Hắn dùng lực vặnđầu của thi thể, trong nháymắt cái đầu lập tức lìa xuống,vô cùng dễ dàng. “Cổ bị chặt đứt, trên thi thểcòn có nhiều vết thương.” Anhta nói, “Nơi này đã từng xảyra xô xát, hơn nữa là dùngphương thức giết người củaTrương gia. Những người nàyhình như bị mưu sát, hơn nữagiết bọn họ cũng chính làngười Trương gia. Đây là hiện

Page 1435: Tàng Hoa Hải T1

trường đấu đá trong nội bộ giatộc chúng ta.” Mọi người đưa mắt nhìnnhau, về nội đấu trong gia tộckỳ thực mỗi người họ đều biếtmột chút. Nhưng nhìn cảnhtượng bây giờ, những đứa trẻnày vẫn không thể nào tiêuhóa nổi. “Cha của tiểu quỷ bị ngườitrong tộc mưu sát sao?” Mộtngười hoảng sợ nói, “Con mẹnó, cha hắn đã chết, cha

Page 1436: Tàng Hoa Hải T1

chúng ta còn sống. Có lẽ nàocha chúng ta lại là hung thủ,tiểu tử thối này muốn gom cảđám lại để báo thù?” Cả đám đưa mắt nhìn nhaumột lần nữa, ngừng một lúc,lập tức đổ xô đến lối ra thìtrông thấy Muộn Du Bìnhđang ngồi xổm phía sau tườnggạch, yên lặng nhìn bọn họ.Tất cả dừng lại, cuối cùng mộtngười trực tiếp té xuống bùn,một số người còn đứng thì run

Page 1437: Tàng Hoa Hải T1

run, trong đó có một ngườinói: “Tiểu quỷ, sao ngươi lạixuống dưới?” Muộn Du Bình nhìn tráingó phải, rồi đánh mắt về phíabọn họ. Trương Hải Kháchvẫn tương đối trấn tĩnh, saukhi giằng co một hồi mới phảnứng lại, hỏi: “Những gì chúngtôi thảo luận vừa nãy, cậu đềunghe được hết?” Muộn Du Bình gật đầu.

Page 1438: Tàng Hoa Hải T1

“Có phải đúng như chúngtôi phỏng đoán hay không?” Muộn Du Bình nhìn hắn,nói: “Không phải phỏng đoán,lúc mọi việc xảy ra, tôi đã ởđây.” Mọi người nhìn nhau: “Vậycó phải cha chúng tôi giết chacậu không?” “Tôi căn bản không biếtcha các anh là ai. Các anh chorằng đó là cha tôi, kỳ thực

Page 1439: Tàng Hoa Hải T1

cũng không phải cha tôi.” “Vậy lừa chúng tôi tới đâyđể làm gì?” Muộn Du Bình nhìnTrương Hải Khách, nói: “Tôicần phải tới đây. Nhưng tôiquá nhỏ, nhiều chuyện cònchưa làm được.” “Cậu muốn tới đây làm gì?” “Không liên quan tới anhđâu.” Hắn nói, “Dưới vũngbùn này, có những hành lang

Page 1440: Tàng Hoa Hải T1

giăng như mạng nhện. Tất cảđều ngập trong nước bùn.Nhưng cứ một đoạn hành langlại kết nối với một loạt phòng,có thể dùng nghỉ ngơi, hít thởkhông khí. Trong các phòngđó có rất nhiều thứ mà cácanh cần, mọi người có thểdùng trang bị của người chết,đi tới trước bốn hoặc nămphòng là có thể hoàn thànhkhảo nghiệm.” “Vậy còn cậu?”

Page 1441: Tàng Hoa Hải T1

“Tôi phải đi tới nơi rấtsâu.” Muộn Du Bình nói. “Nơi này rốt cuộc là đâu?” “Nói thì dài dòng. Nơi nàylà di chỉ thành cổ Tứ Châu, tốithiểu có bốn tầng nham thạchchôn dưới chân chúng ta, chỗta đứng là tầng thứ nhất.Thành cổ này là nơi Trươnggia hoạt động, năm đó bởi vìmột trận hồng thủy, cổ thànhliền bị bùn lầy vùi lấp, cho nên

Page 1442: Tàng Hoa Hải T1

bên trong chứa rất nhiều đồtốt.” Muộn Du Bình nói, “Cáitôi muốn ở nơi sâu nhất.” “Cậu không cần hỗ trợ?”Trương Hải Khách hỏi. “Các anh không giúp đượctôi đâu.” Muộn Du Bình nói,“tất cả đều không biết gì vềnơi này, mọi người cứ tìm đồrồi mau chóng trở về, nếukhông nguy hiểm không chỉ tớitừ đây. Để cho người củaTrương gia biết các anh đã tới

Page 1443: Tàng Hoa Hải T1

đây thì sẽ không có kết cục tốtđẹp đâu.” Trương Hải Khách đưa mắtnhìn những người khác, MuộnDu Bình nói tiếp: “Những lờinày tôi không định nói ra, vốnđịnh chờ tới khi các anh tựmình nhận thất bại, nhưng cảđám đều là những kẻ cố chấp,thành công mò xuống tận đây.Hiện tại, nên nói đều đã nóihết, tin hay không tùy các anhthôi.” Nói xong. Muộn Du

Page 1444: Tàng Hoa Hải T1

Bình liền đi vài bước nhảy vàobên trong ao bùn, một mình đixuống. Cả đám nhìn theo bọt khítrong ao bùn bắn lên, đạpnước vài cái, Muộn Du Bìnhđã mất hút, lại một lần nữa họnhìn nhau. “Làm thế nào đây?” mộtngười nói, “Tiểu tử này đangnói thật sao?” “Phải hay không không

Page 1445: Tàng Hoa Hải T1

quan trọng, cái chính là, nếuchúng ta nghe hắn nói, coi nhưlà bại bởi một thằng nhãi con.Chúng ta đúng là quá mất mặt,khẩu khí này tôi nuốt khôngtrôi, dựa vào cái gì phải nghelời nó?” Một người khác lêntiếng. Tất cả rơi vào trầm mặc,chỉ thấy có người mắng mộttiếng, thu thập ít trang bị, rồinhảy mạnh xuống. Trương HảiKhách nhìn bọn họ từng

Page 1446: Tàng Hoa Hải T1

người, từng người bước xuống,trong lòng thầm than, một dựcảm không lành dâng lên,nhưng hắn vẫn theo bọn họnhảy vào trong ao bùn, lặnxuống phía dưới. Cảm giác lặn trong nướcbùn thật là quỷ dị, Trương HảiKhách không có nhiều miêutả, hắn chỉ nói khi nín thởchừng ba phút đồng hồ liềnđụng tới một dây thừng dẫnhắn tới bên cạnh hành lang.

Page 1447: Tàng Hoa Hải T1

Hắn một tay nắm dây thừng,một tay vuốt dọc hành lang đivề phía trước, thẳng tới mộtcái miệng giếng. Trong giếngtoàn là nước bùn, bên ngoàirải đá cuội thành hàng trênmặt đất, vài người như con khỉbùn nằm trên mặt đất thở hổnhển. Đây dường như là một cáisân nhà, hiển nhiên giờ đã bịvùi lấp thành huyệt động,nhưng bồn cảnh, giả sơn, đá

Page 1448: Tàng Hoa Hải T1

cuội vẫn còn sót lại. Đốt đuốc lên, không dễđoán nhưng cảm giác đây làmột sảnh đá nhỏ, hồng thủy đãlàm sụp đổ hai xà nhà, tườngngoài sập xuống sân trong,hiện giờ đã trở thành mặt tiềntrần nghiêng. Trương HảiKhách quệt đi bùn đen trênmặt, trừ nhóm vài người bọnhắn, không hề nhìn thấy MuộnDu Bình. “Tiểu tử kia đâu?”

Page 1449: Tàng Hoa Hải T1

Một người chỉ sang bên, chỉthấy trên mặt đất là một hàngđấu chân bùn, thông tới nơibóng tối, ngọn đuốc khôngchiếu tới được. Trương HảiKhách đã muốn lập tức đitheo, liền có người túm chặtlại: “Tiểu tử đó bảo chúng tađừng đi theo hắn, nếu khôngsẽ vô cùng nguy hiểm. Hắn nóicon đường đó chỉ mình hắn cóthể đi.” Trương Hải Khách không

Page 1450: Tàng Hoa Hải T1

còn đủ kiên nhẫn, lòng nói tênnhóc này thực sự là khôngmuốn sống nữa rồi, ngay cả hỗtrợ cũng không cần, đúng làkiểu cư xử của nhóc con. Hắnnói: “Dù sao cũng là anh emtrong tộc, mặc kệ mục đíchcủa hắn là gì, chúng ta khôngthể để hắn đi chịu chết.” Nói xong liền lần theo dấubùn, cả đám cùng đi liền pháthiện góc phòng bên kia có mộtlỗ thủng, đủ người lọt qua.

Page 1451: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách nói cổthành này bị nước bùn vùi lấphoàn toàn, có nhiều chỗ trảiqua thời gian dài ngâm trongnước bùn nên biến thành bùnđất, một số nơi còn trong trạngthái đặc dính, chỉ trong các ditích phong bế lớn là có khôngkhí. Trong quá trình thăm dòsơ bộ trước đây của ngườitrong Trương gia, đã thiết lậpcác lộ tuyến, giấu dây thừngtrong nước bùn chỉ cần tiến

Page 1452: Tàng Hoa Hải T1

vào trong là có thể chạm tới,do đó trước khi ngạt thở là cóthể tới một gian phòng. Cómột số phòng khoảng cáchquá xa, tiền nhân đã dùngphương thức đào đạo động đểđi tới trong ngắn hạn. Tóm lại bởi vì tình hình địachất trong cổ thành rất phứctạp, lâu dần trở thành hệ thốngthông đạo gồm đạo động vàcác dây thừng dưới nước bùn. Giai đoạn đầu, tiền nhân

Page 1453: Tàng Hoa Hải T1

của Trương gia tiến hành thămdò mạng lưới cổ thành, nhưngsau đó khi nắm rõ tất cả lộtuyến, thì mục đích đã trở nênrõ ràng. Bởi vì mục tiêu banđầu của họ là thu thập tài vật,nhưng trong quá trình đó lạiphát hiện được một bí mật, vìthế chuyển trọng tâm sangkhám phá bí mật này. Trong góc phòng sáng sủakia là một hành lang dân cư,sau đó bọn họ tiến vào một di

Page 1454: Tàng Hoa Hải T1

tích cổ khô ráo đã sụp mấtnửa, trần nhà như bị đao gọt,một nửa vùi trong bùn đất,toàn bộ đỉnh nghiêng ngả. Đâylà một chái nhà, bên cạnh làhoa viên, xem ra có vẻ là mộtnhà giàu có, cho nên phòng ởthực chắc chắn, mặc dù đãsập trong hồng thủy, nhưng rấtnhiều hình dáng vẫn được bảotồn. Tại đây lại thấy được haingã rẽ, tiếp tục đi về phía

Page 1455: Tàng Hoa Hải T1

trước lại chia thành 2 nữa.Theo dấu bùn rất dễ dàng pháthiện ra Muộn Du Bình đã đilối nào, nhưng Trương HảiKhách nhận ra họ không thểđi theo xuống. Bởi vì, hai lốimột lớn, một nhỏ, nói lớnchính là nhỏ bình thường dànhcho người nhỏ bé, cái còn lạichỉ có vóc dáng như Muộn DuBình mới lọt được. Dángngười bọn họ tuy không lớnhơn Muộn Du Bình là bao

Page 1456: Tàng Hoa Hải T1

nhưng cũng tuyệt đối khônglách vào nổi. Trương Hải Khách suy nghĩnhiều lần nhưng không tìmđược biện pháp. Sau khi kiểmtra cẩn thận tiểu đạo động kia,hắn liền thấy rằng phải làmvậy là do bất đắc dĩ, trong bùnđất có bốn khối đá tảng, đây làmột lỗ thoát nước đường kínhcố định, không thể mở rộng. Khó trách Muộn Du Bìnhnói chỉ mình hắn có thể đi

Page 1457: Tàng Hoa Hải T1

được. Editor đã quay lại, làm betacũng xuống núi. Cái nhà mìnhvui thế, cứ đến lúc tưởng hếtbài thì lại có :D Ảnh cũ dùng lại.

