Em nghe đồn từlâu có quán bà Khùng, có ng ười gọi là quán cafe có ma trên đường Trần Phú - Dinh3 rất hay nên ch/trình l ần này q/tâm là ph ải đến cho bằng được. Sau khi ăn tối xong em có việc riêng nên báo mọi người cứ tới trước em sẽ đến ngay. Nhưng tới khi bắt sóng được bộ đàm thì mọi người vì đi gần 12tiếng (do ghé th/quan trang trại cafe Tà Nung, ăn trưa, nghĩ ngơi ...) nên hầu hết đều đuố i sức, nên có bác nghĩ ngơi, có bác thì đi chợ Âm phu ... còn em thì quyết là phải đi, là phải đến - nên gần 45phút hỏ i đủ thứ mới biết đường đi lên Dinh 3. Lên đến Dinh 3 - em chạy vòng vòng trới tốiđen như mực - chắc tại cái này mà người ta đồn có ma chăng!? - tới lui một hồi k thấy cafe nào cả, thậm chí đập cổng Dinh 3 để hỏi bảo vệ nhưng vẫn k thấy có một ai trả lời, dù xe wave, future .. để 2-3 chiếc.Hỏi một vài cặp tình nhân cũng dạ k biết luô n! Nghĩ chắc là lạc đường rồi định quay xuống thì trời ơi - trên dốc cao cao có một cái bảng đèn mờ mờ ảo ảo nổi da gà như thế này nè:
This document is posted to help you gain knowledge. Please leave a comment to let me know what you think about it! Share it to your friends and learn new things together.
Em nghe đồn từ lâu có quán bà Khùng, có người gọi là quán cafe có ma trên đường Trần Phú -
Dinh3 rất hay nên ch/trình lần này q/tâm là phải đến cho bằng được.
Sau khi ăn tối xong em có việc riêng nên báo mọi người cứ tới trước em sẽ đến ngay. Nhưng tớikhi bắt sóng được bộ đàm thì mọi người vì đi gần 12tiếng (do ghé th/quan trang trại cafe Tà
Nung, ăn trưa, nghĩ ngơi ...) nên hầu hết đều đuối sức, nên có bác nghĩ ngơi, có bác thì đi chợ Âm phu ... còn em thì quyết là phải đi, là phải đến - nên gần 45phút hỏi đủ thứ mới biết đường đilên Dinh 3.
Lên đến Dinh 3 - em chạy vòng vòng trới tối đen như mực - chắc tại cái này mà người ta đồn cóma chăng!? - tới lui một hồi k thấy cafe nào cả, thậm chí đập cổng Dinh 3 để hỏi bảo vệ nhưngvẫn k thấy có một ai trả lời, dù xe wave, future .. để 2-3 chiếc. Hỏi một vài cặp tình nhân cũngdạ k biết luôn! Nghĩ chắc là lạc đường rồi định quay xuống thì trời ơi - trên dốc cao cao có mộtcái bảng đèn mờ mờ ảo ảo nổi da gà như thế này nè:
Tìm được quán rồi mừng quá! nhưng nó lưng chừng đồi vắng tanh làm sao đây? Thế là em chạy đập
cửa bảo vệ Dinh 3 để gửi xe nhưng cũng k có ai trả lời hết. Thế là em quyết luôn - cho dù mất cắp bộ
phận xe, cho dù trộm luôn xe ... thì kệ nó - chơi luôn! Tính em là vậy - đã lên kế hoạch rồi, đã quyết là
phải làm. Cho nên, em quăng con xe mới toanh mới mua được vài ngày trên dốc đồi vắng teo - chỉ vì
nhớ đến bài viết này:
K ế bên dinh 3, bi ệt đi ện Bảo Đại có một đ ồi thông hoang v ắng. Trên đ ỉ nh đ ồi thông ấy chơ v ơ một ngôi
nhà, một quán cà phê “đ ộc” và l ạ củ a Đà Lạt - cà phê Cung t ơ chi ều. Độc và l ạ ở chỗ quán chỉ mở cử a
vào buổi t ối, khách muốn lên quán phải l ần mò theo ánh sáng đi ện thoại di đ ộng, len l ỏi ngượ c d ốc lên
đ ỉ nh đ ồi. Đến nơ i, chỉ thấy một ngôi nhà âm u, leo lét ánh nến. Đôi khi, vài khách nữ l ần đ ầu lên đ ến
đ ượ c đây l ại v ội vã quay v ề vì… sợ ma. Can đ ảm bướ c vào trong thì l ại gặ p phụ c v ụ quán mặt l ạnh như
băng, đôi khi ngồi r ất lâu v ẫn không có nướ c uống.
