Mùa Hè 2015 số 41 Tỉnh Dòng Nữ Vương Hòa Bình New Orleans, LA 70119 Kính thưa quí cố, quí ân nhân, Thưa quí anh chị em, họ hàng, bạn hữu thân quen, Mở đầu Thiên Niên Kỷ Thứ Ba, Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã kêu mời con cái: “Chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới” (Lc 5:4). Mệnh lệnh truyền giáo này của Đức Kitô đã thôi thúc bao nhà truyền giáo trải hơn 2000 năm. Chỗ nước sâu thật là chốn hiểm nguy, sóng gió đe dọa. Hai ngàn năm đã qua đi và Thiên Niên Kỷ Thứ Ba cũng vẫn là một ẩn số. Trên nền ẩn số thời gian đó, biết bao những biến cố thăng trầm của từng phận người, của cả nhân loại không ngừng dồn dập diễn ra. Lòng biển thẳm sâu của dòng chảy thời gian luôn cuồn cuộn chuyển động, nó nhận chìm bao số mệnh con người, bao quốc gia, dân tộc…; nó chứa đựng những bí ẩn khôn dò, đồng nghĩa với những thử thách cam go. Chèo ra chỗ nước sâu trong thế giới hôm nay là một trường thử lửa, là thách đố cho người theo Đức Kitô, là chống chọi với những đam mê, cám dỗ đang làm giảm thiểu giá trị cao cả của đời dâng hiến, là can đảm trực diện với những bấp bênh, những hiểm nguy để không bị nhận chìm vào văn hóa sự chết, vào thái độ dửng dưng, tìm thỏa hiệp, tìm an thân trong ốc đảo khép kín của chính mình. Đức đương kim Giáo Hoàng Phanxicô đã lập lại lệnh Xuất Hành: Đừng sợ ra khỏi chính mình và lên đường! Tin Mừng là lời giải thoát chúng ta, biến đổi và làm cho đời sống chúng ta tươi đẹp hơn. Thế giới đang trên vực thẳm của hiểm họa chiến tranh toàn cầu mà mức độ vô luân, vô nhân, tàn bạo đến ghê tởm, vượt quá tưởng tượng của con người có lương tri. Giữa đời vẩn đục, chúng ta phải là chứng tá anh dũng của Đức Kitô. Ngài không xin Chúa Cha cất ta khỏi thế gian, mà là sống giữa thế gian, giữa đời đầy tràn sự dữ để ta thành chứng nhân, giữa đời sa đọa để ta thành phương dược chữa lành. Người tông đồ, người môn đệ, người theo Đức Kitô, chiến binh của Đức Kitô phải được võ trang bằng việc kết hiệp khăng khít, liên lỉ thờ lạy mầu nhiệm Thiên Chúa, để rồi chèo ra chỗ nước sâu, để rồi xuất hành, đi vào thế giới đang bị tràn ngập văn hoá sự chết, để đem tha thứ vào nơi oán thù, dọi ánh sáng vào đêm đen thăm thẳm, đem tình thương sưởi tan băng giá… Giữa đời đục ngầu với những phản bội, buông thả và hưởng thụ, phải nêu cao ngọn đuốc sáng ngời của tình thương, của thủy chung, của quên mình, của hy sinh nếu cần đến thí cả mạng sống, minh chứng cho Tin Mừng Cứu độ. Năm 2015 này được Đức Giáo Hoàng Phanxicô chọn là Năm Đời Sống Thánh Hiến, tức là năm thánh để khơi lại tình yêu, khơi lại nguồn sống, đào sâu lý tưởng, nơi những linh mục, tu sĩ, thuộc các viện đan tu, các hội dòng, các tu đoàn… những tâm hồn chọn sống đời thánh hiến, để chỉ yêu mến, phục vụ một mình Thiên Chúa và để được Người sai đi, cùng Người phục vụ anh em đồng loại. Con đường khiết trinh, nghèo khó, vâng phục trở thành con đường độc chiêu thể hiện tình yêu của người dâng hiến với Đức Kitô cách tinh ròng, mạnh mẽ và sống động và là sức mạnh thực thi sứ mệnh truyền giáo: Đem Tin Mừng cứu rỗi để phục sinh thế giới hôm nay chỉ toàn bạo lực, tội lỗi, phi nhân...