Page 1458: Tàng Hoa Hải T1

Chương 51: Phát hiện củabọn họ

Edit: HangNguyen185 images (16) Khi ấy Trương Hải Kháchsuy nghĩ rất nhiều, bản thân ditích tồn tại thông đạo tất nhiênthuận tiện hơn so với tự mìnhđào móc. Muộn Du Bình quenthuộc với nơi này như vậy, cònnói lúc trước mình ở hiện

Page 1459: Tàng Hoa Hải T1

trường, có thể bùn đất trongthông đạo này là do chính hắndọn dẹp. Thông đạo chỉ cóđứa trẻ con mới tiến vào được,nhưng chỉ một mình hắn màdọn sạch được bùn đất thìnghe không thực tế lắm. Lúcấy cùng hắn dọn dẹp thôngđạo hẳn là phải có tiểu hài tửkhác của Trương gia. Nhưngviệc này lại không đúng với tộcquy Trương gia, để cho mộtđứa nhóc bé như vậy hạ thổ là

Page 1460: Tàng Hoa Hải T1

hành vi trái với khuôn phép. Vừa rồi Muộn Du Bình cónói, cái mà bọn họ gọi là phụthân của hắn, những lời nàydường như không mang theocảm tình, như vậy, có lẽ hắn làmột trong những cô nhi có chamẹ ruột chết ở dưới đấu,không có ai bảo vệ, bị ngườikhác cưỡng ép lợi dụng, ở nơinày làm những việc hắc ám. Chuyến đổ đấu thất bại bất

Page 1461: Tàng Hoa Hải T1

luận là lợi hay hại, chung quyvẫn có người chết, Trương giacũng không ngoại lệ, nhữngđứa trẻ này là một dạng sinhtồn hoàn toàn không giống vớiđám bọn họ. Lại nói tiếp, Trương HảiKhách thật sự không quá quantâm về vận mệnh của nhómngười này. Những đứa trẻđáng thương đó không giốngvới bọn họ, chúng sinh hoạttrong một khuôn viên biệt lập,

Page 1462: Tàng Hoa Hải T1

có người chuyên trách trôngnom, bình thường hoàn toànkhép kín trong sân, không thểtiếp xúc. Mỗi một thế hệTrương gia lại có một đámnhóc như vậy, một số ngườitrong gia tộc không có con nốidõi sẽ nhận một vài đứa trongđó về làm con nuôi. Muộn DuBình liệu có phải bị cái ngườigọi là phụ thân nhận nuôi, saukhi được phụ thân hắn huấnluyện, liền tới làm việc trong

Page 1463: Tàng Hoa Hải T1

cổ mộ, tiến vào những nơikhông gian nhỏ hẹp người lớnkhông thể tới lấy ra minh khí? Tối tăm, lạnh lẽo, một đứatrẻ tám, chín tuổi phải đối mặtvới chuyện đó, khó trách nólại có tính cách như vậy. Mặc kệ nói như thế nào,bọn họ không thể qua đượcthông đạo này, bên cạnh còncó một đạo động, đây có lẽ dongười lớn đào để sử dụng. Haithông đạo này hẳn là dẫn tới

Page 1464: Tàng Hoa Hải T1

cùng một nơi. Trương Hải Khách lấy đuốcchiếu sáng nhìn ra, hướng đicủa hai lối này dường nhưkhông mấy khác biệt, liền chuiđầu vào đạo động bên cạnh bòvề phía trước. Trương Hải Khách nhìn tôinói: “Đây là một hành độngsai lầm, chúng tôi tiến vào tầmtrăm thước thì thấy lối ra, saukhi ra ngoài mới biết được haiđạo động này thông tới hai nơi

Page 1465: Tàng Hoa Hải T1

biệt lập. Chúng tôi đã để lạcmất hắn.” Sau khi bọn họ ra khỏi đạođộng thì tiến vào lâm tạp thứhai, cũng là phòng thứ 4 màhọ tới, nơi này so với phíatrước đơn sơ hơn nhiều, vừanhìn thì thấy rằng đó là mộtngôi miếu thổ địa. Nơi này rấtnhỏ, trên mặt đất là một tầnghoàng thổ, sâu nửa bàn tay,dùng xẻng xúc hoàng thổ đi cóthể nhìn thấy nền gạch xanh.

Page 1466: Tàng Hoa Hải T1

Trong miếu tứ phía đều cótượng phật, một bên là tượngtàng vương bồ tát, hai bên tảhữu là thổ công, đối diện làcửa miếu, hai bên cánh cửa làpho tượng thần khác thường,phỏng chừng là của đạo giáo.Cửa miếu gần như đã bị phátan, bùn đất theo cửa tràn vàotạo thành một đường dốc,nhưng miếu thờ này khá kiêncố, bùn đất lấp kín cửa nhưngkhông làm suy sụp miếu thờ.

Page 1467: Tàng Hoa Hải T1

Trong tòa miếu thổ địa nhỏcó rất nhiều đồ vật được treodày đặc trên mái nhà, trên mặtđất còn có lu nước cùng mộtsố tạp vật, bên trong lu nướccòn có nước trong, không biếtdo đâu mà có. Cả đám dội rửaqua loa một chút, rồi ngồiquây quanh băng ghế nghỉngơi. Trương Hải Khách nhìnthấy ở một góc trên mặt đất cómột bức vẽ. Nhìn dấu tíchxung quanh băng ghế nhất

Page 1468: Tàng Hoa Hải T1

định có người từng ngồi đâynghỉ ngơi, dùng dao hoặcnhánh cây rồi tùy tiện vẽ mộtbức tranh. Hắn nhìn lại lần nữa thìthấy đấy là bản vẽ của cổthành, khu vực đã thăm dò kĩlưỡng với khu vực chưa đượcthăm dò đều đánh dấu rõ ràng.Điểm làm hắn ngạc nhiên làthời điểm người đó vẽ, đã baoquanh khu thành cổ mộtđường viền, đường viền này

Page 1469: Tàng Hoa Hải T1

hiện nay thoạt nhìn rất giốnghình dạng con bọ cạp. Ở khuvực chưa được thăm dò cómột điểm được đặt một hònđá, điểm này có vẻ chính lànơi bọn họ muốn đi tới. Bọnhọ từng bước vật lộn trongthành cổ, đi qua khắp cácchốn, mà những thứ được treotrên kia chứng tỏ đây là vùngcó tỉ lệ chấn động cao. Nhưngthực chất chấn động đó là gì?Sau khi đi tới nơi này, bọn họ

Page 1470: Tàng Hoa Hải T1

có gặp phải việc gì liên quantới phỏng đoán đó không? “Càng đi sâu vào trong, lốira lại càng xa, cũng càng thêmnguy hiểm.” Trong đám nhócTrương gia có một đứa lêntiếng, “tôi cảm thấy có chút kìquái. Nếu như nơi này có giátrị như vậy, thì sao lại để choMã gia nẫng tay trên. Trươnggia chúng ta hết sức lợi hại,đám đào ngũ kia tuyệt đốikhông phải đối thủ, loại bỏ gia

Page 1471: Tàng Hoa Hải T1

tộc quyền thế ở nơi này, cướpvề phía mình, dễ như bỡn.” “Nói như thế, cậu coiTrương gia là thổ phỉ hết à.”Trương Hải Khách nói. “Mọi người có cảm thấytrên người có chút kì lạkhông?” Có người nói, nhữngngười khác quay đầu thấy hắnđang sờ tay mình, trên tayxuất hiện rất nhiều nốt đỏ. Hắn gãi các nốt này, nghĩ

Page 1472: Tàng Hoa Hải T1

ngợi rồi nói: “Nước có vấnđề.” “Không phải do nước, nướctôi đã kiểm tra rồi.” Một ngườikhác đột nhiên mặt biến sắc,nói, “Là nước bùn, bùn này cóvấn đề.” Trương Hải Khách khôngnói gì, đi tới nơi bọn họ rửasạch nước bùn, sau đó quệtmột ít đưa lên mũi ngửi:“Nước bùn có chứa thủyngân.”

Page 1473: Tàng Hoa Hải T1

Đám nhóc Trương gia luônmang theo thuốc giải độc, lậptức lấy ra bình nhỏ xoa lêntoàn thân, một người nói:“Đây không phải là cổ thànhsao? Tại sao trong nước bùnlại có thủy ngân như cổ mộ?” Tất thảy trong lòng đều hếtsức nghi hoặc. Người bị ngứatrước nhất bỗng nhiên ngã quỵtrên mặt đất. Một tiểu hài tử bên cạnh

Page 1474: Tàng Hoa Hải T1

lập tức đỡ hắn dậy, phát hiệnngười hắn không ngừng runrẩy, nốt đỏ trên tay không hềrút bớt mà ngày càng thêmnghiêm trọng. “Chúng ta còn chưa làmsao, vì cái gì mà cậu ta đãphản ứng dữ dội như vậy?”Người đỡ hắn hỏi. Trương Hải Khách đưangón tay móc vào trong họnghắn, dùng sức móc mạnh,nước bùn lập tức bị phun ra.

Page 1475: Tàng Hoa Hải T1

“Cậu ấy uống vài hớp bùn,cho uống vài cái lòng trắngtrứng rửa ruột là được.” Có lẽ kỹ năng bơi lội củatiểu quỷ này không tốt, sau khixuống dưới liền nuốt phải vàihớp nước bùn, vì không muốnmất mặt nên không chịu nhổra, cũng may hắn chưa nuốthẳn xuống. Nước bùn bản thân nó đãcó mùi đặc biệt khó chịu, sau

Page 1476: Tàng Hoa Hải T1

khi nôn mửa ra còn trộn lẫnaxit trong dạ dày, trong nhấtthời nôn ra mặt ai nấy cũngbiến sắc xanh. Trong khi mộtngười trong nhóm cho hắnuống lòng trắng trứng, TrươngHải Khách lập tức lấy xẻngmuốn lấp đi đống ô uế kia, xúcvài nhát thì phát hiện, trongbãi nôn mửa kia có cái gì đóđang ngọ nguậy.

Page 1477: Tàng Hoa Hải T1

Chương 52: Bế tắc

Edit: HangNguyen185 ( quà tiền 30/4, chủ nhàđang ho nặng và đi chơi tĩ tãvẫn phải ém hàng(*˘︶˘* ) –Editor Trương Hải Khách gẩynước bùn, phát hiện trong bãinôn là vô số con đỉa nhỏ, loạiđỉa toàn màu đen to bằng sợimì, không ngừng vặn vẹo trong

Page 1478: Tàng Hoa Hải T1

dơ bẩn, nhìn như một chén mìsợi sống nhăn. Khơi thêm nhátnữa thì thấy những con đỉanày không giống bình thường,mặt trên phủ các hạt nhỏ, nhìnkỹ thì thấy tất cả đều là nhungnhúc trứng màu trắng lẫntrong nước bùn. Hắn mắngmột tiếng, quay sang nhìn kĩda mình, mồ hôi lạnh liền đổxuống. Dưới làn da lờ mờ cóvô số nhánh nhỏ nổi lên, đầutrên nhô ra rất nhiều. Không

Page 1479: Tàng Hoa Hải T1

hề có cảm giác, không nhìn kĩthì cũng không thấy. Những người khác vẫn cònđang rửa ruột, vẫn còn đangđùa giỡn, tức giận. Trương HảiKhách quát: “Đừng ồn nữa.Chết cả nút rồi.” Cả đám bắt đầu trật tự xúmlại nhìn Trương Hải Kháchdùng chủy thủ chọc vào damình, đâm xuống rất sâu, mộtcon đỉa màu đen phủ đầytrứng trùng mới lộ ra. Hắn

Page 1480: Tàng Hoa Hải T1

dùng chủy thù khều nó, máuliền tràn ra, nhỏ giọt trên mặtđất. Những con đỉa trong bãinôn dưới đất liền bò về hướngmáu rơi xuống. Con đỉa trên mũi dao khôngngừng vặn vẹo, biểu cảm củaTrương Hải Khách cũng hếtsức méo mó, châm lửa đốtchết nó. Lại nhìn nơi khác trênngười, hắn dường như tuyệtvọng, những nơi hắn có thểđưa mắt tới đều có sợi đen lờ

Page 1481: Tàng Hoa Hải T1

mờ lộ ra, dưới lớp da dườngnhư đều là loại đỉa này. “Chui vào khi nào vậy?” “Khi chúng ta ở dưới bùn,các cậu thử kiểm tra mìnhxem.” Những người khác lập tứccởi quần áo, nhìn kỹ cơ thểbản thân thì tình hình giốnghệt Trương Hải Khách, phíadưới da không chỗ nào khôngcó đỉa.

Page 1482: Tàng Hoa Hải T1

“Là đi vào từ lỗ chân lông.Khi ở dưới bùn, chúng trongtrạng thái ngủ đông, có lẽ chỉmảnh như sợi tóc, sau khi đivào, hút máu mới phình lên.” “Làm sao bây giờ, nếu moira, chúng ta sẽ biến mìnhthành nhân bánh.” “Dùng lửa hơ, bức chúngphải chui ra.” Trương HảiKhách nói. “Chúng đã hút máu trở nên

Page 1483: Tàng Hoa Hải T1

lớn như vậy, chỉ sợ ra khôngnổi.” “Để chúng chết ngạt bêntrong còn hơn cho chúng đemchúng ta chén rỗng.” Không gian ngầm không đủdưỡng khí, nếu không TrươngHải Khách thật muốn đun sôinước trong vại. Bọn họ chỉ cóthể dí đuốc gần sát ngực mình,rất nhanh, không gian bêntrong liền tràn ngập mùi thịtnướng nồng đậm. Trương Hải

Page 1484: Tàng Hoa Hải T1

Khách nghĩ rằng, cho dù cókhông ép được đám đỉa racũng có thể nướng chết chúngngay trong cơ thể, nhưng đếnkhi làm việc này hắn phát hiệnđã nghĩ sai rồi. Lũ đỉa lập tức bị độ ấmkinh động, hắn có thể cảmnhận rõ ràng cả đám đangnhất loạt chui sâu vào cơ thể.Lúc đầu chỉ là cảm thấy ngứa,sau đó là đau đớn toàn thân.Bọn họ đành phải ngừng lại,

Page 1485: Tàng Hoa Hải T1

vài người muốn phát điên, bắtđầu dùng dao nhỏ đâm vào cơthể mình. Vẫn là Trương Hải Kháchbình tĩnh nhất: “Đừng hoảnghốt, tình huống này chưa đếnmức vô vọng.” Hắn nhìn xungquanh, “Trước khi người trongtộc ta tới đây, chắc chắn đã cólũ đỉa này. Bọn họ cũng đã gặpphải, vừa rồi những thi thể tagặp, cũng không thấy họ buộcống quần hay làm gì khác,

Page 1486: Tàng Hoa Hải T1

chứng tỏ phải có biện phápgiải quyết. Chúng ta thử nghĩxem.” Mọi người bắt đầu tìm kiếmtrong miếu thổ địa nhưng sốđồ vật có vẻ có ích thực sựquá ít, không có thu hoạch gìngoài cái vại nước kia. Liệu cóphải là nước trong đó không? Bọn họ lập tức dùng nướctrong vại lau lại thân thể mộtlần nữa, cố gắng chà xát hếtmức, chỉ hận không thể đem

Page 1487: Tàng Hoa Hải T1

nước kia tiêm vào dưới da.Sau khi họ tắm xong, pháthiện hoàn toàn vô dụng, cảđám bình tĩnh trở lại thì đámđỉa cũng trở nên bất độngtheo. “Tiểu quỷ kia nói chúng tachắc chắn sẽ chết, có phải hắnbiết trong bùn có loại trùngnày không?” “Nhưng hắn cũng nhảyxuống, nếu hắn biết, vậy hắnvượt qua bằng cách nào?”

