Đặc San Trà Vinh N ăm Giáp Ngọ - 2014 trang 101 Huỳnh Tâm Hoài Qua giửa tháng Năm chôm chôm chín rộ. Chi Năm thức sớm lo nấu cơm. Khói nhà bếp pha trộn sương sớm là là quanh khu vườn nhà.Tiếng gà gáy đả tạnh. Đàn vịt xiêm rời tổ dẩn đàn con chim chíp ra vườn sau. Con chó mực sửa gâu gâu khi chị phụ việc bước vào sân nhà kêu chị ơi! em tới. Má ngồi bên chiếc bàn tròn nhà trước vừa nhai trầu vừa nói: Vô đi Hai, chị Năm mầy ở nhà sau. Anh Năm thì lục đục dưới xẻo mương lo đổ thêm dầu vào máy ghe và bỏ những cần xé xuống khoang. Tôi cũng thức sớm ngồi uống tách cà phê tự pha. Hai thằng con trai đứa lên bốn, đứa lên năm còn ngủ say. Đứa con gái mới sinh vài tháng oa oe khóc.Vợ tôi ru khe khẻ. Mùi hương thơm hoa bưởi hoa cam theo cơn gió len vào mái lá thơm ngào ngạt. Con chim chìa vôi vừa hót chuyền trên nhánh cây xoài tượng phía trái trước nhà. Vợ tôi ra khỏi giường khi đứa con nhỏ còn ngủ, lại hỏi tôi: Hôm nay anh muốn đi hái chôm chôm với anh Năm hả? Tôi nói: Ừ! đi phụ với anh chị Năm cho vui nằm nhà buồn quá. Vườn cây lôm chôm Từ ngày về đây đến nay gần hai tháng, tôi chỉ quanh quẩn trong nhà. Bứng vài cây chuối con trồng ở khoảng đất trống bên hè. Đem nhánh mận hồng đào đá chôn xuống đất ở phía sau nhà. Phần lớn trong ngày là nằm võng ôm con hát bắt hoàn từ tân nhạc. “Đâu bóng trăng soi Rặng liểu mơ màng Cung đàn nhỏ lệ tầm dương Ai đó tri âm…biết cùng…(Đêm tàn Bến Ngự) “Còn nước mơ màng mây vẩn vơ Thì còn lão với một con đò Có tiền mua lấy vài chai rượu Nhấp rượu xong rồi lão nói… thơ… “Linh đinh trời rộng sông dài Đò ngang một chuyến lần hồi sớm trưa Chiều rồi nghĩ một chuyến đưa Nằm nghe lá rụng như mưa trên đò Cơm ngày hai bửa cầu no Dám đâu bàn chuyện cơ đồ viễn vông Đời nầy có cũng như không Sớm còn tối mất bận lòng mà chi Rồi qua vọng cỗ. (Ông lão chèo đò) Quen sống ở chợ về đây buồn hiu- buồn hắt…Nhưng được một nỗi là ổn định lại tinh thần sau những năm bị dồn ép, cưởng chế tinh thần… Tôi bây giờ mất hướng tương lai! Cố thu mình lại và bặt đuờng liên hệ với mọi người quen và bạn bè. Về đây tôi tịnh khẩu, tịnh đời với vườn cây tươi mát. Với thiên nhiên trầm lắng… Tôi sống với nội tâm nhiều hơn. Thỉnh thoảng ngồi viết vài bài thơ như là một hình thức thả buồn theo chữ, thả tâm vào vần. Có lúc tôi nghĩ: Mình như một cư sĩ ẩn thân? Một Lã Vọng ngồi câu cho mản kiếp! Bước rẻ xoay ngang một nửa đời Mịt mù phía trước nẻo buông trôi Đồng vọng trống chiên hồi tịnh bặt Phía sau khói nhạt bóng dòng trôi… Con nước đã đổ vào xẻo nhỏ dâng lên cao. Chị Năm đem các vật vụng cần thiết đặt xuống khoang ghe. Má quấn chiếc khăn sọc đỏ quanh cổ, xách chiếc giỏ trầu đi về phía chái để ghe.Tôi cũng rời nhà đi về hướng ấy.Giờ nầy chắc Cậu còn ngủ vì đêm qua nửa khuya tôi nghe Cậu ho hơi nhiều. Dạo nầy Cậu ít đi qua cồn, mọi việc vườn tược anh chị Năm thay thế. Chích em người em vợ sinh kế vợ tôi đi theo chồng làm việc ở miệt Trà Ôn. Vợ chồng lục đục…em buồn ẫm con về ở với cậu má được vài tuần…chắc cũng còn ngủ với thằng con trai trong phòng. Em ít nói, hình như em có tâm sự buồn lắm, nhưng vẫn giử kín không nói ra với ai. Cậu má cũng buồn vì đứa con út có chồng không hạnh phúc. Chiếc ghe được anh Năm chóng ra sông. Đám lục bình nở bông tim tím dạt ra hai phía. Gió lùa mặt sông đưa một vạt mát phả vào mặt vào thân lành lạnh. Chiếc máy ghe bắt đầu nổ. Anh Năm nâng đầu máy lên, chiếc đuôi tôm quậy nước kêu rồ rồ trên mặt nước, anh nhất cao tay cầm thêm…cánh quạt đẩy chiếc ghe nhỏ đi tới dần.