Khách vào quán nếu nói chuy ện to hơ n ti ếng nhạc hoặc không t ắt chuông đi ện thoại có thể b ị chủ quán
đuổi thẳng. V ậy đi ều gì đã khi ến Cung t ơ chi ều v ẫn đ ượ c nhi ều ngườ i tìm đ ến? Đó là khi bà chủ quán
t ến Giang ôm l ấy cây guitar và bắt đ ầu cất ti ếng hát. Mộc mạc, t ự nhiên, không cần micro, không cần
hệ thống tăng âm, ti ếng hát và ti ếng đàn cứ quy ện vào nhau. Gi ọng củ a ch ị khàn khàn, đ ầy chất l ử a và
đ ặc bi ệt là ma quái, ma quái như quán và như v ẻ ngoài củ a ch ị v ớ i khuôn mặt lúc nào cũng như khuất
sau mái tóc, khuôn mặt như ẩn vào bóng t ối, thấ p thoáng sau đ ốm thuốc l ậ p lòe.
Thử uống ở Cung t ơ chi ều vài l ần, t ừ ng hát vài bài v ớ i bà chủ quán như ng có ngườ i v ẫn không cách nào
nhớ rõ đ ượ c khuôn mặt ấy. Suốt buổi t ối, ch ị cứ hát, t ừ Tr ị nh Công Sơ n, r ồi Ngô Thụ y Miên, Vũ Thành
An, Lê Uyên Phươ ng… Đôi khi d ừ ng l ại nói chuy ện vài câu, mờ i vài ngườ i khách cùng hát…
Vì v ậy, có ngườ i, l ần nào cũng v ậy, r ờ i Cung t ơ chi ều, đ ầu du khách cứ l ẩn quẩn nhữ ng ca t ừ trong một
bài hát cho r ằng hay nhất: “…Làm sao gi ết đ ượ c ngườ i trong mộng? Để tr ả thù duyên ki ế p bẽ bàng…”.
Bài hát này nếu nghe ở nơ i khác, chắc chắn không thích, nếu không muốn nói là ghét. Như ng ở Cung t ơ
chi ều, nghe ch ị hát, l ại nổi da gà theo đúng nghĩa đen. Không bi ết khí hậu Đà Lạt, sươ ng mờ củ a đ ồi
thông hay nhữ ng ẩn ứ c trong cuộc sống củ a ch ị đ ượ c truy ền vào câu hát đã t ạo nên cảm giác ấy cho du
khách …?
Và phía trên kia đồi - chỉ cách vài phút leo lên nữa thôi thì mình sẽ đạt được - Cố lên!
Quăng con xe giữa đồi vắng không một bóng người. Mở nắp xe lên đem đèn pin ra. Một thằng cu lớn
thì còn thức. Thằng cu nhỏ thì ngủmê say. Vợ cằm đèn leo lên dốc cùng bé lớn. Em rồng mình ẵm bénhỏ 22kg. Nặng & cực như đi hành quân leo dốc lên quán. Ack ack .. càng đến gần cổng quán cafe thì
càng nghe xa xa một âm vang khàn khàn, âm vực là lạ, hay hay .... "hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi, để
một mai tôi trở về cát bụi...." cả nhà biết chắc 100% là của bà khùng rồi - nên hoá hức hơn, tự tin tiến
bước ....
Trời ơi! lên đến quán thì bao nhiêu mệt nhọc tan biến vì một không gian cực phê, khi cả quán cafe đều
đang cùng bà khùng hoà nhịp bài hát. Cái hay cái lạ & hấp dẫn là bà Khùng biết lên cao ở những âm