Page 1488: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách đangthở hổn hển lập tức nhớ tới đãtừng nghe thấy một lời đồn,Muộn Du Bình chính là đứatrẻ mang đặc điểm di truyềnlợi hại nhất của gia tộc. Loại ditruyền này không phải nănglực thiết yếu, nhưng chỉ khi cónó, hắn mới có thể đi vào mộtsố cổ mộ đặc biệt hung hiểm. “Máu của cậu ta.” TrươngHải Khách bỗng ngộ ra, “máucủa cậu ta khiến cho lũ trùng

Page 1489: Tàng Hoa Hải T1

không dám tới gần. Lần trướckhi tiểu quỷ ở đây, người trongTrương gia đã lấy máu cậu tađể tránh lũ trùng.” Hắn đứngphắt dậy, “Đừng nghỉ nữa,trước khi đám trứng đỉa trongcơ thể chúng ta nở, phải tìmđược tiểu quỷ kia, chỉ có cậuta mới cứu được chúng ta.” Bọn họ lập tức xuất phát.Một đường tiến về phía trước,cũng không chắc đã qua baolâu, ít nhất phải một ngày một

Page 1490: Tàng Hoa Hải T1

đêm, bọn họ đã hoàn toànxâm nhập vào bên trong ditích nhưng không hề thấy tungtích của Muộn Du Bình, hắndường như không hề đi đườngnày. Tới buổi tối ngày hômsau, bọn người Trương HảiKhách đi tới rìa cổ thành, nơiđã được thăm dò. Cái gọi là rìa, chính là nơicuộc thăm dò của Trương giakết thúc, chỗ này là bên cạnhmột cổ thuyền bị vùi lấp trong

Page 1491: Tàng Hoa Hải T1

bùn. Trương Hải Khách pháthiện ở khoang thuyền có thithể ba đứa nhỏ, xếp chồng ởtrong góc, đã hoàn toàn khôđét, hiển nhiên đều là cô nhicủa Trương gia bị thủ huyếtmà chết, trên người có miệngvết thương do thủ huyết để lại. Những đứa trẻ này chỉ độbảy, tám tuổi. Một mặt TrươngHải Khách cảm thấy hết sứcphẫn nộ, mặt khác lại là lựcbất tòng tâm, những đường

Page 1492: Tàng Hoa Hải T1

đen trên người ngày một phìnhto, có thể nhìn thấy rõ rànghình dạng trứng ở dưới da. “Hết cách rồi, nơi này quálớn, chúng ta không thể tìmthấy các thông đạo khác, cănbản không thể tìm ra cậu ta.Có lẽ bây giờ lập tức trở vềnhà gặp cha mẹ, bọn họ sẽ cócách giải quyết.” “Cậu cũng nghe tiểu quỷkia nói rồi, nếu người trongnhà biết chúng ta tới đây thì

Page 1493: Tàng Hoa Hải T1

cũng sẽ bị giết chết.” TrươngHải Khách nói, ” Hơn nữamuốn về nhà thì cần phải cóthời gian, đến lúc đó không nóiđỉa, mà trứng cũng nở luônrồi. Chúng ta chỉ có một cơhội này thôi.” “Sao cơ?” “Chúng ta sẽ phá tan nơinày, gây thiệt hại nghiêmtrọng, làm cho hắn phải tớingăn cản chúng ta. Kết cấunơi này không ổn định, chúng

Page 1494: Tàng Hoa Hải T1

ta mang theo thuốc nổ, tạo rachấn động đủ lớn, mỗi hai giờlại làm một phát. Mặc kệ hắnđang làm gì trong cổ thành,cũng sẽ phải tới ngăn cảnchúng ta.” “Nếu hắn không tới, mà tựmình tẩu thoát thì sao?” “Chúng ta đã xác định sẽchết cho nên không cần lolắng nhiều.” Trương HảiKhách nói, “Nhưng tôi tin, nếuhắn đã chịu khó chịu khổ

Page 1495: Tàng Hoa Hải T1

muốn tới đây, khẳng định sẽkhông dễ dàng bỏ cuộc, phầnthắng của chúng ta rất lớn.”

Page 1496: Tàng Hoa Hải T1

Chương 53: Tai nạn sau vụnổ

Edit: HangNguyen185 u=3885725187,855534533&fm=21&gp=0 Kết quả, Trương HảiKhách sử dụng kế sách củamình, tiến hành mỗi 2 tiếngcho nổ một lần. Hành vi pháhoại này không những khôngmang Muộn Du Bình tới,ngược lại còn kích động cơquan phía trên cổ thành.

Page 1497: Tàng Hoa Hải T1

Trương Hải Khách nói:“Năm đó sau khi cổ thành bịngập, chính quyền ở đâykhông chỉ không thực hiện đàomóc, mà còn dựng đê bao kínphía trên cổ thành, đổ vào trênlớp nước bùn một lượng thủyngân lớn tiến hành phong bế.Hành động này thật là kì lạ.” “Lúc đó có người phỏngđoán, hồng thủy đột nhiên đổvào cổ thành, dường nhưkhông phải thiên tai, mà có

Page 1498: Tàng Hoa Hải T1

người bí mật muốn chôn vùinó, hoàn toàn đóng cửa nơinày.” “Sau khi trút thủy ngân,phía trên lại đổ bê tông, toànbộ khu vực đã vây kín trongthủy ngân.” Bọn Trương Hải Khách ởsâu trong cổ thành sử dụngthuốc nổ, phá hủy sự cân bằngcát đá trong đó, kết quả khiếnchỉnh thể sụp xuống. Năm đótrong lớp bê tông xuất hiện

Page 1499: Tàng Hoa Hải T1

một loạt khe nứt, hơi thủyngân tiết ra ngoài, giết chết hếtthảm thực vật trên mặt đất. Muộn Du Bình lúc đó đãthoát ra khỏi cổ thành, pháthiện tình hình đó nên mới cócâu chuyện xưa Răng Vàng kểlại. Nghe Trương Hải Kháchnói xong tất cả, ý nghĩ của tôinhư trướng lên, hắn còn bồithêm: “Đây là một việc màbằng hữu của các cậu từng

Page 1500: Tàng Hoa Hải T1

làm.” “Sau đó, hắn cứu được cácanh ra?” Trương Hải Khách gật đầu:” Đúng, tất nhiên quá trìnhkhông đơn giản như các cậunghĩ, nếu như tôi kể ra nócũng sẽ là một câu chuyện hếtsức đặc sắc. Nhưng, thứ nhất,chúng tôi đã biết được mộttrong các bí mật của cổ thành.Thứ hai, trong đó các một vàimón đồ khá đặc biệt. Hai

Page 1501: Tàng Hoa Hải T1

người cũng đã từng trải quanhững chuyến đi dị thường, cólẽ những việc quỷ dị đó chưachắc gợi được hứng thú chohai người. Cho nên tôi cũng sẽlược bớt không kể, chỉ là saukhi cứu chúng tôi ra, hắn táchkhỏi nhóm chúng tôi. Sau đó,có khi ngẫu nhiên gặp tronggia tộc, thì cũng không nóinhiều. Cậu hẳn cũng rõ sau đónăng lực của hắn ngày mộtmạnh, địa vị cũng càng ngày

Page 1502: Tàng Hoa Hải T1

càng cao, không phải đốitượng mà tôi có thể tiếp cận.Từ đó về sau thì cũng cắt đứtliên lạc.” “Cắt.” Bàn Tử chen vào,“Anh nói lúc đó là thời dânquốc, vậy lão đại, lúc đó anh15 tuổi, còn hiện tại bao nhiêurồi.” “Hỏi tuổi người khác làhành vi cực kỳ bất lịch sự.”Trương Hải Khách nói, “Tôichỉ có thể nói cho anh biết,

Page 1503: Tàng Hoa Hải T1

phỏng đoán của anh nhất địnhlà không chính xác.” (hô hô,ông là gái quái đâu mà sợ bịhỏi tuổi ^^) Trương Hải Hạnh nhìn tôi,dường như có chút kích động,tôi cũng quay sang nhìn nhìncô ta, lập tức bị nàng nổi giận:“Nhìn cái gì chứ? Nhìn linhtinh nữa tôi làm thịt anh.” Bàn Tử nhìn sang tôi, môigiật giật: “Trương nãi nãi đauchân bị chúng ta bắt được.”

Page 1504: Tàng Hoa Hải T1

Miệng chưa khép lại,“xoát” một tiếng, chén trà bơđã tạt trên mặt Bàn Tử, tôinhìn sang thì đã thấy TrươngHải Hạnh giận dữ xoay ngườibỏ đi. “Tuổi lớn như vậy, một chúttu dưỡng cũng không có.” BànTử lau mặt nói, “May là tràlạnh.” Nói xong lại hỏi TrươngHải Khách, “Em gái anh đãkết hôn chưa?” “Chưa, việc này em gái tôi

Page 1505: Tàng Hoa Hải T1

cũng không mấy sốt sắng.” “Bà cô già mấy trăm tuổi.”Bàn Tử nói, liếc mắt với tôi,“Chúng ta tốt nhất tránh xangười như thế một chút, Bàngia ta chẳng thích hầu hạ mấytrường hợp phụ nữ mất cânbằng nội tiết.” Tôi hỏi Trương Hải Khách:“Rồi sao nữa? Anh còn cái gìcó thể cho tôi biết?” “Nói vậy là cậu muốn biếtrõ chi tiết cuộc sống của hắn,

Page 1506: Tàng Hoa Hải T1

tôi cũng không thể nói cho cậuđược. Hắn ở trong gia tộcchúng tôi cũng thần thần bí bí.Bởi vì tộc trưởng Trương giacó thể tiếp xúc với nhiều bímật, chúng tôi đối với hànhtung của hắn cũng khó nắmchắc. Trương gia ở một sốphương diện hết sức tiến bộ,nhưng cũng có những tập tụcvô cùng cổ hủ, không tuân thủtộc quy sẽ phải chịu hìnhphạt”

Page 1507: Tàng Hoa Hải T1

Thấy tôi có chút bộ dạngtiếc rẻ, hắn lập tức nói, “Tôicó thể kể ra chuyện của hắnnhiều năm trước đây mạch lạcnhư vậy, sau khi cậu nghexong cũng sẽ có gợi ý dẫn dắt.Dù sao cậu cũng đã ở bêncạnh hắn, rất nhiều chuyện vềhắn chúng tôi cũng không biếtrõ được.” Lòng tôi thầm nói ta biết cáiquái gì đâu, nhưng nếu hắn đãnghĩ vậy thì tôi cũng sẽ lặng lẽ

Page 1508: Tàng Hoa Hải T1

không đả động. Hắn tiếp tụcnói: “Lúc hắn tám, chín tuổithì bị người ta dẫn tới cổ thànhTứ Châu, có lẽ để lấy máu vàlàm việc nặng. Sau đó, hắnbiết được trong cổ thành cóchôn giấu bí mật, cái đó hiệntại tôi cũng biết, chính là tínvật trên người tộc trưởngTrương gia.” “Tôi đoán rằng, khi đó ởthành Tứ Châu có cuộc xungđột trong nội bộ Trương gia.

Page 1509: Tàng Hoa Hải T1

Hai thế lực trong thành âmthầm đấu đá nhau, có thể đó làhành động muốn ám sát tộctrưởng. Kết quả trong một lầnám đấu, có người làm vỡ đênhấn chìm hoàn toàn đôthành. Không chỉ có thế, vìngăn ngừa người trong Trương gia điều tra rõ sựthật, có kẻ đã âm mưu khốngchế chính quyền, phong bế cổthành. Sau khi cổ thành bị vùilấp, trên thi thể của tộc trưởng

Page 1510: Tàng Hoa Hải T1

Trương gia có một vật bị chônchung cùng với người dưới cổthành.” Tôi nghe Trương HảiKhách nói, đó là một chiếcchuông thanh đồng. Hiện tạichúng tôi đã biết, Trương giađã có nghiên cứu về cáchkhống chế chuông lục giác.Tuy rằng vẫn không thể phágiải bí ẩn trong đó, nhưng sovới người thường, bọn họ đãcó thể sử dụng được chúng.

Page 1511: Tàng Hoa Hải T1

Chiếc chuông lục giác của tộctrưởng không giống với nhữngchiếc chuông khác. Đầu tiên,nó lớn hơn, to tương đươngchuông bò; thứ hai, âm thanhnó phát ra rất nhỏ, nhưng conngười chỉ cần nghe được, sẽthư thái thần trí, chính là cóthể ổn định hồn phách conngười. Nói trắng ra, nó có thểtriệt tiêu tác dụng của cácchuông thanh đồng khác. Tộc trưởng lúc ấy có đeo

Page 1512: Tàng Hoa Hải T1

một chiếc chuông này, nhấtđịnh là để phòng tránh tai họa.Còn một điểm quan trọng là,trong nhà cũ của Trương giacó một gian phòng chỉ có tộctrưởng mới được đi vào. Mỗilần cũ mới luân phiên, đều làlão tộc trưởng ở trong phòng,tộc trưởng mới đi vào, mangthi thể ra. Gặp phải lão tộctrưởng không đoán chính xácthời điểm chết của mình, chỉsợ bọn họ sẽ phải ở trong đó

Page 1513: Tàng Hoa Hải T1

vài năm đợi lão tộc trưởngthực sự quy tiên. Trong căn phòng này, cóchứa các loại bí mật của cáctriều đại Trung Quốc, các thưtịch bản gốc, văn vật thần khí,đều là do Trương gia mang ratừ dưới lòng đất qua nhiềunăm, người đời không thể pháthiện. Ngoài căn phòng này còncó một hành lang rất lớn,thông qua hành lang này sẽ

Page 1514: Tàng Hoa Hải T1

dẫn tới một phòng treo đầychuông lục giác, đủ các loạikiểu dáng, chỉ cần kích độngmột cái, người ta sẽ lập tứcphát điên. Sau này căn phòngđó bị dời tới Trương gia cổlâu, đặt ở bên trong phần mộtổ tiên của họ. Các loại bí mậtcũng chia thành nhiều cấp độ,trong đó quan trọng nhất chínhlà “chung cực”. Điểm mấu chốt là Trươnggia tộc trưởng chết trong thành

Page 1515: Tàng Hoa Hải T1

Tứ Châu, trước khi tộc trưởngmới biết về bí mật của thế giới.Tộc trưởng sau này chỉ thừahưởng một gia tộc cườngthịnh, nhưng bí mật về lí dotồn tại và sứ mệnh của gia tộcđã bị mất đi. Trong một khắcđó, Trương gia đánh mất ýnghĩa tồn tại của mình, nguycơ cũng từ đó mà nảy sinh. Lúc ấy Muộn Du Bình ởchỗ của nhóm người Trươnggia kia, mục đích hẳn là phải

Page 1516: Tàng Hoa Hải T1

từ trong cổ thành Tứ Châu lấyra được chuông lục giác.Chúng tôi không thể phỏngđoán đó là vì mục đích tốt hayxấu, chỉ biết việc này đã gâyra một phen ẩu đả trong giatộc, còn nhóm người kia thì bịsát hại trong cổ thành. Tuy nhiên Muộn Du Bìnhđã lấy được chuông, sau khihắn bước vào căn phòng trongTrương gia cổ lâu thì đã nắmrõ sứ mệnh cùng mục đích của

Page 1517: Tàng Hoa Hải T1

Trương gia, cũng biết tới sựtồn tại của “chung cực”. Cho nên, cuộc đời về saucủa hắn, chỉ làm hai việc. Lúcnày Trương gia đã gần ngưỡngsụp đổ, sau khi hắn lên làmtộc trưởng liền bắt đầu tái thựchiện sứ mệnh của Trương gia.Khi đó hắn sử dụng lực lượngLão Cửu Môn, rồi tự mìnhtrông coi cái gọi là “chungcực”. Trở lại với các suy đoán, sự

Page 1518: Tàng Hoa Hải T1

tình hẳn là thế này, “chungcực” có thể gọi là bí mật trungtâm của thế giới được ngườiTrương gia phát hiện ra rất lâuvề trước. Muộn Du Bình biếttới sự tồn tại của bí mật này,sau đó lại tự mình tìm ra nó. Bí mật ẩn giấu sau cánhcửa thanh đồng khổng lồ sâutrong lòng núi. Ai là người dựng nên cánhcửa? Phía sau nó rốt cuộc làmột thế giới như thế nào?

Page 1519: Tàng Hoa Hải T1

“Được rồi, tôi sẽ giữ bí mậttới đây. Nếu cậu muốn biếtnhiều hơn thì hãy gia nhập vớichúng tôi.” “Vấn đề cuối cùng.” Tôithở dài, cảm thấy bản thân cơbản đã bị thuyết phục, hỏi hắn:“Muộn Du Bình ở trong núituyết, rốt cuộc là vì cái gì?” “Là chuông lục giác thanhđồng kia.” Trương Hải Kháchnói, “Chiếm được thứ đó,chúng ta mới có thể tiến vào

Page 1520: Tàng Hoa Hải T1

Trương gia cổ lâu, khám phára bí mật Trương gia bảo hộqua nhiều thế kỉ rốt cuộc làgì.”

Page 1521: Tàng Hoa Hải T1

Chương 54: Cấp tốc khởihành

Edit: HangNguyen185 u=246877715,3470705711&fm=21&gp=0 Hãy để tôi lược bớt mộtđoạn dông dài trong bản ghichép. Tôi nhận lời với TrươngHải Khách rằng bốn ngườichúng tôi sẽ khởi hành sau đóhai ngày. Tiến vào tuyết sơn,sau hai tuần lễ, chúng tôi tớiđược rìa ngoài của Khang Ba

Page 1522: Tàng Hoa Hải T1

Lạc, phụ cận hồ nước đóngbăng. Phong cảnh tuyệt vô cùng,núi tuyết, trời xanh, mâytrắng, nhưng tôi quả thựckhông có khí lực mà thưởngthức chúng. Còn chưa tiến vàohồ băng, hơi có một chút cảmđộng, đã bị âm thanh nạp đạncủa Bàn Tử và cậu người Đứcphá hủy hết tâm trạng. Cả nhóm có tổng cộng 4người, tôi, Bàn Tử, Trương

Page 1523: Tàng Hoa Hải T1

Hải Hạnh và một cậu ngườiĐức lùn bộ dáng rất giống bộđội đặc chủng. Cậu người Đứcnày nói tiếng Trung rất tốt,hắn nói với tôi tên hắn là Von,phiên dịch ra là Phùng. Còn vềphần lùn là do Bàn tử đặc biệtyêu cầu, hắn nói nếu mangtheo một người Đức cao 2mét, thì khi họ có bị thương,hắn cũng chỉ còn cách cắtngười làm đôi đưa trở về. Vì thế tôi gọi hắn là “nấm

Page 1524: Tàng Hoa Hải T1

mồ”, Bàn tử thì gọi là shit,Trương Hải Hạnh rất quy củ,gọi hắn là Phùng. Cậu người Đức đó rất ít khinói chuyện, trừ khi cần thiết.Không giống với người Đứcthông thường, hắn rất giỏi ứngbiến, có lối suy nghĩ nhanhchóng.Nhưng cả đoạn đườngtới đây, tôi cùng Bàn Tử đềurất ít nói, nên cũng không traođổi với hắn nhiều. Không có hứng thú mà trao

Page 1525: Tàng Hoa Hải T1

đổi tâm tình. Đường này thậtquá khó đi. Trước khi đi vào hồ băng, ởnơi cách đó khoảng ba cây số,Bàn Tử cùng cậu người Đứcđã bắt đầu lau súng, lau tất cảcác bộ phận của súng bằngdầu chống rét, rồi lau đều đềuhết đạn, xong lại nạp lại. Trong bút kí của Muộn DuBình đã viết, dưới khu vựctuyết này có cái gì đó rất quáilạ, bọn họ cảm thấy nên cẩn

Page 1526: Tàng Hoa Hải T1

thận một chút. Chúng tôi tiến vào hồ băng,dọc đường chưa gặp phảichuyện gì, chỉ tới khi đến méphồ băng mới thấy một conhươu bị đông cứng trong đó,nó bị ăn sạch chỉ còn đầu vàkhung xương. Cả đường tớiđây chưa từng nhìn thấychuyện tương tự, trên caonguyên cũng không có loạihươu này. Bàn Tử giơ súng lên, nhìn

Page 1527: Tàng Hoa Hải T1

bốn phía xung quanh chỉ thấytrắng xóa: “Là cho ăn, nhìnxem, trên đầu có dấu vết bịbắn, có người ở dưới chân núidắt nó tới làm thức ăn.” “Ăn thành như vậy, rốtcuộc là thứ gì?” Trương HảiHạnh hỏi Phùng. “Không phải gấu chó sao?” “Gấu chó ăn không có tinhvi như vậy, ăn rất sạch sẽ, thứnày có chỉ số thông minh khá

Page 1528: Tàng Hoa Hải T1

cao.” Phùng nói, nói rồi dùngbáng súng gõ lên xác conhươu đóng băng, “Nhìn khôngthấy dấu răng, bằng không tôiđã có kết luận.” “Lợi hại vậy sao, nhìn vàoxương cốt cũng biết được làthứ gì.” Bàn tử nói. “Phùng có học vị về độngvật học.” Trương Hải Hạnhnói, “Người ta là phó giáo sưđấy.”

Page 1529: Tàng Hoa Hải T1

“Ta cũng có học vị. Bàn giata có dũng tuyền (huyệt vị ởlòng bàn chân), đạp huyệt vịcách xa ba dặm. Hắn là phógiáo sư, thì ta cũng là phócước thủ.” “Đừng chém gió nữa ôngnội.” Trương Hải Hạnh khôngcòn mấy ngạc nhiên khi nghechuyện, cô ta rút vũ khí củamình, là một cây nỏ đeo trênlưng. Thấy tôi nhìn, cô ta nói:“Lão nương ghét nhất là mang

Page 1530: Tàng Hoa Hải T1

mấy thứ có tiếng vang, cái nàyrất yên tĩnh.” “Tốc độ bắn là bao nhiêu?” “Nếu nhiều địch thì phảidựa vào các anh, còn chỉ mộtmục tiêu, lão nương chưa lầnnào thử đến mũi tên thứ hai.” “Hey, kiểu mạnh miệngnhư thế chỉ có Bàn gia ta đượcnói. Lão thái bà thối, cô cóbiết từ khi Bàn gia ta còn mặcquần yếm đã bắt đầu chơi

Page 1531: Tàng Hoa Hải T1

súng rồi không. Cô nói nhữnglời này trước mặt ta thật làkhông biết nể mặt……” Bàn Tử đang nói đột nhiêncâm họng, bởi vì chúng ta đềuthấy dưới lớp băng trong hồ,có một bóng đen đang bơi tớidưới chân cả bọn. Bóng đennày rất lớn, động tác chậm rãi,trông như một con sâu khổnglồ chứ không giống cá, từ từbơi tới dưới chân chúng tôi.

Page 1532: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử và tôi nhìn thấy,Phùng và Trương Hải Hạnhcũng thấy, cả đám lập tứcđứng bất động. Mặt băng rất dày nênkhông thể trông rõ chi tiết phíadưới, chỉ có thể thấy đại kháihình dạng của thứ kia. Sau ba phút, thứ kia vẫnđang bơi lội dưới chân chúngtôi, im hơi lặng tiếng. Nếukhông nhìn dưới chân mình,nhất định sẽ không có cảm

Page 1533: Tàng Hoa Hải T1

giác gì. Tôi thấy Phùng bắtđầu run rẩy, nhắm khẩu súngngay xuống mặt băng dướichân. Bàn Tử đứng bên cạnhanh ta, trong nháy mắt nắmlấy đầu kim hỏa. Tôi thấyngón tay Phùng đã muốn bóp còsúng, nếu Bàn Tử không ngănlại thì súng đã muốn cướp cò. Phùng vẫn không ngừng lẩybẩy, nhưng cũng may anh ta bịdọa đến mê man rồi, không

Page 1534: Tàng Hoa Hải T1

thấy hành động gì khác. BànTử cũng không nhúc nhíchmãi cho đến khi thứ kia bỏ đi. Sau khi nó biến mất, bốnchúng tôi quay sang nhìnnhau, Bàn Tử giật lấy súng từtay Phùng, đeo ở trên ngườimình. Thấy anh ta nhìn mình,Bàn Tử nói: “Thực xin lỗi,đồng chí shit, anh tốt nhấtkhông cần dùng súng.” Trương Hải Hạnh nhìn BànTử: “Việc của anh ta không

Page 1535: Tàng Hoa Hải T1

cần anh làm chủ.” “Nơi này là hồ băng, nếuanh ta nổ súng, chúng ta cũngrơi xuống hồ mà thăng rồi. Tôiliều mạng can thiệp, mới cứuđược cho cô cái mạng này.”Bàn Tử nói, “Nhìn tình hìnhhiện tại của anh ta, giao súngcho Bàn gia ta vẫn đáng tinhơn.” “Cho dù quyết định củaanh có đúng đi nữa, thì cũngphải được tôi thông qua.”

Page 1536: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử nhìn sang tôi, rồiquay sang Trương Hải Hạnh,rõ ràng cảm thấy người nàykhông thể nói lý. Tôi cũng cóchút bất ngờ, tuy rằng dọcđường Trương Hải Hạnh đềukhá lấn lướt, nhưng lần đầu tôithấy được, cô ta muốn làmchủ một chuyện như vậy,dường như có hơi quan tâmquá mức. Hai người giằng co trongchốc lát, Bàn Tử mới thở dài,

Page 1537: Tàng Hoa Hải T1

đưa khẩu súng trong tay choTrương Hải Hạnh: “Được rồi,Bàn gia ta tôn kính người giàcả.” Trương Hải Hạnh tự mìnhđeo súng trên lưng, đi xoa dịuPhùng. Bàn Tử nhìn tôi với vẻmặt chịu thua. Sắc mặt Phùng tái nhợt,cũng không rõ là phản bác haychống lại. “Cô ta ăn phải cái quái gì

Page 1538: Tàng Hoa Hải T1

không biết, trong lúc này, ailàm chủ thì quan trọng,đếchgì.” Bàn Tử nói xong sau đócũng hạ súng của mình xuống,xếp bỏ vào balô. “Làm sao vậy? Anh đanggiận dỗi à?” “Không. Có cầm cũng chỉđể tiếp thêm can đảm thôi.Cậu cũng thấy cái thứ dưới hồlớn nhỏ thế nào rồi, thể trạngcủa nó thừa sức chịu đượcđạn.”

Page 1539: Tàng Hoa Hải T1

Tôi thấy cũng có lí, cả đámđang đi trên mặt hồ, băng lạidày như vậy. Tôi không cầmvũ khí, mà chắc chắn rằng bọnhọ mang rồi thì tôi cũng khôngcần mang theo. Hiện tại nhìnPhùng như vậy, người này cănbản không trông mong đượcrồi. Bàn Tử quăng dao gămcho, tôi liền đặt ở nơi dễ dàngrút được. Trương Hải Hạnh đitới nói: “Chúng ta phải nhanh

Page 1540: Tàng Hoa Hải T1

chóng băng qua hồ băng này,các người đừng gây trở ngạinữa.” “Tốt.” Bàn Tử nói, “Sưthái, mời người đi trước.”(chết mất với ông Bàn tử, ko hiểu hiết Tàng hải hoa thìbà cô già còn bao nhiêu têngọi nữa :D) Tôi trừng mắt, liếc Bàn Tử,lòng thầm mắng quan hệ vốnđã không hòa hợp, ngươi cũng

Page 1541: Tàng Hoa Hải T1

đừng đổ thêm dầu vào lửanữa. “Chúng ta cứ đi thẳng. Mụctiêu là sơn khẩu phía trước. Đivới tốc độ nhanh nhất, cố đặtchân thật cẩn thận.” TrươngHải Hạnh chỉ ra xa. Tôi và Bàn Tử nhìn theohướng Trương Hải Hạnh chỉ,trong lòng lập tức cảm thấykhông ổn. Bàn Tử nói: “Chúngta hoàn toàn không hiểu rõtình hình, đi qua giữa hồ nếu

Page 1542: Tàng Hoa Hải T1

gặp phải sự cố thì không có cơhội trở mình đâu.” “Trương gia chúng tôi cómột nguyên tắc, rất nhiềuchuyện nhìn qua vô cùng nguyhiểm nhưng trên thực tế lạikhá an toàn. Không được đểvẻ ngoài chi phối.” Trương HảiHạnh nhìn về phía Phùng –người hơi chậm lại phía sau,nói “Thứ vừa rồi là một loại cátrong hồ băng. Kích thước lớnnhư vậy, chắc đã được người ở

Page 1543: Tàng Hoa Hải T1

đây nuôi cả thế kỉ rồi. Bọn họsẽ không ném thức ăn ở trungtâm hồ đâu, nhất định là ở mộtchỗ gần bờ. Cho nên đi vàogiữa hồ, ngược lại càng antoàn hơn.” Trương Hải Hạnh nhìn BànTử, Bàn Tử nhìn sang tôi. Tôicân nhắc một chút, trong lòngvẫn không rõ liệu có qua cửahay không. Thấy hai chúng tôi khôngxuất phát, cũng không tỏ thái

Page 1544: Tàng Hoa Hải T1

độ. Trương Hải Hạnh nói:“Sao đây, các anh có ý tưởngkhác không?” “Cảm giác của tôi vẫn làkhông ổn lắm.” tôi nói. “Bình thường những chỗthiên chân cảm thấy không ổn,chúng tôi đều không đi.” BànTử nói, “Đồng chí thiên chânnày có tiếng là mở quan tàinào cũng có xác chết vùngdậy.”

Page 1545: Tàng Hoa Hải T1

“Các người có ý định phárối đúng không?” “Tiểu thư, cô đã từng tớinơi nào thế này chưa?” tôinhìn cô ta. Sở trường củaTrương gia ở hải ngoại là làmăn buôn bán, dường như đãhoàn toàn không còn đức tínhcẩn thận, vô cùng cẩn thậnnhư thể phát ra từ linh hồnnhư Muộn Du Bình. “Những việc nguy hiểm tôitừng làm, nhiều hơn cả hai

Page 1546: Tàng Hoa Hải T1

người cộng lại.” “Chẳng qua, do ngài lớntuổi thôi.” Bàn Tử nói. Trương Hải Hạnh tỏ vẻ vôcùng khó chịu: “Người củaTrương gia tồn tại tới bây giờkhông phải do ngẫu nhiên.Chúng tôi luôn đặt quy tắc lấysống còn làm đầu. Anh đừngcó cố tình đánh giá thấp trí tuệcủa tổ tông Trương gia.” Tôi thở dài, nhìn mặt hồ,

Page 1547: Tàng Hoa Hải T1

thật sự rất muốn đi luôn cùngcô ta, nhưng cảm giác khôngthoải mái ngày một rõ rệt.Cuối cùng dừng một lúc, nói:“Tôi trước kia đặc biệt tônsùng kiểu trí tuệ như vậy,nhưng sau này tôi bắt đầu tintưởng bản thân mình hơn. Đốivới tình hình ở đây, đámchúng tôi không có thân thủnhư cô, cũng không có tốc độphản ứng nhanh được như cô.Cô có bao giờ nghĩ, nền tảng

Page 1548: Tàng Hoa Hải T1

trí tuệ của mình là do nhiềunăm huấn luyện, còn chúng tôisống được tới bây giờ, đơngiản là do mấy mánh khôn vặt,một chút thủ đoạn cùng mónvõ trộm gà. Cô dùng tiêuchuẩn của mình áp đặt lênchúng tôi, có phải là rất khôngcông bằng.” Bàn Tử đốt một điếu thuốc,nhìn Trương Hải Hạnh vẫnđang cứng đờ ở đằng kia, mặtđỏ rần, nói: “Sư thái, tôi biết

Page 1549: Tàng Hoa Hải T1

đám người trước kia cô chỉhuy rất lợi hại, còn hai kẻngốc chúng tôi thực sự quáyếu. Nếu không thích thì côcùng phó giáo sư kia đi ở giữa,tôi cùng thiên chân đi theorìa.” “Sinh vật vừa rồi hình nhưcó thể hoạt động trên mặtđất.” Trương Hải Hạnh nói,“Anh nhớ kĩ đi, bút kí có ghiđó.” Bàn tử vỗ vỗ súng: “Ở trên

Page 1550: Tàng Hoa Hải T1

đất bằng, chúng tôi chưa chắcphải sợ nó.” Đến đây thì cũng khôngcòn gì để nói tiếp, Trương HảiHạnh cùng Phùng liền băngqua giữa hồ, tôi cùng Bàn Tửtheo lộ tuyến của bản thân màđi tới. Sau khi tách ra, Bàn Tửliền mắng: “Hứ, cậu nói xemđó có phải thói quan liêu haykhông? Một đứa nít ranh màdám chỉ đạo Bàn gia ta đi

Page 1551: Tàng Hoa Hải T1

đông, đi tây, tưởng ngon à.” Tôi nói: “Bọn họ cường đạiquá lâu rồi.” Nhìn vào ván cờ bọn họgiăng ra lúc trước có thể thấyđám người Trương gia này vừakhinh địch, vừa tự cao. Đươngnhiên, nếu là tôi lúc trước thìmấy mánh khóe này đủ làmtôi nghẹn họng, trân trối.Nhưng hiện giờ, tôi thực sựkhác xưa nhiều rồi. Trước đâytôi sùng bái thần thoại, thì hiện

Page 1552: Tàng Hoa Hải T1

giờ tôi liếc mắt một cái có thểtrông ra được chỗ sơ hở trongthần thoại. Chúng tôi nạp đạn, nhìnbọn Trương Hải Hạnh vượtbăng mà đi, tôi nói: “Chúng tacó tính là nên chịu tráchnhiệm không?” “Con người ngoan cố đấy,cậu muốn chịu trách nhiệmcũng vô dụng.” Bàn Tử nói,sau đó vỗ vỗ tôi, “Thời giannày Bàn gia ta đã nghĩ thông

Page 1553: Tàng Hoa Hải T1

suốt được, con người khôngcách nào chịu trách nhiệmđược về vận mệnh của ngườikhác đâu, chẳng có ai làthượng đế cả.” Hai người chúng tôi đi dọcbờ hồ, nếu so với họ xa hơnrất nhiều, dường như không ổnlắm. Không tức giận, cả haichân thấp chân cao giẫm tuyếtđi tới, nhìn xa xa bọn họ sớmđã bỏ xa chúng tôi. Đi khôngbiết đã qua bao lâu, không rõ

Page 1554: Tàng Hoa Hải T1

bọn họ đã gần tới chưa, chúngtôi cũng khuất tầm nhìn, BànTử nói: “Đám đàn bà thối, lần nàycho các người thối chết luôn.” “Nhiều chuyện.” tôi nói,“Anh cũng chẳng mong thấyhọ chết đâu, chúng ta rồi sẽkhốn khổ. Mọi người cứ bìnhan là tốt rồi.” Bàn Tử nói: “Không gặpchuyện xúi quẩy lớn thì gặp

Page 1555: Tàng Hoa Hải T1

chuyện nhỏ cũng được, nhưngã sấp mặt gì đó….” Trương Hải Hạnh thân thủvô cùng tốt, khả năng giữthăng bằng trên tuyết cùng tốcđộ phản ứng hoàn toàn trên cơchúng tôi, khả năng cô ta ngãđược khá là khó, người Đứckia cũng khá vững vàng, xemra kiếm được một đôi giầy tốt. Lại đi thêm một đoạn,không thấy nguy hiểm gì phátsinh, nhìn thấy Trương Hải

Page 1556: Tàng Hoa Hải T1

Hạnh đã tới nơi rồi, Bàn Tửcũng sinh ra uể oải. Bỗngnhiên, tôi phát hiện có điểmkhông ổn, tình hình chỗ họdường như có biến đổi.

Page 1557: Tàng Hoa Hải T1

Chương 55: Quay trở lại

Edit:HangNguyen995 (côthích 185 hay 995 nào?) images (4) Tôi gọi Bàn Tử nhìn thử,hắn trợn trừng con ngươi, nói:“Á, bọn họ đang quay lại, saolại quay lại nhỉ?” “Có người đuổi theo họkhông?” tôi hỏi. Bàn Tử lấy raống nhòm, sau khi nhìn lắc

Page 1558: Tàng Hoa Hải T1

đầu: “Chỉ có hai người đó,chạy rất nhanh, nhưng phíasau không có thứ gì.” “Để tôi xem!” Tôi đoạtống nhòm, vừa nhìn đã thấykhông ổn, “Bọn họ cởi quầnáo.” “Cởi quần áo? Cả hai đềucởi?” Bàn Tử hỏi. Hai người vừa chạy, vừa lộttừng thứ áo quần trên người.Thật là quái lạ, Bàn Tử nóng

Page 1559: Tàng Hoa Hải T1

nảy: “Mau mau mau, nhìnxem dáng người lão thái bà thếnào.” Tôi đẩy hắn ra, chỉnh lạitiêu cự ống nhòm, muốn nhìnbăng dưới chân họ. Mặt bằngkhông hề có gì khác thường,khoảng cách quá xa nên ốngnhòm cũng không nhìn đượctình hình dưới bằng. Bàn tửđưa súng lên ngắm, cũng lắcđầu. Khoảng cách thực sự quáxa, khả năng bắn trúng từ

Page 1560: Tàng Hoa Hải T1

khoảng cách này đã khó vôcùng, chưa kể đến dùng súngđể ngắm bắn. Cả đoạn đường họ chạy ởtrung tâm hồ đã cởi hết chỉcòn lại nội y, còn cởi nữa thìthành marathon khỏa thânmất. Lòng tôi hết sức thắcmắc, nhưng vẫn không tài nàotrông thấy thứ gì đang đuổitheo họ. Hai người đó rốt cuộcđang làm gì, chẳng lẽ đi đếnnửa đường bỗng bất chợt củi

Page 1561: Tàng Hoa Hải T1

khô bốc hoả? “Có tới xem hay thôi?” BànTử nói, “Mà có phải bị điênrồi không?” “Bây giờ chúng ta có đuổicũng không theo kịp họ, trừkhi họ chạy về phía chúng ta.”Tôi nói, “Hơn nữa, bọn họ đãcởi hết đồ, trên người khôngcó gánh nặng. Chúng ta thì kínbưng như voi răng mấu(*), cólăn cũng không lại bọn họ.”

Page 1562: Tàng Hoa Hải T1

“Nhưng chúng ta cách xanhư vậy, chả nhìn thấy quáigì.” “Chó chết, rốt cuộc là anhmuốn trông thấy cái gì?” tôihất một nắm tuyết lên mặt BànTử, rồi lấy bộ đàm, gọi sangbên kia. Gọi nửa ngày không thấyhồi đáp, lại nhìn thấy haingười kia đang làm loạn giữahồ, không ngừng vung vẩychân tay, vỗ lên người chính

Page 1563: Tàng Hoa Hải T1

mình. “Tôi nghĩ ra rồi.” Bàn Tửnói, “Đây là chứng điêntuyết.” “Sao lại thế?” “Bọn họ nhìn tuyết lâu quánên phát điên.” “Tôi thấy anh mới bị điên.”Tôi nhìn Bàn Tử nói, “Bây giờvẫn còn đùa được. Đi thôi, cứphải tới đó mới biết được.”

Page 1564: Tàng Hoa Hải T1

Tôi cùng Bàn Tử chạy vàohồ băng. Trong lòng buồn bựckhông yên, không hiểu bọn họđã xảy ra chuyện gì, nếu lúcấy tôi cứng rắn thêm một chút,thì không biết nha đầu thối kiacó nghe theo tôi hay không.Hiện giờ nếu bọn họ thực sựgặp chuyện không hay, tôicũng không rõ mình sẽ cảmthấy thế nào, là vui sướng khingười khác gặp họa hay áynáy.

