NHỮNG VIÊN ĐÁ CHÁNH, TÀ GIỮA TÌNH ĐỜI VÀ LẼ ĐẠO Trần Kiêm Đoàn Bốn ngày tu học khóa mùa Thu 2018 của thiền viện Diệu Nhân đang diễn ra trong hạnh phúc - nếu hạnh phúc được hiểu như một trạng thái thanh thoát, không vướng víu chuyện đời thường và được sống trong dòng suối an tịnh của năng lượng lành. Thân xác và ý nghĩ tạm gác lại bao nhiêu chuyện đời thường ở ngưỡng cửa trần gian để hành giã lên núi hay tìm về nơi vắng lặng để tu. Tu chỉ là một cố gắng trờ về mái nhà xưa mà ai cũng có sẵn ngay trong chính mình mà chữ nhà Phật thường chúc tụng là “thân tâm thường an lạc”. Tôi đi tu. Mỗi mùa một lần dăm ba ngày mà lên non chưa ngồi ấm bồ đoàn thì đã có chuyện reo đòi xuống núi. Như sáng nay, khi theo đoàn tu học thiền hành quanh khu đồi núi thuộc khuôn viên chùa do hai Ni sư Thuần Chánh và Thuần Tuệ hướng dẫn chưa trọn vòng thì Huy Hoàng và tôi đã tách. Chúng tôi ghé đến nơi có ghi dấu ngày lễ đặt đá xây dựng Thiền viện Diệu Nhân do Thiền sư Thích Thanh Từ chủ lễ ngày 16-11- 2002. Mới đó mà đã 16 năm đi qua. Thiền viện Diệu Nhân vẫn chưa đặt thêm viên đá nào để xây dựng chánh điện. Và như lời một Ni sư vừa nhắc lại sáng nay rằng, Diệu Nhân là đơn vị nghèo nhất trong các cơ sở thiền viện của Thiền Tông Việt Nam tại hải ngoại. Bao năm qua, chúng tôi vẫn còn sinh hoạt thường xuyên hàng tuần như lễ Phật, tọa thiền, pháp thoại, thiền trà, nghỉ trưa… trong cái trailer (xe nhà di động) cũ của Phật tử từ San Jose tặng không và có tu bổ chút đỉnh để tạm làm “tiền đường” cho nhà chùa. Thế nhưng ở Sacramento, Stockton lớn nhỏ có đến 25 ngôi chùa tọa lạc ngay trong thành phố và San Jose, vùng phụ cận cũng có cả trăm ngôi chùa… nhưng Phật tử vẫn cảm thấy hoan hỷ lái xe – có nơi mất hơn cả 6 tiếng đồng hồ trên đường núi quanh co – để đi chùa Diệu Nhân hàng tuần. Riêng tôi thì lái xe lên về Diệu Nhân mất 2 tiếng đồng hồ, trong lúc các
7
Embed
NHỮNG VIÊN ĐÁ CHÁNH, TÀ - thuvienhoasen.org · Tôi đi quanh một vòng khuôn viên nhà chùa dự tính. Thấy có một bục gỗ được đóng làm lễ đài đã
This document is posted to help you gain knowledge. Please leave a comment to let me know what you think about it! Share it to your friends and learn new things together.
Transcript
NHỮNG VIÊN ĐÁ CHÁNH, TÀ GIỮA TÌNH ĐỜI VÀ LẼ ĐẠO
Trần Kiêm Đoàn
Bốn ngày tu học khóa mùa Thu 2018 của thiền viện Diệu Nhân đang diễn ra trong
hạnh phúc - nếu hạnh phúc được hiểu như một trạng thái thanh thoát, không vướng víu
chuyện đời thường và được sống trong dòng suối an tịnh của năng lượng lành. Thân xác
và ý nghĩ tạm gác lại bao nhiêu chuyện đời thường ở ngưỡng cửa trần gian để hành giã
lên núi hay tìm về nơi vắng lặng để tu. Tu chỉ là một cố gắng trờ về mái nhà xưa mà ai
cũng có sẵn ngay trong chính mình mà chữ nhà Phật thường chúc tụng là “thân tâm
thường an lạc”.