12
Embed
Mùa Hè 2015 số 41 Tỉnh Dòng Nữ Vương Hòa Bình New Orleans ... summer 2015.pdf · Mùa Hè 2015 số 41 Tỉnh Dòng Nữ Vương Hòa Bình New Orleans, LA 70119 Kính
This document is posted to help you gain knowledge. Please leave a comment to let me know what you think about it! Share it to your friends and learn new things together.
Transcript
Mùa Hè 2015 số 41 Tỉnh Dòng Nữ Vương Hòa Bình New Orleans, LA 70119
Kính thưa quí cố, quí ân nhân,
Thưa quí anh chị em, họ hàng, bạn hữu thân quen,
Mở đầu Thiên Niên Kỷ Thứ Ba, Thánh Giáo
Hoàng Gioan Phaolô II đã kêu
mời con cái: “Chèo ra chỗ
nước sâu mà thả lưới” (Lc 5:4).
Mệnh lệnh truyền giáo này của
Đức Kitô đã thôi thúc bao nhà
truyền giáo trải hơn 2000 năm.
Chỗ nước sâu thật là chốn hiểm
nguy, sóng gió đe dọa.
Hai ngàn năm đã qua đi và
Thiên Niên Kỷ Thứ Ba cũng
vẫn là một ẩn số. Trên nền ẩn
số thời gian đó, biết bao những
biến cố thăng trầm của từng
phận người, của cả nhân loại
không ngừng dồn dập diễn ra.
Lòng biển thẳm sâu của dòng
chảy thời gian luôn cuồn cuộn
chuyển động, nó nhận chìm bao
số mệnh con người, bao quốc
gia, dân tộc…; nó chứa đựng những bí ẩn khôn
dò, đồng nghĩa với những thử thách cam go. Chèo
ra chỗ nước sâu trong thế giới hôm nay là một
trường thử lửa, là thách đố cho người theo Đức
Kitô, là chống chọi với những đam mê, cám dỗ
đang làm giảm thiểu giá trị cao cả của đời dâng
hiến, là can đảm trực diện với những bấp bênh,
những hiểm nguy để không bị nhận chìm vào văn
hóa sự chết, vào thái độ dửng dưng, tìm thỏa hiệp,
tìm an thân trong ốc đảo khép kín của chính mình.
Đức đương kim Giáo Hoàng Phanxicô đã lập lại
lệnh Xuất Hành: Đừng sợ ra khỏi chính mình và
lên đường! Tin Mừng là lời giải thoát chúng ta,
biến đổi và làm cho đời sống chúng ta tươi đẹp
hơn. Thế giới đang trên vực thẳm của hiểm họa
chiến tranh toàn cầu mà mức độ vô luân, vô nhân,
tàn bạo đến ghê tởm, vượt quá tưởng tượng của
con người có lương tri. Giữa đời vẩn đục, chúng
ta phải là chứng tá anh dũng của Đức Kitô. Ngài
không xin Chúa Cha cất ta khỏi thế gian, mà là
sống giữa thế gian, giữa đời đầy tràn sự dữ để ta
thành chứng nhân, giữa đời sa đọa để ta thành
phương dược chữa lành.
Người tông đồ, người môn
đệ, người theo Đức Kitô,
chiến binh của Đức Kitô
phải được võ trang bằng
việc kết hiệp khăng khít,
liên lỉ thờ lạy mầu nhiệm
Thiên Chúa, để rồi chèo ra
chỗ nước sâu, để rồi xuất
hành, đi vào thế giới đang bị
tràn ngập văn hoá sự chết,
để đem tha thứ vào nơi oán
thù, dọi ánh sáng vào đêm
đen thăm thẳm, đem tình
thương sưởi tan băng giá…
Giữa đời đục ngầu với
những phản bội, buông thả
và hưởng thụ, phải nêu cao
ngọn đuốc sáng ngời của
tình thương, của thủy
chung, của quên mình, của hy sinh nếu cần đến thí
cả mạng sống, minh chứng cho Tin Mừng Cứu độ.
Năm 2015 này được Đức Giáo Hoàng Phanxicô
chọn là Năm Đời Sống Thánh Hiến, tức là năm
thánh để khơi lại tình yêu, khơi lại nguồn sống,
đào sâu lý tưởng, nơi những linh mục, tu sĩ, thuộc
các viện đan tu, các hội dòng, các tu đoàn…
những tâm hồn chọn sống đời thánh hiến, để chỉ
yêu mến, phục vụ một mình Thiên Chúa và để
được Người sai đi, cùng Người phục vụ anh em
đồng loại. Con đường khiết trinh, nghèo khó, vâng
phục trở thành con đường độc chiêu thể hiện tình
yêu của người dâng hiến với Đức Kitô cách tinh
ròng, mạnh mẽ và sống động và là sức mạnh thực
thi sứ mệnh truyền giáo: Đem Tin Mừng cứu rỗi
để phục sinh thế giới hôm nay chỉ toàn bạo lực,
tội lỗi, phi nhân...
dongmancoi.org 2
Qua chuỗi Mân Côi liên lỉ hằng ngày, xin hãy cầu
nguyện cùng chúng tôi và cho chúng tôi, những
tâm hồn hiến dâng phục vụ được xuất hành và tiến
bước trong hy vọng, trong can trường đại đảm
bước theo Vua Giêsu. Trong Mẹ và vì Mẹ, xin
Chúa đón nhận mọi lời khẩn cầu của chúng con
và mưa xuống muôn hoa hồng tô thắm đời hiến
dâng.
Nữ Tu Mân Côi
Bốn mươi năm rồi, có mấy ai còn nhớ…
Riêng tôi không lúc nào ngơi được những nỗi nhớ
hằn sâu, dù rằng cuộc sống hôm nay, giữa những
người Việt tha hương, hình như nỗi buồn đau ngày
ấy đã phần nào phôi pha hay người ta đã cố quên,
cố đưa nó vào sâu trong vùng ký ức đen…
Con đường Thánh Mẫu, hai cánh cổng lớn
mặt tiền nhà Dòng luôn luôn khép kín. Hai cánh
cổng sắt nặng nề đóng im ỉm vẫn đứng đó lặng lẽ
trong buổi sáng buồn thương ấy…
Khẽ mở chốt cánh cổng nhỏ bên cạnh, nhìn
trước nhìn sau, tôi lách mình ra đường, rồi băng
qua con đường Thánh Mẫu chỉ rộng chưa tới 10
mét, bước vào cổng trường Mai Khôi đối diện.
Tất cả im lặng, vắng vẻ, tôi tưởng mình đang mơ.
Mới tối hôm qua đây, từng đoàn người xốc xếch
tuôn vào cổng trường, chiếm hết mọi ngóc ngách,
mọi phòng to nhỏ trong ngôi trường khang trang
này. Thế mà qua một đêm, mọi người như biến đi
đâu hết, tôi đi khắp một lượt sân trường, lên cầu
thang khu lầu trung học, rồi vòng xuống khu tiểu
học. Thật không còn ai ở đây cả. Họ đi đâu, đi từ
lúc nào! Đi đâu rồi, những đoàn người gồng gánh
dắt díu nhau cố chen chân tìm một chỗ trú tối hôm
qua.
Trở về cổng nhà Dòng tôi khẽ hé cửa đi vào.
Những nồi nước sôi, những thùng mì ăn liền,
những lon sữa Ông Thọ, cả những ấm café đã pha
sẵn chờ đưa sang khu vực tiếp cư bên nhà trường.
Các chị em nhìn tôi dò hỏi…, tôi nói nhỏ:
“Không, không cần nữa! Không còn ai bên đó
hết!”
Ngơ ngác, các chị không hiểu gì cả!
Tôi lại ra ngoài, bóng những người lính dù từ phía
Nhà thờ Chí Hòa đang từ từ tiến tới… Họ chạy
lúp xúp xê dịch từ tường nhà nọ sang tường nhà
kia. Họ di chuyển trong im lặng, trong thái độ
khẩn cấp như đang trong một cuộc hành quân, lúc
nào cũng chuẩn bị đụng địch. Nhìn dáng những
anh lính rất thân thương này, như tôi vẫn thấy
trong Trại Hoàng Hoa Thám, tôi chợt thấy tim
mình thoảng thốt… Tôi giơ bát mì ăn liền còn bốc
khói, anh lính mở lon Gizgo cho tôi đổ vào.
Mấy ngày các anh chưa ăn gì sao?
Ba ngày rồi!
Chúng tôi vội vàng múc nước, múc mì, múc
sữa café đổ vào những bình bi đông đựng nước
của lính. Những người lính vẫn di chuyển về phía
trước, chúng tôi cố gắng chạy theo đem mì, đưa
nước cho những người lính phía trước… Họ
không quên nhắc chúng tôi đi sát vào tường nhà,
coi chừng bị bắn sẻ.
Thế rồi, một vài người hỏi chúng tôi có nuôi
trẻ mồ côi không, các anh chìa những cái mền rằn
rì cho chúng tôi để chúng tôi đắp cho các trẻ mồ
côi. Không hiểu gì, tôi lắc đầu, bảo các anh còn
phải di chuyển, cần mang theo.
Tôi được người thiếu tá cho ra hẻm Vinh-sơn.
Con hẻm chừng 300 mét không bóng người.
Giáp với đường Lê Văn Duyệt nối dài, từ hướng
Ngã tư Bảy Hiền, tôi nhìn các xe ‘cam nhông’
giống như xe GMC vẫn chở lính, sau này tôi mới
biết đó là các xe “Motova”, đầy ắp những người
cây cối đeo đầy mình, thật xa lạ, thật dửng dưng.
Từ trên xe, những họng súng chỉa ra hai bên con
đường Lê Văn Duyệt, hình như chỉ muốn nhả đạn.
Thấy bóng những người rừng ấy, tôi vội quay
ngược lại con hẻm trở về đường Thánh Mẫu.
Không còn thấy bóng dáng thân thuộc của một
anh lính dù nào nữa. Họ đâu cả rồi! những người
lính dù sáng nay vẫn di chuyển vào Thủ Đô Sài
Gòn! Lệnh đầu hàng vô điều kiện của Big Minh
đã đảo lộn tất cả.
Tôi xót xa khi chợt nhận ra rằng vào những
giờ khắc cuối cùng trong tuyệt vọng, những người
dongmancoi.org 3
lính ấy vẫn vâng lệnh chỉ huy, vẫn hàng ngũ hiên
ngang, vẫn đầy lòng trắc ẩn nghĩ tới các trẻ em mồ
côi, những người dân mà họ đã một đời chiến đấu
bảo vệ…
Không còn gì nữa! Tôi không còn nhìn thấy
nét hào hùng, cương nghị trong ánh mắt, trên
những khuôn mặt sạm nắng, đen sạm vì gió bụi.
Sài Gòn trong tôi, hình ảnh cuối cùng vẫn là hình
ảnh những anh lính dù bồng súng mệt mã nhưng
vẫn chấp hành nghiêm lệnh và lặng câm di
chuyển.
Lạy Chúa, xin thương những người lính đó.
Chúng tôi thực sự không biết gì trong những
ngày Sài Gòn gục ngã, chiến cuộc ngả chiều bất
hạnh. Trường Mai Khôi đóng cửa, kết thúc năm
học, chúng tôi bước vào chương trình tĩnh tâm
năm 1975, kéo dài 10 ngày, tại Nhà Mẹ Chí Hòa.
Trong mười ngày đó, chúng tôi chỉ nghe những
tiếng pháo kích, đạn xé rợn người. Chúng tôi vẫn
mỗi tối đưa chiếu xuống nhà hầm nổi trên mặt đất,
nối liền phòng Đức Mẹ Từ Bi với Nhà Nguyện,
căn Hầm nổi nổi này được Cha Bề Trên Vũ Đình
Trác cho xây sau những ngày Tết Mậu Thân. Ban
đêm pháo kích nhiều, chúng tôi không dám ngủ
trên lầu, mỗi người chiếm một manh chiếu đủ
nằm. Sáng sáng cảm tạ Chúa cho chúng con còn
sống sót.
Những ngày tháng Tư, học sinh trường Mai
Khôi vẫn học hành kỷ luật. Một buổi sáng sớm,
được báo tin, tôi vội ra Trại Chăn Nuôi (thực ra
đó là Trung tâm Thực nghiệm Chăn nuôi của Bộ
Nông Nghiệp thì phải), cách nhà Dòng chỉ vài
trăm mét.
Trước mắt tôi, những xác chết do đạn pháo
đêm qua được bó trong những tấm mền đặt nằm
song song. Người cảnh sát chỉ cho tôi một trong
những xác ấy, em là Đệ Tử của Dòng Mân Côi
chúng tôi. Em về thăm gia đình ở Ban Mê Thuột
từ trước tết để chuẩn bị vào Thỉnh Viện. Không
ngờ bây giờ em nằm đây. Ban Mê Thuột mất, em
cùng ba mẹ bồng bế các em chạy giặc, theo dòng
người chạy về Sài Gòn. Cả gia đình tá túc trong
nhà của người họ hàng ngay trong Khu vực trại
chăn nuôi này. Không đủ chỗ, cả nhà em phải trải
chiếu nằm trước bồn nước của trại chăn nuôi.
Đêm ấy, những tay xạ thủ cộng quân rót những
trái đạn không tim vào khu dân cư. Cả nhà em tan
xác. Chỉ còn em bé hai tuổi của em lúc đó bò đi
đâu, nên thoát mảnh đạn pháo cày nát người.
Xin Chúa xót thương linh hồn em và cha mẹ em,
em Đệ Tử, em học sinh thân yêu mà tôi đã quên
tên!
Sau này, chúng tôi phải trao nhà trường cho
Ủy Ban Quân Quản chế độ mới. Những người vốn
không tin vào quỷ thần đến tiếp quản nhà trường
và muốn chiếm một số phòng làm nhà ở, nhưng
họ đã phải cuốn gói tháo chạy trối chết khỏi nhà
trường. Họ kháo nhau: vào những đêm trăng sáng
mờ ảo, có một hồn ma áo trắng, tóc thề cứ khóc
rấm rức, lúc chạy ở sân trường, lúc lại đi vào các
lớp, lên lên xuống xuống cầu thang… lúc hát, lúc
cười… Chúng kháo nhau: có một hồn ma trinh nữ
chết oan về bảo vệ nhà trường.
Nghe thế, tôi chợt thầm thì: Có phải em đó
không! Xin hãy an nghỉ đi em. Em đã trọn vẹn
một đời tu từ những ngày chưa bước chân vào
Thỉnh Viện.
Cũng nhờ tin đồn này, một thời gian những
kẻ chiếm trường không dám phá phách nhà
trường, không dám chiếm cứ phòng học làm nhà
riêng…
Ra khỏi những ngày tĩnh tâm năm 1975 vào
đúng ngày ba mươi tháng Tư, tất cả Nữ Tu Mân
Côi chúng tôi đều ở lại Sàigòn, sống với Sài Gòn.
Cuộc chiến đã kết thúc bi thảm, có mặt trong
những ngày lịch sử của đất nước mà tôi vẫn chưa
kịp hình dung những gì đã thực sự xảy ra. Chúng
tôi đã mất nước và chẳng ai kịp đi đâu, chẳng ai
kịp làm gì, dù làn sóng những người di tản tràn
ngập.
Như vậy cũng xong, tất cả chúng tôi cùng
sống chết có nhau, cùng ở lại dưới bóng Mẹ Maria
Mân Côi trong những ngày sôi động, đẫm máu
nhất của đất nước, trong bình an, cầu nguyện và
thinh lặng hoàn toàn.
Năm nay, 40 năm chuỗi dài tủi nhục của lịch
sử dân tộc, tôi lặng lẽ cầu nguyện cho bao người
của ngày xưa cũ ấy đã ra đi cách này hay cách
khác. Những nạn nhân của bạo tàn nơi các trại
chết, nơi những mảnh đất kinh tế mới hằn sâu vết
đạn. Những người tức tưởi nổi trôi trên mặt biển,
những người sống cũng như chết uổng phí cả một
đời chờ đợi…, những người chết trong đói nghèo
trần trụi…
dongmancoi.org 4
Năm nay, kỷ niệm 40 năm niềm đau dân tộc,
tôi phải biến thành một năm cảm tạ Chúa cho
những người Việt tha hương. Cho những ai được
thoát khỏi kiếp nạn. Nhất là tôi phải cầu nguyện
cho các linh hồn Việt Nam và cho mọi linh hồn
những người đã hy sinh mạng sống cho đất nước
tự do không thành của chúng tôi.
Lạy Chúa xin xót thương và cho mọi linh hồn
dân Việt chúng con được hưởng phúc trường sinh.
Xin mời quí vị cùng chúng tôi mỗi ngày dâng
những lời Kinh Mân Côi và Kinh Vực Sâu, những
lời nguyện tắt:
Chúng con cậy vì danh Chúa nhân từ cho các linh
hồn… được lên chốn nghỉ ngơi - Hằng xem thấy
mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng.
Amen.
Xin gói lại tình người trong nỗi nhớ
Để sớm hôm con thầm thì nguyện xin
Xin bỏ lại những gì con vướng bận
Đến bên ngài con cảm nếm hồng ân
Xin dâng ngài những gì còn dang dở
Ngài lấy đi và đổi mới mỗi ngày
Những u sầu xin ngài thổi bay xa
Để trong con chỉ còn bình an Chúa.
Xin dâng ngài những công lao lập được
Những thất bại, phó thác trong tay Ngài
Chỉ tĩnh lặng con mới nghiệm và thấy
Chẳng cần gì ngoài yêu mến Chúa thôi
Xin dâng ngài này con tim chai đá
Xin sửa dạy và chỉnh lối mỗi ngày
Vì tình Ngài, tình yêu luôn nhiệm lạ
Con chọn YÊU, xin mãi yêu chân thành.
Kim HaKyo
Tôi nhớ lại những ngày trước đó tôi gặp ông tên
là Giêsu. Nghe tên ông nhiều lần nhưng tôi không
dám lại gần. Ông ấy chữa lành các bệnh tật cho
những ai đến cầu cứu ông giúp đỡ. Còn nữa ông
làm nhiều phép lạ như “bánh và cá” cho bốn, năm
ngàn người ăn. Tôi cũng là một trong số những
người được ăn đó. Miếng ăn đầu tiên tôi nhớ mãi.
Miếng ăn này đã thúc đẩy tôi đi gặp ông ta.
Nhưng mỗi khi đến gần thì tôi lại sợ những người
Pharisêu và những người quanh tôi dèm pha nên
tôi lại chờ dịp khác. Ngày này qua tháng nọ tôi
cứ nói: thôi lúc khác cho tới ngày mà ông bị kết
án tử hình thì tôi xông vào nhà ông Simon người
biệt phái trong khi ông Giêsu dùng bữa ở đó. Lúc
đó tôi cảm thấy những sự dèm pha đó không làm
cho tôi rụt chí nữa nhưng ngược lại, sức mạnh
trong tôi làm cho tôi chẳng sợ hãi gì. Tôi can đảm
hơn, yêu nhiều hơn khi gặp Người. Vả lại những
cái dèm pha tôi nghe cũng quen rồi không có gì lạ
cả. Tôi chỉ biết là tôi ước ao gặp ông Giêsu này
để tôi được chữa lành như những người kia. Khi
tôi gặp ông tôi được bình an. Ngày đó làm cho tôi
khó quên. Người đứng về phía tôi để biện hộ cho
tôi. Người nói: “Ai yêu nhiều sẽ được tha
nhiều…” (Lc 7:47) Sau lần đó là tôi đi theo Người
để phục vụ cho tới lúc Người bị kết án trên đồi
Golgotha. Các thủ lãnh đã đóng đinh Người vào
thập giá. Tôi chứng kiến bàn tay họ đóng đinh
Người vào thập giá. Bàn tay mà đã một lần xoa
dịu họ, chữa lành những vết thương của họ giờ
đây đã bị từng nhát búa đóng đinh ghìm chặt,
không còn cử động được nữa. Đôi bàn chân đã đi
đến từng nơi, từng nhà… để đem Tin Mừng đến
cho những người cô đơn, hy vọng cho những
người thất vọng giờ đây cũng bị ghìm chặt không
còn cử động được nữa. Khi Ngài tắt thở thì trời
tối lại và đất chuyển động. Tôi thấy Mẹ Ngài,
Môn Đệ Gioan, và một số người trong nhóm
chúng tôi đã theo Người đứng dưới chân thập giá.
Người mà tôi thấy can đảm nhất đó là Mẹ Người.
Có một người Con mà bây giờ không còn nữa thật
là đau khổ lắm, tôi kính phục sự can đảm của Mẹ
Người.
(Xem tiếp trang 9)
CELEBRATING THE YEAR OF CONSECRATED LIFE New Orleans, LA
February 21, 2015: Over 200 men and
women religious gathered for the World
Day of Prayer for Consecrated Life Mass.
(Right) Sr. Khương sings a verse of her own Vietnamese translation
of “Wake Up the World with Dawning Joy" during the entrance
procession. (Below) The Daughters of Our Lady of the Holy Rosary
and Servants of Mary Sisters were members of the choir for the
occasion.
"Religious orders are not formed
for the purpose of gathering
together perfect people but those
who have the courage to aim at
perfection." Saint Francis de Sales
January 31, 2015:
High school
young girls listen
attentively as the
Sisters answer
their questions
during Mary
Queen of
Vietnam
Vocation Rally.
To celebrate the Year of Consecrated Life dedicated by Pope Francis, the Holy Rosary Sisters coordinate
vocation rallies at Mary Queen of Vietnam, St. Agnes Lê Thị Thành, and St. Joseph Parishes in New Orleans. Men and women religious spend the day with youth to celebrate vocation and invite them to consider God's call to serve.
March 22, 2015: Sr. Thu Vân, FMSR, shares her vocation story with young ladies at St. Agnes Lê Thị Thành Vocation Rally.
April 18, 2015: Sr. Kim Dung,
FMSR, leads elementary students in
exploring the call to religious life
through arts and crafts during St. Joseph Vocation
Rally.
"If you are what you should be, then you will set the world on fire."
St. Catherine of Siena
VOCATION RALLY New Orleans, LA
Youth groups in New Orleans: One Body in Christ, Thanh Sinh Công,
Thiếu Nhi Thánh Thể, and Nhóm Phượng Hoàng are also present during
the various events to help. Our young Church is alive and active!
YOUTH MINISTRY
3/15/2015: Twenty-three New Orleans leaders come together for a Lenten Leadership Retreat coordinated by the Sisters. Faithful to our charism of
educating the faith, the sisters have
touched the lives of more than a
thousand youth through
coordinating and participating in
various Confirmation and Lenten
retreats this year. Our youth
ministry extends beyond New
Orleans to Baton Rouge, LA,
Mobile, AL, Oklahoma City, OK,
Corona, CA, Bangkok, Thailand,
and Vietnam.
May God continue to bless our
youth as they vigorously search for
Him. For indeed as St. Augustine
affirmed: "Our hearts are restless
until they rest in you, O God."
3/28/2015: Sr. Loan and retreatants at Baton Rouge, LA singing "One Way, Jesus!"
Become a Rosarian Sister
Ơn Gọi Mân Côi
Share the Joy the Mysteries the Mission the Dream Live the mysteries of salvation and proclaim the grace of redemption to all…
…Sống mầu nhiệm cứu độ và mang ơn cứu độ đến cho mọi người.