Page 1565: Tàng Hoa Hải T1

Một đường chạy như điên,cũng may hai người đó vẫnđứng nguyên ở giữa hồ khôngngừng phẩy, chứ không đi nớikhác. Ước chừng nửa giờ sauchúng tôi tới nơi sau vô số lầntrượt chân, tới lúc này bảnthân cũng gần như chết mệt. Lúc ấy Trương Hải Hạnhchỉ mặc nội y cùng quần lót,còn Phùng gần như khỏa thântrọn vẹn. Hai người gần nhưkiệt sức nằm trên mặt bằng,

Page 1566: Tàng Hoa Hải T1

nhưng vẫn không ngừng phẩy.Bàn tử cởi áo đắp lên ngườiTrương Hải Hạnh, tôi cũngđắp cho Phùng áo của mình.Sau đó nâng họ dậy, chợt thấyTrương Hải Hạnh khôngngừng dùng tiếng Quảng Đôngnói: “Thiêu cháy, thiêu cháy.” Tôi nhìn da cô ta đã lạnhđến tái xanh, nhưng khôngtrông thấy vết bỏng. Phùngcũng đang dùng tiếng Đứckhông rõ nói gì. Tôi nhìn ánh

Page 1567: Tàng Hoa Hải T1

mắt cô ta liền hiểu ra, cô tađang gặp ảo giác. Là ảo giácđang khống chế nạn nhân, tôibiết trong lúc này Trương HảiHạnh chưa chắc nghe đượctiếng gọi của tôi, bởi vì ảo giáclàm thần chí nhất thời khôngminh mẫn, không thể dùng lítrí để chống lại nó. Tôi nhìn theo hướng họchạy, nhìn Bàn Tử nói: “Bọnhọ dường như bị trúng chiêu,anh thử dùng ống nhòm nhìn

Page 1568: Tàng Hoa Hải T1

xem bên kia hồ có thứ gìkhông?” Bàn Tử soi ống nhòm nhìnnhìn, chỉ lắc đầu: “Không có,chả thấy cái gì, tôi phải quađấy xem sao.” Tôi nói không được, haingười hầu hạ hai người cònđược, nếu bây giờ hắn cũngtrúng chiêu, thì tôi làm sao màkéo về được. Hơn nữa nếuhắn cởi quần áo, cả đống thịttrơn nhờn ấy, tôi giữ không

Page 1569: Tàng Hoa Hải T1

nổi. Hai tên kéo Trương HảiHạnh và Phùng tới chỗ cáchxa bờ hồ. Lòng tôi thầm nghĩ:cả đoạn đường dài hôm nayxem như công toi. Hai ngườidựng lều trại, rồi tiêm cho họthuốc an thần hóa giải chấtđộc, cũng không biết có hiệuquả hay không. Hai người kia vốn đã kiệtsức, sau khi giằng co một hồiliền ngủ say. Bàn Tử cũng mệt

Page 1570: Tàng Hoa Hải T1

mỏi hết chịu nổi, nhìn tôi nói:“Cho đến nay, mọi dự đoáncủa Bàn gia ta đều chính xác.Đồng chí shit này mà cũng dàihai mét như mấy lão huynhkia, ta thực sự phải cắt hắnthành hai mới khiêng được về.Ai da, mệt chết mất, tên ngoạiquốc này ít nhất cũng phải 90kg. Lần sau tôi cõng lão tháibà, cậu đi mà hầu hạ quỷ lãokia.” Thân hình Trương Hải

Page 1571: Tàng Hoa Hải T1

Hạnh không giống các cô gáibình thường. Cô ta tuy gầy,nhưng đường cong cơ thể hếtsức rõ ràng, cõng trên lưngtưởng tượng đến ôn hương dàodạt. Tôi đốt điếu thuốc, trên độcao như này mà hút thuốc rấtdễ viêm phổi, nhưng chẳngquản nhiều như vậy, phải có tínicotine mới tỉnh táo được. Tôinhìn Bàn Tử nói: “Lần sauchúng ta phải cương quyết

Page 1572: Tàng Hoa Hải T1

vào, nếu không thì còn khốnđốn. Bọn họ chết thành ra hếtchuyện, lúc đó chúng ta phảilàm sao?” Bàn Tử đặt khẩu súng lênđầu gối, nhìn ra ngoài lều trại:“Tính tình của lão thái bà thốikia, cậu cứ cân nhắc thử xem.Trong bút kí của Tiểu Ca cũngđã nói có thứ gì đó bên hồ, khitrời tối thì càng phiền toái hơn.Bây giờ còn sớm, thử xem cóthể làm họ tỉnh lại không,

Page 1573: Tàng Hoa Hải T1

trong hôm nay chúng ta phảitới được khe sâu bên bờ hồkia.” Nhìn hai người họ, tôi biếthiệu quả của thuốc an thần,trong chốc lát nhất định họchưa thể tỉnh, nhưng Bàn Tửnói đúng: “Không có khả năngtrông cậy được vào họ, chúngta thử làm xe trượt tuyết đi,kéo họ qua đó.” Nơi này là một vùng toàntuyết, dưới lớp tuyết tất cả đều

Page 1574: Tàng Hoa Hải T1

là đá đen, không có thứ gì cóthể dùng làm xe trượt. Bàn Tửnói: “Chúng ta dùng con hươukia. Tôi từng xem một chươngtrình thám hiểm, dùng xươngđộng vật để làm xe trượttuyết.” Thể lực của Bàn Tử chốngđỡ hết nổi, độ cao này ảnhhưởng rất nhiều tới hắn. Tôiliền bảo hắn trông chừng haingười kia, rồi tự mình đi tớichỗ thi thể con hươu bị đóng

Page 1575: Tàng Hoa Hải T1

băng trong hồ. Nhìn ngó xungquanh, xác định không có cáibóng khổng lồ nào ở gần, tôibắt đầu dùng búa không ngừngđánh xuống mặt hồ, muốn đàoxác hươu ở bên trong ra. Hồitrên núi Trường Bạch tôi từngđập sông băng vạn năm, băngnơi này tốt hơn thế nhiều, rấtnhanh đập được ra một tảnglớn, lộ ra sương sườn hươu ởtrong. Tôi tiếp tục cậy ra bảy,tám tảng băng, tới khi thi thể

Page 1576: Tàng Hoa Hải T1

lộ ra thì bỗng nhận thức được,đây không phải một cái đầuhươu. Dọn dẹp sơ qua mặt băng,tôi lui lại mấy bước, khôngkhỏi hít một ngụm khí lạnh.Thi thể dưới lớp băng này làcủa một sinh vật tôi chưa từnggặp qua, nhưng lại từng thấynó trên vô số đồng tiền lớnnhỏ. Bộ phận lộ ra dưới lớpbăng chỉ là một phần nhỏ cơthể nó.

Page 1577: Tàng Hoa Hải T1

Tôi rít một điếu thuốc, rồigọi Bàn Tử tới cho hắn coi.Bàn Tử không hề muốn đi,nhưng bị tôi gọi nhiều đến hếtcách, đành phì phò đứng dậy,vừa thấy chỗ tôi đào ra, hắncũng ngây ngẩn cả người. “Đây là gì? Anh từng gặpqua chưa?” Bàn Tử ngồi xổm xuống,rồi trong tư thế đó lượn quanhthứ kia một vòng, nói:

Page 1578: Tàng Hoa Hải T1

“Thiên chân, đây là mộtđám báo lớn.” (*) Voi răng mấu tên khoahọc là Mammut Americanum.Chúng cao 1,8-3 m, dài từ vòitới chót đuôi 4,5 m và nặng 4-6 tấn, phân bố ở Bắc Mỹ (từAlaska tới Trung Mexico).

Page 1579: Tàng Hoa Hải T1

Chương 56: Miếu lạt ma

Edit: HangNguyen995 (trảtên chọ chị đây :) ) fgh Tôi ngồi xổm xuống, nhìnBàn Tử cạy ra mấy khối băng,lấy ra từ đó mấy mảnh da lôngđộng vật. “Đây là báo tuyết, bêntrong có ít nhất bốn con, đônglạnh thành một khối, còn có

Page 1580: Tàng Hoa Hải T1

một số mảnh xác hươu nhỏ.”Bàn Tử nói. “Sao có thể như vậy, bốncon báo tuyết, chúng là thú dữmà còn bị ăn thịt sao?” Tôinói, “Chẳng lẽ còn có thứhung hãn hơn cả dã thú.” “Gấu vẫn đi săn báo, nhưngnhững con báo này đều là bịsúng bắn chết. Nhìn xem hìnhthể của chúng lớn như vậy,hẳn chính là mãnh thú bảo hộhồ này. Dân ở đây nuôi chúng,

Page 1581: Tàng Hoa Hải T1

để chúng hoạt động xungquanh hồ, bảo vệ hồ nước nàykhỏi người ngoài quấy rầy.Loại súng bắn hạ con báo nàycó uy lực rất lớn, ngoài súng ra cũng có thể làlựu đạn.” “Sao anh nhìn ra như vậy?” “Miệng vết thương đều toácra, thịt chia thành nhiềumảnh.” Bàn Tử nói, “Cái xáckhông mới, nơi này lại lạnh

Page 1582: Tàng Hoa Hải T1

như vậy, thịt đều đã biến chất,chỉ sợ đã chết được một thờigian.” Hắn nhìn xung quanh,“Tôi đoán là có người đã tớitrước chúng ta. Thứ nhất,không ít người. Thứ hai, trangbị vô cùng tốt, có thể ngay lập tức xử lý rào bảo hộ ởnơi này.” Hắn nhìn ra hướng lều trạivà hẻm núi: “Không xong rồi,cậu nói thử xem, liệu có phảiKhang Ba Lạc xảy ra chuyện

Page 1583: Tàng Hoa Hải T1

rồi không?” Trong đầu tôi hiện ra cảnhdân tộc thuần phác bị cườngquốc xâm lược trong phimđiện ảnh, bởi vì chênh lệch vềvũ khí trang bị nên bị giết hại,trong lòng lập tức run lên, nhìnBàn Tử: “Mặc kệ đối phươnglà ai, thì bọn họ cũng đã xử lýtrở ngại bằng cách thức vôcùng bạo lực, chúng ta maulên thôi.” Hai chúng tôi dùng xương

Page 1584: Tàng Hoa Hải T1

cốt cùng lều bạt tạo một cái xetrượt đơn giản, đặt Trương HảiHạnh cùng Phùng khỏa thântrong túi ngủ, rồi tha dọc bờhồ. Không khó khăn nhưchúng tôi nghĩ, nhưng tất nhiêncũng chẳng thoải mái gì, đimột chút lại dừng, tốn gấp đôithời gian, mới tới được hẻmnúi đối diện bờ hồ. Mặt hồ kết băng, nhưng đivào nhánh sông trong hẻm núikia thấy băng có xu hướng

Page 1585: Tàng Hoa Hải T1

thấp hơn lòng sông, dưới tầngbăng nước bắt đầu hoạt động,nhiều chỗ băng vỡ vụn lộ radòng nước chảy xiết, chứng tỏmặt băng nơi này không hể ổnđịnh. Cả hai thật cẩn thận giẫmlên băng, đôi khi còn phủ phụchoàn toàn mà bò tới, chính vìđộng tác này mà thấy được kỳcảnh dưới lớp băng. Dưới tầngbăng này, chúng tôi trông thấymột hàng rào gỗ sắp xếp ở

Page 1586: Tàng Hoa Hải T1

dưới nước, phía trước rào gỗđều là thi thể con người, tốithiểu có hai mươi đến ba mươixác. Đập vỡ lớp băng thì thấythi thể đều đã ngâm đến thốinát, nhưng không phải thối rữamà là vụn ra bọt nước. Từ máitóc có thể nhận ra tất cả đều làngười nước ngoài, một số thiếtbị bị ngâm trong nước, hơnnữa dường như tất cả họ đềutrần truồng. Bàn Tử kéo ra một khẩu

Page 1587: Tàng Hoa Hải T1

súng, một ống lựu đạn, đặttrên người mình, sau đó kiểmtra từng viên đạn một. “Xem ra, nhóm chiến hữucủa đồng chí shit từng tự mìnhtiến vào đây một lần nhưngthất bại, nên mới quyết địnhhợp tác cùng người củaTrương gia. Đây toàn là đồngbọn của đám người Đức.” “Cũng không mặc đồ, xemra là đi trên mặt hồ nên bịtrúng chiêu.” Tôi nói, “Nhóm

Page 1588: Tàng Hoa Hải T1

người này tìm ra nơi đây, giếtchết báo tuyết bên hồ, nhưngkhi xuyên qua hồ băng đã gặpphải biến cố, kết quả là chếttoàn bộ, thi thể rơi vào tronghồ.” Tôi đoán rằng không chỉ cótừng này người, một số có lẽđã chết trên mặt hồ rồi bị đóngbăng ở đằng kia. “Anh cảmthấy những người này đã chếtbao lâu rồi?” “Cái đó tôi chịu, nhưng cho

Page 1589: Tàng Hoa Hải T1

dù có người còn sống sót,chúng ta cũng chẳng thể biếtđược bọn họ tới đây với baonhiêu người.” “Người nước ngoài sẽkhông bỏ lại thi thể bạn đồnghành. Nhìn bộ dạng đámngười chết đó, tôi đoán rằngcho dù có người sống sót thìcũng không nhiều, hơn nữađều là tự thân khó bảo toàn.” Tiếp tục đi về phía trước,rất nhanh, đi tới nơi Muộn Du

Page 1590: Tàng Hoa Hải T1

Bình từng nhắc đến, chúng tôiđã tới phía dưới tòa miếu lạtma. Hai tên vương bát đản kiavẫn không hề tỉnh lại. Bàn Tửcẩn thận leo lên, phát hiệntoàn bộ kiến trúc quả thực làmảng tĩnh mịch, một tiếngđộng cũng không có. Tôi cùngBàn Tử khốn khổ khốn nạncõng hai người kia leo lên, khiđó trời đã sắp lặn về tây, mâytrắng dán trên sườn núi tuyết,

Page 1591: Tàng Hoa Hải T1

hình thành từng mảng, từng mảng mây mù. Chúng tôi ở một phòngtương đối khép kín trong miếulạt ma, đốt lò than sưởi ấm.Trong phòng treo đầy maochiên, dùng để giữ hơi ấm,nhưng thời điểm tôi kiểm trađống mao chiên này, phát hiệnmặt trên đã đã kết một lớp bụidày. “Đám lạt ma ở đây không

Page 1592: Tàng Hoa Hải T1

có giảng về vấn đề vệ sinh.”Bàn Tử vừa sưởi ấm, vừa cởigiầy, một mùi chân thối đậpngay vào mặt, “Trên mặt đấtcũng toàn là bụi, theo lý thuyếtthì ở nơi tuyết sơn này bụi vôcùng ít, không khí hết sứctrong lành. Nhưng nhiều bụithế này, chả lẽ mỗi ngày họđều hương khói?” Trong miếu lạt ma thì hẳnlà nhiều bụi, nhưng nhìn vàobề dày của lớp tro bụi này,

Page 1593: Tàng Hoa Hải T1

chứng tỏ bụi đã lắng lại rất lâumà thời gian dài không cóngười quét dọn. Chẳng lẽ ngôimiếu này bị bỏ hoang? Tôi để Bàn Tử nghỉ ngơitrước, sau đó tự mình đihướng lên trên, thấy được nơinăm đó Muộn Du Bình nhìnthấy mao chiên diêm vương kỵthi. Đi thông qua cánh cửaphía sau lớp chăn, cầu thangđã ở đó, nhưng lối vào đã bịđóng chặt.