Tôi đi tu. Mỗi mùa một lần dăm ba ngày mà lên non chưa ngồi ấm bồ đoàn thì đã
có chuyện reo đòi xuống núi. Như sáng nay, khi theo đoàn tu học thiền hành quanh khu
đồi núi thuộc khuôn viên chùa do hai Ni sư Thuần Chánh và Thuần Tuệ hướng dẫn chưa
trọn vòng thì Huy Hoàng và tôi đã tách. Chúng tôi ghé đến nơi có ghi dấu ngày lễ đặt đá
xây dựng Thiền viện Diệu Nhân do Thiền sư Thích Thanh Từ chủ lễ ngày 16-11- 2002.
Mới đó mà đã 16 năm đi qua. Thiền viện Diệu Nhân vẫn chưa đặt thêm viên đá
nào để xây dựng chánh điện. Và như lời một Ni sư vừa nhắc lại sáng nay rằng, Diệu
Nhân là đơn vị nghèo nhất trong các cơ sở thiền viện của Thiền Tông Việt Nam tại hải
ngoại. Bao năm qua, chúng tôi vẫn còn sinh hoạt thường xuyên hàng tuần như lễ Phật, tọa
thiền, pháp thoại, thiền trà, nghỉ trưa… trong cái trailer (xe nhà di động) cũ của Phật tử
từ San Jose tặng không và có tu bổ chút đỉnh để tạm làm “tiền đường” cho nhà chùa. Thế
nhưng ở Sacramento, Stockton lớn nhỏ có đến 25 ngôi chùa tọa lạc ngay trong thành phố
và San Jose, vùng phụ cận cũng có cả trăm ngôi chùa… nhưng Phật tử vẫn cảm thấy hoan
hỷ lái xe – có nơi mất hơn cả 6 tiếng đồng hồ trên đường núi quanh co – để đi chùa Diệu
Nhân hàng tuần. Riêng tôi thì lái xe lên về Diệu Nhân mất 2 tiếng đồng hồ, trong lúc các
chùa xung quanh chỉ cách mình một vài chục phút. Nhưng chúng tôi vẫn đến với Diệu
Nhân sinh hoạt. Phật tử đến chùa không phải vì quý trọng những phương tiện vật chất
bên ngoài như chùa to, tượng lớn mà vì công hạnh tu trì của chư Tăng, Ni để hoằng pháp
và hóa độ là chính. Người xưa ví duyên đến chùa như cá kình mắc cạn gặp đại dương.
Không phải đâu có nhiều nước đều là biển khơi để giống kình ngư thong dong bơi lội.
Chùa viện nào cũng từ đất đá xây lên. Mỗi viên đá là một thể trung tính, vô tri.
Nhưng người mang đá xây chùa đã mặc lên hay khoác xuống cho gỗ đá những ý nghĩa
chánh, tà khác biệt.
Hai mươi lăm thế kỷ sau, viếng lại những trụ đá A Dục, những nền gạch đá của
Phật tích, của đại học A Nan Đà, của những thánh tích Phật giáo nhiều nơi trên thế giới…
người đời sau mới thấm thía với ý nghĩa đã hút vào dòng sinh mệnh của những viên đá,
hòn gạch, tấm ngói xây chùa.
Tôi… tu tới ngày thứ ba, khi mở cái điện thoại tạm thời bị gài ở “Airplane Mode”
thì lòng tôi chợt xôn xao trở lại khi nhận được quá nhiều tin nhắn của anh chị em nhóm
Văn Nghệ Phật Giáo Hải Ngoại (VNPGHN) gọi từ Úc, Pháp, Canada và Mỹ là nhiều
nhất. Trong những nhắc nhở lâp đi lập lại là các bạn ở VNPGHN muốn tôi ghé tới địa
điểm “đặt viên đá xây dựng chùa Hoằng Pháp tại Mỹ” ở Sacramento là nơi tôi đang cư
ngụ. Hơn thế nữa là vì chúng tôi đã có dịp mạn đàm về chùa Hoằng Pháp trước đây. Một
số luận điểm của anh chị em có phản ánh qua bài viết Vọng Âm Chùa Hoằng Pháp: