1 Truyện ngắn CÔ BÉ TRONG NHÀ THỜ ĐIỆP MỸ LINH Ba chữ Ga Hải Phòng vừa khuất, Đông khép mắt, muốn giữ lại trong lòng hình ảnh của Hải Phòng. Bất ngờ, tiếng violon nỉ non từ Iphone của Ngân Hà – vợ của Đông – rồi tổng hợp âm thanh của piano và nhiều nhạc cụ nhẹ cùng hòa vào, tạo nên dòng nhạc thiết tha, mượt mà như từng lượn sóng rạc rào ve vuốt giải cát vàng. Chỉ vài tích tắc thôi, giọng soprano vút cao: “Lìa xa thành đô yêu dấu, một sớm khi heo may về… Nhìn em mờ trong mây khói, bước đi nhưng chưa nỡ rời…”(1). Đông chợt cảm thấy bồi hồi, xót xa như ai đó vừa khơi dậy từ tâm thức sâu thẩm của chàng hình ảnh chàng đang bịn rịn chia tay với Yến, tại Hải Phòng, khi chàng theo gia đình xuống tàu “há mồm”, di cư vào Nam, năm 1954. Gia đình cố ý giữ kín chuyện di cư, thế mà, sáng hôm sau, trong khi cùng gia đình sắp hàng để chờ xuống chiếc tàu to kinh khiếp mà “mồm thì há ra”, Đông chợt nghe tiếng gọi “Anh Đông!” từ những người đứng phía sau rào cảng bằng gỗ. Đông quay sang. Nhận ra Yến, Đông vội rời hàng chạy nhanh đến: “Yến! Em làm gì ở đây?” Yến chẳng biết nói gì, chỉ quẹt nước mắt. Đông cầm tay Yến: “Yến đi với gia đình anh, nhé!” Yến lắc đầu. Chưa biết phải làm thế nào để an ủi hoặc thuyết phục Yến, Đông chợt nghe tiếng Bố: “Đông!” Đông vội thả tay Yến ra. Yến khóc lớn: “Anh ở lại với em, đừng đi!”. Đông chưa kịp tỏ thái độ thì Bố đến, nắm tay, kéo Đông trở lại với gia đình! Sau này, nhiều khi nhớ lại mối tình thơ và hình ảnh Yến trong buổi chia xa năm xưa, Đông thường tự hỏi không biết cuộc đời của Yến bây giờ ra sao? Nàng có trở thành “nữ hộ lý” hoặc “cán bộ gái” trong đoàn quân xâm lấn miền Nam hay không? Những khi chiến hạm công tác dài hạn, đêm đến, từ đài chỉ huy nhìn về phương Bắc, Đông nhận biết lòng chàng gợn lên nhiều nỗi luyến thương! Sau phiên trực, trên cầu thang trở về phòng ngủ sĩ quan, đôi khi nghe tiếng hát từ radio của “đứa nào” văng vẳng trong không gian tràn ngập ánh trăng: “…Rồi đây dù lạc ngàn nơi, ta hướng về chốn xa vời…
14
Embed
CÔ BÉ TRONG NHÀ THỜ - vietnamvanhien.org · tay trái, đưa tay phải làm dấu thánh giá. Thấy hai “chàng” Hải Quân mặc quân phục tiểu lễ trắng, áo
This document is posted to help you gain knowledge. Please leave a comment to let me know what you think about it! Share it to your friends and learn new things together.
Transcript
1
Truyện ngắn
CÔ BÉ TRONG NHÀ THỜ
ĐIỆP MỸ LINH
Ba chữ Ga Hải Phòng vừa khuất, Đông khép mắt, muốn giữ lại trong lòng
hình ảnh của Hải Phòng. Bất ngờ, tiếng violon nỉ non từ Iphone của Ngân
Hà – vợ của Đông – rồi tổng hợp âm thanh của piano và nhiều nhạc cụ nhẹ
cùng hòa vào, tạo nên dòng nhạc thiết tha, mượt mà như từng lượn sóng rạc
rào ve vuốt giải cát vàng. Chỉ vài tích tắc thôi, giọng soprano vút cao: “Lìa
xa thành đô yêu dấu, một sớm khi heo may về… Nhìn em mờ trong mây khói,
bước đi nhưng chưa nỡ rời…”(1). Đông chợt cảm thấy bồi hồi, xót xa như ai
đó vừa khơi dậy từ tâm thức sâu thẩm của chàng hình ảnh chàng đang bịn
rịn chia tay với Yến, tại Hải Phòng, khi chàng theo gia đình xuống tàu “há
mồm”, di cư vào Nam, năm 1954.
Gia đình cố ý giữ kín chuyện di cư, thế mà, sáng hôm sau, trong khi cùng gia
đình sắp hàng để chờ xuống chiếc tàu to kinh khiếp mà “mồm thì há ra”,
Đông chợt nghe tiếng gọi “Anh Đông!” từ những người đứng phía sau rào
cảng bằng gỗ. Đông quay sang. Nhận ra Yến, Đông vội rời hàng chạy nhanh
đến: “Yến! Em làm gì ở đây?” Yến chẳng biết nói gì, chỉ quẹt nước mắt.
Đông cầm tay Yến: “Yến đi với gia đình anh, nhé!” Yến lắc đầu. Chưa biết
phải làm thế nào để an ủi hoặc thuyết phục Yến, Đông chợt nghe tiếng Bố:
“Đông!” Đông vội thả tay Yến ra. Yến khóc lớn: “Anh ở lại với em, đừng
đi!”. Đông chưa kịp tỏ thái độ thì Bố đến, nắm tay, kéo Đông trở lại với gia
đình!
Sau này, nhiều khi nhớ lại mối tình thơ và hình ảnh Yến trong buổi chia xa
năm xưa, Đông thường tự hỏi không biết cuộc đời của Yến bây giờ ra sao?
Nàng có trở thành “nữ hộ lý” hoặc “cán bộ gái” trong đoàn quân xâm lấn
miền Nam hay không? Những khi chiến hạm công tác dài hạn, đêm đến, từ
đài chỉ huy nhìn về phương Bắc, Đông nhận biết lòng chàng gợn lên nhiều
nỗi luyến thương! Sau phiên trực, trên cầu thang trở về phòng ngủ sĩ quan,
đôi khi nghe tiếng hát từ radio của “đứa nào” văng vẳng trong không gian
tràn ngập ánh trăng: “…Rồi đây dù lạc ngàn nơi, ta hướng về chốn xa vời…
2
Nghẹn ngào thương nhớ ‘em’, Hà Nội ơi!...”(2) Đông đứng lặng trên cầu
thang; vì niềm thương nhớ dâng lên ngập lòng!
Dường như niềm thương nhớ gậm nhấm tâm hồn Đông nhiều nhất là những
chiều cuối năm. Từ biển khơi nhìn vào bờ, thấy ánh đèn rực rỡ, lung linh,
Đông chỉ ước mơ được nắm tay một thiếu nữ, bước chầm chậm trong vùng
không gian huyền diệu đó.
Đông ước mơ như thế, nhưng khi Trục Lôi Hạm Bạch Đằng II – HQ 116 –
được lệnh cập hải cảng Đà Nẵng vào chiều cuối năm, Đông lại lưỡng lự,
không biết chàng nên “đi bờ” (Động từ Hải Quân thường dùng, có nghĩa là
rời chiến hạm, chiến đỉnh hoặc đơn vị để đi phố) hay không; bởi vì Đông
không có một thiếu nữ nào để nắm tay! Vừa khi đó, Hoàng rủ Đông “đi bờ”.
Lang thang trong thành phố nhộn nhịp, khi đi ngang nhà thờ, nghe tiếng
organ và tiếng hát vọng ra, Đông bảo:
-Trời lành lạnh, nghe Thánh ca “moa” chịu không được! “Moa” muốn vào
xin lễ.
-Thì vào, có gì đâu, Hạm Phó!
Vào đến cửa bên hông nhà thờ, Đông và Hoàng đều lấy “nón kết” kẹp vào
tay trái, đưa tay phải làm dấu thánh giá.
Thấy hai “chàng” Hải Quân mặc quân phục tiểu lễ trắng, áo dạ màu xanh
đậm, làm dấu thánh giá, nhiều người đứng hàng đầu tiên xích sát vào nhau,
ra hiệu mời Đông và Hoàng đứng vào. Đông và Hoàng vừa đứng vào, bản
thánh ca do cả hội trường đồng ca cũng vừa dứt. Mọi người ngồi xuống.
Nam nữ học sinh từ phía sau bước ra, sắp hàng dưới bục giảng của Đức Cha.
Một nữ sinh bước ra, đứng phía sau ca đoàn nhưng trên một bục gỗ cao.
Đông nghĩ có lẽ cô này là giọng nữ chính.
Tiếng organ vang lên trầm trầm, uyển chuyển rồi chậm dần để ca đoàn “bắt”
vào:“ Silent Night. Holy Night. All is calm. All is bright. Round yon virgin.
Mother and child. Holy infant so tender and mild. Sleep in heavenly peace…”
(3). Cô gái đứng phía sau ca đoàn thường ngẩng mặt lên mỗi khi cô hát những
chữ ở âm vực cao. Nhìn sóng mũi cao, ánh mắt rực sáng và khuôn mặt diễm
3
kiều của cô gái, Đông xúc động bồi hồi và tưởng như vẻ đẹp thánh thiện của
cô gái chờn vờn trong ánh nến lung linh.
Vẻ đẹp thánh thiện của cô gái, tiếng organ ngân dài và tiếng ca trong vắt của
các nam nữ sinh làm cho tâm hồn của Đông bềnh bồng, tưởng như thoát
khỏi thế giới loạn lạc, đảo điên trên mảnh đất đầy máu và nước mắt này!
Đông quên nỗi cô đơn vô tận trên những chuyến hải hành dài hạn! Đông
quên tiếng B40/B41 của Việt Cộng, từ những khúc quanh ngặt, xé không
gian, rơi quanh đoàn chiến đỉnh! Đông quên gương mặt non choẹt của tù
binh Việt Cộng – khoảng 15, 16 tuổi – nhìn chàng như sợ hãi, như van lơn!
Đông quên luôn khuôn mặt thơ ngây và buổi chia xa với Yến tại bến cảng
Hải Phòng. Nhưng Đông lại không thể quên được pháo thủ Phi! Khi đoàn
chiến đỉnh bị phục kích tại Gia Rai, Đông vẫn đứng thẳng, gần mũi chiếc
Command, tay trái cầm ống liên hợp để chỉ huy. Bất ngờ Đông bị trúng đạn,
ngã xuống. Phi vội vàng rời pháo tháp, chạy đến bên Đông. Đông gào lên:
“Nằm xuống! Nó bắn ra tàu!” Phi cũng gào to, vì tiếng đại pháo và tiếng
nước đổ chụp lên sàn tàu: “Chỉ Huy Trưởng bị thương rồi!” Đông lại hét lên:
“Kệ tao! Mày nằm xuống!” Phi khom người, muốn bế Đông xuống lòng
chiến đỉnh, nhưng một trái B40 xẹt ngang. Phi gục xuống!
Khi nào hình ảnh Phi hiện về Đông cũng cảm thấy mủi lòng. Đông kín đáo
làm dấu thánh giá, thầm cầu nguyện cho linh hồn Phi thì nghe Hoàng nói
khẻ:
-Khuôn mặt của “cô bé đứng một mình” phản phất nét đẹp quý phái của
Grace Kelly, phải không, Hạm Phó?
Đông gật đầu. Nhìn “cô bé” Đông chợt nhận biết tình cảm của chàng giao
động rộn ràng chẳng khác chi tình cảm chàng dành cho Yến năm xưa.
Bài hợp ca chấm dứt. “Cô bé” bước thẳng đến người đàn ông cao tuổi ngồi
cạnh Hoàng và Đông, cúi đầu:
-Dạ, con xin chào Bác.
-Cháu hát hay lắm!
-Dạ, con cảm ơn Bác. Thưa Bác, con xin phép Bác, con đến ngồi với Ba Má
con.
4
Nhìn dáng đi thướt tha của “cô bé”, Đông tưởng như đôi chân của chàng
muốn bước theo; nhưng chợt nhớ cương vị của chàng, Đông đành ngồi yên.
Hoàng quay sang cụ ông, hỏi rất nhỏ:
-Thưa bác, cô cháu của bác học trường nào ạ?
Cụ ông kề vào tai Hoàng, đáp:
-Cháu nó học trường Phan Chu Trinh.
Tối hôm đó, sau khi trở về chiến hạm, Đông ôm trong lòng hình bóng “cô bé”
và tự hứa sẽ cố tìm nàng sau khi chàng đi phép thường niên.
Trong khi Đông đi phép, những khi chiến hạm vào bến sau mỗi chuyến công
tác, Hoàng đều tìm cách “đi bờ”. Hoàng thường ngồi nơi quán nước đối diện
trường Phan Chu Trinh. Khi học sinh tan học, Hoàng đi tới đi lui trước
trường, với mục đích tìm “cô bé”. Thấy cô nào cũng đội nón lá, Hoàng hơi
khó chịu, vì chiếc nón lá khiến chàng khó thấy mặt để nhận diện!
Một hôm, nản lòng, Hoàng nhìn quanh, có ý muốn đón xích-lô để trở về
chiến hạm, chợt thấy một thanh niên lái Vespa chầm chậm từ trong trường ra
cổng. Nhận ra người bạn xưa, Hoàng gọi:
-Trịnh! Trịnh ơi!
Trịnh dừng Vespa, ngạc nhiên:
-Ủa, Hoàng, mi làm chi đây?
Vừa bắt tay Trịnh, Hoàng vừa đáp:
-Tau tìm một người mà tau không biết tên. Còn mi?
-Tau dạy ở đây. Mi tìm người mà không biết tên! Chán mi quá! Chắc ‘mết’
con bé nào rồi, phải không? Tả rõ hình dáng, mặt mày của cô nàng cho tau
nghe, may ra tau sẽ giúp mi.
-Mi vào quán uống nước, nói chuyện.
5
-Không được! Tau phải kiếm tý chi ăn tạm rồi trở lại trường ngay; vì tụi hắn
đang tập chung kết cho buổi văn nghệ Giáng Sinh.
-Tau sẽ bao mày ăn trưa. Còn về “cô bé” thì tau chỉ thấy và nghe cô ấy hát
có một lần tại nhà thờ thôi. Cô ấy đẹp như lai và giọng soprano của cô nàng
ít ai sánh bằng.
Thốt nhiên Trịnh cảm thấy tim chàng lỗi nhịp! Trịnh thầm để ý “cô bé” này
từ đầu niên khóa, nhưng vì hai tiếng “mô phạm”, Trịnh phải giữ mình, giữ
lời. Không ngờ bây giờ chàng lại rơi vào tình cảnh khó xử; vì Hoàng là
người bạn thân thiết nhất suốt bao nhiêu năm dài cùng học tại trường Quốc
Học, Huế. Trịnh không có ý nghĩ cao thượng, sẽ “hy sinh” “mối tình câm”
của chàng; nhưng Trịnh nghĩ, phải Duyên phải Nghiệp thì thôi. Nếu “cô bé”
nên duyên với Hoàng thì sau này, khi về già, cả Hoàng, “cô bé” và Trịnh đều
có chung kỷ niệm để kể cho nhau nghe; ngược lại, nếu Trịnh ích kỷ, Trịnh tự
nghĩ, chàng không xứng đáng là bạn của Hoàng. Bằng lòng với quyết định
của mình, Trịnh cười:
-Rứa thì tau biết rồi. Cô nàng là học trò của tau, đệ Nhị C, tên là Trúc Uyên.
Cô nàng là “thỏi nam châm” của Đà Nẵng đó. Mi là Hải Quân, lang thang
hoài mần răng…
-Mi đừng lo, cứ giới thiệu cho tau, mọi việc khác để tau lo!
Trong bữa ăn trưa vội vàng tại một nhà hàng, gần trường, Trịnh căn dặn:
-Người ta con nhà gia giáo, nề nếp, mi đừng “ẩu tả”, tội nghiệp con người ta,
nha, mi!
-Mi biết tính tau “ba gai”, xem đời như…củ khoai; rứa mà không hiểu tại
răng từ hôm thấy “cô bé” đến chừ tau nghĩ rằng tau không thể sống mà thiếu
cô nàng!
-Vừa thôi! Răng giống cải lương rứa, mi?
-Tau nói rất thật lòng.
-Được rồi, ăn xong tau chở mi tới trường. Mi quan sát tụi hắn tập dượt, có
nhận xét chi thì cho tau hay.
6
Khi ngồi cạnh Trịnh quan sát nhạc cảnh Hòn Vọng Phu, Hoàng nghiêng
sang, nói với Trịnh:
-Mi chọn Trúc Uyên vào vai ni rất tuyệt. Giọng hát của nàng sẽ làm khán giả
xúc động nhiều.
Sau màn nhạc cảnh, trong khi Trúc Uyên cùng nhóm học sinh rời “sân khấu
giả”, Hoàng nhìn nàng không rời. Không hiểu vì trực giác bén nhạy hay là vì
bộ quân phục Hải Quân của Hoàng, Trúc Uyên quay nhanh lại, nhìn Hoàng.
Bốn mắt giao nhau!
Cử chỉ của Hoàng và Trúc Uyên không thể nào thoát được ánh mắt của
Trịnh. Trịnh cảm thấy se lòng! Vừa khi đó, một nam sinh đến cho Trịnh biết
chỉ còn mục hợp ca Con Đường Vui nữa thì buổi tổng dượt sẽ chấm dứt.
Trịnh gật đầu, quay sang Hoàng:
-Hoàng! Chỉ còn một mục nữa thôi. Mi muốn đi ăn với tau rồi tối mai trở lại
xem văn nghệ hay không?
-Không được! Tau phải trở lại tàu; vì tàu sẽ rời bến tối ni.
-Khi mô mi trở lại?
-Chưa biết, vì tau nhận được lệnh đổi đi Giang Đoàn rồi.
-Giang Đoàn là mấy đơn vị chuyên “wuýnh” nhau, phải không?
Hoàng vừa “ừ” vừa cười vì Trịnh dùng chữ “wuýnh”. Nhìn nụ cười rất vô tư
của Hoàng, Trịnh chợt thấy thương “thằng” bạn thân từ thời cùng đi Hướng