Page 1594: Tàng Hoa Hải T1

Gỗ trên cánh cửa vô cùngđen, dường như đã bị ám khóilâu ngày. Tôi thử mở cánhcửa, chỗ năm đó quái nữ kiatừ đó đi trèo ra ngoài. Nhưngphát hiện cửa đã bị khóa, phíasau hẳn đã chèn một cây gỗlớn. Dùng dao găm cắm vào,dùng sức nâng thanh gỗ đẩycánh cửa ra, lập tức một mùihương đặc biệt khó ngửi xộctới. Phía sau cánh cửa là mộtthông đạo rất rộng, hai bên

Page 1595: Tàng Hoa Hải T1

thông đạo đều là cánh cửa, cóđiểm giống như kết cấu mộtkhách sạn. Tới trước một cánh cửa,định bụng mở ra, tôi phát hiệnmặt sau có một chốt gỗ rất tovà nặng, căn bản không thểdùng dao găm cậy được. Quaylại theo lối cũ, trở lại chỗ BànTử, thì thấy Trương Hải Hạnhđã tỉnh lại, hơn nữa cũng đãtỉnh táo, đang ngồi uống nước. Tôi đang nghĩ nên trở về

Page 1596: Tàng Hoa Hải T1

bằng sắc mặt gì để nói chuyệnvới cô ta, chẳng lẽ lại lay cô tarồi nói: “Cô xem, bản thânthật ngu ngốc, không nghe lờilão tử.” hay làm bộ rộnglượng, an ủi cô ta: “Tôi đâycũng là tính tình không đượctốt, chuyện này chúng takhông cần nhắc lại. Thân thểcô thế nào rồi?” Kiểu thứ hai chắc sẽ làm côta sinh ra cảm tình tốt với tôi,nhưng tôi cũng không muốn

Page 1597: Tàng Hoa Hải T1

thông đồng với cọp cái, nghĩngợi, vẫn thấy nên làm theokiểu đầu. Vì vậy tôi cười lạnh mộttiếng, đi tới, nói với cô ta:“Tỉnh rồi à, nói cô ngốc,không nghe lời tôi, không nghenên mới, khỏa…..”

Page 1598: Tàng Hoa Hải T1

Chương 57: Tình hình lúctrước

Edit: HangNguyen995 Beta: Phong Thanh Dương images (11) Tôi chưa dứt lời, thì cô tađã động thủ, một thứ gì đótrong nháy mắt đập vào đầutôi. Ai da một tiếng, tôi lập tứcôm đầu, ngồi xổm xuống. Saukhi cơn đau dịu đi, mới nhìn

Page 1599: Tàng Hoa Hải T1

thấy rơi trên mặt đất chính làchén trà cô ta vừa uống. Tôi bốc hỏa, mắng: “Lãothái bà, tôi phí sức tha đượccô tới đây, mà cô còn lấy oántrả ơn.” “Anh cũng chẳng cõngsuông đâu. Lão nương bị anhxoa dầu nhiều ít thế nào, lònganh tự biết.” Trương Hải Hạnhnói. Tôi xí một tiếng: “Ai con

Page 1600: Tàng Hoa Hải T1

mẹ nó phải xoa dầu cho cô, côlà bà nội tôi chắc.” Nói xong,liền thấy Bàn Tử một bên rúcrích cười. Lòng thầm nghĩ: tathèm vào, liệu có phải tên BànTử lợi dụng lúc mình không cóở đây giở trò sàm sỡ cô ta? Vớvẩn, tên mập này tuy rằngchơi bời, gái gú đủ cả, nhưngvề đạo đức cơ bản vẫn hơn ốingười, tất nhiên, đạo đức cơbản là do hắn tự đặt ra. Tôinghĩ hắn sẽ không phải loại tay

Page 1601: Tàng Hoa Hải T1

heo hạ đẳng. Bàn Tử nhìn tôi nói: “Thiênchân của chúng tôi là tiểu langquân ngọc thụ lâm phong.Nhưng cô nương đẳng cấp còncao hơn, chính là thuộc loạitrâu cương thi háo cỏ non.” Nhìn sắc mặt Trương HảiHạnh tối lại hết sức khó coi.Lòng tôi nói thôi quên đi, quênđi, xua tay bảo Bàn Tử đừngnói nữa, rồi quay sang cô ta:“Dừng lại đi, tôi thực sự không

Page 1602: Tàng Hoa Hải T1

động chạm gì đến cô. Tấtnhiên cô tuyệt đối là một côgái có khả năng sẽ bị trêughẹo. Nhưng cô thử nghĩ xem,chúng tôi dìu hai người quayvề bờ hồ, lại phải buộc xetrượt tuyết rồi tha cả hai tớiđây, thử hỏi rảnh lúc nào làmchuyện vớ vẩn. Không rõ BànTử và cô đã nói về chuyện dọcđường đụng hai người chưa,nhưng tình hình lúc ấy có chúttế nhị. Chúng ta có thể nói

Page 1603: Tàng Hoa Hải T1

chuyện rồi chứ?” Trương Hải Hạnh nhìn tôi,sắc mặt vẫn là không tốt,nhưng đã dần dần thả lỏng.Tới khi tôi lấy tay xoa cục utrên đầu, cô ta mới bật cười.Tôi nhìn cô ấy cười vẫn làđáng yêu nhất, nhưng Bàn Tửvẫn còn muốn cà khịa, lại bịtôi xua tay ngăn cản. Đemchuyện tôi và Bàn Tử điđường nhìn thấy họ ra kêt mộtlần, Trương Hải Hạnh nghe

Page 1604: Tàng Hoa Hải T1

xong nhíu mày không nói, tôimới tiếp: “Hai người ở trên hồbăng đã gặp phải chuyện gìmà sinh ra ảo giác. Đám ngườiĐức chết ở kia, có lẽ đã gặpphải chuyện tương tự.” “Là chuông.” Trương HảiHạnh nói, “Phía dưới tầngbăng trong hồ, có một quãngtreo đầy chuông thanh đồng.Chuông này vì chúng tôi điqua nên phát ra tiếng, nhưngbởi tấm băng cách trở, nên âm

Page 1605: Tàng Hoa Hải T1

thanh khẽ vô cùng. Ban đầutôi không chú ý, chờ đến khiphát hiện ra thì trên người đãbắt đầu bị thiêu cháy, nhưnglúc ấy thần kinh đã không còntỉnh táo nữa rồi. Quyết địnhcuối cùng lúc đó chính là cốgắng chạy trở lại, tôi biết phíatrước chắc chắn có cơ quan chí tử.” “Phía trước hẳn đều là cạmbẫy.” Bàn tử nói, “Đám ngườiĐức kia chắc chắn cũng gặp

Page 1606: Tàng Hoa Hải T1

chuyện tương tự, nhưng bọnhọ lựa chọn chạy lên phíatrước, nên toàn bộ rơi vào cạmbẫy. Họ cởi quần áo, rồi chếtđuối bên dưới tấm băng. Lúccác người hợp tác cùng đámngười Đức, bọn họ đã nói vềviệc từng phái người tới đâychưa?” Trương Hải Hạnh lắc đầu,nhìn xung quanh. Tôi kể vềtình hình nơi này cho họ nghe,Bàn Tử nói: “Một người cũng

Page 1607: Tàng Hoa Hải T1

không thấy, chẳng lẽ nơi nàythực sự trống không?” “Khi Tiểu Ca tới đây đã làrất lâu về trước. Cả mộtkhoảng thời gian dài, nơi nàyhẳn đã xảy ra rất nhiềuchuyện.” tôi nói. Đêm hôm ấy chúng tôi nghỉlại trong căn phòng đó, tấtthảy đặc biệt im ắng, không cóbiến cố gì phát sinh. Sáng rathì Phùng tỉnh lại. Bàn Tửtrước hết để Phùng ăn xong

Page 1608: Tàng Hoa Hải T1

điểm tâm, chờ cho khí sắc hắnhồng hào trở lại, mới bắt đầugây khó dễ, xách hắn đứngdậy. Phùng miệng vẫn cònnhai bánh mì, lại bị hù dọa liềnphun hết lên mặt Bàn Tử. BànTử giận dữ, suýt chút nữa hấtvăng anh ta xuống mặt đất,mồm mắng: “Anh có phảiđang có chuyện gạt chúng tôikhông?” Phùng không hiểu tại sao,tôi liền đem chuyện những thi

Page 1609: Tàng Hoa Hải T1

thể người Đức ra nói. Hắnbảo: “Những người đó khôngliên quan tới chúng tôi, đó làngười của bộ phận khác.” Bàn Tử nói: “Chó chết, lạicòn bộ phận nào nữa?” “Đó là việc cách đây mộtnăm, nếu không do đội ngũnày thì công ty chúng tôi cũngkhông cân nhắc việc thu muachỗ tài sản lỗ vốn của lão Cầu.Buông ra, rồi tôi sẽ kể choanh.”

Page 1610: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử thả Phùng ra, hắnvặn vẹo cánh tay bị Bàn Tửnắm chặt, nói: “Anh thật làthô lỗ.” Bàn Tử trừng con ngươi:“Diễn trò có thể có cơm ănsao?” Phùng nói: “Trước khi côngty tôi mua lại sản nghiệp củaCầu Đức Khảo, thì họ đã cửrất nhiều người đến công tytôi. Nhóm người tiến hành

Page 1611: Tàng Hoa Hải T1

khảo sát này là người của bộphận đó. Cách làm của nhómchúng tôi là hợp tác cùng dânbản xứ. Nhưng lúc đó nhữngngười bộ phận kia thực rất liềulĩnh, họ tự mình vào trong núi,sau đó mất liên lạc. Khi đó tôicòn chưa vào công ty nênkhông rõ giữa họ móc nối thếnào, nhưng tôi biết vì chuyệnnày mà công ty tổn thất lớn,bảo hiểm phải bồi thường rấtnhiều tiền. Lúc ấy mới quyết

Page 1612: Tàng Hoa Hải T1

định thu mua lại sản nghiệpcủa lão Cầu.” Bàn Tử nói: “Vậy tình hìnhbộ phận đó giờ ra sao, vì saoanh không kể với chúng tôi.” “Nhóm người kia không cómột ai trở về, chúng tôi khôngbiết phải nói sao, thậm chíchúng tôi còn không rõ họchết ở nơi nào.” “Chém gió.” “Tôi tin anh ấy.” Trương

Page 1613: Tàng Hoa Hải T1

Hải Hạnh nói, “Chúng tôi từngđiều tra về bọn họ, nên có tưliệu về mặt này.” “Nói như vậy, nhóm ngườikia tới đây một năm trước, rồibị chết ở nơi này không ainhặt xác.” “Cạm bẫy trong hồ, là có từtrước kia rất lâu rồi sao?” BànTử nói, “Trong bút kí của Tiểu Ca đâu có nhắctới.”

Page 1614: Tàng Hoa Hải T1

“Mặc kệ có hay không, ítnhất chúng ta đã biết được vàiđiểm không hợp lí. Thứ nhất,một năm trước có người chếttrong này, thi thể đều không bịxử lí. Thứ hai, miếu lạt manhìn như lâu ngày không cóngười lui tới. Hôm nay chúngta sẽ đi vào Khang Ba Lạc thửxem, nếu không ngoài dự đoáncủa tôi thì nơi này đã xảy ramột số việc chúng ta khôngbiết. Chuyến này có biến rồi.”

Page 1615: Tàng Hoa Hải T1

Tôi nói. Chúng tôi xuất phát tớiKhang Ba Lạc, lúc này trongđầu tôi đã chuẩn bị vô số tìnhhuống, ví dụ như một thônhoàn toàn trống không, thônbiến mất, trong thôn đều làngười nước ngoài, mọi tìnhhuống kì quái đều đã được dựtrù. Cả đoạn đường không ainói chuyện. Phong cảnh dọcđường chẳng có gì để bàn,

Page 1616: Tàng Hoa Hải T1

giống như chốn tiên cảnh. Saukhi vòng qua vài đỉnh núi, thônKhang Ba Lạc đã xuất hiệntrước mắt chúng tôi. Nhưng,cảnh tượng thấy được làm tấtcả đều bất ngờ. Trên thực tế,chúng tôi không hề nhìn thấyKhang Ba Lạc, nhưng khôngcó nghĩ thôn này không tồntại. Cái chúng tôi trông thấy làmột cánh đồng tuyết, hơn nữacó thể thấy mơ hồ ẩn trong đóngẫu nhiên lộ ra đỉnh mấy

Page 1617: Tàng Hoa Hải T1

khối kiến trúc mang phongcách dân tộc Tạng. Không thể di chuyển vềphía trước, nơi này tuyết đọngrất sâu. Bàn Tử đi trước vàibước thì phát hiện tuyết ở đâykhông thể chịu được trọnglượng của con người, vừabước vào đã sụp xuống, lộ rakhe hở rất lớn dưới tuyết.Toàn bộ sơn cốc đã bị đóngbăng, Khang Ba Lạc bị băngtuyết bao trùm, vĩnh viễn

Page 1618: Tàng Hoa Hải T1

không bao giờ trông thấy ánhsáng. Chúng tôi ngẩng đầu nhìnnúi tuyết xung quanh. Phùngchỉ vào một tòa núi đá đen:“Là tuyết lở, một trận tuyết lởlớn, chôn vùi toàn bộ sơncốc.” “Làm sao có thể có mộttrận tuyết lở quy mô lớn thếđươc?” Tôi nói, “cả tòa núituyết này nếu bị chấn đông đổxuống, thì đã bao trùm hết cả

Page 1619: Tàng Hoa Hải T1

thung lũng này rồi.” “Do thay đổi về nhiệt.”Phùng nói, “Kết cấu của ngọnnúi kia nhất định đã xảy rabiến đổi, ngọn núi nóng lên,làm tuyết tan chảy.” Chúng tôi nhìn theo nhamthạch mà Phùng chỉ, Bàn Tửcầm ống nhòm, rồi nhìn cảđám nói: “Chúng ta tới muộnrồi.” “Làm sao?”

Page 1620: Tàng Hoa Hải T1

“Có rất nhiều xương người.Trên núi kia, khắp nơi đều làxương cốt.”

Page 1621: Tàng Hoa Hải T1

Chương 58: Thứ dưới chânnúi

Edit: HangNguyen995 u=3137303181,2557105505&fm=21&gp=0 Chúng tôi vòng quanh rìasơn cốc, hầu như là leo trêncác mỏm đá thông thường đểtới gần tòa núi đá đen khổng lồkia. Ngọn núi vô cùng lớn, từđằng xa có thể trông thấy mộtkhe rộng, vắt ngang qua núi.Thời điểm tuyết phủ kín ngọn

Page 1622: Tàng Hoa Hải T1

núi, khe kia hẳn đã bị tuyếtđọng che lấp. Hiện tại, khichúng tôi tới gần đã cảm giáccó một luồng khí nóng phả vàomặt. Độ ấm của luồng khí đókhá khuyếch trương, rất nhanhchúng tôi có thể đem quần áocởi bớt. Một bên sườn núituyết đã tan, nơi nơi là thácnước. Xuyên qua một quãng nónglạnh giao nhau, rốt cuộc leolên được ngọn núi đen.Vừa

Page 1623: Tàng Hoa Hải T1

đặt tay lên, độ ấm của núikhông khỏi làm mọi người cóchút rụt cổ lại, trên núi nhamthạch tất nhiên là ấm áp,nhưng đây thì giống như cósúng phun lửa phun hơi nóngvậy. “Chúng ta không phải leolên núi lửa đấy chứ?” Bàn Tửhỏi. “Cho dù không phải thìcũng là một ngọn núi giàu địanhiệt, dưới chân núi chắc chắn

Page 1624: Tàng Hoa Hải T1

có hồ dung nham, do địa chấtbiến đổi tăng nhiệt độ củangọn núi.” Cả bọn hướng lên theosườn núi, một đường quáithạch lởm chởm, đá đen sắpxếp chả theo quy luật gì,nhưng thế lại thành ra dễ dàngleo trèo. Đi được một lát,chúng tôi nhìn thấy rất nhiềusuối nước nóng nhỏ, nướcnóng đang chảy ra bên ngoài.Trên núi đượm một mùi lưu

Page 1625: Tàng Hoa Hải T1

huỳnh đậm đặc, chậm chạp lêbước chừng hai tiếng thì sắctrời bắt đầu tối dần, chúng tôiđã tới bên cạnh khe kia. Ở nơi này có một khoảngbằng lớn, trũng xuống trongnúi đá, ở đây có vô số hài cốt. “Những người này đều mặcquần áo, tất cả đều mắc kẹtđến chết, là người thôn KhangBa Lạc.” Trương Hải Hạnh nói,

Page 1626: Tàng Hoa Hải T1

“Xem ra, bộ tộc chốn thiênđường này rốt cuộc cũng đánhmất sự phù hộ của thần linh.” “Già mồm nói láo cái gìvậy, bọn họ là gặp tuyết lở nênmới chạy nạn lên đây. Thờiđiểm trốn thì tuyết bị hòa tan,có thể khí độc phun ra đã đầuđộc họ.” Tất cả đeo mặt nạ phòngđộc, Bàn Tử là người đầu tiêntiến vào trong khe. Khe rộngđủ cho ba, bốn người, một

Page 1627: Tàng Hoa Hải T1

mạch thông xuống nền đất,phía dưới là một mảnh tối đen. “Lão thiên gia cầm đĩa lậulên núi cắt một cửa động.”Bàn Tử nói. Chúng tôi lần lượt đi vào,Bàn Tử hỏi: “Lãnh đạo, chúngta bò vào trong hay leo xuốngdưới?” “Sao phải bò vào trong?”Trương Hải Hạnh hỏi, “Phíadưới núi này có cái gì sao?”

Page 1628: Tàng Hoa Hải T1

Bàn Tử bật đèn pin, chiếuxuống dưới, nói: “Thiên chân,cậu không cảm thấy chỗ nàycó điểm quen mắt sao?” Tôi nhìn xuống liền thấykhe hở phía dưới dần nới rộngkhoảng cách, ở giữa là các sợixích thanh đồng thông tới chỗsâu bên trong. “Núi Trường Bạch.” Tôinói. “Sao cơ?” Trương Hải

Page 1629: Tàng Hoa Hải T1

Hạnh hỏi. Tôi quay đầu, nhìn bốnxung quanh núi đã, nói: “Cônương, bắt đầu từ bây giờ, mọithứ tại đây, tôi sẽ chỉ cho côxem, cái mà Trương gia cácngười gọi là “chung cực”.” Cả đám quay lại chỗ mặtbằng nghỉ ngơi một giờ. Trờiđã hoàn toàn tối đen, mà bầutrời ở cao nguyên thì tối rấtmuộn, nên tôi đoán tối đếnmức này thì ít nhất đã gần

Page 1630: Tàng Hoa Hải T1

chín giờ. Chúng tôi phân chia đạndược, lương khô cùng trang bị.Bàn Tử tìm thấy từ trong đámthi thể mấy con dao chấtlượng khá tốt, đem mài trêntảng đá. Những loại khí ở nơi này cókhả năng ăn mòn cao, dao đãbị oxi hóa nặng, nhưng sau khimài xong lập tức sắc bén nhưban đầu. Tôi chọn một connhẹ nhất, nhìn đến Trương Hải

Page 1631: Tàng Hoa Hải T1

Hạnh chọn dao, mới phát giáckhí lực của mình so với cô tacòn không bằng. Nhưng tôicũng không muốn tự xem nhẹmình, lão nương kia, lão tử tachẳng qua là không có kinhnghiệm. Chuẩn bị ổn thỏa, chúng tôinằm trên tảng đá ấm ấp ngủmột đêm. Buổi sáng tỉnh lại,đội mặt nạ phòng độc, chúngtôi bắt đầu tiến vào khe hở,chui xuống dưới. Đi mất năm

Page 1632: Tàng Hoa Hải T1

ngày mới nhìn thấy đáy củakhe hở. Càng đi vào khe càngmở rộng, ban đầu rộng ba bốnngười đi, sau ít nhất phải đủ đểbắc một cây cầu lớn. Vô sốxích sắt vắt ngang trong đó,đan nhau như mạng nhện. Đáylà rất nhiều đá vụn, to nhỏ bấtđồng, gồ ghề, hẳn là thời điểmhình thành khe hở, đá vỡ vụnvăng tung tóe xuống dưới.Trong quá trình đá rơi, có haikhối rất lớn mắc kẹt giữa vách

Page 1633: Tàng Hoa Hải T1

tường, hình thành một tòanham thạch hình vòm. Chúng tôi ngồi trên đốngđá vụn rất lâu mới có sức đứngdậy, làm việc đến nơi đếnchốn cảm giác thật là tốt. Tiếptục hướng đi, rất nhanh,Trương Hải Hạnh hô to mộttiếng. Tôi ngẩng đầu thì thấy,ở đáy cuối khe, sau đám loạnthạch, xuất hiện một cánh cửaThanh Đồng khổng lồ, có vẻgiống y như cái tôi từng thấy ở

Page 1634: Tàng Hoa Hải T1

núi Trường Bạch. Tầm nhìn ởchỗ tôi, dù có chiếu sáng đènpin cũng không thể nhìn hếttoàn cảnh, chỉ có thể thấy trêncửa đều là những hoa văn rốirắm, chi tiết hết sức phongphú, quả làm cho người ta hếtlòng nôn nóng. Tới trước cánh cửa ThanhĐồng, tất cả không ai nói mộtlời. Phùng suýt ngã xuốngđống đá sắc nhọn. Đã bao lâu rồi.

Page 1635: Tàng Hoa Hải T1

Tôi không còn nhớ rõ, cảmgiác lúc trước khi nhìn thấycánh cửa khổng lồ, sụp đổ,cảm giác thế giới này khôngcòn gì đáng tin cậy. Hiện tại,nhịp tim tôi không ngừng giatốc, nhưng nội tâm lại cảmgiác hoàn toàn bất đồng. Lại gặp mặt, lòng tôi thầmnghĩ: tôi chưa bao giờ chorằng, trong cuộc đời mình còncó thể nhìn thấy cánh cửa nhưnày lần nữa.

Page 1636: Tàng Hoa Hải T1

Núi Trường Bạch, núiHimalaya, dưới đáy của nhữngdãy núi hùng vĩ đều tồn tại mộtcánh cửa khổng lồ, rốt cuộcđây là do ai kiến tạo, với mụcđích gì? “Chúng ta không có ấnquỷ, cũng không rõ về cơquan, mở sao bây giờ?” BànTử là người đầu tiên lên tiếng. Tôi lắc đầu, tiến về phíatrước, đi tới và đặt tay lên

Page 1637: Tàng Hoa Hải T1

thanh đồng môn. Lạnh như băng, trong cáikhe hở cực kì oi bức này, cánhcửa lại lạnh như băng. Vuốthoa văn trên mặt, đường conghết sức tinh xảo. Một cánhcửa lớn mà phải đúc ra đườngcong như vậy, kĩ thuật hiện đạikhông biết có làm được haykhông. Nghĩ rồi tôi hành độngtheo bản năng, dùng sức đẩycửa. Tôi tưởng rằng cánh cửasẽ theo động tác của tôi, mà từ

Page 1638: Tàng Hoa Hải T1

từ mở ra, nhưng không nhưmong muốn, nó vẫn không hènhúc nhích. Quả nhiên, người mở cánhcửa này nhất định không phảilà ta. Tôi lui về sau, ngồi trênmột tảng đá trước cửa. TrươngHải Hạnh liền hỏi: “Anh nói,“Chung cực” của Trương giachúng tôi ở ngay phía sauThanh Đồng môn này?”

Page 1639: Tàng Hoa Hải T1

“Không phải tôi nói, mà làtộc trưởng các người nói.” “Còn có…….manh mối gìkhác không?” “Hỏi tộc trưởng các ngườiấy.” tôi nói, rồi nhìn cánh cửa,trong khoảng cách này đây,cánh cửa trước mắt tôi quảthực chứa đựng toàn thế giới. Liệu có thể tùy tiện mở rabất cứ đâu? Mở ra liền nhìnthấy Muộn Du Bình râu ria

Page 1640: Tàng Hoa Hải T1

xồm xoàm đang ngồi trong đógặm nấm ăn. Tôi đến cả cườicũng không nổi. Trương Hải Hạnh cũng đitới trước cửa, cần thận dò xéthoa văn, nhìn tới nhìn lui cũngkhông có thu hoạch. Cô ta liềnnhảy vọt lên, bay lên trên cánhcửa, bắt đầu leo. Các hoa vănđều rất nhỏ, căn bản khôngthể bám vào mà leo lên được,nhưng tôi nhìn thấy trên tayTrương Hải Hạnh có đeo thứ

Page 1641: Tàng Hoa Hải T1

gì đó giống như móng vuốt. Côấy hết sức nhanh nhẹn, mộtmạch trèo lên rất cao, mãi chotới đỉnh chóp của cánh cửa,nhưng dường như không cóphát hiện gì, lại một mạch trởxuống. “Phía trên cửa đóng cũngrất chặt, kì lạ.” Cô ấy nói. Tôi cùng Bàn Tử nhìn vềphía Trương Hải Hạnh, cô tanói: “Loại cửa này vô cùngnặng, ép trên mặt đá, lâu ngày

Page 1642: Tàng Hoa Hải T1

sẽ lún vào trong đá, phía trênsinh ra khe hở, nhưng cánhcửa này lại không như vậy.” “Cái đó nói lên điều gì?”tôi hỏi. “Hoặc cánh cửa khôngnặng như chúng ta tưởng,hoặc là nền ở nơi này đã đượctrải qua xử lí.” “Nếu đúng là cánh cửa nàykhông nặng như ta nghĩ, vậycó thể nào nó rỗng ruột

Page 1643: Tàng Hoa Hải T1

không?” Bàn Tử lấy ra từtrong người một gói lựu đạnto, “Nào, để thử xem kết cấucủa chú có rắn chắc không?” –Hết quyển 1– END. Mời bạn ghé thăm Đào

Tiểu Vũ eBook để tải nhiềuebooks hơn nữa.